Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1180-1189

Chương 1180



Lục Hàn Đình cũng cảm giác tình cảm vẫn luôn ẳn nhẫn bị “cọ” đến bùng cháy, anh vươn bàn tay to kéo lại cổ tay mảnh khảnh kia, kéo cô vào trong ngực mình: “Tiểu yêu tinh, có ý đúng không?”



Hạ Tịch Quán không ngờ tới anh lại đột nhiên kéo cô lại, cô không phòng vệ, thân thể mềm mại ngã về phía sau, lập tức ngã ngồi trên đùi bền chắc của anh.



Cô lại càng hoảng sợ, nhanh chóng giơ hai tay lên ôm cổ Lục Hàn Đình.



Lục Hàn Đình một cánh tay nắm chặt eo nhỏ, khóa cô lại trong lòng mình, tư thế hai người vô cùng vô cùng thân thiết.



Lúc này bốn mắt nhìn nhau, Lục Hàn Đình thấy rõ người trong ngực, Hạ Tịch Quán cũng nâng đôi mắt hoảng hốt nhìn anh.



Tại sao là cô?



Lục Hàn Đình đột nhiên nheo lại cặp mắt thâm thúy, môi mỏng mím thành đường thẳng đáng sợ cung, anh lúc này lên tiếng nói: “Tại sao là cô, ai cho cô tiền vào?”



Hạ Tịch Quán thấy được sắc bén cùng lửa giận trong mắt anh, cô há miệng muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này mới phát hiện cô phát không ra tiếng.



“Cô là người câm?” Lục Hàn Đình nhíu mày.



Hạ Tịch Quán cũng không biết bây giờ là tình huồng gì, hàng mi run run nhìn anh, sau đó gật đầu, đúng, cô hiện tại chính là người câm.



Lục Hàn Đình thấy gương mặt cô cũng không tính xinh đẹp, nhưng đôi mắt toái sáng, liễm diễm lại rực rỡ, hiện tại cô hoang mang luống cuống nhìn anh, hàng mi rung động như cánh ve hồ điệp, thực sự là động lòng người, làm cho lòng anh ngứa ngáy.



Khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình đều trầm xuống, lạnh lùng đẩy cô ra.



Hạ Tịch Quán bị anh đầy thô lỗ như thế thiếu chút nữa thì đã ngã vật xuống đắt, vất vả lắm cô mới đứng vững vàng được.



Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói âm trầm không vui: “Cút ra ngoài! “



Cút ra ngoài.



Anh bảo cô cút ra ngoài.



Hạ Tịch Quán mờ mịt nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên không phản ứng kịp, cái gì cơ?



Lục Hàn Đình thấy cô đứng bắt động, trực tiếp vươn tay giữ cánh tay cô, anh kéo ra cửa phòng ngủ, đẩy cô ra ngoài.



Phanh một tiếng, gian phòng dùng sức đóng sầm trước mặt cô rồi.



Hạ Tịch Quán ăn một cái bế môn canh: “…”



Cô biết anh rất tức giận, nhưng, anh đang giận cái gì?



Lễ nào cũng là bởi vì cô không phải Thượng Quan Mật Nhi sao?



Trong phòng ngủ.



Lục Hàn Đình đứng lặng trước cửa số sát đất, hai bàn tay to chống lên thắt lưng, giữa mi tâm anh tuấn trong dâng lên âm vụ sương lạnh, nhìn tâm tình rất kém.



Anh không ngờ người vào phòng anh là nha hoàn Tình Nhi bên cạnh Hạ Tịch Quán, vừa rồi ở trong xe Quán Quán nói cho anh biết, nha hoàn này tham hư: vinh, chuyên tâm muốn gả cho đàn ông có tiền, xem ra Quán Quán nói không sai, nha hoàn này cũng dám đánh chủ ý tới trên người anh rồi.



Một đứa nha hoàn, muốn bò lên giường người đàn ông của chủ tử mình, thực sự là to gan.



‘Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ động, tâm tình bết bát hơn, bởi vì nhiệt độ cơ thể anh nóng đến đốt người, một thân hỏa.



Thân hỏa đều do nha hoàn kia châm lên.



Lục Hàn Đình xoay người, lập tức đi tắm nước lạnh.



Trong phòng tắm.



Nước lạnh như băng xối trên người, Lục Hàn Đình nhắm hai mắt, hiện tại đầy đầu anh đều là khuôn mặt tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán, còn có… bàn tay nhỏ bò lên lưng anh lúc nãy…
Chương 1181:



Lục Hàn Đình thình lình mở mắt ra, đời này của anh, Hạ Tịch Quán là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu, thế nhưng, anh dường như bị một đứa nha hoàn… mê hoặc rồi.



Đôi mắt nha hoàn kia, khí tức trên người cô, bàn tay nhỏ bé của cô… đều cực kỳ giống cảm giác mà Hạ Tịch Quán mang đến cho anh.



Không, Lục Hàn Đình sẽ không thừa nhận tỉnh thần mình lạc lối, anh chỉ là nhận lầm nha hoàn kia thành Hạ Tịch Quán.



Thế nhưng…



Lục Hàn Đình lại cảm thấy mình là đang dối gạt mình dối người, bởi vì bây giờ anh còn đang muốn nha hoàn kia, nha hoàn kia tràn ngập trông suy nghĩ anh.



Anh bị cái gì thế này?



Thượng Quan Mật Nhi một mực quan sát động tĩnh trên lầu, quả nhiên, Lục Hàn Đình đuổi Hạ Tịch Quán ra khỏi phòng rồi, ha ha, thật sự quá thoải mái mà.



Trong lòng Lục Hàn Đình nhát định rất chán ghét Hạ Tịch Quán rồi nhỉ.



“Hạ Tịch Quán, bị người đàn ông mình thích chán ghét, loại tư vị này rất khó chịu nhỉ!2” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng tiền lên cười nhạo Hạ Tịch Quán.



Hạ Tịch Quán nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Mật Nhi, xoay người đi xuống lầu.



Một quyền đập vào trong bông, Thượng Quan Mật Nhi tức gần chết, nhưng ả đi theo phía sau Hạ Tịch Quán tiếp tục nói: “Hạ Tịch Quán, không phải mày tin tưởng Lục Hàn Đình sao, không phải mày nói Lục Hàn Đình nhát định sẽ phá giải mị thuật của Giao Nhân tộc bọn tao sao? Nhưng mày xem, anh ấy chẳng làm được, anh ấy đã xem tao thành mày, mà mày đứng trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không biết, mày còn dám nói mày sẽ không thất bại?”



Hạ Tịch Quán căn bản không có để ý Thượng Quan Mật Nhi, cô đi vào phòng khách.



Thượng Quan Mật Nhi nhìn bóng lưng bình tĩnh của Hạ Tịch Quán liền hận đến cắn răng, ở phương diện khí chất, Hạ Tịch Quán vĩnh viễn ép ả gắt gao.



Lúc này“cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ trên lầu mở, Lục Hàn Đình đi ra.



Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên câu môi, ả lại nghĩ tới một diệu kế.



Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng rót một chén trà, không nói lời nào liền kéo tay Hạ Tịch Quán lại: “Tình Nhi, tới, uống chén trà.” Hạ Tịch Quán mắt lạnh nhìn Thượng Quan Mật Nhi, ả mà tốt bụng như vậy?



Quả nhiên một giây kế tiếp, Thượng Quan Mật Nhi cố ý vẫy chén nước một cái, nước nóng bên trong nhất thời vẫy ra, làm bỏng tay của Thượng Quan Mật Nhi một mảnh nhỏ.



“AI” Thượng Quan Mật Nhi kêu một tiếng, nâng đôi mắt đôi vô tội lại buồn bã nhìn về phía Hạ Tịch Quán, như thể Hạ Tịch Quán là nữ phụ độc ác: “Tình Nhi, sao cô phải làm như vậy, tay tôi đau quá!”



Hạ Tịch Quán liếc Thượng Quan Mật Nhi, bỗng trong tầm mắt xông vào một dáng người cao ráo, Lục Hàn Đình từ trên lầu đi xuống.



Lục Hàn Đình cầm tay bị bỏng đỏ bừng của Thượng Quan Mật Nhi, anh chau mày: “Có đau không?”



“Em không đau… ban nãy là em không cần thận hát nước bên trong ra, không phải Tình Nhi làm đâu, anh ngàn vạn lần đừng trách Tình Nhi.” Thượng Quan Mật Nhi nói máy câu trà xanh.



Lục Hàn Đình ngẳng đầu, đôi mắt u nhiên hàn như tia X trực tiếp bắn tới trên mặt Hạ Tịch Quán.



Hạ Tịch Quán nhất thời cảm giác mình bị ánh mắt Lục Hàn Đình bắn ra vô số lỗ máu, bộ dạng anh che chở Thượng Quan Mật Nhi làm người ta sợ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.



Hạ Tịch Quán chau mày, chợt dư quang thấy thân ảnh Bịch Sữa Nhỏ, Lục Thần Dịch đã trở về.



Hạ Tịch Quán đã nhiều thời gian không thấy Bịch Sữa Nhỏ, hai mắt của cô nhất thời sáng ngời, Lục Thần Dịch không biết từ lúc nào trở về, hiện tại yên lặng đứng ở chỗ huyền quan, nhìn nơi đây.



“Tiểu thiếu gia, cậu đã trở về?” Lúc này người làm nữ nhanh chóng tiền lên.



Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi ngắng đầu, đều thấy được Lục Thần Dịch.
Chương 1182:



Thượng Quan Mật Nhi thật không ngờ đứa con trai biến thái Lục Hàn Đình đột nhiên như vậy trở về, ả nhanh chóng nhìn về phía Lục Thần Dịch, chỉ thấy cặp mắt sáng mắt to tròn của Lục Thần Dịch cũng đang lẳng lặng nhìn ả.



Thượng Quan Mật Nhi là lần đầu tiên thấy Lục Thần Dịch, ả chẳng những kinh ngạc Lục Thần Dịch quá giống Lục Hàn Đình, ả càng kinh ngạc hơn Lục Thần Dịch lại có một đôi mắt vừa lạnh lùng vừa đen đặc hàm chứa trí tuệ sắc bén, thật giống như cậu đã đứng ở nơi đó, xem thấu hết thảy.



Thượng Quan Mật Nhi từ trong xương rùng mình một cái, không thể nào, một đứa nhóc chỉ mới ba tuổi, sao có thể xem thấu tất cả?



Song, Lục Thần Dịch không biết từ lúc nào trở về, cậu vẫn đứng ở chỗ cửa, cũng không lên tiếng, không biết ban nãy.



đã nhìn thấy thứ gì.



Nghĩ tới những thứ này, Thượng Quan Mật Nhi có chút thấp thỏm, nhưng ả nhanh chóng chạy lên, đi tới trước mặt cậu, cười ngọt ngào nói: “Dịch Dịch, con đã về rồi?



Sao con vẫn đứng ở chỗ này, con đang nhìn cái gì đó?”



Thượng Quan Mật Nhi hỏi dò.



Lục Thần Dịch nâng hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi, âm thanh non nớt nói: “Mẹ, con thấy mẹ bị thương, mẹ không sao chứ?”



Nghe được Bịch Sữa Nhỏ gọi “mẹ”, tâm phòng bị của Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng buông xuống, vốn dĩ ả còn tưởng phải chuẩn bị chiến đấu với thằng nhỏ biến thái này.



“Dịch Dịch, mẹ không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”



Thượng Quan Mật Nhi cười nói.



Lúc này Lục Hàn Đình cằm tay Thượng Quan Mật Nhi, thấp giọng nói: “Tôi dẫn cô ngâm nước lạnh, lát nữa rồi bôi thuốc mỡ.”



“Tốt.” Thượng Quan Mật Nhi như chim nhỏ theo đi theo Lục Hàn Đình vào phòng bếp.



Trước khi đi, Thượng Quan Mật Nhi còn liếc mắt cảnh cáo Hạ Tịch Quán giữ khoảng cách với Lục Thần Dịch, một khi bị lộ ở đây, Tình Nhi chắc chắn sẽ chết.



Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi biến mắt, Hạ Tịch Quán tiến lên, cô giúp Bịch Sữa Nhỏ tháo balo xuống, trên trán Bịch Sữa Nhỏ có mồ hôi, Hạ Tịch Quán còn giơ tay lên giúp Bịch Sữa Nhỏ lau mồ hôi.



Lục Thần Dịch nhìn Hạ Tịch Quán, dáng vẻ như có điều suy nghĩ: “Cô tên là gì?”



Hạ Tịch Quán chỉ chỉ cổ họng của mình, sau đó lắc đầu.



*Cô không thể nói chuyện?” Lục Thần Dịch hỏi.



Hạ Tịch Quán gật đầu, đúng vậy.



Lục Thần Dịch không nói gì nữa, cậu đi thẳng lên lầu, đi về phòng mình.



Phòng bếp.



Lục Hàn Đình dẫn Thượng Quan Mật Nhi tới bên cạnh bồn, đặt tay ả xối dưới nước lạnh.



Được anh che chở như vậy, trong lòng Thượng Quan Mật Nhi ngọt ngào, lúc này bên tai vang lên giọng nói trầm thấp từ tính của Lục Hàn Đình: “Tại sao cô phải làm như vậy?”



Thượng Quan Mật Nhi cứng đờ: “Gì cơ?”



Lục Hàn Đình không ngắng đầu, chỉ mắp máy đôi môi mỏng: “Lẽ nào ly trà này không phải tự cô hắt đổ à2”



Thượng Quan Mật Nhi hít vào một ngụm khí lạnh, nụ cười treo bên môi cũng theo đó cứng lại, ả khiếp sợ nhìn Lục Hàn Đình, anh đã nhìn thấu trò xiếc của ả?



Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên nhớ tới Hạ Tịch Quán đã từng nói, Lục Hàn Đình không phải người đàn ông bình thường, anh rất cảnh giác, một chút xíu gió thổi cỏ lay đều có thể hấp dẫn sự chú ý của anh.



Thượng Quan Mật Nhi đắc ý vênh váo, vì dằn vặt Hạ Tịch Quán, ả thường xuyên giở trò, thật tình không biết mình đã bại lộ dưới đáy mắt Lục Hàn Đình.
Chương 1183:



Lúc này Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nhắc mí mắt anh tuấn nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi: “Vừa rồi cô ấy vào phòng tôi, có phải cô làm chủ không?”



Trong lòng Thượng Quan Mật Nhi lạnh lẽo.



Lục Hàn Đình chậm rãi nheo lại cặp mắt thâm thúy, anh quan sát Thượng Quan Mật Nhi, sau đó như cười như không câu môi mỏng: “Quán Quán, trước đây cô không phải như vậy, trước kia chí ít cô sẽ không đối phó một đứa nha hoàn không quan trọng, hoặc là dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy.”



Sắc mặt Thượng Quan Mật Nhi trắng nhọt, ả biết Lục Hàn Đình lại bắt đầu hoài nghỉ ả.



“Lục Hàn Đình…” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng nhào qua, vươn hai tay ôm lấy vòng hông to lớn của anh, chuỗi Yêu chuông trên người bắt đầu phát ra tiếng chuông đầu độc, ả chôn mặt vào lòng Lục Hàn Đình làm nững: *Bây giờ anh đang dạy dỗ em sao, anh vì một đứa nha hoàn dạy dỗ em sao…”



Lục Hàn Đình nghe được chuỗi tiếng chuông nhanh chóng nhằm mắt, lúc mở mắt ra vẻ sắc bén nơi đáy mắt vẻ đã lui đi, trở nên nhu hòa: “Quán Quán, nếu như cô thực sự chán ghét một người, muốn để cô ta biến mắt, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô, về sau đừng làm những thứ này.



Ý tứ của anh là, anh sẽ giúp ả làm Hạ Tịch Quán biến mất?



Vậy thì thật sự quá tốt.



Nhưng, ả hiện tại còn chưa chơi chán.



“Em biết rồi…” Thượng Quan Mật Nhi nhón chân lên, hôn trên gò má Lục Hàn Đình một cái.



Lục Hàn Đình cũng không tách ra, mà cưng chiều nhìn ả.



Thượng Quan Mật Nhi càng lớn mật, kỳ thực ả đã sớm chờ mong tiếp xúc thân mật với Lục Hàn Đình, hiện tại khuôn mặt ả hồng hồng nhìn anh, sau đó hướng đến đôi môi mỏng gợi cảm của ả hôn lên.



Ä muốn hôn anh.



Lục Hàn Đình nhìn ả hôn qua, loại cảm giác này rất kỳ quái, anh hẳn là vui vẻ tiếp thu sự nhiệt tình và chủ động của ả, nhưng đáy lòng cùng thân thể của anh lại tự nhiên sinh một cảm giác bài xích và chán ghét.



Sắp hôn rồi.



Sắp hôn được anh rồi!



Thượng Quan Mật Nhi vui vẻ giống như một đóa hoa.



Nhưng một giây kế tiếp xảy ra chuyện bất ngờ, Lục Hàn Đình vươn bàn tay to trực tiếp đầy ả ra.



Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng mở mắt ra, ả mờ mịt nhìn Lục Hàn Đình, anh dĩ nhiên cự tuyệt nụ hôn của ả: “Anh, bị sao vậy?”



Lục Hàn Đình cũng không biết mình bị sao nữa, thân thể anh khẳng định không có khuyết điểm, vừa rồi trong phòng ngủ anh còn có ham muốn với tiểu nha hoàn kia, thế nhưng giờ khắc này ả hôn lên thật sự khiến anh khó thể chịu được.



Đẩy ả ra, gần như là một loại bản năng.



Trên mặt Lục Hàn Đình cũng không có biểu lộ ra cái gì, anh một tay đút trong túi quần: “Không bị gì cả, Lục Thần Dịch đã trở về, chúng ta ra ngoài ăn cơm tối thôi!”



Nói xong, Lục Hàn Đình liền đi đi ra ngoài.



Anh đi rồi.



Cứ như vậy đi.



Thượng Quan Mật Nhi vô cùng thất vọng, vừa rồi ả thiếu chút nữa hôn được Lục Hàn Đình rồi, còn kém một chút như vậy!



Lục Hàn Đình đưa Thượng Quan Mật Nhi trở về, Thượng Quan Mật Nhi đi thang máy lên lầu, lúc này ả nhìn Hạ Tịch Quán thế nào đều cảm thấy không vừa mắt, nên trực tiếp bảo Hạ Tịch Quán leo thang bộ.



Hạ Tịch Quán cũng không muốn theo Thượng Quan Mật Nhỉ lên lầu, cô thực sự leo thang bộ.



Thượng Quan Mật Nhi mang theo mình hai hộ vệ áo đen vào thang máy, cửa thang máy vừa sắp đóng cửa, đột nhiên bị mở ra, có người đi vào.



Thượng Quan Mật Nhi ngẳng đầu, là một bà cụ.



Thượng Quan Mật Nhi sốt ruột, ả vừa định thu mắt, nhưng lúc này phía sau bà cụ lại có thêm Bịch Sữa Nhỏ, Tiểu Bì Bì tới!



Ánh mắt Thượng Quan Mật Nhi lập tức bị Tiểu Bì Bì hấp dẫn, Tiểu Bì Bì phấn điêu ngọc trác, còn có một đôi mắt to sạch sẽ sáng rực, nhìn vô cùng non nớt, khiến người ta muốn xoa bóp.



Vừa rồi Thượng Quan Mật Nhi đã thấy chính là thằng oắt biến thái của Lục Hàn Đình đã đẹp đến nghịch thiên, không nghĩ tới nơi đây lại gặp được một Bịch Sữa Nhỏ khác có giá trị nhan sắc siêu cao như thề.
Chương 1184:



Tiểu Bì Bì vào thang máy, hai tay cậu đút trong túi quần, ngẳắng đôi mắt to nhìn Thượng Quan Mật Nhi, cười nói: “Hello.”



Cậu đang nói với ả sao?



Thượng Quan Mật Nhi nghỉ hoặc nhìn Tiểu Bì Bì: “Bạn nhỏ à, em đang nói chuyện với chị sao?”



*“Hả?” Tiểu Bì Bì nghiêng cái đầu nhỏ, không gì sánh được chăm chú nhìn Thượng Quan Mật Nhi: “Cô(*)… không biết con?”



(‘) Vì xưng hô của bên Trung chỉ có hai ngôi tương tự như l- You, nên mình thay xưng hô cho hợp nha.



“Chúng ta quen biết sao? Em là ai?” Nghi hoặc trong mắt Thượng Quan Mật Nhi sâu hơn.



Tiểu Bì Bì thầm nghĩ, không thích hợp, mẹ không thích hợp!



Tiểu Bì Bì từ trên xuống dưới yên lành nhìn Thượng Quan Mật Nhi vài lần, đây là mặt của mẹ không sai, thế nhưng trừ khuôn mặt ra, người phụ nữ này điểm nào cũng không giống mẹt!



Thượng Quan Mật Nhi đang quan sát Tiểu Bì Bì, ả cảm thấy Tiểu Bì Bì là lạ, nên ả liếc mắt với hai hộ vệ áo đen sau lưng, ý kia là bảo hộ vệ bắt Tiểu Bì Bì lại, đợi ả trở về thẩm vấn một phen rồi tính tiếp, nói chung bát luận kẻ nào có hành vi đáng nghi đều không thể buông tha.



Tiểu Bì Bì là ai, Tiểu Bì Bì là một chú khỉ nhỏ đã thành tinh, cậu vừa nhìn cũng biết tình huống không ổn, lúc này “ting”



một tiếng, cửa thang máy mở, bà cụ kia đi ra ngoài.



“Bà nội ơi!” Tiểu Bì Bì nhanh chóng vang dội kêu một tiếng, sau đó cùng đi ra ngoài, cậu còn vươn tay nhỏ bé kéo lại góc áo bà cụ: “Bà nội ơi, bà chờ con một chút nha, chìa khoá nhà vẫn còn trong túi con mà.”



Thượng Quan Mật Nhi trong thang máy thấy như vậy một màn nhanh chóng buông xuống đề phòng, hóa ra là cháu trai bà già kia, không phải là kẻ khả nghi gì.



Thượng Quan Mật Nhi không muốn lãng phí thời gian trên những người này, ả ngăn lại hai hộ vệ áo đen, coi như hết.



Tiểu Bì Bì ở bên ngoài, cậu thấy không có người cùng đi ra cũng biết mình an toàn, lúc này bà cụ bên người kỳ quái nhìn cậu: “Bạn nhỏ, con là ai, người nhà của con ở đâu, có phải con lạc đường rồi không?”



Tiểu Bì Bì nhanh chóng buông lỏng tay mình ra, cậu cười ngọt với bà cụ: “A, bà ơi, thì ra con nhận lầm người, nhà của con ở dưới lầu, con đi trước nhé, bye bye bà ạ.”



Bà cụ nhìn dáng vẻ Tiểu Bì Bì lanh lẹ đáng yêu thì vô cùng thích, đây là con cái nhà ai thế.



Tiểu Bì Bì nhanh chóng rời khỏi nơi này, cậu đã mẫn cảm ngửi được khí tức không bình thường, vừa rồi người phụ nữ trong thang máy tuyệt đối không phải mẹ, đoán chừng không phải dịch dung cũng đeo mặt nạ da giả mạo mẹ rồi, vậy bây giờ mẹ khẳng định có nguy hiểm.



Không được, cậu phải tìm giúp đỡ mới được.



Nhưng, tìm ai đây?



Tiểu Bì Bì suy nghĩ một chút, có rồi!



Tiểu Bì Bì đi thẳng tới Lục thị, cậu quét mắt chung quanh, trong tròng mắt lộ ra nhàn nhạt thoả mãn, sau đó cậu đi tới trước đại sảnh, lễ phép mở miệng nói: “Chị ơi, em chào GHỈ:g2Ắ.



Tiếp tân thấy Tiểu Bì Bì hai mắt sáng ngời, đây là cậu bé đáng yêu nhà ai đây: “Bạn nhỏ, chào em, xin hỏi, em tìm ai?”



“Chị, em muốn tìm sếp lớn nhất của bọn chị, Lục Tư Tước.”



Tiếp tân hít vào, không nghĩ tới bé đáng yêu này vừa ra sân liền chỉ mặt gọi tên thái thượng hoàng Lục Tư Tước công ty cô ấy: “Bạn nhỏ, em tìm sếp lớn làm gì?”



Tiểu Bì Bì ngồi xuống trên ghé salon ở đại sảnh: “Chị ơi, cái này chị không cần phải hỏi, gọi cho sếp lớn của chị đi!



Em sẽ không lên đâu, nói cho ông biết, em ở chỗ này chờ: ông, bảo ông xuống lầu, cảm ơn chị ạ.”



Tiếp tân bối rối, lại nhìn Tiểu Bì Bì, cô ấy nhanh chóng chạy tới bàn làm việc của mình trên cầm điện thoại lên: “Alo, thư ký Trương…”



“Chuyện gì?”



“Thư ký Trương, dưới lầu có… có một người tìm sếp lớn…”



Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, thư ký Trương nhìn thoáng qua Lục Tư Tước đang chuyên chú phê duyệt văn kiện, sau đó cau mày nói: “Người nào? Có hẹn trước hay không?”



“Không có hẹn trước, cậu ấy nói ở trong đại sảnh đợi sếp lớn, cậu ấy còn nói không đi lên, bảo sếp lớn xuống phía dưới tìm cậu ấy…”



Thư ký Trương chau mày, ngay cả trong âm thanh cũng lộ ra nghiêm nghị: “Cô làm việc trong công ty đã mấy năm rồi, sao có thể để loại người nhàm chán gọi điện thoại qua đây? Phàm là khách quan trọng đều sẽ hẹn trước, nơi đây vẫn chưa có ai có thể để cho sếp lớn tự mình đi xuống nghênh đón, tự mình xử lý đi.”



Thư ký Trương muốn cúp điện thoại.
Chương 1185:



“Áy, thư ký Trương, đừng cúp, ngàn vạn lần đừng cúp!”



Tiếp tân kinh hô.



Trận ồn ào này đã hấp dẫn chú ý của Lục Tư Tước, Lục Tư Tước mở mắt ra nhìn thư ký Trương, sau đó im lặng đưa tay mở loa ngoài của điện thoại.



Thư ký Trương không thể làm gì khác hơn là mở miệng lần nữa: “Trước tiên phải biết rõ đó là người nào.”



“Thư ký Trương, là một đứa bé trai, khoảng chừng ba tuổi…” Tiếp tân sắp khóc: “Tôi thấy nó mềm mại vô hại…”



Bởi vì đang mở loa, nên âm thanh không gì sánh được rõ ràng truyền đến tai Lục Tư Tước, tay phải đang cầm bút máy của Lục Tư Tước nhanh chóng dừng một chút, trong tròng mắt thâm trầm lóe lên chút gì, sau đó ông đứng dậy, ra phòng làm việc.



Thư ký Trương nhanh chóng để điện thoại xuống, đuổi theo.



Dưới lầu rốt cuộc là ai?



Một thằng nhóc ba tuổi lại để sếp lớn tự mình đi xuống nghênh đón, đây thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.



Lục Tư Tước mang theo thư ký Trương đi xuống đại sảnh dưới lầu, rất xa ông đã thấy Tiểu Bì Bì, Tiểu Bì Bì ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, đang đọc báo.



Nghe được tiếng bước chân, Tiểu Bì Bì nâng lên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lên, khi thấy Lục Tư Tước, cậu để tờ báo trong tay xuống, đứng lên, rất cung kính gọi một tiếng: “Hello ông nội, con tên là Tiểu Bì Bì, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn ạ…”



Thư ký Trương phía sau khiếp sợ há to miệng, ông cái gì nội cơ? Không phải chỉ có một Lục tiểu thái tử gia sao? Tự: dưng ở đây nhảy ra một đứa vậy?



Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi trong điện thoại anh ta thiếu chút nữa từ chối tiểu thái gia thình lình nhô ra này, thư ký Trương liền toát ra một thân mồ hôi lạnh.



Trách không được… Trách không được sếp lớn lại đích thân nghênh tiếp.



Lục Tư Tước đã đoán được đứa cháu trai khác của ông sẽ tới, ông nhắc chân dài đi tới trước mặt Tiểu Bì Bì, sau đó giơ lên bàn tay to xoa xoa đầu nhỏ của Tiểu Bì Bì: “Bì Bì, sao con tìm đến cửa ông?”



Tiểu Bì Bì lộ ra nụ cười thiên chân vô tà: “Con tình cờ đi ngang qua, tiện thể sang thăm ông nội, con rất nhớ ông nội đó nha.”



Lục Tư Tước cong môi mỏng, trong tròng mắt bình tĩnh tràn ra ý cười thản nhiên, thằng cháu này của ông sợ rằng mặt ngoài có bao nhiêu ngây thơ vô tà, trong lòng liền có bấy nhiêu giảo hoạt phúc hắc.



*“A, ngày đó ở trong trung tâm thương mại không phải chúng ta đã giao thủ rồi sao? Lúc đó con ở ngay dưới mắt ông đưa bà nội con đi, sao lại không nhớ tới thăm ông nội?”



*.. Ông nội nói ngày nào cơ, ông nội nhớ nhằm rồi! Sao con không nhớ gì cả?” Tiểu Bì Bì gãi gãi cái đầu nhỏ của mình, giả vờ ngây ngốc.



Lục Tư Tước nở nụ cười.



Tiểu Bì Bì cũng cười theo.



Thư ký Trương sau lưng, sao anh ta có ảo giác một con cáo già cùng một con cáo nhỏ đang đánh thái cực vậy?



“Đi thôi, cùng ông nội lên lầu.” Lục Tư Tước dắt tay Tiểu Bì Bì, hai ông cháu cùng lên lầu.



Trong phòng làm việc tổng giám đóc.



Lục Tư Tước nhìn Tiểu Bì Bì: “Bì Bì, nói đi, hôm nay tới tìm ông là vì chuyện gì?”



Tiểu Bì Bì hai tay đút trong túi quần ngồi trên ghé sa lon: “Ông nội, kỳ thực ấy! Cũng không có chuyện gì, nhưng bây giờ chỉ có con và ông đây là hai người thanh tỉnh, những người khác đều rất hồ đồ, con hiện tại gặp phải một chút chuyện khó giải quyết, cần ông nội giúp chút ít ạ.”



Lục Tư Tước nhìn Tiểu Bì Bì “thanh tỉnh”, đại khái đoán được Bịch Sữa Nhỏ nhất định đã biết thân thế của mình, ông nhướng mày: “Chuyện nhỏ gì?”



“Mẹ con gặp chút phiền phức nhỏ.”



*Con muốn ông giúp mẹ con?”



*No.” Tiểu Bì Bì lắc đầu: “Mẹ có đứa con trai là con này, và anh cả là được, không cần ông nội xuất thủ.”
Chương 1186



Lục Tư Tước rốt cuộc biết ý đồ của thằng cháu: “Bì Bì, con muốn tìm anh cả Dịch Dịch của con?”



“Không sai, lúc đầu con cũng có thể tìm anh ấy, nhưng hai người ngốc anh cả và cha đều tưởng con xuất thân không rõ, bố đẻ không rõ, còn coi con là thành kẻ địch một tiếng kêu đánh một tiếng kêu giết, đây là chuyện của bố và mẹ, con lại không tiện chạy đến trước mặt bố nói cho bố biết con là con trai bố, cho dù muốn nói, cũng phải là mẹ tự nói với bố, chuyện này không người nào có thể thay thế được.” Tiểu Bì Bì nghiêm túc nói.



Lục Tư Tước “ừm hứm” một tiếng, ý kia là con tiếp tục.



“Thế nhưng, hiện tại tay của con lại duỗi không đến chỗ bố, cho nên nhất định phải có anh cả phối hợp, chúng con phải liên thủ bảo vệ mẹ, cuộc chiến bảo vệ mẹ phải vang dội mới được!”



Lục Tư Tước gật đầu một cái, bày tỏ ủng hộ: “Vậy bây giờ con cần ông làm những gì?”



“Tiếp cận anh cả, chúng con chính thức đàm phán một lần.”



Lục Tư Tước cảm thấy buồn cười, vừa lúc Lục Thần Dịch đang tìm Tiểu Bì Bì, hiện tại để hai anh em chính thức gặp mặt, ngồi xuống đàm phán, chủ ý này cũng không tệ lắm.



Lục Tư Tước nhìn thư ký Trương bên người: “Chuẩn bị phòng họp V.I.P.”



Thư ký Trương tinh thần chấn động, hiện tại anh ta lại có ảo giác hai đại lão sắp đàm phán rồi.



“Yes Sir!” Thư ký Trương nhanh chóng đi làm.



Nửa giờ sau, thư ký Trương đón đại thái tử gia Lục Thần Dịch, Lục Thần Dịch tới.



Hôm nay Lục Thần Dịch mặc áo sơ mi trắng, cổ áo thắt nơ: bướm, phía dưới quần yếm màu đen, mười phần tiểu thân sĩ, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng cool ngầu, chỉ mới ba tuổi đã có phong phạm tổng tài bá đạo.



Hiện tại Lục Thần Dịch đi ở phía trước, thư ký Trương theo ở phía sau, Lục Thần Dịch không quay đầu lại hỏi: “Ông nội ở đâu?”



Thư ký Trương nhanh chóng cung kính trả lời: “Trong phòng họp VỊP.”



Nói rồi thư ký Trương liền tự tay đẩy ra cửa phòng họp V.I,P: “Tiểu thiếu gia, mời.”



Lục Thần Dịch đi vào, cậu ngắng đầu nhìn về phía phía trước.



Phòng họp V.I.P là một chiếc bàn họp dài, lúc này chiếc ghế da đen của sếp trước mặt từ từ quay lại, có một người đang ngồi trên đó, chính là Tiểu Bì Bì.



Tiểu Bì Bì nhìn Lục Thần Dịch, chào hỏi trước một tiếng: “Hello.”



Lục Thần Dịch đột nhiên nheo lại cặp mắt giống hệt Lục Hàn Đình: “Lại là cậu? Không phải lúc trước tôi đã bảo cậu biến mắt ở trước mắt tôi rồi ư, lá gan cậu thật đúng là lớn, bây giờ lại tự mình đưa tới cửa.”



Tiểu Bì Bì không hề sợ, ngược lại cười nói: “Em chủ động đưa tới cửa nhất định là có chuyện quan trọng tìm đến anh rồi, anh ngồi trước đã.”



Tiểu Bì Bì dùng ánh mắt chỉ một cái ghế dành cho sếp ở’ đối diện.



“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”



“Chuyện về mẹ, lẽ nào anh không nhận thấy được mẹ khác thường sao?” Tiểu Bì Bì nói ngay vào điểm chính.



Nói đến mẹ, Lục Thần Dịch nhanh chóng im lặng, máy giây sau cậu đi tới chiếc ghế đói diện, ngồi xuống.



Thư ký Trương đứng cạnh hài lòng gật đầu, hai vị đại lão rốt cục an vị, đàm phán thuận lợi bắt đầu rồi.



Tiểu Bì Bì nhìn Lục Thần Dịch: “Xem ra anh đã phát hiện mẹ khác thường.”



Lục Thần Dịch gật đầu: “Không sai, buổi tối tôi mới vừa gặp qua mẹ, lúc trở về thấy mẹ cố ý hất nước trong ly trà lên tay mình rồi vu oan người khác, trước đây mẹ chưa bao giờ như vậy, mẹ như là biến thành một người khác, khiến tôi không nhận ra, rất xa lạ.”



*Đó không phải mẹ của chúng ta.” Tiểu Bì Bì khẳng định nói.
Chương 1187:



Lục Thần Dịch im lặng vài giây, sau đó theo sát mà gật đầu: “Đúng vậy, đó không phải mẹ.”



Tiểu Bì Bì vươn tay nhỏ xoa xoa cái cằm nhỏ của mình: “Em kỳ quái là, mẹ chân chính của chúng ta ở đâu?”



“Mẹ chính là nha hoàn Tình Nhi kia.” Lục Thần Dịch nói.



Tiểu Bì Bì nhìn về phía Lục Thần Dịch, chỉ thấy Lục Thần Dịch khẳng định gật đầu: “Tôi sẽ không nhận sai, mẹ chính là nha hoàn Tình Nhi kia, hơn nữa mẹ bây giờ nói không được, tôi sợ lộ, nên vừa rồi ở biệt thự trong cũng không dám nói chuyện với mẹ.”



Hai đứa con trai biến thái của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán đều đã tiếp cận chân tướng, vì không đánh cỏ động rắn, hai cậu nhóc đều bình tĩnh che giấu. Tiểu Bì Bì suy nghĩ một chút: “Em cảm thấy được tình huống của mẹ “Không sai, hơn nữa bồ cũng kỳ quái.” Lục Thần Dịch nói.



“Kỳ quái thế nào?”



“Anh đã nhận ra đó không phải là mẹ, nhưng bố cũng không nhận ra, bố không phải người như thế.” Trên mặt của Lục Thần Dịch đã viết hai chữ ghét bỏ, bố thật sự rất đần.



Tiểu Bì Bì cũng rất kỳ quái, trong ấn tượng của cậu bố rất thông minh, hiện tại có hơi hủy hình tượng: “Em cảm thấy chúng ta hiện tại cũng không hiểu rõ tình huống, tùy tiện hành động khả năng sẽ khiến mẹ nằm trên cục diện càng thêm bắt lợi, nếu mẹ biến thành nha hoàn Tình Nhi vẫn đi và người đang đóng giả mẹ ở cạnh bố kia, em cảm thấy mắấu chốt của vấn đề vẫn là người đóng giả mẹ ở cạnh bó ây.”



Lục Thần Dịch nghĩ sâu xa, sau đó gật đầu biểu thị tán thành: “Vậy chúng ta bây giờ không cần làm gì, chỉ cần trợ giúp bố vạch trần bộ mặt thật của người giả làm mẹ, nhận ra mẹ thật của chúng ta là được.”



Tiểu Bì Bì ra dấu OK: “Em cũng có ý này.”



Hai tiểu đại lão nhất trí ý kiến, chuẩn bị giải tán.



Tiểu Bì Bì nhảy xuống ghé: “Làm sao để tạo cơ hội cho bố và mẹ thì nhìn anh đó.”



Lục Thần Dịch: “Cậu đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ là vì mẹ mà tạm thời hợp tác, nhưng mẹ chỉ là của tôi với bồ tôi, cậu vẫn không liên quan như cũ, hiểu chưa?”



Tiểu Bì Bì thật muốn lườm Lục Thần Dịch, anh cả, anh là anh cả ruột của em đó! Em là em trai thất lạc 3 năm ròng của anh đó!



Tiểu Bì Bì đi thẳng ra ngoài, bên ngoài Lục Tư Tước đã chờ cậu.



Tiểu Bì Bì dừng bước, xoay người định lén trốn.



Thế nhưng rất nhanh phía sau liền truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Tư Tước: “Bì Bì, con chẳng chào hỏi gì ông nội mà đã đi rồi, bàn về tốc độ qua cầu rút ván, ai cũng không bì được con.”



* .” Tiểu Bì Bì đành phải đứng lại, cậu xoay người nhìn về phía Lục Tư Tước: “Ha, ha ha, ông nội, ông còn có việc gì sao ạ?”



Lục Tư Tước yên lặng nhìn Tiểu Bì Bì: “Con nói xem?”



Tiểu Bì Bì cảm giác mình không giả bộ được, dù sao ở trên địa bàn ông nội, cậu trốn không thoát: “Ông nội, có phải ông muốn gặp bà nội không?”



Trong tròng mắt sâu thẳm của Lục Tư Tước khẽ động: “Cô ấy, muốn gặp ông sao?”



Tiểu Bì Bì tiếc nuối lắc đầu: “Không muồn, không hề muốn chút nào.”



“Con rút lại cái câu vừa nói đi.” Lục Tư Tước không vui nhìn qua đây, ông biết Liễu Anh Lạc không muốn gặp ông, cho nên Bịch Sữa Nhỏ này không cần thiết phải cường điệu cái gì mà “không hề muốn chút nào”, đây không phải là đâm vào tim ông sao?



Tiểu Bì Bì: “Vậy được rồi, ông nội, đợi giải quyết xong chuyện của mẹ, con sẽ sắp xếp mẹ và bà nội gặp mặt một lần, ý của ông thế nào?”
Chương 1188:



Lục Tư Tước im lặng trong chốc lát, sau đó gật đầu, tốt, nhiều năm như vậy ông cũng đợi được rồi, đợi thêm chút thời gian cũng không sao.



Lục Thần Dịch muốn ra biển chơi, đây là lần đầu tiên Lục Thần Dịch đưa ra yêu cầu muốn ra ngoài chơi, nên Lục Hàn Đình lập tức chuẩn bị du thuyền tư nhân, du lịch trên biển.



Thượng Quan Mật Nhi đương nhiên ở trong hàng ngũ được mời, ả mang theo Hạ Tịch Quán đi cùng.



Trên du thuyền tư nhân, Thượng Quan Mật Nhi đang chọn so với bikini, ả hỏi Lục Hàn Đình: “Lục tổng, anh thấy em mặc cái nào đẹp nha?”



Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua bikini, trầm thấp mở miệng: “Cô thích là tốt rồi.”



Thượng Quan Mật Nhi hơi do dự, lúc này bên tai truyền đến giọng nói mềm nhẹ: “Quán Quán.”



Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng quay đầu, Diệp Linh tới!



Thượng Quan Mật Nhi đương nhiên biết được đóa hồng đỏ có gai trong vòng giải trí – Diệp Linh, hơn nữa Diệp Linh là bạn chơi từ nhỏ của Hạ Tịch Quán, là bạn thân không giấu chút chuyện nào, Thượng Quan Mật Nhi không ngờ cô ấy lại đột nhiên qua đây.



“Linh… Linh Linh, sao cậu lại tới đây?” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng nặn ra vẻ mỉm cười.



Diệp Linh tiến lên, kéo lại tay Thượng Quan Mật Nhi: “Quán Quán, sao cậu thấy tớ như có chút không vui thế?”



Thượng Quan Mật Nhi cứng đò, ả biểu hiện rõ ràng như vậy sao: “Không có nha, cậu bây giờ là đại minh tinh, bận rộn như thế, tớ thật không ngờ cậu sẽ tới.”



Diệp Linh nhìn Thượng Quan Mật Nhi, sau đó giơ tay lên cuốn lọn tóc bên quai hàm ra sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ minh diễm động lòng người: “Tớ qua đây chính là cho cậu một surprise thật to.”



Nói rồi Diệp Linh nhìn về phía đống bikini: “Quán Quán, cậu đang chọn bikini sao?”



“Đúng vậy, Linh Linh, tớ không chọn được, cậu giúp tớ chọn đi!” Thượng Quan Mật Nhi biết ánh mắt Diệp Linh rất tốt, gu thầm mỹ của Diệp Linh vô cùng đẳng cấp.



“Được.” Diệp Linh chỉ một bộ: “Bộ đó đi!”



Thượng Quan Mật Nhi rất vui vẻ.



Lúc này ánh mắt Diệp Linh đột nhiên rơi trên người Hạ Tịch Quán, lại nói với Thượng Quan Mật Nhi: “Quán Quán, đây là nha hoàn Tình Nhi của cậu sao, nếu đã lên du thuyền chơi, để nha hoàn của cậu cũng thay bikini đi!”



Thượng Quan Mật Nhi khựng lại, ả mang Hạ Tịch Quán qua đây là để Hạ Tịch Quán nhìn ả chơi, ả cũng không định mang Hạ Tịch Quán đến đề chơi.



Hạ Tịch Quán vẫn rất an tĩnh, toàn bộ hành trình phối hợp Thượng Quan Mật Nhi, gặp cô bạn thân Diệp Linh của mình tới, đôi mắt cô cũng sáng ngời.



Không ai ngờ Diệp Linh sẽ đến.



“Đúng vậy…” Diệp Linh đi tới bên người Hạ Tịch Quán, nhìn từ trên xuống dưới vóc người Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, vóc người nha hoàn cậu thực sự rất đẹp, mặc bikini vào nhất định rất đẹp.”



“Cái này…” Thượng Quan Mật Nhi muốn nói chuyện.



Thế nhưng Diệp Linh trực tiếp cắt đứt: “Phụ nữ nhìn phụ nữ khẳng định nhìn không ra gì cả, cái này phải hỏi đàn ông, Lục tổng, anh nói thử dáng người nha hoàn của Quán Quán rất đẹp phải không?”



Lục Hàn Đình đột nhiên bị gọi tên đút hai tay trong túi quần, đôi mắt thâm thúy rơi vào dáng người nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Tịch Quán, trên dưới quan sát.



Yêu kiều xinh đẹp lại mềm mại, là kiểu anh thích.



Hạ Tịch Quán cũng cảm giác Lục Hàn Đình đang quan sát mình, cô nhìn anh.



Lúc này Lục Hàn Đình ngẳắng đầu một cái liền chạm phải đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán, ý thức được mình đang ngắm nha hoàn này, anh nhấp môi mỏng, lạnh lẽo không vui.



Hạ Tịch Quán có chút mạc danh kỳ diệu, anh tại sao dường như lại… tức giận?



Cô cũng không có làm gì mà?



“Tiểu nha hoàn, cô xem trên du thuyền có người phụ nữ nào không mặc bikini, dáng cô đẹp như vậy càng phải mặc, đi thôi, tôi chọn cho cô một bộ, đến lúc đó cũng không thể khiến chủ tử Quán Quán của cô mắt mặt, đúng không Quán Quán?” Diệp Linh ngây thơ nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi.
Chương 1189:



Thượng Quan Mật Nhi còn có thể nói cái gì, ả chỉ có thể cứng đờ gật đầu: “Ừ.”



Diệp Linh nhanh chóng lôi Hạ Tịch Quán đi.



Trong phòng, Diệp Linh chỉ chỉ trên kệ đống áo tắm nơi nơi đó: “Nào, tùy ý chọn đi.”



Hạ Tịch Quán và Diệp Linh hoàn cảnh lớn lên bát đồng, cô có hơi bảo thủ, trừ lúc Diệp Linh kéo cô đi suối nước nóng mặc bikini ra, cô gần như sẽ không mặc bikini.



Những bộ bikini này làm cô nhìn mà hoa cả mắt.



Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn Diệp Linh, Diệp Linh đột nhiên đi tới du thuyền tư nhân, còn thân mật với cô như vậy, lẽ nào… Linh Linh đã biết cô chính là Hạ Tịch Quán thật rồi?



Nhưng là, sao Linh Linh biết được?



Ai đã nói cho cô ấy biết?



Phảng phát như thần giao cách cảm, Diệp Linh nâng đôi mắt sóng nước nhìn về phía Hạ Tịch Quán, vô ý nói: “Không ngờ. thằng nhóc Dịch Dịch đã lớn như vậy, quả thật không uổng công tớ thương nó, nó vẫn nhớ kỹ mẹ nuôi là tớ đây.



Dịch Dịch?



Chẳng lẽ là Dịch Dịch báo Diệp Linh tới?



Xem ra vào buỏi tối hôm đó ở biệt thự Dịch Dịch đã nhận ra cô, trong lòng Hạ Tịch Quán đột nhiên ấm áp, suy cho cùng cũng là con trai của mình, ruột thịt có khác!



Hạ Tịch Quán an lòng không ít, cô không sợ, chỉ sợ sự việc Hạ Tịch Quán thật giả này tổn thương tới các con của cô, hiện tại xem ra cô lo thừa.



Ngay lúc cô gặp phải nguy hiểm, các con của cô đã có thể tự mình đảm đương một phía rồi.



Hạ Tịch Quán cong cong môi, sau đó cô đưa mắt đặt trên đống bikini, lắc đầu: “Linh Linh, không thì… tớ không mặc nha?



Diệp Linh đẩy Hạ Tịch Quán tới trước gương: “Tự cậu xem đi, nhìn đại mỹ nhân trong gương là ai, chúng ta muốn mặt có mặt, muốn dáng có dáng, không mặc bikini cậu không cảm thấy phí của trời sao? Lại nói cậu bây giờ: chỉ mới hơn 20 tuổi, hơn 20 tuổi không mặc thì đợi hơn 90 tuổi mặc phải không?”



Hạ Tịch Quán dĩ nhiên một chữ cũng không phản bác được, Diệp Linh không hổ là người mẫu hot nhất, nữ hoàng tiêu thụ, trình độ tẩy não thực sự quá cao.



Diệp Linh chọn một bộ bikini nhét vào trong ngực cô: “Cậu mặc cái này đi, mau đi đổi!”



Hạ Tịch Quán và Diệp Linh đều thay bikini, lại bôi kem chống nắng, chuẩn bị kỹ càng sau đó nửa giờ sau ra khỏi cửa, đi tới ngoài khoang thuyền chơi.



Trên biển nghe tiếng gió thổi mát lạnh sảng khoái, rất nhiều mỹ nữ mặc bikini đều chơi trên boong thuyền, hóng gió rồi chụp ảnh, uống rượu trò chuyện với bạn bè, vô củng vui vẻ.



Hai người đến liền hấp dẫn mọi ánh mắt, đưa tới xôn xao không nhỏ, “Các cậu mau nhìn kìa, đó là Diệp Linh!”



*Oa, hôm nay là phát phúc lợi thần tiên gì vậy, tôi lại có thể ngắm Linh mỹ nhân mặc bikini!”



“Mỹ nhân bên cạnh Linh mỹ nhân kia là ai thế, dáng người cũng quá tuyệt!”



Diệp Linh chọn bikini màu vàng cho Hạ Tịch Quán, không có họa tiết, chỉ là màu vàng trơn của trứng gà mới ấp, bởi vì màu sắc vô cùng mềm mại, nên không thấy quá chói mắt, nhưng da thịt Hạ Tịch Quán như tuyết trắng, khí chất tuyệt sắc mà tiên khí, một thân màu vàng nhạt giống như là may đo dành riêng cho cô, là màu sắc tuyệt đẹp cảnh xuân, thanh thuần như nước.



Mà Diệp Linh mặc mặc bộ bikini họa tiết hoa, cô là thiên kim đại tiểu thư được Có Dạ Cần nuông chiều, mềm mại đáng yêu, một thân áo hoa được cô ung dung hold, hiện ra vẻ kiều diễm nóng bỏng.



Nam Quán Bắc Linh, vô luận đi đến nơi nào đều sẽ trở thành tiêu điểm.



Nhưng trên người hai người đều áo choàng sa mỏng cùng màu với bikini, không lộ ra hoàn toàn, Diệp Linh đã sớm quen với máy ánh mắt này, cô ấy kéo Hạ Tịch Quán đến phía trước: “Quán Quán, chúng ta đứng ở đây chụp hình đi, tớ muốn đăng Weibo.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom