Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 423-427

Chương 423: Anh Và Cô, Đến Bước Đường Cùng

Anh trai…

Hai chữ này trong nháy mắt đã thức tỉnh đoạn ký ức
chôn sâu trong đáy lòng Lục Hàn Đình, ngay lúc anh
cận kề cái chết, cô gái nhỏ mềm mại ôm anh thật chặt,
không ngừng thì thầm bên tai anh: “Anh trai, anh nhất

định phải sống sót, em sẽ cứu anh!”

Con ngươi Lục Hàn Đình rụt lại, ngón tay thon dài

chậm rãi buông lỏng ra.

Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa từng quên được

cô gái bên trong hang núi kia.

Lúc này, anh dĩ nhiên không còn cách nào ra tay tiếp

với Hạ Nghiên Nghiên.

Hít được bầu không khí trong lành, Hạ Nghiên Nghiên
tham lam hít vào từng ngụm từng ngụm, vừa rồi cô ta
súyt chút nữa đã chết, dám khiêu chiến người đàn

ông này, chính là liều mạng.

Thế nhưng, cô ta đã thắng.

Trong khoảng thời gian này cô ta làm rất nhiều
chuyện, kỳ thực đã sớm khiến Lục Hàn Đình chán
ghét, nếu như đổi thành những người khác, đã sớm
biến mất ở Hải Thành, thế nhưng Lục Hàn Đình lại lần
nữa dễ dàng tha thứ cho cô ta, đơn giản cũng là bởi vì

đoạn ký ức kia.

Hạ Nghiên Nghiên sờ sờ cái cổ đỏ lên của mình, sau
đó lại gan lớn nhào tới, ôm lấy vòng eo rắn chắc của
Lục Hàn Đình: “Anh trai, em biết trong lòng anh có em,
đêm nay hãy để em trở thành người phụ nữ của anh đi!”

Nhiệt độ cơ thể của Lục Hàn Đình đã nóng đến bóc
lửa, để không xảy ra chút sai sót nào cho lần này, Hạ
Nghiên Nghiên đã qua tay rất nhiều người, thực sự
mua được liều thuốc mạnh nhát, cơ bắp cả người Lục
Hàn Đình buộc chặt, trong đuôi mắt hẹp dài đã nhuốm

màu đỏ tươi của tình dục.

Lại thêm bây giờ Hạ Nghiên Nghiên từng tiếng gọi anh

là “anh trai”, tỉnh lại mềm mại sâu nhất đáy lòng anh,

ánh mắt anh nhìn Hạ Nghiên Nghiên cũng biến thành mê ly.

“Anh trai à, em yêu anh.” Hạ Nghiên Nghiên nhón
chân lên, không kịp chờ đợi hôn lên đôi môi mỏng của
Lục Hàn Đình.

Khi mùi nước hoa nhân tạo của cô ta lại lần nữa xộc

đến, Lục Hàn Đình quay đầu, tránh được.

Hạ Nghiên Nghiên không hôn được.

Lục Hàn Đình tự tay đẩy cô ta ra, không biết vì sao,
hiện tại tràn ngập trong tâm trí anh đều là khuôn mặt
tuyệt sắc nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của Hạ Tịch
Quán, anh hoài niệm thân thể mềm mại của cô, hoài
niệm mùi hương trên người cô, dường như anh mới là

cô gái mà anh vẫn luôn tìm kiếm kia.

“Anh trai..”

Lục Hàn Đình nhìn cô ta, lắc đầu, cuối cùng phun ra

ba chữ: “Không phải cô…”

Không phải cô.

Ba chữ này đủ để nỗ vang bên tai Hạ Nghiên Nghiên,
không phải anh đã nhận ra gì chứ, tim Hạ Nghiên

Nghiên căng thẳng đến nhảy vọt lên cổ họng.

Lúc này tiếng đập cửa “rầm rằm rằm” vang lên, giọng
nói lo lắng của Hạ Tịch Quán vang lên ngoài cửa: “Lục
tiên sinh, có phải anh ở bên trong không, mau mở cửa ral”

Hạ Tịch Quán!

Hạ Nghiên Nghiên hai mắt tối sầằm, Lục Tử Tiễn không

nắm chắc cơ hội này, anh ta thả Hạ Tịch Quán đi.

Dáng người anh tuấn cao lớn của Lục Hàn Đình đột
nhiên cứng đờ, anh xoay người liền đi đến cửa, anh

muốn đi tìm Hạ Tịch Quán.

Người anh bây giờ rất khó chịu, trong đầu trong lòng

đều là cô, bây giờ nghe được giọng nói của cô, từng

tế bào của anh đều kêu gào muốn nàng!

“Lục Hàn Đình!” Hạ Nghiên Nghiên một tay kéo anh
lại, nhắc nhở: “Lẽ nào anh đã quên chuyện Hạ Tịch
Quán bị trúng độc rồi, anh không muốn cùng Hạ Tịch
Quán ly hôn ư? Bây giờ anh mở cửa, thấy cô ta, lại
muốn làm gì chứ, anh cái gì cũng không thể làm
được, không bằng mượn cơ hội này đẩy cô ta đi, chỉ

có thể để cô ta đến Đé Đô, cô ta mới có thể sống!”

Bước chân của Lục Hàn Đình dừng lại, cách cửa
phòng chỉ có mấy bước, cô đang ở chỗ mà anh với
tay là có thể chạm đến, thế nhưng dưới chân anh
phảng phất như treo ngàn cân, không thể nhích thêm

được nửa bước.

Chương 424: Nói Lời Nực Cười

Đúng vậy, anh cái gì cũng không thể làm, không thể
thấy cô, không thể ôm cô, không thể hôn cô, bây giờ
cách yêu tốt nhát đối với cô chính là chịu hết thảy nỗi

đau về mình, rồi buông tay.

“Lục Hàn Đình, anh có nghe em không, vì sao anh
không mở cửa, em không thích anh và Hạ Nghiên
Nghiên cùng ở một phòng, em sẽ suy nghĩ lung tung đói”

“Lục Hàn Đình, em nói rồi, trong mắt em không chứa
được một hạt cát, anh đừng chạm vào Hạ Nghiên
Nghiên, nếu như em thực sự đã bản rồi, cho dù có
đau em cũng không muốn anh nữa, em sẽ khoét anh

ra khỏi tim mình.”

Giọng cô gái đã hơi nức nở, ở bên ngoài dùng chân
tay đập cửa, phát ra động tĩnh rất lớn, Lục Hàn Đình

cảm thấy, cô đang sợ.

Bây giờ cô rất sợ.

Lục Hàn Đình siết chặc quyền, siết đến các khớp tay

kêu “rộp rộp”, trong hốc mắt hẹp dài thắm màu máu,
cả đời người lần đầu tiên anh cảm thấy bát lực như thế.

Cô gái của anh, anh không biết nên làm sao mới phải.

Lục phu nhân của anh, anh không biết nên nắm cô thế

nào mới tốt.

“Lục Hàn Đình, đừng đi ra ngoài, để cô ta đi thôi, để
em ở lại cùng anh, em sẽ mãi mãi ở cạnh anh, anh có

thể xem em thành Hạ Tịch Quán.”

Viền mắt Lục Hàn Đình đỏ bừng nhìn về phía Hạ
Nghiên Nghiên, loại hương kích tình này còn mang
theo thành phần gây mê, anh quá khát vọng Hạ Tịch
Quán rồi, rất nhanh mặt của Hạ Nghiên Nghiên trước

mắt biến thành gương mặt Hạ Tịch Quán.

“Quán Quán.”

Lục Hàn Đình tự tay, trực tiếp đẩy ngã Hạ Nghiên

Nghiên xuống giường…

Ngoài cửa, Hạ Chấn Quốc nhìn Hạ Tịch Quán sắp sụp
đổ, chỉ có thể nhắm mắt lại khuyên: “Tịch Quán, cô
đừng kích động như vậy, nói không chừng Nghiên
Nghiên cùng Lục tổng chỉ là ở trong phòng nói chuyện
linh tinh thôi.”

Hạ Chấn Quốc đúng lúc nói ra lời nực cười.

Lý Ngọc Lan đi ra, bà ta cuối cùng cũng biết con gái
mình có kế hoạch gì, nhanh chóng đắc ý cong môi:
“Hạ Tịch Quán, cô đã gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi
Lục tổng cũng không mở cửa cho cô, vậy chỉ có thể
nói Lục tổng không nghĩ thông, chuyện nam nữ, nếu
như Lục tổng không muốn, Nghiên Nghiên còn có thể

ép anh ta à?”

Lúc này trong phòng nhanh chóng truyền đến giọng
Hạ Nghiên Nghiên ỏn ẻo: “Hàn Đình, anh nhẹ chút…

anh làm em đau quá…”

Sắc mặt Hạ Tịch Quán trắng bệch, viền mắt đỏ lên,

từng giọt nước mắt rơi xuống, cô dùng móng tay cào
ván cửa, thẳng đến khi cào ra mấy đường máu: “Lục
Hàn Đình, anh mau đi ra đi, anh thực sự không cần
em nữa sao, anh là của em, anh không thể ở cùng Hạ
Nghiên Nghiên một chỗ được, em sẽ tháy bản đáy, hu ù..

Hạ Tịch Quán lặp lại nỉ non mấy câu đó, cô đã biết từ
lâu nước mắt là thứ vô dụng nhất, nhưng là bây giờ cô
không khống chế được nghẹn ngào khóc, toàn thân

cũng bị cảm giác vô lực cùng thất bại bủa vây.

Trái tim như bị một bàn tay dùng sức bóp, khiến cô
thở không nổi, cô mở cửa không được, Lục Hàn Đình

cũng không chịu đi ra.

Một cánh cửa ngăn cách hai cái thế giới, ngày hôm

nay anh và cô, đã đến bước đường cùng.

Mặc kệ cô khóc lóc cầu xin thế nào.

Lục Tử Tiễn đứng ở một bên nhìn cô gái đang gào

khóc, để cô rời khỏi Lục Hàn Đình, cô liền đau khỏ,

luyến tiếc đến vậy ư?

Không biết qua bao lâu, “cạch” một tiếng, cửa phòng

mở ra, Lục Hàn Đình đi ra.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngước mắt, trên người
Lục Hàn Đình là áo sơ mi đen đơn giản cùng quần tây
đen, hiện tại quần áo đã có nếp nhăn, hốc mắt của
anh còn màu đỏ tươi, bên trong lưu lại một ít dục Vọng.

Ánh mắt Hạ Tịch Quán dừng lại ở trong phòng, trên
chiếc thảm quần áo rơi vãi, giường lớn xốc xếch, ga
giường màu trắng thắm vét ô mai, đỏ thãm đến chói

mắt như vậy.

Chương 425: Như Anh Mong Muốn, Chúng Ta Ly Hôn
Hạ Tịch Quán biết đó là gì, là máu của Hạ Nghiên Nghiên.
Nắm đắm cô luôn siết bỗng buông thỏng, dường như
thứ trọng yếu nhất trong sinh mệnh đã lặng yên chạy trốn.
Lúc này Hạ Nghiên Nghiên mặc một bộ mới váy ngủ
cũng đi ra, vẻ mặt cô ta đỏ ửng, tư thế đi rất chậm,
khóe miệng còn ánh lên ý hạnh phúc nhộn nhạo.
“Nghiên Nghiên, con cùng Lục tổng vừa rồi làm cái gì
thế?” Lý Ngọc Lan hưng phấn chạy đến bên người Hạ
Nghiên Nghiên, có ý lớn tiếng hỏi.
“Mẹ, vừa rồi con cùng Lục tổng… con đã là người phụ
nữ của Lục tổng rồi.”
Nói Hạ Nghiên Nghiên liền đi tới bên người Hạ Tịch
Quán, thân mật kéo tay nhỏ bé lạnh như băng của Hạ
Tịch Quán: “Quán Quán, em ngàn vạn lần đừng trách
Lục tổng, muốn trách thì trách chị này, lúc nãy là lần
đầu tiên của chị, chị và Lục tổng đều khó kìm lòng nỏi,
chị biết chị có lỗi với em, nhưng em thành toàn tụi chị đi!”
Đuôi Lý Ngọc Lan sắp vềnh lên trời, bởi vì con gái bà
ta rốt cục cũng bò lên được long sàng rồi: “Hạ Tịch
Quán, cuộc hôn nhân này của cô và Lục tổng vốn
chính là sai lầm, bây giờ chẳng qua là lập lại trật tự
thôi, Lục tổng vốn chính là của Nghiên Nghiên, cô trả
Lục tổng lại cho Nghiên Nghiên đi!”
Hạ Tịch Quán lạnh lùng liếc nhìn hai mẹ con này, sau
đó cô rút bàn tay nhỏ bé của mình về, giơ tay lên liền
hung hăng tát lên mặt Hạ Nghiên Nghiên.
“Bốp” một tiếng, tiếng vả mặt thanh thúy vamg lên
quanh quần toàn bộ hành lang.
Hạ Chắn Quốc hít một hơi lạnh, cơn giận của Hạ Tịch
Quán quá lớn, dĩ nhiên giơ tay lên thì tặng Hạ Nghiên
Nghiên cái tát giáng trời.
Hạ Nghiên Nghiên bị đánh trật cả khuôn mặt, trong
lòng cô ta phẫn nộ đến cực hạn, thế nhưng bên ngoài
vẫn yếu đuối: “Quán Quán, sao em lại đánh chị?”
Sắc mặt Hạ Tịch Quán tái nhợt, trong hốc mắt đỏ
bưng đều là vết nước mắt, nhưng ánh mắt lại rất lạnh,
lộ ra vài phần bức người sắc bén trào phúng: “Hạ
Nghiên Nghiên, tôi đánh cô là vì cô đê tiện, Lục Hàn
Đình là người đàn ông của tôi, giường người đàn ông
của tôi cô cũng dám bò, đã làm kẻ thứ ba cũng phải
chấp nhận việc bị đánh bất cứ lúc nào, sau này cẩn
thận chút đi, tôi thấy cô lần nào lại đánh cô lần đấy.”
Khuôn mặt Hạ Nghiên Nghiên lúc đỏ lúc trắng, rõ ràng
bị Hạ Tịch Quán làm nhục: “Quán Quán, chúng ta dù
sao cũng là chị em, sao em lại vô tình như thế…”
Hạ Nghiên Nghiên lời còn chưa nói hết, “bốp” một
tiếng, Hạ Tịch Quán trở tay lại tát cô ta một cái.
Lần này Hạ Nghiên Nghiên bị tát đến bói rồi.
“Ai là chị em với cô, nếu như tôi không nhớ lầm ông
nội đến giờ còn chưa cho cô vào Hạ gia, Hạ Nghiên
Nghiên, một tát này tôi là thay Hạ gia đánh cô, trước
đây ông nội còn tọa trấn Hạ gia, Hạ gia dầu gì cũng là
hào môn có mặt mũi ở Hải Thành, thế nhưng từ khi
mẹ con cô đặt chân vào cửa, Hạ gia lại lòi ra thứ bồ
nhí này, Hạ gia làm sao nuôi ra được thứ đê tiện bỉ ổi
như các người!”
Giọng Hạ Tịch Quán trong trẻo, nói rất có khí phách,
tất cả mọi người đều bị chấn kinh, giờ khắc này trong
mắt bọn họ, Hạ Tịch Quán thực sự là quá kiêu ngạo,
quá có quyết đoán!
Hạ Chắn Quốc cũng bị chắn kinh, ông ta cảm thấy Hạ
Tịch Quán đã dạy ông ta một bài học sinh động, hệt
như sách giáo khoa vậy chính cung xé bồ nhí, ông ta
nhịn không được muốn võ tay theo luôn.
Hạ Nghiên Nghiên bị hai cái bạt tai, tát đến đầu ong
ong, xé nát ngụy trang, cô ta oán độc nhìn về phía Hạ
Tịch Quán, thế nhưng cô ta nhanh chóng đụng phải
cặp mặt âm u tanh mùi máu của Lục Hàn Đình, anh
tuy vẫn không hé răng, thế nhưng anh đứng phía sau
Hạ Tịch Quán, là tư thế bảo vệ gió thổi không lọt.
Hạ Nghiên Nghiên hận đến cắn chặt răng, nhưng cô
ta lại sợ Lục Hàn Đình, cái gì cũng không làm được.
Lúc này Hạ Tịch Quán thu hồi ánh mắt, lười liếc mắt
đến Hạ Nghiên Nghiên, cô quay đầu nhìn về Lục Hàn
Đình phía sau lưng, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé ra,
chậm rãi cầm bàn tay của anh: “Lục tiên sinh, chúng
ta về nhà đi.”

Chương 426: Đầu Ngón Tay Run Rầy

Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trong lòng bàn tay anh,

lạnh như băng không chút hơi ấm.

Tuy là khí thế cô áp đảo, thế nhưng Lục Hàn Đình

cảm giác được đầu ngón tay của cô đang run rầy.

Lục Hàn Đình mín đôi môi mỏng, mặc cô nắm tay anh

về nhà.

U Lan Uyển.

Hai người về tới trong phòng ngủ, Lục Hàn Đình thân
cao chân dài đứng trên ban công, gió lạnh buổi chiều
thổi làn áo sơ mi đen của anh lay động, anh hơi khom
người hai tay kẹp điều thuốc, đôi môi mỏng khêu gợi
ngậm điều thuốc lá, dùng sức hít một hơi, sau đó phả
ra, làn khói lượn lờ làm mơ hồ khuôn mặt anh tuấn kia.

Hạ Tịch Quán nhìn anh, trong phòng ngủ không mở

đèn, khuôn mặt hai người đều không thấy rõ, thế

nhưng giọng nói cô nhuộm khàn khàn nhàn nhạt: “Anh

và Hạ Nghiên Nghiên đã… làm rồi, phải không?”

Lục Hàn Đình không quay đầu, hồi lâu sau, anh nhàn

nhạt lên tiếng: “Hà tất đã biết rõ rồi còn hỏi?”

Hàng mi dài Hạ Tịch Quán run lên: “Vì sao, em muốn
biết em thua ở dâu, anh không phải là người như thế,
lẽ nào bởi vì Hạ Nghiên Nghiên đã cứu anh, nên anh

không quên được cô ta?”

Lục Hàn Đình nghiêng người, một tay đút vào túi
quần, đôi mắt hẹp dài nhuộm đỏ xuyên thấu qua tầng
tầng mây mù rơi vào khuôn mặt nhỏ trắng như tờ giấy
của cô: “Hạ Tịch Quán, việc đã đến nước này cô cũng
không cần dây dưa tôi nữa, tự tìm khó chịu, lưu lại
cho bản thân một phần thể diện đi, đừng để tôi thấy
chán ghét.”

Hạ Tịch Quán cúi đầu thật thấp: “À, em biết rồi, em

muốn tắm trước.”

Hạ Tịch Quán đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.

Thân thể mềm mại của cô nhỏ tựa vào vách tường từ

từ trượt xuống, sau đó dùng hai tay nhỏ bé che kín
mặt mình, nước mắt nóng cháy hệt như chuỗi châu

chảy xuống qua khẽ tay, thiêu đến tim cô.

Một khắc đó, cô không còn cách nào nín nhịn được
nỗi đau đớn trong lòng mình, mặc cho bản thân gào

khóc thành tiếng.

Lục Hàn Đình hút liên tù tì mấy điếu thuốc, anh nhíu
hàng mày kiếm, nhìn thoáng qua đồng hồ sang trọng

trên cổ tay, nửa tiếng trôi qua rồi, cô vẫn chưa đi ra.

Dập nửa đoạn thuốc trong cái gạt tàn thuốc, anh nhắc
chân dài đi tới cửa phòng tắm, trực tiếp đưa tay mở

của.

Bên trong không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến,

an tĩnh khiến người ta hoảng hót và kiềm nén.

Lục Hàn Đình nhìn một vòng, sau đó thấy được ở

trong góc bóng người đang cuộn mình, Hạ Tịch Quán

ngồi dưới đất, mái tóc đen nhánh rơi tán loạn xuống,

cô gái nhỏ cúi đầu, dùng hai cánh tay tựa ngó sen ôm

lấy đầu gối chính mình, khóc.

Cô khóc rất yên lặng, lại vô cùng mạnh mẽ, bờ vai gầy

run rầy, có chút thở không thông.

Lục Hàn Đình khó tránh được đau lòng, cô mang trái
tim tổn thương trốn vào phòng tắm len lén khóc, hàng
mày anh tuấn chau lại, anh đi tới, chậm rãi đưa tay,

muốn sờ đầu của cô.

Thế nhưng, ngón tay của anh vẫn cứng lại ở giữa

không trung.

Hồi lâu sau, anh nghe được giọng nói khàn khàn âm u
của mình: “Khóc bao lâu? Đừng khóc, khóc nữa cô

không thở được đấy.”

Hạ Tịch Quán ngừng khóc, sau đó cô chậm rãi ngẳng
mặt lên, không nhìn anh, mà là gác cằm lên tay mình,
nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng, ngắn

người: “Như anh mong muốn, chúng ta ly hôn.”

Chúng ta ly hôn!

Ngón tay Lục Hàn Đình cuộn lại, đau tê tâm liệt phế.

Cả người Hạ Tịch Quán yên tĩnh lại, cô vẫn duy trì tư
thế tự ôm lấy mình, ngồi dưới đát: “Về giấy ly hôn, em
tự rút khỏi hộ khẩu, không đụng đến một đồng của
anh, anh nói đúng, em không giúp được anh cái gì, số
tiền kia đều là anh kiếm được, còn có cái này, em trả

lại anh.”

Chương 427: Ít Nhất Anh Vẫn Sạch Sẽ, Chỉ Có Mình Cô

Hạ tịch Quán chậm rãi đứng dậy, sau đó đưa tay tháo
chuỗi dây chuyền Only Love xuống, trên đó còn treo

chiếc nhãn duy nhất anh tặng cô.

Nhẫn kim cương dưới ánh đèn lờ mờ ánh lên chói
mắt, cô xòe bàn tay nhỏ bé ra, tháo cả dây chuyền và
nhẫn kim cương đưa tới trước mặt anh, trả lại cho anh.

Tròng mắt đỏ ngầu của Lục Hàn Đình kịch liệt co rút
lại, đau đến muốn nứt ra, ngay cả gân xanh trên trán
cũng bắt đầu dữ tợn nổi lên, hồi lâu sau anh bí bách
mở miệng nói: “Đồ tôi đã tặng sẽ không lấy về, nếu cô

không thích vậy ném thùng rác đi!.”

“À „

Hạ Tịch Quán đáp, sau đó giơ tay lên vứt toàn bộ dây
chuyền cùng nhẫn kim cương xuống thùng rác bên người.

Lục Hàn Đình cảm thấy cổ họng có chút ngai ngái,

ánh mắt anh lướt sang, nhìn chuỗi dây chuyền và
chiếc nhẫn Only Love chỉ có duy nhất trên thế giới này.

“Những thứ kia đều là anh mua, em cũng không cần
nữa, sáng sớm ngày mai chín giờ, chúng ta gặp nhau
bên ngoài cục dân chính, ký tên ly hôn, còn nữa, em
sẽ không buông tha mẹ con Hạ Nghiên Nghiên Lý
Ngọc Lan, nếu anh muốn bảo vệ bọn họ, chúng ta cứ

chờ xem.”

Nói xong, Hạ Tịch Quán nhắc chân rời khỏi đây.

Lục Hàn Đình cứng đờ tại chỗ, anh nghe được tiếng
bước chân dần khuất xa của cô, sau đó biến mất bên
tai anh, không thể nghe được bất kỳ thanh âm nào

của cô nữa.

Cô đi rồi.

Đêm nay bị anh tổn thương tới cực hạn, cô rốt cuộc

cũng bỏ anh, rời đi rồi.

Ngón tay Lục Hàn Đình run rẩy, anh thắng rồi, rốt cuộc

anh đã mạnh mẽ đẩy cô gái mình yêu nhất ra rồi, một
khắc đó, anh đánh mắt cô.

Anh chậm rãi cúi người , đưa tay nhặt chuỗi dây
chuyền và nhẫn Only Love từ thùng rác lên, phía trên
còn lưu lại hơi ấm cùng mùa thơm của cô, vốn nó là

đồ cô mang luôn theo bên người, chưa từng rời thân.

Vành mắt Lục Hàn Đình đỏ bừng siết chặt chuỗi vòng
chỉ có một trên thế gian này trong lòng bàn tay, đến
bây giờ anh vẫn chưa từng nói với cô, chuỗi dây
chuyền duy nhất trên thế giới này là của mẹ anh để lại

cho anh.

Mẹ anh sáng lập ra Fly – ngành châu báu kinh điền,
nhưng trọn đời bà chỉ thiết kế ra một chiếc nhẫn kim

cương, đó chính là chiếc trong tay anh.

Mẹ nói, A Đình, chiếc nhẫn duy nhất này con phải

tặng cho cô gái con yêu.

Nhưng, anh đã đánh mắt cô rồi.

Viền mắt Lục Hàn Đình đỏ như máu, bắp thịt cả người
căng phòng buộc chặt, tràn ra lệ khí, bên bờ tuyệt

vọng, làm người kinh hãi.

Rất nhanh, anh nắm chiếc nhẫn ấy đẩy phòng ra, vội

vã chạy ra ngoài.

Lục Hàn Đình chạy tới trên đường cái, đôi mắt hẹp dài
đỏ ngầu của anh quét trong biển người mênh mông
chung quanh, tìm kiếm bóng người mềm mại khiến

anh ghi lòng tạc dạ.

Rất nhanh, anh tìm được, Hạ Tịch Quán đứng ở ven

đường, cô gọi một chiếc taxi.

Đồ đạc của U Lan Uyễn cô thực sự không mang theo

gì cả, đi tay không.

Ngay cả anh cô cũng không cần, đồ anh mua cô càng

không muốn.

Cửa sau xe kéo ra, cô lên xe, xe taxi mang theo cô vội

vã rời đi.

“Quán Quán!”

Lục Hàn Đình gọi tên cô, đuổi theo xe taxi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom