• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 104: Tôi đã hại cậu rồi

Tô Minh kết bạn với ai mà còn phải được sự đồng ý của Thẩm Tịch sao?

Đừng nói là bản thân Tô Minh không có ý gì khác với Lạc Thu Thuỷ, kể cả là có thì đã làm sao? Lạc Thu Thuỷ đã gả cho Thẩm Tịch đâu?

“Lo xa ư?”, Thẩm Tịch cười thầm. Hắn không còn nhớ lần trước chôn xác của kẻ nói chuyện với hắn như vậy ở đâu nữa? Hắn cảm thấy luôn có những kẻ tự cho mình là đúng rồi thích thử trò chơi giả chết với hắn. Được sống không phải tốt hơn sao?

“Cậu bạn này của em, haiz…”, Lạc Phong thấp giọng nói với em gái mà có chút cạn lời. Em gái mình không biết nghĩ đã đành, nhưng đến bạn của nó cũng thế, lại dám trực diện khiêu chiến với Thẩm Tịch? Đúng thật là…

Lạc Phong thấy khâm phục.

Có dũng khí!

Đúng là một mãnh sĩ!

Người khác thì không biết, chứ anh ta thì biết rõ mấy năm nay những người đắc tội với Thẩm Tịch thì có kết cục như thế nào?

Chàng trai này toi đời rồi!

Sắc mặt Lạc Thu Thuỷ đã tái nhợt. Cô ta chỉ ngây thơ thuần khiết chứ không phải kẻ ngốc.

Lúc này cô ta hiểu được, dường như mình… Dường như một chút bất cẩn đã khiến bạn học của mình gặp phiền phức rồi.

“Anh Tô! Trước nay tôi luôn nghĩ xa như vậy”, Thẩm Tịch thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết, hỏi: “Anh Tô có ý kiến sao?”

Giọng nói không lớn nhưng giọng điệu vô cùng bá đạo.

Thậm chí không khí trong phòng cũng trở nên lạnh băng.

“Thẩm Tịch! Anh muốn làm gì? Tôi không nói chuyện với cậu ấy nữa là được chứ gì? Anh mau đi đi, đừng ở đây dọa bạn tôi như vậy”, Lạc Thu Thuỷ vội nói, cô ta tự thấy vô cùng hối hận. Cô ta cảm thấy mình gây phiền phức cho Tô Minh rồi, đúng là mình trẻ con quá!

Thậm chí cô ta còn quyết định, thời gian sau sẽ cố gắng hết sức dùng sức mạnh của nhà họ Lạc để bảo vệ Tô Minh.

Thẩm Tịch uy hiếp cũng uy hiếp rồi, cũng cảnh cáo rồi, vì dù sao Lạc Thu Thuỷ cũng biết sợ. Nhưng lúc hắn đang định đi thì…

Tô Minh đi ra khỏi chỗ ngồi, khẽ cười rồi đi hai bước tới bên cạnh Lạc Thu Thuỷ và nắm chặt tay cô ta trước mặt tất cả mọi người.

Đúng vậy! Anh trực tiếp nắm chặt tay cô ta!

Cảnh tượng này quá chấn động!

Chấn động đến nỗi mà dường như tất cả mọi người ở đây đều như ngạt thở!

Sau đó Tô Minh lặng lẽ nhìn Thẩm Tịch, nói: “Anh Thẩm lo xa thì tôi không có ý kiến gì. Nhưng bắt đầu từ lúc này, Lạc Thu Thuỷ chính là người phụ nữ của tôi, chắc anh Thẩm cũng không có ý kiến gì chứ? Anh Thẩm thích lo xa và quản nhiều việc, còn Tô Minh tôi lại yêu thích cái đẹp”.

Tô Minh không hề sợ ai uy hiếp. Lúc Tô Minh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mà Lạc Thu Thuỷ đờ đẫn cả người.

Còn những người trong phòng trà cũng không khá hơn là mấy…

Những cậu chủ, cô chủ đến từ các gia tộc đẳng cấp của Đế Thành mà có quen biết Tô Minh thì còn đỡ. Chí ít thì họ cũng biết Tô Minh có chút bản lĩnh.

Còn những người đến từ các gia tộc của thành phố khác thì đều đơ người ra.

Còn có người dám khiêu khích Thẩm Tịch như này sao?

Người anh em! Cừ thật đấy!

Thậm chí nhà họ Thẩm ở Ma Thành còn được coi là gia tộc chiếm nửa Huyền Linh Sơn rồi! Thực lực của nhà họ Thẩm có thể ngang hàng với nhà họ Cơ ở Đế Thành. Không vì nguyên nhân gì khác mà chỉ vì chị gái của Thẩm Tịch quá lợi hại!

Theo như mọi người thấy thì ít nhất là trong giới thế tục chắc không có ai dám khiêu chiến trực diện với Thẩm Tịch. Kể cả có thì cũng chỉ có Cơ Khâm của nhà họ Cơ được đánh giá ngang với Thẩm Tịch về thực lực, bối cảnh. Nhưng Cơ Khâm tuyệt đối sẽ không làm chuyện ‘bại não’ như này.

Người trẻ tuổi tên là Tô Minh mà nhiều người ở đây không quen, anh ta là kẻ ngốc hả? Kẻ ngốc vô tri chăng?

“Ha ha…”, một lát sau, Thẩm Tịch đột nhiên cười lớn, tiếng cười càng lúc càng lớn hơn: “Ha ha ha ha…”.

Có thể nói là hắn tức quá mà bật cười.

“Được lắm! Anh Tô khiến tôi có cái nhìn khác rồi đấy!”, sau đó nụ cười của Thẩm Tịch tắt ngấm. Hắn nhìn Tô Minh, đôi mắt biến thành sự tàn nhẫn, hỏi: “Anh Tô có bố mẹ hay người thân không?”

“Cũng coi là có…”, Tô Minh thản nhiên nói và vẫn nở nụ cười. Bố mẹ và người thân ư? Hiện giờ thì chỉ còn lại mỗi cô em gái không có quan hệ huyết thống với anh, cũng không chắc là còn sống hay không, nhưng miễn cưỡng được coi là có.

“Nếu như có thì tôi muốn nhắc nhở anh Tô một câu. Trước khi buổi đấu giá hôm nay kết thúc thì hãy gọi điện thoại cho người nhà và nói chuyện hẳn hoi với bố mẹ anh. Dù sau thì sau hôm nay anh sẽ phải vĩnh biệt họ rồi”, Thẩm Tịch nói xong, xoay người đi về phía bàn của mình.

Lời nói vừa dứt thì không khí trong phòng như đóng băng.

Thẩm Tịch đang muốn nói thẳng với Tô Minh rằng, sau khi buổi đấu giá hôm nay kết thúc thì sẽ lấy mạng của anh.

Không ai nghĩ rằng Thẩm Tịch đang nói đùa.

“Nhà họ Thẩm ở Ma Thành chắc là gia tộc mạnh nhất về võ đạo trong giới thế tục ở cả Hoa Hạ rồi chăng? Tô Minh! Nếu anh tưởng mình đánh bại được Vương Đạo Khánh là giỏi lắm rồi, rồi có thể hống hách ngang tàn thì anh chết chắc rồi”, Công Tôn Thần cúi đầu uống ngụm trà, trong lòng đầy vẻ kích động.

Nhà họ Thẩm vì có chị gái của Thẩm Tịch nên được coi là gia tộc có võ đạo mạnh nhất ở Hoa Hạ hiện giờ.

Vương Đạo Khánh có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là cảnh giới tông sư hậu kỳ. Còn nhà họ Thẩm khéo còn có cảnh giới thiên vị nữa.

“Ha ha…”, Tô Minh cười lớn, hoang đường thế sao? Bây giờ còn sắp đặt trước cho mình vậy nữa? Vậy thì để xem sau khi kết thúc buổi đấu giá thì sẽ thế nào?

“Cậu… Cậu điên rồi, cậu điên rồi!”, đến lúc này Lạc Thu Thuỷ mới định thần lại, cô ta như muốn sụp đổ.

Toàn thân cô ta mềm nhũn, cũng may là Tô Minh đỡ cô ta. Mặt cô ta không còn giọt máu, nhìn về phía Tô Minh mà như sắp khóc, giọng nói run rẩy, sợ hãi cực độ, nước mắt như sắp trào ra.

Từ tận đáy lòng cô ta cảm thấy vô cùng hối hận.

“Tô Minh! Cậu có biết hắn là ai không?”, Lạc Thu Thuỷ nghẹn ngào nói: “Đều trách tôi! Trách tôi trẻ con quá, tôi đã hại cậu rồi…”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom