Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 865: Cường giả hóa kình đối đầu với cường giả phong thánh (1)

“Bùm!”

Trương Sĩ Đào hoảng rồi.

Từ khi Hứa Long được thả ra ngoài, tin tức Vu Kiệt đang ở Lạc Thành bắt đầu lan truyền khắp các thế lực lớn.

Tuy nhiên, phần lớn bọn họ đều không biết thân phận thực sự của Vu Kiệt, cũng không biết người tên Vu Kiệt này rốt cuộc sở hữu năng lượng gì mà lại có thể thu hút nhiều nhân vật lớn như vậy thi nhau tìm kiếm.

Khắp mọi nơi trên đất nước.

Ồ không!

Có lẽ nên nói rằng.

Hết lực lượng này đến lực lượng khác trên khắp thế giới đều đang vội vã đổ xô về Lạc Thành.

Sau vài giờ nữa, thành phố Lạc Thành xa xôi thậm chí còn không được xếp vào thành phố hạng ba này, sẽ chào đón cảnh tượng chấn động nhất trong lịch sử từ trước đến nay.

Mà lúc này, nhân vật chính là Vu Kiệt, chẳng khác gì một tên sát thủ, đang đi đến một tháp chuông nằm cách trang viên nhà họ Thường 500 mét. Lợi dụng sắc trời u ám, Vu Kiệt ẩn mình né tránh camera giám sát ở các lối ra vào trên các con phố và ngõ hẻm với tốc độ cực nhanh, khi đến được dưới bức tường phía sau tháp chuông, anh mới khẽ thở hổn hển.

“Hơn năm trăm camera giám sát”.

Vu Kiệt lẩm bẩm, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh, sau đó đồng tử đột nhiên co rút lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Mỗi camera đều vừa mới được lắp đặt, bất luận là tuyến đường hay phân loại, đều lựa chọn những địa điểm đặc biệt. Ngay cả góc khuất camera cũng có thể lia đến cực kỳ chính xác. Hoàn toàn khác xa so với những chiếc camera bên đường cách xa nơi này vài cây số, xem ra đã chuẩn bị kỹ càng trước khi mình đến”.

Là một chiến sĩ có năng lực chiến đấu cá nhân mạnh nhất thế giới, về mặt khả năng thu thập và phân tích thông tin, Vu Kiệt đều rất lợi hại, nhưng cho dù là anh, khi đối mặt với năm trăm chiếc camera mới lắp đặt này thì cũng phải cảm thấy hơi bất lực.

Không phải thể lực của anh không theo kịp mà là vị trí đặt mấy cái camera này và góc quan sát, nếu không cố gắng chú ý thì căn cản không thể tìm được góc chết để che giấu hành tung của bản thân, từ lúc đến đây Vu Kiệt đã tốn hơn hai mươi phút để né tránh tầm quan sát của camera, con đường phía trước không biết còn bao nhiêu camera nữa.

Nhưng may mắn là…

Các phương tiện cần dùng đến đều đã bố trí sẵn cả rồi.

Chỉ là vẫn còn một điểm đáng ngờ.

Vu Kiệt nheo mắt lại: "Tại sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại lắp nhiều camera như vậy? Là lệnh của nhà họ Thường hay là năm tên cường giả phong thánh kia?"

Nếu là những cường giả phong thánh kia, Vu Kiệt cảm thấy năm người này thật nực cười, đối diện với một võ giả chỉ ở cảnh giới hóa kình như anh, mà bọn họ lại phải dùng camera để theo dõi hành tung của anh.

Nhưng nếu như là người của nhà họ Thường thì…

Vu Kiệt không hiểu được!

"Thôi mặc kệ, lên tháp chuông trước đã!"

Vu Kiệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm tháp chuông cao gần mười lăm mét kia.

Trong phạm vi vài km này, đây được xem là một công trình tương đối cao. Trên tường là những viên gạch đỏ kết hợp với phông chữ cổ và hoa văn màu trắng. Kiến trúc lịch sử của tháp chuông này được thể hiện rất rõ ràng. Từ góc độ chiến đấu cá nhân mà nói, nơi này chính là địa điểm bắn tỉa thuận lợi nhất trong phạm vi gần đây.

Nhưng…

Loại chiến thuật này có thể hữu dụng khi đối mặt với những tên lính đánh thuê hay những tên sát thủ trong giới thế tục, còn đối với năm vị cường giả phong thánh mà nói thì chắc chắn là một trời một vực, không thể nào so sánh được.

Chiến đấu trực diện, khả năng thắng là không có.

Đánh vu hồi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Vậy thì chỉ còn lại một cách…

Một cách mà Vu Kiệt tự nghĩ ra!

Anh nhếch môi cười, liếc nhìn chiếc ba lô phía sau lưng mình, ngoài việc lấy lại khẩu súng bắn tỉa có độ chính xác cao từ hai người của tổ chức Đệ Nhất kia thì anh còn yêu cầu một vài thứ khác, tiếp đó anh mở khóa kéo của ba lô, một quả bom hẹn giờ hiện ra trước mặt.

Với thân phận là người thường, muốn đối đầu với cường giả phong thánh.

Không thể chỉ dựa vào mỗi dũng khí và bạo lực.

Phải dùng đầu óc.

Vu Kiệt không phải là người bốc đồng, ngược lại khi bốc đồng, anh vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh khác thường.

Bốc đồng là nóng nảy!

Bình tĩnh là tính cách!

Đàn ông bốc đồng vì chính nghĩa thì mới gọi là đàn ông.

Dựa trên cơ sở này, nếu vẫn giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối, thì đây là một người đàn ông xuất sắc.

Thô nhưng mà thật, nếu dùng cách nói của người có văn hóa, thì đây gọi là…Lòng có mãnh hổ, khẽ ngửi tường vi!

Vài phút sau, Vu Kiệt đã hoàn toàn giấu kín tất cả khí kình trong người, dùng sức mạnh của thân thể bình thường leo lên đỉnh tháp chuông, trong lúc leo lên không hề dùng một chút khí kình nào, bởi vì anh biết trong phạm vi này nếu điều động khí kình thì khí tức của anh sẽ bị phát hiện ngay.

Bây giờ vẫn chưa đến lúc để lộ diện.

Lên đến tầng cao nhất, Vu Kiệt lộn người nhảy vào, sau đó lập tức ngồi xổm xuống, nằm rạp xuống đất, mồ hôi trên mặt chảy xuống giống như cơn mưa đang rơi ngoài trời, đầu tóc ướt đẫm.

Anh cúi đầu nhìn xuống vết thương trên người, nhíu mày: "Vẫn còn thiếu một chút”.

Trên vết thương cũ đã liền sẹo, một vệt máu đỏ tươi dần dần tràn ra che lấp vết thương ban đầu, anh cúi đầu vén áo lên kiểm tra, bởi vì leo tháp chuông quá cao, tiêu hao quá nhiều sức lực, lại không hề dùng đến khí kình, thể lực của anh gần như tiêu hao mất một nửa.

“Xem ra phải nhanh hơn nữa”.

Vu Kiệt khoanh chân ngồi xuống, lấy một gói bánh quy từ trong ba lô ra, giơ hai tay ra hứng một bụm nước mưa để uống sau đó dùng dao rạch một miếng da bên ngoài ba chiếc ba lô ở sau lưng, tạm thời dùng nó để băng bó vết thương.

Sau khi xử lý xong vết thương một cách đơn giản, anh vội liếc mắt nhìn những quả bom trong ba lô.

“Một, hai,…, mười lăm quả”.

Tổng cộng có mười lăm quả bom hẹn giờ mới nhất, độ sát thương đủ để hủy diệt năm chiếc xe tăng hạng nặng trong tích tắc.

"Được lắm, người của tổ chức Đệ Nhất, nếu bên người lúc nào cũng đem theo những thứ này, gấp mười lần như vậy thì việc hủy diệt một thành phố chỉ là chuyện nhỏ ”.

Vu Kiệt hiểu khá rõ những quả bom hẹn giờ này, anh tập trung tính toán kỹ lưỡng, sức phá của mỗi quả bom tương đương với cảnh giới hiện tại của anh khi sử dụng Ấn Tự Bạo!

Dùng tinh huyết và tính mạng để đổi lấy ấn thuật mạnh nhất.

Tham khảo chi tiết trận đấu giữa Mặc Bạch và lão hòa thượng.

Một đường Ấn Tự Bạo của cường giả phong thánh có phạm vi hủy diệt khoảng vài dặm.

Với cảnh giới hiện tại của Vu Kiệt, nếu sử dụng Ấn Tự Bạo thì uy lực cũng không thể xem thường, cho dù cường giả phong thánh bị sức mạnh này tác động ở cự ly gần cũng sẽ gây ra sức sát thương nhất định, chuyện này không thể xem nhẹ được!

Suy cho cùng, đây là bom chứ không phải đạn, nếu dẫm phải bom không phải nói muốn trốn là trốn được.

Tốc độ nó của nó là chuyện trong nháy mắt!

Vu Kiệt cẩn thận lấy một quả bom ra, sau khi liếc nhìn xung quanh, anh lấy cây đao chặt củi ra liên tục đập xuống nền, sau khi đập thành một cái lỗ, anh dùng sức lôi một viên gạch lên, phần trống đó vừa vặn để đặt một quả bom xuống.

Anh lấy các công cụ liên quan ra, ngồi xổm xuống rồi tiến hành lắp bom.

Khoảng năm phút sau, ánh mắt Vu Kiệt bỗng sáng lên, cười: "Xong rồi!"

“Tao không tin, bọn mày sẽ không mắc câu!”

Vừa nói, Vu Kiệt vừa giơ tay lên, một tay khác cầm lấy cây đao nhẹ nhàng rạch một đường vào lòng bàn tay.

Giây tiếp theo.

Một dòng máu đỏ tươi từ lòng bàn tay chảy xuống như suối, nhỏ xuống quả bom.

Đó là máu của Vu Kiệt.

Máu tươi trộn lẫn với khí kình của anh.

Sau khi máu tươi chảy tràn loang lổ trên bề mặt quả bom.

Hai ngón tay trên bàn tay đang chảy máu của Vu Kiệt ép sát nhau, hướng lên trời, giống như thiên ấn.

Niệm: “Ấn Định Tự, Ấn Ẩn Tự!”

Vạn sự đủ cả, chỉ thiếu gió đông!

Vu Kiệt nhìn chằm chằm về phía nhà họ Thường, lạnh giọng nói: “Năm lão già chó má kia, cuộc chiến…bắt đầu rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom