Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 904: Tội không thể tha

Câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu Ngô Tiểu Phàm.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Hướng Thiên Lĩnh, ánh mắt đầy khiếp sợ.

Cô biết rất rõ những lời Hướng Thiên Lĩnh nói chất chứa sức mạnh khủng bố đến mức nào.

Chỉ cần cô nói một câu thôi ư…

Gương mặt của Ngô Hải sau khi chết lại hiện lên trong đầu cô.

Rất tuyệt vọng, rất đáng sợ.

Ngô Tiểu Phàm bỗng cảm nhận được sự cô độc.

Ánh mắt cô dần chuyển sang Hứa Thu.

Hứa Thu đón ánh mắt của Ngô Tiểu Phàm, cứ như đang chờ được ban ân.

Cô ta quỳ dưới đất, nhích từng bước về phía Ngô Tiểu Phàm.

“Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, tôi là mẹ kế của cô mà, cô nhất định sẽ cứu tôi đúng không?”

Hứa Thu cười cực kỳ thê thảm, nhưng ham muốn sống còn lại rất mãnh liệt.

Thế nhưng.

Sau khi Ngô Tiểu Phàm nghe thấy hai chữ “mẹ kế”, một ngọn lửa không lên nhanh chóng bùng lên.

“Cô đang muốn nói vì cô là mẹ kế nên mới bắt tay với Hứa Long để giết chết bố tôi ư?”

Ngô Tiểu Phàm cố gắng kìm nén sự tức giận của mình, quát.

Hứa Thu bị dáng vẻ của Ngô Tiểu Phàm dọa sợ.

“Bộp! Bộp!”

Hứa Thu liên tục đập đầu xuống đất, tiếng vang cực kỳ lớn.

Trán cô ta cũng đã sưng lên rất to, cầu xin: “Thật sự không liên quan gì đến tôi đâu mà, đó không phải là ý của tôi, nếu tôi biết em ấy giết người thì dù thế nào tôi cũng không để em ấy ra tay!”

“Cô bỏ qua cho tôi đi, tôi đã biết sai rồi…”

Hứa Thu kêu thảm, nước mắt nước mũi tèm lem, cố gắng lau mặt.

Hai mắt Ngô Tiểu Phàm cũng bắt đầu ngân ngấn nước mắt.

Cô rất tức giận.

Nhưng cũng cảm thấy rất uất ức.

Bởi vì cô biết rất rõ, dù mình tức giận cách mấy, dù mình tự tay đâm dao vào người kẻ thù thì sao?

Bố cô đã chết, cũng không thể sống lại được.

“Nếu biết sai, tại sao khi đó cô lại không tự thú?”

Hướng Thiên Lĩnh nổi giận nói.

“Bốp bốp bốp…”

Hứa Thu lại dập đầu, hai tay ôm đầu và trông cứ như đang muốn vùi vào đất.

Cô ta không còn đủ can đảm ngước lên nhìn những người đó, vừa trông thấy họ cô ta lại sợ đến mức cả người run run.

Cô ta đã sợ đến mức tè ra quần rồi.

“Tôi thật sự quá sợ, tôi chỉ muốn kiếm chút tiền, hoàn toàn không có ý định giết người…”

Hứa Thu cứ như một con chó cuộn người dưới đất, tỏa ra mùi tanh tưởi.

Tất cả mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt ghét bỏ.

“Đủ rồi!”

Ngô Tiểu Phàm hét to, để Hứa Thu thôi không khóc nữa.

Cô ta ngẩng đầu lên thật mạnh, kinh ngạc nhìn Ngô Tiểu Phàm.

Có vẻ như đang muốn chờ đợi số mệnh của mình.

“Tôi không muốn nghe những lời giải thích của cô nữa, theo như lời cô nói thì tất cả đều do cô mà ra”.

“Đến tận lúc này cô vẫn không chịu nói một lời rằng cô có lỗi với bố tôi, cũng chưa từng nói mình đã làm ông phải thất vọng”.

“Cô chỉ muốn giữ lấy cái mạng mình, đó chính là suy nghĩ trong đầu cô”.

Ngô Tiểu Phàm nghiêng đầu đi, giọng trở nên nghẹn ngào.

Lòng cô thấy rất khó chịu.

“Tôi thật sự sai rồi! Việc tôi hối hận nhất trên đời này chính là phụ lòng hai người, sau này tôi nhất định sẽ sống cho thật đàng hoàng!”

Hứa Thu vừa khóc vừa cười, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Ngô Tiểu Phàm với vẻ mặt mong chờ, nói: “Chỉ cần cô tha thứ cho tôi, chỉ cần cô xin bọn họ thì họ nhất định sẽ thả tôi ra!”

Ánh mắt đó chất chứa sự chờ mong.

Đến tận lúc này Hứa Thu vẫn còn mơ mộng.

Điều đó lại càng khiến Ngô Tiểu Phàm cảm thấy uất ức.

Cô ta nhắm hai mắt lại, nói: “Người này, tôi không có quyền quyết định sự sống chết của cô ta”.

“Tôi không thể thay cho bố mình, dù tôi có bảo các người giết cô ta thì bố tôi cũng không thể sống lại”.

“Tất cả đều có công bằng và lẽ phải, luật pháp sẽ phán quyết, để cô ta, chịu sự trừng phạt của pháp luật đi”.

Ngô Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm, không muốn ở trong căn phòng này nữa.

Thật sự rất áp lực.

Bác sĩ bên cạnh cũng muốn giúp đỡ cô, đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi.

“Tiểu Phàm! Rõ ràng cô có thể làm việc đó, tại sao vẫn không cứu tôi!”

“Cô chỉ cần nói một câu thôi họ sẽ thả tôi ra!”

“Tôi không muốn sống trong tù cả đời, cô đừng có lòng dạ sắt đá như thế!”

Nhìn thấy Ngô Tiểu Phàm được một thành viên của đội Báo đẩy đi, mặt mũi Hứa Thu lập tức trở nên trắng bệch.

Nếu như tương lai của cô ta chỉ còn mỗi những vách tường lạnh như băng cùng lưới sát, cô ta đã bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng rồi.

Thế nhưng cô ta cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Ngô Tiểu Phàm không quan tâm đến cô ta, thì cô ta cũng chỉ là đồng phạm mà thôi.

Tới lúc đó lại mượn mối quan hệ để ngồi tù vài năm thôi sẽ có cơ hội thoát.

Miệng cô ta cong lên nụ cười khẽ.

Đó là ảo tưởng tươi đẹp của cô ta.

Thế nhưng.

Một giây sau đó Hướng Thiên Lĩnh lại lạnh mặt hất tay.

“Giam cô ta vào tử lao”.

Giọng Hướng Thiên Lĩnh lạnh như băng, vang vọng vào tai Hứa Thu.

Mặt Hứa Thu xuất hiện vẻ khiếp sợ.

Cô ta há miệng, không thể tin nổi nhìn người đàn ông đó.

Cô ta ngu người!

“Ông làm cái gì thế!”

“Đã nói là giao tôi cho luật pháp phán quyết, để trả lại sự công bằng lý lẽ cơ mà!”

“Cô ta đã không quan tâm tới rồi, tại sao ông vẫn muốn giam tôi vào tử lao!”

Hứa Thu liên tục đặt câu hỏi, cả người cô ta như bị đẩy lên một ngọn núi khổng lồ.

Tử lao!

Đó chính là nơi trực tiếp phán quyết tội phạm tử hình, tội chết!

Cô ta cảm thấy gió lạnh đang đánh úp vào người mình, lưỡi đao đã kề lên cổ cô ta rồi.

“Ha ha”.

Hướng Thiên Lĩnh cười lạnh.

“Lúc nãy tôi hỏi cô ấy vì cô ấy là ân nhân của chúng tôi, còn cô, chỉ được xem là món quà báo ơn mà thôi”.

“Cô ấy không chọn giết chết cô là chuyện của cô ấy, nhưng cô đừng quên một việc!”

“Đó là ngoài Ngô Tiểu Phàm thì cô còn cấu kết với Hứa Long để hãm hại thái tử nhà họ Lý! Lang Vương hàng thật giá thật!”

“Chỉ từng đó thôi là đủ để bắn chết cô một trăm lần cũng còn nhẹ”.

Dứt lời, người trong phòng lại bắt đầu tiến tới.

Cấp dưới Hướng Thiên Lĩnh tiến tới tóm lấy Hứa Thu.

“Không, tại sao các người có thể làm như thế! Tại sao các người nói lời không giữ lấy lời!”

Hứa Thu gào khàn cả giọng, bắt đầu khóc lóc om sòm, muốn chống cự.

Thế nhưng làm gì cũng vô dụng mà thôi.

Đã có hai người tiến tới giữ lấy Hứa Thu và ghì chặt.

Còn một người nắm tóc Hứa Thu để cô ta không thể cử động, nhìn thẳng vào mặt Hướng Thiên Lĩnh.

Hướng Thiên Lĩnh đi tới trước mặt Hứa Thu, gương mặt ông ta lạnh lẽo như sương giá.

“Món nợ của Ngô Tiểu Phàm, cô ấy không muốn tính thì thôi, vì cô ấy hiền lành lương thiện”.

“Nhưng món nợ của Vu Kiệt, tôi muốn tính với cô từng cái, từng cái một, cô phải trả hết tất cả!”

“Dẫn đi cho tôi!”

Dứt lời, Hứa Thu bèn bị những người đó mang đi.

Dưới chân Hứa Thu cũng chảy một thứ chất lỏng tanh tưởi.

“Đừng! Tôi không muốn chết! Đừng!”

Hứa Thu liên tục hét thảm, dù khóc lóc om sòm ăn vạ cũng chẳng có tác dụng gì.

Cô ta cứ nghĩ rằng mình sẽ bị giam vào tù, mãi mãi không thấy ánh sáng mặt trời.

Thậm chí còn tính sẵn, sau này sẽ phải liên lạc với người nào để giảm thời hạn thi hành án của mình xuống.

Thế nhưng từ đầu Hướng Thiên Lĩnh đã không muốn để Hứa Thu sống sót.

Tử lao.

Đã trực tiếp phán quyết số mệnh của Hứa Thu.

“Chuyện cô không ngờ có rất nhiều, nhưng cô đã đụng vào người không nên đụng nhất!”

Hướng Thiên Lĩnh xoay người ra nhìn ngoài cửa sổ, giơ tay phải lên, làm lễ.

“Ông cụ!”

“May là Vu Kiệt không sao, nếu không lần này tôi thật sự phải xuống đó gặp ông để bồi tội!”

Gương mặt cương nghị của Hướng Thiên Lĩnh hiện lên vẻ hoài niệm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom