• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 101: Buổi đấu giá Tứ Đỉnh

Đúng lúc này, Diệp Mộ Cẩn và Chu Khánh Di đi tới. Theo sau họ còn có một chiếc xe đẩy hàng 2 bánh.

Ở trên xe là những lọ nhỏ, trong lọ đều là thuốc bôi.

“Tôi biết ngay mà!”, Diệp Mộ Cẩn liếc nhìn Diệp Phù ngất trên đất, toàn thân máu me bê bết rồi cô ta liếc nhìn Tô Minh, nói.

“Giáo tôn! Đội trưởng Diệp Phù không sao chứ?”, Chu Khánh Di hỏi.

“Không sao đâu! Phát thuốc cho tất cả học viên đi, mỗi người một lọ. Nhớ đây chỉ là bôi ngoài thôi, chứ không phải chữa nội thương”, Tô Minh nói xong thì quay đầu rồi rời đi. Anh đi về phía giáo tôn các, bởi những việc còn lại anh không phải làm nữa.

Hai tiếng sau, trời cũng sắp tối, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn trang điểm ăn mặc như kim đồng ngọc nữ.

Tô Minh vốn không muốn ăn mặc theo kiểu này nhưng tại Diệp Mộ Cẩn cứ muốn anh trông đẹp trai hơn, cộng thêm việc Lam Tuyết cũng tham gia vào nên Tô Minh không đồng ý không được.

“Đi sớm về sớm nha! Anh đừng có gây chuyện đấy”, Lam Tuyết lên trước chỉnh sửa lại áo sơ mi cho Tô Minh, nói.

Tô Minh khẽ cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệnh nhưng vô cùng xinh đẹp của Lam Tuyết mà không kìm nổi rạo rực trong lòng. Anh cúi đầu xuống rồi hôn lên đôi môi đỏ thắm của Lam Tuyết mà không để ý Diệp Mộ Cẩn đang ở bên cạnh.

Nụ hôn nồng nhiệt suýt nữa khiến Lam Tuyết ngạt thở, thân hình yếu đuối của cô như mềm nhũn ra.

“Ở nhà ngoan đợi anh về!”, mấy phút sau Tô Minh mới buông Lam Tuyết ra nhưng lúc đó còn nhéo lên mặt cô một cái, nói với giọng vừa yêu chiều vừa bá đạo.

“Đồ tồi!”, Lam Tuyết trừng mắt nhìn Tô Minh, sắc mặt đỏ ửng xấu hổ.

Diệp Mộ Cẩn ở bên cạnh xuýt xoa một cái rồi cũng trừng mắt nhìn Tô Minh.

“Đi thôi!”, Tô Minh nắm tay Diệp Mộ Cẩn rồi rời khỏi giáo tôn các.

Vẫn là xe Maybach s680.

Vẫn là lái xe đó nhưng ghế ngồi phụ có thêm một vệ sĩ. Vệ sĩ đó mang theo một cái hòm.

Còn Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn ngồi ở hàng ghế sau.

“Anh ta đang cầm tiền sao?”, Tô Minh hỏi.

“Không phải! Cái hòm có mật khẩu này mới đựng được tiền. Nó đựng thẻ ngân hàng và một số bảo vật mà nhà họ Diệp sưu tầm nhiều năm”, Diệp Mộ Cẩn cười nói.

“Buổi đấu giá chúng ta tham gia ngày hôm nay có tên là Tứ Đỉnh, quy mô rất lớn. Nghe nói, phía sau đấu giá Tứ Đỉnh có nhân vật lớn ở Huyền Linh Sơn”.

“Đấu giá này cách năm mới tổ chức ở những thành phố lớn như Đế Thành, Ma Thành, Quảng Thành, Thâm Thành”.

“Những thứ đấu giá ở đây đều là đồ tốt. Nếu như muốn mua được thì nhiều khi có tiền cũng không làm gì được”.

“Dù sao thì đối với cường giả chân chính mà nói thì tiền cũng chỉ là một con số thôi”.

“Lúc này cần dùng bảo vật để thanh toán và nhất định phải là bảo vật có giá trị mới được”.

“Hôm nay em mang đi những đồ giá trị của nhà họ Diệp, nhất định phải lấy thứ bất ngờ đó cho anh”.



“Anh hiểu rồi!”, Tô Minh gật đầu mà có chút mong đợi.

“Phải rồi! Hôm nay đến buổi đấu giá không chỉ có chi trưởng của những gia tộc lớn ở Đế Thành mà còn có các gia tộc đẳng cấp của thành phố khác của Hoa Hạ. Dù sao thì hôm nay có rất nhiều người, người nào cũng không đơn giản”, Diệp Mộ Cẩn lại nói.

Tô Minh gật đầu.

Xe Maybach s680 đi chầm chậm trên đường.

Một tiếng sau, xe dừng ở trước khách sạn quốc tế Đế Thành.

Khách sạn này là khách sạn đẳng cấp nhất Đế Thành. Mặc dù không quá cao tầng, bên ngoài cũng không quá xa xỉ tráng lệ nhưng chỉ cần nghe tên cũng đủ thấy đẳng cấp của nó rồi.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn được một người dẫn vào trong khách sạn.

Vừa vào thì đã cảm nhận được hơi hướng cổ kính và đậm chất lịch sử, không cần khoa trương nhưng vẫn vô cùng tráng lệ.

“Cũng mang tầm lịch sử rồi”, Tô Minh cười nói.

“Tất nhiên rồi! Tòa nhà này hàng trăm năm rồi đấy! Trong này còn từng xảy ra nhiều chuyện còn được lịch sử ghi lại nữa cơ”, Diệp Mộ Cẩn nói.

Rất nhanh, hai người đã đi lên tầng hai.

Phòng lớn ở tầng hai chính là nơi diễn ra buổi đấu giá. Vừa vào đã nhìn thấy một quầy kiểm tra an ninh và một quầy làm thủ tục. Có thể nói là vô cùng hoành tráng, không có gì để chê trách.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn phối hợp rất nhịp nhàng, ai nấy đều tự ký tên của mình.

“Thưa anh chị! Hiện giờ còn 20 phút nữa mới đến giờ đấu giá nên hai vị có thể đến phòng tự phục vụ để uống trà”.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn vốn định đi thẳng vào phòng đấu giá nhưng lại bị một cô gái tầm 20 tuổi vô cùng xinh đẹp ngăn lại.

Chắc cô gái đó dẫn đầu đội bảo vệ an ninh của buổi đấu giá hôm nay. Đừng coi thường cô gái này, vì cô ta cũng là tu giả võ đạo, mặc dù chỉ ở cảnh giới tụ khí trung kỳ.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn không có ý kiến gì, bởi vì phòng tự phục vụ ở ngay cạnh phòng lớn đấu giá, cũng không cần đi xa lắm.

Đi vào phòng tự phục vụ đó là có thể nhìn thấy những bộ ấm trà bằng gỗ và những quầy trà được sắp xếp thành hàng.

Đã có một số cậu chủ và cô chủ trẻ tuổi đến đây và ngồi ở đó uống. Còn có cô gái đang pha trà cho họ, cách thức vô cùng chuyên nghiệp.

Hơn nữa, những cô gái này đều vô cùng xinh đẹp, biểu diễn trà đạo cũng đẹp mắt.

“Quy mô của buổi đấu giá này lớn đấy chứ nhỉ”, Tô Minh cười, tán thưởng.

“Tất nhiên rồi!”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu đáp lại.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn tìm một vị trí rồi ngồi xuống.

Trong phòng trà cũng có một số người mà Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn quen, ví dụ như Công Tôn Thần.

Hôm nay Công Tôn Thần không đến một mình mà còn dẫn theo cả Công Tôn Lưu. Có một người có thực lực mạnh nhất nhà Công Tôn là Công Tôn Lưu đi theo thì cũng yên tâm phần nào.

Mặc dù buổi đấu giá hôm nay chỉ có người trẻ tuổi mới được tham gia, nhưng người trẻ tuổi không tính cả vệ sĩ vào. Mà vệ sĩ thì có thể ở bất cứ độ tuổi nào.

Công Tôn Thần khẽ cắn răng. Mặc dù đã cố kìm chế nhưng sau khi Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn bước vào thì hắn vẫn không kìm được mà liếc nhìn vài cái, trong lòng điên cuồng ghen tỵ và sợ hãi.

“Cậu chủ! Cậu hãy bình tĩnh! Hôm nay chắc chắn cậu sẽ là người thắng cuộc”, Công Tôn Lưu nhắc nhở.

Ông ta không muốn hiện giờ cậu chủ nhà mình sẽ chọc giận đám Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rồi ra tay gây chuyện và làm lỡ chuyện lớn tranh giành củ nhân sâm cuối cùng tối nay.

“Tôi biết rồi!”, Công Tôn Thần hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, sau đó lại cười rồi uống ngụm trà. Hắn đè nén giọng nói: “Tô Minh! Về võ lực thì anh hơn tôi nhưng về tiền tài, về bảo vật thì tôi xem anh so kiểu gì?”

Công Tôn Thần thật sự không thể đợi được nữa.

Hắn hận nỗi không thể nhìn thấy sắc mặt của Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn sau khi hắn lấy được củ nhân sâm cuối cùng, hắn thầm nghĩ chắc hẳn sẽ đặc sắc lắm.

Nghĩ thôi mà Công Tôn Thần đã thấy kích động đến nỗi toàn thân nóng bừng, khát khô cổ họng và lại uống một ngụm trà nữa.

Sau khi Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn ngồi xuống thì rất nhanh liền nhìn thấy người của nhà họ Hoàng và nhà họ Ngụy đến.

Ngụy Thường- cậu chủ nhà họ Ngụy đến một mình, còn mang theo một hòm có mật mã.

Ngụy Thường vừa bước vào thì đã quét nhìn cả phòng rồi liếc nhìn sang Tô Minh.

“Hắn chính là Tô Minh? Người mà khiến Diệp Mộ Cẩn tự tin đến vậy?”, Ngụy Thường thầm nghĩ.

Nhà họ Ngụy và nhà họ Diệp còn hơn nửa tháng nữa là bắt đầu cuộc giao lưu viện võ đạo của 8 gia tộc lớn. Họ đánh cược tất cả, hoặc là anh chết hoặc tôi chết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom