• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 871-875

Chương 871: Nhất Định Phải Tìm Ra Đáp Án

Lục Hàn Đình nhìn cô, hiện tại trong con ngươi anh đong đầy dáng vẻ của cô, anh mắp máy đôi môi mỏng, bật ra chất giọng khàn khàn: “Quán Quán.”

Anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng cuối cùng chỉ có thể khẽ gọi lấy tên cô.

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán tái nhợt nhìn anh: “Anh, có phải đã nhớ lại rồi không?”

Lục Hàn Đình gật đầu: “Ừ, anh thôi miên tìm về trí nhớ của mình.”

“Vậy anh có biết hay không, anh mạnh mẽ tìm về ký ức rất có thể kèm theo nhân cách thứ hai sống lại, anh đã suy tính hậu quả về sau chưa?”

“Nhưng, anh muốn tìm lại quá khứ của anh và em, anh muốn trở thành… Lục tiên sinh mà em thích nhát.”

Viền mắt Hạ Tịch Quán trắng nõn đột nhiên biến đỏ, bên trong nhanh chóng dâng lên tầng hơi nước trong suốt, cô trực tiếp đứng dậy, đầu cũng không quay lại rời đi.

Lục Hàn Đình nhanh chóng đứng dậy, đuôi theo.

871-1.jpg
871-2.jpg


Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngắng đầu, muốn ép giọt lệ trong hốc mắt trở về, nhưng vô ích, nước mắt nóng bỏng hệt như dải ngọc, trong nháy mắt rơi xuống lã chả.

Ừ, cô thực sự đã đợi lâu lắm rồi.

Lục Hàn Đình dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô, môi mỏng ép lên, anh bắt đầu hôn lên từng giọt lệ trên mặt: “Quán Quán, sao em có thể nhẫn tâm đập nát trứng chim anh tặng em, sao em có thể nhẫn tâm không quay đầu lại liếc lấy anh một lần, khi đó anh thực sự nghĩ em không cần anh nữa. Hôm nay, một giây trước khi bước vào Lục gia, anh còn không rõ vì sao, vì sao Lục phu nhân của anh đột nhiên không cần anh nữa, dù anh có cầu xin cô ấy đừng đi, cô ấy vẫn cứ bỏ lại anh mà dời bước.”

Hai mắt Hạ Tịch Quán đẫm lệ mơ hồ nhìn anh: “Cho nên anh đi uống rượu, còn say rượu quậy ầm ï, anh còn chạy đến chỗ bố anh diễn vở kịch đó?”

Lục Hàn Đình nâng khuôn mặt nhỏ của cô, nhìn đôi mắt vì được nước mắt thanh tẫy mà càng thêm sáng ngời, anh thấp giọng mềm mại cười nói: “Đúng vậy, em không thấy lúc anh vào thư phòng nằm vặt xuống, vẻ mặt bố anh đần thế nào đâu, con cáo già đa mưu túc trí như ông ấy còn bị anh đây xiên cho một nhát!”

Chuyện Lục Hàn Đình không nghĩ thông, nhất định anh phải tìm ra câu trả lời.

Chương 872: Đêm Nay Anh Muốn Ngủ Với Em, Có Thể Chứ?

Anh biết mình bị gạt, người cạnh anh đều biết tất cả mọi chuyện, chỉ có mỗi anh chẳng hay biết gì, nên anh đưa mắt tập trung trên người bà nội, anh biết bà nội chính là chỗ hổng.

Sáng sớm anh đã đến Lục gia, ngay trước mặt Lục Tư Tước diễn vở kịch đó.

Hạ Tịch Quán phụt một tiếng, bị anh chọc cười, cô biết mình hiện tại nhất định rất ngốc, vừa khóc vừa cười.

Lục Hàn Đình hôn lên mắt cô, lưu luyến hôn đi hôn lại: “Quán Quán, xin lỗi, anh đã đến muộn, anh đánh mắt Lục phu nhân của anh quá lâu.”

Hạ Tịch Quán rũ mi, sau đó chậm rãi vươn tay, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, cô chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh: “Lục tiên sinh, anh đã tìm được em rồi mà.”

“Quán Quán, sau này sẽ không bao giờ có ai tách chúng ta ra xa nữa, kiếp này của em, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đều là người của anh.”

Con người này thật đúng là bá đạo!

Giờ khắc này trên đường cái giữa dòng người hối hả, Hạ Tịch Quán dán mặt vào buồng tim anh, lắng nghe nhịp tim đập đều đặn mạnh mẽ truyền đến, cả thế giới của cô đều yên tĩnh lại.

Thật ra như vậy rất tốt, Lục tiên sinh của cô đã trở về.

Hạ Tịch Quán về tới Tây Uyễn, cô tắm xong liền đứng trước đài rửa mặt dùng khăn mặt chà lau mái tóc ướt, lúc này cô phát hiện mình rụng một mảng tóc dày.

Cô chỉ mới 20 tuổi, không có khả năng rụng tóc, xem ra trong chất độc hóa lão kia đã khiến cô lão hóa trước thời hạn.

Ánh mắt Hạ Tịch Quán trống rỗng, ngắn người một hồi, lúc này cô nghe được tiếng xe bên ngoài, chắc là Lục Hàn Đình đã về.

Hạ Tịch Quán đi vào phòng, cô đứng ở trên ban công, gió lạnh bên ngoài phả vào mặt, cô vươn tay, từng giọt mưa lạnh như băng bắn vào tay cô.

Bên ngoài trời mưa.

Hạ Tịch Quán rũ hàng mi cánh bướm nhìn xuống dưới lầu, trên sân cỏ lầu dưới đứng nghiêm một bóng người cao to, Lục Hàn Đình tới.

Bên ngoài trời đang mưa, Sùng Văn bung dù che chắn người đàn ông, bọt nước thật nhỏ từ trên đỉnh ô văng xuống sân cỏ, nhiễm ướt quần tây của người đàn ông.

Lúc này người đàn ông đột nhiên nâng mắt, nhìn lên lầu.

Hạ Tịch Quán lập tức liền tiến vào trong tròng mắt thâm thúy đó, tròng mắt của anh trong trẻo mà thong dong, lộ ra một sức mạnh cường đại mà tĩnh lặng.

Nhịp tim Hạ Tịch Quán trong nháy mắt gia tốc, cô biết, Lục Hàn Đình chân chính hoàn chỉnh đã trở về.

Anh bắt ngờ lại hung hăng xông vào tròng mắt cô như thê.

Hạ Tịch Quán ở trong phòng đợi một hồi, rất nhanh cô liền nghe được tiếng má Ngô ở dưới lầu: “Thiếu gia, cậu đã về, có cần tôi hâm thức ăn lại cho cậu không?”

“Không cần.”

Dứt khoát dút lời, ngoài cửa liền truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, sau đó cửa phòng của cô bị gõ vang, có người gõ của.

Hạ Tịch Quán đi tới mở cửa phòng, ngoài cửa là Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình trở về liền đi thẳng đến phòng cô.

Lục Hàn Đình nhìn cô đứng trong phòng, búi tóc đen mới vừa tắm xong tung xõa, tôn lên da thịt tinh tế trắng nõn, ngũ quan khéo léo mà mê người, hoạt sắc sinh hương.

Ánh mắt Lục Hàn Đình càng thêm sâu, anh nhìn chòng chọc vào đôi môi đỏ bừng của cô.

Anh nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào, trên gò má trắng noãn của Hạ Tịch Quán ửng lên vài vệt hồng, thể như là anh dùng ánh mắt soi cô trần trụi.

Lục Hàn Đình trước kia là sắc tình quyến rũ, hiện tại lại càng hơn thế.

Hạ Tịch Quán dời khuôn mặt nhỏ nhắn đi.

Lúc này trong tầm mắt tối sầm, Lục Hàn Đình cúi đầu, chút mềm mại rơi trên khóe môi cô: “Quán Quán, đêm nay anh muốn ngủ với em, có thể chứ?”

Chương 873: Chẳng Lẽ Em Không Muốn Làm Lục Phu Nhân Của Anh?

Hạ Tịch Quán không biết mình còn dư lại bao nhiêu thời gian, mình còn có thể cùng anh bao lâu, cô chỉ biết bây giờ mỗi một phút mỗi một giây đều rất quý giá, không thể lãng phí.

Hạ Tịch Quán khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, gật đầu thật nhanh: “Dạ được.”

Dáng người đồ sộ của Lục Hàn Đình thể từ trong khe cửa chen vào, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại, anh hôn lên khuôn mặt mềm như nước của cô: “Anh đi tắm trước.”

Anh đi vào phòng tắm, rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng nước chảy.

Hạ Tịch Quán rót cho mình một ly nước, cô cảm giác buồng tim của mình đang nhảy lên kịch liệt, sắp vọt đến cổ họng, kỳ thực cô với anh đã làm loại chuyện vừa thân mật vừa thẹn thùng này, nhưng hẹn chính thức như thế, vẫn là lần đầu tiên, cô rất hồi hộp.

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, bên trong thân ảnh anh tuần cao to tràn đầy hương khí nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm rửa kia xông vào trong tầm mắt.

Lục Hàn Đình lấy tốc độ nhanh nhất để tắm.

Hạ Tịch Quán không xoay người, nhưng cô ngước mắt nhìn về cửa số thủy tỉnh phía trước, trên cửa số thấy được anh, Lục Hàn Đình tắm xong mặc trên người một chiếc áo sơ mi đen, hiện tại cúc áo đều rộng mở, lộ ra vóc người rắn chắc nam tính của anh, phía dưới là một chiếc quần lót tam giác màu đen.

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán khẽ run, lúc này anh đi tới, vươn tay cầm ly nước trong tay cô để lên bàn.

Bàn tay của anh nắm chặt trên vòng eo yêu kiều của cô, cúi đầu bắt đầu hôn lên mái tóc dài ấy.

Hạ Tịch Quán cắn răng lên đôi môi đỏ mọng: “Sao anh tắm nhanh thế, có tắm sạch chưa đấy?”

“Tắm sạch rồi, không tin em kiểm tra thử đi.” Lục Hàn Đình tự tay, trực tiếp ôm ngang cô lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại.

Hạ Tịch Quán giật mình, lúc này trong tầm mắt tối sầm, anh đè lên, xuyên ngón tay mình vào giữa khẽ tay cô, mười ngón tay cùng cô quấn quýt.

Anh khép hờ hàng mi có như không thoáng chút hôn cô, hôn không vội vã, chất giọng khàn khàn từ tính, từng giây từng phút mê người: “Quán Quán, chúng ta phục hôn đi eml”

Anh nói, Quán Quán, chúng ta phục hôn đi!

Hạ Tịch Quán còn không nghĩ tới chuyện phục hôn này, với sức khỏe của cô trước mắt, chỉ sợ không thể phục hôn rồi.

Đôi môi Lục Hàn Đình chu du đến vành tai trắng như tuyết của cô, giọng khàn khàn: “Sao không ừ hử gì hết vậy, Quán Quán, em không muốn làm Lục phu nhân của anh à?”

Anh dán vào vành tai cô thủ thỉ, hơi thở sạch sẽ mát lạnh nam tính kia phả lên da thịt mêm mại của cô, cả người cô đỏ ửng.

Quán Quán, em không muốn làm Lục phu nhân của anh à?

Muốn chứ, cô đương nhiên muốn.

Toàn thân Hạ Tịch Quán vô lực, trong tròng mắt trong vắt kia tràn ra tầng tầng thủy quang toái sáng: “Lục tiên sinh, đây chính là lời cầu hôn của anh à? Quá qua loa rồi đấy!? Em không đồng ý, lần này anh phải theo đuổi em thật tốt, em muốn xem biểu hiện của anh!”

Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng: “Được, anh nhất định sẽ ra sức biểu hiện.”

Anh cúi đầu hôn cô.

Hạ Tịch Quán cũng biết anh không đứng đắn: “biểu hiện” của cô cũng không phải là “biểu hiện” trong miệng anh, cô cười tránh né: “Lục tiên sinh, mặt là một thứ tốt, anh ngàn vạn lần đừng đánh mắt nó(*).”

(*) Ý chị nói anh mặt dày quá, ném hết mặt mũi đi.

“Em là Lục phu nhân của anh, anh cũng không cần mặt.”

“3 Hạ Tịch Quán thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông không biết xấu hỗ thẳng thắn đến như thé!

Thật không hỗ là Lục tiên sinh!

Lúc này Lục Hàn Đình đưa tay tháo dây váy cô, Hạ Tịch Quán nhanh chóng nghĩ tới một việc: “Lục tiên sinh, anh có… cái đó không?

Chương 874: Lệ Quân Mặc Gọi Điện Cho Hạ Tịch Quán

“Cái đó là cái nào?”

“Chính là cái để… tránh thai đó, hai ngày này là giai đoạn nguy hiểm của em, em sợ sẽ mang thai.”

Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt diễm ướt át của cô, chau hàng mày kiếm: “Mang thai thì sinh, em và cục cưng anh đều nuôi ca.

“Cơ mà…” Với sức khỏe cô bây giờ tuyệt đối không thể mang thai.

“Cơ mà cái gì?” Lục Hàn Đình nâng đôi chân nhỏ của cô lên, để cô quấn lên vòng hông rắn chắc của mình, anh trầm giọng, mang theo vài phần dụ dỗ: “Em không muốn sinh cục cưng cho anh à? Anh nhớ kỹ trước đây em đã nói muốn sinh cho anh hai cục cưng đấy nhé.”

“Nhưng…”

Lục Hàn Đình cúi đầu ngăn môi của cô: “Cô bé lừa đảo, chỉ thích gạt anh, hiện tại để anh xem thử rốt cuộc miệng em không thành thật hay là thân thể không thành thật, chờ anh trị em một trận em liền đàng hoàng lại ngay.”

Cái đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán bị đẩy tới đầu giường, bàn tay của anh nhanh chóng đặt lên bọc lại trán cô, trong cường thế bá đạo lộ ra thương yêu cùng thương tiếc, Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhắm mắt lại, cô cảm giác mình đã hóa thành một vũng nước.

Trong đêm khuya.

874-1.jpg
874-2.jpg


Chất giọng người đàn ông có chút khàn khàn, mang theo vẻ phóng túng lại gợi cảm, nửa người trên để trần, trên da thịt màu lúa mạch có mắy vét cào hồng hồng, đường xương bả vai và sống lưng toàn bộ mở ra, vóc người càng lộ vẻ dày rộng rắn chắc, tràn đầy hormone ẩm ướt.

Trên da thịt của anh thắm một tầng mồ hôi, mồ hôi lắm tắm đều chảy trên trán, cuồng dã lại gợi cảm bức người.

Trọng lượng đè nặng trên người hồi lâu biến mát, Hạ Tịch Quán thở phì phò nghiêng mình, co người lại, cô mệt mỏi quá.

Cô thể nghiệm được tình cảm mãnh liệt của anh, thể chất của anh thật sự chính là thể chất của chó săn mà.

Có điều, sao anh lại nhận điện thoại của cô chứ?

Thôi bỏ đi, Hạ Tịch Quán hiện tại mệt đến ngón tay cũng không muốn động, để anh nhận vậy.

Lục Hàn Đình nhận nghe điện thoại, rất nhanh bên kia liền truyền đến giọng nói trầm thấp nhuốm hương rượu: “Lục Hàn Đình, là cậu? Tịch Quán đâu?”

Đầu bên kia ấy vậy mà là… Lệ Quân Mặ!

c Vừa rồi lúc chuông điện thoại vang lên anh đã nhìn thử số báo hiện lên, anh đã nhận ra đây là số của Lệ Quân Mặc, thế nhưng đã trê thế này, Lệ Quân Mặc gọi điện thoại cho vợ anh làm cái gì?

Lục Hàn Đình cảm giác mình ở trước mặt Hạ Tịch Quán đã quá không biết xấu hổ, không nghĩ tới ông già khúm Lệ Quân Mặc này lại càng không biết xấu hỗ!

Chương 875: Giới Thiệu Phụ Nữ Cho Lệ Quân Mặc

Lục Hàn Đình vươn tay vót Hạ Tịch Quán bên người qua đây, để cô ghé vào trong ngực của mình, anh một tay nắm điện thoại, một tay hất lọn tóc quấn trên mặt Hạ Tịch Quán ra, sau đó đôi môi mỏng khẽ động: “Quán Quán ở bên cạnh cháu, cô ấy rất mệt, đã ngủ rồi.”

Lời này của Lục Hàn Đình chỉ thiếu điều nói cho Lệ Quân Mặc anh mới vừa cùng Hạ Tịch Quán lăn giường, Lệ Quân Mặc đương nhiên hiểu, ông cất giọng: “Cậu ở cùng Tịch Quán?”

Lục Hàn Đình cảm giác đoạn đường này của mình đều đi bóp hoa đào, Lục Tử Tiễn mới vừa đi, anh cũng chẳng thể ngờ tới bác Lệ vậy mà cũng coi trọng Hạ Tịch Quán, bây giờ đối mặt tình địch hạng nặng này, Lục Hàn Đình dĩ nhiên tức giận: “Đúng vậy, cháu ở cùng Quán Quán, bác Lệ, cháu thấy cháu đã nói rất rõ, nếu như bác cảm thấy tịch mịch, cháu có thể giúp bác giới thiệu phụ nữ, để bác giải trí vui vẻ một hồi.”

Lệ Quân Mặc bên kia cũng không có nói gì thêm, trực tiếp cúp điện thoại.

“Tút tút”, chỉ còn lại tiếng ngắt máy.

“Lục tiên sinh…” Hạ Tịch Quán ngắng đôi mắt trong veo như nước nhìn anh: “Ban nãy là ai vậy?”

Lục Hàn Đình ném điện thoại lên tủ giường, anh không thèm để ý nói: “Lệ Quân Mặc.”

Lệ Quân Mặc?

Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhướng hàng mi thanh tú: “Bác Lệ gọi cho em làm gì thế nhỉ? Còn nữa Lục tiên sinh, ban nãy anh nói muốn giới thiệu… phụ nữ cho bác Lệ sao?”

Hạ Tịch Quán kinh ngạc nhìn anh.

Lục Hàn Đình vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô: “Làm sao, anh giới thiệu phụ nữ cho Lệ Quân Mặc, em có ý kiến?”

“Cái gì vậy trời…” Hạ Tịch Quán ghét bỏ đẩy bàn tay to của anh ra: “Em chỉ cảm thấy anh khiêu khích đắc tội bác Lệ như vậy không tốt, ban nãy bác ấy trực tiếp cúp điện thoại của em, rõ ràng đã tức giận rồi, nếu như một ngày nào đó anh vào tầm ngắm của bác ấy, chẳng phải sẽ rất thảm sao?”

Lục Hàn Đình dĩ nhiên biết ban nãy đã chọc giận Lệ Quân Mặc, anh không hề sợ, ngược lại có chút hả hê, anh xoay người đã đè Hạ Tịch Quán xuống: “Anh không muốn con gái Lệ Yên Nhiên của ông ta, còn quan tâm ông ta tức giận hay không à?

Anh sẽ không rơi vào tay ông ta đâu. Lục phu nhân, người anh muốn cưới là em, anh chỉ sẽ vào tầm ngắm cha em, cũng chính là bố vợ đại nhân của anh thôi!”

Hai người đùa giốỡn một hồi, Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán đến phòng tắm, giúp cô tắm.

Hiện tại đã khuya lắm rồi, Hạ Tịch Quán dán chặt vào giường vùi vào trong chăn ngủ, Lục Hàn Đình hôn lên trán cô, sau đó chính mình đi tắm gội.

Lục Hàn Đình tắm nhanh đi ra, vốn đang cầm khăn mặt lau chùi mái tóc ngắn ẩm ướt, thế nhưng rất nhanh động tác của anh khựng lại, vì anh phát hiện trong thùng rác phòng tắm có múi tóc dài bị rụng của Hạ Tịch Quán.

Cô đã bắt đầu rụng tóc rồi.

Cặp mắt Lục Hàn Đình sâu như vết mực, đậm đặc không thấy được đáy, anh mở cửa phòng, đến thư phòng.

Trong thư phòng, Lục Hàn Đình ngồi trên ghế làm việc, dùng bật lửa châm thuốc, rất nhanh trong thư phòng làn khói trắng bao phủ, trong thư phòng mập mờ sáng tối, càng tôn thêm vẻ bí hiểm trên khuôn mặt tuấn tú ấy.

Lúc này Sùng Văn đi đến, thấp giọng nói: “Thiếu chủ, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, ngày hẹn của chúng ta và Dương tiểu Sương là ngày mai, trước mắt mới Dương Tiểu Sương không chủ động liên lạc qua chúng ta, một lần cũng không có, cũng không biết cô ta có lấy được cách chế thuốc ở chỗ Dạ Vô Ưu không?”

Lục Hàn Đình rít sâu một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phả một làn khói ra, anh rũ mí mắt anh tuấn gõ gõ đầu thuốc xuống gạt tàn, thờ ơ nói: “Tôi tin tưởng cô ta, ngày mai cô ta nhất định sẽ giao cách điều chế thuốc cho tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom