Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1521-1523

Chương 1521:



Trước đây bố anh Lục Tư Tước đã từng nói, A Đình, con may mắn hơn bố nhiều.



Lúc đó Lục Hàn Đình không thể hiểu lời bố, hiện tại mới chính thức hiểu ra.



Anh đã tới trễ.



Nếu như cô khi còn bé không bị Lâm Thủy Dao mang đi, anh và cô lại sẽ thế nào?



Có phải mấy năm nay đó cô sẽ lớn lên bên cạnh anh?



Thế nhưng duyên phận từ nơi sâu xa tự có an bài, một ánh mắt trên xe lửa kia, anh đã hãm sâu, tình không biết từ lúc nào đã âm thầm nhen nhóm, cháy mãi đến tình thâm.



Dưới lòng bàn tay mềm mại của Hạ Tịch Quán bắp thịt cả người anh cứng như sắt, cô cảm thấy sóng tình anh đang cuộn trào mãnh liệt.



Hàng mi nhỏ dài run rẩy, Hạ Tịch Quán chậm rãi vươn tay, ôm lấy vòng hông lớn của anh: “Lục tiên sinh, vậy em liền tha thứ cho anh đó, bởi vì anh tuy đã tới trễ, nhưng, cũng không có vắng mắt, chuyện cũ không thể quay đầu lại, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”



Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.



Đôi môi mỏng của Lục Hàn Đình dán vằng trán trắng nõn hương mềm của cô, hôn từng lần một, hôn thế nào cũng không đủ, không biết làm sao nữa, anh cảm thấy cô gái này đã lắp đầy trái tim anh.



“Quãng đời còn lại, cũng xin chỉ giáo nhiều hơn.” Lục Hàn Đình dời môi xuống, nhẹ nhàng mổ mỗ môi cô.



Hạ Tịch Quán ngọt ngào cười, hai tay nhỏ bé ôm chặt anh, sau đó ngây ngô mà chủ động đáp lại nụ hôn của anh.



Mấy phút sau, hai người đỏ mặt thỏ hỗn hển tách nhau ra.



Thế nhưng môi hai người còn dính vào nhau, gần đến độ có thể cảm giác được rung động và nhịp tim rối loạn của đôi bên, bàn tay rõ ràng khớp xương của Lục Hàn Đình để trên vòng eo mềm của cô, nhéo nhéo, yết hầu nhô ra trên dưới cuộn: “Quán Quán, anh muốn…”



Bọn họ đã rất lâu không có thân mật, cô căn bản cũng không để anh chạm vào, hiện tại anh muốn…



Anh muốn khắc chế mình một chút, anh cũng biết chính mình đòi hỏi rất nhiều lần, dục vọng sinh lý cường liệt, anh ôm cô, hôn cô, có đôi khi cả ngày không nhìn thấy cô, đột nhiên nhìn cô một cái, anh cũng có thể có phản ứng.



Cô nói rất đúng, anh là thể chất chó săn.



Cho nên cảm giác đã lâu không chạm vào cô, hiện tại rất muốn, lại sợ cô không cho.



Hạ Tịch Quán ôm lấy cổ của người đàn ông, đôi môi nhỏ sưng đỏ óng ánh nước hôn lên môi người đàn ông: “Lục tiên sinh, bất kể lúc nào, chỉ cần anh muốn, em liền cho, toàn bộ em là của anh…”



Toàn bộ em là của anh.



Lục Hàn Đình trực tiếp ôm ngang cô lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại, sau đó anh cúi người.



Hạ Tịch Quán luôn luôn có chút ngượng ngùng, trong dáng vẻ e ấp động lòng người có một vẻ đặc biệt mị hoặc, hàng mi dài như lông quạt bất an run run, cô từ từ nhắm hai mắt, không dám nhìn anh.



“Quán Quán, mở mắt ra, nhìn anh.” Lục Hàn Đình hôn môi của cô trầm giọng dụ dỗ.



Hạ Tịch Quán bị anh dỗ mở mắt ra, tiến vào trong hai tròng mắt cực kỳ nóng bỏng của anh, anh cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, nhìn cô.



Khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán từ từ ửng đỏ, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, trong tròng mát lắp lánh ánh nước, toàn thân yêu kiều có thể bóp ra nước, thực sự là tiểu yêu tinh câu hồn đàn ông.



Lục Hàn Đình cảm giác mình không nhịn được, anh động thủ chuẩn bị kéo thất lưng của mình, thế nhưng ngay lúc đó ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng thím Tô: “Cô gia đâu? Sao không thấy cô gia đâu nữa?”



Thím Triệu vỗ đùi: “Gay rồi, cô gia chẳng lẽ lén chạy vào phòng tiểu thư!?”
Chương 1522:



“Bà xem cửa sổ phòng tiểu thư hình như đang mở ra.”



“Chúng †a mau đi xem tiểu thư.”



“Ầm ầm ầm’ tiếng đập cửa vang lên, mấy thím lo lắng nói: “Tiểu thư, con có khỏe không? Máy thím phát hiện cô gia không thấy đâu, tiểu thư con phải cẩn thận cô gia nhảy cửa sổ vào đấy, nửa đêm tới gõ cửa!”



Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán bạo nổ, cô đẩy Lục Hàn Đình ra muốn nói chuyện.



Thế nhưng Lục Hàn Đình vươn tay kéo chăn qua, trực tiếp trùm kín hai người lại.



“Lục tiên sinh… ưml”



Lục Hàn Đình cúi đầu ngăn chặn môi cô, bá đạo lại hung hăng, tối hôm nay ai cũng đừng hòng tới phá hư chuyện tốt của anh!



Ai tới, anh xử người đó!



Sáng sớm hôm sau, Hạ Tịch Quán dậy trễ, đêm qua cô và Lục Hàn Đình như muốn hao hết thể lực của nhau, tận khuya lắc mới ngủ.



Lục Hàn Đình vẫn chưa dậy, hai cánh tay tráng kiện kéo cô thật chặt, ý thức được cô động thân, anh miễn cưỡng cũng không mở mắt ra, môi mỏng rơi trên trán cô thân mật cọ lên: “Quán Quán, ngủ một lát nữa đi em.”



Hạ Tịch Quán cảm thấy nóng quá, hai người dính sát vào nhau, lồng ngực anh như cái lò lửa, cô lật cả người tránh thoát anh, lăn mình sang bên giường ngủ.



Thế nhưng một giây kế tiếp Lục Hàn Đình duỗi cánh tay dài đã ôm lấy cô: “Lục phu nhân, trời lạnh thì chui vào lòng anh, thấy nóng liền một cước đá văng anh, em thật sự diễn tả kiểu người phụ nữ thực dụng vô cùng nhuần nhuyễn.”



Hạ Tịch Quán: “…”



Lúc này “ầm ầm ầm” tiếng đập cửa vang lên lần nữa, thím Tô trầm trọng mà lo lắng hô lên: “Tiểu thư, cô gia, không xong, xảy ra chuyện lớn!”



Đêm qua Hạ Tịch Quán không mở cửa, mấy thím tự nhiên biết cô gia nhà mình đã nhảy cửa sổ đi vào gây án rồi, nên không quáy rầy nữa.



Hiện tại sáng sớm, mấy thím vội vã tới, nói có chuyện, trong lòng Hạ Tịch Quán lộp bộp giật mình, lập tức ngồi phất dậy.



Dự cảm không lành trong lòng máy ngày nay dường như: vào thời khắc này rơi xuống.



Lục Hàn Đình cũng ngồi dậy, lui đi vẻ nhập nhèm trong mắt, đôi mắt thâm thúy đã khôi phục lại sự tỉnh táo, vươn tay phủ áo khoác lên, anh đi tới mở cửa phòng.



Hạ Tịch Quán cũng đứng dậy, cô cũng cảm giác cửa phòng mở ra trong nháy mắt, gió lạnh lbên ngoài ập tức thổi vào, khiến tay chân cô lạnh lẽo.



Lục Hàn Đình đứng ở cạnh cửa, anh nhìn thím Tô ngoài cửa, thấp giọng mở miệng nói nói: “Xảy ra chuyện gì?”



Hạ Tịch Quán đã đi tới.



Thím Tô nhìn Hạ Tịch Quán, rồi nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Cô gia, Lục gia đã xảy ra chuyện, cậu và tiểu thư nghìn vạn lần phải chịu đựng, bác Lục đã… qua đời rồi!”



Cái gì?



Con ngươi Lục Hàn Đình đột nhiên co rút, sắc mặt thốt nhiên kinh biến: “Thím nói cái gì?”



Làm sao có thể?



Bồ của anh chỉ hơn năm mươi tuổi, đêm hôm đó trước khi đi bọn họ còn về nhà ăn cơm, đêm đó, bố anh vẫn đứng ở đó, đưa mắt nhìn xe của bọn họ, giống như một cây tùng lặng yên giữa năm dài tháng rộng, vẫn cao ngất anh tuần như cũ, lại khắp người phong sương.



“Cô gia, chuyện này là thật, bố của cậu qua đời trong lúc ngủ, mẹ của cậu…”
Chương 1523:



Hạ Tịch Quán hai mắt đỏ bừng, liền hỏi: “Di Anh Lạc làm sao ạ?”



“Tiểu thư, mẹ của cô gia một ngày sau đó cũng… qua đời theo.”



Hạ Tịch Quán hít vào một ngụm khí lạnh, vừa rồi nghe tin dữ của Lục Tư Tước cô đã thấy sét giữa trời quang, nên lúc nói đến dì Anh Lạc, cô đại khái đã đoán được kết cục.



Lục Tư Tước và Anh Lạc cùng lúc qua đời.



Bọn họ đi rồi.



Thân thể Hạ Tịch Quán nhỏ nhắn lung lay vài cái, trực tiếp ngã trên mặt đắt.



“Tiểu thư!” Thím Tô kinh hô.



Tốc độ Lục Hàn Đình nhanh hơn, anh vươn bàn tay to kéo Hạ Tịch Quán sắp sửa ngã xuống tới trong ngực mình.



Hàng mi Hạ Tịch Quán run lên, trong hốc mắt đã có nước mắt rơi xuống, cô chôn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt sâu trong lòng Lục Hàn Đình, lập tức khóc không thành tiếng.



Tại sao có thể như vậy?



Lục Hàn Đình ôm chặt lấy Hạ Tịch Quán, tình cảm người đàn ông luôn là ẩn nhẫn mà khắc chế như vậy, trong đuôi mắt hẹp dài của anh đã nhuộm đầy tia máu đỏ.



Trong một đêm, anh mắt đi cả bố và mẹ.



“Lục tiên sinh, chúng ta… mau về thôi!”



Lục Hàn Đình gật đầu: “Chuẩn bị xe, lập tức khởi hành!”



Tin dữ chọt tới làm rối loạn tất cả kế hoạch, Lục gia đã phát tang rồi, Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán phải chạy về tham gia tang lễ.



Cô Nhân Nhân vẫn còn đang hôn mê, Lục lão phu nhân người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Hạ Tịch Quán không yên tâm nhát chính là lão phu nhân.



Xe đã chuẩn bị xong, Sùng Văn đột nhiên chạy tới: “Chủ tử, Hạ tiểu thư, vừa rồi chúng tôi phát hiện… Công chúa Giao Nhân Tộc không thấy đâu, at chắc là thừa dịp loạn đã chạy rồi!”



Vừa rồi mọi người một hồi luống cuống tay chân, chuẩn bị trở về Đế Đô, Công chúa Giao Nhân Tộc canh thời điểm đó mà bỏ chạy.



Hạ Tịch Quán nhìn hướng xa xa, chau hàng mày thanh tú: “Yên tâm, tôi và ả ta rất nhanh sẽ gặp nhau nữa, trước cho ả mấy ngày, lập tức trở về Đề Đô!”



“Vâng.”



Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán chạy về Đề Đô, Lục Tư Tước và Anh Lạc hợp táng tại khu mộ dưới núi, bầu trời Đề Đô lại bắt đầu bắt đầu đổ cơn mưa phùn, một hồi mưa thu một hồi lạnh, hết sức bi thương.



Nhưng Lục lão phu nhân so với bọn họ tưởng tượng kiên cường hơn rất nhiều, vị đương gia chủ mẫu tọa trần Lục gia máy chục năm cả đời này đã trải qua quá nhiều những cơn mưa gió, khi Lục Tư Tước và Anh Lạc dắt tay nhau đi qua thế giới bên kia, Lục lão phu nhân thở dài một cái, lầm bằm lầu bầu một câu: “Cũng tốt… như vậy cũng tốt…”



Nhưng Lục lão phu nhân vẫn mọc tóc bạc càng nhiều hơn, bà cũng không dự tang lễ, mà là đóng cửa từ chối tiếp khách, giao hết thảy cho trưởng tôn trưởng tức là Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán tới xử lý.



Trong mộ viên, Hạ Tịch Quán mặc một thân áo khoác ngoài đen, mái tóc dài buộc đuôi ngựa thật thấp, bên mai kẹp một bông hoa trắng nhỏ, trong tay cô bung một chiếc dù đen, lặng lặng đứng lặng trước mộ bia.



Phong thái của Lục Tư Tước và Anh Lạc cứ như vậy như ngừng lại trong trí nhớ tất cả mọi người.



Mưa phùn lất phát, viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán vẫn sưng đỏ, cô lầm bẩm nói: “Kỳ thực một đêm trước khi chúng ta đi kia, em đã phát hiện bố khác thường, thế nhưng… đều tại em.”



Hạ Tịch Quán tự trách, nếu như cô không bị biểu hiện giả dối của Lục Tư Tước gạt được, vậy tất cả có phải sẽ bất đồng hay không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom