• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 371-377

Chương 371: Cô Thành Công Rồi!

Cô thành công rồi!

Cô và Lục Tử Tiễn một lần nữa đem sự kết hợp hoàn
hảo giữa Đông y và Tây y hoàn thành một ca phẫu

thuật gần như không thể thành công!

Lục Hàn Đình có một loại cảm giác cùng có vinh

quang, Quán Quán của anh thật tuyệt, rất tuyệt!

Lấy điện thoại ra, Lục Hàn Đình gọi vào số của Hạ Tịch Quán.

Tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, Lục Hàn
Đình nghiêng mặt, qua ô cửa kính thủy tinh, anh thấy
một đoàn người đi ra từ Xu Mật.

Viện trưởng Lý Văn Thanh và Lục Tử Tiễn đi cùng
nhau, không biết họ đang nói về gì, cả hai đều là viện
sĩ cấp quốc gia, đều vô cùng tài năng, Song Song đi
phía sau kéo cánh tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán,
phía sau có một nhóm đông đảo đồng nghiệp ở Xu

Mật. Mọi người vui vẻ trò chuyện, rượt đuổi đùa giỡn,

chủ nhiệm Chu Bình luôn nghiêm khắc cũng chỉ có thể

dung túng lắc đầu.

Lục Hàn Đình ở trong xe thấy được, đám thanh niên
từ Xu Mật đi ra, ai nấy cũng tràn đầy hăng hái, dưới
ánh đèn đường mờ nhạt, không khí vô cùng vui vẻ hài hòa.

Hạ Tịch Quán bị Song Song kéo ra ngoài, thực ra cô
không muốn tham gia vào tiệc tối nay: “Song Song,
bây giờ đã rất muộn rồi, cô đi chơi cùng mọi người đi,

tôi phải về nhà, lát nữa Lục tiên sinh sẽ đón tôi.”

“Không được…” Song Song kéo chặt Hạ Tịch Quán:
“Quán Quán, cô là nhân vật chính đêm nay, chủ nhiệm
viện trưởng đãi tiệc, mọi người ai cũng vui vẻ chúc

mừng cô như thế, cô không thể không đi được.”

“Tôi… Hạ Tịch QUán muốn nói chuyện, nhưng lúc
này điện thoại trong túi xách vang lên, cô nhanh chóng

lấy điện thoại ra, quả nhiên là Lục tiên sinh gọi đến.

Hạ Tịch Quán ấn nhận: “Alo, Lục tiên sinh.”

Trong xe, Lục Hàn Đình nhìn về phía cô gái đang bị

đám đông vây quanh phía đối diện, giọng nói trầm

khán từ tính nói: “Lục phu nhân, chúc mừng em.”

Hạ Tịch Quán nhếch môi đỏ mọng, lấy tay nhỏ che
điện thoại, nói thầm với anh: “Lục tiên sinh, thật ra em

cũng rất đỉnh đó.”

Ừ, thật sự rất đỉnh!

“Lục tiên sinh, anh hiện ở đâu, em…”

Hạ Tịch Quán còn chưa nói hết lời, Song Song nhanh
chóng nói lớn: “Lục tổng, đêm nay viện trưởng mời
khách, chúng tôi muốn đi ăn mừng, đêm nay anh có
thể cho tôi mượn Quán Quán một chút không, ngày

mai trả lại cho anhl”

“Song Song!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng đi đến che

miệng Song Song.

Song Song sợ chạy đến trốn sau viện trưởng Lý Văn

Thanh, cô ấy còn nghịch ngợm nháy mắt với Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán đuồi theo cô ấy, nhưng bóng dáng cao
to của Lục Tử Tiễn đột nhiên chặn cô lại, Hạ Tịch

Quán đâm vào lồng ngực anh.

Đau.

Hạ Tịch Quán đau đến đỏ mắt.

Lúc này, Lục Tử Kiện đưa tay đặt ở trên trán cô xoa

nhẹ: “Xin lỗi, không sao chứ, có đau không?”

Lục Hàn Đình ngồi trong xe hơi sang trọng nhìn cảnh
này, ngón tay mảnh khảnh siết chặt lấy điện thoại
trong tay, đôi môi mỏng mím lại thành một vòng cung

lạnh lùng bất mãn.

Đôi mắt như chim ưng của anh xuyên qua lớp kính rơi
vào tay Lục Tử Tiễn, giống như băng tẩm độc, hận

không thể phế tay Lục Tử Tiễn đi.

Đằng kia Hạ Tịch QUán nhanh chóng lùi lại một bước,

tránh khỏi tay Lục Tử Kiện, cô xoa xoa cái trán đỏ

bừng của mình: “Tôi không sao, không đau.”

Lục Tử Tiễn thu tay, rũ mắt nhìn cô, chuyên chú mà

mềm mại: “Ở đây là đường cái, đừng đuồi nhau ầm ï.”

Lúc này, Song Song chạy tới, xoa xoa trán Hạ Tích
Loan, nũng nịu nói: “Quán Quán, tôi sai rồi, nhưng
đêm nay cô là nhân vật chính, nhất định phải đi, biết
cô và Lục tổng yêu nhau sâu đậm rồi, nhưng cô cũng
phải đi chơi với bạn bè đồng nghiệp chứ, không thể

nào cứ xoay quanh Lục tổng mãi được.”

Chương 372: Lục Hàn Đình Gặp Tai Nạn

“Gì cơ, Quán Quán, cháu không định đi ăn uống hả?”
Viện trưởng Lý Văn Thanh hỏi.

Mọi người đều tụ lại đây, Hạ Tịch Quán hơi khó xử, cô
đưa điện thoại dán lên tai, nhỏ giọng hỏi: “Lục tiên
sinh, tối nay em đi ăn liên hoan được không? Em sẽ về sớm.”

Lục Hàn Đình nhìn thấy cô gái nhăn mày, cô đang ở

thế khó xử, bây giờ lại thận trọng hỏi ý kiến của anh.

Câu trả lời của anh là, không thẻ.

“Không sao, vậy em đi chơi đi, vừa lúc anh công ty
cũng có một ít tài liệu cần xử lý.” Lục Hàn Đình thấp giọng.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng cong môi: “Dạ được, bye

bye anh nha Lục tiên sinh!”

Hai người cúp điện thoại, Lục Hàn Đình để di động

xuống, anh lái xe, bọn họ ở hướng bên kia cười đùa

một đường, còn anh lại chậm rãi đi theo một đường.

Đột nhiên từ bên đường có hai cô gái chạy qua, nhìn
Hạ Tịch Quán và Lục Tử Tiễn đầy ngưỡng mộ: “Xin
hỏi hai người là Hạ tài nữ và viện sĩ Lục phải không?
Chúng tôi cũng đang học ngành y, chúng tôi rất
ngưỡng mộ hai người, hy vọng tương lai chúng tôi
cũng có thể giống như hai người, có thể chụp ảnh

chung với hai người được không? ”

Song Song nhanh chóng đẩy Hạ Tịch Quán về phía
trước, Hạ Tịch Quán gật đầu một cách hào phóng:

“Được chứ.”

Hai cô gái một người đứng bên trái một bên phải, để
Hạ Tịch Quán và Lục Tử Tiễn đứng ở giữa, Song
Song cầm máy ảnh: “Quán Quán, viện sĩ Lục, hai

người sát gần chút đi, không lọt vào khung hình rồi.”

Hai cô gái chen vào giữa, Hạ Tịch Quán và Lục Tử
Tiễn ép gần sát nhau, “tách” một tiếng, bức ảnh đã

được chụp xong.

Lục Hàn Đình ngồi trong xe nhìn cảnh này, đột nhiên

siết chặt hai bàn tay to, nắm lấy tay lái cho đến khi

gân xanh trên lòng bàn tay nỏi lên.

Anh không thích như vậy, cực kỳ không thích, anh
không thích bất kỳ sự va chạm thân thể nào giữa Hạ
Tịch Quán và Lục Tử Tiễn, giờ anh chỉ muốn lao đến,
liều mạng kéo Hạ Tịch Quán vào lòng, tuyên bố chủ quyền.

Thật ra anh không vui, không muốn, đừng nói là mượn
Hạ Tịch Quán một đêm, dù chỉ một phút cũng không được.

Phải thừa nhận, hiện tại cô rất chói mắt khiến anh cảm
thấy rất không an toàn, bởi vì Lục Tử Tiễn luôn đứng
bên cạnh cô, mà anh không thể làm gì được, chỉ có

thể ngồi trong xe nhìn cô.

Anh đã trở thành một kẻ tham lam, anh chỉ có ham
muốn đáng sợ cố chấp giữ cô trong tay, chiếm hữu

cho riêng mình.

Lục Hàn Đình nhắm chặt đôi mắt anh tuần, khóe mắt

đã nhuốm vài phần đỏ tươi, anh dùng hết sức lực

khống chế bản thân, không muốn khiến chính mình trở

nên bất thường, không muốn để mình phát bệnh lần nữa.

Anh nhấn ga, chiếc Rolls-Royce Phantom lao vụt đi.

Chẳng máy chốc, hình bóng của Hạ Tịch Quán và Lục

Tử Tiễn biến mắt trong gương chiếu hậu của anh.

Không nhìn thấy bọn họ, có lẽ anh sẽ khá hơn đôi chút.

Nhưng Lục Hàn Đình vẫn không tốt hơn, choáng đầu
trí óc anh đều là anh không nên đi, vì khi anh đi rồi,
anh sẽ không biết cô và Lục Tử Tiễn sẽ ở sau lưng

anh làm gì.

Họ sẽ đi đến quán bar, uống sau rồi sẽ dễ làm loạn, có
thể hay không cô sẽ ôm Lục Tử Tiễn, hôn cậu ta, thậm chi:

Lục Hàn Đình nhắm mắt lại, đột nhiên tỉnh dậy khỏi
thế giới của chính mình, trời ơi, anh đang nghĩ gì thế

này, Quán Quán yêu anh đến Vậy, vậy mà anh lại nghỉ

ngờ nghỉ ky cô.

Thế nhưng, anh không thể kiểm soát được bản thân mình!

Anh đúng là có bệnh!

Lục Hàn Đình đạp mạnh chân ga phía dưới, chiếc
Rolls-Royce Phantom lao qua đường như tên bắn,
đúng lúc này, phía trước có một chiếc xe tải lớn đột
ngột chuyển hướng, hai xe chuẩn bị va chạm trong nháy mắt.

Chương 373: Quán Quán, Bây Giờ Quay Về, Được Không Em?

Lục Hàn Đình không biết bản thân đã lái xe nhanh đến
mức nào, khi ánh đèn pha xe tải nhấp nháy chói mắt,
anh thấy đôi mắt mình đau nhói, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân.

Khi còn trẻ, anh đã máy lần rơi vào đường cùng, đối
mặt với cái chết anh chẳng hề run sợ, thậm chí còn
cảm thấy có chút giải thoát, nhưng bây giờ đồng tử
anh chợt co rút, bàn tay to nhanh chóng đánh lái, tự cứu mình.

Anh không muốn chết.

Anh không hề muốn chết vào lúc này.

Anh trở nên vô cùng luyến tiếc sinh mệnh.

Vì, anh đã có Lục phu nhân.

Từ khi có Lục phu nhân, anh đối với cuộc sống này

tràn ngập lưu luyến, giữa những tia lửa chập chờn lóe

sáng trong trí óc, tất cả đều là khoảnh khắc ngọt ngào

Vui vẻ cùng cô.

Trước khi gặp cô, anh không cảm thấy bệnh tật của
mình lại nghiêm trọng đến vậy, cuộc sống dù không
quá tốt nhưng cũng không quá tệ. Gặp được cô rồi,
anh bắt đầu tham luyến hết thảy ấm áp trong tay, anh
muốn bản thân trở nên tốt hơn, anh còn cùng cô nói
qua, nửa quãng đời sau này sẽ đưa cô một nửa thận

mình, một nửa ấy cùng cô nuôi con.

Chỉ là, bây giờ dù một việc cũng chưa thực hiện được.

Lục Hàn Đình bẻ tay lái, chiếc Rolls-Royce Phantom
và chiếc xe tải gần như là kề sát lao qua, rất nhanh
chiếc xe sang trọng này đâm thẳng vào hàng lan bảo
hộ, phanh một tiếng, dọc đường bùng lên tia lửa rồi

sau đó mới dừng lại.

Rolls-Royce Phantom là một chiếc xe hạng sang đẳng
cấp quốc tế, chức năng phòng hộ khi gặp tai nạn của
nó cũng tốt nhất, hiện tại toàn bộ chiếc xe đều bị phá

hủy, nhưng Lục Hàn Đình cũng tránh được một kiếp.

Anh nằm trên vô lăng, sau cú va chạm dữ dội cơ thể

gần như thể rã rời, tầm mắt tối đen, không nhìn thấy gì cả.

Nhiều người chạy tới, mở cửa lái xe: “Anh gì ơi… anh

ơi… anh nghe được lời tôi không?”

Lỗ tai Lục Hàn Đình ù đi, không đáp những người này,
anh vươn bàn tay dính đầy màu, đến ghế phó lái sờ

soạng lung tung.

“Anh gì ơi, chúng tôi đã gọi 120(*) rồi, bây giờ anh
đang bị thương rất nặng, tốt nhất đừng nên di chuyển

lung tung, anh muốn tìm cái gì?”



(*)120: Số gọi cứu thương bên Trung Quốc

Mọi người đều nhìn Lục Hàn Đình, người đàn ông
mặc bộ vest đen phẳng phiu, cho dù bây giờ anh gặp
tai nạn, nhưng lại không chút hoảng loạn, lại toát lên
vẻ nghiêm cần kiêu ngạo. Hơn nữa chiếc xe này đáng
giá máy ngàn vạn, nhìn là đã biết thân phận anh hiển

hách quyền quý.

Giờ phút này toàn thân anh đầy máu, không phân biệt

được là bị thương ở đâu, đối mặt với những người
giúp đỡ này anh như không nhìn thấy, như là đang có

chấp tìm kiếm thứ gì vậy.

“Này anh, có phải anh đang tìm điện thoại không?”

Bấy giờ, có người phụ nữ đưa cho Lục Hàn Đình

chiếc điện thoại đã bị rơi ở khe cửa.

Lục Hàn Đình cầm lấy di động, dễ dàng gọi vào số
điện thoại của Hạ Tịch Quán, anh đã thuộc lòng vị trí

số của cô, căn bản không cần nhìn cũng biết.

Điện thoại nói thông, tiếng chuông du dương vang lên
một hồi rồi nhanh chóng được nhấc máy, mọi người
nghe thấy một giọng nói trong trẻo ngọt ngào truyền từ

đầu dây bên kia: “Alo, Lục tiên sinh.”

Bên kia còn vang lên tiếng cười của những người
khác: “Tịch Quán, lại là điện thoại của Lục tổng Sao,

xem ra Lục tổng rất bám người nha, cứ vài phút liền

gọi một cuộc, chắc không phải là lo cho cô đấy chứ?”

Mọi người nhìn người đàn ông toàn thân phủ đầy
máu, chỉ thấy Lục Hàn Đình cong nhẹ khóe môi tái

nhọt, khàn giọng lên tiếng: “Quán Quán.”

Hạ Tịch Quán ở đầu dây bên kia rất nhanh nghe được
giọng nói khác thường của anh, tiếng ồn ào bên tai cô
biến mát, chắc là cô đang chạy đến chỗ yên tĩnh hơn,
cô lo lắng hỏi: “Lục tiên sinh, anh bị sao vậy? Sao

giọng anh lạ thế?”

“Quán Quán, bây giờ quay về, được không em?” Lục

Hàn Đình cầm chặt điện thoại, lầm bẩm nói.

Chương 374: Anh Đau Lắm
“Lục tiên sinh, đến cùng là anh bị sao vậy, bây giờ anh
đang ở đâu?”
“Anh… gặp tai nạn rồi, người anh đau quá, Quán
Quán, anh đau lắm…”
Anh lặp lại từng chữ, nói với cô, Quán Quán, anh đau
lắm, anh muốn cô trở về, lúc nãy không có cớ, còn
bây giờ anh gặp tai nạn rồi, đã có cớ bảo cô về.
Anh mạnh mẽ kiên trì để rồi cuối cùng cũng không thể
gắng gượng được nữa, ngay lúc điện thoại rơi khỏi
tay, Lục Hàn Đình nghe thấy cô gái lo lắng gọi tên anh,
Lục tiên sinh, Lục tiên sinhI
Hạ Tịch Quán tức tốc chạy đến bệnh viện, Lục Hàn
Đình đã được đưa đến bệnh viện, hiện đang hôn mê.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi? Đang yên đang lành tự
dưng lại xảy ra tai nạn chứ?’
“Bệnh nhân bị va chạm dữ dội, bị trầy xước ở nhiều
mức độ khác nhau. Hiện tại bệnh nhân đã được điều
trị không có vấn đề gì lớn, chắc là sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Sau khi tỉnh dậy, phải ở lại bệnh viện theo dõi hai
ngày. Vụ đâm xe lần này rất nghiêm trọng, cũng may
bệnh nhân lái chiếc Rolls-Royce đã phản ứng nhanh,
lần sau nhất định phải lái xe chậm lại, vì lần sau sẽ
không gặp may như vậy.” Nói xong, vị bác sĩ liền rời đi.
Hạ Tịch Quán đứng bên giường bệnh nhìn Lục Hàn
Đình đã hôn mê, hốc mắt trắng nõn chợt đỏ lên, bên
trong bao phủ một tầng hơi nước trong suốt.
Vì vừa rồi cô ăn liên hoan, Lục Hàn Đình mới xảy ra
tai nạn, Lục Tử Tiễn, viện trưởng Lý Văn Thanh còn
có Song Song không yên tâm nên cũng theo đến đây,
Song Song ôm bả vai Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, tôi
vừa hỏi thăm qua, họ đều nói Lục tổng lái xe không
cần mạng nữa, tốc độ nhanh đến mức hệt như tên lửa Vậy…
Hạ Tịch Quán nắm lấy tay Song Song: “Song Song,
mình phải ở lại đây cùng với Lục tiên sinh, cảm ơn
mọi người, mọi người đều trở về đi.”
“Được rồi Quán Quán, nếu có gì thì cứ gọi cho chúng
tôi.” Mọi người đi ra ngoài.

Lúc Lục Tử Tiễn ra đến cửa, quay đầu nhìn lại Hạ Tịch
Quán, Hạ Tịch Quán ngồi bên giường, cô nắm tay Lục
Hàn Đình, cúi đầu đau lòng hôn lên tay người đàn
ông, hôn lại hôn, bỗng nước mắt hệt như hạt châu lã
chã rơi xuống.
Lục Tử Tiễn thu lại ánh mắt, nhưng anh không rời đi,
mà đút hai tay vào túi quần, im lặng đứng ngoài cửa suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hàn Đình mở mắt, ý thức từ
từ trở nên rõ ràng, đập vào mắt là trần nhà màu trắng,
còn có mùi thuốc khử trùng nồng nặc, anh đang ở bệnh viện.
Lục Hàn Đình nhúc nhích, lúc này mới nhận ra tay
mình đang bị giữ chặt, nghiêng mắt nhìn liền thấy Hạ
Tịch Quán đang ghé nằm trên giường.
Hạ Tịch Quán đã ngủ rồi, nhưng cô cũng nắm chặt tay
anh trong giấc ngủ không dám buông.
Cô đã trở lại, trở về bên anh.
Lục Hàn Đình trở mình, áp khuôn mặt tuần tú tái nhợt
của mình kề sát gương mặt nhỏ nhắn của cô, dưới
lớp ga giường nơi mặt cô vùi xuống đọng chút nước,
rõ ràng là nước mắt đã khóc thật lâu.
Vẫn còn đó những giọt nước mắt đọng trên hàng mi
mảnh mai, cố gái mềm yếu nằm úp sắp ngủ, mang
theo vẻ lê hoa đái vũ(*) , trông vô cùng mong manh dễ VƠ.
(*) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng
vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng
để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Mọi rối rắm và đấu tranh trong lòng Lục Hàn Đình cuối
cùng cũng được cô xoa dịu, anh hạ mắt, nhẹ nhàng
hôn lên mắt cô.
Hạ Tịch Quán giật mình, bừng tỉnh.
“Lục tiên sinh, anh tỉnh rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh ri,
còn đau không anh, mau nói cho em biết.” Hạ Tịch
Quán nhìn Lục Hàn Đình đây lo lắng, quan tâm.
Lục Hàn Đình sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:
“Không sao, thấy em rồi liền không đau nữa.”
Hạ Tịch Quán siết chặt nắm tay đập vào vai anh: “Anh
làm em sợ chết khiếp… Lục tiên sinh, anh thật sự làm
em sợ chết khiếp…”
Cô gái nỉ non “làm em sợ chết khiếp”, giọng nói bỗng
nghẹn lại, nước mắt lại rơi xuống.

Chương 375: Chỗ Đó, Cũng Giúp Anh Lau Một Chút

Lục Hàn Đình đưa tay ra, dùng sức kéo cô vào lòng.

Bởi vì cử động quá lớn, đụng đến vét thương làm anh
đau, nhưng anh không buông ra, thay vào đó anh siết
chặt vòng tay cường tráng của mình, áp cô vào lòng,
đôi môi mỏng đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn
lên nước mắt rơi trên gương mặt ấy, khàn khàn nói:
“Đừng khóc, Quán Quán, rất xin lỗi, đã khiến em khóc.”

Hạ Tịch Quán là bác sĩ, chuyện thường ngày nhất là
sinh, lão, bệnh, tử, nhưng tối hôm qua nghe anh nói
qua điện thoại mình bị tai nạn, cô gần như sợ chết khiếp.

Anh cũng nói với cô, anh rất đau…

Lục Hàn Đình là ai chứ, dù cho trên người đổ máu,
cũng không rên một tiếng, lạnh lùng cứng rắn từ tận
xương cốt, đội trời đạp đất, không ai có thể hạ gục được anh.

Vậy mà, qua điện thoại anh nói với cô, anh rất đau…

Chỉ cần nghĩ đến điều này, trái tim Hạ Tịch Quán vẫn
còn run rẩy, cô túm chiếc áo bệnh nhân của anh,
ngắng gương mặt đầm đìa nước mắt nhìn anh: “Trên
người anh vẫn còn vết thương, mau thả em ra, nếu

không lại hở miệng vết thương mắt, anh sẽ đau…”

Lục Hàn Đình hôn lên mắt cô: “Để anh ôm một lúc, để

anh ôm chút đã, anh sẽ không đau.”

Nói hưu nói vượn, ôm cô như thế này sao có thể

không đau chứt

375-1.jpg
375-2.jpg


“Lục phu nhân, bây giờ anh là bệnh nhân, em để anh
nghỉ ngơi chút đi.” Lục Hàn Đình chôn gương mặt

tuần tú vào mái tóc dài của cô, nhắm mắt lại.

Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy
cổ anh, hàng mi đọng nước mắt run rẩy, giọng nói uất
ức, nghĩ lại mà sợ: “Lục tiên sinh, sau này anh đừng
lái xe nhanh như vậy, được không? Nếu anh xảy ra

mệnh hệ gì, em và bà nội phải làm sao đây?”

Lời nói của cô giống như chiếc lông vũ lướt qua trái
tim anh, khiến trong lòng anh gợn từng đọt sóng, anh
ôm cô trịnh trọng gật đầu: “Được rồi, anh hứa với em,
cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ

không lái xe nhanh nữa.”

Theo yêu cầu mạnh mẽ của Hạ Tịch Quán, Lục Hàn

Đình phải đi kiểm tra tổng quát cơ thể, chụp phim, đều
không có vấn đề gì, bác sĩ lại một lần nữa cảm thán

anh may mắn.

Sau khi ở bệnh viện một ngày, Hạ Tịch Quán không
dám gọi điện thoại về U Lan Uyễn, Lục Hàn Đình chắc
chắn sẽ không thể kể với bà nội về vụ tai nạn, bà nội

đã lớn tuổi rồi, bà không chịu nồi kích thích này mắt.

Hạ Tịch Quán xin nghỉ phép, chăm sóc từ A đến Z cho
Lục Hàn Đình, vì bị thương nên anh không thể vào
tắm, Hạ Tịch Quán đành dùng một chậu nước nóng

để lau người cho anh.

Dùng khăn ấm lau mặt cho anh, rồi lại mở áo sơ mi ra
lau người, tránh những chỗ băng lại, giúp anh lau

chùi, Hạ Tịch Quán đứng dậy: “Rồi, lau xong rồi.”

“Lục phu nhân.” Lục Hàn Đình đột nhiên mở miệng gọi

cô lại: “Có phải em quên lau ở đâu không?”

Hạ Tịch Quán đờ người: “Không có mà, em đều lau hết rồi.”

Lục Hàn Đình lười biếng dựa vào trên giường, bộ áo
bệnh viện màu xanh trắng này không ảnh hưởng đến
vẻ tao nhã quý phái vốn có của anh, nhìn vào đôi mắt
trong veo ngây thơ của cô gái, anh đưa mắt chỉ vào

quần của mình. “Ở đó, cũng giúp anh lau một chút.”

Chương 376: Lục Phu Nhân, Sao Mặt Em Đỏ Thế?

Hạ Tịch Quán nhìn theo ánh mắt của anh, khuôn mặt
xinh đẹp “bùm” một tiếng nổ lên, cô nhanh chóng từ
chói: “Em không muốn, anh tự lau đi, tay anh không bị

thương mài”

Lục Hàn Đình nhíu hàng mày kiếm: “Tay anh không có

sức, em giúp anh đi.”

Hạ Tịch Quán cảm thấy tâm anh mới không khỏe, anh
rõ là cố ý, cô mới không giúp anh lau… chỗ đó đâu:

“vậy thì khỏi lau, anh cố chịu mấy ngày đi.”

“Lục phu nhân, sao mà chịu được chứ, đây là vệ sinh
cá nhân đó, anh thích sạch sẽ mà, ngủ không yên giấc
mắt, nếu em không giúp anh lau thì ra ngoài gọi y tá

giúp anh đi.”

Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Vậy em sẽ gọi cho anh y tá nam.

“Nữ đi.”

Cái gì?

376-1.jpg
376-2.jpg


Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng không nghĩ về những

chuyện xấu hổ, giờ anh chỉ là một bệnh nhân cần

được chăm sóc.

Nhưng, khuôn mặt to bằng bàn tay của cô lại đỏ bừng
như tôm luộc, ngay cả dái tai trắng như tuyết của cô
ấy cũng đỏ ửng. Cô chưa bao giờ làm chuyện này với

một người đàn ông nào cả.

Lục Hàn Đình thấy cô cứ dây dưa mãi, liền siết chặt
cổ tay mảnh khảnh của cô: “Lục phu nhân, lau người
thôi mà mặt em sao lại đỏ như vậy, đầu óc em đang

nghĩ chuyện không trong sáng chứ gì?”

Ác nhân lại cáo trạng trước!

“Em không nghĩ gì cả!”

“Vậy em mau lau đi.”

“Để em tự lau… Anh ấn tay em làm gì… Đây là bệnh

viện đó, anh đừng có giở trò lưu manh… Ưml”

Cái miệng huyên thuyên của cô bị anh mạnh mẽ chặn lại.

Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền

đến giọng nói của bác sĩ, bác sĩ đến kiểm tra phòng.

“Bác sĩ đến rồi!”

Hạ Tịch Quán nhanh chóng rút bàn tay nhỏ bé của
mình về rồi đẩy anh ra, như thể cô đang lén lút làm

chuyện cắm trẻ em bị bố mẹ bắt gặp vậy.

Lục Hàn Đình đưa tay che đi dục vọng trong mắt, thấp

giọng nói: “Kéo quần anh lên.”

Bác sĩ ở ngoài cửa, Hạ Tịch Quán không dám dây
dưa với anh, hung dữ nhìn anh một cái, cô giúp anh

kéo quần lên.

“Hơi lộ.” Yết hầu Lục Hàn Đình lăn lên xuống: “Nói với
bác sĩ anh đang ngủ, dáng vẻ thế này không thẻ kiểm

tra phòng được.”

Hạ Tịch Quán nghi ngờ anh không muốn hợp tác với

bác sĩ kiểm tra, nhưng… quần của anh đội lên một
khối rõ ràng, Hạ Tịch Quán đỏ mặt kéo chăn che lại
cho anh, cô đã 20 tuổi đời rồi, nhưng vẫn là đứa trẻ
ngoan, nếu để người ta biết cô ở chung phòng bệnh
với anh còn làm chuyện bậy bạ, thì đúng là không còn

mặt mũi nào đi gặp người khác.

“Đều tại anh! Không để ý đến anh nữa!”

Hạ Tịch Quán ôm chặt khuôn mặt đỏ bừng của mình

bỏ chạy ra ngoài.

Chương 377: Tình Yêu Của Cháu Không Thể Cứu Được Nó

Hạ Tịch Quán chạy ra ngoài bảo bác sĩ đi, bác sĩ nhìn
thấy mặt cô ấy đỏ bừng thì thấy rất lạ, nghĩ cô bị bệnh,
còn Hạ Tịch Quán lấy đại cái cớ nói dối rằng mình quá

mệt, lúc ấy mới xong chuyện.

Cô đứng ở bên cửa sổ hóng gió lạnh thổi một hồi,
thầm mắng Lục Hàn Đình biến thái kia máy lần, đợi
cho hơi nóng trên mặt tan hết rồi mới chuẩn bị về phòng bệnh.

Bỗng, một bóng dáng quen thuộc đi đến, là Lục Nhân Nhân.

Lục Nhân Nhân đến.

Hai ngày trước ở khách sản Thánh Đắc Bảo, bọn họ
tan rã trong không vui, mặc dù cô không biết Lục Hàn
Đình và người bác Lục Nhân Nhân của anh đã nói

chuyện gì, nhưng chắc chắn là không thoải mái rồi.

Hạ Tịch Quán dừng lại: “Bác, sao bác lại ở đây? Bác

tới đây để thăm Lục tiên sinh sao?”

Lục Nhân Nhân nhìn Hạ Tịch Quán: “Bác nghe nói
Hàn Đình bị tai nạn xe, vậy nên đến thăm, Tịch Quán,

đúng lúc bác có chuyện muốn nói với cháu.”

Hạ Tích Loan liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đang
đóng chặt đằng trước: “Bác, về quá khứ của Lục tiên
sinh cháu cũng không có hứng thú biết, nên sau này

bác không cần phải kể.”

“Không, bác muốn nói về vụ tai nạn xe của Hàn Đình.”

“Tai nạn xe?”

Lục Nhân Nhân bước tới và đưa phần tư liệu trong tay
cho cô: “Tịch Quán, cháu tự mình xem đi, tai nạn xe
không phải ngẫu nhiên xảy ra, đêm đó Lục Hàn Đình
cũng không ở công ty, mà lái xe đi theo bọn cháu suốt

một đường.”

Hạ Tịch Quán nhận tư liệu, trên đó đều là hình ảnh do
camera giám sát giao thông chụp lại, chiếc xe sang
Rolls-Royce Phantom đã hỏng kia của Lục Hàn Đình
xuất hiện ở cổng viện nghiên cứu Xu Mật, đi theo cô

suốt một quãng đường.

Hàng mi Hạ Tịch Quán khẽ run lên, anh nói anh ở công ty.
Tại sao anh không nói với cô chứ?

“Tịch Quán, bệnh tình của Hàn Đình nói vậy cháu
cũng biết đôi chút, giờ thì rõ ràng rồi nhỉ. Nhìn thấy
cháu ở cùng Tử Tiễn, Hàn Đình lại phát bệnh, nó đạp
chân ga, căn bản không khống chế được cảm xúc, lúc
quay xe trên đường còn phóng nhanh như thế nên

mới xảy ra tai nạn.”

Hạ Tịch Quán ngắng đầu lên, con ngươi sáng ngời rơi
Vào trên mặt Lục Nhân Nhân: “Bác, cho dù là vậy, bác

muốn nói với cháu cái gì?”

377-1.jpg
3177-2.jpg


Nói xong, Hạ Tịch Quán ném tư liệu vào thùng rác,

trực tiếp rời đi.

Lục Nhân Nhân sững người tại chỗ, bà không ngờ Hạ
Tịch Quán lại phản ứng như thế này, cô không hề sợ
Lục Hàn Đình, cô nói Lục Hàn Đình là người trong

lòng của cô, cô cũng khuyên bà sau này nên tránh xa

Lục Hàn Đình, mong bà đừng cố làm tổn thương

thằng đó!
Lục Nhân Nhân siết chặt nắm tay, bà nhìn bóng lưng
của Hạ Tịch Quán, nói: “Tịch Quán, vô ích thôi, tình

yêu của cháu không thể cứu được nó!”

Hạ Tịch Quán ở phía trước chậm rãi dừng lại.



Truyen one giới thiệu tới các bạn bộ truyện hay xuất sắc

Thay Chị Lấy Chồng

Mỗi một cô gái đều mong được gả cho người đàn ông mình yêu thương.
Tôi cũng vậy.
Hôm nay, tôi đã được lấy người đàn ông mà mình yêu mười hai năm trời, chỉ có điều là dùng danh nghĩa của chị gái mình – Tống Duyên Minh mà thôi…
Tôi và chị gái tuy có khuôn mặt giống nhau, nhưng lúc nhỏ vì sơ sót của bệnh viện nên tôi bị đưa vào cô nhi viện.
Cho đến ba năm trước tôi mới trở về nhà họ Tống.
Đứa con gái lỗ mãng như tôi hoàn toàn xa lạ với nhà họ Tống lớn như vậy nhưng vì từ nhỏ tôi không có bố mẹ nên tôi luôn cẩn thận, hy vọng có thể hòa nhập với gia đình ấy, hy vọng có được sự yêu thương của bố mẹ.
Vậy nên hôm trước, lúc bố mẹ và chị gái cầu xin tôi gả cho Lý Hào Kiệt thay cho chị gái, tôi gần như chẳng nghĩ gì mà đồng ý luôn.
Một là vì tôi yêu Lý Hào Kiệt, hai là vì đây là lần đầu tiên tôi được người nhà cần đến nên tôi không muốn khiến họ thất vọng.
Giờ đã là mười hai giờ sáng, sau khi nghi thức lễ cưới kết thúc, Lý Hào Kiệt liền vội vàng rời khỏi, chẳng thèm dặn dò tôi lấy một câu.
Nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy đau khổ,
Dưới nhà truyền đến tiếng động cơ nổ máy của ô tô, là Lý Hào Kiệt về, tôi bước đến trước gương, vội vàng chỉnh lại đầu tóc mình một chút rồi bước ra khỏi phòng ngủ với chút căng thẳng.
Dưới nhà.
Thấy Lý Hào Kiệt đi vào, tôi liền nở nụ cười hạnh phúc của một người vợ, đặt đôi dép lê đến bên cạnh chân người đàn ông, rồi gọi tiếng, “Ông xã, anh về… rồi à.”
Tôi còn chưa nói hết câu thì đã ngửi thấy trong không khí toàn mùi rượu, trong đó còn kèm theo mùi nước hoa nồng nặc…
Mũi bỗng chua chát.
Cả tối nay anh ấy đã đi đâu?
Câu trả lời không nói cũng rõ.
Nhưng tôi biết nhiệm vụ của mình, tôi gả đến đây thay cho chị gái, quan hệ giữa tôi và Lý Hào Kiệt quan hệ đến sự hợp tác giữa nhà họ Tống và nhà họ Lý.
Nghĩ đến điều này, tuy trong lòng tôi cảm thấy rất mất mát, nhưng vẫn cố mỉm cười.
Mặc kệ sự khinh thường của người đàn ông, tôi vẫn theo anh ấy lên tầng, rồi gọi một tiếng, “ông xã.”
Ngẩng mặt lên nhìn nhưng lại nhìn thấy người đàn ông đã cởi áo sơ mi ra, cơ bắp cường tráng hiện ra vô cùng gợi cảm dưới ánh đèn mập mờ trong phòng ngủ.
Mặt tôi lập tức đỏ đến tận mang tai, vội vàng quay người đi, đang định xin lỗi thì liền cảm giác thấy một cánh tay mạnh mẽ vòng qua từ phía sau.
Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã quăng tôi lên, đợi đến lúc tôi nhận ra thì cả người đã bị ném xuống giường rồi.
Tuy đệm rất êm nhưng tôi bị ngã xuống từ rất cao nên lưng vẫn rất đau.
Tôi thấy Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn tôi, khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông bị ngược sáng, tuy tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy nhưng lại có thể cảm nhận được sự lạnh lùng thăm thẳm.
Ngay lập tức, người đàn ông bỗng nhiên mở miệng hỏi tôi, “Cô tên là gì?”
“Em?” Câu hỏi này khiến lòng tôi bỗng cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn trả lời, “Tống, Tống Duyên Minh…”
Tôi không phải tên Tống Duyên Minh, tôi tên Tống Duyên Khanh.
Nhưng tôi không thể nói ra tên mình được.
Tôi vừa trả lời xong thì người đàn ông liền trực tiếp ghì người xuống, một tay anh ấy túm chặt lấy tóc tôi, ép tôi phải nhìn anh ấy, hỏi từng chữ một: “Tống, Duyên, Minh, phải không?”
Lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt anh ấy, trong đôi mắt sâu thẳm ấy lúc này không có lấy một chút ấm áp mà là…
Sự hận thù thấu tận xương tủy!
Lúc anh ấy nói tên của chị gái, trong con mắt đen nhánh ấy mang theo sự cáu kỉnh rất kín đáo.
Rõ ràng là mùa hè nhưng trán tôi lại lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng hoang mang rối loạn.
Tóc thì bị anh ấy giữ, mặt thì chẳng thể quay được, chỉ có thể nhìn anh ấy như vậy, cố gắng gật đầu hết mức có thể.
Trái tim sớm đã bị treo lơ lửng rồi.
Lý Hào Kiệt dường như thấy tôi thừa nhận, đôi mắt nhìn tôi lại càng trở nên lạnh lẽo hơn, anh ấy mở miệng nói: “Hôm nay cô đã đến đây rồi, vậy thì phải giác ngộ ra rằng, tôi, trước giờ không phải là người tốt gì đâu!”
Vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy tiếng chiếc váy dài màu đỏ trên cơ thể mình bị xé rách ra!
Ngay lập tức, người đàn ông hoàn toàn không màng đến sự vùng vẫy của tôi mà tiến quân thần tốc…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom