Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 241-250

Chương 241: Cô Quá Ác Độc
Hạ Nghiên Nghiên quỳ xuống thật ngay trong viện nghiên cứu, khóc lóc kể lễ cầu xin Hạ Tịch Quán, trong mắt cô ta hiện lên vẻ sợ hãi cùng hoảng hốt, giống như thực sự bị fan của Hạ Tịch Quán dọa sợ.
Song Song thấp giọng hỏi Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, fan của cô thật sự cuồng nhiệt đến vậy sao?” Lượng fan hâm mộ của Hạ Tịch Quán tăng chóng mặt, lên tới hơn 30 triệu. Giờ đây, Hạ Nghiên Nghiên bất ngờ bộc bạch cô ta bị fan hâm mộ gièm pha chửi rủa đe dọa.
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tịch Quán nghe đến chuyện như vậy, cô bước tới, tiến đến bên cạnh Hạ Nghiêu: “Cô nói những người đó là fan của tôi, cô làm thế nào để chứng minh?” Hạ Nghiên Nghiên lần này rất thông minh, cô ta không hề muốn rơi vào hồ của Hạ Tịch Quán thêm lần nào, bởi vì chuyện này do cô ta bịa ra một cách ngẫu nhiên nên Hạ Tịch Quán rất dễ dàng bắt được sai sót.
241-1.jpg

cẩn thận chút, bọn họ muốn để những người đó cưỡng hiếp chị trước rồi giết chị, chị thực sự sợ lắm…” Hạ Tịch Quán liếc điện thoại của Hạ Nghiên Nghiên, cô ta đã chụp rất nhiều ảnh, những bức ảnh đó rất giống thật, người nhìn đều rợn cả người.
Lúc này mọi người rối rít nghị luận.
“Sao fan của Hạ Tịch Quán lại đáng sợ như vậy?” “Bây giờ Hạ Tịch Quán đã là người nỗi tiếng, mọi người gửi meme “cầu ban phước” cho cô ấy tại bữa tiệc sinh nhật, Hạ Tịch Quán đã xé xác Hạ Nghiên Nghiên như vậy, tất nhiên là fan của cô ấy theo chủ chửi mắng đe dọa Hạ Nghiên Nghiên đủ thứ rồi.” “Thực ra, Nghiên Nghiên cũng không làm gì cả, lần này Hạ Tịch Quán thực sự hơi quá đáng, không nên ác như vậy chứ, cái này là ép Nghiên Nghiên phải chết!” Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ lên, cười lạnh: “Hạ Nghiên Nghiên, tôi thông cảm cho cảnh ngộ của cô, nhưng quỳ dưới người tôi cũng vô dụng. Bây giờ cô hẳn là nên lập tức báo cảnh sát để cảnh sát xử lý!” Hạ Nghiên Nghiên sửng sốt trong giây lát, cô không ngờ Hạ Tịch Quán lại nói báo cảnh sát như vậy, gọi cảnh sát thì không thể được, đến lúc đó cô ta sẽ sập cái bẫy chính mình tạo ra mắt.
Hạ Tịch Quán nhìn sơ hở trên mặt cô ta, chân mày lá liễu thanh tú khẽ nhướng, cô chậm rãi lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số 110 trước mặt Hạ Nghiên Nghiên: “Hạ Nghiên Nghiên, nếu cô không muốn gọi cảnh sát, thì tôi sẽ gọi cảnh sát cho cô ngay, cô chờ chút. ” Hạ Nghiên Nghiên lạnh hết cả người, cô ta chạy nhanh lên ôm lấy chân Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, đừng gọi cảnh sát, bọn họ sẽ tìm được chị, và họ sẽ làm tổn thương gia đình và bạn bè của chị… A, chị rất sợ” Hạ Nghiên Nghiên hét lên, nhắm mắt và ngắt đi.
Lúc này, Triệu Lập Anh chạy nhanh tới, anh ta tức giận nhìn Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, cô đủ rồi đấy, cô hại Nghiên Nghiên còn chưa đủ thảm sao, cô ấy chỉ là cô gái yếu đuối mà cô lại dọa cô ấy sợ đến xỉu, trước giờ tôi chưa từng thấy người nào ác độc như côi” Triệu Lập Anh bé Hạ Nghiên Nghiên đã ngất xỉu khẩn cấp đưa đến bệnh viện.
Mọi người nhìn về Hạ Tịch Quán, trong ánh mắt có chút kỳ quái.
“Hạ Tịch Quán này thật độc ác, cô ta đã dọa Nghiên Nghiên sợ đến ngắt xỉu rồi, nếu tiếp tục như vậy, tôi đoán tinh thần của Nghiên Nghiên sẽ có vấn đề.” “Chúng ta hãy tránh xa Hạ Tịch Quán một chút, chúng ta không chọc nổi, nhưng chúng ta có thẻ trốn.”

Chương 242: Quán Quán, Anh Áy Đối Xử Với Cô Rất Khác Mọi người nhanh chóng rời đi.

Song Song tức giận giậm chân tại chỗ: “Quán Quán, cái trò khổ nhục kế của Hạ Nghiên Nghiên chơi đẹp thật đó, bây giờ cô ta quay lại cắn cô một cái, hoàn mỹ Xoay mình rồi.” Hạ Tịch Quán đứng ở nơi đó nhìn theo hướng biến mắt của Hạ Nghiên Nghiên: “Song Song, đừng lo lắng, tiếp theo xem Hạ Nghiên Nghiên sẽ còn trò gì nữa, để cô ta nhảy múa một hồi đi.” Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hạ Tịch Quán, Song Song mới yên tâm.

Hai người bước vào dược phòng, Hạ Tịch Quán chỉ vào chậu hoa trong góc hỏi: “Song Song, thứ trong chậu hoa này có phải mấy liều thuốc hiếm mà cô trồng không?” Song Song gật đầu, cô ngượng ngùng nói: “Thực ra gia đình tôi cũng là một y dược thế gia, nhưng tôi không thích học y từ khi còn nhỏ nên ông nội tôi rất thất vọng về tôi, tôi không có tài cán gì, chỉ thích chút cỏ cây các kiểu, rồi sưu tầm các loại thảo mộc quý hiềm hoặc thậm chí đã tuyệt chủng thôi.” Hạ Tịch Quán trợn to hai mắt, luyện chế ra dược liệu quý hiếm mà nói không có tài cán gì 2 “Song Song, cô giỏi thật đó, tôi giúp cô chuyển những chậu hoa này ra ngoài phơi nắng nhé?” “Được chứ, cảm ơn Quán Quán.” Hạ Tịch Quán dời một chậu hoa ra bên ngoài, cô không nhìn đường đi, đang đi thì cái đầu nhỏ của cô bỗng va vào một bức tường thịt.

Đau.

242.jpg


Lúc này, Song Song chạy ra ngoài: “Quán Quán, cô không sao chứ?” Lục Tử Tiễn nhìn Song Song – người đã giảm cân thành công, Song Song nhanh chóng quay người lại, cười hoạt bát đáng yêu: “Thế nào? Có phải sáng mắt ra không? Tôi gầy rồi, tất cả đều nhờ công lao của Quán Quán đấy!” Lục Tử Tiễn lại liếc nhìn Hạ Tịch Quán, sau đó không nói gì mà quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Song Song nhìn dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng của Lục Tử Tiễn, anh cầm một cuốn sách y học, ngón tay mảnh khảnh trăng nõn, đẹp như tác phẩm nghệ thuật.

“Thế nào Quán Quán? Có phải anh ấy rất đẹp trai không? Toàn bộ vẻ lạnh lùng cao ngạo của đám công tử danh môn ấy có anh ấy cũng có, anh ấy chính là cỏ thơm của viện nghiên cứu chúng ta!” Song Song nhỏ giọng phấn khích nói.

Hạ Tịch Quán xoa xoa trán: “Song Song, cô thích anh ấy sao?” “Ai cũng yêu cái đẹp mà, tôi không thích, cũng không dám thích anh ấy, anh ấy rất lạnh lùng, hồi đó anh ấy mới đến viện nghiên cứu, mấy sư tỷ viện chúng ta như phát cuồng vây quanh anh ấy, nhưng đã lâu vậy rồi mà anh ấy vẫn chưa hẹn hò với cô gái nào.” Song Song nói chuyện phiếm.

“Phải không?” “Ừ, anh ấy coi thường chúng ta, nhưng Quán Quán, tôi nghĩ anh ấy đối xử với cô rất khác!” Hạ Tịch Quán run lên: “Có ý gì?” “Chính là.., .” Song Song suy nghĩ một chút nên nói thế nào: “Tôi chỉ cảm thấy từ khi cô xuất hiện, anh ấy đối xử với cô rất khác, trước đây hai người từng quen nhau sao?” Hạ Tịch Quán vội vàng lắc đầu: “Không quen, Song Song, đừng nói bậy, tôi đã kết hôn rồi, Lục tiên sinh thích ăn giám lắm đó!” Nhắc đến Lục tiên sinh thích ăn giấm, Song Song bỗng dưng thấy sợ.

Hạ Tịch Quán vừa dọn chậu hoa xong, lúc này “ting” một tiếng, là tin nhắn Wechat của Diệp Linh gửi: “Quán Quán, mau lên Weibo đi, Hạ Nghiên Nghiên tẩy trắng kinh hồn lắm kìa.”

Chương 243: Cần Anh Giúp Không?

Hạ Tịch Quán mở Weibo, Hoắc Tuyền đã đăng một bài khác, trực tiếp đính kèm hình ảnh của Hạ Nghiên Nghiên trên giường bệnh.

Hạ Nghiên Nghiên nằm trên giường mặc áo bệnh viện, trên tay còn cắm bình nước biển, cô ta vẫn còn hôn mê, cả người toát lên vẻ yếu ớt bệnh tật, trông rất đáng thương.

Lại lên top search Weibo, drama giữa Hạ Tịch Quán và Hạ Nghiên Nghiên cứ như là phim truyền hình nhiều tập vậy, thu hút toàn bộ cư dân mạng đến hóng chuyện.

Một fan của Hạ Nghiên Nghiên nói: “Nghiên Nghiên đã bị cư dân mạng dọa sợ chết khiếp rồi, chỉ có thể yếu ớt nói một câu, Nghiên Nghiên chăm sóc tốt cho bản thân nhé, chúng em vẫn luôn ở cạnh chị!” “Tôi không phải fan của Hạ Nghiên Nghiên, thực sự không biết Hạ Nghiên Nghiên sao lại bị chế nhạo thảm như vậy, chúng tôi không biết Hạ Tịch Quán là Lục phu nhân, mà vị Lục phu nhân này đã lợi dụng việc này đẩy Hạ Nghiên Nghiên lên đầu sóng ngọn gió, thủ đoạn cung đấu thế này có thể nói ở cắp vương giả luôn rồi, tôi ở trước mặt cô ta chắc chắn không sống nổi quá hai tập.” “Fans Hạ Tịch Quán tuyệt đối không biết sai đâu, cô ta từ nông thôn trở lại, lần đầu tiên đánh bại Hạ gia, bây giờ chạy thẳng đến Nghiên Nghiên, dùng những phương thức hung ác, không phục cũng không được.” Tin tức tiếp tục nỗ tung trên Weibo, một số người đã tung ra những bức ảnh chụp Hạ Nghiên Nghiên quỳ gối ngay trước mặt mọi người tại viện nghiên cứu, cũng như những bức ảnh đe dọa chửi rủa uy hiếp kia từ khóa “fan hâm mộ Hạ Tịch Quán” đã trở thành hot Search.

“OMG, Hạ Tịch Quán lại ép Hạ Nghiên Nghiên quỳ xuống ngay trước mặt mọi người!” “Vị Lục phu nhân này ghê gớm thật đó, có dám đắc tội với cô ta không, để bạn nếm thử cảm giác người thân bị công kích, bị uy hiếp đe dọal” “Sao fan của Hạ Tịch Quán lại ác độc như vậy, lại còn dọa Hạ Nghiên Nghiên, tôi tức đến run người luôn rồi!” “Xin Hạ Tịch Quán nương tay cho, cô đã là Lục phu nhân cao cao tại thượng, làm ơn bỏ qua cho kẻ hèn đáng thương Nghiên Nghiên bọn tôi!” Fan hâm mộ của Hạ Nghiên Nghiên đã bình luận ngay ngắn dưới những hotsearch, thậm chí họ còn đổi ảnh đại diện thành hình meme quỳ xuống van xin lòng thương xót, kèm theo dòng chữ cầu xin Lục phu nhân hãy bỏ qual Trong chốc lát, từ “Lục phu nhân” đã tràn đầy ác ý và mỉa mai.

Hạ Tịch Quán không bắt ngờ, hôm nay lúc Hạ Nghiên Nghiên quỳ xuống cô liền biết cô ta giỏ trò khổ nhục kế, bây giờ cô ta đang ở cảnh đầu sóng ngọn gió, rất dễ dàng cắn trả lại, mà một Hạ Nghiên Nghiên yếu đuối lại có thể dễ dàng chiếm được đồng cảm.

Giờ đây, toàn bộ dư luận đã nghiêng hẳn về một phía Hạ Nghiên Nghiên.

“Ting” một tiếng, Diệp Linh gửi tin nhắn Wechat: “Bọn họ ghen tị với cậu thôi, trần trụi ghen tị, vậy nên đừng buồn nhé.” Hạ Tịch Quán rep lại Linh Linh: “Đừng nghĩ nhiều, bọn họ không thể ảnh hưởng đến tớ đâu.” Diệp Linh đáp lại: “Ừ, tiếp theo cậu định làm gì? Hạ Nghiên Nghiên tẩy trắng cũng giỏi lắm, thực ra đây là công lao cô ta tích góp qua nhiều năm, cô ta rất nâng niu danh dự của mình, mấy năm qua đều là nữ thiên tài y học bậc nhất của danh viện mà, có tài hoa, lại an tĩnh không làm điều gian ác, rất dễ dàng chiếm được lòng thương hại và đồng cảm của công chúng thôi.” Hạ Tịch Quán tán thành, so với Hạ Nghiên Nghiên cô có thể nói là không có chút cơ sở nào, bởi vì những năm này cô ở nông thôn, mới về Hải Thành đã bị ép chiến đấu, bây giờ nhắm vào hào quang Lục phu nhân lại là cây to gió lớn, dễ thịnh nhưng cũng dễ suy.

Hạ Tịch Quán đáp: “Đừng lo, Hạ Nghiên Nghiên nhất định còn có hậu chiêu, chúng ta hãy xem cô ta chăm chỉ biểu diễn trước đã.” Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Diệp Linh, một chuỗi chuông điện thoại di động du dương vang lên, là cuộc gọi đến.

Là cuộc gọi từ Lục Hàn Đình.

Trận máu tanh trên Weibo ở chỗ anh chắc là biết đầu tiên.

Hạ Tịch Quán ấn nút nhận, ngọt ngào nói: “Alo, Lục tiên sinh, anh tìm em có chuyện gì không?” Giọng nói trầm thấp từ tính của Lục Hàn Đình truyền từ đầu dây bên kia: “Cần anh giúp không?”

Chương 244: Cô Đã Gả Cho Người Đàn Ông Rất Lợi Hại Chỉ câu từ đơn giản thôi, như phong cách thường lệ luôn mạnh mẽ bá đạo của anh.

Hạ Tịch Quán chớp hàng mi cánh bướm, giả bộ tức giận “Lục tiên sinh, anh nhìn xem đã anh gây ra bao nhiêu phiền phức cho em này, bọn họ đều ghen tị với em, công kích em. Anh đừng làm gì cả, cứ ngây ngô ngoan ngoãn đi, đừng ra ngoài là được, cắm anh trêu hoa ghẹo bướm rước thêm địch cho em nữa đó, về phần những điêu dân nhung nhớ anh kia, em sẽ giúp anh tiêu diệt từng tên!” Lục Hàn Đình thấp giọng, tràn ra mấy phần cưng chiều: “Lục phu nhân lợi hại quá, trên giường hay dưới giường đều lợi hại như nhau.” Vành tai trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán nhanh chóng trở nên ửng hồng, nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm đó, cô hận không thể rửa sạch tay mình thêm máy lần.

Hạ Tịch Quán lập tức cắt ngang đề tài: “Lục tiên sinh, không cho phép anh đã chiếm được tiện nghỉ còn khoe khoang nữal” “Vậy trước tiên cứ thế, nếu em cần thì gọi cho anh, anh sẽ thỏa mãn bọn họ chút, để bọn họ quỳ xuống cầu xin em tha thứ.” Trái tim của Hạ Tịch Quán ngọt ngào như phết một lớp mật, cô đột nhiên phát hiện ra rằng mình đã gả cho một người đàn ông rất lợi hại! Hạ Nghiên Nghiên nằm viện ba ngày, ba ngày nay dư luận vẫn rất nổi, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng chút nào đến Hạ Tịch Quán, cô đang trong viện nghiên cứu tinh luyện độc tố hoa Mạn Đà La, chuẩn bị thử độc đề luyện chế thuốc.

Ngày hôm đó Weibo của Hạ Nghiên Nghiên cập nhật trạng thái mới, viết rằng: “Sau cơn mưa trời lại sáng, hôm nay thật vui, giáo sư Tiền bay đến Hải Thành rồi.” Hạ Nghiên Nghiên còn kèm thêm tắm ảnh, là hình cô ta đến sân bay đón, ở trong phòng khách, cô ta và giáo sư Tiền vui vẻ giơ tay chữ V chụp ảnh.

Số lượt thích trên bài post Weibo này đạt một triệu like trong vài phút, top comments đều như thế này, “Nữ thiên tài y học Hạ Nghiên Nghiên đã trở lại!” “Nghiên Nghiên, chúng ta đừng yêu nữa, tập trung cho sự nghiệp của chúng ta đi!” “Tôi phổ cập một chút cho, Nghiên Nghiên nhà tôi 12 tuổi đã kinh động toàn giới y học, các đài truyền hình lớn đều tranh nhau phỏng vấn cô ấy, sau đó cô ấy nhảy cấp liên tục, trở thành cô gái Hoa Hạ đầu tiên đi du học Thánh Lê viện nước F, Thánh Lê viện là trường cũ Nghiên Nghiên nhà ta đấy, giáo sư Tiền là cô của Nghiên Nghiên.” “Đột nhiên tôi có thể hiểu được nỗi hận của Hạ Tịch Quán, một cô gái quê mùa với trình độ học vấn trung học thực sự là một trời một vực với mộ nữ khoa y thiên tài xinh đẹp.” “Đừng nói, người ta là Lục phu nhân đó, Tiểu Nghiên Nghiên nhà ta không đắc tội nỗi đâu!” Lúc này “ting” một tiếng, Wechat của Diệp Linh đến: “Hóa ra là một vòng lớn, Hạ Nghiên Nghiên lại diễn vai nữ thiên tài y học quan trọng à, Thánh Lê viện lại là thiên đường giới y học, nghe nói giáo sư Tiền đức cao vọng trọng lắm, lần này chắc là làm chỗ dựa cho Hạ Nghiên Nghiên rồi, Quán Quán, cậu có quen với giáo sư Tiền không?” Ý cười đong đầy trong đôi mắt sáng ngời của Hạ Tịch Quán, mấy ngày này Hạ Nghiên Nghiên tận lực diễn, hóa ra là muốn dùng vai nữ thiên tài y học ép với cô à? Nữ thiên tài y học…

Hạ Tịch Quán đọc máy chữ này máy lần, đột nhiên nở nụ cười, cô trả lời Diệp Linh “Không quen ai hết.” Diệp Linh “Aizz, Quán Quán, cậu thảm thật đó.” Hạ Tịch Quán: “Nhưng mà, hiệu trưởng của Thánh Lê viện và tớ là người quen cũ.” Diệp Linh: “…” “Quán Quán, cậu có thể nói hết luôn một lần không, tớ bị cậu dọa đến phát bệnh tim rồi này, cậu mà lại là người quen cũ với hiệu trưởng Thánh Lê viện hả?” Hạ Tịch Quán “Hiệu trưởng từng đích thân mời tớ đến du học Thánh Lê viện, nhưng tớ đã từ chối.” Diệp Linh: “What?2” Hạ Tịch Quán: “Chủ yếu là lúc đó tớ còn nhỏ quá, mới 15 tuổi, không muốn học xa nhà quá ấy mà…”

Chương 245: Xem Mắt Diệp Linh: “Nghe kìa, đây là lời người nói hả?”

Hạ Tịch Quán vẫn im lặng, cô chỉ biết rằng mình nói thật.

Diệp Linh: “Quán Quán, cậu 15 tuổi đã được hiệu trưởng Thánh Lê viện đích thân mời đi du học là đúng đi, mà Hạ Nghiên Nghiên lại vào Thánh Lê viện qua cửa sau của Lục tiên sinh, cậu đáng ghét thật đó, luôn là như vậy mang Hạ Nghiên Nghiên ra chơi đùa, nhìn là biết lần này Hạ Nghiên Nghiên bị cậu làm cho tức chết luôn ấy.” Hạ Tịch Quán: “Suy nghĩ một lúc đi, cô ta luôn bắt chước con đường tớ đã đi, nhưng tiếc rằng thứ cô ta nắm trong tay đều là phần thừa của tớ, còn làm gì được chứ?” Diệp Linh: “Thôi không tám với cậu nữa, thế giới của học bá luôn khiến người ta ghen tị mà.” Hạ Tịch Quán cười cất điện thoại di động đi, lúc này Song Song chạy tói: “Quán Quán, có chuyện không tốt rồi, Hạ Nghiên Nghiên… Hạ Nghiên Nghiên cô ta…” “Song Song, nói từ từ thôi, nhìn cô chạy thở không ra hơi kìa.” Hạ Tịch Quán võ lưng Song Song.

“Quán Quán, sao cô không vội chút nào vậy? Chuyện trên mạng thì thôi, bây giờ Hạ Nghiên Nghiên cô ta…

cô ta đưa giáo sư Tiền đến Xu Mật rồi, chủ nhiệm Chu cũng đang tiếp đón cô ta đó!” Song Song gấp muốn chết Hạ Nghiên Nghiên đưa cô của cô ta – giáo sư Tiền đến viện nghiên cứu Xu Mật rồi? Hạ Tịch Quán rót một ly nước, đưa cho Song Song: “Bây giờ tôi biết rồi, uống chút nước đi.” Song Song: “…

Lúc này, Triệu Lập Anh đi tới, anh ta quét qua khói mù, vẻ mặt đắc ý nhìn Hạ Tịch Quán: “Hạ Tịch Quán, giáo sư Tiền đến Xu Mật chúng ta rồi, bây giờ bà ta muốn gặp cô, chủ nhiệm Chu bảo cô đến phòng làm việc ngay.” Xong rồi xong rồi, Song Song kéo tay áo Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, giáo sư Tiền đó rất thích Hạ Nghiên Nghiên, đợi lát nữa bà ta nhất định sẽ làm cô bẻ mặt để hả giận cho Hạ Nghiên Nghiên.” Hạ Tịch Quán chớp hàng mi cánh bướm: “Song Song, đừng sợ, tôi đi gặp bọn họ đã.” “Quán Quán, tôi đi với cô!” Song Song lo lắng nhanh chóng đuổi theo.

Cả hai người đều rời đi, vốn đang gục xuống ngủ trên bàn, Lục Tử Tiễn từ từ mở đôi mắt đen ra, anh ngồi dậy.

Lúc này, thủ hạ Tiểu Ngũ đi tới: “Nhị thiếu gia, anh tỉnh rồi?” Lục Tử Tiễn cầm lấy một cuốn sách y học, lười biếng lật qua hai cái, nói: “Có phải bác gái tới đây không?” Tiểu Vũ cung kính nói: “Bác gái là hiệu trưởng Thánh Lê viện nước F, vô cùng bận rộn, nhưng tôi nghe phu nhân hình như có nói một câu qua điện thoại, nói bác gái hai ngày này bay đến Hải Thành, đến thăm lão phu nhân U Lan Uyễn một chút, thứ hai là vì… vì hôn sự của anh mà đến, Nhị thiếu anh cứ mãi không tìm được vị hôn thê, bác gái hình như… hình như định giới thiệu một nữ thiên tài y học cho anh làm quen một chút, để anh… đi xem mắt.” Vừa dứt lời, Lục Tử Tiễn trực tiếp đóng quyển bệnh án trong tay lại, dùng sức “cạch” một tiếng, ném quyển sách y khoa xuống bàn.

Tiểu Ngũ sợ đến mức không dám hít thở mạnh.

Hạ Tịch Quán và Song Song đến văn phòng của Chu Bình. Chu Bình đang nhiệt tình tiếp đãi giáo sư Tiền, hôm nay, Hạ Nghiên Nghiên mặc một chiếc váy màu hồng trang điểm theo tông màu nude tỉnh tế, trông cô ta lanh lợi mềm mại đứng cạnh giáo sư Tiền, bầu không khí bên trong rất tốt.

Hạ Tịch Quán gõ cửa “cốc cốc”, sau đó hào phóng bước vào: “Chủ nhiệm Chu, cô tìm tôi sao?” Vì sự xuất hiện của cô, bầu không khí vốn hòa hợp trong phòng làm việc nhanh chóng bị đánh gãy, giáo sư Tiền ngắng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên người Hạ Tịch Quán, quan sát kỹ càng: “Cô là Hạ Tịch Quán?” Hạ Tịch Quán nhìn giáo sư Tiền: “Đúng vậy giáo sư Tiền, tôi là Hạ Tịch Quán.” Hạ Tịch Quán: “Chủ yếu là lúc đó tớ còn nhỏ quá, mới 15 tuổi, không muốn học xa nhà quá ấy mà…”

Chương 246: Không Học Lực, Càng Không Có Thây

Cô Chỉ Bảo Giáo sư Tiền hừ một tiếng: “Tôi nghe nói bây giờ cô là một người nồi tiếng, còn nỏi tiếng hơn cả những ngôi sao ăn khách kia, hơn nữa cô đã gả cho giám đốc tập đoàn Lục thị, một bước nhảy lên thiếu phu nhân giàu có, tôi ở Thánh Lê viện nghe được đại danh của cô nên nay cố ý nhìn thử cô thế nào.” Một học viên y khoa như giáo sư Tiền sẽ không xem những tin tức giải trí tầm phào, Hạ Nghiên Nghiên hẳn đã nói nhiều điều khô Š cô trước mặt giáo sư Tiền, đôi mắt “@09009), Quán nhìn thẳng giáo sư Tiền, không nói gì.

Chu Bình ho khan một tiếng: “Hạ Tịch Quán, cô tới rót cho giáo sư Tiền một tách trà đi.” “Được.” Hạ Tịch Quán bước tới và rót trà cho giáo sư Tiền.

Giáo sư Tiền nhìn Hạ Tịch Quán: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi?” Hạ Tịch Quán: “Vừa qua sinh nhật thứ 20 ạ.” “20 tuổi? Con gái người ta 20 tuổi vẫn còn đang học tiếp, sao cô lại không đi học? Cô học chuyên ngành gì, ai dạy cô?” Bình thường, một cô gái 20 tuổi thực sự thì đang học đại học, giống như Diệp Linh, mặc dù cậu ấy hiện đang làm trong ngành giải trí, cậu ấy vẫn là sinh viên năm hai của trường đại học Bắc Điện.

Lúc này Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng cười: “Cô à, Quán Quán em ấy chẳng qua mới chỉ tốt nghiệp trung học, cũng không có trình độ học vấn bằng chuyên nghiệp gì, càng không có thầy cô chỉ bảo…” Trên thực tế, trong lĩnh vực y tế, đặc biệt coi trọng giáo viên, những giáo viên được tôn trọng nhất chính là mặt mũi và bảng hiệu của chính họ. Giống như Hạ Nghiên Nghiên, cô ta học dưới trướng của Giáo sư Tiền, giáo sư Tiền vừa đến, cả người cô ta đều rạng rơ.

“Cái gì? Giáo sư Tiền cau mày nhanh chóng nhìn Chu Bình: “Chủ nhiệm Chu, Hạ Tịch Quán chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, trình độ học vấn như vậy mà bọn cô cũng dám tuyển? Từ khi nào thì ngưỡng cửa của viện nghiên cứu Xu Mật trở nên thấp như vậy?” Chu Bình cũng giống như giáo sư Tiền, coi trọng trình độ học vấn và kinh nghiệm y học, nhưng Hạ Tịch Quán thì không có, lý lịch cô cũng không rõ ràng.

Chu Bình lúng túng cười, cô ta không thể nói Hạ Tịch Quán được hiệu trưởng của viện cho tiền cử, hơn nữa hiệu trưởng còn rất “phục vụ” Hạ Tịch Quán này, còn tự giới thiệu mình là cô của Hạ Tịch Quán! “Giáo sư Tiền, uống trà uống trà nào.” Chu Bình chuyển chủ đề.

Giáo sư Tiền rất không hài lòng: “Hạ Tịch Quán, một cô gái phải chú ý đến đức hạnh, học vấn và tu dưỡng của bản thân, chứ không phải suốt ngày làm những việc giang hồ chợ búa, bản thỉu xấu xa. Nghiên Nghiên là học trò mà tôi tự hào, rất có thiên phú về mặt y học, tài hoa đẹp đẽ. Cô cả đời cũng không sánh được với Nghiên Nghiên, nhưng cô không thể tự sa ngã thế được, đắm chìm trong hoan lạc như vậy.” Giáo sư Tiền là người biết chữ nghĩa, mắng người cũng nho nhã. Sự khinh thường và ghét bỏ của bà ta dành cho Hạ Tịch Quán đã rõ ràng như giấy trắng mực đen rồi.

Hạ Nghiên Nghiên rất đắc ý, mấy ngày trước mặt mày cô ta còn yếu ớt bệnh tật, hôm nay đã môi đỏ răng trắng, cô ta kiêu ngạo ở cạnh giáo sư Tiền, từ trên cao nhìn xuống Hạ Tịch Quán.

Cho dù Hạ Tịch Quán có lợi hại đến đâu thì thế nào chứ, cô ta cũng chỉ là một cái thùng rỗng tuếch, một phế tài y học thì đấu sao lại với một thiên tài y học cô ta chứ? Đợi cô ta hủy hoại danh tiếng của Hạ Tịch Quán, Lục Hàn Đình đương nhiên sẽ bỏ rơi cô ta, ly hôn với cô tai Hạ Tịch Quán rót một tách trà cho giáo sư Tiền, sau đó mỉm cười đúng mực: “Giáo sư Tiền, những lời bà nói tôi đã tiếp thu, sau này tôi sẽ có gắng.” Cả giáo sư Tiền và Hạ Nghiên Nghiên đều cảm thấy như đấm vào bông, Hạ Tịch Quán mềm cứng mềm không ăn, nói cũng công cốc.

“Chủ nhiệm Chu, hôm nay tôi đến Xu Mật để mượn Đại La Tâm Kinh, nghe nói Đại La Tâm Kinh đang ở trong thư viện các cô, chỉ bằng để Hạ Tịch Quán giờ đi lấy cho tôi được không?”

Chương 247: Mong Anh Đừng Nói Chuyện Với Tôi nữa

Yêu cầu của giáo sư Tiền không hề quá đáng chút nào, chưa kể người đến là khách. Chu Bình vội nói: “Hạ Tịch Quán, giờ cô đến thư viện để tìm Đại La Tâm Kinh cho giáo sư Tiền đi.” “Được.” Hạ Tịch Quán sảng khoái xoay người rời đi.

Hạ Tịch Quán rời khỏi văn phòng, và đã có một nhóm người bên ngoài văn phòng, mọi người nhỏ giọng nghị luận.

“Giáo sư Tiền bay từ nước F đến để làm chỗ dựa Hạ Nghiên Nghiên đó. Nói cho cùng, Hạ Tịch Quán cũng đã thua ở ván so về trình độ học vấn, Hạ Nghiên Nghiên người ta là một nữ thiên tài y học, đôi này đúng là thua chị kém em.” “Đúng thế, Hạ Tịch Quán nếu xét về phương diện ép xé cung đấu thì được, chứ về học vấn thì không lên được rồi.” “Ai lại không thích một nữ thần có học thức cao như Hạ Nghiên Nghiên chứ?” Song Song rất tức giận, giáo sư Tiền này quả thực gọi Hạ Tịch Quán đến để làm nhục mà: “Quán Quán, thư viện chúng ta lớn như vậy, cả một tòa nhà, quyển Đại La Tâm Kinh quỷ quái kia tìm bao lâu mới được chứ, tôi thấy là giáo sư Tiền có tình làm xấu mặt cô chỉ để trút giận cho Hạ Nghiên Nghiên, tôi sẽ cùng cô đi tìm Đại La Tâm Kinh! ” Hạ Tịch Quán cười an ủi Song Song: “Song Song, cô không cần đi cùng tôi, tôi có thể tự đi được.” Nói xong, Hạ Tịch Quán rời đỉ.

Lúc này, Triệu Lập Anh mới hả hê: “Song Song, ngày tốt của Hạ Tịch Quán sẽ sớm kết thúc thôi, nễ tình chúng ta từng quen biết, tôi khuyên cô tránh xa cô ta ra.

Song Song giận dữ trọn mắt với Triệu Lập Anh: “Anh là ai? Chúng ta thân lắm hả? Chúng ta quen nhau sao? Xin anh đừng nói chuyện với tôi!” TỐ…

Trước kia, Song Song đối xử ân cần lấy lòng anh ta các kiểu, nhưng hiện tại Song Song lại đối xử lạnh nhạt với anh ta, thái độ hoàn toàn khác biệt như vậy khiến trong lòng Triệu Lập Anh sinh ra chênh lệch rất lớn, anh ta cực kỳ tức giận.

Nhưng khi Triệu Lập Anh nhìn dáng vẻ lúc này đang tràn đầy sức sống vui tươi của Song Song, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, hai gò má xinh đẹp phồng lên, vô cùng dễ thương, hệt như lòng trắng trứng, khiến anh ta không thể rời mắt.

Lúc này, một chàng trai đẹp trai tựa ánh nắng đi lên trước: “Song Song, tôi mua hai vé xem phim rồi, tối nay chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé?” Đã có người bắt đầu theo đuổi Song Song rồi! Triệu Lập Anh cảm thấy rất khó chịu, cô gái mập mạp từng quấn lấy anh giờ lại được hoan nghênh như thé, điều đáng sợ là anh ta còn cho rằng Song Song càng ngày càng xinh đẹp thì vẫn là của anh ta, nhưng cô đã không còn thuộc về anh ta nữa! Hạ Nghiên Nghiên tìm Triệu Lập Anh: “Tổ trưởng Triệu, sao anh lại ở đây?” Tâm trạng Triệu Lập Anh đang không tốt, trong đầu đều là Song Song, anh ta thở dài một tiếng, Hạ Nghiên Nghiên vừa ởi tới, anh ta lại dán mắt vào Hạ Nghiên Nghiên, đây mới là nữ thần mà anh ta thích! “Nghiên Nghiên, đừng lo, Hạ Tịch Quán không tìm được Đại La Tâm Kinh đâu, bởi vì Đại La Tâm Kinh đang ở trên người anh.” Triệu Lập Anh lấy Đại La Tâm Kinh.

Hạ Nghiên Nghiên cong môi vui vẻ: “Tổ trưởng Triệu, cảm ơn anh, cho dù em gặp phải khó khăn gì, anh vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ em.” Triệu Lập Anh bước tới, trực tiếp ôm lấy Hạ Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, em cũng biết anh thích em như thế nào, Lục Hàn Đình đã kết hôn với Hạ Tịch Quán rồi, nên đừng nghĩ đến anh ta nữa. Anh sẵn sàng làm bắt cứ điều gì cho em, em làm bạn gái anh đi.” Hạ Nghiên Nghiên không thích Triệu Lập Anh chút nào, dù Triệu Lập Anh có điều kiện cũng không tệ, nhưng dù sao cũng không thể so với Lục Hàn Đình, mục tiêu của cô ta là trở thành Lục phu nhân.

Nhưng hiện tại Triệu Lập Anh có giá trị sử dụng rất lớn, trước tiên cô ta phải ôm Triệu Lập Anh vào lòng, cho anh ta chút ngọt ngào, như vậy mới có thể khống chế anh ta.

Hạ Nghiên Nghiên không đẩy Triệu Lập Anh ra, cô nhẹ nhàng nói: “Tổ trưởng Triệu, em đã không còn thích Lục Hàn Đình nữa rồi, nhưng bây giờ em vẫn muốn tập trung cho sự nghiệp, về chuyện tình cảm anh cho em thêm chút thời gian nhé, được không?”

Chương 248: Tử Tiễn thiếu gia, Thật Sự Là Cậu

Hạ Nghiên Nghiên không chủ động hay từ chối, tuyệt đối là một đại tra nữ.

Hai mắt Triệu Lập Anh sáng lên: “Được, Nghiên Nghiên, anh đợi em.” Hạ Nghiên Nghiên thu dọn đồ đạc mà Triệu Lập Anh xong, vừa vặn giáo sư Tiền cũng được chủ nhiệm Chu đưa đến tận cửa. Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng bước tới, thân mật nắm lấy cánh tay của giáo sư Tiền: “Cô ơi, lần này cảm ơn cô rồi, cô tốt với con.” Giáo sư Tiền cũng trạc tuổi với Lý Ngọc Lan, bà ta là giáo sư danh giá nhất của Thánh Lê viện, bà ta rất thích Hạ Nghiên Nghiên.

Hạ Nghiên Nghiên là người Hoa Hạ đầu tiên vào Thánh Lê viện, thái độ học tập không thể chê vào đâu được, chăm chỉ khắc khổ, lại dịu dàng, miệng lưỡi còn ngọt ngào, quả thật là cô gái mà các trưởng bối ai cũng thích.

Mấu chốt là Hạ Nghiên Nghiên có trong tay tập đầu tiên của bộ từ điển y học do mẹ của Hạ Tịch Quán để lại, nên cô ta dùng được một vài châm pháp kỳ lạ, dù chỉ là da lông bên ngoài, nhưng thế cũng rất tốt rồi.

Giáo sư Tiền luôn coi Hạ Nghiên Nghiên là học trò bà ta hài lòng, lần này nghe thấy Hạ Nghiên Nghiên khóc lóc kể lễ qua điện thoại về việc bị bắt nạt, giáo sư Tiền liền bay sang đây ngay lập tức.

Giáo sư Tiền nhìn Hạ Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cô thấy Hạ Tịch Quán này cũng chỉ là đứa mới tốt nghiệp trung học phổ thông mà thôi, sao con có thể xem cô ta là đối thủ chứ? Con là nhân tài đi ra từ Thánh Lê viện, không nên hao tổn tâm tư lên máy thứ như vậy mà phải cố gắng nghiên cứu y học chứ, để bản thân mình càng thêm ưu tú hơn.” “Về phần giám đốc Lục thị đó, thực ra mấy người ngành y chúng ta không cần gả cho mấy thương nhân kia, gả cho các thầy các anh tuổi trẻ tài cao giới y học thì mới là giai thoại được.” Giáo sư Tiền miệng phật khuyên răn một hồi cũng không làm Hạ Nghiên Nghiên đồng tình được, Hạ Nghiên Nghiên bề ngoài gật đầu cười nói. “Con biết rồi cô, con nghe theo cô hết.” Hạ Nghiên Nghiên cư xử khôn khéo khiến giáo sư Tiền rất thích, bà lấy ra một tắm thiệp mời mạ vàng: “Nghiên Nghiên, cái này cho con.” “Cô ơi, đây là cái gì?” “Hai ngày này hiệu trưởng cũng bay đến Hải Thành, đến lúc đó sẽ tổ chức một bữa ăn nhỏ, tất cả danh nhân y học ở Hải Thành cũng sẽ tham gia, đây tuyệt đối là cơ hội lộ diện tốt, vừa lấy được tắm thiệp mời mạ vàng này là cô mang cho con để làm quen một chút.” Hạ Nghiên Nghiên hít một tiếng, lòng như nở hoa, mấy năm trước cô ta đã gặp hiệu trưởng vài lần ở Thánh Lê viện, hiệu trưởng trong ấn tượng của cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ rất thanh lịch ưu nhã, giàu kinh nghiệm.

Cô ta chưa thể nói một lời nào với hiệu trưởng, nhưng bây giờ cô ta đã có cơ hội tham gia bữa tiệc tối của hiệu trưởng.

“Cô đối với con tốt quá, y như mẹ con vậy, con yêu cô lắm.” Hạ Nghiên Nghiên vui vẻ muốn bay lên trời.

Giáo sư Tiền ân cần nhìn Hạ Nghiên Nghiên, đột nhiên một dáng người đẹp trai đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt bà ta, trông rất quen.

Vẻ mặt của Giáo sư Tiền thay đổi, bà ta vội nói một câu: “Nghiên Nghiên, cô có việc phải làm, lát cô về!” “Ở cô ơi…ˆ Giáo sư Tiền đuổi theo, đến chỗ quẹo, bà ta ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Tử Tiễn thiếu gia, thật sự là cậu!” Lục Tử Tiễn dừng lại.

“Tử Tiễn thiếu gia, sao cậu lại ở viện nghiên cứu Xu Mật, hôm nay hiệu trưởng bay qua, cậu đã liên lạc với bác cậu chưa?” Giáo sư Tiền biết Lục Tử Tiễn, cháu trai ruột của hiệu trưởng Lục Nhân Nhân.

Điều quan trọng là Lục Tử Tiễn mới chính là một thiên tài y học thực sự, thiên chi kiêu tử, anh am hiểu không phải là dùng kim, mà là dao giải phẫu, lúc anh 20 tuổi đã trở thành viện sĩ trẻ tuổi nhát Đé Đô, tài năng vượt trội hơn bắt cứ ai.

Chương 249: Tại Sao Cô Ấy Lại Ở Đây?

Trong số những hậu bối, giáo sư Tiền yêu thích nhất là Lục Tử Tiễn, không có ngoại lệ.

Mấy năm qua, hiệu trưởng Lục Nhân Nhân muốn Lục Tử Tiễn đến nước F diễn giảng cho Thánh Lê viện, nhưng đáng tiếc là Lục Tử Tiễn luôn bận phẫu thuật, căn bản không thể rảnh rỗi.

Vì vậy, khi nhìn thấy Lục Tử Tiễn trong viện nghiên cứu Xu Mật, giáo sư Tiền cảm thấy thực sự kỳ lạ.

Lục Tử Tiễn hôm nay vẫn mặc áo sơ mi trắng, vạt áo buông thõng một cách thản nhiên, tóc mái uốn gọn sóng che đi đôi mắt đen sáng ngời, khí chất sạch sẽ tuấn tú.

“Chuyện bác gái tôi biết rồi, tôi đi trước.” Lục Tử Tiễn lạnh lùng nói, sau đó rời đi.

Tâm trạng Triệu Lập Anh vui vẻ, Hạ Nghiên Nghiên như cho anh ta một viên thuốc trần an, không bao lâu nữa Hạ Nghiên Nghiên sẽ trở thành bạn gái của anh ta.

Có Hạ Nghiên Nghiên, Song Song chả là cái thá gì, trong lòng Triệu Lập Anh cuối cùng cũng thăng bằng.

Anh ta sờ vào quyền Đại La Tâm Kinh giấu trong ngực mình, Hạ Tịch Quán vẫn đang tìm Đại La Tâm Kinh này trong thư viện, vừa vặn anh ta có thể chỉnh cô một chút.

Triệu Lập Anh đang hết sức vui vẻ đắc ý thì đột nhiên lúc này có một cái bao màu đen trùm lên đầu anh ta.

Chuyện gì thế? Triệu Lập Anh sững người: “Ai? Là ai… AI” Triệu Lập Anh chưa kịp nói xong thì một nắm đắm đã đập vào mặt anh ta, rồi đến năm đấm thứ hai, nắm đấm thứ ba…

Lục Tử Tiễn lười biếng đứng trước mặt anh ta, anh nghe được tiếng kêu như heo của Triệu Lập Anh, ngay sau đó thuộc hạ của anh là Tiểu Ngũ đi tới, giao quyền Đại La Tâm Kinh kia: “Nhị thiếu gia, của anh đây.

Trong thư viện.

Hạ Tịch Quán đang tìm quyển Đại La Tâm Kinh kia, thực ra cô không tìm nó một cách mù quáng, lúc trước khi nghiên cứu bệnh tình của Lục Hàn Đình, cô cũng từng ngâm ở đây một thời gian, thây qua Đại La Tâm Kinh.

Trí nhớ cô rất tốt, cô nhớ rõ ràng vị trí của Đại La Tâm Kinh ở đâu, nhưng khi cô tìm thì Đại La Tâm Kinh đã không còn ở đây.

Đại La Tâm Kinh ở đâu chứ? Chẳng lẽ cô nhớ nhằm? Hạ Tịch Quán nhìn xung quanh vài vòng cũng không tìm được Đại La Tâm Kinh, thư viện này thật sự rất lớn, cô cũng toát ra mồ hôi.

Lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao to đẹp trai trước mặt, rất quen thuộc, hóa ra là… người đàn ông thích ngủ đó.

Anh ta từng giúp cô hai lần, nhưng cô vẫn không biết tên anh.

Sao anh lại ở đây? Chỉ thấy anh đứng bên cạnh giá sách trong góc, một tay đút vào túi quần đọc sách, khí chất trong sạch lạnh lùng giống như học trưởng lạnh lùng quyến rũ bước ra từ truyện tranh.

Có hai cô gái mặt đỏ bừng nhìn trộm anh.

“Wow, anh ấy đẹp trai quá.” “Đúng thế, hotboy viện nghiên cứu Xu Mật chúng ta mà, đúng là so với truyền thuyết còn đẹp trai hơn nhiều.” Hạ Tịch Quán không hứng thú mấy với vẻ đẹp của anh , nhưng ánh mắt của cô lại rơi vào trong tay anh, quyển sách trong tay anh hóa ra chính là… Đại La Tâm Kinh mà cô đang tìm! Thảo nào cô không tìm được Đại La Tâm Kinh, hóa ra là do anh lấy đọc.

Hạ Tịch Quán bước nhanh tới trước mặt anh, cô khẽ ho một tiếng: “Khụ khụ, xin lỗi, ừm… anh có thể cho tôi mượn bộ Đại La Tâm Kinh trong tay anh không?” Lục Tử Tiễn ngước lên khỏi cuốn sách, đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng của anh rơi trên người Hạ Tịch Quán.

Hai mắt Hạ Tịch Quán sáng ngời nhìn anh: “Ừm…

hôm nay giáo sư Tiền từ Thánh Lê viện nước F đến đây, cô ta muốn mượn đọc thử Đại La Tâm Kinh này, anh có thể để tôi lấy nó trước được không?”

Chương 250: Anh Đang Tìm Một Cô Gái

Lục Tử Tiễn đứng thẳng dậy, đây là thư viện không thể làm ầm ï, cô gái nhỏ nhắn duyên dáng đứng ở trước mặt anh, nhỏ giọng thương lượng, lộ ra vẻ dịu dàng trong sáng của thiếu nữ, vô cùng dễ nghe.

Lục Tử Tiễn không nói gì.

Hạ Tịch Quán cảm thấy hơi lúng túng, quân tử không nên đoạt đồ người khác ưa thích, anh đọc nó trước, dù cho giáo sư Tiền muốn xem thì cũng phải ưu tiên người đến trước: “Thôi bỏ đi, tôi không làm phiền anh đọc nữa, anh đọc tiếp đi, tôi sẽ nói chuyện với giáo sư Tiền. ” Hạ Tịch Quán xoay người rời đi.

Nhưng Lục Tử Tiễn đã đưa tay ra, ném thẳng Đại La Tâm Kinh trong tay cho cô.

“ẤI” Hạ Tịch Quán không ngờ rằng anh sẽ ném cuốn sách qua, cô nhanh chóng đưa tay bắt lấy, khi ngắng đầu lên lần nữa, bóng người đẹp lạnh lùng trong trẻo của Lục Tử Tiễn đã biến mất khỏi tầm mắt cô.

Lục Tử Tiễn quay trở lại phòng thuốc, anh ngồi vào ghé của mình, bỗng tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, có cuộc gọi đến.

Là của hiệu trưởng Thánh Lê viện nước F, Lục Nhân Nhân gọi đến.

Bác gái anh cuối cùng cũng gọi.

Lục Tử Tiễn ấn nhận: “Alo, bác à.” Giọng nói lão luyện của Lục Nhân Nhân nhanh chóng truyền đến: “Tử Tiễn, bác vừa xuống máy bay, bây giờ đang ở Hải Thành, cháu đang ở đâu, bác đi đón cháu cùng đến U Lan Uyễn thăm bà nội.” “Bác không cần đón cháu đâu, bác đi trước đi, lát cháu tới sau.” “Vậy thì tối nay cháu phải đến đấy, cháu xem cháu có được không? Ở Hải Thành lâu như vậy mà chưa từng đến thăm bà nội, tối qua đấy cùng ăn cơm nha.” Lục Tử Tiễn không biểu cảm cũng không trả lời.

“Tử Tiễn, bác đã nói chuyện qua điện thoại với mẹ cháu rồi, mọi người cũng vì hôn sự của cháu mà nóng ruột. Hai ngày sau, bác tổ chức một bữa tối gia đình nhỏ mời một cô gái thiên tài bí ẩn đến tham dự. Cô gái thiên tài này cũng ở Hải Thành, đến lúc đó bác sẽ giới thiệu cho các cháu làm quen. ” Lục Tử Tiễn mím đôi môi mỏng: “Cháu không có thời gian…” “Tử Tiễn…” Lục Nhân Nhân nghiêm nghị ngắt lời anh: “Dù cháu là con cháu Lục gia, nhưng liên quan đến hôn nhân, máy cô bác cũng để cháu quyết định. Cháu nói ở Hải Thành tình cờ gặp được một cô gái, muốn chúng ta cho cháu một năm đi tìm cô gái này, thời gian đã cho cháu rồi, cháu tìm được cô gái này chưa?” Tiểu Ngũ cung kính đứng bên Lục Tử Tiễn, anh ta biết rằng Nhị thiếu gia nhà mình tâm cao khí ngạo, tính tình lại lạnh lùng, khó có cô gái nào trên cõi đời này có thể lọt vào tầm mắt anh.

Nhưng mấy năm trước, Nhị thiếu gia từng tình cờ gặp được một cô gái ở Đề đô.

Đó là trên đường cái Đề Đô, một bệnh nhân bị thương nặng ngắt xỉu trên mặt đất, bụng chảy máu, bị choáng váng và trong tình trạng nguy kịch, lúc Nhị thiếu gia đi ngang qua đã cùng một cô gái cứu bệnh nhân kia, bọn họ không kịp đến bệnh viện, bệnh nhân thậm chí không thích hợp di chuyển. Cô gái dùng kim, Nhị thiếu dùng dao, ngay trên đường thực hiện cuộc giải phẫu chắn động mọi người.

Cuộc phẫu thuật này đã gây ra náo động trong toàn bộ Đề Đô thành.

Nhưng cô gái kia cứu người xong liền bỏ đi, Nhị thiếu đuổi theo, thấy cô leo lên chiếc xe buýt đường dài, chiếc xe buýt là hướng đến Hải Thành.

Sau đó, Nhị thiếu gia đã đuổi đến Hải Thành, không ngừng tìm kiếm cô gái kia.

Chỉ là giữa biển người mênh mông, cô gái kia đến giờ vẫn chẳng có chút tin tức nào.

“Tử Tiễn, thời gian đã cho cháu, nhưng cháu là thiên kiêu chỉ tử, là viện sĩ của Đề Đô, một đôi tay vô cùng tôn quý, nhưng cháu lại bỏ hết thảy, ở ẩn tại Hải Thành chỉ để tìm một cô gái. Bây giờ một năm cũng sắp hết rồi, cháu còn không tìm được cô gái kia, chúng ta không thể chiều cháu thêm được nữa.” Lục Tử Tiễn bóp chặt điện thoại, một lúc lâu sau anh lặng lẽ nói: “Cháu tìm được TÔI”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom