• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 212: Chiếc chuông

Khi thấy những cây đại thụ trăm năm trong phủ Dạ Vương lần lượt bị nổ tung, Thu Nhi càng luống cuống, không biết nàng ta lấy đâu ra can đảm mà mở cửa phòng ra. Vừa mở ra, nàng ta nhìn thấy một con Loan Phượng màu đen đang đánh nhau với những đoá hoa mạn đà la nở rộ rực rỡ, cả bầu trời đều đổi sắc vì họ.

Trên trời sét đánh cuồn cuộn, mây đen tạo thành những vòng xoáy di chuyển cực nhanh, uy lực mạnh đến mức hút vào không ít người.

Thấy vậy, mặt Thu Nhi lập tức trắng bệch, không biết những người bị hút vào rốt cuộc có còn sống hay không.

Thu Nhi nhìn Cố Thanh Hy đang ngủ say, sau đó nhìn Loan Phượng và hoa mạn đà la đang đánh nhau, không khỏi cắn răng.

Vừa rồi do vội vàng nên tiểu thư đã làm mất khăn đỏ đội đầu. Tiểu thư bất cẩn, không biết vương gia không được tự tay vén khăn đỏ cho tiểu thư sẽ cảm thấy thế nào, nàng ta phải tìm khăn đội đầu giúp tiểu thư mới được.

Nghĩ vậy, nàng ta đóng cửa phòng lại, lấy hết can đảm đi ra ngoài.

Thu Nhi vừa đi không lâu, mặt sàn dưới gầm giường của Cố Thanh Hy bị cạy ra, một cái đầu nhô lên.

Tiêu Vũ Hiên trèo ra từ con đường bí mật dưới giường, nhìn Cố Thanh Hy đang ngủ say, hắn ta hơi dở khóc dở cười.

Ngoài kia đánh nhau trời đất tối tăm, nàng lại ngủ say như một con lợn chết.

“Nha đầu xấu xí, dậy dậy”.

Tiêu Vũ Hiên biết tính tình của nàng, nếu không có nguy hiểm thì nữ nhân này sẽ ngủ say như chết, còn nếu có nguy hiểm thì nàng sẽ nhạy bén hơn bất cứ ai khác, vậy nên Tiêu Vũ Hiên vừa tới đã kéo nàng dậy.

“Ngươi phiền thật đấy, ngươi có biết con người không ngủ một thời gian dài sẽ chết không hả?”

“Nha đầu xấu xí, là ta”, Tiêu Vũ Hiên nháy mắt, cười rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy bộ váy cưới trên người nàng, nụ cười trên mặt hắn ta phai nhạt vài phần.

Một tia sáng chợt loé qua trong mắt Cố Thanh Hy.

“Tiểu Hiên Hiên, sao ngươi lại ở đây?”

Đây không phải phòng tân hôn của nàng sao? Phủ Dạ Vương canh gác lỏng lẻo như thế từ khi nào vậy?

Nhìn ra bên ngoài, gió nổi mây dâng, Loan Phượng và hoa mạn đà la lại lao vào nhau, mỗi lần va chạm đều khiến phủ Dạ Vương, thậm chí là cả đế đô chấn động.

Mẹ nó...

Hai người này đủ chưa, đã đánh bao lâu rồi mà chưa kết thúc, ồn ào thật đấy.

Tiêu Vũ Hiên cười đáp: “Nha đầu xấu xí, ta đã tốn rất nhiều công sức mới đào được một con đường dưới đất, còn tốn rất nhiều công sức mới dụ ám vệ bên người Dạ Mặc Uyên đi xa, cô có muốn rời khỏi nơi này với ta không?”

“Đi đâu với ngươi? Đào hôn à?”

“Có đi không?”, vẻ chờ mong lộ ra trong mắt Tiêu Vũ Hiên.

Hắn ta không muốn nha đầu xấu xí lấy chiến thần.

“Nếu ta đào hôn, Dạ Mặc Uyên sẽ truy sát ta đến chân trời góc bể thì sao? Bỏ đi, phủ Dạ Vương cũng tốt lắm”, Cố Thanh Hy từ chối không chút nghĩ ngợi.

Cửa đột nhiên mở ra, Thu Nhi cầm khăn đỏ đội đầu vội vàng bước vào, vừa nhìn thấy trong hỉ phòng còn có hoa hoa công tử Tiêu Vũ Hiên, nàng ta sợ tới mức há mồm định hét lên.

May mà Tiêu Vũ Hiên nhanh tay lẹ mắt bịt miệng nàng ta lại.

Thu Nhi trợn to mắt, không ngừng vùng vẫy.

“Thu Nhi, ta không có ác ý, chỉ cần ngươi không la hét lung tung, ta sẽ thả ngươi ra”.

Cố Thanh Hy vỗ trán.

Tiêu Vũ Hiên đang làm gì thế?

Muốn Thu Nhi câm miệng thì làm như vậy sao được?

Cố Thanh Hy đành lên tiếng: “Thu Nhi, nếu ngươi la lên, tiểu thư nhà ngươi sẽ hoàn toàn mất hết danh dự. Nếu ngươi tàn nhẫn thì cứ la đi”.

Quả nhiên Thu Nhi không vùng vẫy nữa, sợ hãi gật đầu.

Tiêu Vũ Hiên thả nàng ta ra.

Thu Nhi không la lên, chỉ há miệng định tiếp tục lảm nhảm.

Cố Thanh Hy ngăn cản nàng ta kịp thời: “Ta biết ngươi muốn nói gì. Yên tâm đi, Tiêu Vũ Hiên sẽ đi ngay, ta cũng không đi đâu cả. Khăn đội đầu này là cho ta đúng không, cảm ơn, lát nữa ta sẽ tự đội lên”.

“Tiểu thư...”

“Ngoài đó đánh xong chưa?”

“Vẫn... Vẫn chưa xong ạ, tiểu thư, hôm nay là ngày đại hôn của người...”

“Ta tự có chừng mực, có điều ma vương võ công cao cường, ngươi đi xem xem, nếu Dạ Mặc Uyên bị thương thì nhớ bảo hắn về tìm ta chữa thương”.

Thu Nhi định nói câu nào cũng bị Cố Thanh Hy chặn họng, nàng ta đành phải bĩu môi rời đi.

Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đuổi bà quản gia này ra ngoài được.

Bỗng nhiên Cố Thanh Hy nhìn thấy chiếc chuông nàng ta đeo bên hông, không kìm được run lên: “Thu Nhi, ngươi quay lại đây”.

“Tiểu thư, người có gì cần dặn dò ạ?”

“Ngươi đang đeo thứ gì bên hông đấy?”

“Hả... Tiểu thư nói chiếc chuông này ạ? Lúc đi nhặt khăn đội đầu, Thu Nhi vô tình nhìn thấy nó nằm dưới đất. Nô tì thấy đẹp nên đã lấy đeo, nếu tiểu thư thích thì nô tì đưa cho tiểu thư”.

Cố Thanh Hy nhận lấy chiếc chuông, vuốt ve chất liệu của nó, sau đó nhìn chăm chú vào ký hiệu trên chuông, xác nhận đây chính là chuông Phá hồn.

Tiêu Vũ Hiên cũng nhận ra, hắn ta kinh ngạc: “Nha đầu xấu xí, đây không phải chuông Phá hồn sao? Sao nó lại ở trong tay nha hoàn của cô?”

Cố Thanh Hy bỏ đi dáng vẻ đùa cợt ngày xưa, nghiêm túc hỏi: “Ngươi nhặt được chiếc chuông Phá hồn này ở đâu?”

“Ở trong chính đường ạ, không biết là ai bất cẩn làm rơi”.

“Cụ thể là ở đâu trong chính đường?”, Cố Thanh Hy cầm chặt chuông Phá hồn.

Nếu như biết được chuông Phá hồn ở trong tay ai, nàng sẽ có thể xác định ai là người đã cướp chuông Phá hồn khỏi tay Diệp Phong ngày hôm đó.

Thu Nhi suy nghĩ thật kĩ mới trả lời: “Hình như là ở chỗ Từ phu tử”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom