• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-5

Chương 1: Gầy quá, sờ không sướng tay

Đau, đau đầu, đau toàn thân, đặc biệt là vùng bụng dưới liên tục dấy lên những thay đổi lạ thường, không ngừng giày vò Cố Thanh Hy.

Nàng rùng mình dữ dội, là một đặc công cao cấp của thế kỷ 21 kiêm y sĩ hàng đầu thế giới, sao nàng có thể không biết những gì đang diễn ra trong cơ thể mình là thế nào.

Tư duy còn đưa được sắp xếp lại, bên tai đã vang vọng tiếng lẩm bẩm đắc ý.

"Tỷ tỷ, tỷ đừng trách muội, muốn trách thì chỉ có thể trách tỷ không có tài không có đức, lại chẳng xinh đẹp. Chỉ bởi vì là con của chính thất nên từ nhỏ tỷ mới được định là Trạch Vương phi, người có khí chất hào hoa phong nhã như vậy, sao tỷ có thể xứng được chứ".

"Di nương đã dụ những người đàn ông trong phủ Thừa Tướng đến rồi, những tên đó sẽ đến ngay thôi. Tỷ yên tâm, Thiên Nhật Tuý mà tỷ trúng phải chắc chắn sẽ khiến tỷ sung sướng tột cùng".

Những ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc tràn ngập trong đầu khiến Cố Thanh Hy trở nên tức giận, cực kỳ tức giận.

Chỉ là một con kiến nhỏ bé mà lại dám bày kế hãm hại nàng.

"Đợi qua ngày hôm nay, cả đời này ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện trèo lên người Trạch Vương...”

...

Cố Sơ Lan vốn vẫn đang đắc ý, giờ phút này bỗng nhiên hốt hoảng, đồng tử co rút lại, sắc mặt thay đổi, nàng ta bất giác lùi lại vài bước.

Cố Thanh Hy, đáng lẽ ra đang hôn mê bất tỉnh vì trúng Thiên Nhật Tuý, vậy mà lại đang đứng trước mặt nàng ta, hơn nữa còn nở một nụ cười u ám, nụ cười đó giống như đến từ địa ngục Tu La khiến người ta không khỏi rùng mình.

Một tiếng “răng rắc” vang lên, cũng không biết Cố Thanh Hy di chuyển như thế nào. Năm ngón tay của nàng đã uốn thành móng vuốt túm lấy cổ họng của Cố Sơ Lan. Sức lực đó giống tường đồng vách sắt, khiến nàng ta không tài nào thoát ra được.

"Liệu ta có thể trèo lên người tên Trạch Vương quèn kia không thì không rõ, nhưng ngươi, chắc chắn không có cơ hội đó rồi”.

Cố Thanh Hy khí thế lẫm liệt, trên vầng trán tràn đầy sự kiêu ngạo, Cố Sơ Lan vô cùng kinh hãi.

Từ khi nào ả tiện nhân này lại có khí thế mạnh mẽ như vậy?

Ngay sau đó, nàng ta càng hoảng hơn, bởi vì Cố Thanh Hy đã lấy một bình Thiên Nhật Tuý khác từ trên người ra, đổ vào cổ họng nàng ta, cười như không cười, nói.

"Thứ tốt như Thiên Nhật Tuý, sao ta dám hưởng một mình chứ”.

"Ngươi...ngươi muốn làm gì...”

"Ngươi muốn gì thì ta muốn làm đó thôi”.

Bàn tay trắng muốt thon dài chạm vào vị trí nhạy cảm kia của Cố Sơ Lan, sau đó tao nhã cởi bỏ khăn che mặt của nàng ta ra đeo lên mặt mình, khinh thường liếc nhìn Cố Sơ Lan đang cực kỳ hoảng loạn, thân hình nàng lướt nhanh như gió trốn đến phía sau cây cột, lạnh lùng nhìn một vài nam tử cường tráng đang bẻ tay răng rắc, thô tục tiếp cận.

"Không phải nói là một xú nữ (cô gái xấu xí) sao? Sao lại trông xinh đẹp thế này?"

"Mặc kệ đi, dù sao vừa có tiền vừa có mỹ nhân, hà cớ gì không làm”.

"Dừng lại, ả tiện nhân kia vừa rời đi, các người mau đi tìm ả đi, là ta tiêu tiền thuê các ngươi đấy, a...các ngươi dám đụng vào ta, ta sẽ bảo di nương giết các ngươi…”

Đêm tối không trăng không sao, u ám mờ mịt, trong một ngôi miếu đổ nát, vài bóng người đang sột sà sột soạt, không ngừng trình diễn những cảnh tượng bỏng mắt.

Ngay sau đó, bên ngoài ngôi miếu đổ nát có một đám người hùng hổ kéo đến, đứng đầu là Cố Thừa Tướng.

"Tướng gia, có lẽ là tam tiểu thư nhất thời nghĩ không thông nên mới cùng người hầu bỏ nhà ra đi, đợi tiểu thư nghĩ thông rồi sẽ trở về thôi”.

"Đúng vậy, mặc dù tam tiểu thư...nhưng cũng đâu phải người không hiểu chuyện, tuyệt đối không thể nào có gì đó với người hầu được…chậc…”

Cánh cửa bị đạp tung ra, mọi người đều sững sờ, sắc mặt của Cố Thừa Tướng không ngừng thay đổi như bị tô thuốc nhuộm.

"Khốn kiếp...”

Rầm một tiếng, tất cả mọi người đều quỳ xuống.

Đặc biệt là đồng tử của di nương Trương thị đột nhiên co rút lại, gần như không dám tin vào mắt mình.

"Lão gia bớt giận, đây nhất định hiểu lầm, Lan Nhi tuyệt đối không thể nào làm nên loại chuyện này”.

Tà hoả trên người càng lúc càng mạnh, Cố Thanh Hy không muốn nhìn thêm nữa.

Đối với một người yêu thể diện như Cố Thừa Tướng, con gái của mình bị bắt gian dâm ngay tại chỗ, đối tượng còn là mấy tên lưu manh thô tục, sao ông ta có thể bỏ qua được.

Lợi dụng lúc hỗn loạn, Cố Thanh Hy loạng choạng bỏ đi, cố gắng hết sức để kìm nén sự kỳ lạ trong cơ thể.

Nàng đã nghĩ ra nhiều phương pháp giải độc nhưng đều không có tác dụng. Thiên Nhật Tuý này quá bá đạo, hoặc là chết hoặc là giải độc, mà cách giải độc duy nhất chính là hợp hoan.

Giữa cái chết và mất đi sự trong trắng, nàng quyết định chọn cái thứ hai.

Nơi này núi non cằn cỗi không một bóng người, ngay khi Cố Thanh Hy sắp sụp đổ thì trước mắt bỗng xuất hiện một tia sáng.

Đó là ba người mặc đồ đen, nằm ngổn ngang trên mặt đất, xét theo sự nghiệp nhiều năm của bản thân, những người này đều đã bị trúng độc, nội lực cạn kiệt nên mới nằm yên bất động trên mặt đất.

Cố Thanh Hy vui mừng khôn xiết, bước nhanh về phía trước, khóe miệng lẩm bẩm: "Đều là đực, ông trời không giết mình”.

Khóe miệng của ba người nằm trên mặt đất lần lượt co giật?

Đều là đực?

Xem bọn họ đều là động vật?

Đôi tay mảnh khảnh của Cố Thanh Hy nâng cằm người đàn ông mặc đồ đen lên, đánh giá tỉ mỉ, sau đó nàng lắc đầu với vẻ chán ghét: "Thân hình ổn nhưng nhan sắc không ổn”.

"Gầy quá, sờ không sướng tay”.

“...”

Khuôn mặt của hai người đàn ông mặc đồ đen phía trước vô cùng khó coi.

Đây là nữ nhân nhà nào?

Tố chất đâu?

Dạ Mặc Uyên nổi danh là người lạnh lùng hà khắc, lúc này khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt sâu không thấy đáy như biển hồ lạnh lẽo nhuốm một chút ý cười và vài phần thích thú.

Ngay sau đó, cằm khẽ nhếch lên một cách bá đạo, đôi mắt như sao của nữ tử trước mặt phản chiếu trong mắt hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, một người mang khăn che mặt, còn người kia đeo mặt nạ quỷ. Bọn họ không thể nhìn rõ khuôn mặt của nhau, nhưng cả hai đều có một chút gì đó dò hỏi trong ánh mắt của mình.

Cố Thanh Hy tháo mặt nạ quỷ của đối phương ra, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Thật là một mỹ nam hào hoa phong nhã tuyệt thế vô song, lông mày lưỡi mác, mắt như hàn tinh, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo như chạm khắc, không có chút tì vết nào, giống như tác phẩm kiệt xuất nhất của thượng đế.

Không biết có phải bởi vì bị thương nặng nên sắc mặt hắn có chút tái nhợt hay không, nhưng dù vậy, toàn thân người này vẫn toát ra vẻ bá khí coi thường thiên hạ cùng phong thái tôn quý tao nhã.
Chương 2: Chuồn là thượng sách

Trái tim Cố Thanh Hy bỗng nhiên đập nhanh hơn, là nam nhân nhưng lại có dáng vẻ như thế này thực sự là yêu nghiệt.

Dạ Mặc Uyên có chút tự hào khi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nàng, nhưng nữ nhân trước mặt lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào đôi chân tàn phế kia, câu nói tiếp theo khiến Dạ Mặc Uyên sững sờ, sau đó lửa giận nổi lên bừng bừng, hận không thể bóp chết nàng.

"Cứ tưởng là vương giả, ai ngờ lại là đồng nát. Thật đáng tiếc cho khuôn mặt này, thôi vậy, ai bảo ta là một người cuồng nhan sắc chứ, miễn cưỡng chịu đựng thôi”.

“Cô có biết ta là ai không?”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng nói, mang theo ý tứ đe dọa.

Không biết có phải Cố Thanh Hy cố ý phớt lờ sự cảnh cáo trong lời nói của đối phương hay không, ánh mắt mang theo ý cười: "Biết chứ, công cụ giải độc của ta, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng yêu thương ngươi”.

...

Tim của hai người áo đen kia như muốn nhảy ra ngoài, lại nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của nàng, trong lòng dần dần dấy lên một dự cảm đáng sợ.

Không phải nữ nhân này bị bỏ thuốc rồi muốn dùng chủ tử của bọn họ làm thuốc giải đấy chứ?

Nữ nhân này lấy đâu ra lá gan chó lớn như vậy? Có biết chủ tử của bọn họ là chiến thần Dạ Quốc, người nắm giữ quyền lực to lớn, phất tay một cái cũng có thể làm mưa làm gió, chỉ cần một câu nói của ngài ấy thì ả có thể chết không chỗ chôn thân không?

Còn nữa, ả có biết là chủ tử của bọn họ ghét nhất là bị người khác chê đôi chân tàn phế kia không?

Lại nhìn nữ nhân này, thân hình nhỏ bé, chật vật kéo chủ tử của bọn họ vào trong bụi cỏ, động tác gấp gáp vội vàng, trong lòng bọn họ lại một lần nữa dậy sóng.

Vậy mà thực sự dám...

Nếu không phải vì độc tính trong người chủ tử bọn họ phát tác, lại bị trúng kế của kẻ khác thì sao có thể để nữ nhân kia hỗn xược như vậy.

Bọn họ muốn đi cứu chủ tử, nhưng bọn họ đã bị trúng độc, có lòng như không có sức.

Ở bãi cỏ bên kia, toàn thân Dạ Mặc Uyên vô lực, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn chòng chọc Cố Thanh Hy.

"Ngươi dám đụng vào ta một cái thử xem”.

"Đụng một cái sao đủ, ít nhất cũng phải đụng toàn thân”.

Có lẽ bởi vì ánh mắt của đối phương như muốn bốc hỏa nên Cố Thanh Hy có chút chột dạ, nàng nhanh chóng bấm huyệt trên người đối phương, đảm bảo an toàn.

"Mượn thân thể ngươi chút, ngươi cũng không đâu có lỗ”.

Nàng nói như thể vàng thật không sợ lửa, khiến Dạ Mặc Uyên tức đến nỗi suýt chút nữa bất tỉnh.

Một đêm nhẹ nhàng tuyệt đẹp.

Dạ Mặc Uyên tức đến mức gân xanh nổi cuồn cuộn.

Khốn kiếp, hắn đường đường là chiến thần, vậy mà lại bị một nữ nhân không rõ lai lịch cưỡng hiếp.

Đáng hận nhất chính là nàng sung sướng một mình, còn “huynh đệ” của hắn lại rất cực khổ, tà hoả bị nàng trêu đùa đến nỗi tiến thoái lưỡng nan, đau đến mức không chịu nổi, nhưng nữ nhân này lại không quan tâm đến cảm giác của hắn chút nào.

Cố Thanh Hy mệt mỏi đến mức toàn thân mềm nhũn.

Nàng kéo một bộ quần áo đắp lên người cho Dạ Mặc Uyên, nhìn Dạ Mặc Uyên đang cố gắng kìm nén cơn tức giận, nàng lắc đầu nhận xét: “Kỹ thuật quá kém, cần phải cải thiện”.

"Ta phải lột da, xé xương, ăn thịt cô, khiến cô chết không có chỗ chôn thân”.

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, chim muông dã thú đều giật mình bỏ đi, hai người mặc đồ đen cũng rùng mình, chủ tử của bọn họ thực sự tức giận rồi.

Cố Thanh Hy xoa xoa hai tai đang ù đi vì chấn động, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Người đàn ông này, toàn thân toát ra khí chất vương giả, thoạt nhìn chắc chắn không phải người tầm thường, không phải nàng chọc phải nhân vật lớn rồi đấy chứ.

Thôi bỏ đi, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Cố Thanh Hy không chần chừ gì nữa, vội vàng bỏ đi, bước được vài bước nàng đột nhiên lùi người lại, lấy vết máu trên người Dạ Mặc Uyên viết viết vẽ vẽ nguệch ngoạc gì đó lên một bộ quần áo sạch khác, một lúc sau, nàng ném bộ quần áo đó trước mặt hắn.

"Ngươi bị nhiễm Hàn độc, làm theo phương pháp này, mặc dù không thể diệt trừ triệt để chất độc, nhưng ít nhất mỗi tháng sẽ không đau đớn như vậy. Phương thuốc đưa cho ngươi đấy, chúng ta xem như không ai nợ ai, sau này đừng tìm ta, cho dù ngươi có đi tìm, ta có đứng trước mặt ngươi thì ngươi cũng chẳng nhìn ra ta có bao nhiêu phần giống trước đây".

Chết lặng...

Nhìn theo bóng lưng lặn mất tăm hơi kia.

Mọi người đều hoàn toàn chết lặng.

Hai người áo đen cúi đầu cực kỳ thấp, gần như không dám nhìn sắc mặt của chủ tử nhà mình.

Dạ Mặc Uyên nhìn phương thuốc kia, khóe miệng giật giật, lửa giận dường như muốn nhấn chìm hắn.

"A...nữ nhân này, cô với ta chính là kẻ thù không đội trời chung”.

Cố Thanh Hy loạng choạng suýt ngã, thục mạng bỏ trốn, chạy một hồi lâu nàng mới dừng lại bên một con suối, thở hổn hển.

Những ký ức ùa về trong tâm trí, Cố Thanh Hy thở dài yếu ớt.

Khi đang chấp hành nhiệm vụ, bản thân bị người thân cận nhất phản bội rồi chết trong một vụ nổ, nhưng lại xuyên không mượn cơ thể của người có cùng tên cùng họ Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy, tam tiểu thư của Thừa Tướng phủ, mặc dù là con của chính thất, nhưng từ nhỏ đã không được cưng chiều.

Nghe đâu mẫu thân của nàng là nghĩa muội của tiên hoàng, vì mẫu thân rất mến mộ phụ thân nên tiên hoàng đã ban xuống hai thánh chỉ, một là ban hôn ước cho phụ thân và mẫu thân nàng, còn một là ban tội chết cho người yêu thanh mai trúc mã của phụ thân.

Phụ thân đem hết tội lỗi đổ lên người mẫu thân, sau khi thành thân xong thì tuỳ ý nạp thiếp không chút kiêng dè, lạnh nhạt với mẫu thân, cuối cùng mẫu thân uất ức mà chết.

Còn nàng cũng trở thành đối tượng bị mọi người chế giễu và ức hiếp, trong phủ, địa vị của nàng thậm chí còn không bằng một a hoàn.

Điều quan trọng nhất là, nàng vừa ra đời, tiên hoàn đã chỉ định nàng cho Trạch Vương, trở thành Trạch Vương phi nội định.

Những người con thứ kia vì muốn gả cho Trạch Vương nên đã gài bẫy hãm hại nàng có gian tình với người ngoài, muốn hủy hoại thanh danh của nàng.

Tại sao nguyên chủ lại chết thì Cố Thanh Hy không nhớ rõ, chỉ biết là bản thân đã mượn xác hoàn hồn.

Cố Thanh Hy trợn trắng mắt tức giận, nhịn không được mắng mỏ.

Tiên hoàng ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm hay sao lại đi ghép đôi loạn xạ thế này.

Đã nói Cố Thanh Hy là xú nữ rồi, nàng muốn xem thử bản thân thực sự xấu đến mức nào.

Vén tấm màn che mặt rồi nhìn xuống dòng nước trong vắt, Cố Thanh Hy suýt chút nữa muốn ói.

"Đệt, như này cũng xấu quá mức rồi đó”.

Khuôn mặt của nàng đầy mụn mủ và vết rỗ, giống như đồi núi, hầu như không có một chỗ nào còn nguyên vẹn, vừa gớm ghiếc vừa đáng sợ.

Có lẽ là da mặt quá mức xấu xí nên nguyên chủ thoa rất nhiều phấn, thoa nhiều đến nỗi trông chẳng khác gì Bạch vô thường cả.

Cố Thanh Hy khóc không ra nước mắt.

Với một khuôn mặt như vậy, ai có thể đối xử đàng hoàng với nàng chứ.
Chương 3: Chất vấn

Sờ khuôn mặt xấu xí của mình, khóe môi mỏng lạnh của Cố Thanh Hy bỗng nở một nụ cười có chút ngả ngớn lại ngông cuồng.

Hóa ra là vì trúng độc, ha...

Bắt nạt, sỉ nhục, đánh đập, hại nàng đều sẽ bị nàng đòi lại gấp trăm ngàn lần. Kể từ hôm nay, Cố Thanh Hy sẽ không bao giờ còn là Cố Thanh Hy chỉ biết mặc người ức hiếp kia nữa.

Khi trở về phủ thì đã gần đến trưa.

Trong phủ Thừa Tướng khổng lồ bao phủ một bầu không khí quỷ dị, xơ xác tiêu điều. Bình thường, đám người hầu thích kiếm chuyện với nàng cũng lười để ý đến nàng.

Nô tỳ Thu Nhi bên cạnh nàng hoang mang vội vàng chạy tới, cơ thể hơi run rẩy: "Tiểu thư, sao giờ người mới trở về, lão gia đang chờ người ở đại sảnh đó".

"Ồ, biết rồi", Cố Thanh Hy phun cỏ đuôi cáo ra khỏi miệng, ngáp một cái, không chút để ý đi đến đại sảnh.

Thu Nhi vội ngăn nàng lại, sốt ruột đến nỗi khóe mắt ửng đỏ: "Tiểu thư, lão gia rất tức giận, ngũ tiểu thư nói người sắp xếp hãm hại nàng ta. Lão gia giận điên người, chắc chắn sẽ không tha cho người một cách dễ dàng đâu. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách đi".

Thu Nhi là nô tỳ bên cạnh nàng, đi theo nàng từ nhỏ, cả hai sống nương tựa lẫn nhau. Có thể nói là người gần gũi nhất của nguyên chủ trong phủ.

Cố Thanh Hy cười lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói: "Cũng chưa biết là ai không tha cho ai đâu".

Thu Nhi ngẩn ra.

Lẽ nào tiểu thư nhà nàng ta trúng tà rồi à? Sao lại có thể có khí thế mạnh mẽ như vậy?

Nàng ta còn định nhắc nhở thêm gì đó đã thấy Cố Thanh Hy đi vào đại sảnh, Thu Nhi chỉ có thể vội vàng đuổi theo.

Khi Cố Thanh Hy bước vào, trong đại sảnh đã đứng một đám người.

Dẫn đầu là phụ thân của nàng, Cố Thừa Tướng. Lúc này, ông ta đang xụ mặt, bực bội trừng nàng.

Ở bên cạnh Cố Thừa Tướng còn có đại phu nhân, tam di nương, ngũ di nương và mấy tỷ muội dòng chính dòng phụ của nàng, hiện trường có vẻ rất đồ sộ.

Cố Sơ Lan đang quỳ trên mặt đất thấy nàng lập tức bùng nổ, tố cáo: "Cha, chính là nàng, là nàng sắp đặt hãm hại con. Nàng đã dẫn con tới ngôi miếu đổ nát".

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Hy lập tức co rúm giống như một con thỏ bị giật mình, nàng hoảng sợ nói: "Muội muội, ta không hiểu muội đang nói cái gì. Chẳng phải ngày hôm qua muội bảo ta đến ngôi miếu đổ nát sao? Lẽ nào muội giận ta không có đi?"

"Ngày hôm qua là ngày giỗ của mẹ ta, mấy ngày trước bà ấy vừa báo mộng nói nhớ ta nên ta đã đến miếu Vân Thanh cúng bái bà ấy trước. Không ngờ, đợi đến khi ta đến ngôi miếu đổ nát lại mãi không đợi được muội. Thế nên, ta đã đi về trước, muội muội, muội đừng tức giận, sau này ta nhất định sẽ không đến trễ nữa".

Cố Sơ Lan tức đến mức mặt mày vặn vẹo.

Khi nào thì con điếm kia cũng biết nói dối không chớp mắt vậy?

"Rõ ràng là ngươi hãm hại ta, ngươi đã rót Thiên Nhật Túy cho ta uống".

Cố Thanh Hy mờ mịt nhìn mọi người, nhỏ giọng hỏi: "Thiên Nhật Túy là cái gì?"

Cố Sơ Lan nghẹn họng, khóe miệng giật giật, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Thiên Nhật Túy cũng không dễ mua, đến lúc đó điều tra lại là một đống rắc rối.

Thấy sắc mặt Cố Sơ Lan hết sức khó coi, Cố Thanh Hy vội vàng bồi thêm một câu: "À... đúng, ta đã rót Thiên Nhật Túy cho muội. Nhưng ta cũng uống, khá ngon đó chứ. Cha uống không, con cũng pha cho người một ly".

Nàng nói rất nghiêm túc, con ngươi trong suốt đầy vô tội, lại khiến Cố Sơ Lan và ngũ di nương tức đến mức run cả người.

"Cố Thanh Hy, ngươi nói láo. Khi ngươi ép ta uống Thiên Nhật Túy thì cũng không phải cái vẻ mặt này".

"Muội muội, ta không hiểu muội đang nói gì. Ta biết sai rồi, không nên đến trễ, muội đừng giận có được không".

Cố Sơ Lan phát điên, trong sạch cả đời đều bị nàng làm hỏng, trái lại nàng còn giống một con thỏ thuần khiết vô tội. Cố Sơ Lan tức không chịu được, trực tiếp đứng lên định bóp cổ nàng như muốn bóp chết nàng.

"Hỗn láo".

"Bốp" một tiếng, Cố Thừa Tướng vỗ bàn một cái, giận tím mặt.

Ngoài Cố Thanh Hy ra thì ai cũng bị dọa cho hoảng sợ.

Ngũ di nương kéo Cố Sơ Lan bịch một tiếng quỳ xuống đất: "Lão gia bớt giận, Lan Nhi chỉ là nhất thời hồ đồ mới có thể đi ra ngoài với tam tiểu thư. Thiên Nhật Túy kia chắc là có người nào đó có ý xấu hạ".

Đại phu nhân và tam di nương đều cười khẩy một tiếng.

Có người có ý xấu hạ? Là ám chỉ bọn họ sao?

Ngũ di nương ỷ vào được Tướng gia cưng chiều, bình thường không ít ra vẻ ta đây với họ. Giờ Cố Sơ Lan mất đi tấm thân trong sạch, họ đây muốn xem thử bà ta còn có thể làm ra cái trò mèo gì.

Ngu nhất chính là Cố Thanh Hy bình thường nhát như chuột, trời sinh tính tình yếu đuối. Ngoài việc đôi khi đi dâng hương cho người mẹ đã chết của nàng ra thì chưa bao giờ ra phủ, cũng không có người nào thân thiết, nào biết Thiên Nhật Túy là cái gì? Lại lấy đâu ra cách mua Thiên Nhật Túy.

Cố Sơ Lan muốn hãm hại cũng phải tìm lý do nào tốt chút.

Lẽ nào mất đi tấm thân trong sạch thì người cũng trở nên ngu đi à?

Tam di nương cười như không cười, giọng điệu đầy chế giễu nói: "A, cũng không biết là ai nói cho Tướng gia, tam tiểu thư bỏ trốn với người hầu đến ngôi miếu đổ nát. Hay là hại người không được, trái lại hại mình".

Sắc mặt ngũ di nương lập tức khó coi.

Bà ta muốn cho con gái mình trở thành Trạch Vương phi nên mới ra tay với Cố Thanh Hy, nhưng bà ta lại không ngờ rằng người bị hại sẽ là con gái mình.

Nghĩ đến chuyện con gái mình đã mất đi tấm thân trong sạch, trong lòng ngũ di nương lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại như sắp khóc, trông rất là tội nghiệp.

"Lão gia, nếu thiếp muốn hại tam tiểu thư thì sao có thể ngu đến nỗi trái lại hại con gái mình. Đây rõ ràng là có người cố ý hãm hại mẹ con thiếp".

"Chính là con đĩ Cố Thanh Hy kia làm hại, cha, người nhất định phải lấy lại công bằng cho con".

Ngũ di nương kéo vạt áo của Cố Sơ Lan, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ta đừng nói lung tung.

Nhưng Cố Sơ Lan đang trong cơn tức sao có thể giữ vững bình tĩnh như ngày thường.

"Cha, người nhất định phải xử lý con điếm kia, nàng trong ngoài có hai gương mặt".

Đến tận giờ, dưới người của nàng ta còn đau đến chết đi sống lại, mà mọi thứ đều tại Cố Thanh Hy.

"Đủ rồi, Thanh Hy, con nói xem rốt cuộc chuyện này là sao. Có phải con rót Thiên Nhật Túy cho muội muội mình uống không?"

Cố Thanh Hy cười lạnh.
Chương 4: Vượt qua sóng gió

Mở miệng là con điếm này điếm kia, nếu nàng là con điếm thì ông già Cố kia là gì?

Cha của điếm?

Tuy khinh bỉ, Cố Thanh Hy vẫn tủi thân nói: "Muội muội nói là ta, vậy... vậy là ta đi".

Lồng ngực Cố Sơ Lan lên lên xuống xuống, tức đến mức suýt nữa nhồi máu cơ tim. Nếu không phải bị ngũ di nương kéo chặt thì chắc nàng ta đã sớm bùng nổ rồi.

"Dù là ngày giỗ của mẹ con, nhưng con cũng có thể dẫn theo vài tên người hầu, đêm hôm khuya khoắt, một người con gái ở bên ngoài làm chi?"

"Con cũng muốn dẫn theo mấy người, nhưng... nhưng ngũ muội nói đã dẫn theo rất nhiều người, con cũng không cần dẫn theo. Khi ngũ muội nói vậy cũng có rất nhiều người có mặt ở đó, không tin cha có thể hỏi họ".

Tam di nương lười biếng ngắm nghía móng tay của mình, cười nói: "Ngũ tiểu thư đúng là có nói vậy, còn bảo người ta cản Thu Nhi lại".

Thất tiểu thư Cố Sơ Tình không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng vội vàng hùa theo: "Con cũng thấy".

Ngũ di nương hoảng hốt, e rằng chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng như vậy.

Cố Thừa tướng gầm lên: "Nửa đêm ngươi đi ra ngoài làm gì?"

"Lão gia..."

Ngũ di nương còn định giải thích, Cố Thừa Tướng đã nổi giận nói: "Ngươi câm miệng cho ta, nếu không phải do bình thường ngươi cưng chiều nó coi trời bằng vung thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy. Sơ Lan, con nói xem, tại sao lại đi đến ngôi miếu đổ nát kia?"

Cố Sơ Lan tức giận xong cũng biết chuyện này không có lợi với mình, nếu từ nay về sau cha không cưng chiều nàng ta nữa, vậy thì đời này nàng ta xong rồi.

Cố Sơ Lan lau nước mắt, tủi thân khóc lóc kể: "Con nghe nói hôm qua là ngày giỗ của mẹ tỷ tỷ, vốn định cùng tỷ ấy đi cúng bái, lại lo tỷ không thích người khác làm phiền mẹ mình nên mới hẹn ở ngôi miếu đổ nát. Đến lúc đó, lại cùng nhau về nhà, nhưng ai ngờ..."

Câu này vừa nói ra hoàn toàn không có ai tin.

Bình thường ở trong phủ, Cố Thanh Hy cũng sống không được tốt. Nếu nàng ta để ý Cố Thanh Hy thật thì đã không thường xuyên gây khó dễ cho nàng.

Sao Cố Thừa Tướng lại không biết nàng ta đang nói xạo, chỉ là ông ta không muốn xoắn xuýt chuyện này. Vì thế, đều đổ hết tội lên người Cố Thanh Hy.

"Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi cố ý muốn đến miếu Vân Thanh cúng bái mẹ mình thì đã chẳng xảy ra chuyện này. Sau này, muốn cúng bái thì ở nhà cúng bái".

Cố Thanh Hy lạnh lùng híp mắt lại, lưng thẳng tắp, khóe miệng khẽ cong hơi lộ ra chút mỉa mai.

"Mẹ con nói mình ở dưới rất cô đơn, hồi đó chết cũng thảm, bà ấy rất muốn đi lên gặp cha, các di nương và bọn tỷ muội".

"Gặp chúng ta làm gì?", ngũ di nương lưng ớn lạnh.

"Cha chân trước vừa cưới mẹ, chân sau đã nâng các người làm thiếp, đương nhiên là nhìn xem mọi người có sống tốt, có ân ái với nhau không".

Sắc mặt mọi người chợt thay đổi.

Nhớ đến đôi mắt tràn ngập oán hận trước khi chết của mẹ Cố Thanh Hy, trong lòng lại nổi da gà.

Con ngươi sắc bén của đại phu nhân lộ ra chút ngờ vực, ánh mắt ban nãy của Cố Thanh Hy cũng không nhát gan như hồi xưa, trái lại lại toát ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo. Lẽ nào, bà ta nhìn lộn rồi?

Cố Thừa Tướng tức giận nói: "Được rồi, chuyện này đến đây là thôi. Không ai được để lộ chuyện Lan Nhi mất đi tấm thân trong sạch, không thì, ta sẽ dạy cho người đó một bài học".

"Vâng", đám tam di nương đáp.

Cố Thừa tướng tức giận chỉ vào Cố Sơ Lan: "Mấy ngày nay, con ở trong nhà cho ta, không được phép đi ra ngoài".

"Vâng".

Cố Sơ Lan thật sự uất ức, tấm thân trong sạch của nàng ta tự nhiên biến mất, còn bị chửi, mà đầu sỏ gây tội vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì hỏi sao nàng ta có thể cam tâm.

"Còn nữa, ngươi cũng ngoan ngoãn cho ta, nếu để ta biết chuyện Lan Nhi có liên quan đến ngươi thì chắc chắn sẽ không tha cho ngươi".

Cố Thanh Hy cười gằn, cũng chưa biết ai sẽ tha cho ai đâu.

Cố Thừa tướng rời đi, ngũ di nương sợ ông ta không cưng chiều, chẳng quan tâm đến Cố Sơ Lan nữa bèn vội vàng đuổi theo.

Đám người đại phu nhân, tam di nương và đám Cố Sơ Tình đều cười khẩy, khinh bỉ nhìn Cố Sơ Lan.

Cuối cùng, ở đây chỉ còn lại Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan.

Cố Thanh Hy mặt mày lộ rõ vẻ kiêu ngạo giống như vị vua ngồi tít trên cao rũ mắt nhìn xuống nàng ta, nào còn có vẻ yếu đuối dễ bắt nạt nữa.

"Ngươi bị out rồi".

Cố Sơ Lan sửng sốt: "Là sao?"

"Nghĩa là, ngươi đã bị knockout rồi", sự trong sạch của con gái thời xưa còn quan trọng hơn tính mạng mình, không còn tấm thân trong sạch thì chẳng phải đã bị đá ra khỏi cuộc chơi rồi à?

Cố Sơ Lan còn không hiểu lời nói Cố Thanh Hy có nghĩa là gì thì nàng đã huýt sáo, nghênh ngang rời đi.

Tức, tức muốn nổ cái phổ.

Cố Sơ Lan đập bể hết bình hoa trên bàn, quát: "Cố Thanh Hy, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ giết ngươi, a..."

Chết tiệt, ban nãy ở trước mặt Cố Thanh Hy, nàng ta vậy mà lại cảm thấy mình giống như một con kiến, còn nàng chính là người nắm trong tay quyền sinh sát, lật tay là gió, trở tay là mưa.

Nàng chẳng qua chỉ là một con ma xấu xí treo danh hiệu tiểu thư dòng chính mà thôi, cũng là người mà nàng ta khinh bỉ nhất, sao lại có thể có cảm giác ấy được.

Sau khi trở về phòng, Cố Thanh Hy gỡ khăn che mặt xuống, nhìn gương mặt gồ ghề xấu xí kia, nàng lại hết muốn ăn.

Nhất Thốn Khôi.

Loại độc trong người nàng tên là Nhất Thốn Khôi, nàng có thể giải nhưng cần dược liệu. Trong đó có hai vị thuốc rất khan hiếm.

Cố Thanh Hy lật xem trí nhớ trong đầu, lại không tìm thấy là ai hạ độc mình.

Trong ấn tượng, trước 10 tuổi dáng dấp của nàng rất xinh xắn đáng yêu, sau 10 tuổi bị ong độc chích một cái, cả khuôn mặt bắt đầu thối rữa, cuối cùng biến thành cái dáng vẻ quỷ quái này.

Ha, ong độc à...

Nói bừa cái gì vậy.

"Tiểu thư, lần này chúng ta đã hoàn toàn đắc tội ngũ di nương và ngũ tiểu thư. Nếu nàng ta tìm chúng ta gây chuyện thì làm sao đây? Hay là, chúng ta đi cầu Trạch Vương gia, bảo ngài ấy giúp chúng ta".

"Một tiểu thiếp và thứ nữ mà thôi, có cần khiến ngươi sợ như vậy không?"

Thu Nhi nóng nảy: "Bà cô của muội ơi, ngũ di nương là người được lão gia cưng chiều nhất đó, địa vị trong phủ không kém cạnh gì đại phu nhân. Nếu bà ta muốn chúng ta chết thì còn dễ hơn bóp chết một con kiến nữa".

"Yên tâm đi, với hai người họ thì vẫn chưa đủ tư cách làm gì chúng ta đâu".

"Tiểu thư, muội cảm thấy lần này người trở về hình như có gì đó lạ lạ".
Chương 5: Không có một đồng

"Ồ...là thêm một miếng thịt hay thiếu một miếng thịt”.

Thu Nhi bước đến gần, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới: “Nô tỳ cũng không rõ, có điều hình như tiểu thư…trở nên ngông cuồng rồi”.

"Như vậy là ngông cuồng rồi?"

"Tất nhiên, lúc trước tiểu thư nhìn thấy ngũ tiểu thư và ngũ di nương thì sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên, nhưng bây giờ tiểu thư lại dám oán hận bọn họ”.

"Đi, lấy hết ngân lượng của ta ra đây”.

"Tiểu thư, chúng ta làm gì có ngân lượng? Ngay cả cây trâm trên đầu tiểu thư cũng là do nô tỳ dùng tiền công hàng tháng mua đấy, nô tỳ xót chết đi được”.

Cố Thanh Hy sững sờ: “Không phải ta là đích tiểu thư sao? Ngươi đừng nói với ta là một đồng ta cũng không có đấy chứ”.

“Suốt những năm qua đại phu nhân không hề phát cho chúng ta một đồng thì chúng ta lấy đâu ra chứ”.

Chết tiệt.

Đây mà là đích tiểu thư cái gì, sống uất ức cực khổ thế này.

Thu Nhi lấy từ trong người ra một trăm đồng đưa cho Cố Thanh Hy, an ủi: "Tiểu thư, ở đây vẫn còn một ít bạc, này, cho tiểu thư hết, đợi cuối tháng có tiền công, nô tỳ sẽ đưa tất cả cho tiểu thư”.

Cố Thanh Hy nhìn nụ cười trong trẻo thuần khiết của nàng ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ.

Nguyên chủ có một cuộc sống lộn xộn hồ đồ, nhưng bên cạnh lại có một tỳ nữ trung thành như Thu Nhi, không biết nên nói là may mắn hay không may.

"Sau này ở nơi không có người, ngươi không cần xưng nô tỳ đâu”.

Thu Nhi xấu hổ gãi đầu: “Tiểu thư đã nói với muội không biết bao nhiêu lần nhưng muội cứ quên, sau này muội nhất định sẽ nhớ. Tiểu thư còn thiếu bao nhiêu tiền, muội đi tìm người khác mượn thêm”.

"Không cần đâu, ngươi cất đi”.

Theo ký ức trong đầu của mình, Cố Thanh Hy nhớ trên đại lục này có rất ít người biết y thuật, dược liệu lại càng đắt hơn, ngay cả những loại thuốc cầm máu thông thường nhất cũng có giá đến hai lượng bạc, một trăm xu này còn không đủ nhét kẽ răng, sao mà đủ để mua dược liệu chữa trị da mặt của nàng được?

Xem ra, nàng phải kiếm tiền từ một nơi khác rồi.

"Tiểu thư, muội đi đun một ấm nước nóng”.

Thu Nhi mỉm cười, rời đi với chiếc ấm nước trên tay, một lúc sau, nàng ta vội vàng quay lại, vui vẻ nói: "Tiểu thư, muội nghe Xuân Thảo tỷ tỷ của nhà bếp nói Trạch Vương đến rồi”.

“Trạch Vương đến rồi?”, Cố Thanh Hy nhướng mày, nàng còn chưa kịp đi tìm hắn ta, ngược lại hắn ta đã tìm đến tận cửa rồi.

Thu Nhi trông có vẻ rất vui mừng, lục tung mấy cái rương để giúp nàng chọn y phục: “Tiểu thư, nên chọn bộ nào đây? Bộ này có đẹp không? Hừm, không được, đơn giản quá, hay là bộ này đi, bộ này lạ mắt hơn một chút”.

Nhìn thấy quần áo trong rương, Thu Nhi cảm thấy khó chịu.

Mặc dù tiểu thư là đích tiểu thư, đừng nói là thứ tiểu thư mà so với áo quần của nha hoàn còn không bằng, chọn tới chọn lui cũng chỉ có chừng này.

Đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Cố Thanh Hy tùy ý lục chọn, nàng tìm thấy một chiếc váy hoa hòe sặc sỡ từ dưới đáy rương, khóe miệng khẽ vẽ lên một đường cong: “Bộ này đi”.

Thu Nhi bị dọa sợ kinh hãi, không dám tin vào mắt mình: “Tiểu thư, có phải tiểu thư chọn nhầm rồi không? Đây là trang phục hí kịch mà”.

"Ngươi hiểu cái gì!"

"Nhưng mà…"

Thu Nhi muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị Cố Thanh Hy đẩy ra ngoài, khi nàng mở cửa ra, Thu Nhi vừa nhìn thấy liền xuất hiện suy nghĩ muốn chết.

Mặc dù dung mạo của tiểu thư có chút xấu xí nhưng dáng người lại rất yểu điệu thục nữ. Bây giờ mặc bộ trang phục này, chẳng những không thấy dáng người thon thả đâu, ngược lại còn trông rất xuề xoà, phóng đại.

Nhìn đồ trang sức trên đầu nàng, vậy mà lại có 1 2 3 4 5, tận năm bông mẫu đơn đỏ rực được cắm lên đó.

"Thu Nhi, trông ta có đẹp không?"

Cố Thanh Hy nháy mắt với nàng ta, cười ranh mãnh.

Thu Nhi sợ đến mức ngã khuỵu xuống đất, nàng ta bật khóc: “Tiểu thư, chúng ta đừng đùa nữa được không, khó khăn lắm Trạch Vương mới đến Tướng phủ chúng ta một lần, lần này rất có khả năng là đến hỏi cưới”.

"Đi, theo ta đi gặp phu quân tương lai nào”.

"Tiểu thư, tiểu thư thay y phục trước đã, để muội trang điểm lại cho tiểu thư một chút rồi hãy đi”.

"Trang điểm gì, có thể Trạch Vương thích phong cách này thì sao. Ta nghĩ bộ váy này rất hợp với khí chất của ta”.

Sau khi qua một vài hành lang uốn khúc, Cố Thanh Hy liền nhìn thấy Trạch Vương gia đang ngồi uống trà trong đình nghỉ mát ở hoa viên.

Vì đang quay lưng lại nên Cố Thanh Hy không biết người này trông thế nào, nhưng chỉ cần nhìn từ phía sau cũng đoán được, Trạch Vương mặc một bộ cẩm y hoa phục, phong thái hơn người, chắc hẳn tướng mạo cũng không quá tệ.

Bên cạnh hắn ta còn có ngũ muội muội, thất muội muội của Cố Thanh Hy và một nam thiếu niên.

Thiếu niên trông rất khôi ngô tuấn tú, hắn ta mặc một bộ hoa phục màu lam nhạt, quanh eo có thắt lưng bạch ngọc, tay cầm quạt ngọc, trên mặt nở nụ cười nhẹ, không biết bọn họ đang nói chuyện gì.

Thu Nhi bĩu môi: “Mỗi lần Trạch Vương gia đến, ngũ tiểu thư và thất tiểu thư đều quấn lấy Trạch Vương gia, bọn họ chính là muốn lấy lòng Trạch Vương gia. Tiểu thư, đợi muội trang điểm cho tiểu thư thật xinh đẹp, tiểu thư phải tiến lên lấy lòng Trạch Vương gia, tuyệt đối không thể nhường Trạch Vương gia cho bọn họ”.

Cố Thanh Hy đứng yên mỉm cười.

Từ trước đến nay chỉ có người khác lấy lòng ta, người có thể khiến ta phải lấy lòng còn chưa ra đời đâu.

"Trạch Vương gia, có phải ngài nhớ ta rồi nên mới đến Tướng phủ tìm ta không?"

Giọng của Cố Thanh Hy quá lớn, cộng thêm việc nàng xách bộ trang phục to lớn của mình trực tiếp nhảy bổ về phía Trạch Vương gia khiến tất cả mọi người đều kinh hãi không thôi.

Thu Nhi che mắt lại, nàng ta thực sự không dám nhìn biểu cảm của Trạch Vương gia.

"Cô là ai?"

Thân hình của Trạch Vương giật nảy, bực bội tránh né, hơi tức giận nhìn nữ tử ăn mặc sặc sỡ trước mặt mình.

"Ta tất nhiên là vị hôn thê của ngài rồi, Trạch Vương gia, đã lâu rồi ngài không đến Tướng phủ, ta đưa ngài đi dạo nhé, chúng ta vừa đi dạo vừa bồi dưỡng tình cảm”.

Cố Thanh Hy ném một cái nháy mắt, nàng mặc một bộ quần áo vừa xanh vừa đỏ, cộng thêm năm đóa mẫu đơn lớn trên đầu, tổng thể giống như một con chim công đang xòe đuôi, quá mức khoa trương thô tục.

"Phụt...hahaha...Trạch Vương, có vẻ như vị hôn thê của ngài rất đặc biệt nhỉ”.

Tiêu Vũ Hiên, thiếu niên mặc áo xanh bên cạnh cười đến mức thắt lưng không thể duỗi thẳng được.

Đến hôm nay hắn ta mới hiểu tại sao Trạch Vương lại muốn huỷ mối hôn sự này ngay lập tức, loại khẩu vị này chắc chắn không phải thứ mà người bình thường có thể thưởng thức được.

Cố Sơ Lan và Cố Sơ Tình sững sờ, phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại.

Vị tỷ tỷ này của bọn họ lại bị trúng gió rồi sao? Ăn mặc thế này muốn doạ chết người ta hay gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom