• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 980-989

Chương 980: Lục Hàn Đình Là Huyết Mạch Vương Thất

Tối nay Lục Hàn Đình toàn thân áo đen, đồ sộ anh tuần, anh từ đêm tối vô biên mà đến, đầu vai bằng phẳng nhuộm sương lạnh đêm khuya, cả người có vẻ thâm trầm mà thần bí.

Hiện tại đôi mắt thâm thúy Lục Hàn Đình rơi trên mặt Thượng Quan Đằng, nhìn chằm chằm hắn.

Trong lòng Thượng Quan Đằng run lên, ánh mắt quá sắc bén mang theo khí tràng cường đại, không ngờ trên người một phàm nhân lại cũng có kinh tâm động phách như vậy.

“Lục Hàn Đình, tôi là quân vương Hoa Tây Châu, cậu cũng quá phách lối! Lại sai tôi phải dẫn đường cho các người, tôi nói cho các người biết…”

Thượng Quan Đẳng lời vẫn chưa nói hết, hắc ảnh của Thượng Võ liền lóe lên đi qua, kéo lại Thượng Quan Đằng: “Thượng Quan quân chủ, đắc tội.”

Thượng Võ trực tiếp némThượng Quan Đẳng vào trong trận.

Lục Hàn Đình không có gì tâm tình sóng lớn, anh nhấc đôi chân dài, cũng đi vào.

Lệ Quân Mặc cùng Lục Tư Tước liếc nhau một cái, cũng đi vào theo.

Tất cả mọi người đi vào trong trận.

980-1.jpg


Chuyện này không bình thường.

Trận pháp này chỉ có một cách có thể phá, đó chính là máu Xích Tử.

Trên người hắn ta không có máu Xích Tử, vậy người vào trong trận tất nhiên có một người trên người chảy xuôi máu Xích Tử, người đó là huyết mạch hoàng gia Hoa Tây Châu, là đế vương chân chính.

Thượng Quan Đằng bị ném vào trong trận sợ đến ngây người, hắn ta căn bản không có dòng máu Xích Tử, đi tới đây chắc chắn sẽ chết.

“Tôi muốn đi ra ngoài! Tôi muốn đi ra ngoài! Thượng Quan Đẳng xoay người chạy.

Lúc này một bàn tay to rõ khớp xương ràng vươn qua, kéo hắn lại, trong giọng nói lạnh như băng lộ ra tia trào phúng nhàn nhạt: “Thượng Quan quân chủ, chớ kêu, nhìn thật kỹ một chút đi!”

Là Lục Hàn Đình.

Thượng Quan Đằng mở mắt ra nhìn bốn phía một chút, ngoại trừ đêm tối, hắn ta không thấy gì cả.

Chuyện gì xảy ra thế nàyvvv Hắn ta đã vào trong trận, sẽ phải chứng kiến ảo ảnh, thế nhưng xung quanh rất an tĩnh, an toàn yên lặng.

Chuyện này không bình thường.

Trận pháp này chỉ có một cách có thể phá, đó chính là máu Xích Tử.

Trên người hắn ta không có máu Xích Tử, vậy người vào trong trận tất nhiên có một người trên người chảy xuôi máu Xích Tử, người đó là huyết mạch hoàng gia Hoa Tây Châu, là đế vương chân chính.

Đây chính là máu Xích Tử.

“Quán Quán, đây là máu của ai?” Tô Hi hỏi.

Đây là… máu của Lục Hàn Đình!

Hạ Tịch Quán lần đầu tiên vào cấm địa, liền phát hiện Nhiếp Tâm thuật không hề có tác dụng với Lục Hàn Đình, lúc đó cô liền hoài nghỉ.

Lần này cô đến Hoa Tây Châu một mục đích khác chính là, lấy một giọt máu của Lục Hàn Đình, cô muốn kiểm chứng thử suy nghĩ trong lòng.

Lúc đó ở trong phòng, Lục Hàn Đình rất tức giận, một quyền đập vào trên vách tường, anh chảy rất nhiều máu, cô nhân cơ hội lấy một giọt.

Hiện tại cô nắm giọt máu này đi lại tự nhiên trong trận, xem ra máu của Lục Hàn Đình chính là… máu Xích Tủ!

“Quán Quán, em không muốn nói ra tên của người này, là bởi vì muốn bảo vệ anh ta, đúng không? Được, anh có thể không hỏi, nhưng máu Xích Tử tái hiện, Hoa Tây Châu sắp phải nghênh đón một trận gió tanh mưa máu, Lan Lâu Cổ Quốc của chúng ta và Hoa Tây Châu có mồi ràng buộc sâu xa, tất nhiên cũng sẽ bị cuốn vào trong đó.”
Chương 981: Quán Quán, Hoan Nghênh Về Nhà

“Lan Lâu Cổ Quốc?”

Con ngươi Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt lại, không khỏi lặp lại tên này.

Hạ Tịch Quán từng thấy qua cái tên “Lan Lâu Cổ Quốc” trong một quyền cổ thư, đây là một quốc gia rất thần bí, sau đó bởi vì một nguyên nhân mà hoàn toàn biến mắt.

Trong cổ thư cũng không có viết rõ nguyên nhân này là cái gì, cho nên Hạ Tịch Quán cũng không biết, cô tuyệt đối không ngờ rằng bản thân đến từ Lan Lâu Cổ Quốc.

“Quán Quán, không sai, nhà của em chính là Lan Lâu Cổ Quốc, Lan Lâu Cổ Quốc chúng ta sở hữu y thuật trung y cao thâm nhất huyền ảo nhất trên đời này, nhất là thiện châm, nơi đó là tiên cảnh nhân gian chân chính, mẹ em Lâm Thủy Dao là nữ vương đại nhân đang đảm nhiệm Lan Lâu Cổ Quốc.” Tô Hi nói.

“Cái gì?” Mắt Hạ Tịch Quán khẽ giật: “Mẹ em là nữ vương đại nhân, vậy chẳng lẽ em là… là công chúa?”

Tô Hi cong đôi môi mỏng: “Không phải, Quán Quán, từ khoảnh khắc em đặt chân về nhà kia trở đi, em chính là tân nữ vương đại nhân rồi.”

*” Hạ Tịch Quán không hề có chút tâm lý chuẩn bị, cho nên không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng rất nhanh cô đã khôi phục trấn định: “Anh Tô Hi, chúng ta vẫn nên đi tìm bảo rương thứ hai mẹ lưu lại thôi!”

*Uvvv Hạ Tịch Quán đi tới dưới cây đại thụ lần đầu tiên cô tiến nhập cấm địa, lúc đó cô ở trong Nhiếp Tâm thuật trong thấy được bảo rương của mẹ ở đây.

Hiện tại, bảo rương thứ hai lặng lặng nằm ở nơi đó.

Lần này không phải ảo ảnh, mà là thực sự.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng chạy lên trước, cầm bảo rương thứ hai lên, thật tốt quá, cô rốt cuộc tìm được rồi!

Bảo rương thứ hai cũng không có khóa, Hạ Tịch Quán trực tiếp mở ra, đôi mắt sáng trong lóe ra ý cười toái sáng: “Anh Tô Hi, anh nói xem bảo rương thứ hai của mẹ sẽ để lại cái gì cho em, còn có thể là y điển không ạ?”

Tô Hi cũng không trả lời, Hạ Tịch Quán mở bảo rương ra, trong rương cũng không có y điển, mà là một ống sáo màu xanh lục.

Mẹ lại để lại cho cô một cây sáovvv Lúc Hạ Tịch Quán còn đang nghỉ ngờ liền thấy phía dưới cây sáo còn đè một phong thư, trên phong thư viết “gửi đến Quán Quán thân yêu”.

Nhìn dòng chữ nhỏ quen thuộc, nét chữ rồng bay phượng múa này, Hạ Tịch Quán nhanh chóng gợi lên môi đỏ mọng, viền mắt trắng nõn của cô đỏ lên.

Bởi vì cô nhận ra, đây là chữ của mẹ, đây là thư mẹ để lại cho cô.

Chỉ chóp mắt mà đã 11 năm rôi, mười một năm gian mẹ chưa từng bên cạnh cô, hiện tại trong trí óc của cô vẫn còn rõ ràng hồi ức hạnh phúc của cô và mẹ, cô thật sự rất nhớ rất nhớ mẹ.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở phong thư này ra, Lâm Thủy Dao viết trong thư, “Keng keng keng keng keng, đầu tiên chúc mừng Quán Quán của mẹ, mẹ đứng từ nơi tứ hải bát hoang đầu tiên gửi đến con lời chúc mừng, Quán Quán, rốt cuộc con đã tìm được đường về nhà.”

“Quán Quán có phải cho rằng trong cái hòm báu này sẽ là quyển y điển thứ hai không? Mẹ để cho con đoán trúng lúc bắt đầu, sao lại còn để con đoán được kết cục chứ. Trở lại Lan Lâu Cổ Quốc con sẽ biết, y điển không phải tính theo cuốn, mà là tính theo lầu các, chờ con về nhà, y điển một quyền rồi đến N quyền, tùy con chọn duyệt.”

“Quán Quán, ống sáo này lưu cho con, phía dưới có khúc phổ, không đúng, phải nói là… bí thuật thượng cổ huấn sói.”

“Cuối cùng Quán Quán, mẹ ở Bỉ Ngạn chờ con, lúc trăng tròn, rẽ nước mà đến, mau quay về vòng tay mẹ nào bé con!”

Hạ Tịch Quán đọc đi đọc lại phong thư này, một chữ cũng không nở chảy trôi, trong tròng mắt trong vắt dâng lên ánh nước, cô thận trọng gấp phong thư này lại, sau đó mở ra bí thuật thượng cổ huấn sói kia.

“Quán Quán, mẹ em cũng biết huấn sói, nhưng mà rất đáng tiếc, mẹ em đến tận bây giờ chỉ thuần phục được hai con sói, còn phải xem em có thể giáo huấn bao nhiêu, thì nhìn thiên phú của em thôi.” Tô Hi nói.

Trên đời này chuyện duy nhất làm khó Lâm Thủy Dao chính là huấn sói, Lâm Thủy Dao cũng biết huấn sói, nhưng chỉ thuần phục được mỗi hai com.

Hạ Tịch Quán nhìn văn tự thần bí trên bí thuật huấn sói, có thể người khác không đọc được loại chữ cổ này, thế nhưng cô liếc mắt một cái liền có thể đọc được.

Bởi vì khi còn bé mẹ đã dạy cô loại chữ này, hơn nữa cô kế thừa huyết mạch của Lan Lâu Cổ Quốc, trời sinh thì có loại tư chất này.

Hạ Tịch Quán đọc bí thuật huấn sói mấy lần, sau đó ngắng đầu nhìn về phía bầu trời, cô lẫm bẩm nói: “Anh Tô Hi, trăng sắp tròn rồi.”
Chương 982: Thiếu Nữ Huấn Sói

Tô Hi nhìn ánh trăng trên bầu trời chậm rãi biến tròn: “Đúng vậy, trăng sắp tròn rồi, Quán Quán, đường về nhà ở đâu?”

Hạ Tịch Quán nhìn về phía trước, phía trước đen đặc một mảnh, ở trong đó dường như ẩn chứa một sức mạnh vô cùng vô tận, khiến người ta không dám đặt chân.

Cô nhẹ giọng nói: “Lan Lâu Cổ Quốc rất sớm đã biến mắt trên thế giới này, sau đó lại trải qua đại dương đổi dời, vỏ trái đất vận động, em cảm thấy được Lan Lâu Cổ Quốc đang ở ngay…

giữa vùng biên giới của cắm địa này và Hoa Tây Châu trong.”

Mi tâm tuấn mỹ của Tô Hi khẽ động, anh nhìn về phía phía sau: “Quán Quán, bọn họ đuổi tới rồi.”

Hạ Tịch Quán xoay người, chỉ thấy phía trước tới rất nhiều người, trước hết đập vào mi mắt chính là một dáng người đồ sộ, là Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình mang theo Thượng Quan Đẳng, còn có Lệ Quân Mặc và Lục Tư Tước cùng đi tới.

“Hạ Tịch Quán, Thất công tử, không ngờ chứ gì? Chúng tôi có thể tìm được các người!” Thượng Quan Đằng cười ha ha, có thể đi ra trong trận này nằm trong dự liệu của hắn, chuyện Lục Hàn Đình đợi lúc trở về hắn sẽ từ từ điều tra, hiện tại quan trọng trước mắt hơn chính là Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán nhướng đôi chân mày lá liễu tinh xảo, Lục Hàn Đình chính là máu Xích Tử, cho nên bọn họ có thể tìm đến đã ở trong dự liệu của cô.

“Hạ Tịch Quán, trong tay cô câm cái gì đó?” Lúc này Thượng Quan Đằng chú ý tới bảo rương trong tay Hạ Tịch Quán, hai mắt hắn ta nhanh chóng lộ ra tia tham lam.

Bảo rương trong tay Hạ Tịch Quán lộ diện một cái, không khí của hiện trường trong nháy mắt trở nên khẩn trương lên, giương cung bạt kiếm, cô biết rất nhiều người đều muốn bảo rương trong tay cô.

Thượng Quan Đằng muốn, Lệ Quân Mặc và Lục Tư Tước cũng muốn, ánh mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán rơi trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình không nhìn bảo rương trong tay cô, rõ ràng cho thấy anh không có hứng thú, đôi mắt đen kia nhìn cô chăm chú, thứ anh muốn cũng chỉ có côi Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Xem ra hôm nay tôi và anh Tô Hi không ra ngoài được rồi.”

Lúc này Lục Tư Tước tiến lên một bước: “Hạ Tịch Quán, giao bảo rương trong tay cô cho chúng tôi.”

Thượng Quan Đằng nhanh chóng nói: “Không được, bảo rương này là của tôi!”

Tất cả mọi người đang áp sát.

Tô Hi định di chuyển, nhưng Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn tay ngăn Tô Hi, trong đôi mắt sáng lưu chuyển sóng nước như trút xuống: “Các người đều muốn vật mẹ tôi lưu lại, được thôi, các người có bản lĩnh thì lấy đi!”

, Hạ Tịch Quán chậm rãi lấy ra cây sáo ngọc, bắt đầu thôi.

Tiếng sáo du dương chậm rãi vang vọng toàn bộ rừng rậm, tựa như là giai điệu động nhân nhất giữa lúc đêm khuya, dây dưa kéo dài.

Cô đột nhiên thổi sáo.

“Hạ Tịch Quán, cô đang giở trò gì đấy?” Trong lòng Thượng Quan Đẳng đột nhiên có một loại dự cảm rất xấu.

Lục Tư Tước muốn di chuyển, nhưng Lệ Quân Mặc ngăn ông lại: “Nghe kìa, có tiếng gì!”

À hú…

À hú…

Hú hú hú…

Nơi đây lúc đầu lặng yên không tiếng động, hiện tại có thình lình vang lên tiếng tru, khiến người ta tê cả da đầu.

“Cái này… là tiếng gì?” Thượng Quan Đằng khiếp sợ lại khủng hoảng.

Ánh mắt Lục Hàn Đình thủy chung rơi trên gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán, anh nhàn nhạt mấp máy đôi môi mỏng: “Đó là tiếng sói.”

Cái gìvvv Sóivvv Lần kia Lục Hàn Đình theo Hạ Tịch Quán cùng tiến nhập cắm địa, đã từng gặp được hai con sói, hiện tại chính là tiếng tru c ủa sói, nhưng không phải hai con, mà là… rất rất nhiều con!

“Sói! Các người mau nhìn, thật sự là sói!” Lúc này có người hét lớn.

Lục Hàn Đình ngẳng đầu, chỉ thấy trong đêm tối phía trước đột nhiên có một đôi mắt đỏ sậm mắt, sau đó là hai đôi, ba đôi, bốn đôi…

Đó là mắt sói, là đôi mắt đỏ sậm đặc biệt thuộc về chúa sơn lâm khiến người nhìn rét run.

Rất nhanh, một con sói đi ra, hai con, rồi ba con… hơn mấy trăm ngàn con chó sói từ trong bóng tối đi ra, chúng nó vẫy đuôi, hàm răng sắc bén tản ra ánh sáng sắc lạnh.

Chúng nó đứng phía sau Hạ Tịch Quán, vây cô lại, thể như đang bảo vệ cô.

Tất cả mọi người đang hít một ngụm khí lạnh, cái này… cái này… một màn này quả thật không thể tưởng tượng nổi, quá chắn động.

Thượng Quan Đằng sợ đến sắc mặt đại biến, thì ra Hạ Tịch Quán không thổi sáo, mà là bí thuật thượng cổ huấn sói!

“Hạ Tịch Quán, cô dĩ nhiên biết huấn sói, cô chính là… thiếu nữ ‘ huấn sói trong truyền thuyết!” Thượng Quan Đằng hỏang sợ nhìn Hạ Tịch Quán.
Chương 983: Cô Đâm Thăng Vào Tim Anh

Lúc này, một hồi gió lạnh thổi qua, Hạ Tịch Quán mặc chiếc váy trắng dài đứng lặng trong đêm tối, suối tóc đen dài phát động thành độ cong trên không trung, mắt ngọc mày ngài, tuyệt diễm thiên hạ.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô, phảng phất bị cô câu mắt hồn phách.

Thiếu nữ huấn sói trong sách cổ ghi lại vậy mà có thực, thiếu nữ huấn sói nghìn năm mới có một, nghe nói các cô chẳng những thông tuệ hơn người, còn có phong thái tuyệt sắc.

Hạ Tịch Quán chính là thiếu nữ huấn sói kial Tô Hi nhìn Hạ Tịch Quán bên người, trong đôi mắt tuần mỹ tràn ra nhàn nhạt kinh diễm và thưởng thức, Hạ Tịch Quán là trò giỏi hơn thầy, chuyện Lâm Thủy Dao chưa thành công, nhưng cô có thê.

Ánh mắt Lục Hàn Đình cũng rơi trên người Hạ Tịch Quán, ánh mắt của anh cháy bỏng mang theo chiếm hữu cùng cố chấp sâu đậm.

Cô là của anh.

Bất luận kẻ nào cũng không thể cướp cô đi, bao gồm cả chính cô.

Hạ Tịch Quán cất sáo, đôi mắt sáng của cô rơi trên mặt từng người: “Những thứ này chính là đồ mẹ tôi để lại cho tôi, các người nói muốn, vậy tới lấy đi.”

Mọi người rối rít lui về phía sau, không người nào dám tiến lên, bọn họ vạn lần không nghĩ tới Lâm Thủy Dao để lại cho con gái của mình một đội quân tinh nhuệ như thế, Hạ Tịch Quán vẫn còn khách khí với bọn họ, bảo bọn họ xuyên qua đám sói lầy rương, bọn họ sắp quỳ rạp xuống đến noi.

Hạ Tịch Quán bây giờ có được đội quân hùng hậu như thế, có thể chống cả thiên quân vạn mã, nêu như không muốn tối nay máu chảy thành sông, thì đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.

Lệ Quân Mặc Lục Tư Tước và Thượng Quan Đằng cũng không nhúc nhích, Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu nhìn trời không, lắm bảm nói: “Các người nhìn đi, trăng tròn rồi.”

Mọi người ngắng đầu, chỉ thấy vằng trăng lơ lưởng giữa bầu trời kia dần dần tròn đầy, trăng tròn soi tỏ trên không, chỉ một thoáng cả vùng tối đen đã đắm mình dưới ánh trăng sáng.

Ánh trăng sáng trong chiếu sáng phía về con đường tối đen phía trước, mọi người trong nháy mắt hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì phía trước không phải đường, mà là một con sông đang chảy róc rách.

Dòng sông lớn kia không bị một chút ô nhiễm nào từ môi trường công nghiệp, trong suốt thấy đáy, nước sông róc rách chảy trôi, mặt sông gợn sóng lăn tăn ánh lên dải lụa vàng.

Trên dòng sông bao phủ một mảnh sương trắng, càng giống như là tiên khí, khiến người ta không cách nào thấy rõ được con đường phía trước.

Bọn họ cũng không biết con đường này từ đâu mà đến, lại chạy thông về đâu.

Lệ Quân Mặc Lục Tư Tước cùng Thượng Quan Đẳng nhao nhao tiên lên hai bước, bọn họ cũng biết, đường về nhà đã vì Hạ Tịch Quán mở ra.

Cổ quốc thần bí kia đã sớm biến mắt ở phần cuối thế giới, nhiều năm sau, lần nữa xông vào trong tầm mắt của mọi người.

Tất cả mọi người rung động.

Hạ Tịch Quán nhìn đám người: “Các người đã không lấy được vật mẹ tôi lưu lại, vậy tôi cáo từ trước, sau này còn gặp lại, chúng ta sẽ tái kiến ở một chốn nào đó.”

Lúc này hai vua sói đi tới, chậm rãi quỳ trước mặt Hạ Tịch Quán và Tô Hi, như là quỳ lạy tân chủ nhân của mình.

Ánh mắt cuối cùng Hạ Tịch Quán rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình, cô ở trong lòng nhẹ giọng thầm thì, Lục Hàn Đình, em đi nhé, tạm biệt anh.

Hạ Tịch Quán chuẩn bị xoay người lên lưng sói, thế nhưng lúc này một bàn tay to thò qua, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, bên tai liền truyền đến một giọng nói trầm thấp hung dữ: “Hạ Tịch Quán, em chưa được anh cho phép, không cho phép em rời đi!”

Hạ Tịch Quán xoay người, khuôn mặt anh tuấn của Lục Hàn Đình phóng đại trong mắt cô.

Lúc này Tô Hi thấp giọng nhắc nhở: “Quán Quán, trăng tròn thoáng cái sẽ hết, đường về nhà một khi đóng kin thì chúng ta không cách nào về được nữa đâu.”

Hạ Tịch Quán ngắng đầu, chỉ thấy ánh trăng trăng kia đang rực rỡ tỏa sáng đến tối đa lại từ từ ảm đạm, cô không còn thời gian nữa.

“Lục Hàn Đình, buông tay, tôi phải đi.” Hạ Tịch Quán lạnh lùng nói.

Lục Hàn Đình siết bàn tay nhỏ của cô, khóe mắt hẹp dài nhuộm màu đỏ tươi: “Anh nói rồi, muốn đi, trừ phi anh chết.”

Hạ Tịch Quán cảm thấy trái tim mình đau nhói, hàng mi nhỏ dài run lên, bên môi cô lan ra tiếng cười khẽ: “Ò, Lục Hàn Đình, vậy anh đi chết đi.”

Hàn quang Hạ Tịch Quán trong tay lóe lên, xuất hiện một thanh dao sắc bén.

“Thiếu chủ!” Sùng Văn và Thượng Võ kinh hô, phi người qua.

Thế nhưng không kịp nữa, tốc độ Hạ Tịch Quán nhanh hơn, tay cô vừa chuyển, con dao sắc trong tay hung hăng đâm thẳng vào tim Lục Hàn Đình.
Chương 984: Hạ Tịch Quán Biên Mật Ở Phía Chân Trời Phụt.

Máu thám đỏ chiếc váy dài trên người Hạ Tịch Quán.

Lục Hàn Đình cúi đầu, nhìn thanh dao cắm trên trái trìm mình, sau đó anh ngắng đầu, nhìn về phía Hạ Tịch Quán, tròng mắt của anh tràn ra khiếp sợ, không thể tin tưởng, chợt, cơn đau dâng lên…

Anh không thể ngờ Hạ Tịch Quán cho anh một dao, còn cắm vào trong trái tim anh.

Cô thật sự muốn anh chết đi!

Mặt Hạ Tịch Quán không chút thay đổi, cô vươn gỡ từng ngón tay một của Lục Hàn Đình ra, sau đó xoay người ngồi trên lưng sói, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc dưới ánh trăng sáng tản ra vẻ sáng bóng oánh ngọc, sinh ra vài phần mỹ cảm kinh tâm động phách.

“Ầm”” một tiếng, cơ thể cao to của Lục Hàn Đình trực tiếp ngã xuống.

Hạ Tịch Quán xoay người cưỡi lên lưng sói, cô từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt băng sương nhìn anh: “Lục Hàn Đình, chính anh nói, anh chết, tôi có thể đi.”

Hạ Tịch Quán thu mắt, Lang Vương nhảy vọt lên, thân thể khỏe mạnh đó lấy tốc độ gió táp mưa gào xuyên thẳng về phía trước, sau đó vững vàng đi vào bờ sông thần bí kia.

Trên dòng sông đó xuất hiện hai chiếc thuyền, Hạ Tịch Quán đứng lặng đầu thuyền, trong làn tiên vụ lượn lờ mơ hồ có thể thấy làn váy trắng và suối tóc đen dài của cô lay động, cô theo chiếc thuyền nhẹ nhàng rời khỏi nơi này, biến mắt ở phía chân trời.

Cô từ đầu đến cuối không có quay đầu.

Hạ Tịch Quán đi rồi!

Lệ Quân Mặc, Lục Tư Tước cùng Thượng Quan Đằng nhanh chóng tiến lên, thế nhưng trăng tròn thoáng cái đã qua, chỉ thấy ánh trăng sáng kia nhanh chóng dập tắt, bị mây đen che khuất, dòng sông gọn sóng cũng biến mát theo, phía trước từ từ khôi phục đêm tối mênh mông vô bờ.

À hú…

Đám sói hướng về phía phía chân trời gào một tiếng, sau đó xoay người, nhanh chóng biến mắt ở vùng cắm địa này.

Bốn bề cũng khôi phục an tĩnh.

Cả thế giới đều yên tĩnh lại, dường như chuyện ban nãy chưa từng xảy ra.

Hạ Tịch Quán mang theo Tô Hi biến mắt ở phần cuối thế giới, bọn họ đã về nhà.

Thượng Quan Đẳng lần này không công trỏ về, tận mắt nhìn Hạ Tịch Quán biến mắt nhanh chóng hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn lại nghĩ tới thứ gì lại quỷ dị câu khóe môi, Lâm Thủy Dao cùng Hạ Tịch Quán một ngày nào đó sẽ trở lại!

Thượng Quan Đẳng phất tay áo, trực tiếp xoay người rời đi, dẫn theo người của mình trở về Hoa Tây Châu.

Lục Tư Tước đứng tại chỗ nhìn phương hướng Hạ Tịch Quán biến mắt, trong tròng mắt thâm trầm kia xông ra cái gì, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Lệ Quân Mặc cụp mắt, lúc này ông thấy được một phong thư trên mặt đất, chính là lá thư Lâm Thủy Dao để cho Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán thận trọng gấp lại rồi, nhưng ban nãy lúc đâm Lục Hàn Đình một dao, thư đã rơi xuống đắt.

Lệ Quân Mặc vươn tay, nhặt lá thư này lên.

Ông đọc nội dung trong thư, rất nhanh thì nhướng mày kiếm lên, Lâm Thủy Dao này trong thư quả nhiên không đề cập đến ông, ngay cả đôi câu vài lời cũng không lưu cho ông.

Lệ Quân Mặc lập tức tức đến bật cười.

“Thiếu chủ, anh ráng một chút, hiện tại tôi liền cầm máu cho anh.” Sùng Văn và Thượng Võ nhanh chóng cầm máu cho Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình bị thương rất nặng, bởi vì một đao kia của Hạ Tịch Quán thực sự cắm vào tim anh, không lệch một phân.

Lục Hàn Đình nằm trên mặt đất, anh nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán biến mắt ở rồi trong tầm mắt, cô thủy chung cũng không quay đầu, không nhìn lấy anh một cái.

Câu nói sau cùng cô nói với anh chính là, Lục Hàn Đình, chính anh nói, anh chết, tôi có thể rời đi.

Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nhắm mắt, hoa lửa lóe lên trong đầu đều là hết thảy ngọt ngào anh cùng cô, chỉ là những ngọt ngào này trong nháy mắt trở thành vũ khí sắc bén nhát trên đời này, lập tức đánh nát vỏ giáp trong lòng anh, đánh anh đến trọng thương.

Trước khi Hạ Tịch Quán đến, anh chưa từng yêu một ai.

Gặp được Hạ Tịch Quán, anh cho cô toàn bộ tình yêu.

Thì ra ái tình mới là độc dược xuyên thủng kịch liệt nhất trên đời này, làm người ta muốn sống không được, chết cũng không xong, sau này, anh cũng sẽ không bao giờ chạm đến tình yêu nữa.

Lục Hàn Đình nằm trên mặt đất, anh đang nghĩ đến sự phản bội và ruồng bỏ của cô đã đẩy anh xuống vực sâu. Đến tận lúc này, anh chưa bao giờ nghĩ rằng đây là dấu chấm hết của mình, anh bị thương nặng nhìn cô bỏ đi cùng người đàn ông khác chẳng buồn ngoảnh lại, thậm chí trong bụng của cô còn chứa đứa con của người đàn ông khác.

Hạ Tịch Quán thực sự quá nhẫn tâm.

Lòng bàn tay siết chặt Lục Hàn Đình chợt buông lỏng ra, anh dùng hết toàn lực muốn bắt Hạ Tịch Quán vào trong lòng bàn tay, giờ phút này cũng đành buông.

Tình yêu đã từng ghi lòng tạc dạ ấy đã biến thành nỗi hận sâu tận xương tủy.

Anh hận cô.

Hận ý nạo tâm cào phổi, dường như muốn đốt cháy tất cả.

Lục Hàn Đình lần nữa mở mắt ra, đôi mắt kia đã đỏ thám đầy tơ máu, tối tăm, cố chấp, khát máu đáng sợ.
Chương 985: Ba Năm Sau Ba năm sau.

Hoa Tây Châu.

Hôm nay vương cung rất náo nhiệt, bởi vì hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của Thượng Quan Mật Nhi.

Ba năm nay mẹ của Thượng Quan Mật Nhi – Họa phi thịnh sủng không suy, Thượng Quan Mật Nhi tự nhiên cũng trở thành đứa con gái được Thượng Quan Đằng cưng chiều nhất, công chúa điện hạ tôn quý nhất của Hoa Tây Châu, sinh nhật 20 tuổi của cô ta, Thượng Quan Đẳng ở trong vương cung tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vô cùng xa hoa, hết thảy giới thượng lưu quyền quý đều tới tham gia rồi.

Trên bữa tiệc, Thượng Quan Mật Nhi mặc chiếc váy váy công chúa màu hồng nhạt bị một đám thiên kim nỗi tiếng bao quanh, tất cả mọi người hâm mộ cung nghênh cô ta, “Mật Nhi công chúa, hôm nay cô thực sự quá đẹp.”

“Cái này còn phải nói sao, hiện tại ai còn không biết chúng ta công chúa chính là công chúa xinh đẹp nhất khắp Hoa Tây Châu, không ai sánh bằng.”

Lúc này có người hưng phấn nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, nghe nói hôm nay sinh nhật của cô, boss lớn của Tá La môn, đệ nhất tài phiệt Lục Hàn Đình sẽ đến dự sinh nhật cô?”

Nhắc tới ba chữ Lục Hàn Đình này, đám thiên kim nỗi tiếng ở đây nhanh chóng sáng mắt, xuân tâm manh động.

Ba năm trước Lục Hàn Đình còn sống, ba năm qua Tá La môn của anh đã vươn dài kinh tế toàn cầu, anh tấn thăng thành đệ nhất tài phiệt, hiện tại đi hỏi một đứa bé, ai là người có tiền nhất, đáp án có được cũng sẽ là Lục Hàn Đình.

Nhưng bản thân Lục Hàn Đình đã lắng đọng nơi dòng sông dài của thời gian, anh không hề lộ diện, trở thành sự tồn tại thần bí mà giới báo chí và tuần san đỉnh cấp không cách nào chụp được, đương nhiên, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến scandal đời tư của anh.

Lục Hàn Đình hôm nay đã đến độ tuổi thành thục hoàng kim nhất của người đàn ông, 32 tuổi, anh hiện tại vẫn độc thân, nhưng bên người anh luôn có phụ nữ, hơn nữa tốc độ đổi phụ nữ rất nhanh.

Nghe nói trước đó không lâu anh cùng thiên kim đại tiểu thư của ông trùm dầu mỏ cùng đi ăn tối, sau bữa ăn tối, anh dẫn vị thiên kim này vào phòng tổng thống, cả đêm không ra.

Dĩ nhiên, cái này trong mắt đám thiên kim và Thượng Quan Mật Nhi rất bình thường, Lục Hàn Đình là một người đàn ông trưởng thành, có nhu cầu sinh lý bình thường, nếu như bên cạnh anh không có người phụ nữ nào, ngược lại kỳ quái.

Những oanh oanh yến yến này cùng lắm chỉ là món ăn mới mẻ của đám đàn ông, giải quyết sinh lý mà thôi, đáng xem làLục Hàn Đình sẽ trao danh phận cho ai.

Có thể trở thành là phu nhân của toàn cầu đệ nhất tài phiệt Lục Hàn Đình, vậy thì thật là phúc phần ngàn đời.

985-1.jpg


Thượng Quan Mật Nhi câu môi: “Thư ký Nghiêm, có phải Lục tổng tới hay không?”

Nghiêm Kiên lễ phép cười nói: “Rất xin lỗi công chúa, chủ tịch nhà tôi công việc bề bộn, không thể phân thân đến dự sinh nhật của cô.”

Thượng Quan Mật Nhi nghĩ, không thể phân thân dự sinh nhật cô, lại phân thân cùng vị thiên kim kia của ông trùm dầu mỏ kia đi ăn tối, một đêm chưa ra, ha, đàn ông.

Thượng Quan Mật Nhi đẹp đễ mà quan tâm cười nói: “Không sao, Lục tổng có thể phái thư ký Nghiêm đến dự sinh nhật của tôi, tôi đã rất vui vẻ rồi.”

“Công chúa, tuy chủ tịch tôi không đến, nhưng có quà sinh nhật.”

Thượng Quan Mật Nhi từ nhỏ lớn lên trong hậu cung, cho nên cô ta tuyệt đối không phải một khuê nữ bình thường, ánh mắt cô ta rất cao, nói thật cô chưa từng để đám oanh oanh yến yến bên người Lục Hàn Đình vào mắt, người đàn ông Lục Hàn Đình này, cần từ từ đồ thu phục, cô ta phải từ từ đi vào tim anh, sau đó mới có thể với anh cùng chung vinh quang.

Tiệc sinh nhật hôm nay của cô ta, Lục Hàn Đình không đến nhưng lại phái thư ký riêng Nghiêm Kiên qua đây cũng đã rất cho cô ta mặt mũi rồi, Thượng Quan Mật Nhi rất vui vẻ, đàn ông đều không thích phụ nữ tham lam, cô ta liền làm một cô gái dễ dàng thỏa mãn vậy.

Hiện tại Nghiêm Kiên còn nói Lục Hàn Đình chuẩn bị quà cho cô ta, Thượng Quan Mật Nhi giật mình, hai mắt đều sáng, cô ta lộ ra ý cười xinh đẹp trong veo của thiếu nữ 20 tuổi: “Thật sao?

Lục tổng chuẩn bị cho tôi quà gì vậy?”

Nghiêm Kiên nhìn Thượng Quan Mật Nhi trước mắt, đều là 20 tuổi, Nghiêm Kiên ở trên người Quan Mật Nhi thấy được cái bóng của người kia.

Ba năm nay Thượng Quan Mật Nhi càng ngày càng giống người kia, ăn nói cử chỉ, một nhăn mày một tiếng cười, ngay cả nụ cười xinh đẹp trong veo như bây giờ, thực sự là cực kỳ giống với người kia, ngay cả Nghiêm Kiên nhìn cũng có vài phần ngần ngơ.
Chương 986: Tên Cô, Đã Thành Cám Ky

Thời gian ba năm như thuỷ triều, cuốn trôi ddi hết thảy mọi chuyện phát sinh năm đó, người kia, dường như trong một đêm liền phai nhạt ra khỏi tầm mắt mọi người.

Dường như tắt cả mọi người đã quên mắt cô.

Nhưng vừa dường như, cô vẫn sống ở tận sâu nơi ký ức của tất cả mọi người.

Tên của cô, đã thành cắm ky.

Wow.

Lục Hàn Đình chuẩn bị quà sinh nhật cho Thượng Quan Mật Nhi, mọi người nhanh chóng bật ra tiếng chờ mong lại hưng phần, rốt cuộc là quà gì?

Lúc này Nghiêm Kiên lui về phía sau hai bước, hai người áo đen từ phía sau tiến lên, bọn họ vỗ tay một cái, ngọn đèn bên trong tiệc sinh nhật nhanh chóng dập tắt.

Trong tầm mắt một vùng tăm tối, tràn đầy cảm giác thần bí khẩn trương.

Lúc này “bùm” một tiếng, kèm theo một tiếng vang, trong đại sảnh party nhanh chóng sáng rực pháo hoa đầy sắc màu, pháo hoa nỗ tung, hệt như mưa sao băng rơi xuống.

Cuối cùng tất cả pháo hoa viết thành chữ M, trên chữ M còn bỏ thêm một vương miện công chúa, ngụ ý chúc công chúa sinh nhật vui vẻ.

Lục Hàn Đình tặng một màn pháo hoa tựa như ma thuật cho Thượng Quan Mật Nhi, giống như trong cảnh phim thần tượng lãng mạn, đâm thẳng vào trái tim thiếu nữ.

Pháo hoa kết thúc, đèn đại sảnh lần nữa sáng lên.

Wow.

Đám phu nhân thiên kim nhóm cũng không nhịn được, bọn ho giơ tay che miệng mình, là ước ao ghen ty quấn lấy Thượng Quan Mật Nhị, “Công chúa, Lục tổng thật sự rất quá lãng mạn, trái tim thiếu nữ của tôi đập thình thịch đây này.”

“Người có thể khiên Lục tổng tặng quà như vậy, khẳng định chỉ có mỗi công chúa chúng ta thôi.”

“Công chúa, chắc chuyện vui của cô và Lục tổng sắp ngót nghét đến nơi rồi nhỉ?”

Thượng Quan Mật Nhi bị vây quanh mặt đỏ bừng, cô ta thật sự không có ngờ đến Lục Hàn Đình lại tặng một màn pháo hoa cho mình, thông thường đám thương nhân đều tặng dây chuyền, nhẫn kim cương gì đó, Thượng Quan Mật Nhi là công chúa được cưng chiều nhất Hoa Tây Châu, căn bản cũng không thiếu máy thứ đó, hơn nữa dưới cái nhìn của cô ta, đàn ông tặng châu báu kim cương chính là qua loa lấy lệ, không hề có gu thưởng thức.

Hiện tại Lục Hàn Đình lại ngay trong vương cung tặng cô ta một hồi pháo hoa, tim Thượng Quan Mật Nhi đập bịch bịch, cô ta thừa nhận cô ta đã quyết sống chết yêu người đàn ông Lục Hàn Đình này rồi.

Ánh mắt của cô ta không sai, ba năm trước đây khi từ lần đầu tiên gặp mặt Lục Hàn Đình, cô ta đã biết người đàn ông này từ trong xương tủy tản ra ưu nhã tự phụ, gu thưởng thức không tầm thường, là một người đàn ông tinh xảo lại mị lực bắn ra bốn phía.

Thượng Quan Mật Nhi cũng không có biểu hiện đắc ý gì, cô ta thiết lập hình tượng là một cô gái đơn thuần, nhanh chóng dùng hai tay nhỏ che khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên của mình, sau đó ỏng ẹo nhìn về phía người bên cạnh: “Ai nha, các cô đều chọc tôi, tôi không chơi với mấy cô nữa.”

Thượng Quan Mật Nhi xoay người chạy.

Mọi người ở phía sau cười nói: “Công chúa, cô chạy đi đâu thé, tôi thấy công chúa bỏ lại sinh nhật của mình đi gọi điện cho Lục tổng chứ gì! Ha ha.”

Thượng Quan Mật Nhi rời đại sảnh party, cô đứng trên hành lang lấy điện thoại của mình ra, bắm dãy số đã quen thuộc đến tận xương.

Nhạc chờ vang lên một lần, sau đó được nhận, một giọng nói trầm thấp giàu có từ tính chậm rãi truyền dến bên tai: “Alo.”

Đầu dây bên kia là Lục Hàn Đình!

Thượng Quan Mật Nhi năm điện thoại, âm thanh lại ngọt lại kiều gọi anh một tiếng: “Lục tiên sinh…”

Lúc này, trong phi trường, một chiếc máy bay tư nhân xa hoa chậm rãi hạ xuống, trên thân máy bay có chữ “L” màu vàng.

Đây là máy bay tư nhân của Lục Hàn Đình, cũng là tượng trưng cho thân phận tôn quý, đệ nhất tài phiệt độc nhất vô nhị của anh bây giờ.

Đã có rất nhiều người đang đợi, trên cổ bọn họ treo thẻ làm việc, cung kính nghiêm cẩn đứng ở hai bên, bọn họ đều đang đợi Lục Hàn Đình xuống máy bay.

Rất nhanh dáng người đồ sộ của Lục Hàn Đình liền xông vào trong tầm mắt, ba năm không gặp, khuôn mặt tuấn tú 360 độ không một góc chết kia của Lục Hàn Đình càng thêm góc cạnh thâm thúy, mỗi một đường nét trên khuôn mặt tuấn tú đó đều giống như họa sỉ tỉ mỉ khắc họa, đôi mày kiếm ẫn dưới mái tóc mai, anh nhấp nhẹ môi mỏng, anh tuấn đến mức khiến người ta căm phẫn.

Đều nói thời gian là tài sản quý báu nhất của người đàn ông, những góc cạnh sắc bén rực rỡ một thời trên người Lục Hàn Đình càng thêm được trau chuốt, anh bị thời gian lắng đọng thành một thân thâm trầm nội liễm, ba năm nay thắm nhuần vẻ sát phạt chốn thương trường lại càng khiến anh vẻ trải đời thâm hậu.

Lục Hàn Đình bây giờ 32 tuổi, đã trở thành sự tồn tại mà bất kỳ người phụ nữ nào đều không cách nào cự tuyệt, ở vô số đêm tối, anh đều đi vào trong giấc mộng của đám thiên kim tiểu thư kia.
Chương 987: Con Trai Của Lục Hàn Đình

Hôm nay Lục Hàn Đình mặc tây trang màu đen được may thủ công, bên ngoài phủ áo khoác ngoài đen mỏng, anh chậm rãi từ trong buồng phi cơ đi xuống, giở tay nhấc chân đều tràn ngập nỗi bật cao quý.

Máy bay hạ cánh, anh một tay cầm di động, Sùng Văn đi theo phía sau, nhanh chân bước ra, bước tiến của anh leng keng mạnh mẽ, kèm theo khí tràng, chiếc quần tây dài được cắt tỉa như đao phong kia bao lấy hai chân dài to, theo mỗi một bước đều đi ra đường vòng cung sắc bén.

Lúc này, đầu điện thoại kia truyền đến tiếng Thượng Quan Mật Nhỉ gọi Lục tiên sinh…

Bước chân của Lục Hàn Đình đột nhiên khựng lại.

Tiếng Lục tiên sinh này, thể như đã từng quen biết.

Một tiếng Lục tiên sinh nhõng nhẽo lại nhẹ mềm, đã từng là âm thanh anh yêu nhất.

Lục Hàn Đình đột nhiên ngừng lại, thần kinh tất cả mọi người căng lên, nhanh chóng trận địa sẵn sàng đón quân địch, đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này Sùng Văn tiến lên, thận trọng thử dò xét nói: “Thiếu chủ, anh làm sao vậy?”

Khuôn mặt tuấn tú kia của Lục Hàn Đình không hề động, anh khẽ khép hờ mắt: “Không có việc gì.”

Anh cầm di động ra sân bay vào đại sảnh, vừa đi vừa nói chuyện với Thượng Quan Mật Nhi: “Nhận được quà sinh nhật rồi?”

“Dạ đúng vậy, Lục tiên sinh, cám ơn màn pháo hoa rực rỡ của anh nha, em thật sự rất thích, có qua có lại, em cũng chuẩn bị một món quà cho Lục tiêu thái tử, cậu chàng nhất định sẽ thích.”

Lục tiểu thái tử, cũng chính là con trai của Lục Hàn Đình, là con ruột.

Ba năm trước bên cạnh Lục Hàn Đình đột nhiên xuất hiện một đứa con trai, tin tức nặng ký này vào thời điểm ấy nổ tung, chúng dân bên ngoài bàn tán đồn đại đủ thứ, trong đó suy đoán nhiều nhất chính là mẹ đẻ của đứa con trai này là ai.

Dĩ nhiên, bọn họ đến nay cũng không có được đáp án, bởi vì Lục Hàn Đình vẫn chưa kết hôn, tuy là ba năm nay bên cạnh anh có rất nhiều người phụ nữ, thế nhưng anh chăm chỉ thay phụ nữ giống như thay quần áo, đây đại khái là bệnh chung của đàn ông, anh chỉ hứng thú mới mẻ.

Bất kể thế nào, vị này Lục tiểu thái tử đột nhiên xuất hiện, ngậm chắc thìa vàng, trở thành cháu trai trưởng của Lục gia.

Hơn nữa ai cũng biết, hiện tại Lục tiểu thái tử chỉ mới ba tuổi dã là một thiên tài IQ cao, là kiểu thiên tài đến mức biến thái kia.

Nhắc tới con trai của mình, trong mi tâm anh tuấn của Lục Hàn Đình tràn ra vài phần mềm mại: “Cô không cần tặng, đồ các cô tặng nó đều không thích.” Truyen one có nhiều truyện hot nhé cả nhà!”

Thượng Quan Mật Nhi a một tiếng, biểu thị chính mình rất thất vọng, thế nhưng cô ta lại ý chí chiến đấu tràn đầy nói: “Em biết quà em tặng cho Lục tiểu thái tử bé ấy đều không thích, nhưng em càng chiến càng hăng, em mặc kệ. Qùa em cũng chuẩn bị xong cả rồi, lát nữa để thư ký Nghiêm mang về, Lục tiên sinh, anh cũng không thể từ chối mà, anh phải thay em ở trước mặt Lục tiểu thái tử nói vài câu tốt ấy, nói chị Mật Nhi đặc biệt chuẩn bị quà cho con…”

Thượng Quan Mật Nhi líu ra líu rít, giọng nói thiếu nữ mềm mại vô cùng êm tai.

Sùng Văn sau lưng thính lực tốt, dĩ nhiên cũng nghe được giọng của Thượng Quan Mật Nhi, anh ta cười khẩy trong lòng, vị công chúa Mật Nhi này thủ đoạn cũng không phải cao như bình thường đâu, thiếu chủ có thể tặng cho cô ta một trận pháo hoa, cũng là xem cô ta thành bé gái nhỏ dỗ dành.

Ba năm nay, có thể đến đẳng cấp này chỉ có Thượng Quan Mật Nhi thôi.

Kỳ thực bọn họ cũng đều biết, cái này Thượng Quan Mật Nhi đều đang bắt chước… Hạ Tịch Quán.

Nhưng, như vậy cũng tốt.

Trong lòng Sùng Văn rất oán hận Hạ Tịch Quán, ba năm trước cô quá tàn nhẫn với thiếu chủ, cô đã trở về quê nhà của mình, ba năm nay không chút tin tức, đại khái cả đời này chắc cô sẽ không trở về nữa, Thượng Quan Mật Nhi ở cạnh thiếu chủ như vậy, cũng tốt.

Lục Hàn Đình nghe Thượng Quan Mật Nhi: “Biết rồi.”

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Lúc này Sùng Văn tiến lên: “Thiếu chủ, đây là lịch trình công việc gần đây, anh xem thử có vấn đề gì không?”

Lục Hàn Đình mới vừa nhìn thoáng qua, lúc này điện thoại của anh lại vang lên, lại điện thoại tới.

Lần này là Lục lão phu nhân.

Lục Hàn Đình ấn phím nhận: “Alo, bà nội.”

Âm thanh trách cứ của Lục lão phu nhân nhanh chóng truyền tới: “A Đình, con bây giờ đang ở đâu vậy, con trở về, Tiểu Dịch Dịch lại hù chuyên gia tâm lý chạy té khói rồi, đây đã chuyên gia thứ N bị nó dọa chạy rồi đấy, con mau về đây xem đi!”
Chương 988: Gen Quá Cường Đại

Lục lão phu nhân thở phì phò cúp điện thoại.

“Thiếu chủ, là tiểu thiếu gia lại hù chuyên gia tâm lý bỏ chạy sao? Những chuyên gia tâm lý kia phé vật rồi đó! Lần trước có chuyên gia kia cầm một cây bút, ra đề trên giấy cho tiểu thiếu gia, muốn xem thử nội tâm của tiểu thiếu gia, thê nhưng ai ngờ tiểu thiếu gia trực tiếp làm khó chuyên gia đó luôn. Còn có một chuyên gia tâm lý cùng tiểu thiếu gia chơi rubik, tiểu thiếu gia nhà ta hai tuổi đã phá đảo toàn bộ rubik, cậu ấy không phải muốn chết sao? Đúng rồi còn có chuyên gia lần trước, lại cho tiểu thiếu gia chơi bàn cát muốn thôi miên tiểu thiếu gia, vậy mà tiểu thiếu gia không ngủ, chính anh ta lại ngủ trước, những người này căn bản cũng không phải là đối thủ của tiểu thiếu gia.” Sùng Văn oán than.

Lục Hàn Đình cắt di động, anh hơi chau lại mày kiếm, con anh từ nhỏ đã khác xa với những đứa trẻ khác, IQ cậu bé hơn hai trăm, chỉ số IQ cao đến dọa người, cậu bé không phải thiên tài, mà là quỷ tài.

Nhưng theo tuổi tác dần lớn lên, Tiểu Dịch Dịch cũng bộc lộ ra vấn đề trí mạng, Tiểu Dịch Dịch không thích chơi đùa cùng các bạn nhỏ khác, cậu bé luôn thích ở một mình.

Mẫu chốt là, Tiểu Dịch Dịch hiện tại đã ba tuổi rồi nhưng lại không nói chuyện, cậu bé chưa từng mở miệng nói chuyện, bác sĩ nói khả năng tâm lý cậu bé có chỗ thiếu hụt, sau này có thể sẽ là một người câm.

Cho nên bây giờ toàn bộ Lục gia vì Tiểu Dịch Dịch sắp xếp chuyên gia tâm lý, muốn hướng dẫn cậu nói chuyện, hướng : dẫn cậu chơi với bạn cùng trang lứa, thế nhưng đáng tiếc là, Tiểu Dịch Dịch làm bằng sắt, hun chảy cả chuyên gia tâm lý.

Những tâm lý kia chuyên gia đều là bụm mặt bỏ đi, gương mặt hoài nghi nhân sinh, bọn họ đều nói bọn họ không dạy nỗi Lục tiểu thái tử.

Lục Hàn Đình nhấp một cái môi mỏng: “Những chuyên gia tâm lý kia đã không phải loại tệ gì, đều là hàng top trên bảng xếp hạng thế giới chọn lựa ra.”

*…” Sùng Văn liền biểu thị cạn lời: “Thiếu chủ, chỉ có thể trách gen anh quá cường đại, cho nên mới sinh ra tiểu thiếu gia biến thái như thế.”

Lục Hàn Đình mắp máy đôi môi mỏng: “Trở về Tây Uyễn.”

Tây Uyễn.

Lục lão phu nhân và má Ngô ba năm nay vẫn ở đây, hiện tại Tiểu Dịch Dịch khóa trái mình trong phòng, Lục lão phu nhân và má Ngô giương mắt ở gõ của: “Tiểu Dịch Dịch, con mở cửa ra đi, con là tâm can tiểu bảo bối của bà cố mà, có cái gì không vui thì nói cho bà cố này.”

Má Ngô cầm trong tay chiếc bánh ga-tô rất đẹp: “Tiểu thiếu gia, không phải cậu thích ăn bánh ngọt nhất sao? Bây giờ bố cậu không ở đây, mau ra đây ăn vụng vài miếng đi, ngon lắm đó.”

Trong phòng không có động tĩnh gì, cửa cũng không mở.

: Lúc này cổng lớn biệt thự mở ra, Lục Hàn Đình đã trở về.

Lục Hàn Đình lên lầu, đôi đôi mắt thâm thúy nhìn một chút cánh cửa phòng đóng chặt, sau đó nhìn về phía Lục lão phu nhân: “Bà nội, để con thử xem.”

Lục lão phu nhân nhìn về phía Lục Hàn Đình, nhanh chóng hừ lạnh một tiếng: “A Đình, con theo bà vào thư phòng!”

Thư phòng.

Lục Hàn Đình đi vào: “Bà nội, bà tìm con có việc gì ạ?”

“Đương nhiên có việc, con lại thay thú vui mới, lần này là thiên kim của ông trùm dầu mỏ?” Lục lão phu nhân ném mạnh tờ báo giải trí xuống bàn làm việc.

Lục Hàn Đình cũng không có nhìn tờ báo kia, anh chỉ là giơ lên ngón tay thon dài, cởi cúc áo khoác ngoài ra: “Con sẽ bảo người xử lý những tin tức này.”

“Con!” Lục lão phu nhân tức đến mụ người: “A Đình, nếu như con thực sự muốn yêu đương, thực sự muốn kết hôn, bà nội chắc chắn sẽ không cản con, nhưng con thay phụ nữ như thay quần áo, cho là chơi bời một chút cũng được đi, nhưng bà nội nhất định phải quản con, đã ba năm rồi, bà hỏi con ba năm nay phong hoa tuyết nguyệt có phải khiến con vui vẻ lắm đúng không?”

“Bà nội, việc này bà đừng quan tâm đến.” Lục Hàn Đình nói.

“Con là cháu của bà, bà làm sao có thể mặc kệ con, A Đình, bà biết ba năm trước con bị thương rất nặng, một đao kia Quán Quán thiếu chút nữa khiến con chết nhưng…”

Lục lão phu nhân còn chưa nói hết, Lục Hàn Đình thuận tay cầm gạt tàn thuốc trên bàn làm việc lên, dùng sức đập về cửa số sát đất đằng trước.

Phanh một tiếng vang thật lớn, đỉnh tai nhức óc.
Chương 989: Đã Từng Yêu Bao Nhiêu, Hiện Tại Liền Hận Bấy Nhiêu

Gạt tàn thuốc lấy một lực mạnh mẽ va vào cửa số, phanh một tiếng, thủy tỉnh trong nháy mắt nứt ra, sau đó đổ xòa ra bốn phía.

Lục lão phu nhân sợ đến sắc mặt trắng nhọt, bà kinh ngạc nhìn Lục Hàn Đình: “A Đình…”

“Lão phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?” Bên trong động tĩnh lớn như vậy nhanh chóng hấp dẫn chú ý phía ngoài, cửa thư phòng bị đẩy ra, Sùng Văn và má Ngô sốt ruột đứng ở cạnh cửa dò hỏi.

Sắc mặt Lục Hàn Đình rất tệ, âm trầm u ám, nhất là đôi mắt thâm thúy kia trong nháy mắt nghe thấy cái tên Quán Quán này liền thắm vẻ khát máu âm lệ.

Sùng Văn và má Ngô đã nhận ra điều bất thường, hai người đứng ở cạnh cửa, ngay cả hít thở cũng dè dặt.

Lục lão phu nhân nhìn Lục Hàn Đình, vô cùng đau lòng, ba năm rồi, ba năm ròng rã, nhưng cái tên Hạ Tịch Quán ấy đã thành cắm ky trong cuộc đời Lục Hàn Đình, là cái vảy ngược mà bắt cứ kẻ nào cũng không thể chạm vào.

Mỗi một lần nhắc tới Hạ Tịch Quán, anh sẽ luôn nháy mắt không khống chế được, lập tức giống như là biến thành một người khác, không khống chế được chính mình, hung dữ cố chấp, dáng vẻ vô cùng bệnh hoạn.

Lục Hàn Đình chống hai bàn tay to tại trên bàn làm việc, lồng ngực to lớn phập phòng vài cái, sau đó anh ép buộc chính mình nhắm hai mắt lại, điều chỉnh hô hấp.

Mấy giây sau, anh lại mở mắt ra, vẻ khát máu trong mắt đã lui đi, thế nhưng còn sót lại vẻ bạc tình lạnh lùng khắc cốt ghi xương: “Bà nội, chỗ này sai người dọn, con mang Dịch Dịch về trước.”

Lục Hàn Đình nhắc chân dài rời đi.

Lục Hàn Đình đi, thân ảnh cao lớn biến mắt trong thư phòng, hai mắt Lục lão phu nhân hồng hồng, chỉ có thể không ngừng thở dài.

Lúc này má Ngô đi đến, bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn đầy đát: “Lão phu nhân, bà có phải hay không lại nhắc đến Quán Quán trước mặt thiếu gia?”

Lục lão phu nhân mệt mỏi ngồi trên ghế sa lon: “Đúng vậy, mỗi một lần nhắc tới Quán Quán, nó luôn là biết phát giận hung dữ như thế, dường như không khống chế được thô bạo của bản thân, muốn đập đồ đạc phát tiết. Tình trạng này của A Đình khiến tôi thật lo lắng, ba năm nay nó sống rất yên bình, tôi lại thấy nó càng kiềm nén hơn, e rằng… đợi đến một ngày Quán Quán trở về, nó sẽ bộc phát ra, tôi sợ nó sẽ tổn thương Quán Quán, càng sợ nó không buông tha cho bản thân mình.”

Má Ngô cũng thở dài: “Tôi thấy thiếu gia đã hận Quán Quán rồi, đã từng yêu bao nhiêu, hiện tại liền hận bấy nhiêu, nhưng cũng may lúc này bên cạnh thiếu gia có Tiểu Dịch Dịch thiếu gia, có một người ở cạnh, mới không còn cô độc như vậy.”

Nhắc tới Tiểu Dịch Dịch, trên khuôn mặt già nua của Lục lão phu nhân nhanh chóng lộ ra vài phần vui mừng, Tiểu Dịch Dịch và Lục Hàn Đình chính là một khuôn khắc ra, hai bố con nhất định chính là phiên bản một lớn một nhỏ.

Ba năm trước Hạ Tịch Quán cho Lục Hàn Đình một dao, sau khi Lục Hàn Đình tìm được đường sống trong chỗ chết, bố của anh Lục Tư Tước liền lấy gen anh, tìm một người mang thai hộ, sinh ra Tiểu Dịch Dịch.

Kỳ thực nhìn ra được Lục Hàn Đình cũng không muốn đứa con trai này, thế nhưng Lục gia cần người thừa kế, anh liền ngầm cho phép Tiểu Dịch Dịch tồn tại.

Ngoại giới đều phỏng đoán mẹ đẻ Tiểu Dịch Dịch là ai, kỳ thực Tiêu Dịch Dịch là cái thai được mang hộ.

Lục lão phu nhân thương yêu cười nói: “Ngay từ đầu A Đình cũng không thích Tiểu Dịch Dịch, nhưng Tiểu Dịch Dịch có một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt kia trong suốt sạch sẽ, giống với….

Quán Quán như đúc.”

“Đúng vậy,” Má Ngô gật đầu: “Có lẽ là trời cao đã định! Tiểu Dịch Dịch lại có một đôi mắt giống hệt Quán Quán, tôi còn nhớ kỹ ngày đó thiếu gia đi tới phòng sơ sinh, tiểu thiếu gia Dịch Dịch vừa lúc mở hai mắt ra nhìn về phía bố mình, trong nháy mắt đó dáng vẻ thiếu gia hốt hoảng vô cùng, e rằng, tiêu thiếu gia Dịch Dịch khiến thiếu gia nhớ lại đứa bé đầu tiên cậu ấy và Quán Quán đánh mắt. Từ đó về sau, thiếu gia mang tiểu thiếu gia Dịch Dịch về, tự mình nuôi nắng.”

Lục lão phu nhân cười nói: “Đúng vậy, Tiêu Dịch Dịch năm nay đã ba tuổi rồi, ba năm nay đều là A Đình nuôi nó lớn lên. Một thằng đàn ông như A Đình, ngay từ đầu chúng ta còn lo lắng nó không nuôi tốt Tiểu Dịch Dịch, mãi đến khi Tiểu Dịch Dịch có một lần phát sốt, sốt cao mãi không hạ, A Đình vẫn luôn ở cạnh, bảy ngày không chợp mắt, mắt tia máu, chúng ta mới thật sự yên tâm, bởi vì A Đình là một người bố tốt.”

“Thế nhưng…” Lục lão phu nhân đang nói lại chuyển giọng, tràn đầy lo lắng: “Tiểu Dịch Dịch vẫn luôn không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không chơi đùa cùng các đứa bé khác, lại không mở miệng nói chuyện khiến tôi thật lo lắng. Có đôi khi tôi nghĩ, Quán Quán đi rồi, bản thân mỗi chúng ta ai nấy đều sống chẳng ra sao.”

Má Ngô nhìn Lục lão phu nhân khuyên lơn: “Lão phu nhân, chúng ta phải nhìn về tương lai thôi, rồi mọi chuyện sẽ ổn.”

Lục Hàn Đình đi tới trước của phòng, anh đã khôi phục bình tính, trên người không hề tìm thấy được dáng vẻ mắt khống chế nổi giận lúc ban nãy.

Anh giơ ngón tay rõ khớp xương lên bắt đầu gõ cửa, “cốc cốc cốc” tiếng đập cửa mạnh mẽ vang lên: “Lục Thần Dịch, cho con ba giây, mau mở cửa ra cho bố, con cũng biết cánh cửa này không cảnh được bó, một, hai…”

Lục Hàn Đình lúc này bắt đầu đếm.

Phải đếm đến “ba”, “cạch” một tiếng, cửa phòng mới mở ra, một bóng dáng non nớt xuất hiện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom