• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1280-1284

Chương 1280:



Ngày hôm nay anh nhận Bì Bì và Tinh Tinh làm con, cũng chưa phong tỏa tin tức, anh biết cô nhất định sẽ tới, chỉ là nhanh hơn so với anh tưởng tượng.



Lục Hàn Đình hiện tại cũng không muốn thấy người phụ nữ tàn nhẫn này nữa, chỉ cần nghĩ đến từng hành động của cô, anh liền muốn hung hăng dạy dỗ cô một trận, để cô nếm được vị đắng.



“Không gặp, bảo cô ấy đi đi!” Lục Hàn Đình trầm giọng nói.



“Vâng.”



Hạ Tịch Quán tới, bây giờ đang ở ngoài cửa lớn biệt thự.



Sáng sớm hôm nay cô tỉnh lại trong phòng tổng thống, cô cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ rõ buổi tiệc hội nghị của Lục thị tối hôm qua cô đã uống say, cô muốn bắt Lục Hàn Đình lại, nhưng Lục Hàn Đình trực tiếp đưa ném cô vào trong nước để tỉnh rượu.



Nghĩ đến chuyện ngu xuẩn cô đã làm, Hạ Tịch Quán liền hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.



Sau đó cô rời khỏi Lục thị, về đến nhà, rất nhanh liền nhận được điện thoại của dì Tô, dì Tô nói Tinh Tinh bị Lục Hàn Đình đón đi rồi, Bì Bì cũng đi theo.



Hạ Tịch Quán cả kinh, cô còn không tìm được thời gian nói cho Lục Hàn Đình về thân thế của Bì Bì và Tinh Tinh, anh vẫn hiểu lầm Bì Bì Tinh Tinh là con của Tô Hi, chẳng lẽ anh thương tổn hai đứa bé?



Hạ Tịch Quán vội vã chạy tới nơi này, muốn gặp Lục Hàn Đình.



Lúc này “két” một tiếng, cửa biệt thự lần nữa được mở ra, người làm nữ đứng ở cạnh cửa nói: “Thật ngại quá, tiên sinh chúng tôi nói ngài ấy không muốn gặp cô, bảo cô lập tức rời đi.”



Cái gì?



Anh không muốn gặp cô?



Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú: “Tôi sẽ không đi, hai đứa con của tôi còn ở bên trong, Lục Hàn Đình đâu, vì sao anh ấy không gặp tôi?”



“Tiểu thư, chúng tôi cũng là nghe lệnh mà làm việc thôi, tiên sinh không muốn gặp cô, mời cô lập tức rời đi!!”



Oanh một tiếng, người làm nữ trực tiếp đóng cổng biệt thự lại.



Hạ Tịch Quán: “…”



Trong thư phòng, Lục Hàn Đình đứng lặng trước cửa số sát đất, anh rũ mí mắt anh tuần nhìn dưới lầu, thu hết thân ảnh nhỏ xinh của Hạ Tịch Quán vào đáy mắt mình.



1280-1-cung-chieu.jpg




Thế nhưng Tiểu Tinh Tinh vẫn còn khóc, bàn tay nhỏ xinh chà chà khóe mắt, nước mắt đầy mặt.



Lục Hàn Đình trầm giọng nói: “Cô đi ra ngoài đi.”



“Vâng, tiên sinh.” Người làm nữ nhanh chóng lui ra.



Lục Hàn Đình nhìn Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh đã tắm xong, trên người mặc chiếc váy hai dây màu vàng, trên đôi chân nhỏ còn mang chiếc tất cùng màu, hiện tại cô bé đứng khóc, tất đã rớt một cái, lộ ra bàn chân nhỏ xíu.



Lục Hàn Đình cảm tháy tiếng khóc của Tiểu Tinh Tinh đã làm trái tim anh tan vỡ, anh nhanh chóng ôm Tiểu Tinh Tinh trong khuỷu tay có lực, dịu dàng dỗ dành: “Tiểu Tinh Tinh, sao con khóc, mau nói cho chú biết.”



Trên khuôn mặt nhỏ Tiểu Tinh Tinh treo đầy nước mắt trong suốt, cô bé uất ức nhìn Lục Hàn Đình, cái miệng nhỏ hồng hồng chu lên, còn muốn khóc: “Mẹ ơi… Tinh Tinh nhớ mẹ… Tỉnh Tỉnh nhớ mẹ… hu hu…”



Tiểu Tinh Tinh muón mẹ, cho nên khóc.



Trái tim Lục Hàn Đình tê dại, dù anh không còn cách nào tha thứ Hạ Tịch Quán, nhưng ba đứa con này đều rất yêu cô, tình yêu của mẹ là thứ mà bắt cứ kẻ nào cũng không thể thay thế được.
Chương 1281:



“Tinh Tỉnh ngoan, đừng khóc, con xem bây giờ đã khuya lắm rồi, sáng mai chú liền dẫn con đi tìm mẹ có được hay không?” Lục Hàn Đình vươn bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tiểu Tinh Tinh.



Kỳ thực Lục Thần Dịch chính là anh tự tay nuôi lớn, anh cũng không tính là ông bó bỉm sữa, nhưng bây giờ Tiểu Tỉnh Tinh nho nhỏ được anh ôm vào trong ngực, Tinh Tinh mềm mại như không xương, anh thận trọng cũng không dám dùng sức, rất sợ làm đau Tiểu Tinh Tinh.



Tiểu Tinh Tinh thương tâm ghé vào đầu vai Lục Hàn Đình nức nở, hít hít vào, cái mũi nhỏ hồng hồng, tiếng nức nở làm làm người ta tan nát cõi lòng: “Không muốn, bây giờ: con muốn mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi.”



Lúc này Bì Bì vào được, cậu nhìn Lục Hàn Đình: “Chú đẹp trai, chú có dỗ em gái cũng vô dụng, mẹ lúc nào cũng ngủ với em gái, cho dù lúc mẹ bận rộn, buỏi tối cũng sẽ cùng em gái video call, buôn chuyện trời đất.”



Lục Hàn Đình nhìn Tiểu Bì Bì, ánh mắt kia đại ý lẽ nào đêm nay không thể ngoại lệ một lần?



Tiểu Bì Bì nhún vai không thể.



Lục Hàn Đình đau đầu, hiện tại Hạ Tịch Quán đang ở ngoài cửa lớn, anh đã ra lệnh, không cho cô vào, cũng không để cô gặp con.



Hơn nữa anh còn quyết định rồi, muốn nhận Bì Bì và Tinh Tinh đến cạnh mình nuôi nắng, anh muốn lấy quyền nuôi dưỡng hai đứa con này.



Nhưng bây giờ kế hoạch có biến, anh quên mát bọn nhỏ rất ỷ lại yêu thương Hạ Tịch Quán, muốn mạnh mẽ tách bọn chúng ra khỏi mẹ mình đoán chừng là không thẻ.



Tiểu Tinh Tinh còn đang không ngừng khóc, tay chân anh luống cuống dỗ dành, nhưng dỗ mãi cũng chẳng dỗ được.



Lục Hàn Đình đau lòng không chịu được, anh khom lưng nhặt đôi tất trên thảm lên, giúp Tiểu Tinh Tinh mặc vào: “Được, Tinh Tinh, chú hiện tại liền dẫn con đi gặp mẹ, nhưng con không thể khóc, có được không?”



Tiểu Tinh Tinh nhanh chóng ngừng tiếng khóc, đôi mắt to ươn ướt nhìn Lục Hàn Đình: “Thật không ạ chú đẹp trai, con có thể gặp mẹ con rồi?”



“Đương nhiên là thật, chú hiện tại liền mang con đi.” Lục Hàn Đình nắm tay Tiểu Tinh Tinh, dắt cô bé ra ngoài.



Ông bồ và cô em gái đã đi, Tiểu Bì Bì đi tới ban công trong phòng, cậu cúi cái đầu nhỏ nhìn xuống dưới lầu, mẹ còn đứng ở đó.



Tiểu Bì Bì, mẹ, con chỉ có thể giúp mẹ tới đây, bố đã mang theo em gái xuống phía dưới tự mình nghênh tiếp mẹ, con đường sau này hai người phải tự giải quyết đi.



Bên ngoài cửa biệt thự, Hạ Tịch Quán lấy điện thoại ra, cô muốn gọi cho Lục Hàn Đình.



Thế nhưng lúc này “két” một tiếng, cổng biệt thự đột nhiên mở ra, ánh đèn sáng trưng bên trong hắt ra, Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, Lục Hàn Đình và Tiểu Tinh Tinh một lớn một nhỏ xông vào trong tầm mắt cô.



“Mẹ…” Tiểu Tinh Tinh nhào đến Hạ Tịch Quán.



Hạ Tịch Quán vươn cánh tay đón Tiểu Tinh Tinh, cũng bế Tiểu Tỉnh Tinh lên, cô dùng sức hôn lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tinh Tinh: “Tinh Tinh, con có nhớ mẹ không? Mẹ rất nhớ con đó.”



Tiểu Tinh Tinh vui vẻ ôm cổ Hạ Tịch Quán, cũng hôn lên mặt mẹ, mềm nhẹ cười nói: “Dĩ nhiên rồi ạ, Tinh Tinh mỗi ngày đều nhớ mẹ mà, vừa rồi Tinh Tinh nhớ mẹ đến khóc nhè đó…”



Hạ Tịch Quán thấy viền mắt Tiểu Tinh Tinh hồng hồng, như là khóc qua, trong lòng cô tê rần, lại hôn Tiểu Tinh Tinh vài cái biểu thị vui vẻ.



Tiểu Tinh Tinh ở trong lòng mẹ cười khanh khách.



Lục Hàn Đình nhìn hai mẹ con, mặc kệ anh có tức giận Hạ Tịch Quán bao nhiêu, nhưng nhìn hai mẹ con trái tim anh đã mềm nhũn, mềm đến rồi tinh rối mù.
Chương 1282:



Lúc này Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt trong vắt nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Bì Bì đâu, Lục tổng, làm phiền anh gọi Bì Bì ra, tôi muốn mang hai đứa về nhà.”



Hạ Tịch Quán cũng có chút tức giận, anh không nói tiếng nào đã mang hai đứa bé đi, anh biết cô làm mẹ hoảng hốt thế nào không?



Vừa rồi anh còn cố ý không gặp cô, để cô đứng ở ngoài cửa đợi, thực sự là quá ác!



Lục Hàn Đình mím môi mỏng, đôi mắt sắc như chim ưng nhìn Hạ Tịch Quán: “Về nhà, về nhà nào, lẽ nào chỗ này của tôi không phải là nhà của Bì Bì và Tinh Tinh sao?”



Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán đột nhiên run lên, lời này của anh là có ý gì, lẽ nào… anh đã biết thân thé của Bì Bì và Tinh Tỉnh rồi?



Nhìn bộ dáng cô khiếp sợ, Lục Hàn Đình châm chọc câu môi: “Hạ Tịch Quán, cô thực sự là một kẻ lừa đảo, cô còn muốn gạt tôi tới khi nào?”



Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt lại, anh đã biết, anh thực sự đã biết thân thế của Bì Bì và Tỉnh Tinh rồi.



Kỳ thực cô cũng không định gạt anh, cô vẫn luôn muốn tìm một thời gian nói cho anh biết, không ngờ tới anh đã tự biết trước.



Lúc này Lục Hàn Đình nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh, mềm mại nói: “Tinh Tinh, tối nay con ngủ ở chỗ chú có được hay không?”



Tiểu Tinh Tinh nhanh chóng nhìn về phía Hạ Tịch Quán, trưng cầu ý kiến: “Mẹ, chúng ta tối nay có thể ngủ ở chỗ chú này không ạ, chú đối với con và anh rất tốt, chú rất yêu thích bọn con đó.”



Tiểu Tinh Tinh vẫn lo lắng Lục Hàn Đình biết đến chuyện của bố cô bé, hiện tại mẹ đã tới, bà mối nhỏ như cô đương nhiên phải tạo cơ hội cho hai người rồi.



Hạ Tịch Quán thấy được khát vọng trong mắt Tiểu Tinh Tinh, hơn nữa nếu Lục Hàn Đình đã biết thân thế của con, cô cũng muốn trò chuyện với anh một chút, nên cô gật đầu: “Vậy được rồi, chúng ta đêm nay ngủ ở chỗ chú này nhé.”



“Thật tốt quá!” Tiểu Tinh Tinh hoan hô nói.



Hạ Tịch Quán ôm Tiểu Tinh Tinh lên lầu, Bì Bì đã trở về phòng của mình ngủ rồi, Hạ Tịch Quán nhìn Bì Bì sau đó ngủ với Tiểu Tinh Tinh.



Tiểu Tinh Tinh chui trong lòng Hạ Tịch Quán, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ cảm thấy chú đẹp trai thế nào ạ?”



“Tinh Tinh, sao con lại hỏi như vậy?”



*Con thấy chú đẹp trai rất tốt đó, bà ngoại nói xem đàn ông phải xem mặt, chú đẹp trai đẹp trai như vậy, lại cao như vậy, cánh tay rất có lực, dùng lời bà ngoại nói chính là cực.



phẩm, chú nhất định có thể bảo vệ mẹ thật tốt, con muốn để chú đẹp trai làm bố con, mẹ, mẹ có thích chú đẹp trai hay không?” Tiểu Tinh Tinh chớp chớp đôi mắt to nhìn Hạ Tịch Quán.



Hạ Tịch Quán: ”…”



Cô ở Lan Lâu Cổ Quốc ngủ say hai năm, Tinh Tinh đều là mẹ cô Lâm Thủy Dao nuôi lớn, bà ngoại tư tưởng lệch lạc như vậy hiện tại cũng làm tư tưởng Tiểu Tinh Tinh sai lệch luôn rồi.



Nhưng Hạ Tịch Quán rất ngạc nhiên, Tỉnh Tỉnh cùng Lục Hàn Đình hẳn là mới quen biết, nhưng Tinh Tinh đã thích Lục Hàn Đình, muốn anh làm bồ của mình rồi.



Hạ Tịch Quán xoa xoa tóc Tiểu Tinh Tinh: “Tinh Tinh, mẹ có một việc muốn nói cho con biết, kỳ thực chú đẹp trai chính là bố con đó!”



Cái gì?



Tiểu Tinh Tinh kinh ngạc đến mức há hốc mồm: “Mẹ, mẹ nói thật ạ?”



*Đương nhiên là thật.” Hạ Tịch Quán khẳng định gật đầu.



Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Hàn Đình đi đến, anh nhìn đang hai mẹ con đang thì thầm to nhỏ kia: “Sao lại không ngủ, đang nói chuyện gì thế?”



“Chú đẹp trai, con và mẹ đang nói chuyện về chú đó ạ, mẹ nói cho con biết một bí mật.” Tiểu Tinh Tinh thần bí chớp mắt.



Lục Hàn Đình đi tới bên giường, anh thương yêu nhìn nắm bột nhỏ này: “Bí mật gì?”
Chương 1283:



“Bí mật này chính là… mẹ nói chú đẹp trai chính là bố con!”



Ánh mắt Lục Hàn Đình liền rơi vào Hạ Tịch Quán.



Hạ Tịch Quán không ngờ mồm miệng Tiểu Tinh Tinh nhanh như vậy, cô muốn che cũng không kịp, cô chỉ đành ôm lấy Tiểu Tinh Tinh: “Tinh Tinh, ngủ đi.”



Tiểu Tinh Tinh vỗ vị trí bên giường: “Chú đẹp trai, tối hôm nay chú ngủ chung với bọn con đi, chú ngủ ở đây này.”



Hạ Tịch Quán muốn lên tiếng, thế nhưng lúc này bên giường đã lõm xuống, Lục Hàn Đình đã nằm xuống: “Tinh Tỉnh, vậy con phải gọi chú là gì nhỉ?”



“Bố ơi…” Tiểu Tinh Tinh vui vẻ lại có chút ngượng ngùng kêu một tiếng.



Lục Hàn Đình cũng cảm giác trái tim phẳng lặng của mình bị một hòn đá ném xuống, trong nháy mắt tạo nên từng vòng sóng rung động, anh hôn lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tinh Tinh : “Tinh Tỉnh, bố yêu con.”



Tiểu Tinh Tinh rất vui vẻ: “Bố mẹ, con buồn ngủ quá.”



“Ngủ đi.” Hạ Tịch Quán đắp chăn cho Tiểu Tinh Tinh.



Thế nhưng ai ngờ Tiểu Tinh Tinh lại ngồi dậy, bây giờ cô nhóc đang ngủ ở giữa, cô bé bỗng bò dậy, bò tới bên cạnh giường, còn vươn tay nhỏ bé đẩy đẩy Hạ Tịch Quán vào trong lòng Lục Hàn Đình: “Mẹ, mẹ ngủ chung với bố đi…”



Vành tai trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán lập tức đỏ ửng: “Tinh Tinh, con…”



“Bố, mẹ, hai người yên tâm đi, con biết mà, bà ngoại nói con nít phải hiểu chuyện, tự mình lăn ra bên giường để cho bố mẹ ngủ chung, bởi vì bố mẹ còn phải sinh em cho con.” Tiểu Tinh Tinh che miệng cười nói.



Nhìn con gái “hiểu chuyện”như thế, Hạ Tịch Quán: “…”



Hạ Tịch Quán phát hiện, cô giao Tiểu Tinh Tinh cho mẹ mình hoàn toàn là quyết định sai lầm, hơn nữa, cô sinh ba đứa con rồi, sao còn sinh được nữa, nếu như tiếp theo cũng tam thai thì cô nên gì hả, hả?



Lúc Hạ Tịch Quán sinh tam thai cửu tử nhất sinh, có bóng ma rất nặng trong lòng, cô còn bình thường gặp ác mộng, mơ tới lúc mình mang bầu, khi đó cô sẽ giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng, cô tuyệt đối không muốn sinh nữa.



Lúc này Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn ngủ ở bên ngoài, còn đắp chăn lên cho mình: “Bố, mẹ, ngủ ngon nha.”



Tiểu Tinh Tinh nhắm nghiền hai mắt, rất nhanh đã say giấc.



Con đang ngủ, hiện tại đến lúc giải quyết chuyện giữa người lớn với nhau rồi, Hạ Tịch Quán chậm rãi nghiêng người sang, nâng đôi mắt trong vắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Lục Hàn Đình, có phải anh đã biết thân thế bọn nhỏ rồi không?”



Lục Hàn Đình nghiêng mắt nhìn Hạ Tịch Quán, vì tới gặp con, cô đã đổi lại về gương mặt của mình, bởi vì đang nằm, vài lọn tóc dài đen nhánh quấn trên cần cổ thanh thoát, vừa thanh thuần vừa quyền rũ.



Chính là người phụ nữ này sinh ba đứa con cho anh, cô là mẹ của con anh.



Lục Hàn Đình không rung động dung là giả, anh còn nhớ rõ lúc ở Hải Thành lần đầu tiên khi hai người gặp nhau trên xe lửa, khi đó cô chỉ có 19 tuổi.



Cô dành hết cảnh xuân và thời gian tươi đẹp nhất của một cô gái cho anh, cô càng cho anh kéo dài huyết mạch ké thừa.



Ngón tay thon dài Lục Hàn Đình cuộn tròn, muốn ôm cô, dùng sức cô ôm ở trong ngực mình, khảm vào trong cốt nhục mình, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, anh muốn nói cho cô biết anh thích biết bao những đứa con cô sinh cho anh, từ nay về sau anh không muốn xa cách với bọn nhỏ nữa, cũng không muốn để cô ra đi, anh không muốn để cô rời khỏi anh.



Nhưng là, ngón tay anh cuộn lên lại buông ra rồi, bởi vì cô cũng làm rất nhiều chuyện anh không có cách nào tha thứ được.



Lục Hàn Đình mím đôi môi mỏng, hừ lạnh một tiếng: “Thân thế bọn nhỏ có phải cô định lừa gạt tôi cả đời hay không?”
Chương 1284:



“Tôi không có…”



“Cô có!” Lục Hàn Đình trực tiếp cắt dứt lời của cô: “Hạ Tịch Quán, cô quá ích kỷ quá tàn nhẫn, tôi hỏi cô, tại sao cô muốn đưa Dịch Dịch đến bên cạnh tôi, có phải cô không muốn Dịch Dịch không muốn tôi nữa hay không?



Cô vứt bỏ bố con tôi ngoài thế giới của cô, cô chỉ nuôi nắng Bì Bì và Tinh Tinh, thậm chí không cho tôi biết sự tồn tại của hai đứa nó, chỉ chớp mắt Bì Bì và Tinh Tinh đã lớn như vậy, thời gian nhanh đến mức tôi còn chưa kịp tận mắt nhìn bọn nó lớn lên từng chút một, mà cô cũng làm vậy với Dịch Dịch, ba năm, bao nhiêu ngày tháng, nó chính là miếng thịt rớt xuống trên người cô, cô lại chưa từng trở lại!”



Lục Hàn Đình ngồi dậy, lồng ngực to lớn phập phồng, đuôi mắt hẹp dài nhanh chóng dâng lên màu máu đỏ tươi nhuốm vẻ đau xót.



Thời gian, thật sự là thứ khiến người đau đớn nhất, ba năm trước đây ở bờ sông cắm địa, cô hung hăng thọc một đao trong trái tim anh, sau đó mang theo Tô Hi đi xa, hoàn toàn chối bỏ anh, vứt bỏ anh.



Khi đó anh nhìn tận mắt cô và Tô Hi biến mắt ở phần cuối thế giới, biến mắt khỏi cuộc sống của anh, anh ngây thơ cho rằng, khi đó chắc đã là cực hạn đau đón.



Thế nhưng, không phải.



Ba năm sau đó, ngày ngày tháng tháng, lúc anh lẻ loi một mình đứng lặng đầu đường, trong lòng là Tiểu Lục Thần Dịch mới máy tháng lần đầu tiên mở miệng cứ gọi “mẹ”



mãi, anh bắt đầu đắm chìm giữa những người phụ nữ, tìm kiếm bóng dáng của cô, khi đó anh mới phát hiện, năm đó ở bờ sông cắm địa cô chỉ thọc anh một dao, ba năm về sau, một dao kia từng chút một hư thối, nát vụn khiến anh sưng mủ lở loét, vỡ vụn hoàn toàn, Nhìn dáng vẻ anh thống khổ, Hạ Tịch Quán ngồi dậy theo, đôi mắt trong vắt nhanh chóng đỏ lên, cô rất muốn giải thích: “Lục Hàn Đình, anh hãy nghe em nói, ba năm đó Em “Cô còn muốn dùng lời ngon tiếng ngọt gì để gạt tôi nữa?”



Lục Hàn Đình trực tiếp cắt dứt lời của cô, động tác thô lỗ anh xé ra áo sơ mi trên người mình, chỉ vết sẹo nơi trái tim mình: “Hạ Tịch Quán, cô nhìn cho rõ, nơi này là cô đâm đấy, cô biết ba năm trước đây tôi làm thế nào để sống được không, bác sĩ nói chỉ cần tay cô nhắm chuẩn hơn mắy cô, tôi tuyệt không còn cơ hội sống!”



“Tôi nghĩ mình hẳn là hận ngươi, buồn cười là… tôi đã mắt hết sức lực để hận cô, lúc tôi thề với lòng sẽ quên cô đi, tôi chợt bắt đầu phát hiện những người phụ nữ ba năm nay bên cạnh tôi kia hoặc nhiều hoặc ít cũng bắt đầu giống cô, tôi ở đây không ngừng tìm cái bóng của cô trên những người phụ nữ khác.”



“Có đôi khi mệt mỏi, kiệt quệ, cô độc đến tận cùng, tôi đã từng nghĩ tới thực sự sẽ ở cùng một người phụ nữ khác, để cô ta bổ khuyết vị trí của cô, để cô ta dốc lòng chăm sóc Dịch Dịch, tôi hẳn là tự nói với mình tôi không phải không có cô thì không thể, thế nhưng rất đáng tiếc tôi thất bại, cơ thể của tôi luôn luôn chẳng có bất kỳ tính thú với các cô ta.”



“Là người trưởng thành, tôi cũng đến độ tuổi huyết khí phương cương, ham muốn cao, những người phụ nữ kia không khơi dậy được tính thú trong tôi, nhưng nửa đêm khi cô đi vào giấc mộng của tôi, tôi một thân nóng ran tỉnh lại, trong bóng tối lấy tay tự giải quyết chính mình, cô có biết khi đó tôi có biết bao vô lực cùng tuyệt vọng.”



Nói rồi Lục Hàn Đình vươn tay cầm bờ vai oánh nhuận của cô, dùng sức nắm, hung hăng nắm, mặt anh nỏi đầy gân xanh: “Hạ Tịch Quán, tôi vẫn không rõ một vấn đè, vẫn muốn tận miệng hỏi cô, ba năm trước đây… tôi đến tột cùng đã làm sai điều gì?”



Lục Hàn Đình vẫn luôn rất muốn hỏi, anh đến tột cùng đã làm sai điều gì, hiện tại anh rốt cục đã hỏi được.



Tuy anh biết, khi anh hỏi ra vấn đề này cũng đã thua, anh lại một lần nữa buông xuống tất cả kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom