• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 344-349

Chương 344: Chất Vấn

Trước chất vấn của Lục Nhân Nhân, Lục lão phu nhân
đặt cái nĩa trên tay xuống: “Con đã đoán được rồi, vậy
Nhân Nhân con cũng nên biết, mẹ đánh cược cái gì,
mẹ không đánh cược các con, cũng không đánh cược
Hàn Đình, mẹ đem tất cả đánh cược lên người Quán
Quán, các con cứ việc đoạt, nếu các con có thể đoạt

được Quán Quán mang đi, thì mẹ thuaf”
Nói xong Lục lão phu nhân đứng dậy bỏ đi.

Lục Nhân Nhân cứng ngắc ngồi trên ghé, bữa tối này
kết thúc không vui vẻ gì, mặc dù là một gia đình
nhưng lời nói suy nghĩ họ bắt đồng, không thể trao đổi

cùng được.
Lục Nhân Nhân xách túi rời khỏi U Lan Uyễn.

Trong xe, bà gọi cho Lục Tử Tiễn, tối nay đã lộ ra
chuyện Hạ Tịch Quán chính là cô gái bí ẳn ở Đề Đô,
bà cũng vừa mới biết cô gái mà Tử Tiễn đang tìm là
Hạ Tịch Quán.

Tiếng chuông di động du dương vang lên một lần liền

được nhấc máy, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Lục

Tử Tiễn chậm rãi truyền đến: “Bác à.”

“Tử Tiễn, tại sao ngay từ đầu cháu không nói với bác
người con gái cháu thích chính là Tịch Quán, bác
không ngờ Tịch Quán lại xuất sắc như thế, thật sự
khiến cho hai bác cháu chúng ta một trước một sau

đều coi trọng.”

Mặc dù giọng điệu Lục Nhân Nhân trách móc, nhưng
bà không thể cưỡng lại sự cưng chiều của mình dành
cho Lục Tử Tiễn, còn có sâu sắc yêu thích dành cho
Hạ Tịch Quán, bà sớm nên nghĩ ra cô gái ở Đế Đô

chính là Hạ Tịch Quán mới phải chứ!

LụcTử Tiễn im lặng vài giây rồi chuyển chủ đề: “Bác à,

không phải bác đến chỗ bà nội ăn cơm sao?”

Lục Nhân Nhân nắm điện thoại, tức giận nói: “Mọi
người tan rã trong không vui, bà nội cháu thật sự rất

bất công!”

Nói như vậy, nhưng dẫu sao đó cũng là mẹ ruột bà,

Lục Nhân Nhân cũng không thể nói nhiều được, bà
không muốn khiến hai bà cháu lại càng ngày càng xa

lạ.

*Ý bà nội cháu đại khái là, các cháu có thể cướp Tịch
Quán về, nhưng chắc chắn các cháu không thể cướp
được!” Lục Nhân Nhân có hơi khinh thường: “Sao mà
chúng ta không thể cướp về được chứ, Tịch Quán bây
giờ còn chưa biết quá khứ không thể chấp nhận nỗi
của Hàn Đình, nếu con bé biết Hàn Đình là người thế
nào, có bao nhiêu đáng sợ, nó nhất định sẽ rời khỏi
Hàn Đình!”

“Bác à…” Lu Tử Tiễn nhẹ nhàng nói: “Tịch Quán bây

giờ rất thích anh trai cháu .”

Lục Nhân Nhân sững người: “Tử Tiễn, ý cháu là, cháu

muốn từ bỏ sao?”

Lục Tử Tiễn ở đầu bên kia không trả lời ngay, một lúc
lâu sau, giọng anh mới chậm rãi truyền đến: “Tuy

nhiên, cháu cũng rất thích cô ấy, rõ ràng là… cháu gặp

cô ấy trước.”

Tập đoàn Lục thị.

Lục Hàn Đình đang tổ chức một cuộc họp cấp cao
trong phòng họp VIP, giám đốc tiêu thụ đang phát biểu
về doanh thu của quý này, các giám đốc điều hành
cấp cao nhất của công ty, đeo thẻ xanh trên cổ đang
chăm chú lắng nghe. Phòng họp im lặng đến cả kim

rơi trên mặt đất cũng có thể nghe tháy.

Mọi người đều nghiêm túc như vậy, nhưng có một
ngoại lệ, đó là Lục Hàn Đình, người đang ngồi vị trí
chính.

Lục Hàn Đình đang nhìn vào điện thoại của mình.

Anh mở Weibo ra, người trước kia chưa từng dùng
mấy thứ như Weibo cũng bắt đầu lướt Weib, Weibo
bây giờ đang nỗ tung, sự kiện Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch
Quán bắt tay làm phẫu thuật kia đã lộ ra, còn có một

tắm ảnh chụp của thiên chi kiêu tử Lục Tử Tiễn và cô

Chương 344: Chất Vấn
gái thiên tài Hạ Tịch Quán.

Chương 345: Cố Gắng Trở Thành Dáng Vẻ Cô Thích

Bức ảnh đó là ở phòng thuốc, là ảnh Hạ Tịch Quán
vươn tay túm góc áo của Lục Tử Tiễn. Ánh sáng dịu
nhẹ chiếu xuống, tạo nên bức tranh của đôi nam nữ
tài sắc vẹn toàn, hoàn toàn không có cảm giác bị bắt

gian, mà chỉ cảm giác trời sinh một cặp.
Lượt share và bình luận trên Weibo vô cùng nhiều,
“Hạ Tịch Quán thực sự quá đỉnh!”

“Viện sĩ Đế Đô Lục Tử Tiễn vậy mà lại dừng chân tại
Hải Thành, cuộc giải phẫu oanh động hai năm trước
vậy mà là Hạ Tịch Quán và Lục viện sĩ liên thủ, đây

gọi là duyên phận.”

“Mặc dù Hạ Tịch Quán đã là Lục phu nhân, nhưng tôi
sao lại cảm thấy… đôi nam tài nữ sắc này đẹp đôi thế

nhỉ?”
“Tôi ship(*) trước đãi”
*Ship/ chèo thuyền: Từ ngữ dành cho fan, ghép đôi

những thần tượng mình yêu thích, ủng hộ họ yêu

đương.

Lục Hàn Đình đặt điện thoại xuống, trên khuôn mặt
tuần tú không có một tia cảm xúc nào, nhưng ai cũng
có thể cảm giác được vị giám đốc này của mình không
vui, bởi vì lông mày anh tràn ra mấy phần khí lạnh,

khiến cho da đầu ai nấy đều tê dại.

Tất cả mọi người sợ tới mức không dám thở mạnh, sợ

lửa giận vị giám đốc này dẫn đến mình.

Cuối cùng thì cuộc họp cũng kết thúc, mọi người thầm
thở phào nhẹ nhõm, giữa cuộc họp, vị giám đốc đại
nhân này ngoài việc ngoài khẽ nhịp ngón tay rõ khớp
xương lên bàn, cởi một chiếc cúc áo sơ mi cũng
không làm gì khác, cuộc họp diễn ra suôn sẻ, cũng

đến giờ tan làm.

Lục Hàn Đình lúc này mới đứng lên, lạnh lùng nói:
“Nghỉ ngơi chút đi, mười phút nữa đến văn phòng của

tôi họp tài chính.”
Nói xong, Lục Hàn Đình nện từng bước vững vàng rời

đi.

Tất cả mọi người: “…”
Xong rồi, tối nay phải tăng cal

Mọi người đều than khóc, họ biết là mọi chuyện sẽ
không suôn sẻ như vậy, lúc giám đốc đại nhân tâm
tình không tốt, anh ấy sẽ trở thành một kẻ tham công

tiếc việc, ngược đãi bọn họI

“Thư ký Nghiêm, hôm nay giám đốc bị gì vậy? Nhìn có

vẻ tâm trạng không tốt.”

“Thư ký Nghiêm, là ai đã đắc tội giám đốc thế, người

này cũng to gan quá đó, dám nhỏ lông cọp.”

Có người lén túm lấy thư ký riêng Nghiêm Kiên của

Lục Hàn Đình, nhỏ giọng hỏi.

Nghiêm Kiên vô cùng chuyên nghiệp, lắc đầu nói:
“Đây là chuyện riêng của giám đốc, tôi không rõ lắm,
mọi người chuẩn bị chút đi, làm việc chăm chỉ, tranh

thủ tối nay về sớm chút, nếu là sai gì thì đêm nay coi

như bỏ, ở lại đây làm suốt đêm đấy.”

Nghiêm Kiên ẳn ý là hiện tại giám đốc đang rất tức

giận, mọi người tự cầu phúc cho mình đi.

Mọi người: “…”

Trong văn phòng giám đốc, Nghiêm Kiên cầm một
tách cà phê bước vào, cung kính nói: “Giám đốc, cà

phê của anh đây.”

Dáng người thon dài của Lục Hàn Đình đứng lặng bên
khung cửa số sát đất, anh cởi áo khoác âu màu đen
ra, hiện tại trên người mặc áo sơ mi trắng cùng quần
tây đen, là cách phối đồ cổ điển của nam thần. Dáng
người anh trời sinh hệt như chiếc móc áo, mang thứ
gì lên cũng vô cùng đẹp trai, ánh đèn neon thành thị
bên ngoài soi vào ánh lên gương mặt tuần tú ấy, toát

ra hơi thở đàn ông trưởng thành.

Lục Hàn Đình đút một tay vào trong túi quần, một tay

cầm điện thoại, mí mắt tuần tú rũ xuống, chăm chú

nhìn xuống điện thoại, nhếch môi mỏng nói: “Để đó

trước đi.”

Nghiêm Kiên đặt cà phê lên bàn, ngập ngừng nói:
“Giám đốc, nếu anh muốn gọi điện thoại cho phu nhân
thì gọi đi, hiện tại đã khuya rồi, phu nhân chắc cũng về

nhà rồi.”

Nghiêm Kiên thấy giám đốc nhà mình mở WeChat, tìm
tới tìm lui, nhưng mãi vẫn không gửi được một chữ,

WeChat của giám đốc chỉ có một mình phu nhân.

Trong cuộc họp vừa rồi, giám đốc vẫn đang quét
Weibo, Nghiêm Kiên đã theo bên người đàn ông này
sáu năm rồi, giám đốc trước kia chưa từng đụng vào
những thứ này lại chậm rãi đụng tới, sử dụng WeChat,
lướt Weibo, vào phòng Iivestream gửi quà… Anh ta
cũng cảm giác được giám đốc là vì phu nhân mà thay
đôi.

Chương 346: Cô Rất Ngoan

Nghiêm Kiên không biết mình có đúng hay không, xét
cho cùng, giám đốc của anh là người không gì không
thắng trong giới kinh doanh, anh mạnh mẽ đến mức
khiến trời đất đảo lộn. Song, kể từ khi gặp phu nhân,
giám đốc trong lúc lơ đãng luôn tỏ ra một chút thận
trọng, công việc của phu nhân cần không gian tự do,
giám đốc sẽ tự mình giữ im lặng, phu nhân nói chuyện
này không được, giám đốc sẽ tự thu lại khí thế sắc
bén lạnh lùng, khiến mình trở nên nghe lời một chút.
Giám đốc luôn cố gắng đối tối với phu nhân, mang
theo vài phần lấy lòng khiêm tốn, biến thành dáng vẻ

cô thích, sát lại gần cô hơn một chút.

Lúc này Lục Hàn Đình mới thu lại điện thoại, anh nâng
mắt nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, giọng nói trầm
thấp từ tính: “Cô ấy rất ngoan, nếu về sẽ tự nhiên mà
về, tôi gọi điện trái lại giống như tra khảo, tôi không
muốn giữ cô ấy quá chặt, nghe nói người đàn ông

kiểu vậy sẽ khiến người ta rất ghét.”

Nghiêm Kiên đưa cà phê qua: “Giám đốc, sao anh lại

nghĩ như vậy? Gữa vợ chồng dò hỏi nhau rất bình

thường, ghen tuông cũng bình thường, còn thích suy

nghĩ miên man, hôm nay ảnh bị tung lên Weibo… tôi
thấy phu nhân túm lấy nhị thiếu, nếu giám đốc muốn

có thể hỏi cô ấy mà.”
Ò, vậy à?

Lục Hàn Đình biết bản thân bây giờ mình muốn gọi lại
cho cô, tốt nhất là nên ngay lập tức, anh cũng muốn
cô giải thích lý do tại sao cô lại kéo Lục Tử Tiễn, cô

biết rõ anh sẽ để ý.
Tuy nhiên, anh đã không làm điều đó.

Anh giống như không sao im lặng ngồi ở đây, kết thúc
cuộc họp, lời nói của Lục Nhân Nahan văng vắng bên
tai muốn anh buông tay, để anh có thể thành đoàn cho
đôi nam tài gái sắc thực sự gặp nhau ở Đề Đô hai
năm trước, rõ ràng ngọn lửa trong lồng đã bùng lên

dữ dội, ghen tuông, để tâm, nghi ngờ, u ám bạo lực…

Nhưng anh không hè biểu hiện ra ngoài, anh cố nén
mây phun gió nổi trong lòng, cố gắng làm cho mình

trông như… một người bình thường.

Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng, cuối cùng thấp

giọng nói: “Cô ấy vẫn khiến tôi tin tưởng cô ấy, tôi
đang cố gắng, nên tôi tin tưởng cô ấy không có vấn đề

gì.

Cuộc họp tài vụ được tổ chức trong văn phòng giám
đốc. Lục Hàn Đình hút xong hai điếu thuốc rồi ngồi
vào ghế chính, giám đốc tài chính đưa báo cáo. Lục
Hàn Đình nhanh chóng nhìn xuống, sau đó anh cong
ngón tay gõ lên bàn làm việc “cạch cạch” vài lần, lên

tiếng sắc bén: “Đây là thứ ông làm được?”

Sắc mặt giám đốc tài vụ nghẹn khuất, giám đốc đại
nhân chỉ cho ông ta mười phút, ông có thể sửa lại thứ

này cũng không phải chuyện dễ.

Lục Hàn Đình giơ tay ném một tờ báo cáo lên không
trung, tờ giấy bay lượn: “Làm lại lần nữa, cho đến khi

nào làm được vừa ý tôi!”

Giọng nói rơi xuống, toàn bộ văn phòng giám đốc lâm

vào cảnh tượng quỷ dị, tất cả mọi người đều cúi đầu,
không dám nhìn bộ dáng âm u của người đàn ông

ngồi chủ vị kia.

Đúng lúc này “cạch” một tiếng, cánh cửa phòng nghỉ
trong phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, một bàn tay
trắng nõn nhỏ nhắn vươn ra bám vào tường, sau đó
khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay lặng lẽ lộ ra,
mặt giấu sau khung cửa, dù không thấy rõ nhưng đôi
mắt trong veo sáng rực ấy hướng thẳng đến bàn họp

ở đây.

Mọi người đổ dồn ánh mắt, trời ơi, ai đây, vậy mà lại

xuất hiện trong phòng nghỉ riêng của giám đốc?

Nghe thấy động tĩnh, Lục Hàn Đình quay đầu lại, ngay
lập tức đụng phải đôi mắt linh khí bức người lại mang
theo vài phần dò xét mềm yếu sợ sệt của Hạ Tịch

Quán.

Chương 347: Sống Sót Sau Tai Nạn

Không biết Hạ Tịch Quán đến từ lúc nào, lúc này cô

đang ở trong phòng nghỉ của anh.

Con ngươi của Lục Hàn Đình hơi co lại, sau đó đôi
mắt sâu thẳm không vui quét qua đám người: “Nhìn

cái gì, về lấy nước ớt rửa mắt cho tôi!”

Mọi người: “…”

Chuyện gì thế, chúng tôi thực sự không nhìn thấy gì

cả, huhu, vì sao lại muốn bắt nạt chúng tôi?

Lúc này Lục Hàn Đình đứng dậy, vững vàng đi tới cửa
phòng nghỉ, thân hình cao thẳng nhanh chóng chắn
bóng dáng mảnh mai của cô gái trong vòng tay mình,
anh cụp mắt xuống thấp giọng hỏi: “Sao em lại đến
đây?”

Hạ Tịch Quán đã đi tắm rồi, mái tóc đen tuyền tuy đã
khô nhưng còn vương chút sương ẩm, còn vô cùng
thơm, cô mặc áo sơ mi đen của anh, áo sơ mi rộng

thùng thình dài đến đầu gối, mặc dù giống như đứa trẻ

nhỏ mặc trộm quần áo người lớn, nhưng lại tôn lên

dáng người lả lướt của cô gái.

Hạ Tịch Quán ngắng khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh,
ngượng ngùng chớp hàng mi tựa cánh bướm, nhỏ
giọng giải thích: “Anh đang họp thì em đến, quầy lễ
tân của anh đưa em vào, em có làm phiền anh không?
Lúc nãy em hình như nghe được giọng anh nên mới
mỏ cửa, không nghĩ trễ thế này anh còn đang họp…

ưml”

Hạ Tịch Quán giật mình, giọng nói nghẹn lại trong cổ
họng, bởi vì Lục Hàn Đình đặt bàn tay to lên năm cửa,

cúi đầu hôn lên đôi môi ng đỏ của cô.

Môi của hai người chạm vào nhau một chút liền rời đi,
Lục Hàn Đình nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo
sáng ngời của cô, thấp giọng cười nói: “Không phiền,

anh vẫn đang nhớ về em.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đặc biệt có từ
tính quyền rũ người khác, gần như có thể khiến lỗ tai
người ta mang thai. Hạ Tịch Quán nhìn khuôn mặt

tuấn tú của anh kề sát, người đàn ông vừa bước ra

khỏi bàn họp, một thân tỏa ra hơi thở ưu tú khiến

người ta mặt đỏ tai hồng.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng dùng tay che đôi môi nhỏ

nhắn được anh hôn, mặt đỏ bừng chạy vào trong.

Lục Hàn Đình nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của cô,
đôi mắt híp lại nhếch lên, tràn ra gió êm tình dịu sung

sướng của người đàn ông thành thục.

Những người trên bàn họp còn lại ngây người nhìn,
xong rồi xong rồi, lần này bọn họ thật sự thấy được,
người bên trong chính là phu nhân, giám đốc hình
như còn cúi lưng hôn phu nhân một cái, phu nhân
chạy thoát, khoảng cách xa như vậy mà bọn họ còn
có thể ngửi được mùi hương yêu đương ngọt ngào
tràn ngập trong không khí, mà nói thô ra là mùi cơm

chó.

Bọn họ cố ý không muốn nhìn, nhưng muốn trách thì
phải trách giám đốc không biết tiết ché, liền hôn trước

mặt bọn họ, ừm, chính là vậy đó!

Nghiêm Kiên mỉm cười, bởi vì anh ta biết giám đốc

của mình từ mây mù chuyển thành quang đãng, phu

nhân đến, giám đốc của anh liền từ một con quái thú
to lớn có thể ăn thịt người thành một con sói nhỏ nghe

lời.

“Giám đốc, cuộc họp tài vụ này… anh có muốn tiếp
tục không?” Nghiêm Kiên ho khan một tiếng, không

thể không không thể không lên tiếng xin chỉ thị.

Lục Hàn Đình xoay người một tay đút vào túi quần:

“Tan họp, tất cả trở về đi.”

Mọi người vội vàng thu dọn hồ sơ rồi nhanh chóng
biến mắt khỏi văn phòng này, khi ở bên ngoài bọn họ
mới dám thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ xoay quanh một
chỗ, cảm giác sống sót sau tai nạn này thật sự quá
đã.

“Bên ngoài lan truyền giám đốc cưng chiều phu nhân,
nếu không phải lúc nãy vừa tận mắt chứng kiến, tôi
còn không dám tin phu nhân thật sự thu phục được

giám đốc.”

“Vậy là anh chưa thấy tốc độ giám đốc đổi sắc mặt khi

phu nhân đến!”

“Không ngờ một người đàn ông cấm dục như giám

đốc vậy mà cũng thích hôn.”

“Cảm ơn phu nhân, nếu đêm nay phu nhân không đến
đây chúng ta sẽ không thể thoát khỏi móng vuốt của
giám đốc. Từ nay, mọi người phải thông minh hơn
chút, phải được lòng phu nhân hơn, nếu phu nhân vui

vẻ thì giám đốc sẽ tự nhiên cũng vui vẻ.”

Chương 348: Hằm Canh Pín Bò(*) Cho Lục Tiên Sinh
(*)Pín bò: có tác dụng chữa chứng mệt mỏi, uễ oải,
đau bụng, bổ thận tráng dương, là thần dược cho nam
giới.
Trong phòng nghỉ, Hạ Tịch Quán đứng trong bếp bóc
tôm.
Phòng nghỉ này khá sang trọng, phòng bếp và nhà ăn
đều có, chỉ là Lục Hàn Đình Đình chưa từng nấu ăn ở
đây, nhiều lắm thì anh chỉ ngủ và nghỉ ngơi, trong
công ty có đầu bếp riêng của anh, anh không cần phải
tự tay nấu thứ gì, nên chưa từng xuống phòng bếp.
Lục Hàn Đình đưa tay ra ôm lấy vòng eo mảnh mai
của cô từ phía sau, dụi dụi khuôn mặt tuần tú vào mái
tóc dài tỏa hương của cô: “Làm gì thế?”
“Bóc vỏ tôm, hôm nay lúc về đúng lúc đi ngang qua
siêu thị, em mua ít đồ ăn, tôm lột vỏ khá tươi, em sẽ
xào cho anh món tôm chiên trứng, em còn chưng cơm
nữa đó.”
Cô vừa nói như vậy, Lục Hàn Đình liền thấy đói bụng,
anh cọ xát đôi môi mỏng của mình lên gương mặt
mềm mại sạch sẽ của cô, trong lòng giống như có một
chiếc thuyền nhẹ nhàng dập dờn, dịu dàng mềm mại,
hóa ra cô đi siêu thị mua thức ăn nấu cơm cho anh.
“Lục phu nhân, em biết nấu ăn à?”
“Đương nhiên, em nấu ngon lắm đấy, nhất định sẽ làm
thỏa mãn cái bụng của anh,” Hạ Tịch Quán quay đầu
liếc anh một cái: “Lục tiên sinh, lầy được một người vợ
như em, anh có thấy mình rất may mắn không?”
Lục Hàn Đình nhéo nhéo vòng eo mềm mại của cô,
đường cong nơi vòng eo của cô hệt như thắt lưng bé
xíu của bình sứ, khiến người ta thích mê không muốn
buông tay: “Nếu Lục phu nhân có thể ở các phương
diện khác cũng có thể thỏa mãn anh, cùng anh mây
mưa thất thường, vậy thì càng tốt.”
Hạ Tịch Quán trực tiếp nhét một con tôm vào miệng
anhl
Lục Hàn Đình vừa ăn tôm, vừa tháo bao tay của cô ra:
“Anh bóc tôm cho.”
Đường đường là giám đốc Lục thị, có lẽ đây là lần đầu
tiên anh tự tay bóc tôm nhỉ.
“Được, Lục tiên sinh, vậy tôm em giao cho anh.”
Rất nhanh, đã nấu xong một bữa tối đơn giản, Lục
Hàn Đình cầm lấy đũa thìa, cùng Hạ Tịch Quán đi ra
khỏi phòng bếp: “Được rồi, đến giờ ăn tối rồi.”
Lục Hàn Đình nhìn thử, Hạ Tịch Quán đã làm một dĩa
cơm, Cơm mềm dẻo lót ở dưới, bên trên có tôm xào
trứng chín mềm, bông cải xanh chiên bơ, rắc một ít
rong biển và nặn thành hình trái tim. Nhìn thấy màu
sắc, mùi thơm đã khiến bụng người ta phát tiếng kêu
biểu tình.
Lục Hàn Đình thấy cô cũng đã hằm hai bát canh, anh
mở nắp ra, của cô là canh sườn ngô, còn của anh là…
“Em hằm canh gì cho anh thế?” Lục Hàn Đình hỏi.
Ánh mắt Hạ Tịch Quán có chút lảng tránh: “Là… canh
bổ sức thôi, anh uống đi, ngon lắm.”
Nói xong Hạ Tịch Quán liền chạy vào bếp.
Nhưng Lục Hàn Đình vươn cánh tay dài ôm lấy cô vào
lòng: “Chạy cái gì, lén lén lút lút, em hầm canh gì cho
anh?”
“Cái kia…” Hạ Tịch Quán cắn chặt đôi môi đỏ mọng,
nhẹ giọng nói: “Không phải đã muộn rồi sao, siêu thị
sắp đóng cửa, còn có giảm giá, cuối cùng chỉ còn một
phần… pín bò, nên em mua về.”
Nên, đây là canh pín bò? Còn nữa cô còn mua với giá
đã giảm nữa?
Lục Hàn Đình nhướng mày: “Lục phu nhân, sao em lại
không ngại ngùng đi siêu thị mua pín bò thế, cũng
không sợ người khác cười chê em?”
Hạ Tịch Quán mặt đỏ ửng như trái táo, nhưng ngoài
miệng vẫn lớn mật nói lầm bầm: “Em mua pín bò cho
chồng em thì làm sao? Ai dám cười nhạo em?”
Thực ra cô không nói với Lục Hàn Đình là cô đã rất
xấu hỗ khi ở siêu thị, lấy thịt bò sau liền bỏ chạy, còn
hận không thể mang mặt nạ che mặt, sợ người khác
biết cô mua pín bò.

Chương 349: Đây Không Phải Là Anh – Lục Hàn Đình

Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, sau
đó liếc nhìn canh pín bò: “Tối nay uống canh này sao

ngủ được, Lục phu nhân, em cố ý sao?”

“Em cố ý gì chứ, anh đừng nói nhảm, không uống thì
thôi, em đổ đây!” Hạ Tịch Quán làm bộ vươn bàn tay

nhỏ bé ra.

Lục Hàn Đình rũ mắt xuống, hung hăng hôn lên trán
cô một cái, thấp giọng uy hiếp: “Vậy anh ăn rồi ngủ
không yên, Lục phu nhân em đêm nay cũng đừng

hòng yên giác.”

Hạ Tịch Quán đột nhiên hối hận khi nấu canh pín bò

cho anh.

Bữa tối vui vẻ kết thúc, Lục Hàn Đình đi tắm nước

lạnh, hai người đứng trước bệ rửa mặt đánh răng.

Lục Hàn Đình đưa cho cô chiếc bàn chải đánh răng

chứa đầy kem đánh răng, Hạ Tịch Quán ngậm một
ngụm nước rồi bắt đầu đánh răng: “Lục tiên sinh, hôm

nay anh về U Lan Uyễn sao?”

“Về rồi, bác cũng ở đó.”

Hạ Tịch Quán nhìn nghiêng về phía Lục Hàn Đình, có

ý thắc mắc.

Lục Hàn Đình đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nàng:

“Yên tâm, không có cãi nhau.”

Vậy thì tốt.

“Lục tiên sinh, anh biết không, vị Lệ lão phu nhân lần
trước ở viện nghiên cứu em cứu được lại là chị em tốt
của bà nội, Lệ lão phu nhân đến Hải Thành để chơi
với bà nội, nhưng đột nhiên phát bệnh, việc này chắc

bà nội chưa biết nhỉ2”

Nghe thấy Lệ gia, mí mắt anh tuắncủa Lục Hàn Đình

khẽ động: “Bà nội chắc chưa biết, nếu không thì nội

đã sớm đến viện nghiên cứu rồi, bà nội và Lệ lão phu
nhân đã thân thiết mấy chục năm rồi, cảm tình tốt

lăm.

“Hai ngày sau Lệ lão phu nhân mổ rồi, đợi phẫu thuật
thành công xong rồi lại nói cho bà nội vậy, tránh để bà

lo.

“ừ.”

Hạ Tịch Quán đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô chớp
hàng mi cánh bướm nhìn Lục Hàn Đình Đình: “Lục
tiên sinh, hai nhà Lục Lệ ra là mấy đời thân nhau à, Lệ

gia có thiên kim đại tiên thư không ạ?”

Lục Hàn Đình liếc Hạ Tịch Quán: “Có một người, mà

sao em lại hỏi cái này?”

“Không phải nói giữa máy nhà thế gia sẽ có đám cưới
hào môn sao, vị Lệ gia đại tiểu thư kia có phải mỹ
nhân không, giữa hai người có chuyện xưa gì không?”
Nói xong, Hạ Tịch Quán kiễng mũi chân, dùng đôi mắt

sóng sánh ánh nước nhìn anh, cười khẽ nói: “Thẳng

thắn sẽ được khoan hồng, cấm anh lừa eml”

Lục Hàn Đình mím môi mỏng, thật ra không có chuyện
gì cả, chính là họ lớn lên cùng nhau, bố anh luôn

muốn anh cưới cô thiên kim Lệ gia kia.

Lục Hàn Đình vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại
không xương của cô: “Anh và cô thiên kim Lệ gia kia
không thân, chỉ bằng bây giờ chúng ta nói đến chuyện

em và Lục Tử Tiễn đi, các em thân lắm đúng không?”

Người đàn ông này rất giỏi trong việc đổi khách thành
chủ, lập tức chuyền đề tài cho cô, ngữ khí của Hạ Tịch
Quán ngưng trệ: “Chúng em hoàn toàn không thân,
Hai năm trước, em cùng một người khác từng cứu
một người già ở đường cái Đé Đô, lúc ấy em cũng
không để chuyện này trong lòng, em cũng vừa mới

biết được người kia chính là Lục Tử Tiễn thôi.”

Nói xong Hạ Tịch Quán duỗi tay ra ôm lấy vòng eo
hẹp của anh, khuôn mặt xinh đẹp ngắng đầu nhìn anh:
“Lục tiên sinh, hai ngày sau, em sẽ cùng Lục Tử Tiễn
tiến hành phẫu thuật cho Lệ lão phu nhân, anh chắc

là… sẽ không đề tâm chứ? ”

Lục Hàn Đình đã sớm biết, lần hợp tác thứ hai của đôi

nam tài nữ sắc mang ý nghĩa kết hợp cả Tây y và

Đông y đã thu hút sự chú ý của thế giới bên ngoài.

Anh không những không để tâm, mà còn cực kỳ lưu

tâm!

Hai năm trước cô không đặt Lục Tử Tiễn vào lòng,
nhưng Lục Tử Tiễn lại vừa gặp đã yêu cô, thậm chí

còn đuổi theo cô đến tận Hải Thành.

Trận chiến tranh đoạt cô đã bắt đầu rồi, bác và em trai
anh khí thế to lớn, nhất quyết giành lại cô, còn để anh
trơ mắt nhìn cô và Lục Tử Tiễn đứng cùng một chỗ,
nhìn hào quang chói mắt của hai người tỏa ra, còn
mãi dây dưa không dứt. Mà anh cũng chỉ có thể đứng
tại chỗ nhìn, gì cũng không làm, đây không phải là anh
– Lục Hàn Đình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom