Full [ĐAM H] Bảo Bối (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 18: Phiên ngoại 3 - Tình địch

Chương 18: Phiên ngoại 3 – Tình địch





Từ Thanh tuyệt đối không thể tưởng tượng được việc, bản thân anh có một ngày lại bị tình địch gọi điện thoại đến ép nhường người.





Anh buông di động xuống, nhìn cốc nước trước mặt, cầm lấy uống một ngụm.





Vừa rồi người đàn ông kia nói cái gì?





À, tình địch nói rằng người Thẩm Phàm yêu thực ra là anh ta, trước kia vì anh ta nên mới xuất quỹ, Thẩm Phàm còn bị ba tức giận không tha. Lúc trước vì nguyên nhân gia đình, anh ta không thể không rời bỏ quê hương, đi du học, hiện tại quay trở về, phát hiện anh ta vẫn còn yêu Thẩm Phàm.





Tình địch còn nói, bọn họ gần đây đã liên hệ lại, hy vọng Từ Thanh có thể tự mình rời khỏi, không cần cản trở con đường chân ái của họ.





Thật là có ý tứ, Từ Thanh sờ sờ cằm, ồ, có chút sởn da gà.





Anh đứng dậy, đi về phía phòng tắm. Người đàn ông trong gương thoạt nhìn tinh thần không tồi, trên cằm tuy có chút râu ria xồm xoàm, nhưng khí chất uể oải, đẹp trai, u sầu, thật giống một nghệ sĩ anh tuấn.





Từ Thanh đem kem cạo râu bôi lên cằm, nghiêm túc cạo sạch râu, sau khi rửa mặt, anh lại mỉm cười nhìn mình trong gương, tự chụp một tấm ảnh đăng lên Weibo.





『Tác giả Trục Ảnh: kẻ tình nghi』





Weibo vừa đăng lên, một phút sau, phía dưới xuất hiện hàng trăm bình luận. Anh giở xem, trên mặt ý cười càng sâu:





『A, a, a, ai vậy?』





『Đây là Trục Ảnh sao?』





『Đoán chắc sau này tôi sẽ gọi người này là chồng.』





『Chồng ơi, em có thể.』





『Cảnh cáo từ chuồng gà, chị cũng có thể.』





『Internet cũng không phải nơi ngoài vòng pháp luật.jpg』





『Mạng Trung Quốc. Cảnh sát nhắc nhở bạn lên mạng văn minh.jpg』





『Trục Ảnh thoạt nhìn trông giống đồng tính luyến ái.』





『Đừng nhìn người ta dễ thương đẹp trai đã nói là đồng tính. Cậu là ghen tị bộ dạng tuấn tú của Trục Ảnh chúng tôi đi!』





『Thật sự có điểm giống gay.』





『Tôi yêu sách một chút: Trục Ảnh không chỉ là gay, mà còn có vợ là người đồng tính nhiều năm rồi.』





『???? Tôi không tin!!!!』





Từ Thanh nhìn cái người “Ta yêu sách một chút” này, sửng sốt, liền ấn trả lời bình luận.





『@Tác giả Trục Ảnh trả lời: @nghe nói chồng bạn là 0: Ừ.』





『Trời à! Tôi mù rồi! Trục Ảnh thừa nhận mình là gay! Còn có vợ là gay nữa!』





『Trời đất… Sao ngoại hình đẹp trai thì đều là gay…』





『Thật kinh tởm, thoát fan.』





『Bạn đã từng là fan chưa? Weibo của bạn đều là cảm nghĩ về tuyết thuyết của tác giả Xxx, là fan của nhà bên, D khu!』





『Tôi thật sự không tiếp thu được… Thoát fan.』





『Chúc Trục Ảnh hạnh phúc bên người yêu.』





『Trục Ảnh không cần quan tâm đến những lời ác ý, chúng tôi ủng hộ bạn!』





『Trục Ảnh, vợ anh trông như thế nào?』





『Làm sao bạn biết Trục Ảnh là công? Tôi cảm thấy Trục Ảnh là thụ đấy!』





『Không có khả năng, Trục Ảnh vừa nhìn đã là 1 chính gốc.』





『Bỏ đi, đừng cãi nhau, bọn họ có thể là 0,5 mà.』





Từ Thanh nuốt nước miếng, sau đó trả lời bình luận của fan.





『@Tác giả Trục Ảnh trả lời: @Người tình nghi lằng nhằng: Cảm ơn lời chúc phúc của bạn.』





『@Tác giả Trục Ảnh trả lời: @Ngẩng đầu ba lần thấy thần: Nếu có cơ hội, có thể cho mọi người nhìn thấy em ấy, điều kiện tiên quyết là em ấy đồng ý.』





Cùng ngày, hot search thứ ba chính là #Trục Ảnh xuất quỹ#.





Weibo của Thẩm Phàm đặc biệt theo dõi Từ Thanh. Cậu nhận được tin nhắn, liền nhấp vào ảnh của Từ Thanh, người trong ảnh mặc áo sơ mi lụa, phía trên cài cúc, phần lớn ngực còn lộ ra, những giọt nước đọng nơi cổ.





Thẩm Phàm dường như choáng váng trước bức ảnh này. Cậu không thể rời mắt đi một lúc lâu. Yết hầu của cậu dịch chuyển, trong lòng rốt cuộc không nói rõ được cảm giác này là gì. Cậu chỉ muốn giấu Từ Thanh trong nhà, không bao giờ thả đi.





Ngay sau đó, chuông điện thoại của cậu vang lên.





Tiếng chuông điện thoại đem tất cả những suy nghĩ xấu xa của cậu kìm lại. Cậu nhìn cái tên trên màn hình, chân mày cau lại.





“Alo?”





Bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng:





“Tiểu Phàm! Hôm nay theo tôi đi dạo phố được không?”





Thẩm Phàm một trận phiền não, nói:





“Sao cậu lại tìm tôi? Cậu không thể đi cùng người khác à?”





Bên kia trầm mặc vài giây, lại vang lên giọng nói đáng thương:





“Không phải tôi coi cậu là bạn tốt sao, trước kia chúng ta tốt như vậy mà, nếu không… nếu không phải, sự tình kia, chúng ta… hiện tại cậu lại đối với tôi lãnh đạm như thế… Ô…”





Thẩm Phàm bị cậu ta huyên náo đau đầu, nói:





“Dừng lại, buổi chiều ba giờ tôi đón cậu.”





Bên kia nhảy nhót hoan hô, đáp ứng.





Thẩm Phàm ngắt điện thoại, ánh mắt cậu rất lạnh. Không biết Thư Lan Phong bị làm sao, từ lúc trở về nước bắt đầu dây dưa với cậu. Cậu cự tuyệt không biết bao nhiêu lời, Thư Lan Phong dường như không hiểu, còn ưỡn mặt dây dưa tiếp.





Phiền phức.





Lúc ba giờ, Thẩm Phàm ngồi trong văn phòng một lúc lâu mới xuất phát, ba giờ bốn mươi, Thư Lan Phong gọi điện thoại đến:





“Ôi, sao cậu còn không đến, tôi chờ cậu lâu lắm rồi.”





Thẩm Phàm có chút khó hiểu, chuyện gì đã khiến một tiểu bạch thỏ ngày xưa trở thành như bây giờ.





Cậu lạnh lùng đáp: “Lập tức sẽ tới. Cậu xuống lầu đi.”





Khi cậu tới nơi, Thư Lan Phong mặc chiếc áo sơ mi lụa, đang đứng ở chỗ râm mát dưới tòa nhà của công ty. Thẩm Phàm nhìn bộ dạng của Thư Lan Phong, cảm thấy, người khác nhau mặc quần áo cũng khác nhau như vậy.





Thư Lan Phong nhìn thấy xe của cậu, vẫy vẫy tay, chạy chậm về phía cậu:





“Tiểu Phàm!”





Thẩm Phàm lãnh đạm, gật đầu, hôm nay cậu muốn nói rõ ràng với Thư Lan Phong. Việc nhỏ có thể nhịn, miễn cho mọi người đều có sắc mặt khó coi.





Thư Lan Phong vừa lên xe liền dựa vào người cậu:





“Tiểu Phàm, chúng ta đến International Market quốc tế đi, nghe nói Hermes đã phát hành một loại backpack mới, tôi rất thích nha.”





Thẩm Phàm sửng sốt trước những lời đan xen tiếng Trung và tiếng Anh của cậu ta, nói:





“Tôi không có thời gian đi dạo phố với cậu, tôi phải về nhà.”





Thư Lan Phong bĩu môi:





“Sao cậu lại thế? Tôi đã hẹn cậu nhiều lần, lần này cậu mới đồng ý đến, đến rồi lại không đi với tôi. Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, cậu cứ thế mà đối xử với tôi sao? Nếu để các bạn học biết, cậu cảm thấy cậu đối xử với quá khứ như vậy có được không?”





Thẩm Phàm nhìn thoáng qua đồng hồ, nói:





“Tôi chỉ đi với cậu đến năm giờ chiều, cậu nhanh lên, tôi còn có việc muốn nói với cậu.”





Thư Lan Phong còn chưa hài lòng, muốn nói thêm vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Phàm, cậu ta đành ngậm miệng lại.





Có cương có nhu mới là chìa khóa để theo đuổi một người.





Thư Lan Phong nhìn chiếc túi trước mặt, nghiêm nghị nói:





“Còn màu nào khác không, màu này tôi không quá thích.”





Thẩm Phàm nhìn thoáng qua túi xách, mười vạn tệ, đủ cho nửa nhà bọn họ chi tiêu trong nửa tháng.





Thư Lan Phong nói:





“Tôi nhớ có một chiếc như thế này màu xanh lam?”





Nhân viên cửa hàng mỉm cười đáp:





“Màu xanh lam phải xếp hàng mua, nhưng là Thẩm tiên sinh thì không cần xếp hàng đâu.”





Thẩm Phàm ngẩng đầu, thấy Thư Lan Phong tha thiết nhìn cậu, cậu hơi nhíu mày. Trò vui gì đây? Lại muốn cậu mua một chiếc túi giá mười vạn à?





Thẩm Phàm quả quyết nói:





“Thư Lan Phong, cậu phải xếp hàng thì xếp hàng đi, thứ tốt đều cần phải chờ đợi.” Cậu cười với nhân viên cửa hàng.





Nhân viên cửa hàng lập tức hiểu ý, mỉm cười nói:





“Thư tiên sinh, ngài không ngại thì nhìn mấy màu khác xem.”





Thư Lan Phong ủy khuất nhìn Thẩm Phàm, nói:





“Quên đi, không mua nữa.”





Thẩm Phàm lại nhìn thoáng qua chiếc túi kia, tâm tư lay chuyển, nghĩ chiếc túi màu đen cũng không tồi, đeo trên lưng của Từ Thanh… Ừm, hẳn là rất được.





“Cái túi kia màu đen, bọc lại giúp tôi.” Thẩm Phàm chống cằm, gõ gõ vào chiếc túi. Nhân viên cửa hàng nghe được, nhanh chóng đem đồ đi đóng gói.





Thư Lan Phong do dự nửa này, mới đến trước mặt Thẩm Phàm, nhỏ giọng nói:





“Tôi thích cái màu xanh lam cơ, thôi không sao, màu đen cũng được.”





Thẩm Phàm kinh ngạc nhìn cậu ta một cái:





“Cậu nói cái gì cơ?”





Thư Lan Phong chỉ vào chiếc ba lô màu đen mà nhân viên cửa hàng đang đóng gói, nói:





“Cái kia không phải tặng cho tôi à?”





Thẩm Phàm trầm mặc một lát, nói:





“Đương nhiên không phải, tôi muốn tặng cho chồng tôi.”





Thư Lan Phong kinh ngạc nhìn cậu, nửa ngày vẫn chưa nói được câu nào.





Thẩm Phàm nhận cái túi mà nhân viên cửa hàng đưa cho, bước ra ngoài, cũng không quan tâm Thư Lan Phong có theo kịp hay không.





“Này! Thẩm Phàm! Chờ một chút!” Thư Lan Phong chạy đuổi theo cậu, ánh mắt trợn to: “Sao cậu lại thành 0 rồi?”





Thẩm Phàm nói:





“Sao tôi lại không thể làm 0?”





Thư Lan Phong nhướng mày, tựa hồ không nghĩ ra được:





“Không đúng, trước kia cậu có khát vọng khống chế mạnh như vậy… Sao cậu có thể nguyện ý làm 0 chứ? Cậu gạt tôi đúng không?”





Thẩm Phàm nói:





“Tôi đã muốn nói rõ ràng với cậu từ lâu rồi. Hiện tại cậu muốn nói gì, tôi đều biết. Là anh trai cậu để cậu tiếp cận tôi, đúng không? Lúc trước các người đã thỏa thuận với tôi, tôi cũng đồng ý, hiện giờ lại chạy tới? Hay là nói, nhà các cậu quen thói lật lọng?”





Thư Lan Phong giật mình, nhỏ giọng nói:





Sao cậu lại biết anh trai tôi… Nhưng tôi không có cách nào, đều là anh trai tôi ép tôi…”





Thẩm Phàm phất tay đánh gãy lời cậu ta:





“Tôi không muốn nghe yêu hận tình thù của cậu và anh trai cậu. Tôi chỉ muốn cậu đừng tiếp tục quấn lấy tôi nữa.”





Trong đôi mắt to của Thư Lan Phong chứa đầy nước mắt:





“Tiểu Phàm, cậu thật sự không thích tôi sao?”





Thẩm Phàm nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói:





“Cậu nên hỏi lại chính mình, cậu thực sự còn thích tôi à?”





Chờ Thẩm Phàm đi rồi, lúc lâu sau, Thư Lan Phong vẫn đứng ở đó.





Thẩm Phàm qua kính chiếu hậu, nhìn bóng dáng của Thư Lan Phong, lắc lắc đầu, gọi một cuộc điện thoại.





“A Thanh?”





“Em về rồi à?” Giọng nói bên kia có chút lười biếng.





“Vâng, hôm nay ăn gì?”





“Anh không nấu cơm, em tùy tiện mang gì đó trở về đi.”





“Vân Thượng Các thế nào rồi?”





“À… cũng được.”





Ánh mắt Thẩm Phàm ôn nhu, nói:





“Được rồi, trở về em có việc muốn nói với anh.”





Từ Thanh ngừng một lát, cũng bảo:





“Vừa hay, anh cũng có việc muốn nói với em.”





Chương 19: Phiên ngoại 4 – Tình địch





Khi Thẩm Phàm về đến nhà, cậu thấy Từ Thanh cởi áo sơ mi, đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha.





Từ Thanh đặt máy tính bảng trong tay xuống, quay đầu nhìn cậu:





“Đã về rồi?”





Cậu nuốt nước miếng, ừ một tiếng, cởi tây trang trên người ra, đi đến sô pha.





Từ Thanh là một người đàn ông đẹp trai, khí chất u buồn, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ. Thẩm Phàm thường xuyên nghĩ, với khuôn mặt như vậy, nếu Từ Thanh không viết sách mà đi vào giới giải trí, nói không chừng cũng có thể nổi.





Nhưng cậu lại nghĩ, khuôn mặt lạnh lùng của Từ Thanh thế kia, tiến vào giới giải trí, khán giả khẳng định sẽ nói: Dây anten so với Từ Thanh còn tốt hơn, nhìn Từ Thanh không bằng nhìn dây anten đi.





Cậu giống như một động vật nhỏ ngoan ngoãn, ngồi bên chân Từ Thanh, ngắm nhìn một bên mặt của Từ Thanh.





Thẩm Phàm vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo, từng có một thời gian dài, cậu không quan tâm bất luận kẻ nào, cậu cũng làm cho bối cảnh và thực lực của mình trở nên vượt trội.





Hiện tại, cậu ngồi bên chân Từ Thanh, biểu tình ngoan ngoãn, giống như vốn nên là thế.





Nhiệt huyết trong lòng cậu bắt đầu dâng trào, hoàn toàn thần phục Từ Thanh, trong lòng có loại thỏa mãn thẹn thùng, cậu là của Từ Thanh, cậu là tất cả của Từ Thanh.





Cậu là người mê muội Từ Thanh, Từ Thanh làm cái gì ở trong mắt cậu đều tốt, khác thường nhưng dễ thương.





“Sao thế?” Từ Thanh cúi đầu nhìn cậu, bàn tay sờ sờ đầu của cậu, giống như đang vuốt vẻ sủng vật mà mình thích nhất.





“Không muốn sao?” Thẩm Phàm thuần thục cởi quần của Từ Thanh, đưa tay xoa xoa thứ đang ngủ yên có thể khiến cho cậu dục tiên dục tử kia.





Từ Thanh rũ mắt nhìn cậu, không có đáp lời, thoạt nhìn lãnh đạm thờ ơ, nhưng thứ dưới quần so với chủ nhân càng thành thật hơn, đang lớn dần lên từng chút một.





Rất nhanh, vải quần lót bị chất lỏng thấm ướt, dương vật từ trong quần nhô ra, cậu chồm lên mút lấy qua lớp vải, đầu lưỡi đỏ mọng vươn ra liếm liếm, ánh mắt lại dán chặt lên khuôn mặt của Từ Thanh.





Quy đầu bị ngậm trong miệng, mút đến tiếng rên khe khẽ, dương vật chọc vào hai bên má, nhìn từ bên ngoài cũng lộ ra hình dạng.





Từ Thanh đẩy nhẹ một cái, cậu liền ngoan ngoãn nhả dương vật đã bị liếm ướt nước ra ngoài.





Cổ họng Từ Thanh khô khốc, anh nuốt nước miếng một cái, thanh âm khàn khàn ra lệnh cho Thẩm Phàm:





“Cởi quần, nằm úp xuống.”





Thẩm Phàm cởi dây lưng quần của mình, ánh mắt vẫn không rời khuôn mặt của Từ Thanh, cậu giống như một chiếc máy quét, muốn đem mỗi một biểu cảm thay đổi của Từ Thanh khắc ghi trong đầu.





Động tác chậm chạp của cậu làm Từ Thanh nóng ruột, chiếc quần âu đắt tiền bị xé một cách thô bạo, lộ ra bờ mông căng tròn.





Từ Thanh đem mặt cậu đè xuống thảm, vươn tay sờ một chút huyệt khẩu, biểu tình tàn nhẫn, giọng nói cũng tàn khốc:





“Tự mình mở mông ra.”





Thẩm Phàm biết Từ Thanh muốn làm gì, cậu hạ thấp eo xuống, mông tự nhiên vểnh lên.





Một cái tát đập vào bờ mông trắng nõn, nháy mắt trên mông đỏ bưng.





Thẩm Phàm úp mặt vào thảm, ủy khuất quay đầu nhìn kẻ đầu sỏ gây nên chuyện.





Từ Thanh bị ánh mắt tràn ngập hơi nước của cậu làm hạ thân căng thẳng, anh cúi xuống, ngón tay xoa xoa huyệt khẩu.





“Ân…” Thẩm Phàm hừ mũi, thanh âm ngọt ngào.





Cái lưỡi nóng bỏng liếm láp huyệt khẩu, Thẩm Phàm theo bản năng co rụt lại, mặt chôn ở trong cánh tay. Địa phương dơ bẩn nhất của mình bị Từ Thanh liếm, ý thức được việc này làm cho cậu kích động không thôi, rên rỉ cũng càng ngày càng lớn.





Đầu lưỡi mãnh liệt đâm sâu vào trong, nộn thịt mềm mại tiến vào trong miệng. Từ trong ra ngoài của cậu như bị xét ra trước mặt Từ Thanh, cả người run rẩy, đôi mắt nhắm lại, miệng hé ra đầu lưỡi đỏ bừng, da đầu cậu tê tái run lên.





Đầu lưỡi bắt chước động tác ra vào cúc huyệt, nước miếng cùng dịch ruột non xen lẫn trong nhau, chảy dọc theo khe đùi, đọng lại trên thảm. Khuôn mặt Thẩm Phàm ửng hồng, giống như đóa hoa nở rộ trên tờ giấy tuyên thành.





Chỉ liếm thôi là chưa đủ, cơ thể trống rỗng của cậu vùi lấp ý chí, khiến lòng tự tôn và sự kiêu ngạo của người địa vị cao bị đập tan, cậu nức nở kêu lên:





“Chồng… Cắm vào… Muốn anh cắm vào.”





Dương vật thô to, nóng như lửa mát xa bên khe đùi Thẩm Phàm, Từ Thanh chậm chạp không tiến vào, phân vân ngập ngừng, dương vật đập đập vài cái lên mông Thẩm Phàm, ra lệnh nói:





“Đứng lên, nằm úp sấp trên sô pha.”





Thẩm Phàm rầm rì đứng dậy, nghe lời tựa vào ghế sô pha, vểnh mông nhìn lại, trong ánh mắt mờ mịt hơi sương, khóe miệng nóng rực, thanh âm ngọt ngào:





“Chồng…”





Chất bôi trơn lạnh lẽo chảy trên mông, Thẩm Phàm hơi rụt người lại, làm bộ đáng thương.





Từ Thanh đột nhiên nảy ra dục vọng muốn hành hạ cậu, muốn đem Thẩm Phàm đặt trên người mà hung hăng thao, nghe tiếng rên rỉ nức nở của Thẩm Phàm, khiến cho Thẩm Phàm nói sẽ không bao giờ dám lẳng lơ nữa.





Anh ủ rũ liếm xương bướm mong manh của Thẩm Phàm. Thẩm Phàm trước kia luôn là 1, hiện giờ lại có bộ dáng lẳng lơ như thế này, mỗi ánh mắt đều có thể khiến anh cả người khô nóng, như vậy lẳng lơ, lẳng lơ đến tận xương cốt, làm 1 quả là đáng tiếc.





Dương vật thô to đâm vào trong cơ thể, trống rỗng hư không được lấp đầy từ phía sau, Thẩm Phàm nằm trên ghế sô pha, tâm trạng đầy thỏa mãn cọ rửa linh hồn cậu, Từ Thanh đang giữ lấy cậu.





Từ Thanh lại không hề động, anh đang đợi Thẩm Phàm thích ứng. Huyệt thịt chặt cứng quấn lấy dương vật anh, anh cật lực nhẫn nại dục vọng muốn trừu sáp, mồ hôi trên trán đã thấm ướt tóc mái, sợi tóc dính vào khuôn mặt, hormone cứ thể tỏa ra.





“Ưm… động, động đi, chồng…” Thẩm Phàm khó nhịn được rên rỉ, lắc lắc mông.





Từ Thanh ba một tiếng đánh vào bờ mộng phì nộn, anh bắt đầu hung hăng xỏ xuyên qua Thẩm Phàm giống như đóng cọc, hông đập vào hông cậu, tiếng cơ thể va chạm nhau thanh thúy vang lên khắp phòng, dâm mỹ quyến rũ.





Mông của Thẩm Phàm đã đỏ bừng, giống như quả đào tươi non mọng nước, Từ Thanh sờ mông cậu, đem cậu lật người lại.





Thẩm Phàm che mặt, hai má ửng hồng ngây thơ, ánh mắt mê ly nhìn khuôn mặt Từ Thanh, chân tự giác đặt lên vai Từ Thanh, âm thành ngọt đến nao lòng:





“Ân… A, chậm, chậm một chút, thật thoải mái, chồng…”





Từ Thanh nhéo cằm cậu, cúi xuống hôn cậu mãnh liệt, hai cơ thể quấn vào nhau. Bởi vì làm tình nhiều năm, độ linh hoạt của cậu rất tốt, có thể thực hiện những động tác khó hơn nữa.





Chất lỏng nhớp nháp bắn tung tóe dọc theo sô pha, lỗ thịt bị đâm chọc thô bạo, ngay cả thành ruột đỏ tươi cũng nhìn thấy.





Ánh mắt Thẩm Phàm giống như thuốc kích thích, Từ Thanh nhìn thẳng, trong đầu chỉ có hai chữ “thao huyệt”, ngoài ra không còn nghĩ được gì khác.





Khoái lạc tràn ngập chôn vùi Thẩm Phàm, khiến hai chân của Thẩm Phàm không ngừng run rẩy, tinh dịch bắn ra ngoài, phun vào bụng của Từ Thanh, còn đọng cả trên mặt của chính cậu. Cơ thể cậu đột nhiên cứng đờ, một lát sau, nước tiểu tí tách rơi trên cơ bụng.





Một khắc huyệt thịt co thắt lại kia, Từ Thanh bị cắn nuốt, da đầu run lên. Anh bồng Thẩm Phàm đi về phía nhà tắm, thấp giọng nói:





“Ghế sô pha lại hỏng rồi. Vợ à, sao em lại dâm đãng như vậy chứ.”





Tình địch, cái gì tình địch? Tình địch biến con mẹ nó đi.


Hoàn ~~~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom