• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full New ĐỒ MI KHÔNG TRANH XUÂN (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 60: Ngoại truyện Chiếc vòng ngọc không thể tặng của Cố Dương

“Cả đời này của mẹ không có bản lĩnh gì, việc tự hào nhất là đã dưỡng dục con, vòng tay này… khụ khụ… vòng tay này con nhận lấy, ngày sau nếu gặp được cô nương mình yêu, nhớ nói đây là món quà mẹ chuẩn bị cho con dâu tương lai.”

Chiếc vòng ngọc lục bích trong tay không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ta biết đây là thứ quý giá nhất đối với mẹ, bởi vì nó chính là vật chính tay cha tặng cho mẹ lúc còn tại chế.

Dẫu cho khi xưa nhà nghèo đến nỗi chẳng có gì ăn, mẹ cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bán chiếc vòng ngọc ấy đi. Đôi mắt đong đầy nét an vui của của mẹ nhắm lại, ta xin nghỉ vài ngày để lo việc ma chay.

Phía gia đình người đính hôn với ta nói thủ hiếu ba năm là đủ, nhưng cứ nhớ về người mẹ đã nuôi nấng mình trưởng thành, ta quyết định sẽ thủ hiếu trọn năm năm. Tuy nhiên ta cũng hiểu suy nghĩ của họ, nên sau tang sự, ta đã đích thân đến tận nhà xin lỗi. Nếu họ bằng lòng chờ, ta sẽ gửi chiếc vòng ngọc này làm vật tín, nếu như họ không muốn, vậy thì cũng chỉ là lẽ thường tình, đương nhiên ta sẽ không bất mãn gì. Đọc full tại Vietwriter

Khi ta mang vòng ngọc quay về Đông cung, thái tử còn khen ta vài câu, rằng ta đúng là người không so đo tranh cãi.

Kỳ thủ hiếu vẫn trước sau như một, khác biệt duy nhất là khoảng thời gian đó ta đã được thăng chức, trở thành thị vệ trưởng, thị vệ trưởng trước đây đã được bổ nhiệm làm võ tướng, đi đến vùng biên cương.

Sau khi lên làm thị vệ trưởng, bắt đầu được những người chung quanh chú ý hơn, những người bám víu vào mối quan hệ để kết giao cũng càng ngày càng nhiều. May mà điện hạ khoan dung, thi thoảng sẽ đích thân chỉ điểm cho ta phải xử lý thế nào.

Ta và thái tử điện hạ đã cùng nhau trải qua muôn vàn gian khổ, có đôi khi không cần ngài nói ra, ta đã biết được suy nghĩ trong đầu ngài.

Ngày sinh nhật Tần vương, lần đầu tiên ta nhìn thấy một cô nương tên là Đồ Mi.

Khi bọn hạ nhân chúng ta đều lui sang một bên không dám nói nhiều, thì nàng lại chủ động đứng dậy bảo mình có hiểu một chút về y thuật. Lúc ta vẫn đang giật mình vì sự can đảm của nàng, nàng đã dùng một cách vô cùng kỳ lạ để giúp tiểu điện hạ tỉnh lại.

Dường như thái tử cũng rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cuối cùng còn không đành lòng mà đưa chiếc áo choàng của mình cho nàng người ngợm nhếch nhác, rồi ngài liếc mắt nhìn ta, lòng ta vô vàn tò mò, bước lên đỡ nàng đứng dậy trở về, sau đó lấy lại tấm áo.

Đối mặt với chất vấn của Tề vương giữa chính đường, thoạt nhìn Đồ Mi sợ hãi rụt rè, nhưng ăn nói lại vô cùng rành mạch, hơi khác biệt so với những nô tài hoặc nhút nhát hoặc gan dạ kia.

Vì cứu mạng tiểu điện hạ, nên thái tử có chút ấn tượng về nàng, qua một khoảng thời gian còn hỏi Tần vương, sức khỏe của nàng thế nào.

Tần vương bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ là nằm nửa tháng trên giường thôi.”

Thái tử nghe vậy, đánh mắt nhìn sang Yến Chiêu vương: “Cú đạp của đệ mạnh quá đấy.”

Yến Chiêu vương bắt chéo hai chân, khẽ hừ một tiếng rồi chẳng nói gì, như thể người được nhắc tới không phải ngài ấy. Đọc full tại Vietwriter

Thái tử cũng không gặng hỏi nhiều nữa, đề tài này cứ thế kết thúc tại đó, có điều ta đứng một bên tinh tường nhìn thấy, dường như trong mắt Yến Chiêu vương ẩn chứa nét lảng tránh hiếm hoi.

Sau khi chuyện trôi qua, một thời gian rất lâu ta không gặp lại Đồ Mi, nhưng thỉnh thoảng có nghe được tên nàng từ miệng tiểu Yến vương và tiểu điện hạ, lúc này mới sực nhớ ra có một người như nàng tồn tại.

Ngay lúc ta suýt nữa thì quên đi mất có một người như vậy, Đồ Mi lại dùng một phương thức cực kỳ kiên cường để ta hoàn toàn ghi tạc nàng vào đầu mình.

Lúc thái tử phi đến biệt viện dưỡng thai, thái tử sai ta theo cùng, thế là ta bắt đầu phụ trách an ninh trong biệt viện. Sau đó lúc Tần vương tới đón thái tử phi về Đông cung, ta gặp lại Đồ Mi.

Bấy giờ, nàng đã trở thành thân tín của Tần vương, có thể thấy rõ sự khác biệt trong giọng điệu và ánh mắt khi Tần vương nói chuyện với nàng. Đọc full tại Vietwriter

Tần vương để nàng ở viện của thái tử phi, nàng lại một mình đứng trong viện không làm gì, cũng không đi vào.

Khi ta đang do dự không biết có nên đi qua lên tiếng chào hỏi hay không, thì thái tử phi bước ra, sau khi chuyển đến biệt viện, cơ hồ cứ cách vài ngày là thái tử phi sẽ tới lăng mộ của tiểu điện hạ, chúng ta đều đã tập mãi thành quen.

Nhưng không biết tại sao Đồ Mi cứ ra sức ngăn cản, bộ điệu có vẻ rất không yên tâm.

Thái tử phi vốn không thích nàng, nên cuối cùng Tống ma ma dứt khoát kéo Đồ Mi đi theo luôn. Ta định mở lời nói giúp mấy câu, nhưng sau khi cân nhắc, ta đành ngậm miệng không dám lắm chuyện.

Ta đi theo cạnh xe ngựa của thái tử phi, được nửa đường bỗng nghe giọng Đồ Mi, nàng đang gọi tiểu Yến vương, thậm chí nàng còn gọi thẳng tên húy của tiểu Yến vương ra, quả nhiên tiểu Yến vương chạy lại, hồn hển xốc rèm xe ngựa lên.

Đồng thời, xe ngựa bên cạnh ta cũng vang lên tiếng nói kìm nén lửa giận của thái tử phi: “Cố Dương, cậu đi đền tội với tiểu Yến vương đi.”

Không đợi ta cưỡi ngựa qua, tiểu Yến vương đã ném rèm xe rồi xoay người bỏ đi, chẳng qua ta thấy trên gương mặt ngài dường như không có gì là tức giận, ngược lại còn có vẻ đắc chí, nhưng ta cũng chẳng dám ý kiến.

Chỉ là không ngờ rằng, lần này thật đúng là xảy ra tai nạn.

Bị nạn dân chặn đường đi, bụng dạ ta đã mơ hồ bất an, vô thức nắm chặt bội kiếm.

Con ngựa giật mình vì bị tập kích, ta vừa giục ngựa đề cao cảnh giác, vừa suy tính con đường thoát thân.

Trong xe ngựa, giọng nói của nàng không chút hoảng loạn, dường như có tác dụng xoa dịu lòng người: “Vậy anh dốc hết toàn sức, có thể ngăn được bao nhiêu thì ngăn bấy nhiêu, tôi có cách cứu thái tử phi, cần anh tranh thủ thời gian cho tôi.”

Đồ Mi nói cách cứu thái tử phi chính là tự lấy thân mình ra thay, trước lúc xuất phát nàng còn tuyên bố một câu đại nghịch bất đạo long trời lở đất: “Thái tử phi, nếu hôm nay nô tỳ có bất trắc gì, người đầu tiên mà nô tỳ hận không phải là tên giặc kia, còn cả thương vong của hơn ba mươi người đi theo, tất cả đều lao đao vì chính sự cố chấp của người ngày hôm nay.”

Mọi người không dám thở mạnh, ta hoàn toàn xác định, cô nương này thực sự rất khác so với những người khác.

Dũng cảm quyết đoán. Đọc full tại Vietwriter

Ở nàng, ta có thể nhìn thấy phong thái điềm tĩnh trấn định mà chỉ những người ngồi ở bậc trên cao mới có. Nên khi nàng đứng trên xe ngựa, vươn tay và nói với ta “Anh dẫn tôi đi”, lòng ta thầm hạ quyết tâm, lần này dù có cược bằng tính mạng mình, cũng phải bảo vệ nàng an toàn.

Nàng không chết, nhưng cũng không bình an vô sự. Nghe nói thái tử muốn đến Yến vương phủ thăm nàng, ta kéo lê cơ thể mới được băng bó, nhất quyết xin đi cùng, thái tử không nghĩ gì khác, tuy nhiên hành vi của ta lại lọt vào mắt Tống ma ma. Sau đó nữa nàng bị Đức phi gọi vào cung, thái tử phi vốn sai Tống ma ma qua đó đưa người về, nhưng cuối cùng ta lại ra mặt giành lấy nhiệm vụ ấy. Vì thế, Tống ma ma trở thành người đầu tiên biết tâm tư của ta. Mà lúc thái tử phi sai ta đi hỏi, lần đầu tiên ta lâm vào cảnh mặt đỏ tai hồng không nói lên lời.

Khi đối mặt với Đồ Mi, bình sinh đó cũng là lần đầu tiên ta nói năng chẳng đầu chẳng đuôi, vắt óc suy nghĩ tìm đề tài nói chuyện, vậy mà cứ nói lảm nhảm không đâu.

Chỉ là trông nàng vẫn luôn hết sức thản nhiên, không vì những câu hỏi thất lễ của ta mà tức giận, cũng không vì lời tỏ tình xuất phát từ đáy lòng ta mà đỏ mặt. Trước chuyện tình cảm, nàng như một đứa nhỏ chậm chạp khù khờ, so với hình tượng bản lĩnh ý chí kiên cường giàu lòng hi sinh bên bờ vực sống chết, thực sự là hai thái cực một trời một vực.

Ta cũng không sốt ruột, muốn cho nàng thời gian từ từ hiểu được. Nhưng không ngờ tiếp theo Đông cung lại xảy ra một loạt chuyện khiến người ta không kịp trở tay.

Sau khi thái tử phi mất, thái tử hầu như rất ít cười, lúc ta canh giữ ở cửa tẩm điện của ngài, thường thấy ánh nến trong phòng ngài thắp trọn một đêm. Nhưng ngày hôm sau, ở trước mặt người khác ngài vẫn ôn hòa như cũ, có điều nếu để ý kỹ, là sẽ nhận ra tơ máu dưới đáy mắt ngài càng ngày càng nhiều thêm.

Có vẻ thái tử không muốn gặp tiểu hoàng tôn vừa chào đời, ngài đã sắp xếp kỹ càng mọi việc dù lớn dù nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày của tiểu hoàng tôn, nhưng lại rất ít khi ôm đứa nhỏ vào lòng.

Lúc ngài ra tay đánh Tần vương, ta vốn định bước lên can, nhưng thái tử liếc nhìn ta một cái, lòng ta cả kinh, ánh mắt đó là đang ám chỉ ta đừng xen vào, nên ta cũng không dám hành động nữa.

Tuy không biết họ làm vậy có bao nhiêu thật giả, nhưng ta đoán thái tử thực sự đặt tình cảm thật vào vở diễn này. Cũng chỉ biết mượn cơ hội đó, mượn khoảnh khắc ngắn ngủi đó, thái tử mới có thể làm một vị thái tử và… phu quân không hoàn mỹ như người đời tung hô.

Một khoảng thời gian rất dài, cơ hồ ngày nào tiểu Yến vương cũng đến Đông cung, thỉnh thoảng ta nghe được đôi câu vài lời họ nói với nhau, hình như nhắc tới “Đồ Mi”, nhưng ta cũng không dám nghe nhiều.

Thái tử dường như phấn chấn lên hẳn kể từ đó, đám thị vệ chúng ta ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc tham gia tiệc sinh nhật trưởng tử của Tề vương, cũng không biết là xuất phát từ ý nghĩ nào, ta đem giấu chiếc vòng ngọc kia vào bên thắt lưng. Khoảnh khắc nhìn thấy Đồ Mi trong viện Tề vương, ta mới sực hiểu ra tâm tư của mình. Đọc full tại Vietwriter

Nàng đang nói chuyện với một vị phu nhân của Tề vương, thấy ta xuất hiện cũng ngạc nhiên mừng rỡ, tim ta vì thế càng đập nhanh hơn.

Trên đường về bữa tiệc, Đồ Mi khôi phục với dáng vẻ ngổn ngang tâm sự, tay ta liên tục sờ soạng bên hông mình, lại chẳng biết nên mở miệng thế nào, cố gắng bình tĩnh, mời nàng tiết Khất Xảo cùng đi chơi, lại bị nàng nhẹ nhàng từ chối.

Ta căng thẳng cực kỳ, hết cả ngày không nói được một chữ ra hồn, nhoáng cái chúng ta đã đi tới bữa tiệc, cơ hội mở lời của ta cũng chả còn.

Vốn dĩ chúng ta rất ít khi được gặp mặt, nên vì ta nhất thời lưỡng lự, cơ hội đã mất thì không cách nào bù lại được nữa.

Nhưng lòng ta vẫn cứ mãi nghĩ về chuyện ấy, càng nghĩ càng không kìm lòng được, nhân lúc nghỉ phép đến Tần vương phủ tìm nàng, mà chỉ nghe người ta bảo nàng đang bận, không có thời gian gặp ta.

Đây chắc là từ chối nhỉ?

Ta về Đông cung, tâm trạng vô cùng sa sút. Đọc full tại Vietwriter

Nhưng chỉ mấy ngày sau, nàng bất ngờ đến Đông cung, vốn đã thuyết phục bản thân mình từ bỏ thôi, vừa hay tin nàng tới, ta nghĩ - hay là thử thêm một lần đi.

Lần này, ta không hề chần chừ, dứt khoát nói thẳng: “Khi nào cô xong việc, có thể ở lại đây một lúc không, ta có… món đồ muốn đưa cho cô, lúc trước đã định đưa, nhưng vẫn chưa có cơ hội.”

Nàng không từ chối, nhưng đến khi ta cầm vòng ngọc về, thì biết nàng vừa chọc giận thái tử, bị bắt giam mất rồi.

Ta hỏi tất cả mọi người, không một ai biết nàng bị giam ở đâu.

Cuối cùng thái tử cũng phát hiện thái độ lơ đễnh của ta, lần đầu tiên ta nghe ngài nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Cố Dương, nhớ kỹ chức trách của cậu.”

Ta nhẫn nhịn, rốt cuộc đành buông tay.

Sau đó ta thường xuyên suy nghĩ, nếu khi đó ta liều lĩnh kiên trì tìm nàng, có thể kết cục sẽ khác rồi hay không?

Nghĩ nghĩ, rồi lại tự cười mình, vì ta không thể liều lĩnh đi tìm nàng, mà chúng ta cũng không thể có kết cục nào khác.

Ánh mắt tiểu Yến vương mỗi lần nhắc tới nàng, với ánh mắt sau này của nàng khi nhìn về tiểu Yến vương, ta đã sớm tỏ tưởng, chỉ là ra vẻ hồ đồ, giả bộ lờ đi mà thôi.

Dám gọi thẳng tên húy của tiểu Yến vương mà vẫn không khiến ngài nổi giận, trong kinh thành này đích xác chẳng có mấy người làm được.

Nên khi nghe tin tiểu Yến vương xin thánh chỉ tứ hôn, tảng đá lớn trong lòng ta như buông xuống, chưa khi nào thoải mái như thế, đối diện cái nhìn nghiền ngẫm của thái tử, ta cũng không còn bối rối lảng tránh.

Chiếc vòng ngọc ta muốn đưa cho nàng, lần này đã không phải như tặng cho người mình yêu, mà là trao đi tất cả những mềm yếu bấy lâu nay của mình.

Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không nhận, mà chỉ chân thành nói: “Tôi thực sự xin lĩnh tấm lòng.”

Nàng không nói dối, ta cũng không tiếp tục cưỡng cầu.

Nhìn hộp gỗ trong tay, ta đau đầu thở dài--- Đọc full tại Vietwriter

Không ngờ tặng một cái vòng ngọc lại là chuyện khó khăn đến vậy.

------

Ngoại truyện Lý Mậu Sơn

Con người một khi già đi, niềm yêu thích lớn nhất có lẽ là hồi tưởng chuyện cũ. Nhưng chính vì tuổi càng lớn, nên ta đã sắp quên mất mình vào cung năm bao nhiêu tuổi. Duy chỉ có ngày tiến cung, ta nhớ, cây liễu ngoài tường cung đã nở ra nhành xanh mới.

Khi đó ta chỉ là tiểu thái giám khúm na khúm núm, lúc tổng quản đại thái giám quản lý sự vụ có bực bội trong người, thì ta sẽ lại bị trách phạt mấy ngày không được ăn cơm.

Cơn đói cồn cào khiến ta cảm tưởng hai mắt mình tối sầm đi, bước trên đường mà hệt linh hồn vất vưởng, như thể giây tiếp theo thôi sẽ bị cuốn bay lên bầu trời.

Khoảnh khắc trước khi lên trời, bỗng trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay nhỏ bé trắng nõn thuận thế kéo ta xuống với mặt đất. Bàn tay nhỏ bé ấy cầm một cái bánh màn thầu ngả vàng, ta như hóa sói dữ, hung hãn vồ lấy ngấu nghiến cắn nuốt cái bánh khô cứng chẳng khác nào hòn đá.

Ăn đến mức không còn sót tí vụn nào, bấy giờ ta mới xốc lại tinh thần, nhìn sang chủ nhân của bàn tay kia - một nha đầu có khuôn mặt tròn trĩnh, có vẻ hơi giật mình, nhưng khi thấy ta nhìn qua, tức thì nàng nở một nụ cười mà trong mắt ta, đó là nụ cười rạng rỡ nhất.

Chúng ta quen nhau như thế, khi đó chúng ta cũng không biết, mấy năm về sau, sẽ chỉ còn lại chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.

Nàng rất thích cười, cho dù bị hoàng hậu nương nương quở trách, bị bà ma ma già xa lánh, cũng chả hề ảnh hưởng gì tới đôi môi luôn hiện hữu ý cười của nàng.

Mà sau khi gặp được người thị vệ tên Phó Văn Thành, nét cười ấy càng được tô đậm thêm.

Họ vốn dĩ là đồng hương, nên sau đó ta cũng nhập bọn.

Ngẫm lại, đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ba người chúng ta, ở sâu trong chốn thâm cung vô tình lạnh lẽo không có chút hương vị tình người này, mỗi lần ba chúng ta ở cùng bên nhau, bầu trời dường như luôn trong vắt một màu tươi xanh.

Lúc các nương nương mới vào cung cùng tán gẫu, họ nhắc tới loài hoa cách tang nở đầy khắp núi đồi ở nhà mình. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy niềm khát khao sâu sắc in trong đôi mắt nàng, bởi vì ta nghe nói rằng, nơi hoa cách tang nở, là nơi tượng trưng cho sự hạnh phúc.

Thế rồi, ta bắt đầu học cách nhìn sắc mặt người khác, chống lại đủ mọi tra tấn bằng lời lẽ của đại thái giám để lấy lòng chủ tử, vì ta phải cố gắng lấy được phần thường, gom góp tiền bạc, sau đó tiễn nha đầu thích cười kia nở mày nở mặt bước chân về nhà chồng, về chốn có hoa cách tang nở rộ, với tâm tư của… người anh trai dành cho em gái mình.

Chẳng qua, tất cả những điều đó ta đều không nói với nàng. Đọc full tại Vietwriter

Người thích cười tâm địa thiện lương, ta sợ nàng sẽ vì thế mà lòng mang áy náy, và ta chỉ muốn được nhìn thấy nụ cười vô ưu vô lự của nàng mà thôi.

Nhưng chúng ta không ai ngờ rằng, hoàng đế cũng thích nụ cười ấy.

Sau khi thừa ân, nàng không còn cười, biến thành “Lệ tần” chất phác khô khan trong miệng người đời.

Thay đổi quá lớn khiến hoàng đế cũng sinh phiền não, vứt cho nàng vị “Tần” rồi chả buồn đoái hoài gì đến nữa.

Khi đó trong hoàng cung, hoàng hậu đúng lúc thiếu người đảm đương vị trí phó tổng quản, đại thái giám có ý đề cử ta, nhưng ta vẫn kiên quyết vào cung của nàng, vì nàng đã mang thai, mà bên cạnh lại chẳng ai hầu hạ.

Nàng không cười, cũng không khóc, dù nghe nói Phó Văn Thành thăng chức rời kinh, nàng cũng không ý kiến một lời, chỉ có mình ta âm thầm đi tiễn.

Phó Văn Thành không còn sự cởi mở như trước kia khi cả ba ở cùng nhau, ngữ khí nặng nề, nói là về sau nếu khó khăn gì thì có thể đến Xuyên Tây tìm hắn, chỉ cần là chuyện của nàng, hắn tuyệt đối sẽ dốc hết sức mình.

Phó Văn Thành đi rồi, nàng càng ngày càng gầy yếu, dẫu Ngũ hoàng tử lớn lên là một đứa trẻ biết lễ nghĩa lại còn rất hiểu chuyện, cũng không mảy may thấy chút ý cười nào hiển hiện trên gương mặt nàng.

Ta khuyên giải rách cả miệng, còn lấy Ngũ hoàng tử ra làm cái cớ, nhưng thái độ nàng vẫn cứng ngắc như đá chẳng lay chuyển được, thậm chí nàng thà đi nuôi đám cá không biết nói chuyện, còn hơn là phải quan tâm việc học hành bài vở của đứa con.

Ngày nàng ra đi vì bệnh, cả người gầy đến nỗi khiến người ta không dám nhìn kỹ. Khoảnh khắc hấp hối, nàng kéo tay ta lại, gọi lên danh xưng mà kể từ khi thành Lệ tần, đã không còn nghe thấy nàng gọi.

Nàng nói: “Ca, muội không cầm cự được nữa.”

Lúc ấy ta mới biết, ngày được hoàng đế ban một chữ “Lệ”, phong làm “Tần”, cái chết cũng đã chiếm ngự lấy linh hồn nàng, có điều là kéo dài đến tận bây giờ mới nhắm mắt thôi. Bởi lẽ, nàng vẫn không thể bỏ lại đứa nhỏ của mình bơ vơ tại hoàng cung lạnh lẽo này.

Tối hôm an bài xong hậu sự của Lệ tần, Ngũ hoàng tử nhốt mình trong phòng, không cho phép ai vào.

Thái tử điện hạ tuân thủ quy củ xưa nay, lần đầu tiên trong đời gạt bỏ giờ giới nghiêm, làm trái với cung quy, lén lút trèo cửa sổ nhảy vào phòng Ngũ hoàng tử, ở bên đệ đệ của mình cùng vượt qua đêm gian nan ấy. Đọc full tại Vietwriter

Từ đó về sau, Ngũ hoàng tử vốn dĩ không thích nói chuyện lại càng trở nên lầm lì.

Mặc dù có một lần bị Đại hoàng tử Cao Hoằng Lãng được ngàn vạn thương yêu nhạo báng sau lưng rằng: “Chẳng qua chỉ là đứa do cung tỳ sinh ra thôi, hoàng tử quái gì chứ!”, Ngũ hoàng tử đứng trong góc tối chẳng hề tức giận, thậm chí còn bước thẳng ra ngoài, lạnh lùng gọi một tiếng “hoàng huynh”.

Bấy giờ ta phát hiện, lòng dạ của đứa nhỏ này còn sâu hơn so với những gì ta tưởng tượng.

Rốt cuộc cũng nhịn được đến lúc rời cung lập phủ, Ngũ hoàng tử trở thành Ngũ gia, chúng ta không phải tiếp tục cuộc sống luôn cẩn thận đề phòng, lo lắng dè dặt nữa. Ấy nhưng, vẫn không thấy chút niềm vui nào từ ngài, bình thường cũng cực kỳ kiệm lời. Có lẽ ngày tháng sống trong hoàng cung, đã hoàn toàn tước đoạt quyền được nói của ngài.

Lần đầu tiên gặp nha hoàn tên Đồ Mi, từ xa xa chúng ta đã thấy cô ấy dừng chân trước rừng mai. Bí mật của rừng mai chỉ có ta và Ngũ gia biết, vừa mới xử phạt một nha hoàn có ý đồ dò la, giờ lại có một tên không biết sống chết nữa bén mảng đến, nên rõ ràng ta cảm giác được tâm trạng Ngũ gia xấu hẳn đi.

Chúng ta lại gần, nha hoàn kia với vội vã quỳ xuống, vóc người nhỏ bé co rúm dưới đất. Ta để ý tầm mắt của Ngũ gia ngắm một nhành mai trong tuyết cách đó ít xa, sau đó chuyển dời rồi dừng lại trên ngón tay sưng tấy vì buốt giá của nha hoàn kia, không nói năng gì. Đúng lúc này, tiểu Yến vương nổi tiếng càn quấy cũng đến, phá vỡ bầu không khí ngập tràn áp lực nơi đây.

Tới tối, trước khi đi ngủ, Ngũ gia đột nhiên nói với ta: “Đi tìm nha hoàn ban ngày gặp đi.”

Chắc ngài vẫn chưa thể nào yên tâm, ta bèn gật đầu vâng dạ.

Tuy nhiên, lúc đó trông nha hoàn kia thì có vẻ sợ hãi, nhưng thực chất là ranh mãnh cúi đầu, chỉ nhớ rõ cách ăn mặc sơ sài của cô ấy, còn dáng vẻ thì rất mơ hồ.

Ta trả lời như thế, Ngũ gia cũng không truy cứu nhiều nữa. Đọc full tại Vietwriter

Nhưng ngờ đâu ngắn ngủi mấy ngày sau, nha hoàn kia lại tự chui đầu vào lưới, không biết là cô gái này gan to hay là không biết sợ, vậy mà còn cài cây trâm ngày ấy đi rêu rao khắp nơi.

Vì ngại tiểu Yến vương lại tới đây quấy một trận, mà gốc gác nha hoàn kia cũng sạch sẽ, thế là Ngũ gia cho ngừng điều tra.

Rồi sau đó, không biết có phải ý trời hay không, mỗi lần sắp bị chìm vào quên lãng, thì cô ấy lại xuất hiện với đủ loại cách thức khác nhau.

Cuối cùng Ngũ gia dứt khoát hạ lệnh điều cô ấy về cạnh mình, đại khái theo dõi thế này thì yên tâm hơn một chút.

Ngoài ý muốn là, Đồ Mi hết sức an phận thủ thường, chưa từng có mưu tính tìm hiểu tin tức gì, ngày ngày cần cù làm công việc của mình. Thời gian cứ trôi, ta dần nhận ra ánh mắt Ngũ gia đặt trên người cô ấy càng ngày càng lâu, và không chỉ cất chứa mỗi ý thăm dò nữa.

Ta đã chứng kiến cả quá trình trưởng thành của Ngũ gia, từ sau khi Đồ Mi đến, lần đầu tiên ta thấy ngài cởi bỏ dáng vẻ thờ ơ xa cách đã đi theo qua bao năm tháng.

Ngài thường hay không che giấu được nụ cười, sẽ không khống chế được mà nổi giận, dù ngài có tự giam mình trong phòng gặm nhấm nỗi buồn, lòng ta đều vô cùng vui vẻ. Vì ngài chưa bao giờ sống vô tư như một đứa bé bình thường, ngay cả ta cũng cực hiếm khi thấy ngài để lộ cảm xúc ra ngoài. Giờ đây, cuối cùng đã có người dạy ngài cách thể hiện những cảm xúc ấy.

Cả ngày ta luôn trong trạng thái vui tươi hớn hở nhìn hai người ở chung, dần dà lòng sinh chút lo âu, bởi lẽ tính Đồ Mi trông thì hiền hòa dễ bảo, nhưng lại rất khó gần gũi, dù ngoài mặt cô ấy cười cười thân thiện, nhưng liếc mắt cái là có thể nhìn ra đó chỉ là khách sáo.

Nhìn một người như phiên bản thích cười của Ngũ gia, người thì dùng vẻ lạnh lùng để ngụy trang bản thân, người kia thì giả vờ hòa nhã che giấu chính mình.

Cũng khó trách cô ấy thay đổi được tính tình Ngũ gia, có thể những người giống nhau, mới càng dễ dàng mở khóa nội tâm của nhau.

Nhưng cũng chính vì giống nhau, nên càng khó chung đụng, cả hai đều chờ đối phương đi bước kia trước, mình thì lại đứng tại chỗ bất động. Đọc full tại Vietwriter

Nên ta mới cầm lòng không đậu, nhiều lần nhắc nhở, ngờ đâu tiểu nha hoàn thoạt nhìn yên tĩnh điềm đạm ấy, bên trong lại còn bướng bỉnh hơn cả Ngũ gia.

Sau khi Tần vương phi mất, thái tử Cao Giới cho Ngũ gia mấy ngày nghỉ ngơi, nhưng từ đầu chí cuối ngài vẫn chẳng hề nhúng tay vào việc lễ tang của vương phi.

Lúc đến giao việc cho ta, ngài nói một câu rằng: “Tiến hành theo thứ bậc vương phi là được rồi.”

Ta cũng không dám quấy rầy ngài, chỉ đành một mình một người chuẩn bị.

Nghe nói ngài rút cạn nước ao trong hậu viện, ta hết sức kinh hãi, khi chạy qua thì chỉ còn lại một ao toàn bùn lầy, còn mấy con cá thoi thóp vũng vẫy, cả bọn hạ nhân ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai có gan tự tiện xuống vớt. Cuối cùng ta mở miệng, bọn họ mới bắt đầu cứu đám cá.

Lúc trở về viện, ngài đã tắm rửa thay một bộ quần áo sạch sẽ, ngồi lẻ loi trước bàn đọc chồng tấu chương chất đống, rõ ràng thái tử đã bảo để ngài nghỉ ngơi cho tốt, giờ xem ra, ngài đã chẳng còn tâm trạng nào mà nghỉ ngơi.

Ta thử bẩm báo về rất nhiều công việc trong phủ, ngài vẫn trước sau y một nói vài yêu cầu râu ria, bình tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Nếu không nhìn thấy cái ao khô cạn, không nghe hạ nhân kể Ngũ gia lội dưới bùn tìm kiếm thứ gì đó, khả năng ta sẽ thực sự nghĩ rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Đó là đàn cá mà ngài luôn đặt ở đầu quả tim, chỉ có ta biết, đó cũng là nỗi nhớ mơ hồ mà lại cố chấp của ngài dành cho mẹ.

Ta cứ nhẫn nhịn, cuối cùng lên tiếng: “Ao nước ở hậu viện phải đổi nước tu sửa lần nữa sao? Lão nô nghe hạ nhân nói hình như vẫn chưa tìm được thợ phụ trách.”

Nét mặt Ngũ gia dửng dưng chẳng một chút dao động: “Ông coi làm là được rồi.”

Ta cũng không còn gì để nói, chuyện tới nước này, ta càng lúc càng không nhìn thấu nổi suy nghĩ của tiểu chủ tử. Ngài không muốn nhiều lời, ta cũng sẽ không nhiều lời nữa.

Trời vào đêm, gió có hơi lạnh, ta thấy cửa sổ bên phải án thư mở rộng quá, bèn đi lên khép vào. Khi quay người chuẩn bị ra ngoài, ta vô tình thoáng thấy hình như có vật bị tấu chương đè lên. Tập trung nhìn kỹ, là một chiếc trâm gài tóc cực kỳ giản đơn, thân trâm thô ráp xù xì, nhưng cây trâm ấy lại tỏa sáng, nhìn là biết đã có người cẩn thận đánh bóng. Đọc full tại Vietwriter

Ta nhớ rõ cây trâm này.

Phút chốc, mắt ta cay cay, giọng nghèn nghẹn, sợ mình thất thố, ta vội vã cất bước định rời đi, lại nghe giọng Ngũ gia truyền đền từ sau lưng, cùng với cảm giác ôn hòa chưa từng có.

Ngài nói: “Mậu Sơn thúc, ta không sao.”

Kể từ khi mẹ ngài qua đời, ta không còn nghe thấy ngài gọi mình bằng danh xưng ấy nữa.

Nháy mắt hàng ngàn ý nghĩ hiện lên trong tâm trí ta, nhưng khi tới miệng lại chỉ hóa thành một câu: “Lão nô… biết.”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom