• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1235-1239


Chương 1235:

Lý Kỳ khiếp sợ nhìn Tôn Hiểu, nếu như không phải Lâm Thủy Dao vạch trần việc này, bà ta căn bản cũng không tin cái gì là “phòng cháy, phòng trộm, phòng khuê mật”: “Tôn Hiểu, tôi thực sự coi cô là chị em, cô lại làm như vậy với tôi.”

Lý Kỳ chất vấn Tôn Hiểu.

Tôn Hiểu luống cuống, phải biết rằng rất nhiều sản nghiệp của Tôn thị đều ÿ lại Lý gia, bà ta nhanh chóng giải thích: “Kỳ Kỳ cậu nghe tớ giải thích…”

Lâm Thủy Dao không có hứng thú nghe những thứ này, bà xoay người rời đi.

Nhưng là vừa mới xoay người, bà liền thấy được ở phía trước một dáng người cao lớn, Lệ Quân Mặc tới.

Lệ Quân Mặc không biết từ lúc nào đã tới, hiện tại cặp mắt phượng kia rơi trên mặt Lâm Thủy Dao.

Lâm Thủy Dao tự nhiên chào hỏi ông một tiếng: “Lệ tổng…”

Nói xong, Lâm Thủy Dao rời đi.

Lâm Thủy Dao đi, Lý Kỳ và Tôn Hiểu nhìn Lệ Quân Mặc đều cứng đờ, nhát là Tôn Hiểu, gương mặt bà ta xen lẫn đỏ trắng, nhục nhã lại khó chịu, rất rõ ràng Lệ Quân Mặc đã sớm tới, đã nghe hết lời của Lâm Thủy Dao.

Tôn Hiểu lầy dũng khí nhìn về phía Lệ Quân Mặc, chỉ thấy Lệ Quân Mặc như cây tùng đứng lặng ở đó, ông nhàn nhạt nhãn quét mắt sang bà ta, toát ra vẻ lãnh đạm không thể miêu tả.

Tôn Hiểu liền thấy bản thân bây giờ như một tên hề, Lâm Thủy Dao ở trước mặt Lệ Quân Mặc triệt để tiết lộ bản tính ích kỷ xấu xí cùng tính toán bên trong bà ta.

Năm đó Tôn Hiểu và Lý Kỳ đều nhất kiến chung tình với Lệ Quân Mặc, đã nhiều năm như vậy, vị con cưng Đề Đô này vẫn như cũ thanh hoa nồi bật, vô cùng tôn quý, mà bà ta lại chật vật như vậy.

Lệ Quân Mặc cũng không nói gì, ông cũng xoay người rời đi.

Lý Kỳ và Tôn Hiểu hai chân mềm nhữn, đều ngã ngồi trên thảm.

Lục Hàn Đình đứng ở lầu hai tận mắt nhìn mẹ vợ nhà mình nỗi danh, anh chỉ có thẻ… giơ ngón tay cái lên.

Lục Hàn Đình thầm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn đúng, về sau anh càng phải có định đứng bên cạnh mẹ vợ mới được!

Lúc này “ting” một tiếng, điện thoại trong túi quần vang lên, tin nhắn tới.

Là Tiểu Bì Bì gửi.

Lục Hàn Đình mở tin ra, con ngươi nhanh chóng co rụt lại, Tiểu Bì Bì gửi tin nhắn rất đơn giản: “Hello chú đẹp trai, thông báo chú một tiếng, mẹ chú tới này.”

Tiểu Bì Bì nói mẹ anh tới!

Từ khi Lục Hàn Đình còn rất nhỏ đã mát mẹ, tình thương của mẹ trở thành khiếm khuyết trong cuộc đời anh, hiện tại Tiểu Bì Bì trực tiếp nói, thông báo chú một tiếng, mẹ chú tới.

Lục Hàn Đình: “…”

Lúc này “ting” một tiếng, lại có một tin nhắn, vẫn là Tiểu Bì BÌ gửi.

Lục Hàn Đình nhanh chóng mở ra, tin nhắn là: “À đúng rồi, bố chú cũng tới đó.”

Lục Hàn Đình hai mắt tối sầm, anh nhanh chóng nhắm mắt lại.

Lúc này “ting” một tiếng, lại một tin nhắn, vẫn là Tiểu Bì Bì gửi.

Lục Hàn Đình trong nội tâm cự tuyệt, anh không muốn mở tin nhắn ra, mấy giây sau, anh đành bần thần mở ra: “Nhớ.

kỹ khống chế bố chú một chút, đừng có hù mẹ chú chạy.”

Lục Hàn Đình: “…”

Anh hiện tại rất muốn tìm cho ra Tiểu Bì Bì rồi đánh một trận, Tiểu Bì Bì rõ ràng đang ném một quả bom sang anh, Lệ Quân Mặc và Lâm Thủy Dao mới vừa kết thúc, lại một đôi sắp bắt đầu.

“Chủ tịch, anh làm sao vậy?” Thấy vẻ mặt Lục Hàn Đình chuyển biến khó lường, thư ký riêng Nghiêm Kiên nhanh chóng tiến lên quan tâm hỏi.

Lục Hàn Đình siết điện thoại: “Mở cổng lớn, cung nghênh… bố mẹ tôi đại giá quang lâm!”

*Vâng, chủ tịch.”

Cổng lớn Lục thị, một chiếc xe limo xa hoa sang trọng chậm rãi ngừng lại, Diệp quản gia trước mặt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông phía sau, cung kính nói: “Tiên sinh, đã đến Lục thị.”
Chương 1236:



Lục Tư Tước lười biếng ngồi ở chỗ ngồi phía sau, ông cũng không lập tức xuống xe, mà kẹp một điều thuốc, máy giây sau ông châm lửa, nhíu lại mày kiếm hút một hơi thuốc, chậm rãi phun ra làn khói trắng, đôi mắt thâm trầm nhìn thoáng qua chính mình trong kính, sau đó thấp giọng mở miệng: “Diệp quản gia, ông thấy mấy năm nay tôi già rôi ư?”



Diệp quản gia nhìn khuôn mặt anh tuần như đao khắc của người đàn ông, đã nhiều năm như vậy, tiên sinh một chút cũng không già đi.



Năm tháng chưa từng lưu lại bất kỳ dấu vét gì trên người ông, tuy trên mặt vẫn có đôi chút nếp nhăn, thế nhưng vậy.



càng tăng thêm mị lực trầm ổn của người đàn ông.



Diệp quản gia lắc đầu: “Tiên sinh, anh không hề già chút nào.”



Đáp án này làm cho Lục Tư Tước vui thích, “à” ông phát ra tiếng cười từ lồng ngực, đầu ngón tay khẽ nhịp, tàn thuốc cũng theo đó rơi xuống: “Cô ấy chưa già, tôi sao dám già đi?”



Diệp quản gia biết “cô ấy” là chỉ Anh Lạc phu nhân, Tiểu Bì Bì theo lời hứa sắp xếp bọn họ ở chỗ này gặp mặt, cũng chỉ có Anh Lạc phu nhân mới có thể làm đề vương thương giới một thời hỏi ra một câu, tôi già rồi ư?



Lúc này Lục Tư Tước dập tắt nửa đoạn thuốc lá trong gạt tàn thuốc: “Đi thôi, chúng ta vào đi.”



Lần trước ở trong trung tâm mua sắm ông chỉ vội vã nhìn bà một cái, đã hai mươi năm rồi, ông tìm bà hai mươi năm, nhung nhớ bà hai mươi năm, bà rốt cục đã trở về.



Lâm Thủy Dao chơi đủ liền chuẩn bị đi về, chợt bà ở phía trước thấy được một thân ảnh, bà lên tiếng: “Anh Lạc, sao cậu lại ở chỗ này?”



Là Liễu Anh Lạc.



Trong khoảng thời gian này Liễu Anh Lạc đều ở đây xử lý hậu sự của lão nha hoàn, giữ trọn đạo hiếu. Hôm nay bà mặc chiếc sườn xám đen, cả người lạnh lùng thêm vài phần, đã từng là đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, dáng vẻ Liễu Anh Lạc vẫn như trong trí nhớ, khí chất xuất trần liễm diễm, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, lộ ra một khuôn mặt quá đỗi mỹ lệ.



Vừa rồi Liễu Anh Lạc tiến đến đã hấp dẫn ánh mắt cả một đường, tất cả mọi người đều nhìn bà.



Liễu Anh Lạc đi tới trước mặt Lâm Thủy Dao, bà mỉn cười: “Dao Dao, tớ tới đây gặp một người.”



“Gặp ai?”



“Ừm… gặp Lục Tư Tước.”



Lâm Thủy Dao nhanh chóng chau mày, rất rõ ràng không thích Lục Tư Tước: “Cậu gặp anh ta làm cái gì?”



“Vài ngày trước Bì Bì tìm anh ấy giúp đỡ, anh ấy muốn gặp tớ, tớ nghĩ sau này kiểu gì cũng phải gặp, vả lại tớ cũng muốn gặp con tra tớ, A Đình.” Tính cách Liễu Anh Lạc trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm nhiên, bây giờ bị năm tháng lắng đọng ra vài phần tĩnh an hòa ôn uyễn, bà đã chết qua một lần, rất nhiều chuyện đều đã thấy rõ.



Lâm Thủy Dao không nói gì thêm, bà nhìn xuống đại sảnh dưới lầu, nhanh chóng thấy được một dáng người cao ngắt trầm ổn, Lục Tư Tước.



Lục Tư Tước vừa lúc tiến đến.



Lâm Thủy Dao nhanh chóng lên tiếng: “Lục tổng, chào anh.”



Lục Tư Tước ở dưới lầu đang tìm Liễu Anh Lạc, bên tai đột nhiên liền truyền đến giọng Lâm Thủy Dao, ông ngẳắng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn lên trên lầu.



Lục Tư Tước lập tức liền thấy Lâm Thủy Dao, còn có…



Liễu Anh Lạc sau lưng Lâm Thủy Dao.



Ánh mắt Lục Tư Tước rơi trên người Liễu Anh Lạc, khó dời đi nửa phần.



Lâm Thủy Dao kéo Liễu Anh Lạc ra trước, đẩy tới đáy mắt Lục Tư Tước: “Lục tổng, lần trước làm phiền anh giúp đỡ, nên lần này tôi mang theo Anh Lạc như đã hẹn, để hai người gặp mặt một lần.”



Kế lần trước vội vã từ biệt, dáng vẻ Liễu Anh Lạc thanh lệ liễm diễm lần nữa hung hăng xông vào trong mắt Lục Tư Tước, ông cứ như vậy nhìn bà.



Dường như thời gian lập tức quay về rất nhiều năm trước, bà thực sự không chút thay đổi nào, vẫn là cô gái Liễu gia xinh đẹp tài hoa năm đó.
Chương 1237:



Liễu Anh Lạc đứng ở trên lầu, đôi mắt hạnh thanh lệ kia cũng rơi trên khuôn mặt tuần tú của Lục Tư Tước. Nhiều năm như vậy bà chưa từng nhớ đến ông, quá khứ những tưởng đã lãng quên, lúc này theo bước chân ông mà dời núi lắp bể đến. Hiện tại Lục Tư Tước và Liễu Anh Lạc, một người ở trên, một kẻ ở hạ, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, những ký ức xưa cũ như hoa lửa lóe lên chớp mắt, tình yêu nồng liệt nhát, nỗi đau khắc cốt nhát.



Năm tháng đổi dời, là ai đã thổi tan thanh xuân ấy giữa dòng chảy thời gian?



Lúc này Lâm Thủy Dao tiến lên, lại đẩy Liễu Anh Lạc ra phía sau mình: “Lục tổng, mặt cũng đã thấy, chúng tôi còn có việc, đi trước nhé.”



Lâm Thủy Dao mang theo Liễu Anh Lạc trực tiếp rời đi.



Lục Tư Tước nhìn bóng lưng trong trẻo Liễu Anh Lạc lạnh lùng biến mất trong tầm mắt của mình, ông mím môi mỏng, nhanh chóng lên lầu, thế nhưng đã không thấy tung tích hai người kia.



“Tiên sinh.” Diệp quản gia đi tới.



Gương mặt Lục Tư Tước đứng nơi tranh sáng tranh tối, thấy không rõ biểu tình, ông trầm giọng nói: “Đi thăm dò, tôi muốn biết các cô ấy đi đâu.”



“Vâng, tiên sinh.”



Lâm Thủy Dao mang theo Liễu Anh Lạc ra khỏi đại sảnh Lục thị, Lâm Thủy Dao quay đầu nhìn Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, cậu nói thật cho tớ biết đi, có phải cậu còn muốn tên Lục Tư Tước kia gương vỡ lại lành hay không?”



Gương mặt Liễu Anh Lạc nhàn nhạt, cũng không có quá nhiều biểu cảm, bà mỉm cười: “Dao Dao, nếu như tớ và anh ấy còn có một phần vạn khả năng, năm đó tớ cũng sẽ không nhảy xuống biển, tớ và anh ấy đã sớm trở về không được.”



Lâm Thủy Dao dùng sức gật đầu: “Anh Lạc, cậu hiểu là tốt rồi, tên Lục Tư Tước kia năm đó tổn thương cậu sâu như: vậy, bức cậu đến tuyệt cảnh, anh ta hiện tại đã có Lục phu nhân, chính là Liễu Chiêu Đệ kia, hơn nữa em gái Lục Nhân Nhân và toàn bộ người Lục gia của anh ta đều không thích cậu, ngoại trừ Lục lão phu nhân, cậu đã ra khỏi cái kia hố lửa cũng không đừng nhảy vào thêm lần nào nữa.”



Chuyện cũ như là một giấc mộng, Liễu Anh Lạc đứng lặng ở đầu đường, gió đêm phát động vạt váy sườn xám trên người bà, đôi mi nhỏ cụp xuống, chỉ câu môi.



Lâm Thủy Dao rất bất mãn với Lục Tư Tước, bà nâng mắt lên liền thấy một hội sở xa hoa ở trước mắt, bà vươn tay, trực tiếp ôm Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, Lục Tư Tước hiện tại đã già rồi, là một lão già đó, chúng ta quên anh ta đi! Đi, tớ dẫn cậu đi giải trí.”



“Giải trí?”



“Đúng nha, lần trước tớ muốn dẫn cậu đi spa xoa bóp, cậu không muốn, lần này tớ dẫn cậu tìm trai trẻ chơi, nghe nói hội sở này có “ngưu lang”(*) ngon lắm, đi, tối hôm nay tớ làm chủ, bao cậu chơi đã, ai cũng có một ngưu lang, à không, hai!”



(°) Ngưu lang: Tiếng lóng, nghĩa là trai bao, đồng nghĩa với từ “vịt”.



Lâm Thủy Dao mời Liễu Anh Lạc đến hội sở tìm ngưu lang?



Liễu Anh Lạc nghiêng mặt nhìn thoáng qua Lâm Thủy Dao đang bừng bừng chí khí: “Dao Dao, như vậy không tốt đâu, cậu dẫn tớ đi vào chơi vịt, cũng không sợ Lệ tổng biết?”



Lệ Quân Mặc?



Nhớ tới người đàn ông kia, Lâm Thủy Dao liền chau mày: “Tớ chơi vịt thì liên quan gì tới anh ta?”



“Lẽ nào cậu quên lần trước anh ta tố cáo cậu, đưa cậu vào đồn à? Lần này cậu lại vào tìm ngưu lang, tớ thực sự không biệt anh ta sẽ làm ra chuyện gì đâu.”



*.. Vì sao từ xa xưa đều là đàn ông ra ngoài tìm thú vui, mà phụ nữ chúng ta thì không thể, tối hôm nay chúng ta đá bay mấy tên đàn ông xấu kia đi, vui vẻ hưởng lạc một lần. Anh Lạc, có phải cậu không dám đúng không?” Lâm Thủy Dao nhướng chân mày lá liễu tỉnh xảo, khuôn mặt nhỏ minh diễm động nhân tràn ra quang mang rực rỡ.
Chương 1238:



Liễu Anh Lạc nhếch đôi môi đỏ mọng: “Được, đêm nay tớ liều mình bồi quân tử, đi thôi.



Hai người phụ nữ cùng nhau vào hội sở xa hoa.



Hội sở xa hoa, trong phòng cao cấp nhất.



Lâm Thủy Dao gọi một cú điện thoại: “Alo, bà chủ, đưa ngưu lang giỏi nhất ở đây cho chúng tôi chọn, chúng ta không thiếu tiền!”



Lâm Thủy Dao trực tiếp cúp điện thoại.



Trong phòng khách bà chủ hưng phần vỗ tay một cái, một hàng ngưu lang liền đứng trước mặt bà: “Các con à, các con đều là ngưu lang xuất sắc nhất của mẹ rồi, hôm nay các con may đấy, có các phú bà ở trên phòng cao cấp gọi các con đến để chọn. Các con xuất ra trạng thái tốt nhất cho mẹ, hầu hạ thư thái các quý bà rồi tiền của các quý bà sẽ về túi các con!”



Nhóm ngưu lang: “Đã biết ạ.”



“Đi, chúng ta bây giờ lên lầu.”



Bà chủ mang theo một đám ngưu lang lên lầu, đến hành lang bà chủ vẫn chưa yên tâm dặn dò: “Các con nhớ kỹ cho mẹ, đây đều là những quý bà giàu có có tuổi rồi, đừng nhìn mặt của các bà ta, chỉ nhìn túi bên eo của các bà ta thôi hiểu chưa? Thời buổi bây giờ kiếm tiền của phụ nữ còn dễ hơn so với kiếm từ đàn ông, rõ chưa?”



Một đám ngưu lang dùng sức gật đâu.



Đến phòng bao cao cấp, bà chủ giơ tay lên gõ cửa: “cốc cốc”.



Nhanh chóng bên trong liền vang lên giọng nói mềm mại: “Vào đi”.



Bà chủ đẩy cửa vào, một đám ngưu lang đi theo phía sau bà ta, bà chủ cười rạng rỡ: “Các thiếu nữ xinh đẹp, ngưu lang giỏi nhất của chúng tôi tới rồi, mặc cho các cô chọn đây.



Gọi một đám đàn bà đã có tuổi thành “thiếu nữ” thì cũng chỉ có mỗi bà chủ này là mặt không đổi sắc.



Thế nhưng một giây kế tiếp bà chủ trực tiếp cứng đờ, ủa?



Ủa, đàn bà có tuổi đâu? Sao… sao lại như vậy?



Lâm Thủy Dao và Anh Lạc ngồi trên ghế mây trong phòng, các bà mới tắm xong, mặc váy ngủ tơ lụa màu hồng nhạt, hơi nước nóng làm cho khuôn mặt đáng yêu của các bà ửng đỏ lên, da thịt tinh tế trắng nõn, môi đỏ như máu, suối tóc dài, hai người đã khiến bà chủ nhìn đến ngây người.



Đám phú bà này, vì sao không có chút nào là lớn tuổi vậy?



Các bà quả thực còn xinh đẹp hơn các tiểu thư đứng đầu bảng của hội sở, khiến người ta không dời mắt nỗi.



Bà chủ cứng đờ, cứng đến hóa đá. Không phải bà ta chưa từng thấy qua nhóm phú bà trẻ tuổi, thế nhưng còn trẻ lại có dung mạo xinh đẹp như vậy, thực sự là lần đầu tiên thấy!



Lâm Thủy Dao thoa kem dưỡng lên mặt mình, sau đó nâng đôi mắt sóng nước nhìn thoáng nhóm ngưu lang: “Các cậu ngắng đầu lên.”



Nhóm ngưu lang chậm rãi ngẳng đầu lên.



Ôi mẹ ơil Mắt đám ngưu lang đều nhìn thẳng, bọn họ chưa từng gặp qua người phụ nữ xinh đẹp như vậy.



Bạn gái của bọn họ, hoa hậu giảng đường gì gì đó, tiểu hoa đán vòng giải trí gì gì đó… cũng chẳng sánh với hai người phụ nữ này.



Thật sự đẹp đến từng cm.



“Anh Lạc, cậu chọn trước đi, chọn hai người đó nha.” Lâm Thủy Dao hào phóng nhìn về phía Liễu Anh Lạc bên cạnh.



Đôi mắt hạnh trong trẻo lạnh lùng của Liễu Anh Lạc chậm rãi nhìn sang, rơi vào trên người đám ngưu lang.



Bà nhìn nhóm ngưu lang một vòng, sau đó đưa mắt dừng trên một ngưu lang, ngưu lang kia anh tuấn lạnh lùng nghiêm nghị, cực kỳ giống một người.



Lâm Thủy Dao vừa nhìn theo, cũng rơi vào trên người ngưu lang kia.



Ngưu lang bị nhìn trúng giật mình, trên khuôn mặt tuần tú đã lộ ra sắc mặt vui mừng, anh ta được lật bài rồi!



Bà chủ bật cười: “Ai nha, vị mỹ nữ này, mắt cô thực sự là thật rất tốt, vị đại ca này là trụ cột của tôi đó, không biết các cô có nghe nói không qua một người hay không, đó chính là đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc Đề Đô hơn ba mươi năm trước – Lục Tư Tước.”
Chương 1239:



Nói đến Lục Tư Tước, bà chủ nói đến là hưng phấn: “Năm đó Lục gia trưởng tử Lục Tư Tước từ nhỏ đã là thiên chỉ kiêu tử, anh ấy quát tháo thương trường, hô mưa gọi gió, mê muội không biết bao nhiêu danh môn thục viện. Phàm là nơi anh ấy xuất hiện, nhóm thiên kim thục viện đều ngừng lại đứng nhìn từ xa, trong lòng ảo tưởng có một ngày có thể trở thành Lục thiếu phu nhân, sau đó Lục thiếu phu nhân lại là con gái Liễu gia quan nắp mãn kinh hoa, trở thành giai thoại một đời Đề Đô, bao nhiêu mộng xuân một đêm nghiền nát, những người phụ nữ kia đến hội sở chúng tôi liền gọi vị đại ca này, cũng bởi vì vị đại ca này và Lục Tư Tước giống nhau máy phần đó.”



Lâm Thủy Dao nhìn bà chủ, bà ta có khi cũng là fan của Lục Tư Tước.



Lâm Thủy Dao mở miệng nói: “Bà chủ, hôm bà nói nhiều quá.



Bà chủ rất uất ức: “…



Bà chỉ là giới thiệu thôi mà.



Lâm Thủy Dao nhìn Liễu Anh Lạc: “Anh Lạc, cậu có muốn lật bài vị tiểu ca này không?”



Mấy giây sau, Liễu Anh Lạc gật đầu: “Ừ lật cậu ta đi.”



Các ngưu lang khác: “Đang hâm mộ”



Trong phòng xa hoa, tiếng gõ cửa vang lên, Diệp quản gia đi vào phòng, cung kính báo cáo: “Tiên sinh, đã tra được Anh Lạc phu nhân ở chỗ nào.”



Lục Tư Tước thâm trầm đứng lặng bên bệ cửa sổ, một tay đút trong túi quần, nghe vậy ông vén lấy ông nhìn lại, trong môi mỏng tràn ra một chữ đơn giản: “Nói.”



“Tiên sinh, Anh Lạc phu nhân bây giờ đang ở trong hội sở xa hoa XX, cô ấy đi… mua vui rồi.”



Mày kiếm anh khí của Lục Tư Tước chợt nhíu lại: *Ông nói cái gì?”



“Tiên sinh, anh không nghe lầm, Anh Lạc phu nhân đi mua vui rồi, còn gọi tận hai ngưu lang.” Diệp quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán báo cáo.



Gương mặt Lục Tư Tước thoắt cái lạnh xuống, bên tai nỗ tung, bà đi mua vui? Bà dĩ nhiên đi mua vuil Thông thường đi mua vui đều là đàn ông, bà chạy đi mua vui, ha, được lắm!



Liễu Anh Lạc, mấy năm nay không gặp, em quá là “tuyệt vời”!



“Ha,” Lục Tư Tước từ trong cổ họng bức ra tiếng cười sâm nhiên, sau đó ánh mắt sắc bén quét tới Diệp quản gia : “Cô ấy đi một mình?”



“Không phải, còn có Lâm tiểu thư, là Lâm tiểu thư mời cô ấy ạ.”



Lâm Thủy Dao mời.



Mời Liễu Anh Lạc đi mua vui.



Hay!



Hay lắm!



Lục Tư Tước một tay đút trong túi quần lấy điện thoại ra, nhanh chóng bắm một số điện thoại.



Bên kia trong chiếc limo sang trọng, một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại của Lệ Quân Mặc.



Là Lục Tư Tước gọi.



Ngón tay thon dài ấn phím chuyển được, ông trầm thấp cất tiếng: “Alo.”



“Lâm Thủy Dao nhà cậu đâu?” Lục Tư Tước trực tiếp chỉ mặt gọi tên Lâm Thủy Dao.



Lệ Quân Mặc nhanh chóng mím môi, có hơi không vui: “Cậu tìm Lâm Thủy Dao làm cái gì, từ lúc nào quan hệ của hai người đã tốt như vậy?”



“Lâm Thủy Dao của cậu mang theo Liễu Anh Lạc đến hội sở xa hoa XX mua vui rồi.”



Cái gì?



Sắc mặt Lệ Quân Mặc đột nhiên biến đổi, cả người tràn ra một tầng hàn khí, môi mỏng phát động, ông nhìn Tống Minh ngồi chỗ tài xé liếc mắt: “Đến hội sở xa hoa XX.”



“Vâng, tiên sinh.” Tông Minh khởi động xe.



Chiếc Limo sang trọng hệt như đế vương nhanh chóng hướng đến hội sở XX.



“Lệ tổng, cậu đúng là không dạy dỗ được người của mình, cậu nên quản lý chặt Lâm Thủy Dao của cậu đi, đừng để cô ta gây họa cho người khác.” Lục Tư Tước chỉ trích nói.



Lệ Quân Mặc ôm lấy môi mỏng, lạnh lùng xì khẽ một tiếng, đôi mắt phượng xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn ra ánh đèn đường: “Người phụ nữ của tớ là một hạt giống tốt, vì sao không phải Liễu Anh Lạc mang cô ấy đi mua vui chứ?



Tớ thấy là Liễu Anh Lạc làm hư Lâm Thủy Dao.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom