Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 990-994

Chương 990: Con Không Muốn

“Niềm Vui Mới” Của Bố Làm Mommy Con Cậu bé chính là Lục Thần Dịch.

Lục Thần Dịch là con trai Lục Hàn Đình, cậu thừa kế hoàn mỹ tất cả bộ gen tốt đẹp của Lục Hàn Đình, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác kia chính là Lục Hàn Đình phiên bản thu nhỏ.

Lục Thần Dịch vừa dễ thương vừa đẹp trai, mại tóc ngắn xoăn mềm, ngũ quan tinh xảo như họa, trên khuôn mặt nhỏ là đôi mắt to tròn cực kỳ trong suốt sạch sẻ, chói mắt hệt như quả bồ đào, đứa trẻ như vậy cho dù ai liếc mắt nhìn đều sẽ muốn ôm lấy cậu.

Thế nhưng, Lục Thần Dịch rất lạnh lùng, rất giống bố mình đều không thích cười, băng lãnh lại xa cách.

Không ai có thể chăm sóc cho tiểu quỷ có chỉ số IQ kinh người này, ngoại trừ Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình từ nhỏ đã tự tay nuôi nắng cậu, vừa làm bố vừa làm mẹ, tuy Lục Thần Dịch không mở miệng nói chuyện, nhưng cậu bé rất yêu bố mình.

Bây giờ đầu Lục Thần Dịch mới đứng đến đầu gối Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình nhìn cậu, không vui mím môi: “Vì sao lại hù người ta chạy?”

Lục Thần Dịch lấy ra giấy bút, viết: “Con không có bệnh.”

Ba chữ “con không có bệnh” lọt vào mắt Lục Hàn Đình, sau đó anh đưa mắt rơi vào gương mặt non nớt kia của Lục Thần Dịch, hiện tại Lục Thần Dịch đang ngước đôi mắt bồ đào trong suốt nhìn anh, lặng yên kiên trì cùng quật cường, tự dưng thêm mấy phần… cảm giác hệt như chú nai con.

Đôi mắt này… cùng với đôi mắt trong vắt tại nơi sâu nhát trong ký ức chậm rãi đan xen chồng chất vào nhau.

Trái tim Lục Hàn Đình chậm rãi mềm nhũn, anh cúi người vươn cánh tay tráng kiệ, ôm Lục Thần Dịch trong khuỷu tay: “Đi, cùng bố về nhà.”

Được bố của mình vững vàng ôm vào lòng, Lục Thần Dịch lại lấy ra một tờ giấy, phía trên đã viết xong một hàng chữ.

Lục Hàn Đình nhìn lướt qua, Lục Thần Dịch viết: “Con không thích niềm vui mới của bố, không muốn cô ta làm mommy conl”

Lục Hàn Đình ôm Lục Thần Dịch ra Tây Uyễn, lên chiếc Rolls- Royce Phantom, lúc này Lục Hàn Đình thấp giọng nói: “Là vợ bố cưới, từ lúc nào phải hỏi ý kiến của con?”

Lục Thần Dịch cúi đầu, trên giấy viết: “Vậy con cũng muốn tìm vợ, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau.”

Phía trước Sùng Văn đang lái xe, anh ta đã quen, đây chính là phương thức bình thường mà hai bố con này hai giao lưu.

Lục Hàn Đình nhướng hàng mày kiếm anh khí, liếc mắt Lục Thần Dịch, ý kia là bây giờ ngon rồi nhỉ?

Lục Thần Dịch xoát xoát viết: “tự con có tiền lo sính lễ, không cần bố mua nhà, cũng không cần bố mua xe, nói chung mang một cô con dâu về cho bó, về sau chúng ta ai sống phần nấy.”

Lục Hàn Đình bị Lục Thần Dịch chọc cười, những người phụ nữ bên người anh kia Lục Thần Dịch đều không thích, cậu rất bài xích những người phụ nữ kia làm mẹ mình, tuy Lục Thần Dịch có sự trưởng thành không hợp độ tuổi này, nhưng dù sao cậu vẫn là một đứa bé, trong lòng rất mẫn cảm, rất bài xích anh đột nhiên mang về một người phụ nữ bảo cậu gọi mẹ.

Đây là cách tốt nhất mà bạn nhỏ Lục Thần Dịch nghĩ ra, mỗi bên cưới vợ riêng, ai về nhà nấy.

Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng, anh giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Lục Thần Dịch: “Yên tâm, bố tạm thời không có dự định kết hôn.”

Hai bố con về tới biệt thự Phong Lâm, biệt thự này là lúc Hạ Tịch Quán còn ở đây, Lục Hàn Đình tự tay chuẩn bị mái ấm tình yêu, bên trong có phòng em bé, có chỗ vui chơi cho con, mỗi một trang trí thiết kế đều lộ ra sự dày công và ảo tưởng của anh với tương lai một nhà ba người sống hạnh phúc.

Ba năm trước sau khi Lục Hàn Đình từ một dao kia dưới sống lại, liền trở về biệt thự Phong Lâm, Lục Thần Dịch cũng là ở chỗ này lớn lên, cậu ở phòng dành cho em bé.

“Tiên sinh, tiểu thiếu gia, hai người đã về, cơm đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi.” Thím Triệu đặt món ăn lên bàn.

Lục Thần Dịch ngồi bên cạnh Lục Hàn Đình, cậu lấy ra bánh ga-tô nhỏ má Ngô mua cho cậu, dùng muỗng nhỏ ăn một :Á miếng.

Bạn nhỏ Lục Thần Dịch thích ăn nhất chính là đồ ngọt, bánh kem.

Lục Hàn Đình chau mày kiếm anh khí, ánh mắt âm u nhìn Lục Thần Dịch, Lục Thần Dịch chẳng những có đôi mắt giống như cô, ngay cả sở thích ăn đồ ngọt cũng giống hệt.

Ba năm nay, không người nào dám ở trước mặt của anh nhắc tới cô, ngoại trừ bà nội.

Nhưng bây giờ số lần bà nội đề cập đến cũng ngày càng ít, bà sợ kích thích đến anh.

Lục Hàn Đình gõ xuống bàn vài cái: “Lục Thần Dịch, ăn tối, ăn ít đồ ngọt lại.”

Lục Thần Dịch biết bố không thích cậu ăn bánh ga-tô, cậu dùng cái muỗng nhỏ xúc một chút bánh ga-tô đút tới bên môi Lục Hàn Đình, để anh cũng ném thử.

Lục Hàn Đình tránh được: “Bố không thích đồ ngọt.”

Lục Thần Dịch trên giấy viết: “Vậy bố từng ăn qua bánh ga-tô rồi sao?”

Ăn rồi.

Lục Hàn Đình đột nhiên nhớ đến, mỗi lần cô ăn bánh ngọt xong, lúc anh hôn lên, trong miệng cô đều là vị sữa ngọt ngào, chắc cũng chính là mùi vị của bánh ngọt!

Ngày hôm nay anh cứ liên tục nhớ tới cô, đây không phải là dấu hiệu tốt.

Đồng tử Lục Hàn Đình giống như vết mực nhuộm đặc, đã âm trầm không vui vài phần, anh lắc đầu, nói dối: “Không có.”

Lục Thần Dịch: “Vậy bó vì sao không cho phép con ăn, là bởi vì mommy con sao?”
Chương 991: Dáng Vẻ Quật Cường Của Tiểu Dịch Dịch Cực Kỳ Giống Cô

Lục Hàn Đình không đáp.

Lục Thần Dịch: “Bố ơi, hôm nay vì sao bồ lại nổi nóng với bà nội, con lại nghe được tiếng bố đập đồ, mỗi lần bố giận đến như vậy có phải đều là do mommy của con không?”

Lục Hàn Đình vốn không vui, hiện tại sắc mặt càng thêm thâm trầm âm vụ, cô không phải mẹ của con, cô căn bản chưa từng cần con của anh.

Lục Hàn Đình vươn tay, trực tiếp ném bánh ga-tô vào thùng rác, anh mặt không đổi mắp máy đôi môi mỏng: “Đừng ăn nữa, đợi lát nữa ăn cơm.”

A, bánh ga-tô!

Lục Thần Dịch nhanh chóng tụt xuống ghế, cậu chạy đến bên thùng rác định vươn tay nhặt lại bánh ga-tô.

Thế nhưng cổ áo cậu đã bị một bàn tay to kéo lại, Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nhắc cậu lên: “Lục Thần Dịch, sau này không cho phép ăn bánh ga-tô, nghe chưa?”

Lục Thần Dịch bị cấm, cậu nhìn một chút bánh ga-tô trong thùng rác, sau đó vẻ mặt quật cường nhìn về phía Lục Hàn Đình, không muốn, cậu sẽ ăn bánh ga-tô!

Lục Hàn Đình cũng tức giận, anh vỗ lên mông Lục Thần Dịch: “Lục Thần Dịch, bây giờ con không nghe lời rồi đúng không?”

Trong phòng bếp thím Triệu nhanh chóng chạy ra, kéo Lục Thần Dịch đến phía sau mình: “Tiên sinh, ngài làm cái gì vậy, có chuyện gì từ từ nói, sao lại đánh con. Tiểu thiếu gia ngoan vô cùng, chỉ thích ăn chút bánh ga-tô thôi mà, mỗi lần tâm trạng tiểu thiếu gia tệ chỉ cần ăn một miếng bánh ga-tô tâm trạng sẽ tốt hơn. Chút yêu thích ấy của cậu bé, chúng ta cũng không cần phải trách móc nặng nè, lại nói thêm, tiểu thiếu gia từ nhỏ đã không có mẹ, cũng không có bạn bè chơi cùng, tôi nhìn mà cũng thấy cô đơn vô cùng, tiên sinh nên cho tiểu thiếu gia càng nhiều tình thương bao dung kiên nhẫn của bố mới phải chứ.”

Lục Hàn Đình nhìn về phía Lục Thần Dịch, bạn nhỏ Lục Thần Dịch cũng đang nhìn anh, không có chút nào lảng tránh, nhưng viền mắt của bạn nhỏ Lục Thần Dịch đã ửng đỏ, bên trong dâng lên tầng hơi nước trong suốt, nhưng cậu quật cường không để cho nước mắt bên trong rơi xuống.

Nét bướng bỉnh này của Lục Thần Dịch, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, đều cực kỳ giống cô.

Tâm trạng Lục Hàn Đình càng lúc tệ hơn, có dấu hiệu mắt khống ché.

Lúc này cửa biệt thự bị đẩy ra, có người đi đến: “Chủ tịch.”

Lục Hàn Đình thu mắt, tức giận nhìn người vừa đến: “Không rảnh!”

Người đến là quản gia tư nhân của Lục Tư Tước – Tống Minh, Tống Minh không hiểu sao bị quát, mặt sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh anh ta đã mỉm cười nói: “Thật ngại quá thiếu gia, tôi đang xin chỉ thị của tiêu thiếu gia, cũng không có gọi anh.”

Tiếng “chủ tịch” này của Tống Minh là gọi… Lục Thần Dịch!

Hiện tại CEO của Tống Minh đã là một cậu nhóc vừa tròn ba tuổi.

Lục Hàn Đình: “…”

Lục Thần Dịch từ nhỏ đã là một thiên tài, cậu đặc biệt có thiên phú với mã hóa, nửa năm trước đích thân cậu lập trình một app game trên di động, hiện tại cái app rất hot, trở thành một app game mà người người nhà nhà đều chơi.

Ông nội Lục Tư Tước rất vui vẻ, giao tư nhân quản gia Tống Minh cho Lục Thần Dịch, hiện tại thành lập công ty về app game, chuẩn bị sang năm đưa ra thị trường.

Cho nên Lục Thần Dịch ở trên xe nói anh có tiền mua sính lễ đều là những lời rất nghiêm túc.

Mỗi khi đến lúc này, ngay cả Tống Minh cũng phải cảm khái, bộ gen của Lục gia quá cường đại, Lục Tư Tước là đế vương cao quý thương giới một đời, sau đó con trai Lục Hàn Đình mười mấy tuổi đã tung hoành điên đảo cả thương giới, trở thành đệ nhất tài phiệt, hiện tại cháu trai trưởng Lục Thần Dịch càng thêm biến thái đến kinh khủng, mới ba tuổi đã có công ty của mình, trở thành CEO của anh ta.

Lục Hàn Đình hết chỗ nói, cái mũi đỏ bừng của Lục Thần Dịch hít một cái, sau đó lên lầu, Tống Minh theo sát, hai người vào thư phòng.

Lục Hàn Đình lần nữa: “…

Lúc Tống Minh đi ra, Lục Hàn Đình đang đứng uống nước, lúc này Tống Minh đã đi tới: “Thiếu gia, anh có bao giò nghĩ, chứng lầm lì và không nói chuyện của tiểu thiếu gia có liên quan rất lớn với anh không?”

Lục Hàn Đình nhìn Tống Minh bên người: “Có ý gì?”
Chương 992: Mommy Của Tiểu Dịch Dịch Là… Hạ Tịch Quán

Tống Minh cười nói: “Mấy năm nay Dịch Dịch đều là thiếu gia nuôi lớn, người ta thường nói là phụ tử liên tâm, mấy năm nay, thiếu gia sống… vô cùng tệ, Dịch Dịch lớn lên trong hoàn cảnh đè nén, lại từ nhỏ thiếu sót tình thương của mẹ, cho nên mới tạo thành chứng lầm lì và không nói chuyện của cậu ấy.”

Mi tâm anh tuấn Lục Hàn Đình nhanh chóng trầm xuống, anh lạnh buốt quét mắt về Tống Minh.

Tống Minh vẫn theo Lục Tư Tước, giảo hoạt như một con hồ ly, anh ta đã sớm ngửi được mùi không thích hợp cho nên nhanh chóng nói: “Thiếu gia, tôi còn có việc, đi trước.”

Tống Minh đi.

Lục Hàn Đình nhìn bóng lưng Tống Minh biến mắt hừ lạnh một tiếng, anh dằn mạnh ly nước trong tay xuống, trực tiếp xoay người lầu.

Lục Hàn Đình về tới phòng ngủ của mình, vào phòng tắm nước lạnh, mấy phút sau anh mặc bộ đồ ngủ tơ lụa đi ra.

Mái tóc ngắn còn ướt nhẹp nhỏ giọt, Lục Hàn Đình mới vừa tắm xong vẫn còn phủ hơi nước khắp nơi, so với thường ngày càng thêm trẻ tuổi anh tuấn, khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.

Nhưng điều này cũng không giảm lệ khí dày đặc trên người anh, dù sao hôm nay tâm tình anh rất tệ.

Lục Hàn Đình mở cửa phòng ngủ, vào phòng em bé bên cạnh.

Phòng em bé trước kia đã được sửa lại thành phòng cho trẻ em, Tiểu Dịch Dịch đã ngủ rồi, cậu rất sớm đã tự ngủ một mình.

Lúc này khuôn mặt Tiểu Dịch Dịch đang ngủ say hồng phơn phót, lại lộ ra vẻ non nớt cùng mềm mại của đứa trẻ ba tuổi.

Chọt Tiểu Dịch Dịch giật mình, chuỗi chuông nhỏ treo trên giường này nhanh chóng phát ra tiếng vang leng keng, thanh thúy lại vui vẻ.

Xâu chuông nhỏ này là anh treo lên, Tiểu Dịch Dịch khi còn bé cũng rất thích.

Lục Hàn Đình còn nhớ lúc vừa nhận con trai mới sinh ra, bước lên con đường làm người bố bỉm sữa, có rất nhiều lúc luống cuống tay chân, Tiểu Dịch Dịch không thích uống sữa bột, anh ôm cục bông nhỏ ấy vào trong khuỷu tay, trắng đêm không ngủ dỗ cậu uống sữa bột, Tiểu Dịch Dịch vẫn không chịu uống, đói bụng rồi oa oa khóc lớn.

Anh có chút phiền não, thả Tiểu Dịch Dịch về nôi, khi đó chuông “keng” một tiếng, tiếng chuông nhỏ phát ra trong trẻo dễ nghe.

Tiêu Dịch Dịch đột nhiên cười khanh khách.

Đó là nụ cười đầu tiên kể từ khi Tiểu Dịch Dịch ra đời, trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác bù lu nước mắt, nhưng trong ánh lệ lóe lên lại há ra khuôn miệng vẫn chưa mọc rằng, cười vang khanh khách.

Lục Hàn Đình chậm rãi ngôi bên giường trẻ em, anh vươn ngón tay thon dài xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Dịch Dịch, trong nháy mắt, cục bông nhỏ xíu nằm gọn trong khuỷu tay anh đã lớn như vậy rồi.

Có phải hay không… có phải hay không mặc kệ anh cố gắng làm bó thế nào, đều không thê thay thế được tình thương của mẹ?

Lục Hàn Đình biết, từ khi Tiểu Dịch Dịch nghe được tiếng chuông kia nhếch miệng cười một khắc kia là anh đã biết, Tiểu Dịch Dịch rất muốn một người mẹ, không phải, là Tiểu Dịch Dịch rất cần mẹ mình.

Vừa rồi Tống Minh nói, lúc ở Tây Uyễn bà nội cũng nói với anh, mấy năm này anh sống rất tệ…

Lục Hàn Đình chậm rãi thu ta mình, thay Tiểu Dịch Dịch đắp chăn xong, anh đột nhiên có chút hối hận, con mẹ nó ba năm trước đây anh không nên nhận đứa con trai này, một người đàn ông 30 tuổi mang theo một đứa nhỏ, phiền phức không nói đến, quan trọng là… bản thân anh sống không tốt, con trai lại theo anh, cũng sống rất không tốt.

Kỳ thực Lục Hàn Đình biết rõ chứng lầm lì và không nói chuyện của Tiểu Dịch Dịch có liên trực tiếp với anh, nhưng, anh nên làm cái gì bây giờ?

Lục Hàn Đình đi tới sân thượng, gió lạnh bên ngoài thổi tung vạt áo khoác, anh không biết nên làm gì bây giờ, anh ngay cả mình cũng không cứu rỗi được, lại lấy cái gì đi cứu vớt Tiểu Dịch Dịch?

Ba năm trước, anh không nên muốn Tiểu Dịch Dịch.

Ba năm trước anh sống lại sau cái đâm kia, mấy tháng sau, bố anh Lục Tư Tước ôm Tiểu Dịch Dịch vừa mới sinh ra cho anh, nói đây là con trai ruột của anh.

Tự dưng có một đứa con trai, Lục Hàn Đình là không thể tiếp nhận.

Tất cả mọi người đều cho là anh rất thích con nít, rất coi trọng huyết mạch của mình và con nối dòng, kỳ thực bọn họ cũng không biết, anh chỉ muốn người kia sinh con cho anh thôi.

Những người khác sinh, anh không cần.

Thế nhưng bố anh Lục Tư Tước lại vứt một tờ giám định ADN cho anh, trừ chứng minh anh là bố ruột Tiểu Dịch Dịch ra, còn nói cho anh biết, mẹ của Tiểu Dịch Dịch là… Hạ Tịch Quán!

Anh lúc đó khiếp sợ không gì sánh nỗi, làm sao có thể?
Chương 993: Xa Cách Ba Năm, Hạ Tịch Quán Đã Trở Lại!

Thế nhưng Lục Tư Tước đưa ra giải thích hợp lý: “A Đình, bố đã nói rồi, con và Hạ Tịch Quán sẽ không có kết quả, bởi vì sớm muộn cũng có một ngày Hạ Tịch Quán sẽ rời khỏi con trở về quê hương mình. Con cũng thấy rồi đó, bây giờ con bị thương rất nặng, về sau e rằng đến cuối đời cũng sẽ không kết hôn sinh con nữa. Nhưng Lục gia chúng ta cần người thừa kế, cho nên bố đã để lại một tay trước đó, đông lạnh trứng Hạ Tịch Quán, sau đó lại sai người lấy gen của con, giao cho người mang thai hộ sinh ra đứa con trai này cho các con.”

“A Đình, con nhìn đứa con trai này đi, ánh mắt của nó giống hệt mẹ nó.”

Lúc đó anh đi tới, Tiêu Dịch Dịch được ông nội Lục Tư Tước ôm vào trong ngực, lần đầu tiên anh thấy Tiểu Dịch Dịch, Tiểu Dịch Dịch cũng đúng lúc mở mắt ra, đôi mắt của Tiểu Dịch Dịch thực sự cùng Hạ Tịch Quán giống nhau như đúc.

Đây là con trai của anh và Hạ Tịch Quán.

Ba năm trôi qua, mỗi khi Lục Hàn Đình nhìn Tiểu Dịch Dịch, cũng sẽ nhớ đến đứa con năm đó Hạ Tịch Quán sảy mắt, con của anh, nếu như còn ở đó, có phải cũng giống với Tiểu Dịch Dịch không? Có dung mạo của anh, có đôi mắt của Hạ Tịch Quán, là hợp thể hoàn mỹ nhất của bọn họ?

Tiểu Dịch Dịch bù đắp tất cả tiếc nuối của anh với đứa con kia.

Trong ba năm đằng đẳng này, có thể anh và Tiểu Dịch Dịch đều sống không như ý muốn, nhưng bọn họ sưởi ấm lẫn nhau, làm bạn lẫn nhau, hai bố con sống nương tựa lẫn nhau.

Lúc này một chuôi du dương vang lên, điện thoại tới.

Lục Hàn Đình ấn phím nhận: “Alo.”

Bên kia truyền đến giọng nói đặc biệt đè thấp của Sùng Văn: “Thiếu chủ, mới vừa nhận được tin tức, Diệp Linh ở sân bay đón… một người…”

Con ngươi sâu thẳm của Lục Hàn Đình kịch liệt co rụt: “Người nào?”

“Hạ Tịch Quán! Thiếu chủ, Hạ Tịch Quán đã trở về!”

Ba năm qua đi, Hạ Tịch Quán rốt cục đã trở về!

Một hòn đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, cuộc sống yên bìnhtrọn ba năm bị đánh vỡ, Sùng Văn cảm giác có chút lạnh, dường như một hồi to lớn mưa rền gió dữ đã tới rồi, lần này sẽ phá hủy tất cả.

Đêm nổi gió, cố nhân trở về.

“Thiếu chủ…” Sùng Văn ngừng thở, thận trọng mở miệng: “Anh có ôn không?”

“Tút tút” hai tiếng, Lục Hàn Đình đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.

Trong đại sảnh sân bay.

: Diệp Linh đè thấp đầu mũ lưỡi trai xuống, lại đẩy chiếc mắt kính màu đen to đùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên, sợ bị người nhận ra.

Ba năm nay Diệp Linh rong ruổi vòng giải trí, ba năm diễn ba bộ phim truyền hình, là đề tài và lưu lượng đỉnh cao nhất, quay ba bộ phim liên tiếp cả ba bộ đều bạo nổ, sau đó lại dựa vào một bộ phim đạt được bốn giải đề cử, trong tay nắm giữ N đại ngôn của các thương hiệu cao cấp, 23 tuổi đã thăng lên hàng ngũ đại hoa.

Bây giờ Diệp Linh là đại minh tinh về diễn kỹ, thực lực, lưu lượng, quốc danh độ(*) không thể so sánh nổi với ba năm trước đây của cô.

(Diễn kỹ, quốc danh độ: diễn kỹ thường chỉ năng lực vận dụng kỹ thuật và thủ pháp của diễn viên sáng tạo ra hình tượng, hình ảnh; quốc danh độ là gương mặt được các hãng trong nước ưu ái.

Nếu như không phải vì đón Hạ Tịch Quán, cô sẽ không lộ diện ở đây.

Lúc này phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh tràn đầy tiên khí lại tuyệt lệ vô song, Hạ Tịch Quán đã trở về.

Hai mắt Diệp Linh sáng ngời, nhanh chóng chạy lên trước, cô kích động quơ hai tay, hoàn toàn quên chính mình có khả năng bị nhận ra: “Quán Quán! Quán Quán, tớ ở chỗ này!”

Hạ Tịch Quán đã trở về, trong nháy mắt, ba năm đã trôi qua, khuôn mặt nhỏ tiếu nghiên tuyệt lệ kia được thời gian mài dũa triệt để nở rộ hệt như một đóa hồng. Hàng chân mày tinh xảo, chiếc mũi nhỏ thanh tú như ống sáo ngọc, phía dưới là đôi môi kiều diễm ướt át, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy khảm một đôi mắt trong vắt, trong đôi mắt ấy sóng sánh ánh nước sáng chói, như thể lập tức hớp mắt hồn người ta.

Ba năm trước lúc Hạ Tịch Quán rời đi chỉ mới 20 tuổi, hiện tại đã 23 tuổi, ngoại trừ dung nhan nghịch thiên bên ngoài, dáng người cô cũng đẫy đà hơn một chút, trước lồi sau cong. Trong khí chất thanh thuần không dính một hạt bụi lại lộ ra vài phần quyến rũ của phụ nữ, cô vừa ra sân đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.

“Oa, đó là tiên nữ nhà ai thế, đẹp quá đi!”
Chương 994: Hứng Thú Của Anh Với Mỗi Người Phụ Nữ Chỉ Có Một Tháng

“Linh Linh!” Hạ Tịch Quán thấy được Diệp Linh cũng vui vẻ hô thành tiếng, cô chạy tới ôm lấy Diệp Linh.

Hoa tỷ nhận lấy hành lý, Diệp Linh ôm chặt Hạ Tịch Quán sau đó tách ra, cô yên lặng nhìn Hạ Tịch Quán từ trên xuống dưới: “Quán Quán, thành thật khai báo đi, ba năm nay cậu có phải lén chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ không hả? Trước đây đã rất đẹp rồi, nhưng bây giờ đẹp đến quá phận đó!”

Hoa tỷ là người đại diện lõi đời, ở trong vòng giải trí thấy rõ nhiều nhất là cái gì, đó chính là nữ minh tinh, mỹ nữ xinh đẹp trẻ chui vào vòng giải trí muôn màu này nhiều vô cùng tận, thế nên mắt nhìn phụ nữ của Hoa tỷ là sắc bén nhát.

Hoa tỷ nhìn Hạ Tịch Quán, ba năm nay khí chất Hạ Tịch Quán càng thêm tiên khí, phụ nữ sợ nhất là người có tiên khí, một khingười có tiên khí xuất hiện liền có thể ném người khác cách xa vạn dặm, Hạ Tịch Quán trở về như vậy, không biết sẽ khiến bao nhiêu đàn ông người trước gục ngã người sau tiến lên.

Đôi mắt trong suốt của Hạ Tịch Quán nhìn Diệp Linh, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mịn của Diệp Linh: “Linh Linh, cậu cũng thay đổi rồi, miệng lưỡi cũng ngọt hơn, bắt đầu biết nịnh nọt rồi đó nha.”

Hai cô bạn thân gặp nhau chắc chắn tám đến trời xoay đất chuyển cũng chưa xong, Hoa tỷ nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở: “Linh Linh, Quán Quán, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi, chúng ta đã bị người nhận ra rồi, có người lấy điện thoại chụp rồi đó.”

“Được, Quán Quán, chúng ta về nhà.” Diệp Linh dắt tay Hạ Tịch Quán, mang cô về tới chỗ ở của mình.

Hạ Tịch Quán về căn hộ của Diệp Linh, hai đỉnh cấp mỹ nhân cùng tắm rửa thay quần áo, sau đó thư thái nằm trên giường lớn.

Hạ Tịch Quán nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, cậu bây giờ đứng trên đỉnh vòng giải trí, kế tiếp có tính toán gì không?”

Diệp Linh suy nghĩ một chút: “Vòng giải trí đều ăn mòn thanh xuân, tuy tớ bây giờ vẫn còn trẻ, vẫn là một cục cưng, nhưng phòng bị một chút vẫn hơn, tớ dự định tự mở công ty giải trí, tranh thủ đưa công ty ra thị trường.”

Hai mắt Hạ Tịch Quán sáng ngời: “Được đó, Linh Linh cậy đây là muốn mỹ nhân CEO à.”

Diệp Linh gật đầu: “Đúng thế! Đúng rồi Quán Quán, cậu nói một chút đi! Lần này cậu trở về Đế Đô có phải định không đi nữa không?”

“Không phải, mục tiêu lần này của tớ cũng không phải ở Đề Đô, tớ ở Đề Đô đợi mấy ngày sẽ đi, tớ chỉ là muốn trở về nhìn một chút.”

“Nhìn cái gì? Nhìn… Lục Hàn Đình?”

Lục Hàn Đình.

Ba năm chảy trôi, lần nữa nghe được cái tên này, hàng mi nhỏ dài Hạ Tịch Quán nhanh chóng run ry.

Diệp Linh xuống giường, cô mở ra ngăn kéo, lấy một đống tập chí giải trí ra, đưa cho Hạ Tịch Quán xem: “Quán Quán, nếu như cậu trở về Đé Đô để xem ba năm nay Lục Hàn Đình sống có tốt hay khôn thì tớ có thể trả lời cậu, anh ta sống rất tốt, tốt hơn so với bất luận kẻ nào.”

“Ba năm nay dưới tay anh ta tập đoàn Lục thị Tá La môn đã trở thành ngọn cờ dẫn đầu toàn cầu, đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc ngày xưa của Đế Đô cũng phi thẳng thăng thành đệ nhất tài phiệt, tài sản dưới danh anh ta, không ai có thể tính toán được, hiện tại anh ta giậm chân một cái, kinh tế toàn cầu đều phải chấn động.”

“Dĩ nhiên, ba năm nay thứ đặc sắc nhất của anh ta chính là đời : NƠI chứ so TU, WiN X S012 sông cá nhân, bên cạnh anh ta có rât nhiêu người phụ nữ, lên tới danh môn thục viện, xuống đến sinh viên nữ, còn có đám người mẫu trẻ, tân tấn hoa đán, đều có scandal với anh ta, nhưng anh ta chỉ là du ngoạn thưởng hoa, tốc độ đổi người phụ nữ nhanh hơn bắt cứ ai.”

Nói rồi Diệp Linh ngồi ở cạnh Hạ Tịch Quán: “Trên phố đều đang đồn, thời gian Lục Hàn Đình chỉ hứng thú với đám phụ nữ kia chỉ được một tháng. Ngày nào đó nhìn anh cùng niềm vui mới lăn lộn trên giường, đoạn tình cảm đó cũng đã đến đoạn kết, hôm sau anh ta sẽ bỏ rơi người ta, điển hình là loại lên giường liền chán, Lục Hàn Đình thật đúng là đã làm tra nam đến mức xuất sắc nhất rồi.”

Lúc Hạ Tịch Quán rời đi cũng biết tiền đồ của Lục Hàn Đình người đàn ông này không hề kém, bây giờ anh là đệ nhất tài phiệt, nắm trong tay mạch máu kinh tế toàn cầu.

Ba năm nay Lệ Quân Mặc và Lục Tư Tước đều dần rút lui khỏi sân khâu, không lộ diện, thời đại này thuộc về người tuổi trẻ, Lục Hàn Đình không phụ sự mong đợi của mọi người, rốt cục cũng nghênh đón thời kì thương nghiệp của mình, trở thành truyền kỳ.

Hạ Tịch Quán vì anh cảm thấy vui vẻ, nhưng nhìn những tin tức bên lề này của anh, trái tim của cô lập tức đau nhói.a
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom