Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 866: Cường giả hóa kình đối đầu với cường giả phong thánh (2)

Đã chuẩn bị để chết chưa?

Đây là lời mà Vu Kiệt muốn hỏi.

Giẫm đạp lên thi thể của bọn họ, nhìn trừng trừng khuôn mặt trắng bệch của bọn họ, hỏi một câu.

Lần đó ở chùa Hàn Sơn, anh đã tận mắt thấy đám người này liên thủ đối phó sư phụ Diệp Lâm. Nếu như ỷ đông hiếp yếu là chính đạo trong miệng đám tự xưng mình là danh môn chính phái, vậy thì hôm nay, anh sẽ đích thân giẫm nát những kẻ tự xưng mình là chưởng môn danh môn kia dưới gót chân mình.

Anh sẽ làm cho bọn họ hiểu ra một chân lý: người bình thường không hẳn không có sức mạnh chống lại võ giả, mặt khác, võ giả cũng không phải là kẻ vô địch thiên hạ thật sự.

Nếu khắp nơi đều là kẻ địch, vậy sự tồn tại của Vu Kiệt cũng đáng lắm!

“Sư phụ”.

“Món nợ ở chùa Hàn Sơn dạo nọ, bây giờ đệ tử đã thay người thanh toán đủ!”

Dứt lời, Vu Kiệt khoác ba lô, mang theo Súng bắn tỉa, ngoài ra còn có con dao đốn củi nọ, xoay lưng cẩn thận nhảy khỏi gác chuông, đi đến địa điểm kế tiếp.

Cuộc chiến của Lang Vương đã bùng nổ, bắt đầu từ quả bom khai trận nhuốm đẫm máu tươi!





Song trong giờ phút này, trong nội viện trang viên nhà họ Thường lại ngây thơ không biết rằng, nguy hiểm đã cận kề.

Cầm đầu là chưởng môn Thiên Sơn, cả bốn gã phong Thánh đều đang đứng trước cổng đại viện nhà họ Thường.

Bọn họ đứng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, mắt sâu như biển, ánh sáng trong mắt như thiên tinh đang bốc cháy.

Một gã đệ tử nhà họ Thường hỏa tốc vọt vào, quỳ gối với năm người trước mặt.

“Bẩm các vị chưởng môn, tất cả nhân viên vệ sinh trong phạm vi 5 km đều đã đuổi đi hết, băng phân cách đã được kéo ra, mọi lối ra vào và những tọa độ trọng yếu đều được bố trí camera theo dõi nghiêm ngặt, chỉ cần tên kia vừa xuất hiện, lập tức có thể tra được vị trí của hắn”.

Đệ tử nhà họ Thường nói bằng giọng cực kỳ phấn khích.

Nói gì thì nói, trong trật tự võ giới được thừa nhận, nhà họ Thường chẳng qua chỉ là gia tộc truyền thừa hạng ba mà thôi, cả họ đốt đuốc tìm chẳng ra một cường giả hóa kình, nhưng mà bây giờ, người nhà họ Thường lại có thể tận mắt nhìn thấy người phong Thánh chiến đấu, không những vậy, đối thủ của bọn họ còn là đệ tử chân truyền của hai vị Võ Thánh và y Thánh khét tiếng của Quốc Phái, mới có 25 tuổi đã lên đến cảnh giới hóa kình, thời gian tu luyện tính hết thảy cũng chỉ 5 năm ngắn ngủi.

Thiên tài cỡ đó lại so tài cùng người phong Thánh!

Mặc dù đã biết trước kết cục là cầm chắc cái chết, nhưng mỗi người đứng ở đây ai cũng mang tâm trạng phấn khích khó tả.

Người phong Thánh ra tay cũng không phải dễ có dịp thấy tận mắt như pháo hoa ngày Tết đâu.

Nhưng ngay khi gã vừa nói xong lại nghe thấy tiếng cười lạnh của chưởng môn Thiên Sơn.

“Bọn ta đã đạt đến phong Thánh, hơi thở người sống trong trời đất này đều không lọt qua mũi ta, còn cần tới đám camera để dò ra vị trí tên yêu nghiệt đó ư? Ha ha ha!”

Chưởng môn Bắc Chân Môn khinh thường nói: “Chỉ cần tên kia bước vào phạm vi 5 km, vận dụng khí kình một cái, bọn ta muốn tìm ra vị trí của hắn dễ như trở bàn tay, những việc các ngươi làm chẳng qua đều thừa thãi”.

“Này, lũ nhóc nhà họ Thường các người, mau ngoan ngoãn lui ra phía sau mà nhìn, đừng quấy rầy bọn ta chiến đấu là được”.

“Chiến đấu? Ta thấy cũng chẳng cần! Có chưởng môn Thiên Sơn ở đây rồi, chỉ cần định vị được vị trí thằng ranh đó, một mình ngự kiếm của chưởng môn Thiên Sơn cũng đủ chém bay đầu ôn con đó từ khoảng cách hơn trăm mét”.

“Ha ha ha…”

Tâng bốc qua tâng bốc lại, tuy trận chiến vẫn chưa bắt đầu, nhưng đám người phong Thánh này đã cười ha ha cuồng vọng như thể chiến thắng đã nắm gọn trong tay.

Nếu như Vu Kiệt đến đây là kết cục tất yếu.

Vậy thì cái chết của hắn cũng sẽ trở thành chuyện hiển nhiên.

Chênh lệch tuyệt đối về cảnh giới, không hẳn chỉ dựa vào tài năng thiên bẩm là có thể bù đắp lại được.

Cho dù bây giờ trong võ giới, tài năng thiên bẩm của Vu Kiệt không cần phải bàn cãi, tuy nhiên chân lý ‘cây đẹp giữa rừng, không khỏi nắng mưa’ vẫn mãi mãi không thay đổi.

Nghe thấy lời trêu ghẹo của mọi người, chưởng Môn Thiên Sơn tuyệt không tươi cười, mà hừ nhẹ một tiếng: “Lão già Dược Vương Cốc kia, ông nói sai rồi, bổn tọa bây giờ cũng không cần kiếm nữa”.

“Hử?”

Chưởng môn Dược Vương Cốc cầm cái đỉnh thuốc màu vàng trong tay: “Vậy ý ông là…”

Chỉ thấy chưởng môn Thiên Sơn kêu lên một tiếng đau đớn, khí kình cả người như bùng nổ, sau lưng xuất hiện hai luồng sáng nhọn hoắt màu trắng, lập tức hai luồng sáng trắng đó từ dưới đất vọt lên, hướng thẳng lên trời, sau khi xoay tròn vài vòng trên không trung cao tít thì quanh quẩn trên đỉnh đầu ông ta.

Nhìn thật kỹ, lại thấy được thứ bị vây trong luồng sáng trắng nhọn hoắt đó, một nửa là lưỡi kiếm, nửa kia là chuôi kiếm, mỗi luồng sáng vây quanh một thứ, toát ra hơi thở sắc ngọt, đạo của thánh nhân, trong lòng tự tại, chỉ cần đứng tại chỗ cũng có thể cảm nhận được hàm ý sát phạt từ trong hai luồng sáng đó.

Thấy cảnh tượng đó, nội tâm bốn gã phong Thánh bỗng chốc ngưng tụ, thầm kêu một tiếng, thật khó mà tưởng tượng.

Ở trận chiến chùa Hàn Sơn, thanh linh kiếm kiếm được chưởng môn Thiên Sơn thai nghén khổ sở này bị Võ Thánh Diệp Lâm một chưởng đánh gãy làm hai, vậy mà lại biến thành hai luồng kiếm quang không tầm thường.

Đây không phải là Thiên Sơn kiếm phái, đứng ngang hàng cùng Thái cực kiếm, được xưng tụng là hai đại kiếm tông của Hoa Hạ sao?

“Quá huyền diệu!”

“Quá huyền diệu!”

“Quả thật là quá huyền diệu”

“…”

Bốn người đều gật gù thán phục.

Đệ tử nhà họ Thường đứng phía sau thấy như vậy, ai nấy cũng bày ra vẻ mặt khiếp sợ, sự ngưỡng mộ trong đáy mắt cuồn cuộn như sóng biển mây trời, miên man không dứt, hận không thể ngay lập tức phế quách võ học nhà họ Thường, quay xe lên Thiên Sơn học kiếm pháp.

Có món trang sức tùy thân ngầu lòi như thế, quả thật là màn diễn mở màn quá tuyệt vời còn gì.

Ánh mắt chưởng môn Thiên Sơn đanh lại: “Hồi ở chùa Hàn Sơn, Diệp Lâm làm gãy linh kiếm của ta, bây giờ, ta sẽ dùng hai mảnh kiếm gãy này giết chết đệ tử chân truyền ông ta yêu quý nhất”.

Sát ý nhất thời tỏa ra mãnh liệt!

“Diệp Lâm, bổn tọa cũng muốn cho ông nếm thử một chút thế nào gọi là đau khổ!”

“Bổn tọa không đánh lại ông thôi, nhưng giết đệ tử của ông thì dư sức!”

Đúng lúc đó.

Ông ta đột nhiên cảm nhận được một luồng khí kình lớn đến khác thường xuất hiện cách Thường gia trang khoảng 500 mét.

“Đến rồi!”

Chưởng môn Dược Vương Cốc bế khí trong miệng: “Tên yêu nghiệt kia đến rồi”.

“Đến rồi?”

Đệ tử nhà họ Thường vừa nghe lập tức móc di động ra tra cẩn thận: “Ở đâu? Sao tôi không thấy?”

“Người khác thì sao? Tại sao camera chúng ta vừa mới lắp đặt ngay cả bóng ma cũng không quay lại được vậy?”

“Đúng rồi, tôi tìm mãi cũng không thấy”.

“…”

Thật là nực cười, những kẻ phàm phu tục tử kia muốn dùng công nghệ cao xác định hành tung của Lang Vương, kẻ có năng lực chiến đấu một mình cao nhất trên đời, nói nghe thử xem có phải là một trò hề không?

Năm tên phong Thánh mặc xác đám người lạc lõng kia, ngay sau đó lập tức bộc phát khí kình trong cơ thể gắt gao vây chặt chiến trường trong phạm vi 5 km.

Đúng vào lúc đó.

Sắc mặt cả năm người trong nháy mắt đều thay đổi.

Cả bọn liếc nhau, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Không chỉ có một!”

“Sao lại như vậy? Kia cũng có, đó cũng có, đằng sau trang viên, bên trái, bên phải, sao chỗ nào cũng đều có hơi thở của hắn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hơi thở nào cũng đều giống nhau, đều đạt tới cảnh giới hóa kình tầng năm!”

“Chính là hắn, không… không thể nào, lần trước lúc ở chùa Hàn Sơn, không phải hắn chỉ vừa mới bước vào cảnh giới hóa kình tầng một sao? Chỉ vỏn vẹn chưa tới nửa tháng, hắn đã nhảy lên hóa kình tầng năm rồi? Tu luyện với tốc độ bậc này, nếu mặc kệ hắn không ngó ngàng gì tới, chỉ e Diệp Lâm lúc mạnh nhất trước đây cũng chẳng là gì so với hắn!”

“Nhiều luồng khí tức như vậy, thực sự thì hắn ở chỗ nào?”

Mấy tên chưởng môn xôn xao thắc mắc, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Lúc này, chưởng môn Thiên Sơn đã không còn kiên nhẫn nổi nữa: “Mặc kệ hắn có bao nhiêu người, một kiếm của ta đủ giết hắn rồi”.

Nói rồi ngón tay ông ta chỉ ra cổng lớn.

Một luồng khí kình bung ra.

Cổng lớn nổ tung, tiếng nổ ầm ầm.

Lập tức, ánh mắt ông ta dán vào vật thể đầu tiên thị giác phản ứng, tháp chuông!

Ở đó cũng có khí tức!

“Đi!”

Chưởng môn Thiên Sơn hét lớn một tiếng, hai luồng kiếm quang xoay tròn giữa không trung phát ra âm thanh hết sức chói tai, tựa như hai ngôi sao băng trong đêm tối quét cái đuôi lửa vàng rực, bắn thẳng tới gác chuông.

Còn ở bên trong trang viên, ai nấy cũng đều cho rằng hai luồng kiếm quang kia đủ để tiêu diệt Vu Kiệt trong nháy mắt.

“Đoàng!”

Ngay tại tháp chuông.

Một tiếng nổ cực mạnh!

Như sấm như sét, vang tận trời xanh!

Hai luồng kiếm quang trong chớp mắt bị khói lửa ngập trời nuốt chửng, năng lực của vụ nổ không khác gì núi lửa phun trào, hai thanh kiếm gãy đều bị…

Nuốt trọn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom