• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1561

Chương 1561:



Có Dạ Cần đưa ngón tay ra, mò về cổ áo cô.



“Bốp”, Diệp Linh trực tiếp hất bàn tay to của anh ra: “Cố Dạ Cần, anh tốt nhất đứng đắn một chút, đừng có táy máy tay chân như trước, anh cũng đừng quên anh bây giờ là người đã có hôn ước.”



Diệp Linh xoay người đi vào căn hộ.



Thế nhưng Cố Dạ Cẩn chụp bờ vai cô oánh, trực tiếp cưỡng chế xoay cô qua, sau đó đẩy đến trên vách tường.



Động tác của anh cũng không dịu dàng, tắm lưng nhỏ mềm của Diệp Linh đụng vào tường, cô đau chau mày liễu, ngũ quan mềm mị cũng lạnh xuống: “Cố Dạ Cần, anh muốn cởi đồ tôi thì cứ nói, có cần phải làm như vậy không?”



Có Dạ Cần tràm mặt, căn bản không để ý đến cô, anh giơ’ tay cởi áo khoác ngoài của cô xuống tới, đầu vai cô oánh nhuận chỉ mang chiếc váy ngủ hai dây.



“Diệp Linh, em quả nhiên không mặc quần áo!” Anh từ trong hàm răng bật ra một câu như vậy.



*.” Người này bị điên rồi hả, cô mặc váy ngủ hai dây! Lẽ nào mặc váy ngủ hai dây trong mắt anh không phải quần áo?



“Cố Dạ cần, anh lại bị cái gì kích thích, tôi thích mặc thế nào thì mặc thế ấy, mắc mớ gì tới anh, anh tức giận như vậy làm cái gì, tôi bảo anh cởi truồng sao?”



Cô mới vừa tắm xong liền nghe được ngoài cửa có người gõ cửa, cho nên cô mặc áo khoác ngoài rồi ra cửa, có chuyện gì sao?



Đây đã là thời nào rồi, lẽ nào phụ nữ ra cửa cũng phải che phủ mình nghiêm nghiêm ngặt ngặt sao, có thời gian rảnh rỗi không bằng giáo dục cho máy tên đàn ông đạo đức của đàn ông một chút, để cho bọn họ khóa nửa người dưới của mình lại.



Cố Dạ Cẩn cảm giác mình trần truồng cũng không tức giận như vậy, hai bàn tay to đè xuống đầu vai của cô, ngũ quan anh tuấn đã xám xịt: “Diệp Linh, tôi đã nói với em bao nhiêu lần, không cho phép ra ngoài rêu rao, không cho phép hấp dẫn ánh mắt người đàn ông khác, em đến tột cùng muốn thế nào mới chịu nghe lời?”



Diệp Linh giơ tay lên, dịch lọn tóc bên quai hàm một luồng ra sau tai, trong thanh tuyến lười biếng lộ ra mấy phần lãnh diễm trí mạng: “Cố Dạ Cần, xinh đẹp là chuyện của tôi, tôi chỉ phụ trách xinh đẹp, không phụ trách những người đàn ông kia, không phải người phụ nữ nào cũng cần đàn ông, các anh cút tôi càng xa càng tốt.”



Nói xong cô dùng sức đầy anh, muốn đầy anh ra.



Người ta nói phụ nữ lúc nào là xinh đẹp nhất, đó chính là lúc không yêu ai, những lời này quả nhiên không giả.



Có Dạ Cần khẽ cuộn yết hầu, hai mắt nhìn chằm chằm cô: *Những người đàn ông này cũng bao gồm bố tôi sao?”



Cái gì?



Diệp Linh chợt cứng đờ, ngước mắt nhìn anh.



Có Dạ Cần ở trong ánh mắt mê man của cô tàn nhẫn câu dẫn đôi môi mỏng, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói với cô: “Diệp Linh, em hiểu tôi đang nói cái gì, đúng không? Năm đó bố tôi sỉ mê mẹ em như vậy, em rất giống mẹ em, hơn nữa so với mẹ em xinh đẹp hơn hơn mấy phân, bồ tôi cũng là đàn ông, em mặc thành như vậy.



ở đêm khuya gặp mặt ông ta, muốn làm gì, hả?”



“Tôi nghĩ ra rồi, nếu như tôi chưa từng xuất hiện lời, các người bây giờ đang nắm tay, hoặc là ôm, càng hoặc là em dẫn ông ta vào nhà em, các người cô nam quả nữ lấy cái danh bố con nuôi để cho mình biến thành… con nuôi chân chính?”



Có Dạ Cần ở hai chữ “con nuôi” này càng thêm đè nặng giọng, mang theo vẻ bạc ý giễu cợt bén nhọn.



Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh trong sát na trở nên trắng bệch.



Cô cũng không biết khi nào cái từ “con nuôi” này biến thành một từ bản thỉu như vậy, trong ký ức tuổi thơ cô tràn đầy tiếng chửi rủa khó nghe của Cố phu nhân, nói cô trưởng thành sẽ bò lên trên giường Có Hiền.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom