• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 898: Một cậu ấm từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha

Nhận được tin tức, cuối cùng người nhà họ Lý cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cùng thời điểm đó, tin tức này đã được lan truyền khắp cả nước, tất cả những nhân vật lớn lập tức đi đến Lạc Thành.

Nghe xong điện thoại, Lưu Bát từ từ buông thõng tay.

Lúc này hắn ta đang ngồi trong limousine, bộ dạng thất hồn lạc phách.

Lưu Bát đã thay một bộ quần áo lịch sự, gọn gàng, điện thoại đặt trong túi quần, hắn ta quay sang nhìn người thanh niên bên cạnh bằng ánh mắt hoảng hốt.

Ngồi bên cạnh Lưu Bát không ai khác chính là tôn thái tử nhà họ Yến – Yến Thái.

“Bọn họ nói gì?”

Yến Thái vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, thoạt nhìn có vẻ rất thân thiện.

Lưu Bát nuốt nước miếng cái ực, trông có hơi sợ hãi.

Hắn ta nghe theo lệnh của Thượng Quan Bắc, nhận sự trợ giúp từ Yến Thái, hiện tại, hai người bọn họ gặp nhau là để báo chuyện này cho Thượng Quan Bắc.

Tuy nhiên, Thượng Quan Bắc lại lập tức đưa ra một mệnh lệnh.

“Bây giờ, bất kể tôi đang ở đâu, cậu ấy… lệnh cho tôi đi giết Vu Kiệt!”

Nghe Lưu Bát nói xong, Yến Thái không khỏi nhếch miệng, nở một nụ cười hờ hững.

“Nóng lòng như vậy à, xem ra người này là tử địch của Thượng Quan Bắc!”

Yến Thái cười nói.

Hắn ta cũng báo với Thượng Quan Bắc tin tình báo mà mình đã tra được.

Hiện tại Vu Kiệt vẫn chưa tỉnh lại, vẫn còn đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh trong bệnh viện.

Bất kỳ ai thì cũng hiểu, khi Vu Kiệt còn chưa tỉnh lại thì đây chính là thời điểm ra tay tốt nhất.

Đồng thời, cũng chỉ có một cách duy nhất để giết chết hắn ta.

“Ừm, có vẻ như cậu ấy đang rất sốt ruột, tuy nhiên… tôi nghe đồn là cái bệnh viện kia hiện đang được bảo vệ rất nghiêm ngặt”, Lưu Bát ngượng ngùng nói

“Thế nên cậu chủ của anh mới muốn anh tìm đến tôi, tôi đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, anh chỉ cần quan tâm chuyện giết người là được”.

Yến Thái nhếch miệng cười, nhìn sang Lưu Bát.

Cái nhìn này khiến Lưu Bát nổi da gà, hắn ta có cảm giác người đàn ông đối diện chẳng phải thứ tốt lành gì.

Dù Yến Thái có cười hiền lành thế nào đi nữa thì…

Nói cho cùng cũng chỉ là ác ma ăn tươi nuốt sống người ta mà thôi!

Chiếc xe sang trọng nhanh chóng chạy đến bệnh viện, vị tôn thái tử nhà họ Yến này cũng rất mong chờ cảnh tượng giết người sắp diễn ra.

Tuy nhiên, hắn ta không hề hay biết người thanh niên mà bố hắn ta một lòng muốn bảo vệ, thậm chí vì thế mà bỏ mặc sinh nhật của hắn ta lại chính là Vu Kiệt.

Yến Thái rất kích động, bởi vì người mà bọn họ muốn giết chính là tôn thái tử của nhà họ Lý.

Nếu có thể giết Vu Kiệt thì hắn ta và nhà Thượng Quan xem như đã mở ra một cục diện mới.

Đó chính là khởi đầu để hai gia tộc cùng hợp tác đẩy ngã nhà họ Lý.

Hắn ta cần phải thông qua nhà Thượng Quan để thể hiện giá trị của mình.

Hơn nữa, tận mắt nhìn thấy vị tôn thái tử nhà họ Lý kia chết đi là một chuyện vô cùng tuyệt vời.

Nghĩ đến đây, hắn ta lại lần nữa nở một nụ cười hiền lành, vô hại.

Xe của bọn họ dừng lại ở gần bệnh viện.

“Tiếp theo, anh đi thay đồ đi, tôi sẽ gọi điện bảo người đưa anh vào đó, không có việc gì đâu”.

Yến Thái nở nụ cười xán lạn và nói.

Lưu Bát khẽ gật đầu, trong lòng hắn ta càng thêm sợ hãi đối với người thanh niên này.

“Cậu chủ, đó là… là gia chủ…”

Bỗng nhiên, tài xế kinh ngạc kêu lên.

“Cái gì?”

Sắc mặt Yến Thái lập tức thay đổi, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy bố mình thông qua cửa sổ xe.

Trước cửa bệnh viện có một chiếc xe sang trọng đỗ lại.

Và người đàn ông trung niên vừa bước xuống xe chính là bố của Yến Thái – Yến Long Sơn.

Vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc và cẩn trọng.

Theo sau Yến Long Sơn là một loạt cao thủ được ông ta tỉ mỉ tuyển chọn với mục đích bảo vệ con trai của ân nhân.

Ông ta ngoắc tay, dẫn theo đám người rời đi.

Ở đằng xa, Yến Thái ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

Hắn ta là một người thông minh, sau khi xâu chuỗi các manh mối, cuối cùng, Yến Thái cũng nhận ra một điều…

Hóa ra, người mà bố hắn ta muốn bảo vệ là Vu Kiệt.

Mấy tiếng trước, trong buổi tiệc mừng sinh nhật hắn ta, người mà bố nhắc đến trong cuộc gọi kia chính là Vu Kiệt.

Hơn nữa, chính bố ruột mình lại so sánh hắn ta với đứa con trai của ân nhân ngay trước mặt mọi người.

“Vị tôn thái tử nhà họ Lý mà bố nói đến… ngay cả con cũng không sánh bằng ư?”

“Thậm chí, bố cảm thấy con không hề xứng với danh xưng một trong Tứ đại tài tử cũng là vì người này à?”

“Đúng vậy, tôn thái tử nhà họ Lý ưu tú hơn con nhiều!”

“Đó chính là vị Lang Vương trong truyền thuyết, hơn nữa còn là đồ đệ của Song Thánh Quốc Phái”.

“Mỗi một vinh quang mà hắn ta có được đều vượt trội hơn con, đó chính là lý do khiến bố chướng mắt con sao?”

Hai mắt Yến Thái giăng đầy tơ máu, tay hắn ta từ từ sờ vào con dao găm của mình.

Hắn ta muốn giết người!

Chỉ có giết người, cảm nhận sinh mạng đang dần dần mất đi trong tay mình thì hắn ta mới có thể cảm thấy thoải mái được.

Yến Thái nhìn chằm chằm về phía cổng bệnh viện, đủ loại cảm xúc tiêu cực như ghen ghét, phẫn nộ, oán hận đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí hắn ta.

Hiện tại, Yến Thái gần đi mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn những hình ảnh máu tanh.

Sát tâm của hắn ta ngày càng nồng đậm.

Hắn ta muốn tự tay giết người đàn ông đầy vinh quang kia.

Có thứ cảm giác nào thỏa mãn hơn so với việc giết chết một nhân vật như thần chứ?

Yến Thái không hề nháy mắt, cứ thế nhìn chòng chọc về phía cổng bệnh viện.

Nhiệt độ trong xe thoáng chốc hạ xuống.

Ngay cả Lưu Bát cũng không khỏi rùng mình, cảm thấy rét lạnh.

Hắn ta hỏi dò: “Cậu Yến, tôi… tôi đi trước nha!”

Nếu còn nán lại chỗ này, hắn ta sợ mình sẽ bị đông chết mất thôi.

Nhưng ngay khi Lưu Bát đẩy cửa chuẩn bị xuống xe thì…

Thình lình…

Một cái tay đặt lên tay hắn ta, khiến cả người Lưu Bát run lên, tóc gáy dựng đứng.

“Bây giờ, tôi sẽ đi cùng anh!”

Nụ cười trên môi Yến Thái càng thêm chói mắt, khóe miệng hắn ta nhếch lên cực cao, thoạt nhìn trông rất quái đản.

Nhất là cặp mắt kia… vô cùng lạnh lẽo.

Lưu Bát bị dọa sợ, sao người này lại khủng bố như vậy chứ?

Hắn ta vội vàng gật đầu, nào dám từ chối.

Vì vậy, Yến Thái liền đẩy cửa ra, đi thẳng về phía bệnh viện.

Lưu Bát theo sát phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Cậu Yến, cậu không đổi quần áo à?”

Nhưng lúc này, trong lòng Yến Thái chỉ nghĩ đến việc làm sao để giết người, nào có tâm trí suy nghĩ đến những vấn đề này nữa.

Chẳng mấy chốc, hắn ta cứ thế nghênh ngang đi vào bệnh viện.

“Cậu Yến!”

Ở cổng có người kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại đến đây!”

Hai người còn lại cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, lập tức nhìn về phía Yến Thái.

Ba người này đều là vệ sĩ do Yến Long Sơn để lại.

Chỉ không ngờ là trong sự việc lần này lại chỉ có tác dụng như vậy.

Vẻ mặt Yến Thái càng thêm lạnh lẽo, hắn ta vốn không để tâm đến những người này.

Vệ sĩ liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng, vẫn quyết định ngăn cản.

“Cậu chủ, chúng tôi cần phải thông báo một tiếng!”

“Sao hả? Tôi đến tìm bố tôi mà các người cũng muốn quản à?”

Yến Thái lạnh lùng nhìn người vệ sĩ nọ rồi nói.

Vệ sĩ sợ run lên, lập tức cung kính đáp: “Đương nhiên không phải”.

Yến Thái hung tợn trừng hắn ta, âm thầm nhớ kỹ vẻ ngoài của tên vệ sĩ này.

Sau đó hắn ta liền dẫn Lưu Bát nghênh ngang tiến lên phía trước.

Lúc này, trong bệnh viện toàn là vệ sĩ của nhà họ Yến.

Bọn họ đều biết Yến Thái, vì thế dẫn đến một việc…

Yến Thái thản nhiên dẫn Lưu Bát đi đến phòng Vu Kiệt mà không gặp phải chút trở ngại nào.

Sau khi Yến Thái đóng cửa lại, Lưu Bát bên cạnh lập tức bị những hành động của hắn ta dọa sợ.

“Keng…”

Yến Thái trở tay rút ra một con dao găm, hai mắt đỏ thẫm, từ từ tiến về phía Vu Kiệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom