• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Đệ Nhất Tần Tranh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 71-74

Chương 71: Em nghĩ kỹ chưa?

Giang Trạch nhất thời choáng váng cả đầu, chuyện này là sao!

Nhưng qua sự việc này, toàn bộ doanh nhân đến dự tiệc gặp mặt trên tầng cao nhất, đều biết Sở Hiểu Đồng hoá ra là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn mỹ phẩm gần đây đã liên thủ với tập đoàn Giang Thị!

Nghe nói tháng sau sẽ bắt đầu bán hàng.

Nếu thành tích khả quan, người phụ nữ này rất có thể sẽ được nhà họ Giang trực tiếp điều đến Giang Thị, làm việc trong một công ty mỹ phẩm ở thành phố Trấn Giang!

Bữa tiệc rất nhanh đã bắt đầu. Giang Nhiễm và Tần Tranh ngồi cùng nhau, Sở Hiểu Đồng thì ngồi ở phía bên kia của Tần Tranh.

Tần Tranh ngồi ở giữa, cảm thấy cực kỳ áp lực.

Ánh mắt của Sở Hiểu Đồng hôm nay cũng có chút kỳ lạ, tràn đầy ý thù địch, tuy nhiên Tần Tranh cảm nhận được không phải nhằm vào anh!

Sắc mặt Giang Nhiễm không tốt, đoán chừng là vì chuyện trước đó của Lưu Tú Cầm, dù hiện tại đã bị đưa đi, nhưng sắc mặt của đại tiểu thư này vẫn âm trầm.

"Tần Tranh, rót cho tôi ly nước!"

Tần Tranh đang nghĩ ngợi, Giang Nhiễm bỗng đặt chiếc cốc thuỷ tinh qua bên Tần Tranh.

Tần Tranh thở dài, vừa định gật đầu, đột nhiên Sở Hiểu Đồng vươn tay giật lấy cái ly: "Phục vụ, rót ly nước!"

Cô hướng ra sau lưng hô một tiếng, một nhân viên phục vụ lập đi tới, cầm lấy chiếc ly rồi rời đi, sau đó nhanh chóng quay lại với chiếc ly đầy nước và đưa cho Sở Hiểu Đồng.

Sở Hiểu Đồng không nhận: "Đưa cho người kia."

Nhân viên phục vụ sững người một lúc, rồi đặt trước mặt Giang Nhiễm.

Hai mắt Giang Nhiễm lấp lóe, đột nhiên nhìn về phía Sở Hiểu Đồng, bỗng hiểu ra, lại nhìn về phía Tần Tranh.

À, cô ta nhớ ra rồi.

Đây chính là vợ của Tần Tranh, Sở Hiểu Đồng!

Cô ấy nhớ đến lúc bảo Tần Tranh giả làm bạn trai mình ở khu mua sắm quần áo, Tần Tranh từng nói anh đã kết hôn.

Và có vẻ rất coi trọng vợ của anh.

Giang Trạch ngồi đối diện với Tần Tranh, thấy hai người phụ nữ bên cạnh Tần Tranh nhìn nhau không vừa mắt, đột nhiên cảm thấy độc thân cũng rất tốt.

Lúc này đứng dậy trực tiếp rời đi.

Người anh em, bảo trọng.

Tần Tranh híp híp mắt, lập tức đứng dậy: "Anh đi..."

Giang Nhiễm nhíu mày: "Không được đi!"

"Đi làm gì?" Sở Hiểu Đồng hỏi cùng lúc.

Hai cô gái lại liếc nhau lần nữa.

“Anh đi vệ sinh.” Tần Tranh hít sâu một hơi, rời khỏi bàn như chạy trốn.

Hai người phụ nữ nhìn thấy Tần Tranh rời đi, nhất thời không có ai ngăn ở giữa, hai người nhìn đối phương càng rõ hơn.

Nhan sắc không phân cao thấp, vóc dáng tựa yêu ma.

Khác biệt chính là Sở Hiểu Đồng trông giống như một bông sen trên núi tuyết, cao quý và bất khả xâm phạm!

Còn Giang Nhiễm lại giống như lửa nghiệp trong địa ngục, trong lúc lơ đãng có thể câu linh hồn của người ta!

Tần Tranh vào nhà vệ sinh rất lâu vẫn chưa ra, đứng trước bồn rửa mặt để rửa tay.

Hai người phụ nữ này hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Anh Tần."

Đột nhiên một giọng nói quyến rũ truyền đến, cả người Tần Tranh run lên, đến khi nhìn thấy người đến là Giang Sơ Tuyết, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Giang Sơ Tuyết hơi sửng sốt, đột nhiên phì một tiếng, nở nụ cười yêu kiều: "Hoá ra anh Tần cũng có điều phải sợ."

Tần Tranh cười khổ: "Không phải sợ, mà là tôi thật sự không hiểu phụ nữ các cô, đang yên lành sao lại tức giận như thế."

Giang Sơ Tuyết nhếch đôi môi đỏ: "Đó là bởi vì anh quá ưu tú."

Tần Tranh lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Đúng rồi, tôi dự định đi luôn, lát nữa cô tìm Giang Trạch giúp tôi, đưa cái này cho anh ấy."

Tần Tranh lấy tài liệu ra, đưa cho Giang Sơ Tuyết: "Đây là người mà một người bạn của tôi muốn tìm, bên trên có thông tin giới thiệu chi tiết về họ, cô bảo Giang Trạch tìm kiếm khắp tỉnh Thanh xem."

Giang Sơ Tuyết nhận lấy, gật đầu: "Không thành vấn đề, nhưng mà...nhất định phải tìm hết sao?"

Ánh mắt của Tần Tranh lóe lên: "Cố gắng đi...bọn họ đều là anh hùng của Hoa Hạ chúng tôi, cho dù chết, tôi cũng muốn biết bia mộ của bọn họ."

Khuôn mặt tươi cười ban đầu của Giang Sơ Tuyết lập tức trở nên nghiêm túc, khá kinh ngạc nhìn tài liệu trong tay, anh hùng?

Chẳng lẽ là một số nhân vật cơ mật?

"Nhận được sự tín nhiệm của anh Tần, tôi nhất định sẽ tự tay giao cho Tổng giám đốc Giang."

Tần Tranh gật đầu: "Chắc cũng sắp kết thúc rồi, tôi đi trước đây."

Dứt lời, anh liền đi về phía thang máy, sau khi vào thang máy mới bắt đầu soạn tin nhắn cho Sở Hiểu Đồng: "Anh đợi em dưới lầu, dẫn em đi ăn chút gì đó."

Sở Hiểu Đồng và Giang Nhiễm vẫn còn đang suy đoán tâm tư của đối phương, thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ Tần Tranh.

Lúc này, khoé miệng Sở Hiểu Đồng bày ra nụ cười thắng lợi, đứng dậy, quay sang Giang Nhiễm cười hối lỗi: "Thật ngại quá, chồng tôi đang ở dưới lầu chờ tôi đi ăn, gặp lại sau nhé."

Giang Nhiễm nhìn Sở Hiểu Đồng rời đi, giật mình nhớ rằng cả ngày nay mình vẫn chưa ăn cơm...

"Tần Tranh! Con mẹ anh!" Giang Nhiễm nghiến răng nghiến lợi.

Tần Tranh vừa rời đi cùng Sở Hiểu Đồng, tiếp đó bỗng nhận được điện thoại của Giang Trạch.

"Tôi nhận được đồ rồi, nhất định sẽ tra rõ ràng cho anh, tuy nhiên tôi xem qua danh sách một lượt, trong đó có vài người rất quen tai." Giang Trạch nhíu mày.

"Mà những người tôi biết đều đã qua đời, tro cốt của họ đã được đưa về quê hương."

Ánh mắt của Tần Tranh lóe lên, nhất thời trong lòng dâng lên một cảm giác bi thương: "Không sao, anh đánh dấu những người kia cho tôi đi."

Giang Trạch gật đầu: "Những người này là?"

“…Bạn của tôi.” Tần Tranh chậm rãi mở miệng. Bạn tốt của Lương Khanh, cũng là người mà Tần Tranh coi là bạn.

Giang Trạch bỗng nghẹn họng: "Xin lỗi..."

“Không có gì phải xin lỗi cả, cho tôi kết quả là tốt rồi, còn nữa…” Trong mắt Tần Tranh hiện lên một tia lạnh lẽo: "Anh hãy điều tra giúp tôi thêm một người phụ nữ nữa ở Đại học Dương Thành, tên là Trần Kỳ Mạn."

"Cùng với, lý do Cao Khải Lượng vào tù."

Giang Trạch đáp: "Được, tôi lập tức gửi cho anh."

Tin tức bên phía Dương Thành, đều nằm trong lòng bàn tay của anh ấy, chẳng bao lâu đã tra ra.

"Nhưng mà, tin tức về bạn của anh, chắc phải mất khoảng ba ngày."

Tần Tranh gật đầu: "Không sao, khoảng thời gian này tôi đều ở đây."

Cúp điện thoại, bàn tay đang lái xe của Tần Tranh không khỏi siết chặt.

“Có tâm sự sao?” Sở Hiểu Đồng nghi hoặc.

Cô rất ít khi hỏi thăm Tần Tranh, nhưng không hiểu sao nhìn thấy Tần Tranh cau mày, lại khiến trong lòng cô đau nhói.

Tần Tranh mím đôi môi mỏng thành đao, miễn cưỡng cười một tiếng: "Không có, em yên tâm, trong nhà không có chuyện gì."

Sở Hiểu Đồng ngạc nhiên, há hốc mồm định nói gì đó, nhưng trong lòng đột nhiên hạ một quyết định.

Hai người lái xe về nhà, Lương Khanh gửi tin nhắn nói trong phòng khám hiện vẫn còn người, nên trực tiếp ở lại phòng khám.

Sở Tử Đàn đến trường, mấy ngày nay trường đang chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, vì vậy cô ta cũng không về nhà.

Biệt thự to như thế, chỉ còn lại Tần Tranh và Sở Hiểu Đồng.

Đi trong đại sảnh của biệt thự, không gian trống rỗng vang lên hồi âm.

Tần Tranh vốn định tắm xong xem TV nghỉ ngơi một chút, nhân tiện nghĩ cách giải quyết chuyện của nhà họ Cao.

Sở Hiểu Đồng cũng nhanh chóng tắm rửa, quấn khăn tắm đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh.

Tần Tranh nhìn qua: "Không lạnh sao?"

"Đã mở máy sưởi rồi, không lạnh." Ánh mắt Sở Hiểu Đồng hiện lên vẻ kiên định, mang theo một tia sáng dịu dàng: “Chúng ta đi ngủ đi.”

Tần Tranh hơi sửng sốt, nghi ngờ nhìn Sở Hiểu Đồng từ trên xuống dưới: "Sao thế? Không thoải mái sao? Hay là trong bữa tiệc uống nhiều quá?"

Khuôn mặt Sở Hiểu Đồng lộ vẻ thẹn thùng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Không có.” Sở Hiểu Đồng đứng dậy, khóe miệng giật giật, cô đột nhiên nhắm mắt lại, không thèm đếm xỉa: “Em chờ anh!”

Dứt lời, cô xỏ dép lê bước nhanh vào phòng ngủ.

Đôi chân dài trắng sáng kia khiến Tần Tranh hoa mắt, cũng làm cho Tần Tranh nhất thời trợn tròn mắt.

Nếu anh không nghe hiểu lời của Sở Hiểu Đồng, vậy anh không phải là đàn ông rồi!

Hai mắt bỗng nhiên sáng lên, hô hấp trở nên gấp gáp, hai ba bước đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó mặc quần đùi đi vào phòng ngủ.

Sở Hiểu Đồng đang nằm trên giường, trên người còn quấn khăn tắm, chiếc chăn bông màu trắng bị cô đẩy sang một bên.

Chiếc giường rộng hơn hai mét, khiến Sở Hiểu Đồng càng thêm nhỏ nhắn.

Nhìn thấy Tần Tranh đi vào, Sở Hiểu Đồng căng thẳng nói: "Đứng đấy làm gì, lên đi."

Tần Tranh nuốt nước bọt, một luồng hơi nóng xông tới: "Em...nghĩ kỹ chưa?"

Ánh mắt Sở Hiểu Đồng hiện lên lửa giận: "Anh rốt cuộc có lên hay không, không lên thì đi ngủ."

Được, được, được, công chúa đã mất bình tĩnh rồi.

Tần Tranh vội vàng lên, sau đó vươn tay, lại có chút kích động run rẩy, một tay ôm Sở Hiểu Đồng vào ngực.

Làn da tựa như ngọc, ánh mắt Tần Tranh nhu hòa, nhẹ giọng hỏi: "Em thật sự nghĩ kỹ rồi? Quyết định rồi sao? Anh là Tần Tranh đấy, không phải người khác."

"Anh có ý gì? Chẳng lẽ em là loại phụ nữ ăn cây táo rào cây sung sao?" Sở Hiểu Đồng nhất thời nổi giận: "Em nghĩ kỹ rồi, anh rốt cuộc có muốn hay không!"

Tần Tranh gật đầu mãnh liệt: "Muốn!"

Không muốn là kẻ ngốc!

Năm đó tại trường đại học y, Sở Hiểu Đồng là nữ thần trong lòng Tần Tranh, năm đó quả thực từng có những ý nghĩ xấu như những người bình thường.

Về sau cho dù không có nhiều tình cảm, nhưng ký ức lúc đó quá mức rõ ràng.

Sau khi kết hôn, Tần Tranh đã từng cho rằng Sở Hiểu Đồng không có tình cảm với mình trong hoàn cảnh sống như vậy, nhưng bây giờ...

Từ giây phút này trở đi, Sở Hiểu Đồng đã thật sự là người phụ nữ của Tần Tranh anh!
Chương 72: Gặp ở đâu đánh ở đó

Đêm đó, lần đầu tiên Tần Tranh ngủ say như vậy, đến trưa hôm sau mới tỉnh lại.

Lúc tỉnh giấc liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, ngồi dậy thấy Sở Hiểu Đồng đã chuẩn bị xong bữa ăn, vừa rửa tay xong và đi vào phòng ngủ.

“Em định gọi anh, vậy mà anh đã dậy rồi, mau dậy ăn cơm thôi, trưa rồi.”

Trên mặt Sở Hiểu Đồng vẫn còn có chút ửng hồng, nói xong liền quay người bước đi.

Tần Tranh trả lời một câu, không thể không nhớ tới sự điên cuồng của bản thân đêm qua.

Thể lực tu luyện quá dũng mãnh, anh không thể kiểm soát nó, muốn Sở Hiểu Đồng năm lần, may mắn là cuối cùng đã kìm nén được, nếu không Sở Hiểu Đồng nhất định sẽ bất tỉnh, hôm nay cũng không thể dậy được.

Ngồi vào bàn ăn, Tần Tranh nhìn khuôn mặt của Sở Hiểu Đồng, ngay từ đầu anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thực sự trở thành vợ chồng với người phụ nữ này, người phụ nữ đã từng chán ghét anh như vậy, thậm chí còn mong anh biến thành không khí.

“Em…” Tần Tranh mím môi, thỏa thuận trước đó với Sở Hiểu Đồng vang lên, “Em vẫn… đối với người phụ nữ đó?”

Sở Hiểu Đồng dừng một chút: “Qua lần trước thì không nghĩ tới nữa.”

Tần Tranh gật đầu, tối hôm qua anh mới phát hiện Sở Hiểu Đồng còn là trinh nữ!

Thấy Tần Tranh trầm ngâm, Sở Hiểu Đồng không khỏi nhíu mày. Chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến cô cảm thấy mình không thể giữ được Tần Tranh, sự xuất hiện của người phụ nữ đó giống như một lời cảnh báo.

Cảnh báo cô rằng nếu cô không biết trân trọng, người đàn ông này sẽ bỏ mà đi!

Cô phải thừa nhận, lúc này cô mới phát hiện mình đã yêu Tần Tranh mất rồi!

“Khi em còn học đại học, em đã thử có bạn trai, nhưng cuối cùng đã bị lừa và suýt chết. Chính người bạn thân nhất đã đưa em đến bệnh viện, mới cứu được em, từ đó, em mới từ bỏ đàn ông.”

Sở Hiểu Đồng đột nhiên chậm chậm nói, làm lộ ra vết sẹo mà cô cố gắng che giấu.

Suýt chết?

Tần Tranh chợt nhíu mày: “Người đàn ông kia hiện đang ở đâu?”

“Ngồi tù rồi, nghe nói sau này đã phạm tội nặng. Hiếp dâm, bị người ta tố cáo.” Sở Hiểu Đồng nói, khuôn mặt tái nhợt.

Tần Tranh không khỏi sửng sốt.

Tội nặng. Hiếp…

Anh căn bản có thể tưởng tượng được những gì đã xảy ra vào thời điểm đó.

Lúc này, Tần Tranh nắm lấy tay Sở Hiểu Đồng: “Sau này có anh rồi, không ai dám ức hiếp em.”

Sở Hiểu Đồng sững sờ, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, cô mím đôi môi đỏ mọng nói: “Tần Tranh, em xin lỗi vì tất cả những gì em đã làm trước đây.”

Lúc người đàn ông này khốn khổ, nhà họ Sở bọn họ đã chê bai, xe thường anh ấy.

Nhưng khi người đàn ông này thăng tiến, anh ấy đã chọn cách kéo nhà họ Sở lên.

Chính điều này càng làm cho Sở Hiểu Đồng cảm thấy hổ thẹn hơn.

Mối quan hệ giữa hai người dường như đã trải qua một sự thay đổi lớn vì những gì đã xảy ra đêm qua.

Khoảng cách giữa hai người tưởng chừng như không thể vượt qua đột nhiên biến mất.

Tuy rằng hai bên còn có một số bí mật không muốn nói ra, nhưng Tần Tranh cũng thật sự bắt đầu coi trọng người phụ nữ này.

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Tần Tranh lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy ID người gọi thì toàn thân bỗng dưng run lên.

Giang Nhiễm…

Người phụ nữ này lại muốn làm gì?

“Alo, Tần Tranh, anh đang ở đâu tôi tới tìm anh.”

Điện thoại được kết nối, giọng nói của Giang Nhiễm vang lên ở bên kia.

Sở Hiểu Đồng đang ngồi ở bên cạnh, thấy Tần Tranh nghe điện thoại, liền vểnh tai lên, khi nghe thấy giọng nói của Giang Nhiễm, Sở Hiểu Đồng ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Lại là người phụ nữ đó!

“Tôi ở nhà cùng với vợ tôi. Sao vậy?” Tần Tranh bất đắc dĩ đứng dậy, “Có chuyện gì tôi sẽ đi tìm cô.”

Giang Nhiễm nhướng mày, lập tức không nhắc tới chuyện đó nữa.

Cô ấy thích chọc tức Tần Tranh, nhưng cô ấy sẽ không thực sự ngu ngốc đi phá hoại gia đình người khác.

“Tôi đang ở cổng biệt thự Thiên Hào, tìm anh có chút chuyện.”

Giang Nhiễm nói tiếp: “Không phải trước đó tôi đã nói với anh rằng tôi đến Dương Thành để thăm người bạn bị bệnh sao? Vừa rồi tôi đến bệnh viện thăm cô ấy, bác sĩ nói nhiều nhất chỉ còn có thể sống được một tháng.”

“Đã hóa trị ba lần rồi. Tôi muốn hỏi anh có thể cứu cô ấy không.”

Tần Tranh ngạc nhiên: “Bạn cô, bị ung thư?”

Sở Hiểu Đồng ngồi bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, tự hỏi tại sao người phụ nữ Giang Nhiễm này lại vô liêm sỉ như vậy, luôn tìm chồng cô!

Nhưng khi nghe tới những câu này, trong lòng cô dâng lên cảm giác hối lỗi.

“Ừm, cô ấy là bác sĩ, trước đây lúc cô ấy phẫu thuật cho một bệnh nhân, bệnh nhân đó đã giấu bệnh truyền nhiễm, nên bạn tôi bị nhiễm bệnh ung thư gan.”

Giang Nhiễm nhíu mày: “Anh có thời gian không?”

“Có thì có.” Tần Tranh nhìn Sở Hiểu Đồng, sau đêm hôm qua, hôm nay anh vốn dĩ muốn đưa cô ra ngoài chơi.

“Anh đi đi.” Không ngờ Sở Hiểu Đồng còn sốt ruột hơn anh, “Có thể cứu người thì nên cứu”.

Tần Tranh ánh mắt lấp lánh: “Tôi tới tìm cô.”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Tranh cầm quần áo đi ra ngoài.

Vừa đi tới cửa, anh dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Sở Hiểu Đồng đang đứng ở đại sảnh nhìn theo bóng lưng anh nói: “Em lại đây.”

Sở Hiểu Đồng nghi hoặc bước tới: “Sao vậy?”

Tần Tranh cười nhẹ, cúi đầu, tay ấn nhẹ vào đầu Sở Hiểu Đồng, rồi hôn thật mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi nói: “Anh đi đây”

Sở Hiểu Đồng bị nụ hôn làm cho ngây người, khi cô hoàn hồn lại thì Tần Tranh đã rời khỏi biệt thự.

“Bệnh viện nào?”

Vừa ra khỏi biệt thự, liền nhìn thấy Giang Nhiễm ở cửa đi tới đi lui.

“Bệnh viện Nhân Dân, hôm nay định chuyển viện đến thành phố Giang, nhưng tôi không cho cô ấy chuyển, nên tôi đến đây gọi anh.” Giang Nhiễm đi trước, “Xe của tôi ở bên ngoài, nhanh lên.”

Tần Tranh vội vàng đi theo.

“Anh từng chữa bệnh ung thư chưa?”

Tần Tranh lắc đầu: “Chưa, đây là lần đầu tiên.”

Giang Nhiễm đột nhiên cau mày: “Chắc chắn bao nhiêu?”

“Cái đó còn phải đến xem tình hình bệnh tình của bạn cô đã.” Tần Tranh ánh mắt lấp lóe, “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy.”

Ngồi trong xe của Giang Nhiễm, hai người nhấn ga đi hết quãng đường.

“Người nhà của cô ấy đều ở đây, tôi phải chịu nhiều áp lực mới kéo dài được thời gian.” Giang Nhiễm nói: “Bởi vì căn bản là tôi biết kỹ thuật của bệnh viện thành phố Giang, không bằng anh được.”

“Cho nên thời gian tương đối ngắn, còn có một chuyện là người nhà của cô ấy hôm nay tâm trạng không ổn định lắm. Bởi vì bọn họ vừa mới nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch từ bác sĩ, và chuẩn đoán chỉ còn sống được một tháng nữa.”

Giang Nhiễm nói, trên mặt đầy sự lo lắng: “Cho dù anh chữa không khỏi, cũng phải kéo dài thêm một thời gian nữa.”

“Cô ấy là một cô gái tôi quen biết ở nước ngoài, là một người rất tốt. Nếu anh có thể cứu sống cô ấy, Giang Nhiễm tôi, cả đời này sẽ đều nghe theo anh.”

Tần Tranh sửng sốt, liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Nhiễm, trong lòng không khỏi có chút trầm ngâm.

Xem ra bệnh tình của cô gái này rất nặng.

Trong bệnh viện, lúc này trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt rất đông đúc.

Mấy người thì ngồi người thì đứng ở cửa, không ngừng hỏi bác sĩ ngoài cửa: “Sống được bao lâu anh tự biết! Nếu như anh sớm nói với chúng tôi là không có tác dụng, thì chúng tôi đã chuyển lên thành phố Giang rồi!”

Một người phụ nữ chừng bốn mươi, năm mươi tuổi lên tiếng, bà ấy rơm rớm nước mắt hét lên: “Người nằm ở đó là cô gái chỉ mới có hai mươi tuổi thôi! Con bé còn chưa kết hôn! Chưa kịp tận hưởng cuộc sống, mà đã trải qua hóa trị ba lần rồi!”

Vị bác sĩ bị kéo sắc mặt ủ rũ, anh ấy cũng không thể làm gì được, trong tay vẫn ôm một túi dung dịch dinh dưỡng còn chưa bắt đầu truyền.

Anh ấy bất lực nhìn, cô gái đó lúc mới vào bệnh viện, mái tóc dài đến eo, tới bây giờ cô ấy đang nằm trên giường bệnh với cái đầu trọc lóc, đã một hai ngày chưa mở mắt ra.

“Mặc kệ như thế nào, nhất định phải chuyển viện!” Người phụ nữ cau mày, “Lập tức thông báo cho bệnh viện ở thành phố Giang!”

“Em bình tĩnh đi, không phải Giang Nhiễm nói, nó đi mời một vị chuyên gia sao!” Một người đàn ông chừng bốn mươi, năm mươi tuổi kéo người phụ nữ sang một bên.

Hai người bọn họ là người thân, cũng là bố mẹ của cô gái trong phòng bệnh.

Những người xung quanh đều là chú, dì, cô, bác của cô gái.

Khuôn mặt ai cũng đầy lo lắng: “Đúng rồi, chị đừng sốt ruột”.

“Tôi ở Dương Thành này đã bao lâu rồi, sao không nghe nói đến chuyên gia kia! Nếu có thể chữa khỏi, sao Giang Nhiễm không mời tới sớm hơn!”

Người đàn ông thở dài: “Cậu ấy từ thành phố Giang xa xôi tới đây, nên tôi cũng chỉ mới biết vậy thôi!”

“Nếu không thì thế này, chị dâu. Bên đó em có quen một bác sĩ nước ngoài, ông ấy là chuyên gia chữa bệnh ung thư, để ông ấy tới xem một chút được không? Nhưng phí hơi đắt.” Chú cô gái nói.

“Sao chú không nói sớm! mau gọi đi!” Người phụ nữ hét lên.

Người chú đó không nói nên lời, nhưng vẫn cầm điện thoại di động đi ra ngoài gọi điện, một lúc sau, đột nhiên hưng phấn chạy đến bên người phụ nữ: “Chị dâu, có tin vui đây, chuyên gia ung thư người nước ngoài này, gần đây đang ở Dương Thành!”

“Em nói với ông ấy rồi, ông ấy lập tức tới ngay!”

Người phụ nữ sửng sốt, lập tức vui mừng khôn xiết: “Thật sao?”

“Thật!”

Người phụ nữ vội thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt rồi, con gái tôi được cứu rồi!”

Vị bác sĩ đứng bên cạnh nở một nụ cười gượng gạo, không phải anh ấy đả kích bệnh nhân này, mà là căn bệnh này cho đến nay, trên thế giới vẫn chưa có trường hợp nào được chữa khỏi.

Vì thế bọn họ mới đưa ra thông báo chỉ còn sống được một tháng.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Giang Nhiễm kéo Tần Tranh đi tới: “Cô, cháu đưa người tới rồi đây.”

Người phụ nữ sửng sốt, nhìn Giang Nhiễm, rồi nhìn Tần Tranh: “Người nào là chuyên gia?”

Giang Nhiễm chỉ vào Tần Tranh: “Anh ấy, anh ấy rất giỏi Đông y!”

Đông y?

Cái gì?

“Đông y?” Người phụ nữ vẻ mặt không thể tin được, “Con gái cô ung thư giai đoạn cuối, làm sao cháu có thể tìm cho cô bác sĩ Đông y chứ? Hay là cháu đưa người này về đi, cô đã tìm được chuyên gia nước ngoài chữa ung thư rồi, một lát nữa sẽ tới.”

Giang Nhiễm nhíu mày: “Đông y thì sao chứ, cũng rất hiệu quả mà!”

“Đều là những trò lừa người, giỏi gì chứ?” Chú của cô gái bước lên, “Tiểu Nhiễm, cháu là bạn của cháu gái chú, vậy nên chúng ta mới nghe theo lời cháu, tạm thời không chuyển viện.”

“Nhưng cháu đưa tới đây một bác sĩ Đông y để lừa chúng ta, như vậy không hay đâu.”

Tần Tranh vừa mới nghe những lời này, lập tức tiến lên trước một bước, chắn trước Giang Nhiễm nói: “Đông y, lưu truyền năm ngàn năm tại Trung Quốc, làm sao lại biến thành kẻ đi lừa người được?”

Ông chú đó nhíu mày, đang định phản bác thì một giọng nói vang lên: “Ông Tào, người tới rồi!”

Ngay lập tức, người chú quay đầu lại, vui mừng khôn xiết: “Chuyên gia chữa trị ung thư đến rồi!”

Chuyên gia chữa trị ung thư?

Tần Tranh quay đầu lại nhìn theo mọi người.

Liền nhìn thấy một người đàn ông với mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục, mặc một bộ đồ vest màu trắng, bước tới với vẻ mặt rất ngầu.

Lập tức bố mẹ của cô gái và những người khác đều đi tới chào đón vây quanh người này!

Ngược lại ở chỗ Tần Tranh thì không có người nào.

Giang Nhiễm nhíu mày: “Thật là sính ngoại.”

Lúc này, người ngoại quốc tóc vàng đó đi tới, dùng một thứ tiếng Trung lơ lớ nói: “Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cô ấy”

Mọi người gật đầu, người phụ nữ trung niên lập tức mở cửa cho người nước ngoài: “Con gái tôi ở bên trong.”

Nói xong, bà lập tức quay đầu về phía Tần Tranh: “Tiểu Nhiễm, đưa người này đi đi, hôm nay làm phiền cháu rồi.”

Giang Nhiễm lập tức trợn to hai mắt, thở dốc, đẩy Tần Tranh lên phía trước: “Anh vào cho tôi! Tôi mặc kệ, dù sao nếu hôm nay anh không đánh bại được lão ngoại quốc đó, Giang Nhiễm tôi sẽ gặp anh ở đâu đánh anh ở đó!”

Tần Tranh: “…”
Chương 73: Cuộc chiến giữa Đông y và Tây y

Một đám người như đàn ong vỡ tổ muốn xông vào phòng bệnh, bị bác sĩ kịp thời ngăn lại, cuối cùng cha mẹ và vị chuyên gia ung thư kia đi vào.

Giang Nhiễm và Tần Tranh bị chặn ở ngoài cửa.

"Vị chuyên gia ung thư này, nhưng có quyền lực nhà nước, rất lợi hại." Chú của cô gái tự hào nói.

"May mắn tôi và anh ta từng có duyên gặp mặt, anh ta lấy từ chỗ tôi một số thiết bị y dược." Nói xong, người đàn ông quay đầu nhìn về phía Tần Tranh.

"Anh cũng là bác sĩ à? Anh có muốn tôi giới thiệu cho anh vài thiết bị không? Dù sao y quán đông y rất tồi tàn phải không? Có một số thiết bị sẽ trông thoải mái hơn một chút.”

Tần Tranh nhíu mày, đây là người nào vậy?

Đông y là lão tổ tông để lại, lại bị đám người các người vô cớ coi thường, chính là vì có những người như các người, mà Hoa Hạ mới có nhiều người không muốn tin tưởng Đông y như vậy!

"Không cần, thiết bị của tôi đã được trang bị đầy đủ."

Tần Tranh vừa dứt lời, ngay lập tức nhìn thấy vẻ khinh bỉ trong mắt người đàn ông kia.

Sắc mặt Giang Nhiễm không tốt, nếu không phải cô gái này là bạn của cô ấy, thì vừa rồi cô ấy đã đi rồi.

Nhưng ngay sau đó, bên trong đột nhiên xảy ra cãi vả.

Cách lớp thủy tinh vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của phụ nữ, sau đó có ba người đi ra, chuyên gia nước ngoài với vẻ mặt im lặng: "Tôi nói rồi, căn bệnh này, thế giới không có bất kỳ ví dụ điều trị nào, tôi cũng không có cách!”

Người phụ nữ ngay lập tức sụp đổ và khóc: "Không thể nào! Tây y không phải là rất phát triển sao?”

"Nếu như các người đồng ý, tôi có thể thử xem, có lẽ tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy." Đột nhiên Tần Tranh tiến lên mở miệng nói chuyện.

"Cậu?" Chuyên gia nước ngoài nhíu mày nhìn về phía Tần Tranh: "Cậu là chuyên gia nào?”

"Tôi không phải là chuyên gia, tôi chỉ là một bác sĩ Trung Quốc."

Chuyên gia nước ngoài bỗng nhiên cười nhạo: "Đông y? Không phải là lừa gạt, phù thủy sao? Cậu nói cậu có thể chữa khỏi? Đừng đùa nữa, nếu cậu có thể chữa khỏi, tôi sẽ đăng một bài viết thúc đẩy y học Trung Quốc ở nước ngoài!”

"Được rồi! Vậy thì đợi anh đăng bài.” Tần Tranh lạnh lùng cười, lập tức muốn đi về phía phòng bệnh.

Người phụ nữ kia lại chặn Tần Tranh trước một bước: "Cậu làm gì vậy”

"Dì, Tần Tranh là một bác sĩ đông y, rất có danh tiếng, hơn nữa thực lực của anh ấy rất tốt! Nếu vị chuyên gia này nói không có cách nào, sao không để Tần Tranh thử xem? Có lẽ Tiểu Thất sẽ tỉnh lại!”

Giang Nhiễm nhíu mày: "Nếu dì muốn Tiểu Thất khoẻ lại, thì hãy phối hợp điều trị!”

Bố của Tiểu Thất lúc này cũng giữ chặt người phụ nữ lại: "Sao bà không để cho cậu ta thử đi.”

"Ông tin vào Đông y sao? Dù sao tôi cũng không tin! Tôi không thể để con gái tôi rơi vào tên tay lang băm này được!”

Tần Tranh nhíu mày: "Tôi có chứng chỉ hành nghề bác sĩ, tôi đã từng chữa bệnh cho con gái của bí thư Chu, chữa cho bà cụ nhà họ Giang, ông cụ nhà họ Lý ở tỉnh Thanh.”

"Cho nên, xin tin tưởng tôi không phải là lừa đảo."

Lời nói của Tần Tranh làm cho mặt bố Tiểu Thất đỏ bừng, lòng đầy xấu hổ.

Người phụ nữ cũng còn vài lời mà không thể phản bác, nhưng vẫn gân cổ nói: "Nếu con gái tôi có có chuyện, tôi sẽ..."

“Bà nói ít hai câu đi!” Người đàn ông nhìn không thể được nữa: "Người ta đến chữa bệnh cho con gái của mình, sao lại giống như người ta đến cầu xin chúng ta vậy? Rốt cuộc là con gái chúng ta bị bệnh, hay là người ta có việc cần cầu xin chúng ta!”

Người phụ nữ nghe vậy thì im bặt, bà ấy đuối lý, cho nên đã quay đầu nhìn sang chỗ khác..

Thấy vậy, Tần Tranh đẩy cửa đi vào phòng bệnh: "Nếu như không yên tâm, hai người có thể đi theo.”

Cha mẹ Tiểu Thất vừa nghe vậy, lập tức đi theo Tần Tranh vào.

Giang Nhiễm cũng đi theo vào, chuyên gia kia cũng đi theo vào với dáng vẻ không tin.

Cũng may phòng bệnh đủ lớn, không quá đông đúc.

Sau khi Tần Tranh tiến vào đã cẩn thận nhìn Tào Tiểu Thất đang nằm trên giường.

Thiếu nữ tuổi đôi mươi, lúc này đang đeo theo nạ dưỡng khí, và tiêm dịch dinh dưỡng, mắt nhắm nghiền, hô hấp suy yếu không thể nghe thấy.

Dường như có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Tần Tranh ngay lập tức bắt mạch cho cô ấy, anh cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với ung thư, cũng không xác định có thể chữa khỏi hay không.

Nhưng sau khi bắt mạch, mặt mày Tần Tranh bỗng nhiên rạng rỡ, bệnh tình của cô gái này cũng không tính là nghiêm trọng, anh nắm chắc tới 99%.

Còn một phần trăm kia, là sợ mẹ của bệnh nhân này không cho phép anh thực hiện.

Bởi vì muốn trị liệu, nhất định phải cởi bỏ toàn bộ quần áo, anh muốn dùng chín mươi chín cây ngân châm, để dẫn khí cho cô gái này!

"Thế nào rồi?"

Giang Nhiễm thắc mắc sao Tần Tranh lại không có hành động gì, lập tức hỏi.

"Có thể chữa trị, nhưng mà, tôi cần rất nhiều ngân châm." Tần Tranh chậm rãi nói: "Còn cần phải cởi hết quần áo của cô gái này ra, ý tôi nói là cởi hết.”

Giang Nhiễm mừng rỡ: "Thật sự có thể chữa khỏi sao?”

Nhưng mẹ của cô gái, quả nhiên chú ý đến những lời sau: "Cởi hết quần áo? Dựa vào cái gì? Tôi sẽ không để cậu chữa trị, cút đi! Nếu cậu muốn cởi quần áo của con gái tôi, cậu cũng không nhìn xem dáng vẻ mình đi!”

Tần Tranh nhíu mày.

Sắc mặt bố cô gái cũng không tốt: "Chữa bệnh, không cởi quần áo, người ta khi phẫu thuật vẫn cởi đấy! Nếu muốn chữa trị, phải phối hợp, bà muốn Tiểu Thất chết sao?”

Người phụ nữ bất chợt không nói lời nào.

Nhưng ánh mắt bà ta nhìn Tần Tranh, giống như đang nhìn lưu manh vậy.

Tần Tranh mím môi: "Yên tâm, tôi sẽ không có bất kỳ suy nghĩ gì với con gái bà đâu, tôi đã kết hôn rồi.”

Anh dứt lời, người phụ nữ mới sửng sốt một chút, tức giận hừ một tiếng: "Mong là như vậy! Nếu tôi nhìn thấy cậu động tay động chân, nhất định tát chết cậu!”

Tần Tranh không nói gì nữa.

Các chuyên gia nước ngoài cười: "Nếu tôi nghe không lầm, cậu nói cậu có thể trị? Mà không phải kéo dài sự sống.”

Tần Tranh gật đầu: "Anh không điếc.”

"Haha! Đây là trò đùa hài hước nhất mà tôi từng nghe thấy, cậu có biết đó là bệnh ung thư không?”Vị chuyên gia cười khẩy: “Cậu có biết trên thế giới cho đến nay chưa có ca bệnh ung thư nào thành công không?”

"Đó là tây y của các người không thành công, còn về đông y, hôm nay sẽ thành công! Tất nhiên, cô ấy sẽ là ca bệnh ung thư đầu tiên trên thế giới được chữa khỏi bằng đông y.” Sắc Tần Tranh mặt không tốt.

"Haha." Chuyên gia nước ngoài khinh thường.

"Cười cái gì? Có phải anh xem thường Đông y của Trung Quốc không?” Tần Tranh cười nhạo: "Cảm thấy Tây y lợi hại, còn Đông y là rác rưởi.”

"Chẳng lẽ không phải sao? Khắp nơi đều đã chứng minh Tây y mới là bá chủ, còn Đông y của các người chẳng qua chỉ là lừa đảo mà thôi!”

Tần Tranh lắc đầu: "Dùng thực lực nói chuyện đi.”

Chuyên gia kia cười giễu cợt, anh ta lại muốn nhìn xem, Tần Tranh dùng ngân châm chữa trị cho bệnh nhân như thế nào!

Không bao lâu sau, một bác sĩ từ bên ngoài tiến vào, cầm mấy gói ngân châm đưa cho Tần Tranh.

"Hửm? Bác sĩ Tần?”

Tần Tranh nhận lấy, nhìn người tới là Vương Hồng Cương!

Anh chàng tốt, người này thực sự có duyên với anh.

"Bác sĩ Vương." Tần Tranh nở nụ cười.

"Tôi còn nói là ai tới thay thế, mà bệnh viện vẫn không ra tay ngăn trở, thì ra là anh." Vương Hồng Cương nói thêm: "Anh tới rồi, nói không chừng cô gái này sẽ được cứu.”

Tần Tranh gật đầu: "Ừm, lát nữa cứ xem kết quả là được.”

Nhìn thấy hành động của Vương Hồng Cương và Tần Tranh, đôi vợ chồng kia thắc mắc, sao Tần Tranh lại quen với bác sĩ bệnh viện như vậy?

Chẳng lẽ Tần Tranh này thật sự rất lợi hại?

Sau một lúc, Tần Tranh đã nhờ Giang Nhiễm cởi hết quần áo của Tào Tiểu Thất ra, anh không có chút suy nghĩ nào khác, mà chỉ nhìn chằm chằm vào từng huyệt vị, hạ châm như tia chớp!

Mẹ Tào Tiểu Thất đã nhìn chằm chằm vào Tần Tranh từ lúc Tần Tranh nhìn Tào Tiểu Thấ.

Nhưng khi bà ta phát hiện Tần Tranh thật sự không nhìn nghiêng ngó dọc, chỉ châm cứu, mới yên tâm thầm nghĩ anh biết điều!

Suy nghĩ của Tần Tranh, tất cả đều ở trên cây kim này.

Cửu Cửu châm pháp, còn gọi là Tụ Khí Hồi Mệnh châm!

Phương pháp châm cứu này cần phải châm tất cả kim bạc vào từ não của bệnh nhân đến bàn chân!

Mỗi một lần châm của Tần Tranh đều nhanh như tia chớp, nhưng mặc dù như thế, vẫn dùng gần nửa giờ.

Trán anh đổ đầy mồ hôi.

Giang Nhiễm nhìn thấy, vội vàng rút một tờ khăn giấy ra lau mồ hôi cho Tần Tranh.

Còn bố mẹ Tào Tiểu Thất đứng ở bên cạnh nhìn với vẻ mặt nghi ngờ, bọn họ không biết gì, cũng không dám bàn luận.

Chuyên gia kia vẫn giữ vẻ mặt khinh thường, không ngừng lắc đầu: "Đúng là trò đùa.

Châm toàn bộ ngân châm xuống, Tần Tranh đứng thẳng lưng, khí trắng mắt thường có thể thấy được từ bốn phương tám hướng chảy vào thân thể cô gái.

Nếu từ trên nhìn xuống, có thể thấy được, hình dạng của những chiếc ngân châm trên người cô gái này, giống như long mạch!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tần Tranh không nóng vội.

Muốn cô gái này khôi phục như lúc ban đầu, phải trải qua nhập khí, phân thành từng giai đoạn.

Sử dụng linh khí của trời và đất để phân huỷ các tế bào ung thư trong cơ thể.

Nếu là bác sĩ đông y bình thường, cho dù có nhớ kỹ tất cả huyệt vị này, cũng không thể trị liệu!

Phải là biết dẫn linh khí mới được.

"Tôi nói nè, đã qua mười phút rồi, không có tình hình gì cả?"

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi kỳ tích, kết quả đã lâu như vậy, ánh mắt mọi người tập trung, cũng không thấy cô gái nhúc nhích đầu ngón tay.

"Loè thiên hạ." Người nước ngoài lắc đầu cười nhạo.

Tần Tranh không nói gì, Giang Nhiễm cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vừa định kéo ống tay áo Tần Tranh hỏi chuyện gì xảy ra.

Người trên giường đột nhiên phát ra một tiếng rên.

m thanh này rất nhỏ, nhưng ở trong phòng bệnh yên tĩnh, mọi người đều nghe thấy!

Ngay lập tức!

Tất cả mọi người quay đầu nhìn sang, thì nhìn thấy Tào Tiểu Thất đang nằm trên giường chậm rãi mở mắt, còn sắc mặt cũng dần dần hồng nhuận.

Thấy vậy, Tần Tranh lập tức rút ngân châm ra, nhanh chóng tháo bình dưỡng khí trên mặt Tào Tiểu Thất xuống!

Trong khoảnh khắc đó, phốc!

Tào Tiểu Thất phun ra một ngụm máu đen, sau đó cả người cô ấy run lên, giống như tỉnh lại từ trong giấc mộng lớn, rồi nhìn xung quanh.

"Bố mẹ? Mọi người sao... Này? Không đúng, tại sao đột nhiên con cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực vậy?” Tào Tiểu Thất sững sờ, nắm chặt nắm tay, còn bóp lòng bàn tay mình đến hằng dấu vết.

Không biết rằng bố mẹ Tào Tiểu Thất đã vô cùng sửng sốt.

Còn vị chuyên gia nước ngoài kia nhíu mày, vẻ mặt chấn động: "Làm sao có thể?”

"Sao lại không? Thế giới rộng lớn và có nhiều thứ có thể. Dùng thực lực ếch ngồi đáy giếng của anh để đánh giá người khác, kết quả chỉ biết đánh vào mặt ngươi.” Tần Tranh cười lạnh lùng: "Bác sĩ Vương, phiền anh chuẩn bị kiểm tra thân thể.”

Sau đó, anh nhìn về phía vị chuyên gia: "Tôi chờ để xem bài báo của anh."

Mặt vị chuyên gia tái mét: "Cậu đừng có đắc ý sớm, kết quả xét nghiệm vẫn chưa có, chỉ cần có một tế bào ung thư không biến mất, tôi sẽ không thua!"
Chương 74: Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm

Các chuyên gia nước ngoài vẫn còn ngoan cố, báo cáo kiểm tra nhanh chóng được đưa ra.

Dường như vì giúp Tần Tranh, mà lần này động tác của bệnh viện nhân dân rất nhanh.

Lúc nhận được báo cáo, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, cả phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động!

Vẻ mặt vợ chồng kia vô cùng kinh ngạc, sau đó mạnh mẽ ôm lấy Tào Tiểu Thất khóc lớn: "Thật tốt quá, thật tốt quá!”

Nước mắt của Tào Tiểu Thất cũng không kiềm được chảy xuống: "Ba mẹ, con khỏe rồi, con thật sự khỏi bệnh rồi!”

"Làm thế nào có thể? Vô lý, không có cơ sở! Toàn bộ nghiên cứu tây y trên thế giới, đều không có nghiên cứu ra phương án chữa trị!” Chỉ có vị chuyên gia kia, nắm chặt báo cáo không buông tay.

Nhìn chằm chằm chữ trên báo cáo, mắt ông ta dường như muốn rớt ra ngoài.

“Anh thật đã làm được!” Giang Nhiễm cười nói.

Tần Tranh lần đầu tiên nhìn thấy Giang Nhiễm nhỏ, tiểu ma quỷ này cười, hồn người cũng câu mất.

"Nhớ lời hứa của cô." Tần Tranh nhướng mày.

"Lời hứa nào? Tôi không nhớ mình đã nói gì." Giang Nhiễm lập tức thu lại nụ cười, cười nhạt "Anh đừng có mơ tưởng chiếm lợi của tôi.”

Dứt lời, cô ấy đi về phía Tào Tiểu Thất.

Tần Tranh đứng yên tại chỗ, vẻ mặt không thể tin được, người phụ nữ này nói đổi là đổi.

"Tôi sẽ công bố bài báo, cậu thật sự lợi hại." Chuyên gia kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bỏ báo cáo vào túi: "Tôi cần lấy về nghiên cứu kỹ lưỡng.”

Tần Tranh nhún vai: "Cứ tự nhiên! Nếu anh có thể xem có gì sai sót, coi như tôi thua!”

"Đây là danh thiếp của tôi, rất vui được gặp cậu." Chuyên gia đưa cho Tần Tranh một tấm danh thiếp.

Tần Tranh nhận lấy, người này một lòng chịu thua, tính tình vẫn không tồi.

“Flecker?"

Sau đó, vị chuyên gia gật đầu: "Còn cậu?”

"Tôi tên là Tần Tranh, tôi không mang theo danh thiếp."

"Vậy cho tôi số điện thoại đi." Flecker vừa nói xong, lấy điện thoại ra.

Tần Tranh đọc điện thoại cho ông ta, rồi Flecker đi ra ngoài cửa.

“Hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác, cậu làm cho tôi một cơ hội biết đến Đông y, nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy Tây y của chúng tôi lợi hại hơn!”

Tần Tranh bỗng nheo mắt lại, anh thật sự đã bị khơi mào làm cho tức giận rồi, không biết trên thế giới có cuộc thi đấu giữa Đông y và Tây y hay không, anh nhất định sẽ tham gia!

Vặn thật tốt nhuệ khí của Tây y!

"Tôi viết cho các người một đơn thuốc, các người lấy một ít thuốc đun, bệnh viện có thể sắc." Tần Tranh cầm tờ giấy bên cạnh bàn, bắt đầu viết phương thuốc.

"Cái gì..." Người phụ nữ chậm rãi đi tới, xấu hổ nói: "Vừa rồi xin lỗi, tôi là người nóng nảy, thẳng thắn là nhanh nhất. Nếu có chỗ nào nói sai, xin cậu lượng thứ cho.”

Tần Tranh gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi: "Tào Tiểu Thất còn cần điều trị, tôi không đề nghị cô ấy nằm viện, bệnh viện có quá nhiều vi khuẩn. Tôi khuyên cô ấy nên về nhà, nhà cửa nên được dọn dẹp thường xuyên và mở cửa sổ để thông gió.”

"Ngoài ra, mỗi ngày uống một ly nước cam để tăng cường miễn dịch, khi uống các loại thuốc này, hãy thêm chút mật ong, sẽ rất tốt cho cơ thể."

"Một tuần sau nhớ kiểm tra lại, nếu có cái gì không ổn, đến Càn Khôn Đường tìm tôi."

Tần Tranh nói xong những thứ này, đưa sơn thuốc cho người phụ nữ: "Cầm đi.”

Đôi mắt của người phụ nữ đỏ bừng, đột nhiên cúi đầu về phía Tần Tranh: "Cảm ơn cậu!”

Giang Nhiễm đi tới đỡ người phụ nữ dậy: "Dì, dì cảm ơn làm gì, anh ấy là bác sĩ, nên làm mà.”

"Tiểu Nhiễm… Vừa rồi dì có nặng lời với con, dì có lỗi với con.”

Giang Nhiễm an ủi một lúc lâu, sau đó nói sẽ ở lại cùng Tào Tiểu Thất.

Tần Tranh không có tiếp tục ở lại, lập tức rời khỏi chỗ này, anh vừa mới nhận được điện thoại của Lương Khanh, bảo anh trở về một chuyến, Giang Trạch đến tìm anh.

Tần Tranh có chút khẩn trương, không biết là chuyện về nhà họ Cao, hay là chuyện về tình hình quân sự.

Đến phố đồ cổ, từ xa Tần Tranh đã nhìn thấy bóng dáng Giang Trạch, lúc này xuống xe chạy tới.

"Anh Tần." Giang Trạch vội vàng chào đón.

"Đừng khách khí, đi vào ngồi đi." Tần Tranh đi vào, "Lương Khanh, giúp tôi rót ly nước.”

Lương Khanh gật đầu đi vào pha trà.

"Đây là tư liệu anh cần, danh sách người của nhà họ Cao và những người anh cần, có một bộ phận tôi đã xác định." Giang Trạch đưa cho Tần Tranh một phong bì.

Con ngươi Tần Tranh trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, mở phong thư sau đó lấy ra hai văn kiện.

"Tôi đã điều tra nhà họ Cao kia, đúng là oan uổng. Nếu anh muốn kháng cáo cho Cao Khải Lượng, tôi có thể giúp anh.” Giang Trạch nói.

Tần Tranh gật đầu: "Tôi cần anh giúp.”

Cứu người thì anh không cần bất luận người nào giúp, nhưng nói đến quan hệ, nhà họ Giang là một sự giúp đỡ của anh.

"Anh Tần anh cứ việc dặn dò là được, cậu Giang là anh em của anh, anh ấy chính là ông chủ của tôi, tôi nói giúp là sẽ giúp."

Giang Trạch liếm liếm đôi môi khô khốc: "Nhưng mà, có một tin tức không tốt lắm.”

Tần Tranh nhìn về phía anh ta.

"Danh sách người anh cần, đều... đã chết.” Giang Trạch chỉ chỉ văn kiện: "Anh cứ từ từ xem đi.”

Tần Tranh trong lòng nhất thời lộp bộp, vẫn hít sâu một hơi, nhìn Lương Khanh pha trà, có chút không đành lòng.

"Tôi biết rồi." Anh mở tư liệu nhà họ Cao ra trước, hai tờ giấy, tư liệu rất đầy đủ.

Sau khi xem xong, Tần Tranh gần như đã hiểu, vì sao Cao Tử Lâm nói tất cả đều là lỗi của Trần Kỳ Mạn.

Trần Kỳ Mạn này, là trẻ mồ côi, hơn nữa còn là con gái nuôi của hiệu trưởng.

Vấn đề chính là Cao Khải Lượng không biết Trần Kỳ Mạn có bố nuôi, hơn nữa Trần Kỳ Mạn nói chuyện của ông ta nói cho bố nuôi của cô ta.

Mà bố nuôi của cô ta có quan hệ với Mao Kiến Phong!

Nói chính xác, Mao Kiến Phong muốn chỉnh Cao Khải Lượng, bởi vì Cao Khải Lượng là cánh tay phải của Lưu Chính.

Chỉ là không nghĩ tới, Lưu Chính đi nhanh như vậy, nếu chậm thêm một tuần nữa, nói không chừng Lưu Chính cũng phải vào tù!

Kết quả cuối cùng chỉ lật đổ được Cao Khải Lượng, Lưu Chính thuận lợi rời đi.

Trong đó có nhều lhusc mắc, Trần Kỳ Mạn bị hiệu trưởng Dương Thành dùng làm súng, còn hiệu trưởng Dương Thành bị Mao Kiến Phong làm súng.

Chỉ là đến cuối cùng, không có ai xảy ra chuyện, chỉ có Cao Khải Lượng vào tù!

Và tất cả mọi thứ đều là giả mạo!

Hơn nữa, Cao Khải Lượng đã lấy đi rất nhiều bí mật cấp cao từ máy tính của Gao Qiliang trong vài ngày sau khi được Cao Khải Lượng đưa về nhà.

Sau đó bị Mao Kiến Phong tìm người truyền phát ra ngoài, cũng chính vì thế, mới bị kết án mười năm tù!

"Tình huống này rất dễ giải quyết, ra tòa, nộp đơn khiếu nại. Tôi sẽ tìm luật sư, những tư liệu này đều có sơ hở, tùy tiện thuê một đội ngũ, đi tìm Trần Kỳ Mạn nói chuyện, mọi chuyện đều được giải quyết xong.”

Giang Trạch uống một ngụm trà nói.

Tần Tranh gật đầu: "Đại khái khi nào có thể hành động.”

“Cậu nói ngày, ngày mai đều được!” Giang Trạch lập tức trả lời.

"Tốt nhất là chuẩn bị đầy đủ, ba ngày sau đi."

Giang Trạch gật đầu: "Được, anh cho tôi đủ thời gian, chỉ cần chờ tin tức là được rồi. Tôi hiểu Mao Kiến Phong này, là một tên gió chiều nào xoay chiều đó, là tên ruồi nhặng. Mỗi ngày đều muốn dựa vào người có quyền thế, đáng tiếc anh ta không có may mắn đó.”

Tần Tranh lắc đầu: "Chuyện chữa bệnh lúc trước, anh ta ghi hận tôi, đưa thông tin giả cho Chu Bình, Chu Bình tưởng nhầm tôi là phần tử vi phạm pháp luật, còn không ngừng gây áp lực cho tôi.”

"Sau đó Chu Bình nhìn thấy tôi cứu người, mới tìm người điều tra tỉ mỉ lại. Còn xin lỗi tôi, Mao Kiến Phong này quả thật phiền không chịu nổi!”

Giang Trạch nhíu mày: "Nhưng mà, anh ta đã vào tù rồi, nhưng đó là một tội vu khống nhỏ, ngồi tù một năm đã ra ngoài rồi. Chuyện lần này xem như để cho anh ta trả nợ. Tôi lại moi ra một chút tội ác khác của anh ta, đủ để anh ăn cơm tù nửa đời sau.”

Tần Tranh gật đầu, sau đó nhìn về phía một tài liệu khác trong tay, cầm lấy trực tiếp bỏ vào trong túi.

Giang Trạch thấy vậy đứng lên: "Vậy tôi đi trước, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh khi xong chuyện.”

"Được, vất vả cho anh." Tần Tranh cười tiễn Giang Trạch đi.

Sau đó đóng cửa lại, nhìn về phía Lương Khanh: "Có một thứ tôi muốn cho cô xem, nhưng mà... cô nên chuẩn bị tâm lý.”

Lương Khanh sửng sốt: "Có phải... Danh sách những người kia không?”

Trái tim Tần Tranh bóp nghẹt, thầm nghĩ tuy Lương Khanh bình thường ít nói, nhưng thật sự rất mẫn cảm.

Thở dài, Tần Tranh đưa mấy tờ giấy cho Lương Khanh.

Lương Khanh chậm rãi nhận lấy, khuôn mặt xinh đẹp cứng ngắc.

Hơi thở của cô ấy trong lúc ấy chậm lại rất nhiều.

Mở tờ giấy ra, không khí ngưng đọng khoảng chừng hai phút, Lương Khanh đột nhiên đứng dậy chạy tới toilet, sau đó Tần Tranh nghe thấy tiếng khóc đau lòng.

"Không đúng, các người lợi hại hơn tôi nhiều như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Hốc mắt Tần Tranh cũng nhịn không được đỏ lên, nhưng mà anh biết lúc này không tiện đi an ủi Lương Khanh.

Qua năm sáu phút, Lương Khanh mới đi ra, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng hơn trước.

"Ông chủ, những người khác đâu?"

Tần Tranh lắc đầu: "Vẫn chưa có tin tức.”

"Người xác định đều là người chết, còn lại là không xác định. Tình báo quân sự rốt cuộc còn chưa có người còn sống.” Lương Khanh cười khổ, "Cám ơn ông chủ, ít nhất cho tôi biết bọn họ hiện tại đang ở đâu.”

Tần Tranh chua xót: "Trời đã muộn, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Cô sẽ ngủ ở phòng khám hay trở về biệt thự?”

Lương Khanh lắc đầu: "Tôi ở đây thoải mái hơn.”

Tần Tranh gật đầu: "Hôm nay tôi cũng ở phòng khám, vừa hay nghiên cứu chút gì đó.”

Lương Khanh đứng dậy đi về phía phòng ngủ, Tần Tranh cũng định đến sân sau.

Đúng lúc này, cửa chính đột nhiên bị người ta gõ.

Sau đó truyền đến tiếng la hét: "Bác sĩ có ở đó không? Bác sĩ mở cửa, con tôi bị bệnh, bác sĩ!”

Tần Tranh vội vàng từ cửa sau đi tới, chuyển cái bàn nhỏ trong phòng khách sang một bên, mở đèn đại sảnh ra, lúc này mới mở cửa.

Lương Khanh mặc áo khoác ngay lập tức từ phòng ngủ bên cạnh đi ra: "Sao vậy?”

Vừa mở cửa, Tần Tranh và Lương Khanh đều nhìn qua.

Trước cửa có một đôi vợ chồng, người đàn ông ôm một cô bé trong lòng, khuôn mặt trắng bệch giống như búp bê sứ.

Vừa mở cửa, vẻ mặt người phụ nữ kia khó chịu cay nghiến: "Mở cửa chậm vậy, có phải bác sĩ hay không, có lương tâm hay không? Mở phòng khám, lừa gạt sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đệ Nhất Người Ở Rể Tiểu Thuyết Tần Lập
  • 4.50 star(s)
  • Sơn Thôn Tiểu Đầu Bếp
2320. Kết...
Chàng rể đệ nhất - tần lập convert
  • Sơn Thôn Tiểu Đầu Bếp
2320. Kết...
Đệ Nhất Gây Họa Ở Tu Tiên Giới
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom