Full Hot Đế Vương Sủng Ái Full dịch (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 346

Lâu Thất hơi quay đầu, giống như nghiêm túc suy nghĩ lời của nàng ta, sau đó cười nhẹ, nhìn nàng ta, xích lại gần một chút, chậm rãi nói: “Có áy náy hay không thì liên quan chó gì tới ngươi?”

“Ngươi…”

Phi Hoan sững người, nàng hoàn toàn không ngờ tới người làm Đế Phi như Lâu Thất lại có thể vô lại, thô tục như vậy: “Ngay cả chữ thô tục như vậy mà ngươi cũng nói ra được sao?”

Lâu Thất nhún vai: “Chữ nào? Chữ “chó” sao?” Nàng nhếch môi: “Đã dám quản chuyện của ta, thì sao ta không thể nói chữ “chó” chứ? Thật ra, cái tên Thúy Hoa này cũng rất xứng với chữ đó…”

Không đợi nàng nói tiếp, Lâu Thất lập tức quay người đi vào điện lần nữa: “Thúy Hoa cô nương, Đế Quân tuyên triệu rồi.”

Phi Hoan hít một hơi thật sâu, đi theo Lâu Thất vào đại điện. nàng đang cố điều chỉnh lại kế hoạch của mình, bởi vì thái độ của Lâu Thất đã phá vỡ mấy dự tính ban đầu của nàng, nàng hoàn toàn không ngờ tới Lâu Thất lại là người như vậy.

Trầm Sát thấy Lâu Thất mỉm cười đi tới, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn vài phần. Vừa rồi Lâu Thất vừa đi ra, đám quan viên giống như bắt được cơ hội, ai cũng liều mạng khuyên hắn thu hồi quyết định cả đời chỉ lấy một người vợ. Trong đó, việc quan trọng nhất cũng chính là đề nghị của Cao đại soái, muốn hắn phong phi cho Cao Anh Anh, đổi lấy sự quy thuận phục tùng…

Tâm trạng của hắn rất kém, đến tận khi nhìn thấy Lâu Thất thì mới khá hơn một chút.

Hắn vẫy tay với Lâu Thất, để cho nàng trở về bên cạnh hắn. Lâu Thất nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, Trầm Sát thuận tay vén tóc mai cho nàng.

Phi Hoan đứng trong điện, ngẩng đầu nhìn thấy một màn này, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Nàng nghe đồn Trầm Sát đã tuyên bố cả đời chỉ lấy một người vợ là Lâu Thất, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ Trầm Sát lại là người đàn ông cao lớn, anh tuấn, uy nghiêm, lạnh lùng như vậy. Nàng còn tưởng rằng một nam nhân đưa ra quyết định như thế hẳn sẽ không có chút khí chất nào, có lẽ chỉ là một nam nhân đơn thuần ngây thơ hoặc là nam nhân hơi ẻo lả mà thôi.

Bởi vì, đa số nam nhân đều lấy giang sơn làm trọng, đều thích tam thê tứ thiếp, còn có cả loại người thay nữ nhân như quần áo nữa. Trong nhận thức của nàng, người làm đại sự thì sẽ không dính đến tình cảm nam nữ tầm thường.

Giống như Tây Trường Ly, ca ca của nàng, rõ ràng thích nàng, nhưng vì đại mưu của mình mà hắn vẫn có thể không chớp mắt lấy một cái, lạnh lùng đưa nàng tặng ra ngoài.

“Dưới điện là ai?”

Sau khi Lâu Thất ra hiệu, Trầm Sát nhìn về phía Phi Hoan. Phi Hoan nhìn thấy rất rõ ràng, khi hắn nhìn Lâu Thất thì vẻ mặt rất ấm áp dịu dàng, nhưng khi quay đầu sang nhìn nàng thì vẻ mặt hắn lại thay đổi, lạnh như băng, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng.

Phi Hoan đột nhiên cảm thấy, người có thể khiến hắn dùng ánh mắt dịu dàng kia để nhìn hẳn là người hạnh phúc nhất thế giới.

Nàng tiến lên một bước, đang định mở miệng nói chuyện thì Trầm Sát lại nói một câu: “Gặp mặt bổn Đế Quân, không cần lễ bái sao?”

Phi Hoan hơi biến sắc. Nàng là thánh nữ Tây Cương, khi gặp đế vương Tây Cương cũng được miễn không phải quỳ bái, từ nhỏ tới giờ nàng còn chưa từng phải quỳ lạy bất cứ ai.

Không phải về sau nam nhân này còn phải dựa vào nàng sao? Tại sao hắn không cầu xin nàng, không ban cho nàng đãi ngộ đặc biệt gì, mà vừa gặp mặt đã bắt nàng quỳ trước hắn? Đây đúng là làm nhục nàng mà!

Lâu Thất đánh giá nàng ta.

Nàng nhìn ra được lúc này Phi Hoan ngập tràn kiêu ngạo và oán giận. Điều này nói rõ xuất thân của nữ nhân này cũng không thấp, mà những người tiếp xúc nàng ta nhất định cũng không phải là dân chúng bình thường, hơn nữa, nàng ta còn ở cùng một chỗ với những người có địa vị cao, xem ra nàng ta chưa từng phải làm lễ quỳ bái.

Đến từ Tây Cương, chằng lẽ là công chúa Tây Cương sao?

Phi Hoan lúc này hít sâu một hơi, đang định quỳ xuống lạy thì Ưng lại tiến lên nói: “Chủ tử, đây không phải Phi Hoan cô nương sao?”

“Ưng vệ đại nhân, tiểu nữ tên là Thúy Hoa.” Phi Hoan lập tức giải thích. Khống Mộng Yểm của nàng bị Lâu Thất phản lại khiến cho nàng bị thôi miên, cộng với tác dụng của Khống Mộng Yểm nên nàng có chút cố chấp, hơn nữa nàng cũng không hiểu, vì sao bọn họ cứ nhớ sai tên của nàng vậy?

“Phì…”

Lâu Thất thật sự không nhịn được nữa, cúi đầu, che miệng cười. Trầm Sát cũng không nhịn được, trong mắt tản ra ý cười.

Mà nụ cười này của hắn đã khiến cho Phi Hoan kinh ngạc.

Lâu Thất biết, nụ cười của Trầm Sát đẹp vô cùng. Hắn thỉnh thoảng mới cười một cái nhưng nụ cười này giống như ánh nắng xua tan mây đen vậy, khiến cho không ai có thể kháng cự được.

Ưng im lặng, sửa lại lời nói: “Chủ tử, Thúy Hoa cô nương là người năm đó đã tặng thuyền nhỏ cho ngài.” Người kia có lẽ sẽ có địa vị không tầm thường trong lòng chủ tử mới đúng, sao lại để nàng ta quỳ bái chứ?

Trầm Sát lườm Ưng một cái, khiến Ưng chột dạ, lập tức lui về sau. Phi Hoan lúc này mới biết Trầm Sát cố ý muốn nàng phải quỳ bái, cho nên nghiến răng quỳ xuống, nghiêm túc hành lễ: “Tiểu nữ Thúy Hoa tham kiến Đế Quân, Đế Phi.”

Nếu dựa theo tính cách thường ngày của Trầm Sát thì nhất định sẽ dùng một chưởng đánh chết nàng ta, nhưng Lâu Thất đã nói rồi, tạm thời chưa thể giết nàng ta được, bởi vì nàng còn chưa biết Phi Hoan này tới đây có mục đích gì. Có thể theo dõi nàng ta một chút, nhưng phải theo dõi ở khoảng cách xa, bởi vì thứ chú thuật nàng ta dùng nhất định là những chú thuật cao cấp đứng đầu bảng chú thuật của Tây Cương.

Người luyện chú thuật đến trình độ cao nhất định đã luyện được một loại bùa chú bảo vệ tính mạng, chú thuật kia sẽ thi triển vào thời khắc tính mạng nàng ta bị đe dọa. Có người làm ra bùa chú bảo vệ tính mạng rất âm độc, có người lại rất bá đạo, có người thì mang theo tà khí… tóm lại, uy lực của bùa chú bảo vệ tính mạng đó không hề tầm thường.

Trước khi nàng thăm dò được nội tình của nữ nhân này thì không thể giết chết nàng ta được, hơn nữa hiện giờ nàng ta còn đang ở Cửu Tiêu Điện, nếu để nàng ta thi triển bùa chú bảo vệ tính mạng thì e là người trong Cửu Tiêu Điện sẽ bị ảnh hưởng.

Chỉ là tạm thời không thể giết, không có nghĩa là không thể làm nhục.

Trầm Sát thấy nàng quỳ trên mặt đất, không hề để ý, lập tức chuyển hướng sang Lâu Thất: “Ái phi, có mệt không?”

Phi Hoan cắn môi, nàng quỳ thì không thấy ai hỏi nàng mệt không, Lâu Thất ngồi đó mệt gì chứ?

Nàng đã có thói quen, ai trông thấy nàng đều sẽ thương tiếc nàng, chưa từng gặp nam nhân nào xem nhẹ nàng như vậy, có thể nói, chưa từng có nam nhân nào làm nhục nàng như vậy.

Phi Hoan có cảm thấy không cam lòng, rất muốn phản lại, nhưng hiện giờ nàng không thể làm gì nên chủ có thể quỳ trên đất, dùng mu bàn tay đỡ trán, âm thầm gõ gõ móng tay, thuốc phấn trong móng tay khẽ rơi ra ngoài một ít, bị nàng lặng lẽ bôi lên mí mắt, sau đó nàng nhắm mắt lại. Lát sau, nàng ngẩng đầu lên, cặp mắt long lanh của nàng nhìn thẳng về phía Lâu Thất.

Lâu Thất không tự chủ được, muốn chống lại cặp mắt kia. Ánh mắt của Phi Hoan lúc này dường như được che phủ bởi một tầng hơi nước, lại giống như có thứ gì đó ẩn hiện bên trong khiến nàng phải bước qua đó xem xét rõ ràng, không dời mắt nổi.

Ánh mắt Phi Hoan khẽ chuyển động, cặp mắt đó giống như biết nói chuyện vậy.

Lâu Thất đột nhiên nói: “Thúy Hoa cô nương vẫn đang quỳ, để nàng đứng lên đi.”

Trầm Sát nhíu mày: “Đứng lên đi.”

“Đa tạ Đế Quân.” Phi Hoan yếu ớt đứng lên, thân hình hơi chao đảo một cái, đột nhiên mềm nhũn ngã xuống.

“Thúy Hoa cô nương.” Ưng đứng gần nàng nhất, lập tức đưa tay ra đỡ nàng.

Phi Hoan nằm trong ngực Ưng, đưa mắt nhìn về phía hắn. Ưng muốn chống cự nhưng đột nhiên lại bị thứ gì bắn trúng cánh tay, hai tay mềm nhũn, không ôm được Phi Hoan nữa. Phi Hoan cũng không ngờ rằng cả người nàng lại té xuống đất, kêu “phịch” một tiếng.

Ưng đỏ bừng mặt, hắn đỡ một cô nương nhu nhược như vậy mà còn để cho nàng bị té ngã, đúng là mất mặt.

Hắn định tới đỡ nàng ta dậy, nhưng Lâu Thất đột nhiên nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, Ưng vệ, ngươi không biết sao?”

Ưng giật mình, vô thức nói: “Nhưng thuộc hạ cũng không thể trơ mắt nhìn Thúy Hoa cô nương ngã được.”

Lâu Thất lạnh lùng nói: “Ừ, ngươi đỡ đi. Ta vừa mới mai mối cho Tuyết cô nương, ngươi cứ đỡ đi cũng được, ta cũng thuận tiện mai mối ngươi cho Thúy Hoa cô nương.”

Khốn kiếp!

Nói đùa sao?

Ưng bị dọa sợ, nhảy ra sau một bước dài. Hắn không có ý nghĩ gì với Thúy Hoa cô nương kia, hơn nữa cô nương này còn tới đây vì Đế Quân, cho dù hắn muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ở chỗ này, không chỉ Ưng, mà cũng không có ai dám đi tới đỡ Thúy Hoa cô nương.

Phi Hoan nghiến răng, suýt nữa thì cắn đến mức bật máu. Một nữ nhân yếu đuối nhu nhược như nàng bị ngã xuống đất mà tất cả mọi người lại lùi ra sau mấy bước, coi nàng như thú dữ vậy.

Trái tim của nàng bị tổn thương rồi!

Hơn nữa, trên mắt của nàng còn bôi chú thuật, những người đối mặt với nàng hẳn là nên nghe theo lời của nàng mới đúng, vì sao Lâu Thất lại không trúng chứ?

Lâu Thất lại còn không để cho người khác tới đỡ nàng, hành động này giống như hành động mà một Đế Phi nên làm sao? Trước mặt quần thần mà lại thể hiện ghen tị, hẹp hòi, ác độc như vậy, sao có thể làm Đế Phi của một nước được chứ?

Ít nhất thì Trầm Sát cũng nên trách mắng nàng ta…

Nhưng không, nàng lập tức nghe được giọng nói vô sỉ của Lâu Thất truyền đến: “Thúy Hoa cô nương, nếu cô nương không muốn đứng lên thì cứ nằm đó cũng được, không sao, chúng ta không ngại đâu. À, đúng rồi, có muốn chỉnh lại váy một chút không, váy ngươi vén lên hơi cao đó.”

Phi Hoan suýt nữa hộc máu. Ai muốn nằm trên đại điện này chứ? Lại còn nằm trước mặt nhiều nam nhân như vậy!

Chỉnh váy?

Thật sự lộ ra chỗ nào sao?

Lâu Thất, sao con người này lại có thể vô sỉ như vậy chứ?

Phi Hoan nào dám tiếp tục nằm dưới đất nữa, nàng ta lập tức bò dậy, nước mắt lã chã tuôn rơi, điềm đạm đáng yêu vô cùng. Nàng rưng rưng nhìn về phía Trầm Sát. Bình thường nam nhân không thể tránh khỏi chiêu này, cho dù không có tình ý với nữ nhân như Tây Trường Ly cũng không nhịn được mà ôm nàng vào lòng, hôn lên nước mắt của nàng. Nàng không tin, Trầm Sát lại không có chút rung động nào, hơn nữa trên mắt nàng còn đang bôi dược chú…

Nhưng nàng không ngờ, khi nàng nhìn qua thì chỉ thấy được một chiếc đèn, chiếc đèn rất sáng, giấy vàng trên đèn còn vẽ đồ án phức tạp, những thứ khác nàng không nhìn thấy nữa, chỉ thấy những hình vẽ kia, nàng còn muốn tới gần nhìn cho rõ một chút.

Lâu Thất thấy ánh mắt nàng ta chăm chú, khóe miệng nàng nhếch lên ý cười, tay phải kết một quyết chú, sau đó vung một chút thuốc bột về phía nàng ta.

Hừ, dược chú sao, lúc đầu nàng không hiểu lắm, nhưng hôm qua nàng đã nghiên cứu cả một đêm, đều là do dược chú kia của Phi Hoan hấp dẫn nàng. Hiện giờ nàng cũng nên dùng Phi Hoan để thử thuốc nàng vừa chế tạo ra rồi, thuốc Gia Thượng Quang.

Trong đầu Phi Hoan khẽ vang lên tiếng động, nàng cảm thấy trước mắt có ngọn lửa bùng cháy, cháy rất lớn, khiến cho tầm mắt nàng không nhìn được bất cứ thứ gì nữ.a

“A!”

Phi Hoan hét một tiếng thảm thiết, sau đó nhắm chặt mắt lại.

Lâu Thất tắt đèn, đưa cho Nhị Linh: “Thu đèn lại đi, vừa nãy ta chỉ muốn nhìn thử một chút thôi.”

Quan viên trong điện đều không hiểu, Đế Phi tự nhiên muốn lấy đèn ra chơi thì cũng thôi đi, Thúy Hoa cô nương này gào thét cái gì chứ? Đầu óc có vấn đề sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review đế vương sủng ái
Tiên võ đế vương
  • 5.00 star(s)
  • Lục Giới
Chương 1346-1350
Hồ Ly Của Đế Vương
  • Phi Nguyệt Thượng Hoa
NỮ ĐẾ BÙ NHÌN CỦA NHIẾP CHÍNH VƯƠNG
  • 5.00 star(s)
  • Đang cập nhật..
Chương 11

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom