Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1500-1502

Chương 1500:



Mặt của Liễu Anh Lạc nhanh chóng đỏ, bà cựa quậy, muốn tránh thoát ông: “Anh đừng như vậy, đây là phòng bếp, có người nhìn thấy.”



“Anh đuổi họ đi hết rồi.” Lục Tư Tước hôn lên mái tóc bà.



Giữa chỗ lộ thiên mà ông còn đáng ghét như vậy, cũng không để ý ánh mắt của người khác, thật là… da mặt dày.



“Buông em ra, đi rửa chén đi.” Liễu Anh Lạc cười cười ra lệnh ông.



Lục Tư Tước nhướng mày kiếm, về việc rửa chén này, ông thật đúng là một tay mơ, chưa làm qua, cũng không biết có thể làm được không.



Lục Tư Tước thật sự thả bà ra, sau đó cuộn ống tay áo lên, bắt đầu rửa chén.



Liễu Anh Lạc kinh ngạc, vừa rồi bà chỉ nói đùa, không nghĩ tới ông sẽ thật sự rửa, vị thiên chi kiêu tử này hai tay trời sanh là cầm bút máy ký tên, bây giờ lại thực sự bắt đầu rửa chén.



“Lục Tư Tước, anh làm sao vậy? Sao em cảm giác anh là lạ?” Liễu Anh Lạc nghi ngờ nhìn ông.



Lục Tư Tước rửa xong một cái bát, còn rửa rất sạch sẽ: “Lục phu nhân, anh rửa bát sạch sẽ như vậy, em có thưởng cho anh không?”



Nói xong Lục Tư Tước sát tới, muốn hôn bà.



Liễu Anh Lạc cầm một quả cà chua bi thánh nữ quả nhét vào trong miệng ông: “Ngọt không?”



Lục Tư Tước nêm thử một miếng: “Không ngọt bằng em.”



Cái người này! Lại bị ông chiều ngược một quân.



Liễu Anh Lạc cố ý xụ mặt: “Không để ý tới anh nữa!”



Bà xoay người rời đỉ.



Thế nhưng đi hai bước, Lục Tư Tước từ phía sau bế bà lên, ung dung nhắc bà lên, xoay vài vòng.



Làn váy dài của bà trên không trung vẽ nên từng đường vòng cung xinh đẹp, bà giật mình, lại càng hoảng sợ: “AI Lục Tư Tước, anh làm cái gì thế?”



“Ôm xoay vòng.”



Liễu Anh Lạc đỏ mặt lên, những đôi tình nhân trẻ đều thích ôm xoay vòng, thế nhưng bọn họ cũng bao nhiêu tuổi rồi! “Anh thả em xuống.”



“Không thả!”



Hai người ở phòng bếp náo loạn cực kỳ lâu.



Trong đêm khuya, Lục Tư Tước đang ngủ, ông mơ một giấc mộng rất dài rất dài.



Ông lại nằm mơ thấy trước đây, Liễu Anh Lạc từ trên đài cao phòng Kiều nhảy xuống, từ đó về sau hai mươi năm ròng rã, ông một mực tìm bà, đợi bà.



Lục Tư Tước đột nhiên mở mắt ra, từ trong mơ thức dậy, cả người ông đồ đầy mồ hôi lạnh.



Đưa tay sờ bên người một cái, ông muốn ôm Liễu Anh Lạc, thế nhưng rất nhanh tay ông cứng đờ, bởi vì, bên người trống rỗng.



Liễu Anh Lạc không tháy đâu.



Lục Tư Tước lập tức ngồi dậy, hai mắt của ông trở nên mê man, sợ sệt, dĩ nhiên trong chốc lát không phân rõ đây là mơ, hay là hiện thực.



Liễu Anh Lạc lại không thấy đâu.



Sở cầu mỹ mãn trọn đời ông rõ ràng gần trong gang tắc, vẫn như bọt biển, khẽ chạm liền tan.



Kiếp này, ông đau đớn mắt đi tình yêu.
Chương 1501:



Cần cỗi nơi đáy lòng càng lúc càng lớn, bỗng nhiên làm ông khó thể chịu được, ông vén chăn lên xuống giường.



Ba một tiếng, ông không cần thận làm đổ một cái ly.



Không xỏ giày, ông để trần hai chân đạp lên, vô số mảnh chai vỡ đâm vào lòng bàn chân ông, ông đi một bước, mảnh nhỏ liền đâm vào trong da thịt.



“Anh Lạc!” Ông đang gọi.



Không ai đáp.



“Anh Lạc…”



“Anh Lạc, em đang ở đâu…”



“Anh Lạc…”



Ông từng lần một gọi, trong căn phòng trồng trải vang lên từng âm dội lại.



Ông lắc lắc đầu đi tìm, cặp mắt sâu thẳm kia từ từ mắt đi tiêu cự, trở nên trồng rỗng, tái nhợt.



Ông như một đứa trẻ lạc đường, rong ruồi khắp thế giới kiếm tìm.



Tìm cái gì?



Tìm trái tim kia của ông.



Trái tim bị lạc mắt.



Mở cửa phòng, ông chạy ra ngoài, đồ ngủ tơ lụa đen tuyền bị cơn gió lạnh cuối thu thổi rung động.



Đêm khuya gió nỏi lên, cuồn cuộn xông đến.



Bước chân của ông rất gấp rất loạn, đã không còn vẻ thong dong trong dĩ vãng, ông chạy một đường, một đường máu chảy, giống như đóa Anh Túc nở rộ, trí mạng yêu dã.



Anh Lạc! Ông phải tìm Anh Lạc của ông.



Lúc này bên tai truyền đến một thanh âm mềm nhẹ quen thuộc: “Tư Tước.”



Bước chân Lục Tư Tước dừng lại, nhanh chóng quay đầu, trong bóng tối đi tới một thân ảnh, Liễu Anh Lạc.



Liễu Anh Lạc ban đêm khát nước, đứng dậy đi rót nước, rất nhanh bà liền nghe được tiếng gọi của Lục Tư Tước.



Bà đi tới, quả thực thấy được ông, còn có… một đường đây vêt máu kia.



“Tư Tước, anh sao vậy?” Liễu Anh Lạc nhanh chóng đi tới.



Lục Tư Tước vươn tay, kéo bà vào trong ngực mình, khuôn mặt tuần tú chôn trong tóc bà: “Anh Lạc, thì ra em ở đây, anh tìm em đã lâu đã lâu.”



Cúi đầu, ông hôn trán bà, lắm bẩm: “Anh Lạc, anh nhớ KH Ông nói, Anh Lạc, anh nhớ em.



Thật nhớ thật sự rất nhớ.



Hai mươi năm qua, tiếng này đến chậm – anh nhớ em.



Ông ôm chặt bà, ôm chặt bà hơn, càng chặt hơn một chút.



“Tư Tước, đến tột cùng anh bị sao vậy, có phải cơ thể anh khó chịu hay không, chân của anh bị thương, mau để em xem xem…”



Một giây kế tiếp lời nói Liễu Anh Lạc hơi ngừng lại, bởi vì bà cảm giác mặt mình ướt át, có nước mắt, rơi vào trên mặt của bà.
Chương 1502:



Ông…



Con ngươi Liễu Anh Lạc co rụt lại.



Lục Tư Tước ôm bà, tuy là ôm thật chặt, thế nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, không có bất kỳ cảm giác an toàn nào.



Trong hốc mắt ngưng kết một tầng hơi nước, tầng hơi nước kia càng ngày càng nhiều, cuối cùng, một giọt một giọt nước mắt đập xuống.



Ông bắt đầu khóc, rung động bờ vai bằng phẳng, không ngừng khóc.



Ông ôm bà, khóc rống không ngói.



Cả đời này đường tình lảo đảo, mặt chưa già mà tâm đã suy, ngắn ngủi mấy chục năm, trèo non lội suối, như vượt qua cả biển trời đằng đẳng.



Vượt núi băng đèo, một thân tang thương.



Trong trí nhớ không có hình ảnh ngọt ngào nào, mối tình yêu hận đan xen trọng khiến người nhớ lại chỉ toàn là đau khổ.



Cho tới bây giờ chưa từng có được, một mực chờ đợi.



Chưa từng được yêu, vậy mà còn mắt đi.



Tất cả cố chấp mềm mại nhất trong cuộc đời này, trong lòng này, đều cho bà.



Bà như là độc dược, ông, hết phương cứu chữa.



Một giọt, hai giọt, ba giọt lệ… rơi ở tại trên mặt Liễu Anh Lạc, làm ướt khuôn mặt nhỏ của bà.



Lục Tư Tước cuống quít lau cho bà, cuối cùng ướt tay của mình, làmdơ mặt bà.



Anh Lạc của ông nhất định sẽ giận nhỉ!?



Lục Tư Tước có nặn ra nụ cười, cố lấy lòng bà.



Ông cười cười, đáy lòng lại đang khóc, một khắc như thế, vị đế vương thương giới ở chuyến xe cuối của nhân sinh vừa khóc vừa cười như một kẻ ngốc.



Liễu Anh Lạc cảm thấy hoảng hốt, cực kỳ hoảng hốt, bà sợ, bà từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lục Tư Tước như vậy.



Bà chưa hề biết, thì ra người đàn ông Lục Tư Tước này cũng sẽ khóc.



Trong lòng có một dự cảm rất xấu, khiến bà nóng lòng, trái tim đau quặn: “Tư Tước, anh đến tột cùng bị sao vậy, em ở đây, em sẽ không rời đi.”



Lục Tư Tước từ từ bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt ông rất yếu ớt, trong hai mắt tràn ngập ưu thương và biệt ly nồng nặc: “Anh Lạc, anh không sao, đừng sợ.”



“Chúng ta mau về phòng, anh bị thương rồi.”



Liễu Anh Lạc dắt bàn tay của ông, đỡ ông về phòng.



Trong phòng, Liễu Anh Lạc lấy ra hòm thuốc giúp ông xử lý vết thương, mảnh nhỏ miễểng thủy tinh đều đâm sâu vào thịt chân ông, bà cằm cái nhíp khử độc rút ra từng mảnh nhỏ.



Trái tim bà siết chặt, bà không biết ông lại bị thương nặng như vậy, đã dẫm vào nhiều mảnh thủy tinh như vậy.



“Tư Tước, em gọi bác sĩ giúp anh xử lý một chút nha! Tránh cho vết thương bị nhiễm trùng.” Liễu Anh Lạc đứng dậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom