Dầu Khí (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 27

Nhưng không hiểu sao Thư lại đứng im không hề nhúc nhích, tôi quay lại, lúc này trăng đã lên cao soi rõ khuôn mặt Thư. Thư đang nhìn tôi, ánh mắt kiên định, môi mím chặt. Thư kéo tay tôi quay lại, mở cánh cửa gỗ, tiến vào.
Tôi còn chưa hết bàng hoàng vì hành động quyết tử cho tổ quốc quyết sinh của Thư thì cánh cửa đã được kéo ra. Đến lúc này thì không thể rút lui được nữa, tôi đánh tiến lên bước vào phòng trước Thư.
Còn chưa kịp làm quen với ánh sáng trong phòng tôi đã nghe giọng của lão Đinh vang lên: Cái đéo gì thế này. Bọn mày làm gì ở đây.
Và ngay lập tức tôi bị xô ngã, 2 tay bị bẻ quặt ra sau, mặt úp xuống sàn nhà, tôi nghe loáng thoáng có ai nói: Lộ rồi, chạy đi.
Một người khác gắt lên: Bình tĩnh, chỉ là 2 đứa nhóc con thôi.
- Nhưng mà bọn nó làm gì ở đây mới được chứ.
Chợt tôi nghe tiếng Thư: Bọn tôi muốn nói chuyện.
Một giọng khác át đi: Chuyện gì, bọn tao làm đéo gì có chuyện gì để nói với mày.
Thư: Nếu ông bình tĩnh thì mọi chuyện sẽ không tệ như những gì ông đang nghĩ đâu.
Trong giây lát, căn phòng trở nên yên lặng, những người trong phòng có lẽ đang cố vận dụng trí óc để suy nghĩ xem 2 đứa tôi tại sao lại xuất hiện ở đây và bọn tôi muốn nói chuyện gì. Haizzz Không chỉ họ mà chính tôi cũng đang hoang mang không biết Thư nó làm trò gì nữa. ;
Tiếng mở cửa phá tan sự yên lặng, có lẽ cái bóng đen lội ruộng lúc nãy cuối cùng cũng đã đến đây, hắn cất giọng khò khè: Tao đã nghi nghi là thằng này nó phát hiện ra chỗ này rồi mà.
Giọng Đinh: Nghi sao đéo nói.
- Thì nghi nên mới đéo nói, biết chắc thì tao đã xử lý nó cùng với con bé kia rồi.
Một giọng khác: Bây giờ bọn mày định thế nào.
  • Còn thế nào nữa anh, bọn nó đã biết quá nhiều thứ, chỉ có cách cho bọn nó đi theo con Dung thôi.
  • 1 mình con Dung đã loạn lên rồi, giờ thêm 2 cái xác nữa thì chả ai đỡ được cho bọn mày.
  • Lần này mình dấu xác nó đi chứ anh. Coi như là mất tích. Ông Bằng thấy sao.
  • Đm, mày muốn làm gì thì làm, sao hỏi tao.
  • Tôi nói thế, chứ bọn tôi làm gì có gan giết người, phải nhờ ông thôi.
Haizzz. nằm hít bụi dưới sàn nhà với cánh tay bị bẻ quặt ra sau đau nhói nghe bọn nó bàn luận cách giết mình quả thực là 1 cảm giác không hề dễ chịu. Không thấy Thư nói gì, tôi đành lên tiếng trước: Ơ, các anh nói chuyện như kiểu bọn em là 2 đứa ngu, thích giết là giết được ngay ấy.
- Không ngu thì bọn mày xuất hiện ở đây làm gì.
Vẫn không thấy Thư nói gì, tôi nói liều: Dù có ngu đến mấy thì bọn em cũng chả hiên ngang mở cửa bước vào phòng khi biết các anh đang ở trong này.
- Ý mày là sao.
Tôi cố xoay đầu ngước lên cho dễ thở rồi đáp:Là bọn em đã có chuẩn bị hết rồi.
Tôi nói xong câu này mà trong bụng vái thầm là Thư có chuẩn bị hết rồi chứ tôi thì biết cái mẹ gì mà chuẩn bị.
- Bọn mày chuẩn bị cái gì.
Tôi còn đang bối rối không biết phải trả lời thế nào thì Thư lên tiếng: Ông muốn biết chuẩn bị cái gì thì ít nhất cũng phải thả bọn tôi ra.
- Tại sao tao phải thả bọn mày.
Thư: Thứ nhất là vì ông cũng thấy là chắc chắn bọn tôi không thể chạy thoát ra khỏi căn phòng này rồi. Thứ hai là các ông cũng phải cho thấy thiện chí của mình khi nói chuyện với bọn tôi chứ, vì nói thẳng là trong cuộc nói chuyện này, các ông là người bất lợi hơn.
Nghe thế, Gã đang nói chuyện với Thư cười nhạt rồi đáp: Bất lợi hơn, bọn mày đang bị trói gô lại như mấy con lợn, sống chết ở trong tay bọn tao, vậy mà mày nói bọn tao bất lợi.
Thư: Không nghĩ ông leo lên đến vị trí này rồi mà đọc tình huống chậm thế. Đến thằng ngu cũng thấy là bọn tôi phải có chuẩn bị thì mới đường hoàng bước vào phòng như vậy chứ.
Thư vừa nói xong thì tôi nghe thấy tiếng vật gì đó bị ném xuống sàn đến chát một cái. Rồi tiếng Thư lại cất lên: Ông có đập nát điện thoại của tôi thì cũng đã muộn rồi. Toàn bộ cuộc nói chuyện của các ông nãy giờ đều đã được ghi âm và chuyển về máy của chị tôi, kiểm sát viên VKSND tối cao và cả máy của mẹ tôi, chánh án TAND tình … Giờ các ông có giết bọn tôi cũng không che dấu được thông tin nữa rồi...
Sự im lặng 1 lần nữa lại bao trùm căn phòng sau những gì Thư nói. Mất thêm 1 lúc nữa để mấy lão ấy suy nghĩ. Và rồi tôi thấy tay nhẹ bẫng, gã giữ tôi đã bỏ tay ra. Tôi lồm cồm bò dậy và quay sang bên cạnh thấy Thư cũng đang phủi quần áo đứng dậy. 2 đứa tôi lập tức đứng sát lại với nhau. Phía bên kia bây giờ tôi mới có thể nhìn rõ có 4 người đang đứng chắn trước cánh cửa phòng: Đinh, Trịnh, TXT và lão gù.
TXT đứng khoanh tay mặt tái đi không biết vì giận hay vì sợ, lão nói: Bọn mày muốn gì, nói đi. Tiền phải không. Bao nhiêu.
Mặc dù đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc nhưng tôi vẫn thấy buồn cười và hơi hơi coi thường khi thấy TXT hỏi dồn dập như vậy. Điều đó chỉ chứng tỏ lão đang mất bình tĩnh và thực sự lo lắng thôi. Thật ra, ở trong hoàn cảnh của lão ấy, khi biết tài sản, địa vị, quyền lực thậm chí tính mạng của mình đang nằm trong tay người khác thì việc lo lắng và sợ hãi là điều hết sức bình thường. Nhưng tôi coi thường lão ấy là bởi lão ấy lại dễ dàng để cảm xúc của mình lộ ra bên ngoài cho bọn tôi nhìn thấy. (Bây giờ nhìn lại toàn bộ những chuyện xảy ra với TXT và cách TXT ứng phó tôi càng nhận thấy lão ấy là kẻ nhát chết, không có bản lĩnh và có thể trở cờ bất cứ lúc nào).
Thư chắc cũng có chung nhận định với tôi nên bình tĩnh đáp: Ông cứ bình tĩnh, bọn tôi không cần tiền tôi chỉ cần ông làm một số việc.
TXT cau mày, có lẽ lão chỉ mong bọn tôi đòi tiền, vì tiền thì lão ấy không thiếu, nhưng làm một số việc thì tự lão ấy cũng biết sẽ phức tạp rồi, lão hất hàm hòi: Việc gì.
Thư: Thứ nhất: Tôi muốn các ông để cho T.A rời khời công ty và tất nhiên là không được truy cứu bất cứ sai phạm nào trước đây nữa.
Tôi liếc mắt thấy Đinh, Trịnh hơi cau mày nhưng tất nhiên 2 lão ấy không có quyền lên tiếng ở đây. Còn TXT thì quan tâm gì đến thằng tôi, lão ấy gật đầu ngay tắp lự đáp: Được rồi.
Thư tiếp: Thứ hai: Tôi muốn ông truyền đạt lại chính xác toàn bộ sự việc này cho ông #, đảm bảo ông # hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc cũng như những thứ tôi nắm trong tay.
TXT ngắt lời: Để làm gì ? Nhưng gì mày ghi âm được có thể gây sức ép cho tao chứ anh # anh ấy đâu có quan tâm.
Thư cười đáp: Ông ấy sẽ phải quan tâm. Vì tôi biết giữa ông và ông # có rất nhiều “thứ" liên quan đến nhau. Ông mà bị làm sao thì chắc chắn ông # cũng chả yên vị được. Hơn nữa, tôi không chỉ nắm giữ những bí mật của ông mà còn nắm giữ nhiều sai phạm của ông # trong tập đoàn do Dung gửi về và trong quá trình thanh tra tại đây nữa.
TXT ngắt lời : Dung gửi về … Mày thì liên quan gì đến cái Dung.
Thư đáp: Bà KT không chỉ có 1 trợ lý.
TXT thờ dài buông xuôi lẩm bẩm: Thảo nào.
Nhưng lão đột ngột hỏi: Nhưng mày đã là người của mụ ấy rồi thì làm sao mày có thể tha cho bọn tao chứ.
Thư: Ông yên tâm, nếu ông đáp ứng những yêu cầu của tôi thì tôi đảm bảo bà KT sẽ không biết những chuyện này. Và kể cả cái chết của cái Dung nữa.
TXT hòi lại: Nhưng mày muốn anh # biết việc này để làm gì. Mày yêu cầu gì ở anh ấy.
Thư đáp, mặt đanh lại: Đơn giản là tôi muốn có 1 cái miễn tử kim bài. Nghĩa là sau này, nếu như bà KT có bị làm sao thì tôi sẽ được coi như người ngoài cuộc. Không chỉ thế, tôi muốn chắc chắn rằng những người thân trong gia đình tôi, không chỉ chị gái và mẹ tôi cũng sẽ đứng ngoài cuộc đối với những biến động chính trị trong thời gian tới.
TXT hỏi lại nghi hoặc: Làm sao anh # anh ấy quản được nhưng việc đấy, tao thấy mày đòi hỏi hơi phi lý.
Thư: Ông không cần quan tâm điều đó, tôi chỉ yêu cầu ông nói lại với ông # những yêu cầu của tôi
TXT: Thôi được rồi. Còn gì nữa không.
Thư: Điều cuối cùng. Thư nói và quay qua nhìn lão Bằng: Tôi muốn lão Bằng thả con của lão ấy ra và….
Lão Bằng chợt gầm lên và lao về phía Thư...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom