Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 99-102

Chương 99: Bát sư tỷ là đại soái

Lục Tuyết Kỳ cẩn thận kiểm tra cánh tay và bắp đùi của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nở nụ cười, để mặc cho bát sư tỷ kiểm tra, trong lòng cười ấm áp: “Bát sư tỷ, sao chị biết em đến Long Đô?”

“Em đó!”

Lục Tuyết Kỳ chìa ra một ngón tay gõ trán Diệp Bắc Minh.

“Em đến Long Đô, mấy sư tỷ ai mà không biết?”

“Nhưng lá gan em lớn thật!”

“Dám một mình xông vào Long Đô, cũng không sợ bị người ta bắt nạt”, Lục Tuyết Kỳ kéo tay Diệp Bắc Minh, bảo anh ngồi xuống.

Còn rất tự nhiên đứng sau Diệp Bắc Minh, chìa tay xoa bóp bả vai anh.

Diệp Bắc Minh vội vàng nói: “Bát sư tỷ, đừng như vậy, em không phải trẻ con”.

“Sao hả, ghét bỏ bát sư tỷ?”

Lục Tuyết Kỳ làm ra vẻ tức giận.

“Không có”.

Diệp Bắc Minh nói: “Sao em lại ghét bỏ bát sư tỷ chứ”.

“Vậy thì ngồi xuống, chị khai thông gân cốt giúp em”.

Trong giọng nói của Lục Tuyết Kỳ mang theo vẻ ngang ngược.

Diệp Bắc Minh chỉ có thể để mặc tay của bát sư tỷ hoạt động trên người anh!

Ngón tay của Lục Tuyết Kỳ liên tục chuyển động, vạch ra huyệt đạo của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc, chân khí trong cơ thể mình lại di chuyển theo ngón tay của bát sư tỷ!

Vị trí đan điền nóng như lửa!

“Đây là?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

“Tốc độ tu luyện của em quá nhanh, chị lo lắng gân mạch của em xảy ra vấn đề, vừa rồi chị đã khai thông tất cả khí huyệt của em rồi, yên tâm đi”.

“Bát sư tỷ, em cũng muốn!”, Vương Như Yên chạy tới.

“Em sang một bên đi”.

Lục Tuyết Kỳ cười mắng.

“Hừ, bát sư tỷ, chị thiên vị!”, Vương Như Yên nhăn mũi.

Lục Tuyết Kỳ cười đầy kiêu ngạo: “Vậy thì sao?”

Diệp Bắc Minh nói: “Bát sư tỷ, giúp em, em muốn tìm Diệp Minh Viễn, rất có thể ông ta chính là bố ruột của em”.

Này lời vừa thốt ra!

Trong nháy mắt đại sảnh yên tĩnh.

Hai người Lục Tuyết Kỳ và Vương Như Yên nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ hoảng hốt.

Nhưng lại che giấu rất tốt, Diệp Bắc Minh không hề phát hiện ra!

Các cô dường như không hề hy vọng Diệp Bắc Minh nhìn thấy Diệp Minh Viễn.

“Bát sư tỷ, sao vậy?”, Diệp Bắc Minh kỳ quái. Lục Tuyết Kỳ vội vàng nói: “Tiểu sư đệ, chị giúp em đi điều tra chuyện của Diệp Minh Viễn, nhưng bây giờ sư tỷ có một chuyện gấp cần em giúp đỡ!”

“Sao vậy sư tỷ?”, Diệp Bắc Minh tò mò.

Lục Tuyết Kỳ thấy Diệp Bắc Minh đã chuyển hướng sự chú ý, cô ấy không giấu giếm thêm nữa.

“Mấy ngày nữa có một đại hội quân võ quốc tế”.

“Đây là đại hội quân võ trong phạm vi thế giới, đến lúc đó đất nước hàng đầu thế giới mà em biết đều sẽ phái người tham gia!”

“Long Quốc, Lang Quốc, Ưng Quốc, Hùng Quốc, đảo quốc Đông Doanh, v.v…”

“Đương nhiên điều kiện tiên quyết là quân nhân dưới ba mươi tuổi”, Lục Tuyết Kỳ nói xong, cười híp mắt nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh mặt bất đắc dĩ: “Bát sư tỷ, em hiểu ý chị”.

“Ý chị muốn em tham gia đại hội quân võ?”

“Tiểu sư đệ, em giúp chị đi mà”, Lục Tuyết Kỳ nũng nịu, kéo cánh tay Diệp Bắc Minh: “Sư tỷ không cần em đạt hạng nhất, em nằm trong top 10 là được rồi”.

Bộ ngực lớn vẫn đang cọ xát trên cánh tay anh.

Nếu bị những người khác ở Long Đô nhìn thấy, nhất định sẽ sợ chết khiếp.

“Khụ!”

Vương Như Yên ho khan, mặt đầy phẫn nộ: “Mấy người chú ý một chút”.

“Nơi này còn có người thứ ba đó”.

“Chị khuyên em bớt xen vào chuyện người khác đi”.

Lục Tuyết Kỳ trợn mắt nhìn Vương Như Yên.

Vương Như Yên có chút buồn bực, ai bảo người ta là sư tỷ chứ?

Được rồi được rồi!

Mình nhịn!

Diệp Bắc Minh có chút lưỡng lự: “Bát sư tỷ, rốt cuộc chị có thân phận gì?”

“Thập sư tỷ là chiến thần Long Hồn thì cũng thôi đi”.

“Sao em cảm giác thân phận chị còn cao hơn thập sư tỷ”.

Lục Tuyết Kỳ cười: “Tiểu sư đệ, bị em nhìn ra rồi”.

“Ừm, chị ở Long Hồn cũng xem như có chút lý lịch, bọn họ đều gọi chị là đại soái”.

“Phụt!”

Diệp Bắc Minh thiếu chút nữa phun ra một hớp máu.

Bát sư tỷ là đại soái của Long Hồn!

Mẹ kiếp!

Muốn nghịch thiên sao?

“Bát sư tỷ, chị…”, Diệp Bắc Minh trợn tròn mắt.

Lục Tuyết Kỳ chìa tay, nâng cằm Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đừng kinh ngạc, mấy sư tỷ của em đều không phải người bình thường”.

“Bát sư tỷ chỉ là một đại soái nhỏ bé không tính làm gì”.

“Hả?”

Diệp Bắc Minh ngơ ngác: “Vậy những sư phụ của chúng ta đều là lão quái vật đáng sợ?”

Diệp Bắc Minh nhớ ra.

Lúc mình xuống núi.

Mấy lão quái vật kia người này đều ‘khoác lác’ hơn người kia!

Bây giờ nhìn lại, có lẽ không phải khoác lác, khả năng đều là thật.

Lúc Diệp Bắc Minh còn đang ngơ ra, Lục Tuyết Kỳ lấy ra một tập văn kiện từ trong ngăn kéo, tùy ý mở ra nhìn.

Là văn kiện đỏ của Long Quốc!

“Tiểu sư đệ, cứ quyết định vậy đi”.

“Đây chính là giấy bổ nhiệm của em, bắt đầu từ bây giờ, em chính là thiếu… thiếu tướng của Long Hồn”, Lục Tuyết Kỳ nhìn lướt qua văn kiện đỏ, bất chợt nhíu mày.

“Thiếu tướng?”

“Cấp thấp vậy sao?”

“Không được!”

Lục Tuyết Kỳ mặt không hề vui vẻ, cô ấy cầm bút lên sửa đổi văn kiện đỏ.

Cô ấy sửa chữ ‘tướng’ trong thiếu tướng thành chữ ‘soái’.
Chương 100: Thiếu soái Diệp Bắc Minh

“Tiểu sư đệ, bắt đầu từ bây giờ, em chính là thiếu soái của Long Hồn!”, Lục Tuyết Kỳ túm tay Diệp Bắc Minh, bôi mực lên.

“Cộp!”

Đóng lên văn kiện đỏ.

“Người đâu, mang qua cho ông ta”.

Lục Tuyết Kỳ gọi người làm, sau khi lấy đi văn kiện đỏ, nhanh chóng rời đi.

Chân mày Diệp Bắc Minh nhướn lên: “Bát sư tỷ, chị đang đùa sao?”

“Thiếu soái của Long Hồn? Vừa rồi đó là văn kiện đỏ đấy, thứ này có thể tùy tiện thay đổi sao?”

“Không sao, yên tâm”, Lục Tuyết Kỳ xua tay, dáng vẻ không để ý.

Cô ấy kéo Diệp Bắc Minh đến phòng bên cạnh.

Một bàn đồ ăn đã chuẩn bị xong.

Ba chị em cùng nhau ngồi ăn cơm.

...

Ba mươi phút sau.

Trong phòng làm việc tại một nơi ở Long Đô, đèn thắp sáng chưng.

Một người đàn ông trung niên ngồi trước bàn làm việc.

“Lục đại soái đưa văn kiện đến cho ông”.

Thư ký Tiền cung kính đi vào.

Trong tay kẹp một tập văn kiện, dáng đứng nghiêm nghị!

“Để xuống đi”.

Người đàn ông nhàn nhạt nói.

“Ừ”.

Thư ký Tiền không dám nhiều lời, sau khi đặt tập văn kiện xuống, thận trọng lui ra khỏi phòng.

Năm phút sau, người đàn ông xử lý xong công việc, lúc này mới mở tập văn kiện ở trên bàn ra.

Mắt liếc nhìn văn kiện đỏ.

Khẽ ngẩn ra!

“Hả, sửa lại rồi?”

Người đàn ông thở dài, có chút bất đắc dĩ, trên mặt hiện vẻ tươi cười: “Aiz, thôi vậy, thiếu soái thì thiếu soái, dù sao cũng là chuyện sớm muộn”.

Một giây tiếp theo.

Người đàn ông cầm điện thoại trên bàn, gọi điện: “Bổ nhiệm Diệp Bắc Minh là thiếu soái Long Hồn! Đây là cơ mật tối cao, dưới đại soái, bất kỳ ai cũng không được biết”.

“Tất cả chờ đại hội quân võ kết thúc rồi nói sau”.

...

Sau khi cơm nước xong, Diệp Bắc Minh quay về chỗ ở bát sư tỷ đã sắp xếp.

Nằm ở trên giường, Diệp Bắc Minh không sao ngủ được.

“Lúc ở Giang Nam, mình có cảm giác thập sư tỷ không muốn cho mình điều tra thân thế của bản thân”, Diệp Bắc Minh lẩm bẩm.

“Vào Long Đô, bây giờ mình lại có cảm giác bát sư tỷ hình như cũng ngăn cản mình điều tra thân thế của bản thân”.

“Rốt cuộc là vì sao chứ?”

“Thập sư tỷ là nữ chiến thần của Long Hồn, thân phận của bát sư tỷ càng khủng khiếp, là đại soái của Long Hồn!”

“Nếu các chị muốn tra ra thân phận của mình thì đã sớm điều tra ra rồi, rốt cuộc là vì sao chứ?”, chân mày Diệp Bắc Minh nhíu chặt vào nhau.

Anh không ngốc.

Ngược lại anh rất thông minh!

Hai sư tỷ không hề nói gì với anh, nhưng rốt cuộc vì sao không cho anh điều tra thân thế của mình?

“Sư tỷ, xin lỗi, các chị không cho em tra, vậy tự em đi tra vậy”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Anh nhân lúc đêm tối mò ra khỏi phòng.

Cảm giác của Diệp Bắc Minh rất nhạy bén, anh lập tức cảnh giác mấy tên lính gác trong bóng tối.

Lặng yên không tiếng động đi vòng qua lính gác, rời khỏi phủ đệ của bát sư tỷ.

Diệp Bắc Minh đi trên đường phố, ban đêm ở Long Đô vô cùng sầm uất, anh chặn một chiếc taxi lại.

“Đi nhà họ Diệp, thế gia Long Đô!”

Nửa giờ sau, Diệp Bắc Minh đứng trước cửa nhà họ Diệp.

Anh nhìn sân mang phong cách cổ xưa trước mắt, ánh mắt lóe lên, tìm thấy một chỗ khuất tầm mắt, nhảy qua tường cao.

Nhà họ Diệp rất lớn, chính là xây lại từ vương phủ thời cổ đại.

Các loại vườn hoa, hòn non bộ, ao hồ, đình viện khắp nơi đều có.

Đi vài bước lại có một trạm gác.

Góc tối góc sáng đâu đâu cũng là võ giả.

“Quỷ ảnh chìm nổi”.

Diệp Bắc Minh khẽ hô một tiếng, thân pháp như quỷ, hòa nhập vào ánh trăng.

Tốc độ của anh rất nhanh, đi đến nơi sâu nhất của phủ Diệp.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện, tất cả những người ở đây đã biến mất!

Toàn bộ nội viện, trống trơn!

Một bóng người cũng không có!

“Không đúng, còn có một người”.

Diệp Bắc Minh đứng trên mái hiên nhìn sang.

Chỉ thấy một ông cụ râu tóc bạc phơ, ngồi im như chuông đồng, đang ngồi trong đình, tay trái tay phải đánh cờ.

“Tôi biết cậu sẽ đến, nếu đã đến rồi thì xuống đây đi”.

Ông cụ mỉm cười nói.

Giọng nói giống như dây câu truyền vào trong lỗ tai Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh nghe xong, kinh hoàng như sấm!

Nhưng phủ Diệp vẫn tĩnh lặng!

Ngoài Diệp Bắc Minh, không ai có thể nghe thấy tiếng nói này.

“Ông là ai?”

Diệp Bắc Minh nhảy xuống.

Ông cụ mỉm cười: “Diệp Lăng Tiêu”.

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Chiến thần số một Long Quốc, Diệp Lăng Tiêu?”
Chương 101: Gia tộc Cổ Võ

“Đệ nhất? Ha ha ha, lão phu không phải đệ nhất gì đâu”.

Diệp Lăng Tiêu lắc đầu: “Đệ nhất thiên hạ thì có gì tốt, thời đại hòa bình, không bằng ở nhà chơi cờ nuôi chó”.

Diệp Bắc Minh có chút khiếp sợ!

Diệp Lăng Tiêu!

Dù Diệp Bắc Minh không phải quân nhân, nhưng cũng đã từng nghe nói qua cái tên này.

Thậm chí, từ lúc bắt đầu vào tiểu học, anh đã thường nghe thấy.

Cả Long Quốc này ai mà không biết Diệp Lăng Tiêu?

Chiến thần đương thế đệ nhất Long Quốc chính là người này!

Cả đời Diệp Lăng Tiêu chinh chiến vô số lần, được xưng là quân thần Long Quốc!

Địa vị và danh vọng của ông ta đều là lấy được trên chiến trường.

Diệp Lăng Tiêu gần như là tín ngưỡng của toàn bộ quân nhân Long Quốc!

Mặc dù cả đời ông ta không được phong đại soái, chỉ là chiến thần!

Nhưng vô số người đầu quân nhập ngũ nhận thấy, Diệp Lăng Tiêu là một vị vua không ngai vàng, là quân thần chân chính của Long Quốc!

Lúc này, Diệp Bắc Minh đối mặt với Diệp Lăng Tiêu, cảm giác giống như đối mặt trước một con mãnh hổ!

“Ông Diệp, hôm nay tôi tới…”, Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói.

Diệp Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, ngắt lời Diệp Bắc Minh: “Tôi biết cậu đến nhà họ Diệp vì điều gì, Minh Viễn đã rời khỏi Long Đô, tất cả mọi chuyện tôi cũng biết, cậu hỏi tôi cũng như nhau thôi”.

Hô hấp Diệp Bắc Minh lập tức dồn dập.

“Tôi… là người nhà họ Diệp sao?”, Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Diệp Lăng Tiêu thở dài: “Phải, mà cũng không phải”.

“Là ý gì? Rốt cuộc Diệp Minh Viễn có phải bố tôi hay không?!!!”, Diệp Bắc Minh tiến lên trước một bước.

“Tôi ngược lại hy vọng Minh Viễn là bố cậu”, Diệp Lăng Tiêu thở dài bất đắc dĩ: “Nhưng nó có tài đức và tư cách gì kết nghĩa vợ chồng với mẹ ruột cậu chứ?”

“Là ý gì?”

Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ.

“Mẹ ruột tôi là ai, ông quen biết mẹ ruột tôi?”

“Bà ấy là ai?”

“Tên là gì?”

“Bà ấy ở đâu, còn sống hay đã chết?”

Diệp Bắc Minh gần như gào rống lên.

Diệp Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh, im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Mẹ ruột cậu là một kỳ nữ tử, năm đó khi bà ta đến nhà họ Diệp đã mang thai”.

“Minh Viễn vì che chở thân phận cho mẹ ruột cậu mới đứng lên tuyên bố cậu là con riêng của ông ta”.

“Sau khi mẹ ruột cậu sinh cậu ra đã để lại một vài thứ, rồi không biết tung tích”.

“Có chuyện này?”, Diệp Bắc Minh có chút ngơ ngác.

Vốn dĩ anh tưởng rằng mình đã cách thân thế rất gần.

Nhưng lời của Diệp Lăng Tiêu khiến tất cả mọi thứ trở nên khó bề thân phận.

“Diệp Minh Viễn không phải bố tôi?”

Diệp Lăng Tiêu lắc đầu: “Nó không phải, nhưng người khác đều cho rằng Diệp Minh Viễn là bố cậu”.

“Người biết chuyện năm đó cũng không có mấy người”.

Diệp Bắc Minh u ám: “Nếu ông ta không phải bố tôi, vậy sao phải giết tôi?”

Diệp Lăng Tiêu trầm mặc, sau khi im lặng trong chốc lát.

“Mẹ cậu trước khi rời đi đã để lại một vài thứ đồ rất lớn, rất kinh khủng”,

“Minh Viễn bị những thứ này hấp dẫn, khiến đầu óc mê muội! Cộng thêm nó cưới một người phụ nữ của gia tộc hùng mạnh, người phụ nữ không hy vọng cậu sống! Dù sao cậu cũng không phải con trai của Diệp Minh Viễn”.

Nghe thấy mấy lời này của Diệp Lăng Tiêu, Diệp Bắc Minh có chút mơ hồ: “Ông có ý gì?”

“Chỉ còn lại miếng ngọc bội này”.

Diệp Lăng Tiêu không trả lời thẳng Diệp Bắc Minh, mà lấy ra một miếng ngọc bội màu trắng, ném cho Diệp Bắc Minh.

“Đây là đồ mẹ tôi để lại?”

Diệp Bắc Minh nắm lấy ngọc bội màu trắng, tâm thần chấn động.

Ngọc bội vô cùng ôn hòa.

Cầm trong tay có một luồng cảm giác ấm áp.

Phía trên chạm trổ hai con rồng, điêu khắc tinh tế, trông rất sống động.

Diệp Lăng Tiêu nói: “Chỉ là một trong số”.

“Mấy thứ khác mẹ tôi để lại đâu?”, Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Tiêu như sói.

Diệp Lăng Tiêu cũng hơi ngẩn ra!

Không hổ là con trai của người phụ nữ kia!

“Năm năm trước vẫn còn ở trong tay Minh Viễn, bây giờ đã bị người phụ nữ kia cầm đi”, Diệp Lăng Tiêu lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.

“Người phụ nữ kia là ai?”

Trong mắt Diệp Bắc Minh đều là ý lạnh.

Lấy đồ mẹ mình để lại, còn muốn giết mình?

Dù bà ta là ai, trong lòng Diệp Bắc Minh, bà ta đã là một người chết.

Diệp Lăng Tiêu lại một lần nữa rơi vào im lặng!

Một lúc sau, ông ta mới nói: “Người của gia tộc Cổ Võ”.

“Gia tộc Cổ Võ?”

Diệp Bắc Minh lần đầu tiên nghe đến tên này.

Diệp Lăng Tiêu nghiêm túc gật đầu: “Gia tộc Cổ Võ không được người đời biết đến, nhưng bọn họ đã tồn tại được vô số năm”.

“Từ thời cổ đại, vương triều phong kiến, gia tộc Cổ Võ đã rất đáng sợ”.

“Bọn họ không tham gia tranh chấp, nhưng không ai dám khinh thường bọn họ”.

“Đối với người của gia tộc Cổ Võ, tông sư võ đạo mới là bước khởi đầu, cậu có thể tưởng tượng được ra không? Một môn đồng quét sân, một phu xe của gia tộc Cổ Võ e rằng cũng là một võ giả cấp Tông Sư”.

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc.

Nếu điều Diệp Lăng Tiêu nói là thật, vậy thì thật kinh khủng.

“Rốt cuộc mẹ tôi đã để lại thứ gì, ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng thèm khát?”, Diệp Bắc Minh hỏi.

Diệp Lăng Tiêu cầm lên một quân cờ, chậm rãi hạ xuống: “Một vài phương thuốc và đan dược đề thăng thực lực võ giả, vốn là để lại cho cậu”.

“Phương thuốc? Đan dược!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rút lại.

Anh thân là đệ tử của Dược Vương, đương nhiên biết phương thuốc và đan dược có tác dụng như nào với võ giả.

Võ giả bình thường nếu đề thăng thực lực thì cần phải ngâm tắm thuốc!

Dược liệu mấy chục năm, thậm chí trên mấy trăm năm, hầm thành một nồi.

Võ giả ngâm ở bên trong, có thể đề thăng thực lực võ đạo!

Trên thế giới có rất nhiều tông sư võ đạo đều đề thăng như vậy.

Nhưng tông sư võ đạo đề thăng như vậy nếu chiến đấu với tông sư khắc khổ tu luyện, về cơ bản sẽ bị giết trong nháy mắt.
Chương 102: Tháp Càn Khôn Trấn Ngục

Nhưng nếu uống đan dược đề thăng thực lực võ đạo, giống như võ giả khổ luyện, không có bất kỳ khác biệt.

Một gia tộc Cổ Võ nếu như lấy được phương thuốc.

Sau đó sản xuất số lượng lớn đang dược.

Rồi đào tạo số lượng lớn tông sư.

Hậu quả đó quả thật không dám tưởng tượng!

“Phương thuốc và đan dược đều là đồ mẹ cậu để lại cho cậu”, Diệp Lăng Tiêu thở dài: “Minh Viễn tư lợi quấy phá, chiếm mấy món đồ này làm của riêng, lo lắng cậu trả thù, vì vậy mới đuổi giết cậu”.

Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh đã hiểu ra.

Đây là Diệp Minh Viễn giết người diệt khẩu!

Một vài phương thuốc và đan dược có thể đề thăng tu vi võ giả, quả thật có thể khiến Diệp Minh Viễn bí quá hóa liều.

“Sau này gặp Diệp Minh Viễn, cậu có thể tha cho nó không?”

Diệp Minh Viễn là con trai của ông ta.

Diệp Bắc Minh cười: “Dù Diệp Minh Viễn không giết tôi, nhưng ông ta đã giết bố mẹ nuôi và anh cả của tôi!”

“Bố mẹ nuôi đối với tôi mà nói cũng quan trọng như mẹ ruột”.

“Cho nên, Diệp Minh Viễn phải chết!”

Diệp Bắc Minh nói rất có khí phách.

Không có thương lượng!

“Aiz”.

Diệp Lăng Tiêu ngây ra tại chỗ, thở dài một tiếng, im lặng gật đầu.

Một lát sau ông ta mới nói một câu: “Diệp Bắc Minh, chuyện tôi biết đều đã nói với cậu rồi”.

“Hy vọng cậu đừng trách nhà họ Diệp, cậu giết Diệp Minh Viễn, lão phu sẽ không ngăn cản, cũng không có sức ngân cản”.

Biết càng nhiều, Diệp Lăng Tiêu nhận ra thanh niên này thật đáng sợ!

Thân là quân thần Long Quốc, ông ta không dám nảy sinh tâm tư giết Diệp Bắc Thần!

Diệp Bắc Minh nhìn Diệp Lăng Tiêu, vị quân thần Long Quốc này già rồi.

“Được rồi, tôi chỉ giết một mình Diệp Minh Viễn, về sau tôi sẽ không quay lại nhà họ Diệp Long Đô nữa”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, xoay người rời khỏi phủ Diệp.

Anh đã nhận được câu trả lời mình muốn!

Sau khi rời khỏi phủ Diệp, Diệp Bắc Minh đi trên đường, tay nắm ngọc bội.

Đột nhiên đầu óc anh mơ hồ, ngã xuống đất.

“Diệp Bắc Minh?”

Ngụy Yên Nhiên rời khỏi dạ tiệc từ thiện, tâm trạng vô cùng buồn rầu, cô ta lái xe trên đường hóng gió, đúng lúc nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngã xuống đất.

“Két…!”

Đạp thắng ga.

Ngụy Yên Nhiên đỡ anh dậy: “Diệp Bắc Minh, anh sao vậy?”

“Xảy ra chuyện gì vậy, cơ thể không động đậy?”

Diệp Bắc Minh kinh hãi ngã xuống đất.

Anh có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ của ngoại giới, nhưng không thể nói chuyện, cũng không có cách nào điều khiển cơ thể.

“Ngụy Yên Nhiên?”

“Cô ta muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh nhìn thấy một người phụ nữ xông đến, chính là Ngụy Yên Nhiên.

Cô ta ném chiếc túi xách Gucci của mình sang một bên.

Quỳ một chân trên đất giống như vịt con.

Ôm Diệp Bắc Minh trong lòng, ấn nhân trung của anh: “Này… Diệp Bắc Minh, anh sao vậy?”

“Sao anh lại ngất xỉu?”

“Anh không phải võ giả thực lực rất hùng mạnh sao?”

“Anh xảy ra chuyện gì vậy, thiếu máu?”

Ngụy Yên Nhiên ấn nhân trung của Diệp Bắc Minh, nhưng dù thế nào, Diệp Bắc Minh vẫn không tỉnh lại.

Diệp Bắc Minh lớn tiếng nói, đáp lại Ngụy Yên Nhiên.

Nhưng dường như Ngụy Yên Nhiên không nghe thấy!

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Anh nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới phát hiện, bốn phương tám hướng lờ mờ.

Giống như bước vào trong một không gian dị giới.

Bốn phía lờ mờ, hỗn độn.

Phía trước có một tòa tháp bằng đá màu trắng sữa, cao mấy trăm mét, trông vô cùng khổng lồ.

Bên trái tòa tháp chạm trổ một con phượng hoàng!

Bên phải chạm trổ một con rồng!

Vị trí cửa lớn ở tầng một tháp đá xuất hiện một biển hiệu.

Một hàng chữ lớn: Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

“Diệp Bắc Minh, anh nặng quá… anh tên là Diệp Bắc ‘Trầm’ à?”, Ngụy Yên Nhiên gọi Diệp Bắc Minh không tỉnh liền cõng anh, đi về phía xe thể thao của mình.

Tốn bao nhiêu sức lực!

Ném vào ghế lái phụ.

Xa xa, một thanh niên nhìn thấy cảnh này, lập tức bật cười.

“Mẹ nó, tôi nhìn thấy con gái nhặt thi thể, không ngờ đàn ông cũng bị nhặt thi thể”.

“Cô em này được đấy, xinh đẹp có thể so sánh được với Lưu Diệc Phi!”

“Là tôi tôi cũng lên!”

Mặt đẹp của Ngụy Yên Nhiên có hơi đen lại.

Cô ta ngồi vào ghế lái, chân đạp ga.

Đi về phía biệt thự của mình.

“Người anh em này đêm nay sướng rồi!”

“Đúng vậy”.

Mấy thanh niên cười bỉ ổi.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục? Hình vẽ của rồng và phượng hoàng này rất giống với ngọc bội mẹ mình để lại”, Diệp Bắc Minh sờ cằm.

Bừng tỉnh hiểu ra!

Mẹ nó!

Đây là thế giới bên trong ngọc bội?

Không thể nào!

Không thể tưởng tượng nổi!

Bên trong ngọc bội có một không gian?

Lẽ nào là Nguyên Thần Xuất Khiếu các sư phụ nói?

“Mẹ nó là ai mà kinh khủng vậy?”, Diệp Bắc Minh có chút ngơ ngác.

“Ầm!”

Lời vừa dứt, toàn bộ tháp Càn Khôn Trấn Ngục rung chuyển, thân tháp lập tức sáng lên chói lóa.

Diệp Bắc Minh không mở nổi mắt.

Một giọng nói uy nghiêm truyền tới: “Chỉ là cảnh giới Võ Linh mà cũng dám bước vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục? Cũng được, đã mấy chục ngàn năm qua không ai bước được vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Cảnh giới Võ Linh?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Đây là cảnh giới võ đạo của mình?

Nói thật ra, anh cũng không biết cảnh giới của mình là gì.

Nhưng chắc chắn ở trên Đại Tông Sư!

“Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tiến lên! Thử máu! Nếu không thể mở ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xóa bỏ Nguyên Thần, vậy thì vĩnh viễn không được siêu sinh!”, bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến một giọng nói.

Diệp Bắc Minh có một loại ảo giác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom