Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 623-627

Chương 623: Cô Rất Nhớ Lục Tiên Sinh
Một gã áo đen đang lái xe, ba gã khác vây quanh Hạ Tịch Quán, bọn họ rất hài lòng mặt hàng lần này, quả nhiên là cực phẩm.
Tên áo đen lái xe đã không thể chờ đợi, hắn thúc giục: “Chúng mày mau lên, chơi nhanh đi, chơi đã rồi thì đổi cho tao.”
“Đừng gấp, đối mặt với cực phẩm như vậy, bọn tao sao mà nhanh như được, các ngươi mày trước đi, tao tới quay video, người thuê đã thông báo, phải chụp ảnh quay video nhiều lên.”
Một gã áo đen lấy di động ra, nắm mặt Hạ Tịch Quán tới chụp: “Chúng mày xem này, gương mặt xinh đẹp bao nhiêu, mau cởi đồ nó ra, xem thử dáng người nó thế nào.”
“Để tao tới.” Một tên áo đen khác dùng sức kéo cỗ áo thun bên trong của Hạ Tịch Quán, kèm theo tiếng vải vóc bị xé toạc, bờ vai láng bóng của Hạ Tịch Quán lộ trong không khí.
Mấy tên áo đen nhìn đến mắt sáng rực: “Wow, da trắng như sữa bò ấy nhỉ, này, sờ lên còn trơn trọt như tơ lụa. Mẹ nó ta cảm giác như uống phải thuốc kích dục ấy, không nhịn được nữa, tao tới trước!”
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run rẫy, nhưng cô không mở mắt nổi, da thịt thắm lạnh, bên tai đều là tiếng cười bản thỉu của mấy gã đàn ông, khiến người ta buồn nôn.
Mấy tên đàn ông này động tác hết sức lưu loát, chắc là được thuê với mức tiền cao, bọn họ cũng không muốn muốn mạng của cô, mà luân phiên hãm hiếp cô trên xe xong quay video.
Đối với một cô gái mà nói, đây là sỉ nhục lớn nhất, quả thực sống còn khó chịu hơn chết, rất rõ ràng cái này người chủ mưu sau màn là muốn dằn vặt cô, muốn hủy đi thanh danh cô.
Hạ Tịch Quán giật giật, muốn giãy dụa, nhưng toàn thân không còn sức lực.
Lúc này một cái tên áo đen đã không kịp chờ muốn nhào tới, đè trên người cô, thò tay đến quần cô: “Tao chưa bao giờ chơi tiểu mỹ nhân như vậy, chúng mày xếp hàng sau ta, để tao thoải mái trước đã ha ha.”
Hạ Tịch Quán từ từ nhắm hai mắt, một khắc như thế cảm quan đặc biệt rõ ràng, cô cảm nhận xâm phạm của đám người này, nhưng cô vô lực phản kháng.
Loại cảm giác vô lực này hệt như chìm vào hồ nước chết, sau đó từ từ chìm xuống, đắm mình vào vũng sâu.
Cô đã thật lâu không cảm nhận được loại cảm giác bắt lực này, lần trước là năm cô chín tuổi kia, mẹ cùng ông nội lần lượt rời đi, chỉ có một mình cô.
Đều nói Đế Đô ngọa hồ tàng long, thì ra nguy hiểm vẫn luôn ngủ say bên cô, cô tin lầm Phạm Điềm, đây chính là hậu quả cô phải gánh.
Hốc mắt Hạ Tịch Quán nóng lên, bên trong như là có thứ gì nóng hổi mà ướt át muốn chảy ra, trong giây phút tuyệt vọng đó, choáng đầy trong trí óc cô là khuôn mặt anh tuần kia, là Lục Hàn Đình.
Là Lục tiên sinh của cô.
Một khắc như thé, thật nhớ thật nhớ anh.
Tên áo đen phía sau đang kéo quần Hạ Tịch Quán, lúc này tên áo đen lái xe phía trước đột nhiên kêu lên: “Gay rồi, phía sau có xe lao tới!”
Cái gì?
Máy tên áo đen này khá cảnh giác, bọn họ ghé vào kính chắn gió phía sau nhìn, chỉ thấy chiếc Rolls-Royce phía sau kia như điên lao tới.
Mắt vài tên áo đen co rụt lại, tràn vẻ sợ hãi, bọn hắn sợ hãi nhìn người lái xe kia, bàn tay to của Lục Hàn Đình đặt trên tay lái, mắt nhìn đăm đăm về phía trước, đôi mắt thâm thúy sâu hẹp kia tựa như tia X quang phóng qua kính chắn gió, bắn trên mặt những gã khốn này, vẻ mặt anh không chút thay đổi, lạnh lùng dửng dưng lại tàn nhẫn khát máu, khiến da đầu người ta tê rần.
Chương 624: Đừng Sợ, Anh Tới Rồi

“Mẹ nó, mau tránh ra!” Tên áo đen thất kinh hét lớn.

Thế nhưng không kịp nữa, một giây kế tiếp chiếc Rolls Royce Phantom từ phía sau vọt thẳng tới, mang theo sức mạnh vĩ đại mang tính hủy diệt.

“Àm”” một tiếng, tiếng vang như muốn điếc tai vang óc.

Những người qua đường đều khiếp sợ nhìn một màn này, vừa rồi bọn họ tận mắt nhìn thấy chiế Rolls Royce Phantom liều mạng đuổi theo, sau đó xông lên.

Chiếc xe van màu đen văng lên tia lửa va vào vách tường, sau đó dừng lại, xe trực tiếp hỏng.

Sau tiếng vang ầm ầm sau là một mảnh yên lặng, đợi vài giây, người qua đường thấy được chiếc Rolls Royce Phantom mở ra cửa lái, một bóng người anh tuấn xuất hiện.

Lục Hàn Đình xuống.

Ngày hôm nay Lục Hàn Đình mặc áo sơ mi đen quần tây cùng màu được may thủ công, làn gió ngày thu đưa thỏi lộng áo anh áo sơmi anh rung động, khóe mắt hẹp dài kia đã nhuộm đầy tia máu đáng sợ, quần tây dài được cắt tỉa như dao theo mỗi một bước chân tạo ra vòng cung hung ác âm lạnh, anh như là ma vương từ địa ngục đến, hung ác lại đáng sợ.

Lục Hàn Đình đi tới chiếc xe van đen không ngừng bốc khói, kéo ra cửa sau xe, vài tên áo đen đã máu me đầy mặt gục xuống bên trong, chỉ còn lại có hơi thở yếu ớt.

Bọn họ sợ hãi nhìn Lục Hàn Đình, giống như nhìn sa tăng hung sợ, không ngừng lùi về bên trong chuyển.

Người đàn ông kia đạp lút cần ga, lao như mũi tên kia, căn bản không muốn sống nữa.

Kiểu đàn ông này khiến người ta run sợ.

Lục Hàn Đình liếc mắt liền thấy được dáng người nhỏ bé kia, Hạ Tịch Quán đã bát tỉnh, cuộc va chạm mãnh liệt cũng hắt văng cô ra ngoài, một dòng máu chảy xuống từ vằng trán trắng nõn của cô.

Lục Hàn Đình vươn tay, lôi tên áo đen xuống, một cước đá ra xa mấy mét, sau đó anh khom lưng đi vào, ôm Hạ Tịch Quán chỗ ghế sau ra.

Trên người cô quần áo xốc xếch, bờ vai láng bóng đã lộ ra ngoài, một mảng lớn da thịt tinh tế trắng nõn đong đưa mắt người đến đau, phía dưới quần vẫn còn hoàn hảo, anh chạy đến, cô còn chưa bị xâm phạm.

Lục Hàn Đình cầm áo khoác ngoài màu đen bên ngoài của mình đưa bọc lại toàn bộ người cô, anh ôm cô, từng bước một đi về phía chiếc Rolls Royce Phantom, thế nhưng đi hai bước, anh đột nhiên quỳ một gối xuống dưới.

“Phụt” một tiếng, anh không thể nhịn được lệ khí ngai ngái cuồn cuộn trong lồng ngực, phun ra một búng máu.

Lục Hàn Đình rũ mí mắt anh tuấn nhìn cô gái trong ngực, từ từ nhếch đôi môi mỏng: “Cho em khỏi huênh hoang nữa, bị kẻ xấu bắt đi, nếu như anh muộn một bước, em sẽ làm sao hả?”

Tay phải của anh chậm rãi thấm máu, vừa rồi lúc đụng xe không cảm thấy, hiện tại toàn bộ cánh tay phải đau đến tê dại, như đã gãy mắt rồi.

Lục Hàn Đình thở hỗn hển, khuôn mặt tuấn tú đã trắng bệch không gì sánh được, lúc này anh thấy bên khóe mắt cô gái lặng lẽ chảy xuống hai giọt nước mắt trong suốt, cô khóc.

Lục Hàn Đình cúi đầu, môi mỏng dán trên đôi mắt cô, cọ sát hôn xuống, sau đó lấy miệng mình lau đi nước mắt cô, anh từ từ nhắm hai mắt khàn khàn nỉ non nói: “Sợ rồi sao? Đừng sợ, anh tới rồi.”

Dáng người cao lớn của Lục Hàn Đình ngã ầm xuống đất, thời điểm mắt đi tri giác anh siết Hạ Tịch Quán thật chật vào lòng mình.


Chương 625: Hôn Lên Môi Cô, Hôn Lên Mắt Cô
Lục Hàn Đình thật sự dự định cùng Lệ Yên Nhiên đính hôn kết hôn, anh muốn hoàn toàn quên đi Hạ Tịch Quán, nhưng bà nội chỉ gọi một cuộc, anh nghĩ, anh đúng là vẫn không thể buông tay cô, không thể để cho bát luận kẻ nào bắt nạt cô.
Lúc hai xe va vào nhau ban nãy, anh đã nghĩ, nếu như không cứu được cô, vậy thì họ cùng chết đi.
Rất nhiều người qua đường chạy tới: “Trời ạ, ở đây xảy ra tai nạn rồi, mau gọi xe cứu thương!”
Hiện trường tụ tập rất nhiều người, lúc này có một người đàn ông anh tuấn xuất hiện ở đó không xa, cả người mang áo gió đen tuyền, cao to tuần mỹ, là Tô Hi vẫn luôn không lộ diện…
Tô Hi xuất hiện.
Một thủ hạ áo đen cung kính bung dù cho Tô Hi: “Cung chủ, nếu Lục Hàn Đình đã giải quyết rồi, chúng ta cũng nên đi, lần này Hạ Tịch Quán mắt tích đã gây xôn xao dư luận, vài nhóm người đã đuổi đến đây, tứ đại gia tộc Đế Đô Lục Lệ Từ Dạ đều tham dự, chúng ta không thích hợp lộ diện.”
Tô Hi nhìn hai người đang nằm dưới đất, có người nỗ lực tách Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán ra, nhưng Lục Hàn Đình hôn mê bắt tỉnh vẫn ôm cô gái thật chặt, năm ngón tay thon dài của anh khóa lên người Hạ Tịch Quán, cho dù ai có làm cách nào cũng không gỡ ra.
Hạ Tịch Quán đã hôn mê, ngoại trừ cái trán bị thương, cô vẫn ổn, thân thể nhỏ nhắn khóa kín trong chiếc áo khoác màu đen rộng của Lục Hàn Đình, cô nhắm mắt lại nằm trong lồng ngực rắn chắc của Lục Hàn Đình, được anh bảo vệ trong đôi cánh của mình, gian khổ bất xâm, sắc khuôn mặt lớn chừng bàn tay trông mềm mại an yên.
Tô Hi nhàn nhạt thu mắt: “Đi thôi.”
“Vâng, cung chủ.”
“Đúng rồi, đưa tài liệu cá nhân của Phạm Điềm kia đến tay Hạ Bang, bảo làm ông ta giao cho Hạ Tịch Quán, sự cố lần này, toàn bộ Đề Đô sắp náo nhiệt rồi.” Tiếng nói lắm bảm của Tô Hi theo thân ảnh thần bí cao lớn của anh ta cùng nhau biến mát, như thể anh ta chưa từng xuất hiện.
Rất nhanh, vài chiếc xe sang trọng chạy nhanh đến, bên tai vang lên tiếng thắng xe bén nhọn, Hạ Bang và Lam Yên mở cửa xe chạy qua đây: “Quán Quán!”
Hạ Tịch Quán mơ một giấc mộng rất dài, cô mơ thấy mẹ.
Ở trong mơ, cô đã nằm trên giường đang ngủ, mẹ ngồi cạnh cô, không ngừng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mang theo trìu mến quyến luyến: “Quán Quán, mẹ chỉ có thể cùng con tới đây, quãng đường sau này con phải tự mình đi rồi, mẹ tin con có thể đi rất xa, mãi đến khi… đi đến cạnh mẹ.”
Cô ở trong mơ thức tỉnh, trong mộng đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, cô tìm kiếm mẹ khắp nơi, hỏang loạn bất an: “Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu… mẹ ơi, mẹ mau ra đây, Quán Quán sợ…”
Rất nhanh, cô ngã nhào, ngã bẹp xuống đất.
Đau.
Cô cũng không biết nơi nào đau, thật giống như toàn thân đều đau, từng hạt lệ tựa như châu ngọc thi nhau rơi xuống.
Đột nhiên, có một người đi tới, dáng người cao lớn anh tuấn chậm rãi quỳ một gối ngồi chồm hồm, anh đưa tay ôm cô vào ngực, đôi môi mỏng của anh dán trên hai mắt đỏ bừng của cô, hôn từng chút một, còn lau đi nước mắt cô: “Quán Quán, đừng sợ, anh tới rồi.”
Là… Lục Hàn Đình.
Anh ôm cô, ở cô bên tai thấp giọng lưu luyến “Quán Quán, đừng sợ, anh tới rồi”.
Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run rầy, đột nhiên mở mắt ra, cô tỉnh.
Bây giờ cô đang viện trong phòng bệnh ở bệnh viện, đập vào mắt là màu trắng, còn có mùi sát trùng gay mũi, Hạ Bang và Lam Yên vẫn luôn trực cạnh, thấy cô tỉnh lại, hai người nhanh chóng nhảy dựng lên: “Quán Quán, rốt cục con cũng tỉnh rồi!”
Group facebook truyen one
Chương 626: Điều Tra Phạm Điềm
Hạ Tịch Quán khẽ cựa quậy, Lam Yên nhanh chóng đỡ cô lên, lót cho cô phía sau một cái gối mềm: “Quán Quán, con cảm giác thế nào, có đau ở đâu không?”
Hạ Tịch Quán đưa tay sờ cái đầu nhỏ mình của mình: “Bồ Hạ, mẹ Lam, con không sao, chỉ là đầu hơi đau một chút.”
Hạ Bang tức giận vỗ bàn: “Quán Quán, con yên tâm, mấy gã áo đen kia bố đã chỉnh, bọn họ dám đánh chủ ý lên người con, bế muốn bọn nó sống không bằng chết!”
Tất cả ký ức đều quay lại, Hạ Tịch Quán cũng nhớ đến mấy gã áo đen thô bỉ kia, sắc mặt cô nhanh chóng trắng nhọt.
Cô có “bị làm” rồi chưa?
Lam Yên nhìn thấu tâm tư của cô, nhanh chóng cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô: “Quán Quán, con đừng sợ, mấy thằng khốn đó chưa đụng tới con, con vẫn còn trong sạch!”
Sao lại thế?
Hạ Tịch Quán nhớ đến lúc ấy có một tên áo đen đã đè lên người cô, thô bạo kéo quần cô xuống, nhưng hình như sau đó lại bị đụng xe.
“Mẹ Lam, con nhớ được lúc đó phía sau có một chiếc xe va vào, sau đó con liền hôn mê, chiếc xe kia có phải cứu con không, là ai đã cứu con vậy ạ?”
“Cái này…”
Hạ Bang và Lam Yên liếc nhau một cái, lúc bọn họ chạy tới Hạ Tịch Quán vẫn còn được Lục Hàn Đình cho ôm thật chặt vào trong ngực, chiếc Rolls-Royce Phantom kia của Lục Hàn Đình kia cũng bị hỏng, là anh chạy tới cứu Hạ Tịch Quán.
Nhưng bọn họ không thể nói, bởi vì Hạ Tịch Quán hôn mê hai ngày này, Lục Hàn Đình tỉnh lại trước, anh tới thăm Hạ Tịch Quán rồi đồng thời bảo hai người bọn họ, không được nói việc anh cứu cô ra.
Lục Hàn Đình là ân nhân cứu mạng của Quán Quán bọn họ, Hạ Bang và Lam Yên là người rất nghĩa khí trong giang hò, dĩ nhiên không thể vi phạm ý nguyện của vị ân công này.
“Quán Quán, là bố, là bố lái xe đụng vào, lúc đó bố quá sốt ruột, liền đạp chân ga xông lên.” Hạ Bang bịa bừa một lời nói dối.
Hóa ra là bố Hạ ư, cô còn tưởng rằng… là người trong mộng cô kia.
Hạ Tịch Quán không biết mình lại bị gì, giác mộng kia quá mức chân thực, thời khắc cô bất lực tuyệt vọng là anh dùng lồng ngực to lớn ấm áp ôm lấy cô, cô còn có thể nhớ nụ hôn anh rơi vào đôi mắt cô kia, yêu thương mà dùng sức âu yếm như thế.
Vậy mà, không phải anh. Xem thêm ngôn tình hay.
Không phải là Lục tiên sinh của cô.
Đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng!
Hạ Tịch Quán nhìn Hạ Bang: “Bồ Hạ, cảm ơn bồ ạ.”
Lam Yên là phụ nữ, lập tức liền nhìn ra vẻ mất mác trong đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, con sao vậy, con cho rằng là ai cứu con hả?”
Hạ Tịch Quán khoác lên cánh tay Lam Yên, hàng mi nhỏ dài thõng xuống che giấu tất cả tâm tình, làm nũng nói: “Con không biết ai đã cứu con, nên con mới hỏi thôi, bố Hạ, Mẹ Lam, bố mẹ đối với con tốt nhất.”
Mẹ Lam đau lòng sờ sờ đầu nhỏ Hạ Tịch Quán, Hạ Bang cười gượng, ông nhận mà thấy ngại luôn ấy.
“Được rồi.” Hạ Tịch Quán ngồi dậy, trong đôi mắt sáng trong cô tản ra tia sáng lạnh lùng: “Bố Hạ, bố phải thay con làm một chuyện, con muốn tra một người, người này là bạn học của con, Phạm Điềm.”
Hạ Bang liền đưa hồ sơ được niêm phong cho Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, thứ con muốn đều ở chỗ này.”
Hạ Tịch Quán hơi sửng sốt: “Bố Hạ, sao bố biết con muốn điều tra Phạm Điềm?”
“Quán Quán, bố cũng không biết, tập hồ sơ này hôm qua đã đặt ở trên đầu giường con rồi.”
Chương 627: Phạm Điềm Vào Viện Khoa Học Cái gì?

Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, cô muốn tư liệu của Phạm Điềm thì tư liệu của Phạm Điềm liền đặt ngay trên đầu giường cô?

“Bồ Hạ, đây là ai đưa tới vậy ạ?” Hạ Tịch Quán hỏi.

Hạ Tịch Quán gặp tai nạn, Hạ Bang và Lam Yên đều cảnh giác hơn, phòng bệnh này bên ngoài 24 giờ đồng hồ đều có vệ sĩ trông coi, ông và Lam Yên cũng vẫn luôn túc trực, chỉ là hôm qua Lam Yên về nhà cầm máy bộ quần áo, khoảng chưa quá một giờ, trong thời gian này ông đi toilet, đến lúc ông trở ra, tập hồ sơ niêm phong này đã ở đầu giường Hạ Tịch Quán.

Chuyện này rất quỷ dị.

“Quán Quán, kẻ có thể ở dưới mắt bố thần không biết quỷ không hay táy máy tay chân như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay, bố đã xem camera theo dõi của bệnh viện, nhưng cũng không tra ra được gì, bố tạm thời còn không biết rốt cuộc là ai, nói chung người này rất mạnh.” Hạ Bang nghiêm mặt nói.

Hạ Tịch Quán đột nhiên nghĩ tới một người, Tô HiI Lúc ở Hải Thành, cô đã cảm thấy Tô Hi không phải là Tô Hi trước đây cô quen biết rồi, anh ta trở nên rất thần bí, dường như ẩn giấu một sức lực rất mạnh mẽ.

Là Tô Hi sao?

“Bố Hạ, chuyện này trước hết khoan để ý tới, người này không phải là kẻ thù của chúng ta, mà là bạn, anh ta tới giúp chúng „ ta.

“Được rồi, Quán Quán, con mới vừa tỉnh, vẫn là mau nghỉ ngơi nhiều hơn, bố đi gọi bác sĩ kiểm tra toàn diện cho con, như vậy bố mới yên tâm.” Hạ Bang đi gọi bác sĩ.

Bản thân Hạ Tịch Quán là bác sĩ, cô biết thân thể mình không có vấn đề, cô mở ra hồ sơ trong tay, xem tư liệu của Phạm Điềm.

Thực ra bối cảnh xuất thân của Phạm Điềm vẫn rất sạch sẻ, cũng không có cái gì đáng xem, chọt Hạ Tịch Quán lật đến trang cuối cùng, đôi mắt cô khẽ rụt lại.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là thầy Ngô cùng các bạn Đại học A đến thăm cô.

Lam Yên đi ra ngoài, chuyện trò với thầy Ngô, Vương Thông dẫn theo mọi người đến, vây quanh Hạ Tịch Quán.

“Tịch Quán, ngày cậu mát tích thực sự hù chết chúng tớ, cũng may cậu không bị gì.”

“Tịch Quán, cậu nhất định phải nghỉ ngơi nhiều lên, tớ thấy cậu gầy đi rồi đó.”

Mọi người cứ líu ra líu rít, quan tâm an ủi cô, trong lòng Hạ Tịch Quán ấm áp, lúc biết cô mắt tích Đại học A đã đánh nhau hội đồng với Đại học T, tuy thời gian cô vào Đại học A cũng không lâu, nhưng Đại học A giống như một đại gia đình ấm áp vậy.

Hạ Tịch Quán nhìn một chút, không thấy Phạm Điềm, nên cô mở miệng hỏi: “Phạm Điềm đâu? Phạm Điềm tại sao không tới?”

Nhắc tới Phạm Điềm, sắc mặt của mọi người trở nên rất kỳ quặc, Vương Thông mở miệng nói: “Tịch Quán, em chưa biết sao, ngày đó viện khoa học tuyển chọn đã kết thúc, một trong số ba người được chọn có Phạm Điềm, Phạm Điềm chính thức vào viện khoa học rồi.”

Tất cả mọi người rất tức giận.

“Tịch Quán, ngày đó chúng tớ đánh nhau với Đại học T, Phạm Điềm toàn bộ hành trình cũng không tham dự, cô ta tỏ ra chẳng sao ấy, rồi tham gia tuyển chọn.”

“Việc này chúng tớ cũng không trách cô ta, mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, chúng tớ cũng sẽ không tư cách lên án, nhưng chúng tớ kêu cô ta đi thăm cậu, cô ta vậy mà nói mình không rảnh, cô ta thu thập đồ đạc rời khỏi Đại học A, còn cho số chúng tớ vào danh sách đen rồi.”

“Phạm Điềm thực sự là một con sói mắt trắng(*), bình thường cô ta đi theo sau lưng Tịch Quán cậu, giả bộ chị em tình thâm, kỳ thực chúng ta đều bị cô ta gạt!”

(*) Sói mắt trắng: Loại người bội bạc, ăn cháo đá bát.

“Tịch Quán, cậu đã bỏ lỡ tuyển chọn năm nay của viện khoa học rồi, cơ hội tiếp theo phải đợi đến sang năm, hơn nữa bên ngoài bây giờ đang đồn đại đặc biệt khó nghe, nói cậu đã bị mấy cái gã áo đen kia làm…”

Lời này chưa nói xong, bởi vì vài cái đồng học nhanh chóng liếc mắt, không cho nói lung tung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom