• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-912

Chương 912






Chương 912: Quán Quán, Có Phải Em Muôn Rời Khỏi Đây?


Hạ Tịch Quán click mở ra, trong căn phòng tối om, một đôi nam nữ lăn lộn trên giường, nhờ ánh trăng, có thể mơ hồ thấy được bờ lưng thẳng của người đàn ông, là Lục Hàn Đình.


Rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng rên kiều mị của Lệ Yên Nhiên, cô ta quấn lấy người đàn ông thật chặt: “Anh Hàn Đình, anh thật giỏi, em thích lắm.”


“Ting” một tiếng, Lệ Yên Nhiên lại gửi đến một tin: “Đêm nay Anh Hàn Đình làm tôi rất vui vẻ, máu đã đưa đến, cô bảo mệnh đi nhá!”


Con ngươi Hạ Tịch Quán chọt co rút lại, nhất khắc như thế tim cô đau đến oằn mình, cô trực tiếp úp điện thoại xuống đài rửa mặt, không muốn nhìn nữa.


Anh đã không là Lục tiên sinh của cô nữa rồi.


Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa nhà trọ cô vang lên, có người bên ngoài bấm chuông.


Là ai2 Bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc đến tận xương: “Quán Quán, mở cửa, là anh!”


Lục Hàn Đình.


“Là Lục Hàn Đình tới!”


“Quán Quán, anh biết em ở bên trong, mau mở cửa cho anh, anh muốn vào.”


Giọng anh đều đều truyền đến, Hạ Tịch Quán nhanh chóng giơ tay lên che kín lỗ tai mình.


Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng lặng ở ngoài cửa, anh không ngừng gõ cửa, nhưng Hạ Tịch Quán vẫn không mở, cô không muốn mở cửa cho anh.


Cô đã chặn anh ở ngoài cửa.


“Quán Quán, em cũng biết, một cánh cửa căn bản không ngăn được anh, mau mở cửa cho anh, bây giờ anh muốn gặp em.”


Bên trong lặng yên không tiếng động.


Hạ Tịch Quán cũng không mở cửa.


Lục Hàn Đình mím đôi môi mỏng, sau đó lui về phía sau một bước, hai hộ vệ áo đen nhanh chóng tiến lên, chỉ chốc lát sau đã mở được cửa nhà trọ.


Lục Hàn Đình đi vào, toàn bộ căn hộ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến một chút thanh âm cũng không có, làm người ta hoảng hối.


“Quán Quán!”


Lục Hàn Đình tìm từ phòng khách, phòng ăn đến phòng ngủ cũng không tìm được thân ảnh nhỏ xinh kia của cô.


“Quán Quán, em đang ở đâu, có phải em đang trốn không?


Mau ra đây.” Lục Hàn Đình dám chắc cô ở đây, nhưng cô đã trốn rồi.


Không ai trả lời anh.


Cô đâu rồi?


Cặp mắt sắc bén như chim ưng của Lục Hàn Đình quét trong phòng một vòng, sau đó dừng lại trên bệ cửa sổ, nơi đó có rèm cửa số che lại, nhìn không thấy phía sau.


Lục Hàn Đình đưa tay, kéo rèm cửa ra.


Rất nhanh anh liền thấy Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán ngồi trên bệ cửa số, vươn tay ôm hai đầu gối, cuộn mình thành một khối.


Cô chôn khuôn mặt nhỏ vào trong đầu gối của mình, mái tóc thật dài xõa xuống che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn kia, cô lặng lặng ngồi ở đó.


Lục Hàn Đình chậm rãi đi lên trước, sau đó vươn một bàn tay chạm vào cô, lòng bàn tay chạm đến da thịt cô, trên người cô rất lạnh.


Hệt như tảng băng, không chút nhiệt độ.


Trong hốc mắt Lục Hàn Đình tràn ra màu máu đỏ tươi, bàn tay rõ khớp xương thò qua, ôm lấy gáy cô, anh dùng sức ấn đầu nhỏ của cô vào trong lồng ngực to lớn lại ấm áp của chính mình: “Quán Quán, không sao, anh đến rồi.”


Hạ Tịch Quán không ngẳng đầu, cứ như vậy lặng lặng cho anh ôm: “Lục Hàn Đình, anh đi đi, sau này chúng ta đừng nên gặp nhau nữa, anh yên tâm, em sẽ chữa khỏi cho mình, em còn có Á :À Lˆ À ` n ` ` > rât nhiêu việc cân hoàn thành, em còn chưa tìm được mẹ của mình.”


Như là có một thanh dao sắc bén đâm vào trái tim anh, sau đó tàn nhẫn xoay xoắn, đâm đến máu thịt be bét, đau thấu tim can, Lục Hàn Đình đã biết, lúc này Hạ Tịch Quán đã nảy sinh ý muốn đi.


“Quán Quán, có phải em muốn rời khỏi đây về nhà không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom