Full New Hot Cuộc trốn chạy trong đêm: Suỵt! Đừng phát ra tiếng động (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần II

6
Tôi bước xuống tầng dưới, đứa bé kia đã chạy biến mất không thấy tăm tích đâu.
Giữa mùa hè nóng nực như đổ lửa, tôi chợt nhớ tới điều gì đó làm lưng tôi đổ mồ hôi lạnh toát.
Ông ta quen thuộc với mọi ngóc ngách của tòa nhà.
Ông ta nhấc đứa bé ra ngoài cửa sổ và thực sự có ý định ném nó xuống.
Thứ tôi vừa nhìn thấy là hiện trường g.i.ế.t người không thành của ông ta.
7
110.
Vào giữa giờ nghỉ, tôi ra ngoài hành lang rồi gọi cho cảnh sát.
Đột nhiên tôi bị ai đó đụng vào, làm điện thoại rơi xuống đất và đổ chuông ầm ĩ.
Mấy cô gái đó vừa nói vừa cười rồi bỏ đi.
Họ là bạn cùng phòng của tôi.
Trong đó có một người đã ngủ với bố của con tôi.
Họ nghe thấy tiếng động nhưng không quay đầu nhìn lại. Dù là vô tình hay cố ý thì tôi nghĩ cũng không cần phải hỏi nữa.
“A!”
Đột nhiên cô gái đó kêu lên đau đớn.
Một chàng trai với mái tóc bù xù nheo đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ, dùng sức đụng vào vai cô ta.
Cô ta xoa xoa cánh tay, bực tức lườm nguýt chàng trai.
“Xin lỗi nhé.” Cậu ấy nói: “Tôi có mắt như mù.”
Cô ta đành phải nuốt lại những câu chửi r.ủ.a vào trong bụng.
8
Cậu ấy trả lại điện thoại cho tôi. Tôi bèn mở ra xem, màn hình không được nhạy lắm, nhưng vẫn dùng được.
“Tớ đã nhìn thấy cậu trong khu chung cư.” Cậu ấy nhét tay vào túi quần, ra vẻ bất cần đời.
Tên cậu ấy là Lục Vũ, là bạn cùng lớp của tôi. Một người luôn đơn độc hiếm khi tới lớp.
Chúng tôi quen nhau nhờ việc cậu ấy thường tới tìm tôi để học nhóm vào cuối học kỳ.
Nhờ câu nói kia của Lục Vũ thì tôi mới biết cậu ấy cũng sống ở khu chung cư đó.
Càng không ngờ là đã sống ở đó từ năm nhất.
“Bác sĩ nói tớ có vấn đề ở đây, rối loạn lưỡng cực gì đó.” Cậu ấy chỉ vào đầu mình: “Nên tớ đành phải dọn ra ngoài ở.”
“Còn cậu thì sao?” Lục Vũ hỏi tôi.
Tôi không thể trả lời.
Cậu ấy cũng biết điều nên không truy hỏi nữa. Lục Vũ vịn tay vào lan can và nhìn ra bên ngoài trong im lặng.
“Nếu không về ký túc xá thì chuyển ra chỗ khác sớm đi.” Cậu ấy đột ngột nói với tôi.
“Gì cơ?” Tôi ngây ra.
“Tớ gặp tên mù cạnh nhà cậu mấy lần rồi, trên người ông ta có mùi kì quái lắm.”
“Chắc là do có trực giác của người bệnh đấy, ở đây của ông ta…” Lục Vũ chỉ vào đầu cậu ấy: “Có vấn đề nghiêm trọng hơn tớ rất nhiều.”
“Cậu sống một mình thì phải cẩn thận.”
9
Tối hôm đó, tôi trở về nhà.
Lúc đang mở cửa, tôi vô tình thấy cửa nhà bên cạnh đang mở toang hoang, bên trong thì trống huơ trống hoác.
Người đàn ông mù kia đã biến mất.
Hàng xóm xung quanh đang bàn tán với nhau.
Sau khi nghe ngóng, tôi biết được bố mẹ đứa bé kia đã tìm tới nhà ông ta để tính sổ.
Cửa nhà ông ta thì mở toang nhưng lại không thấy ai cả.
Ông ta đã mất tích cả một ngày trời.
Tôi quay về nhà mình.
Tôi đoán là có thể ông ta đang trốn đôi vợ chồng kia, hoặc cũng có thể là đã chuyển đi nơi khác.
Dù thế nào đi chăng nữa thì sau này tôi cũng không phải gặp lại người đàn ông mù đó nữa, trong lòng cũng được bình yên không ít.
Bên ngoài gió thổi rất to, tôi bèn ra ban công cất quần áo.
Tán che mưa của một hộ dân bị gió thổi bay dữ dội.
Một đêm mưa bão sắp ập tới.
10
Tôi khóa cửa phòng khách theo lời Lục Vũ dặn.
Chắc do dạo này tôi không được nghỉ ngơi tốt nên đêm hôm đó tôi ngủ say như c.h.ế.t.
Một cơn giông sắp tới, không khí oi bức nóng nực, áp suất không khí xuống rất thấp.
Giữa đêm, tôi lại bị đánh thức bởi cơn đau dữ dội ở vùng bụng dưới, đầu óc choáng váng, cơ thể suy nhược.
Tôi chật vật trở mình, không còn sức lực để bước ra khỏi giường.
Màn đêm bao trùm lấy tất cả.
Đột nhiên tôi nghe được tiếng động lách cách.
Tôi liền quay đầu lại nhìn, đó là cái bình giữ nhiệt trong phòng khách bị rơi xuống đất và lăn tới trước cửa phòng ngủ.
Bình giữ nhiệt màu bạc phản chiếu ánh trắng giữa đêm khuya.
Nhờ ánh trăng, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi nhất cả cuộc đời mình.
Có một cánh tay mò ra chỗ cửa, nhặt cái bình giữ nhiệt đó lên.
11
Cánh tay đó nhặt bình giữ nhiệt lên rồi thu lại và biến mất bên cánh cửa.
Trong phòng khách tối om tĩnh mịch truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ và tiếng động bình giữ nhiệt được đặt lại lên bàn.
Lông tóc trên người tôi dựng đứng.
Có người đang ở trong nhà tôi.
Một người không nói lời nào.
12
Đó là ai?!
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: bất kể đó là ai thì bây giờ tôi đang gặp nguy hiểm!
Tôi cẩn thận không để mình phát ra âm thanh nào, cầm điện thoại lên muốn gọi cảnh sát.
Nhưng khi cầm lên mới phát hiện không thể mở màn hình được nữa, có lẽ là do bị rơi lúc chiều.
Đột nhiên cả phòng ngủ bừng sáng.
Đám mây sấm sét tích tụ cả ngày vừa đánh một cái bùm cực lớn.
Tiếng sấm nổ uỳnh uỳnh vang trời.
Tôi lập tức hiểu ra mình cần phải làm gì.
Tôi sẽ mượn tiếng sấm để giấu đi tiếng động của mình và ra khóa cửa phòng ngủ với tốc độ nhanh nhất có thể!
Ít nhất thì thời gian người đó phá cửa cũng đủ để tôi hét ra ngoài cửa sổ kêu cứu!
Nhất định phải nhanh!
13
Tôi xuống giường, bước nhanh và dài, tay sắp với tới cánh cửa rồi.
Tim đập loạn xạ.
Lúc đó tôi mới phát hiện mình đã quên mất một điều.
Tiếng sấm có thể giấu đi tiếng bước chân của người kia nữa.
Một tia chớp xẹt qua cửa sổ chiếu sáng toàn bộ căn phòng ngủ.
Tôi nhìn thấy một người đàn ông xanh xao đứng ở trước cửa.
Là ông ta.
Người đàn ông mù sống cạnh nhà tôi.
Đã quá muộn để đóng cửa.
Ông ta đã bước vào trong phòng và đứng ngay trước mặt tôi.
Ông ta chạm vào tường bằng một tay và đi dọc theo bức tường. Đồng thời tay còn lại cầm một con dao cắt thịt, bên trên mặt dao còn dính máu.
Tôi thậm chí còn ngừng thở, nỗi sợ hãi khổng lồ khiến tôi chết trân tại chỗ.
Tiếng sấm dần dần nhỏ bớt.
Ông ta nghiêng đầu, để tai hướng về không gian trong phòng ngủ, rồi lặng lẽ bước về phía trước.
Tôi không dám phát ra bất kì âm thanh nào, tôi chầm chậm quay người sang ngang với biên độ nhỏ nhất.
Nhẹ nhàng dựa cái lưng ướt đẫm mồ hôi vào tường.
Ông ta đi ngang qua tôi.
Tôi còn không dám thở vì sợ gây tiếng động.
Ông ta lặng lẽ bước về phía giường tôi, đi tới đầu giường.
Lúc này tôi mới nhận ra chỗ khác lạ.
Ông ta dừng lại vài giây, nhấc chân bước qua cái thùng rác nhỏ dưới đất.
Kỳ lạ thật, rõ ràng ông ta bị mù mà.
Tại sao… ông ta lại biết địa hình trong nhà tôi?
Hơn nữa, rõ ràng tôi đã khóa cửa, ông ta vào bằng cách nào…
Tôi chợt nhớ đến việc hàng xóm bàn tán về việc ông ta mất tích cả một ngày trời.
Trong phút chốc, tôi lạnh hết cả sống lưng.
Ông ta không hề mất tích.
Ông ta chỉ đang trốn trong nhà tôi thôi.
Tôi trợn to mắt kinh hãi nhìn bóng dáng ông ta.
Ông ta giơ con dao cắt thịt lên cao, cơ bắp trên cánh tay ông ta gồng lên một cách kì dị.
Tiếng va chạm dữ dội vang lên.
Đó là vị trí tôi vừa nằm. Con dao được cắm xuống đó một cách mạnh mẽ.
Ngay cả sàn nhà hình như cũng rung lên một chút.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom