• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1339-1345

Chương 1339:



“Khi đó cô mới biết được, thì ra cô ta chính là Liễu Anh Lạc, thì ra, anh của cô thích chính là cô gái Liễu Anh Lạc kia.”



“Cô rất thích Liễu Anh Lạc, đã từng máy lần len lén chạy vào phòng Kiều nhìn Liễu Anh Lạc, có một lần cô còn vô ý rình xem anh cô và Liễu Anh Lạc trong thư phòng vô cùng thân thiết.”



“Khi đó là đêm đại hôn mà Liễu Anh Lạc chạy trốn, bị bắt trở về, mối tình đầu của cô ta bị chặt đứt đùi phải, một mực trong bệnh viện trị liệu, cần rất nhiều tiền để chữa bệnh, anh cô lấy điểm này uy hiếp Liễu Anh Lạc, ngày đó trong thư phòng, anh cô hút thuốc lá, trên bàn làm việc một chồng văn kiện rơi tán loạn, ông vỗ bắp đùi mình, bảo Liễu Anh Lạc ngồi lên.”



Ngày đó Lục Tư Tước mặc bản áo sơ mi trắng quần tây đen, vẫn là chàng trai phong hoa thuở thiếu thời, tuần mỹ vô song, ông ngồi trên ghế làm việc, giữa hai ngón thon dài đang kẹp một điếu thuốc, ông chỉ chỉ bàn tay mang điếu thuốc về phía Liễu Anh Lạc: “Qua đây, ngồi lên đùi tôi.”



Liễu Anh Lạc lúc đó chỉ mới 19 tuổi, được nuôi dưỡng ở khuê phòng, bà ngước mắt nhìn ông, bàn tay nhỏ bé lôi làn váy mình, không chịu đi qua.



“Không đến thì cút ngay ra ngoài, cùng lắm tôi sẽ sai ném Tô Thành ra khỏi bệnh viện!” Lục Tư Tước hút thuốc uy hiếp nói.



Liễu Anh Lạc lúc đó run lên, bà chỉ có thể nhác chân nhỏ, đi tới.



Đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc của Đề Đô Lục Tư Tước, mới từ trong công ty trở về, trên bàn làm việc văn kiện rơi lõa xõa, cà vạt bị ông thuận tay kéo ra, phất phơ: trên cổ, trong khí tràng tinh anh lộ ra vài phần tà mị, mùi đàn ông thành thục của rất nặng, mê người điên đảo, nhưng lại làm cho Liễu Anh Lạc chỉ mới đôi mươi không dám tới gần, cũng không dám đụng.



Lục Tư Tước đặt điều thuốc lá trên môi mỏng, sau đó tự’, lôi bà đến trên bắp đùi của mình.



Lúc Liễu Anh Lạc ngã ngồi xuống là ngồi nghiêng, chân kép lại, bà còn chưa phản ứng kịp, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng nói đè thấp của ông: “Tách hai cái chân của cô ra ngồi trên đùi tôi, hiểu không?”



Hàng mi nhỏ dài của Liễu Anh Lạc run lên, u mê nhìn ông.



Dáng vẻ ngây thơ của cô gái rơi vào đáy mắt người đàn ông tuyệt vời không sao kẻ siết, huống chỉ là cô gái tài hoa trong trẻo lại tuyệt sắc như vậy, ánh mắt Lục Tư Tước bỗng nóng lên.



Thời điểm đó bọn họ đã trải qua đêm tân hôn, Liễu Anh Lạc từ trong tròng mắt toát ra ngọn lửa ấy thấy được ham muốn nóng bỏng đốt người kia của ông, khiến bà quen thuộc, bà giật mình, chọt giấy giụa.



1339-1-cung-chieu.jpg




Ở trong ấn tượng của Lục Nhân Nhân, anh của bà từ nhỏ đã là thiên chỉ kiêu tử, không gần nữ sắc, một thân cấm dục, có đôi khi bà cảm thấy ánh mắt anh quá cao, chưa chắc có thể chọn trúng ý trung nhân của mình, hoặc là, đối với loại này chuyện tình nam nữ vốn không hứng thú.



Thế nhưng, bà sai rồi.



Nhìn dáng vẻ ông bây giờ, cái loại cảm giác trùng kích này quả thực lật đổ nhận thức của Lục Nhân Nhân đối với ông mấy chục năm, bà xem mặt đỏ tới mang tai, hẳn là mau mau chạy, thế nhưng, bà lại không nhịn được hiếu kỳ, cho nên tiếp tục nhìn lén.



Đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc của Đề Đô Lục Tư Tước cùng cô gái đệ nhất mỹ nhân quan nắp mãn kinh hoa Liễu Anh Lạc, tất cả mọi người đều rất tò mò cuộc sống sau khi cưới của bọn họ.
Chương 1340:



Liễu Anh Lạc không chịu dùng loại tư thế này ngồi, bà chống tay lên người ông, thanh âm nhỏ nhẹ cát lên: “Lục Tư Tước, anh thả em ral”



Lục Tư Tước bá đạo giữ chặt bà, để bà không thể động đậy, ông như có như không câu đôi môi mỏng: “Lại không nghe lời, đúng không?”



Liễu Anh Lạc dừng giãy giụa: “Tô Thành anh ấy…”



“Hôn tôi.” Lục Tư Tước trực tiếp cắt lời bà.



Hàng mí nhỏ dài Liễu Anh Lạc run lên, ngại uy hiếp của ông, bà chỉ có thể tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của ông.



Lục Tư Tước giữ lại gáy bà, trực tiếp đảo khách thành chủ.



Lúc đó Lục Nhân Nhân đang ở ngoài cửa, bà ấy nghe được tiếng Liễu Anh Lạc “ưm ưm”, là tiếng rên bị ép buộc mà trở nên mềm yếu, khiến bà một người phụ nữ nghe mà toàn thân cũng nóng lên.



Ngay lúc Liễu Anh Lạc không thở nổi, Lục Tư Tước buông lỏng bà ra, giọng nói khàn khàn lộ ra vài phần dụ dỗ: “Cởi dây lưng của tôi ra.”



Liễu Anh Lạc bắt đầu ra sức giãy giụa.



Lục Tư Tước dễ dàng khống chế bà, đầu mũi hai người kề nhau, ông nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ đó, thật thấp cất giọng với bà, nửa là uy hiếp, nửa là dụ dỗ, như là dỗ dành cô gái trong lòng mình: “Lần trước tôi đã nói, muốn đàm luận chuyện của Tô Thành, em trước hết phải trấn an tôi, cởi dây lưng tôi ra, em ở trong lòng tôi cọ qua cọ lại đã làm tôi rất khó chịu rồi.”



Liễu Anh Lạc đỏ bừng cả khuôn mặt, liều mạng né tránh hơi thở của ông.



“Lại đỏ mặt? Không sao, về sau em sẽ từ từ quen, em là Lục phân nhân của tôi, hầu hạ tôi, là bổn phận của em.”



Ngay lúc đó Lục Nhân Nhân quả thực muốn che tai mình, bà thật không ngờ anh trai cao quý mà phong hoa dĩ nhiên…



Rất nhanh bên tai bà liền truyền đến tiếng kim loại va vào nhau, người ở bên trong đang làm những gì Lục Nhân Nhân không nhìn nữa, bà xoay người định rời đi.



Thế nhưng chỉ khẽ động như vậy, người ở bên trong đã nghe được.



“Ai?



Tiếng nói khàn khàn của Lục Tư Tước trong nháy mắt truyền đến, mang theo độ cao.



Lục Nhân Nhân lúc này quay đầu, bà ở trong khe cửa đụng phải cặp mắt hẹp đang dò tới của Lục Tư Tước, hiện tại trong con ngươi ông nhuốm đầy ham muốn đỏ tươi.



AI Có người tới, Liễu Anh Lạc kinh hô lên một tiếng, sợ đến chui vào lòng Lục Tư Tước, Lục Tư Tước cũng nhanh chóng vươn tay che chở bà trong ngực mình, không cho người khác thấy chút cảnh xuân nào của bà.



“Anh… anh hai, là em…” Lục Nhân Nhân cười ngượng.



Khuôn mặt tuấn tú Lục Tư Tước rất lạnh, ông một tay ôm Liễu Anh Lạc, một tay kia cầm lấy văn kiện trên bàn làm việc đập tới hướng bà: “Cút ngay cho anh! Không cút chặt giò eml”



Lục Nhân Nhân sợ đến xoay người chạy.



Hiện tại Lục Nhân Nhân còn có thể rõ ràng nhớ lại mỗi một cảnh tượng ngay lúc đó, bà nhàn nhạt câu một cái môi đỏ mọng: “Cô từ trước tới nay chưa từng gặp qua anh trai mình như thế, cũng là kể từ ngày đó, cô chân chính ý thức được anh trai thực sự thích Liễu Anh Lạc.”



“Khi đó… Quan Tử Vân còn qua đón cô máy lần, cô thật khờ, khờ đến nỗi… không nhìn ra khi đó ánh mắt của ông ta đang tự do, ông ta đã từng máy lần đứng ở dưới lầu, ngắng đầu lên xem, nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt kia.”



“Rất nhanh cô hoài thai chín tháng rồi, con rất khỏe mạnh, cô mỗi ngày đều biết nghe tim đập của nó, nó rất nghịch ngợm, sáng sớm rời giường sẽ đá bụng của cô, cô vì con mua quần áo mới, trang trí phòng cho con, còn tự tay may hai chiếc áo lông cho con, đó là lần đầu tiên cô học dệt len, cô mỗi ngày đều đang mong, mong mỏi con trai cô bình an khỏe mạnh đi tới thế giới này.”
Chương 1341:



“Thế nhưng, chuyện ngoài ý muốn cuối cùng vẫn xảy ra, cái gì cũng không tránh khỏi.”



Hạ Tịch Quán trong lòng rùng mình, cô biết trọng điểm câu chuyện säp mở màn.



Lục Nhân Nhân lại lâm vào trong trí nhớ: “Ngày đó… là sinh nhật của cô, chúng cô đều trở về đại trạch Lục gia, anh trai cũng mang theo Liễu Anh Lạc trở về ăn cơm chiều, tổ chức sinh nhật cho cô, Quan Tử Vân có mặt, còn có mẹ, đều là người cô thích nhất, cô thật sự rất vui.”



“Bữa cơm kết thúc, Liễu Anh Lạc đột nhiên nói cơ thể cô ta hơi khó chịu, cô ta lên lầu nghỉ ngơi, rất nhanh cô phát hiện chồng cô Quan Tử Vân cũng không thấy đâu, hai người bọn họ đồng thời biến mắt.”



“Lúc đó chúng cô cũng không nghỉ ngờ gì, cô càng thật không ngờ, mãi đến khi… trên lầu truyền tới một tiếng thét chói tai!”



“Chúng cô bị tiếng thét này kinh động, nhanh chóng lên lầu, đi tới… phòng của cô, cô là người đầu tiên đẩy cửa phòng ra, cô thấy được… cảnh tượng mà đời này cô không thể quên, Liễu Anh Lạc và Quan Tử Vân hai người đó ở trên giường của cô lăn lộn, hai người quần áo nửa cuộn lên, xốc xéch.”



“Sau đó… Sau đó những gì xảy ra tất cả cô đã không nhớ rõ, bởi vì đầu cô oanh một tiếng đều nổ tung, cô nhớ được cô nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc đó thất hồn lạc phách cô đạp hụt hai chân xuống cầu thang, lập tức lăn từ trên thang lầu xuống, con của cô… cũng mắt đi!”



Từng giọt nước mắt của Lục Nhân Nhân rơi xuống, bà lập tức khóc nghẹn, cũng nói không được nữa.



Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn tay ôm lấy bả vai không ngừng rung động của Lục Nhân Nhân, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Hiệu trưởng Nhân, tất cả đều là quá khứ.”



“Không…” Lục Nhân Nhân lắc đầu: “Không phải quá khứ…



hiện tại cô mỗi tối còn gặp ác mộng, cô trên băng ca lạnh lẽo, con trai… từ trong bụng của bà bị đưa ra ngoài… thân thể nó cứng ngắc, trở nên đen thùi…”



Hạ Tịch Quán quá đau lòng cho Lục Nhân Nhân, mất con là nỗi đau mà không một người mẹ nào có thể chịu đựng, hiện tại dù là bắt kỳ lời an ủi gì cũng quá gượng gạo, cô chỉ có thể vỗ vỗ lưng của Lục Nhân Nhân sau, không tiếng động ở cạnh bà, cho bà sức mạnh.



Lục Nhân Nhân khóc xong, tâm tình chậm rãi bình phục lại, bà ngẳng đầu nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, cho nên cả đời này của cô cũng sẽ không tha thứ Liễu Anh Lạc, con cũng cách xa cô ta một chút, cô ta căn bản cũng không phải là một người tốt!”



Đôi mắt Hạ Tịch Quán trong vắt: “Hiệu trưởng Nhân, sự kiện năm đó rất kỳ quặc, chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như dì Anh Lạc muốn cùng Quan Tử Vân quá trớn, tại sao muốn phải chọn thời gian và địa điểm ở đại trạch Lục gia và sinh nhật của cô chứ? Đây không phải là tụ tập mọi người, cố ý cho mọi người tới bắt gian sao?”



“Hừ! Đó là bởi vì anh cô vẫn nhốt Liễu Anh Lạc trong phòng Kiều, cô ta không có cơ hội quá trớn, ngày đó sinh nhật của cô vừa lúc cho cô ta cơ hội.”



“Tốt, coi như cái này cũng có lý, vậy cũng có một khả năng khác, dì Anh Lạc là bị người khác hãm hại.”



Lục Nhân Nhân lộ ra châm biếm: “Quán Quán, con tưởng chúng cô không có điều tra sao, chúng cô lúc đó liền điều lấy camera giám sát của Lục gia đại trạch, sau khi kết thúc bữa cơm, Liễu Anh Lạc đã từng đi tìm Quan Tử Long(*), mời Quan Tử Long vào phòng, sau đó Liễu Anh Lạc tiến vào phòng trước, cuối cùng Quan Tử Long không có thể ngăn cản mê hoặc, cũng đi vào theo, hai người củi khô lửa bốc, lăn đến trên giường, những thứ này đều từ chính miệng Quan Tử Long chứng thực, hơn nữa còn có camera, nhân chứng vật chứng đều ở đây, Quán Quán con còn muốn nói Liễu Anh Lạc là bị hãm hại sao?”



(*) Sang



Chương này tác giả đổi tên nhân vật thành Quan Tử Long, Hạ Tịch Quán nhanh chóng chau hàng mày thanh tú, cũng đúng, Lục gia đều là nhân trung long phượng(*), xảy ra chuyện lớn như vậy, Lục lão phu nhân chủ mẫu của Lục gia, Lục Tư Tước khôn khéo như vậy, bọn họ khẳng định trước tiên sẽ điều tra qua.



(*)Ý chỉ những người xuất sắc, tinh anh trong xã hội.
Chương 1342:



Camera giám sát, cộng thêm khẩu cung Quan Tử Long, hai bằng chứng này đè xuống, muốn cho dì Anh Lạc xoay người đều khó khăn.



Chuyện này so với cô nghĩ ban nãy càng khó giải quyết hơn nhiều.



Hiện tại nhiều lời vô ích, chỉ thêm kích thích đến cảm xúc của Lục Nhân Nhân, Hạ Tịch Quán thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Hiệu trưởng Nhân, chồng trước của cô Quan Tử Long đối với dì Anh Lạc rốt cuộc… là tình cảm thế nào?”



“Ha ha…” Lục Nhân Nhân bật cười một tiếng, tràn đầy hiu hắt: “Sau đó… cô mở ra ngăn kéo của ông ta, trong ngăn kéo kia đều là tranh của Liễu Anh Lạc, năm đó đứng trên đỉnh cao của giới trang sức, bị Liễu Anh Lạc thiết kế kinh diễm ánh mắt đâu chỉ là cô, còn có ông ta.”



“Tình cảm nhiều năm của chúng cô như vậy cuối cùng vẫn không chống nổi một cái ngoái đầu nhìn lại của Liễu Anh Lạc, ông ta thay lòng đổi dạ, yêu Liễu Anh Lạc.”



“Lúc đó con không còn, cô mất hết can đảm, đề xuất ly hôn với ông ta, ông ta xáu hổ không chịu nồi, ký tên trên đơn ly hôn, sau đó rời xa Đề Đô, một lần đi đã qua máy chục năm, cô cũng chưa từng gặp lại ông ta, đương nhiên, cô cũng không muốn gặp lại con người đó.”



Hạ Tịch Quán sắp xếp các sự kiện của câu chuyện này thật nhanh trong đầu, không buông tha bắt kỳ dấu vết nào, hiện tại việc cấp bách là cô phải tìm được Quan Tử Long trước tiên.



“Hiệu trưởng Nhân, nêu như cô tín nhiệm lời con, thì cô buông tay đi, để con điều tra chuyện này.”



“Quán Quán, cô nói nhiều như vậy, lẽ nào con còn tưởng rằng Liễu Anh Lạc là một người tốt sao, cô ta…”



Hạ Tịch Quán cầm bàn tay lạnh như băng của Lục Nhân Nhân: “Hiệu trưởng Nhân, nếu như dì Anh Lạc không phải người tốt, vậy cô để con thừa cơ hội lần này tự tay vạch trần bộ mặt thật của bà ấy, không phải như vậy tốt hơn sao?”



Lục Nhân Nhân ngắn ra.



Hạ Tịch Quán lại nói, tiếng nói cô thanh lệ leng keng mạnh mẽ: “Nếu như dì Anh Lạc là một người tốt, vậy nói rõ năm đó có ẩn tình khác, vậy hiệu trưởng Nhân chẳng lẽ muốn để cho con cô uỗổng mạng, cô không muốn tra ra hung phạm năm đó sao?”



Lục Nhân Nhân giật mình, rất lâu sau đó bà lộ ra vẻ mệt mỏi, dường như khí lực toàn thân đều bị hút khô: “Được, cô nghe Quán Quán.”



Hạ Tịch Quán nắm chặt tay Lục Nhân Nhân, cô luôn cảm giác phía sau sự kiện năm đó có một bàn tay dàn dựng hết thảy.



Từ đó về sau, giữa Lục Tư Tước và dì Anh Lạc trong lại xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện này dường như: xâu chuỗi với nhau, dường như cực kỳ lâu trước đây, ở lúc người ta chưa phát giác ra, đã có người vươn tay đến Lục gia.



“Hiệu trưởng Nhân, nêu như cô tín nhiệm lời con, thì cô buông tay đi, để con điều tra chuyện này.”



“Quán Quán, cô nói nhiều như vậy, lẽ nào con còn tưởng rằng Liễu Anh Lạc là một người tốt sao, cô ta…”



Hạ Tịch Quán cầm bàn tay lạnh như băng của Lục Nhân Nhân: “Hiệu trưởng Nhân, nếu như dì Anh Lạc không phải người tốt, vậy cô để con thừa cơ hội lần này tự tay vạch trần bộ mặt thật của bà ấy, không phải như vậy tốt hơn sao?”



Lục Nhân Nhân ngần ra.



Hạ Tịch Quán lại nói, tiếng nói cô thanh lệ leng keng mạnh mẽ: “Nếu như dì Anh Lạc là một người tôt, vậy nói rõ năm đó có ẩn tình khác, vậy hiệu trưởng Nhân chẳng lẽ muốn để cho con cô uỗổng mạng, cô không muốn tra ra hung phạm năm đó sao?”



Lục Nhân Nhân giật mình, rất lâu sau đó bà lộ ra vẻ mệt mỏi, dường như khí lực toàn thân đều bị hút khô: “Được, cô nghe Quán Quán.”



Hạ Tịch Quán nắm chặt tay Lục Nhân Nhân, cô luôn cảm giác phía sau sự kiện năm đó có một bàn tay dàn dựng hết thảy.



Từ đó về sau, giữa Lục Tư Tước và dì Anh Lạc trong lại xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện này dường như xâu chuỗi với nhau, dường như cực kỳ lâu trước đây, ở lúc người ta chưa phát giác ra, đã có người vươn tay đến Lục gia.



Hoặc có lẽ là, trong bóng tôi thủy chung có một đôi mắt đang theo dõi Lục gia.



Người đằng sau tắm màn kia là ai, mục đích rốt cuộc là gì?



Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Tịch Quán cảm thấy nghi ngờ tầng tầng lớp lớp, cô dường như đã nhận ra cái gì, nhưng vừa dường như cái gì cũng không nắm được.



Đôi mắt trong veo của Hạ Tịch Quán từ từ tràn ra ánh sáng bén nhọn, lập tức quang mang vạn trượng, cô không sợ hãi gian nan cùng hiểm trở, tất cả nghi ngờ đều sẽ bị lột trần, tất cả mọi người của Lục gia sẽ từ guồng quay thống khổ giải thoát.



Cô có thể.
Chương 1343:



“Hiệu trưởng Nhân, con thấy cô rất mệt mỏi, để con lái xe đưa cô về nhà nghỉ ngơi, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày con đều sẽ đi gặp cô, cô thấy chuyện gì vui trong ngày thì cứ chia sẻ với con.”



Hạ Tịch Quán cảm thầy người đằng sau tắm màn kia là từ trên người Lục Nhân Nhân mở ra lỗ hồng, hết thảy đều từ Lục Nhân Nhân bắt đầu, cho nên cô hoài nghỉ người sau tắm màn đó còn có thẻ tìm tới Lục Nhân Nhân.



Lục Nhân Nhân gật đầu: “Được, Quán Quán, con có thể theo cô trò chuyện là tốt nhất, đúng rồi Quán Quán, cô có một việc muốn nói cho conl”



Lục Nhân Nhân đột nhiên nghiêm mặt nói.



Hạ Tịch Quán câu môi: “Hiệu trưởng Nhân, cô nói đi, con nghe.”



“Chuyện này là về Lục Hàn Đình, Quán Quán, con phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”



Nhìn thần sắc ngưng trọng của Lục Nhân Nhân, Hạ Tịch Quán cũng thu lại ý cười: “Hiệu trưởng Nhân, Lục tiên sinh sao vậy ạ, anh ấy chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?”



Nhìn vẻ mặt Hạ Tịch Quán sót ruột lo lắng như thế, Lục Nhân Nhân đã cảm thấy tức giận, bà từ đầu đến cuối đều cảm thấy Lục Hàn Đình không xứng với Hạ Tịch Quán tốt như vậy.



“Quán Quán, Lục Hàn Đình không xảy ra chuyện gì, con không cần lo lắng, nó hiện tại còn rất tốt đấy, còn lên diễn vỏ anh hùng cứu mỹ nhân, con xem đây là cái gì?”



Lục Nhân Nhân đưa ảnh chụp tới trước mặt Hạ Tịch Quán.



Hạ Tịch Quán lập tức liền thấy Lục Hàn Đình, trong ngực anh ôm một cô gái, cô gái kia khoác trên người áo khoác ngoài của anh, chôn khuôn mặt nhỏ ở trong ngực anh, hai người nhìn hết sức thân mật.



Mấy năm này trên người Lục Hàn Đình dính qua không ít tin đồn nam nữ, Thượng Quan Mật Nhi mới vừa giải quyết xong, đám oanh oanh yến yến lại quay chung quanh tại anh bên người, anh cũng sẽ gặp dịp thì chơi, nhưng cảm giác xa cách giữa anh cùng những người phụ nữ kia liếc mắt là có thể nhìn ra, thế nhưng, cô gái này bát đồng.



Hạ Tịch Quán có giác quan thứ sáu nhạy bén nhất trong truyền thuyết của phụ nữ, cô liếc mắt là có thể nhìn ra Lục Hàn Đình đối với cô gái này rất đặc biệt.



Cô gái này là ai?



Cô nhớ tới Lục Hàn Đình vốn là lái xe tới đón của cô, nhưng anh đột nhiên gọi tới, nói công ty có chút việc.



Hiện tại chân tướng rõ ràng, anh căn bản cũng không phải đến công ty, mà là ở cùng một cô gái.



Anh vậy mà nói dồi.



Đã nhiều năm như vậy, Hạ Tịch Quán thực sự lần đầu tiên chứng kiến Lục Hàn Đình nói dối, anh dĩ nhiên vì một cô gái nhi nói dối với cô.



“Quán Quán, cô trước khi tới bên ngoài khách sạn đã tháy Lục Hàn Đình, cô gái này tên Trầm Tiểu Liên, gia cảnh rất nghèo khổ, cô ta đã lập gia đình, nhưng chồng rất bạo lực, nghe nói trong khách sạn chồng cô ta chuyên môn thuê phòng dùng roi da đánh cô ta, sau đó con cũng thấy đấy, Lục Hàn Đình chạy đến anh hùng cứu mỹ nhân, cô nhìn nó ôm Trằm Tiểu Liên đi.” Lục Nhân Nhân nói rõ sự thật.



Hạ Tịch Quán im lặng vài giây, sau đó nói: “Hiệu trưởng Nhân, cám ơn cô đã nói cho con biết cái này, con đưa cô về nhà trước, sau đó đi tìm Lục Hàn Đình, giữa những người yêu nhau sợ nhất là mắt đi tín nhiệm và suy nghĩ của mình, không bằng gặp mặt nói rõ.”



Lục Nhân Nhân nhìn dáng vẻ Hạ Tịch Quán bình tĩnh thông minh, cũng câu môi: “Quán Quán, con không phải sợ, nếu như Lục Hàn Đình thực sự phụ bạc con, con một chân đạp nó cho cô, người đàn ông thích con còn rất nhiều, đều đang xếp hàng đó kìa.”



Hạ Tịch Quán bị chọc cười.



Hạ Tịch Quán đưa Lục Nhân Nhân trở về, sau đó cô đi thẳng tới biệt thự Lục Hàn Đình.



Người làm nữ kéo ra cổng biệt thự, Hạ Tịch Quán đi vào, lúc này Sùng Văn vội vã chạy tới: “Hạ… Hạ tiểu thư, sao cô lại tới đây, cô tới sao không nói trước một tiếng?”



Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Tôi chính là đột nhiên tập kích, nhìn chủ tử nhà anh có đưa cô nào về nhà lúc tôi vắng mặt không.”



“.” Sùng Văn chột dạ, ánh mắt lóe lên một cái.
Chương 1344:



Hạ Tịch Quán thu hết vẻ chột dạ của Sùng Văn vào mắt, nhưng cô không nói gì thêm: “Lục Hàn Đình đâu, ở trên lầu?”



Nói rồi cô nhắc chân đi lên lầu tìm Lục Hàn Đình.



“Hạ tiểu thư…” Sùng Văn nhanh chóng chặn Hạ Tịch Quán: “Hạ tiểu thư, nếu không cô ngồi đây trước một chút, tôi đi báo chủ tử.”



Hạ Tịch Quán dừng bước, cô ưỡn thẳng lưng, đôi mắt sáng nhìn Sùng Văn, bật ra hai chữ: “Tránh ra!”



Da đầu Sùng Văn tê rằn, Hạ Tịch Quán không phải cô gái bình thường, cô là cô gái của Lan Lâu, một thân quyết đoán không chút nào kém chủ tử nhà mình, anh ta nào còn dám cản?



Sùng Văn ngoan ngoãn lui sang một bên, anh ở trong lòng chao ôi một tiếng – chủ tử, tôi nói rồi mà, anh chơi với lửa có ngày chết cháy, anh toi đời rồi!



Hạ Tịch Quán lên lầu, trực tiếp tự tay đầy ra phòng khách cửa phòng, trong phòng mùi nước khử trùng gay mũi, bên trong có rất nhiều bác sĩ và y tá, bọn họ đang xử lý vết thương cho Trầm Tiểu Liên.



Trầm Tiểu Liên thay đổi váy trắng dài, mềm yếu nằm trên giường, khi vết thương đụng tới nước khử trùng, cô ta rên lên, đôi mắt to ươn ướt đỏ, thực sự là đáng yêu không nói ra được.



Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng ở một bên, đang nhìn bác sĩ xử lý vét thương cho Trầm Tiểu Liên.



Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Lục Hàn Đình quay đầu, rất nhanh đã thấy được đứng Hạ Tịch Quán ở cạnh của.



“Quán Quán, sao em lại tới đây?” Lục Hàn Đình nhanh chóng nhắc chân dài đi tới, cầm bàn tay mềm mại của Hạ Tịch Quán.



Trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán treo ý cười, còn mặt mày cong cong chớp mi: “Nghe nói anh nhặt một cô gái về, cho nên em tới nhìn thử.”



Lục Hàn Đình ngắng đầu, nhãn phong sắc bén như có như không thổi qua Sùng Văn sau lưng.



Sùng Văn đổ mồ hôi lạnh – Chủ tử, chuyện này không liên quan đến tôi!



Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán từ khuôn mặt tuấn tú Lục Hàn Đình chuyển tới trên khuôn mặt nhỏ của Trầm Tiểu Liên, chỉ thấy Trầm Tiểu Liên cũng nâng lên cặp mắt mắt to đo đỏ, động lòng người nhìn cô.



Hạ Tịch Quán đi tới bên giường, cô từ trên cao nhìn xuống Trằm Tiểu Liên, sau đó hướng về phía Lục Hàn Đình nhẹ nhàng cười: “Cô ấy là ai vậy Lục tiên sinh.”



Lục Hàn Đình đã cảm thấy đêm nay Hạ Tịch Quán cười phá lệ rực rỡ, anh nhéo nhéo bàn tay nhỏ mềm mại của cô: “Cô ấy tên là Trầm Tiểu Liên.”



“Đại ca ca, em…” Trầm Tiểu Liên mềm yếu lên tiếng.



Hạ Tịch Quán căn bản không nhìn cô ta, lên tiếng cắt đứt lời của cô ta: “Đại ca ca? Lục tiên sinh, em sao không biết dì Anh Lạc từ lúc nào sinh cho anh cô em gái thế? Đây là em gái ruột, hay là em gái mưa?”



Lục Hàn Đình nhanh chóng mím đôi môi mỏng, anh vươn cánh tay ôm vòng eo của Hạ Tịch Quán, ở bên tai thấp giọng dỗ cô: “Quán Quán, đừng quậy, em gái mưa của anh là ai em còn không biết à? Cô ấy là Trầm Tiểu Liên, hôm mưa kia xe anh đụng phải cô ấy, nên mang cô ấy về.”



Từ lúc Hạ Tịch Quán tiến đến, còn không có chính diện phản ứng qua Trầm Tiểu Liên, cô chỉ là cùng Lục Hàn Đình nói chuyện, một thân khí tràng chính cung nương nương đè bẹp vẻ đáng yêu của đóa bạch liên hoa Trầm Tiểu Liên, hỏa lực rát lớn.



Trầm Tiểu Liên ngồi trên giường, sắc mặt đã trắng bệch không có chút huyết sắc nào, Hạ Tịch Quán hoàn mỹ diễn dịch một câu – Ở trước mặt tôi, cô ngay cả phần chen miệng cũng không có!



Cạnh cửa Sùng Văn không thể không giơ ngón tay cái lên cho Hạ Tịch Quán, Hạ tiểu thư ra quân, quả nhiên là không giống với người thường.



Hạ Tịch Quán đẩy Lục Hàn Đình, ra cô dường như đột nhiên nghĩ tới còn có một nhân vật như Trầm Tiểu Liên, lên tiếng nói: “Sùng Văn , qua đây mang cho tôi cái ghế.”



“Yes Sir!” Sùng Văn nhanh chóng tiến lên, đưa đến một cái cái ghế: “Hạ tiểu thư, mời ngồi.”



Hạ Tịch Quán ngồi xuống, an vị ở bên giường, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng Trầm Tiểu Liên.
Chương 1345:



Sùng Văn dự định thối lui đến một bên, thế nhưng lúc này anh ta cảm giác được ánh mắt chủ tử nhà mình hung hăng bắn qua đây, mang theo oán khí.



Lục Hàn Đình nhìn vừa rồi Sùng Văn dùng hai tay đưa ghế tới – Hiện tại Quán Quán ngay cả cái ghế cũng không muốn anh đưa, phai nhạt rồi, tình cảm cuối cùng cũng phai nhạt rồi.



Hạ Tịch Quán lặng lặng ngồi ở ghé trên, khí độ thông tuệ ung dung mang theo mấy phần dò xét từ trên cao nhìn xuống, cứ như vậy nhìn Trầm Tiểu Liên, cũng không nói chuyện.



Trằm Tiểu Liên cuộn tròn ngón tay, cô ta cảm giác đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán như đã nhìn thấu cô ta, khiến cô ta không cách nào nhìn thẳng.



“Hạ… chị Hạ, chị đừng hiểu lầm, em và đại ca ca…” Trầm Tiểu Liên run run cắt tiếng.



Hạ Tịch Quán rất nhanh thì nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, buồn cười cắt lời cô ta: “Hửm? Đại ca ca?”



Trầm Tiểu Liên cứng họng.



Hạ Tịch Quán câu đôi môi đỏ mọng: “Em Trầm, em luôn miệng bảo tôi không nên hiểu lầm, vậy một tiếng đại ca ca là thứ em có thể gọi? Em chắc không phải giả câm vờ điếc chứ? Vừa rồi tôi và Lục tiên sinh nói chuyện em không nghe được à, Lục tiên sinh nói, anh ấy chẳng có cô em gái như em mà nhỉ?”



Nói rồi Hạ Tịch Quán ngẳng đầu nhìn Lục Hàn Đình bên người, chứng thực: “Đúng không Lục tiên sinh?”



Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng bên người Hạ Tịch Quán, đôi mắt anh thâm thúy vẫn rơi trên người Hạ Tịch Quán, anh giơ tay, dùng bàn tay nhu xoa mái tóc dài thanh thuần của cô, cưng chiều gật đầu: “Ừ.”



Sắc mặt Trầm Tiểu Liên trắng hơn, Hạ Tịch Quán rõ ràng là ra oai phủ đầu và làm cô ta khó chịu, nhưng Lục Hàn Đình cưng chiều cô, dung túng cô nhục nhã cô ta.



Hiện tại Sùng Văn cũng đứng phía sau Hạ Tịch Quán, dáng vẻ rất cung kính, tuy là Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình còn chưa lĩnh giấy kết hôn, thế nhưng toàn bộ Lục gia, tắt cả mọi người bên cạnh Lục Hàn Đình đều xem Hạ Tịch Quán là nữ chủ nhân, là đương gia chủ mẫu đời mới của Lục gia.



Trầm Tiểu Liên run rẩy hàng mi nhỏ dài, trong đôi mắt to đã dâng lên giọt nước mắt, càng lộ ra vẻ yêu ớt, cô ta nhỏ giọng sửa lời: “Chị Hạ, em và… Lục tổng cũng không phải như chị tưởng tượng, số mệnh em không tốt, đến từ vùng núi nghèo khổ, trong nhà còn có vài đứa em trai, vì để nuôi em trai đi học, ba mẹ em đã bán em cho tên côn đồ Ngô Hạo, buộc em kết hôn, nhưng, nhưng…”



Trầm Tiểu Liên nhanh chóng ngẳng đầu nhìn Lục Hàn Đình, thực sự là điệu bộ thiếu nữ muốn nói lại xấu hổ: “Em và Ngô Hạo còn chưa… viên phòng, chúng em hữu danh vô thực, em đến nay vẫn sạch sẽ.”



Phía sau Sùng Văn đã thấy cực kỳ buồn nôn, kỳ thực ở đây không có ai quan tâm Trằm Tiểu Liên có sạch sẽ hay không, thế nhưng cô ta cố ý nói ra, nói cho Lục Hàn Đình nghe.



Bất kỳ người đàn ông nào nghe xong đoạn chuyện xưa này đều sẽ động lòng! Người chị tốt liều mình cứu em trai, lại trung liệt không gì sánh được, làm cho ý muốn bảo vệ của đàn ông hộ sôi trào, hận không thể bảo hộ cô ta cả đời.



Trên khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình không có bắt kỳ cảm xúc sóng lớn nào, thậm chí anh cũng không ngắng đầu nhìn Trằm Tiểu Liên, như thể không nghe được lời cô ta.



Lúc này “ba ba ba”, Hạ Tịch Quán vỗ tay, vô cùng nễ đoạn chuyện xưa này của Trầm Tiểu Liên mà vỗ tay.



Trong đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán nhộn nhạo ý cười: “Em Trằm, em kể tiếp đi, tôi còn đang nghe mà.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom