• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 316-325

Chương 316: Sau Này Cô Sẽ Không Bao Giờ Có Con Nữa

Cố Dạ Cần xách chiếc túi to trở lại biệt thự Tây Giang
Nguyệt, nhưng anh không tìm thấy bóng dáng Diệp
Linh đâu.

Toàn bộ biệt thự vẫn như cũ trước khi anh rời đi, lầu
trên lầu dưới tìm khắp nơi cũng không tìm được Diệp
Linh.

“Linh Linh! Linh Linhl”

Cố Dạ Cần lục tung cả phòng, ngay cả tủ quần áo
cũng không bỏ sót, nhưng vẫn không tìm thấy, lồng
ngực cường tráng phập phòng, hai mắt anh lạnh lùng

nhanh chóng che kín tơ máu đỏ.

Cô đi đâu rồi?

Có phải cô đã rời đi rồi không?

Trái tim của Cố Dạ Cẩn ngập tràn mất mát cùng

hoảng loạn không thẻ giải thích được, bộ dạng vừa rồi

của cô rất bất thường, anh không nên lạnh lùng nói

mà nên ôm cô vào lòng dỗ dành mới phải chứ.

Anh nên nói với cô rằng bộ dạng cứng ngắc của cô
khiến anh luyến tiếc ép buộc cô, còn có theo anh, anh

sẽ không đề cô phải uống thuốc, anh có chừng mực.

Anh hẳn là nên phổ cập với cô nhiều hơn về kiến thức
sinh lý, từ nhỏ cô đã không có mẹ, đến trường được
phát một cuốn sách sinh lý học, cô cũng xấu hỗ ấn
cuốn sách vào đáy cặp, không dám để anh ấy nhìn
thấy, anh cũng chưa dạy cô như thế nào mới mang

thai được, lúc nãy như vậy cô sẽ không thể mang thai.

Cố Dạ Cần trong lòng rối bời, anh cầm chìa khóa xe
muốn chạy đi tìm cô, nhưng rồi anh chợt nhìn thấy đôi

dép lê màu hồng mà cô đang mang.

Một đôi dép lê màu hồng rơi trên thảm trong phòng
khách, nhìn về phía trước, hình như có một người
đang ngồi ở góc cửa số sát đất, nhưng lại bị tắm rèm

che lại, vừa rồi anh không nhìn thấy.

Có Dạ Cần bước nhanh đến, đưa tay ra mở rèm.

Diệp Linh ngồi co gối trên tắm thảm mềm mại trong

góc, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn gối, một chân xỏ dép,

chân còn lại dép đã rơi ra ngoài.

Cô lặng lẽ ngồi đây, cuộn tròn chính mình, mái tóc nâu
trà xoăn mềm mại buông xõa, một nỗi buồn man mác

thoảng qua cô trong lặng lẽ.

Có Dạ Cần cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay

to lớn siết chặt, anh đưa tay ra sờ nhẹ vào đầu cô.

Diệp Linh ngắng đầu nhìn anh.

Cố Dạ Cần vốn tưởng rằng gương mặt cô sẽ thắm
đẫm lệ, nhưng khuôn mặt ấy khô khốc, khóe mắt cũng

không có nước mắt, chỉ là đồng tử có chút tan rã.

Rất nhanh, cô tập trung ánh mắt vào anh: “Mua thuốc chưa?”

Giọng Cố Dạ Cẩn chua chát, gật đầu: “Anh mua về

rồi, đã lớn rồi, sao còn để rơi dép thế này?”

Anh quỳ xuống, xỏ đôi dép hồng trên tay vào đôi chân

trắng nõn nhỏ bé của cô.

Diệp Linh nhìn anh khẽ cong đôi môi đỏ mọng: “Tôi
đột nhiên đổi ý, tôi không muốn uống thuốc nữa, vứt thuốc đi.”

Vừa rồi khi ngồi ở đây, cô chợt nhớ ra điều gì đó, vào
ngày sảy thai, khi tỉnh lại sau hôn mê, cô được đưa
đến bệnh viện. Lúc sáng sớm khi máu thắm chảy ra
tới tận bên ngoài, khách thuê phòng khác đã phát hiện
nên nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát, đưa cô đến bệnh viện.

Cô còn nhớ một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng nhìn
cô bằng ánh mắt rất khinh thường, nói với cô: “Nhìn
tuổi còn nhỏ như vậy mà không có tự ái, phía dưới bị
xé rách tươm rồi cũng không đến bệnh viện xử lý, bây
giờ sinh non cũng để chảy máu cả đêm, tử cung bị
thương nặng, về sau cô cũng không thể mang thai nữa.

Diệp Linh còn nhớ hôm đó sinh nhật của cô, anh đã

làm cô rất đau, cô không biết xé rách là gì đã bị anh

tát một bạt tai, lại bị Cố phu nhân đuổi ra khỏi Cố gia.

Xung quanh cô không có một người nào, đau đón trên
đùi khiến cô xấu hồ, nên chỉ có thể chịu đựng, sau này
bị sảy thai, bác sĩ nói cho cô rất nhiều từ, như là xé

rách, sẩy thai, còn khó có thể mang thai.

Chương 317: Lão Phu Nhân Tỉnh Lại
Cô về sau sẽ không bao giờ có thai, vì vậy không cần
phải dùng thuốc này.
Có Dạ Cần ngắng đầu lên nhìn cô, nhưng cô lại nhanh
chân rút về, rồi đứng dậy: “Anh cứ từ từ thưởng thức
bữa tối một mình đi, tôi về trước.”
“Linh Linh!” Cố Dạ Cẩn nắm lấy cô, ánh mắt dò hỏi
của anh rơi vào khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô, cố
gắng nhìn xuyên thấu cô hệt như tia X: “Em bị sao vậy?
“Tôi bị sao vậy? Chính anh đã làm ra chuyện tốt gì
anh còn không rõ tôi bị làm sao à?”
Diệp Linh khôi phục vẻ lười biếng đáng yêu thường
ngày, cô đưa tay vén tóc trên má lên: “Cùng anh lên
giường quả nhiên là trải nghiệm tệ nhất có một không
hai đấy, lần này cũng không ngoại lệ, một chút cũng
không hè thoải mái, Cố thiếu, anh mau ra ngoài tìm
mắy người phụ nữ rèn luyện thêm đi, tôi chờ mong cái
ngày mà anh ở trên giường chỉnh phục được tôi.”
Diệp Linh nói xong liền xoay người rời đi.
Khuôn mặt đẹp trai của Cố Dạ Cần tái nhợt đến khó
coi, đôi môi mỏng mím lại thành một đường vòng cung
trắng bệch, đàn ông không thể bị nghi ngờ về năng
lực được, cô vậy mà cứ lấy điểm này khiêu khích anh.
Diệp Linh đang hướng đến cổng thì một chiếc tủ mà
cô đi ngang qua bất ngờ rung chuyển vài lần, đập
thẳng vào người cô.
“Linh Linhl”
Cố Dạ Cần từ phía sau ôm cô, khi chiếc tủ đập mạnh
vào người anh, anh dùng bàn tay to ôm lấy sau đầu cô
và ấn cô vào lòng.
Diệp Linh nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, còn
có tiếng rên trầm khàn của người đàn ông. Tất cả
chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô phải mắt vài giây
để hoàn hồn. Khi nhìn lên, cô thấy trên trán của Có Dạ
Cần chảy xuống hai dòng máu tươi.
Vừa rồi cái tủ sắp sửa đập trúng người cô, trong
khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy Cố Dạ Cần lao
đến bảo vệ cô trong lòng mình, chiếc tủ đập thẳng vào
đầu anh.
Anh bị thương, giờ đang chảy máu.
Cố Dạ Cần sắc mặt tái nhọt, anh đưa tay đỡ trán, sau
đó dùng hai bàn tay to đè lên đôi vai mềm mại của cô,
cần thận quan sát cô: “Để anh xem, có bị thương
không?”
Anh đang chảy máu, nhưng phản ứng đầu tiên của
anh là kiểm tra xem cô có bị thương hay không, hàng
mi tựa cánh lông quạt của Diệp Linh khẽ run, nhìn anh
không lên tiếng.
“Có phải bị dọa sợ rồi không, anh không sao, không
phải sợ.” Đáy mắt Có Dạ Cần tràn ra vài phần cưng
chiều mềm mại, anh còn xoa xoa đầu cô.
Diệp Linh vươn tay đầy anh ra: “Tìm bác sĩ xử lý cho
anh đi, tôi rất cảm ơn anh lúc nãy cứu tôi, nhưng
chừng này cũng không đủ tôi ở lại một đêm với anh
đâu, phí qua đêm của tôi đắt lắm. Cố thiếu, giờ đã
khuya rồi, tôi về đây.”
Diệp Linh lạnh lùng xoay người lại, rất nhanh đã rời
khỏi biệt thự.
Cố Dạ Cần sững người tại chỗ, anh nhìn cô gái lên
chiếc Ferrari của anh, chiếc xe sang trọng phóng đi,
cô từ đầu đến cuối không nhìn lại, chỉ để lại cho anh
một bóng dáng dứt khoát đã biến mắt.
Đôi bàn tay to lớn nhuốm máu của Cố Dạ Cần từ từ
nắm chặt lại thành năm đấm, chưa bao giờ anh hiểu
rõ được rằng từ hai năm trước cô đã rời đi rồi, cô
không thích anh nữa, mà anh vẫn cứ đứng tại chỗ.
Hạ Nghiên Nghiên bây giờ đang sứt đầu mẻ trán, bởi
vì văn kiện của luật sư đã đến tay cô ta, yêu cầu cô ta
trả lại 120 triệu, nều không sẽ chính thức khởi tố cô ta.
Cô ta không có 120 triệu, cũng không muốn giao bộ y
điển tuyệt vời kia, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu,
đồng thời hận chết Hạ Tịch Quản.
Nhưng ngay sau đó cô ta nhận được một tin vui, Lệ
lão phu nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt hôm nay đã
tỉnh dậy, bà muốn gặp cô ta – vị ân nhân cứu mạng!
Cô đã dùng kim châm huyệt hai lần cứu lão phu nhân,
chỉ mới có hai ngày mà Lệ lão phu nhân đã tỉnh lại, tin
tức gây chấn động giới truyền thông, ai ai cũng khen
ngợi y thuật của cô ta, còn mang theo máy ảnh, mọi
người thực hiện một cuộc phỏng vấn, lại làm một cuộc
phỏng vấn độc quyền cho cô ta.

Chương 318: Tiểu Tiên Nữ Của Bà Đến Rồi

Tâm trạng của Hạ Nghiên Nghiên đột nhiên tốt lên, cô
ta đột nhiên nghĩ đến lời báo động mà Hạ Tịch Quán
để lại khi cô rời viện nghiên cứu, nói rằng hai ngày sau
lão phu nhân sẽ gặp nguy hiểm, đây là một cái tát vào
mặt Hạ Tịch Quán, bà cụ không những không gặp

nguy hiểm mà còn rất tỉnh táo.

Hạ Nghiên Nghiên không khỏi yêu bản thân mình vài
phần, cô ta sao có thể vĩ đại như vậy chứ? Con ả quê
mùa Hạ Tịch Quán kia hoàn toàn là ghen tị cô ta, gây

sự với cô tai

Hạ Nghiên Nghiên quét sạch khói mù, mặc quần áo và
đi đến viện nghiên cứu, trong viện rất sôi động, một số
biểu ngữ được kéo ra để ca ngợi Hạ Nghiên Nghiên,
tất cả các đài truyền hình lớn ở Hải Thành, cũng như
các tờ báo và tạp chí đều đến đây, tiếp tục phỏng vấn

trực tiếp cô ta.

Triệu Lập Anh nhanh chóng tiến lên chào hỏi, anh ta
nhìn nữ thần của mình đầy ngưỡng mộ: “Nghiên

Nghiên, nhìn xem, vừa rồi phương tiện truyền thông

chính thông cũng đang lên tiêng trên Weibo, trực tiêp
đăng máy bức ảnh của em với tiêu đề “phân tích con
đường trưởng thành của một thế hệ cô gái thiên tài y
học” đấy.”

Thần linh ơi!

Hạ Nghiên Nghiên mắt sáng lên, cô ta không ngờ rằng
mình sẽ được đưa lên tiêu đề trên các phương tiện
truyền thông chính thống, phải biết rằng những
phương tiện truyền thông chính thống này có ảnh
hưởng rất lớn, chính là hướng phát triển của dư luận

xã hội bây giờ đó!

Hạ Nghiên Nghiên liếc nhanh điện thoại, cô ta đã đăng
xuất để tránh khỏi cảm giác xấu hỗ khi bị vả mặt trong
buỏi livestream đêm đó, ánh mắt của mọi người lại

một lần nữa tập trung vào hào quang y học của cô ta.

“Nữ thần Nghiên Nghiên tuyệt vời quá, đến mức được

các phương tiện truyền thông chính thống nhắc đến.”

“Nghiên Nghiên của tôi có một trái tim nhân hậu, lão

phu nhân không chỉ tỉnh lại, mà còn đồng ý phỏng vấn

chỉ để gặp Nghiên Nghiên nhà tôi.”

“Tại sao một Nghiên Nghiên tốt như vậy luôn bị kẻ ác
cắn xé? Chúng tôi tính toán quyên góp 120 triệu để trả

nợ cho nữ thần Nghiên Nghiên!”

Hạ Nghiên Nghiên nhìn xuống, thấy được tài khoản
huy động vốn từ cộng đồng của mọi người đã được
mở. Mỗi phút mỗi giây, mọi người từ khắp nơi trên thế

giới đã kiếm tiền vào tài khoản.

Hạ Nghiên Nghiên sắp nhảy lên sung sướng, cô lo
lắng không biết có cách nào giải quyết được 120 triệu
không, giờ mọi người đang huy động vốn cộng đồng cho cô.

Hạ Tịch Quán, cô còn đấu với tôi như thế nào hả?

Lúc này, chủ nhiệm Chu Bình Chu cũng đi tới: “Nghiên
Nghiên, Lệ lão phu nhân đã tỉnh rồi, bây giờ bà ấy
đang đợi cô trong phòng bệnh đấy, cô cứu Lệ lão phu
nhân nên hình như bà lão rất thích cô, lúc mở mắt đã

nói muôn gặp tiêu tiên nữ cứu bà rôi.

Tiểu tiên nữ?

Hạ Nghiên Nghiên đang nghĩ, đúng vậy, bây giờ cô ta

chính là tiểu tiên nữ!

“Chủ nhiệm Chu, bây giờ chúng ta đi gặp Lệ lão phu
nhân đi.” Hạ Nghiên Nghiên không thể đợi được.

“Nghiên Nghiên, không cần tôi nói chắc cô cũng có thể
đoán ra được, thân phận vị Lệ lão phu nhân này rất
đặc biệt, nói vậy đi, Lệ lão phu nhân từ Đề Đô đến, tôi
thấy bà ấy có ý muốn mang cô đến Đé Đô đấy, cô xem
cô cứu được một vị quý nhân, sau này chỗ ngồi của

cô ở Hải Thành cũng chỉ quá khứ của cô thôi.”

Trái tim Hạ Nghiên Nghiên nhảy dựng, cô ta vốn đã
đoán được thân phận Lệ lão phu nhân cực kỳ hiển
hách, nhưng không ngờ lão phu nhân lại đến từ Đế
Đô.

So với Đề Đô, Hải Thành này quá nhỏ bé.

Trung tâm Đề Đô, e rằng Hạ Nghiên Nghiên có có

gắng cả đời cũng không tới được.

Nhưng thật ra chủ nhiệm Chu có ý muốn Lệ lão phu
nhân có thể mang cô ta vào, Hạ Nghiên Nghiên làm
sao có thể không cao hứng vui vẻ chứ, trong lòng cô

ta đã nhảy múa sung sướng rồi.

Chẳng bao lâu đã đến phòng bệnh, vì được phép, rất
nhiều máy quay đã được đặt ở bên ngoài, nhân vật
chính Hạ Nghiên Nghiên này vừa xuất hiện, có người

liền án nút bắt đầu và buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu.

Chu Bình mở cửa phòng bệnh, cùng Hạ Nghiên
Nghiên đi vào: “Lệ lão phu nhân, tiểu tiên nữ của bà

tới rồi đây.”

Chương 319: Cô Là Ai?
Trong phòng bệnh, Lệ lão phu nhân đã tỉnh lại, sắc
mặt tuy còn tái nhợt nhưng cả người lại tao nhã uy
nghiêm, chẳng khác gì lão phu nhân quyền thế bước
ra từ danh gia vọng tộc, thân mang khí chất riêng.
Song Song ngồi cạnh Lệ lão phu nhân, tính tình Song
Song hồn nhiên hoạt bát, Lệ lão phu nhân đã trải qua
máy chục năm mưa gió nhìn người, cảm thấy Song
Song đáng yêu, nên để cô ở lại.
Lúc này Chủ nhiệm Chu đẩy cửa đi vào, Lệ lão phu
nhân nhanh chóng nở một nụ cười vui vẻ: “Chủ nhiệm
Chu, tiểu tiên nữ của tôi đâu, đâu rồi?”
Đây là lần đầu tiên Chu Bình thấy Lệ lão phu nhân
thích một cô gái đến vậy, một cô gái mà Lệ lão phu
nhân có thể thích đến như vậy, tiền đồ nhất định là…
vô lượng.
“Lệ lão phu nhân, từ khi tỉnh lại bà đã một mực gọi tiểu
tiên nữ, tiểu tiên nữ đang ở bên ngoài, nhưng tôi phải
dặn dò bà một tiếng, bà ngàn vạn lần đừng kích động,
tuy rằng dùng Kim Vàng châm huyệt tạm thời ổn định
tình trạng của bà, nhưng vẫn cần phẫu thuật, viện
trưởng hiện đã lên máy bay, sẽ đến ngay trong đêm!”
Viện trưởng sắp trở lại?
Song Song sững sờ: “Chủ nhiệm Chu, ông… ông nội
tôi thật sự sắp về ư?”
Chu Bình dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Song Song:
“Đúng vậy, ông nội cô từ trước đến nay chỉ tiếc đem
cô rèn sắt không thành thép, bây giờ đến tên thuốc cô
còn chưa nhớ hết, chờ ông nội cô về la cô đi.”
Toi rồi.
Song Song hơi xanh mặt, thè lưỡi ra.
Lệ lão phu nhân dửng dưng xua tay: “Lão Lý về thì cứ
về đi, ông ta cứ vắt óc suy nghĩa làm thế nào để động
dao với tôi ấy mà.”
319-1-1.jpg
319-2.jpg

Thúy Phân?
Chu Bình và Song Song đều sững sờ, họ không biết
Thúy Phân là ai trong miệng Lệ lão phu nhân, nhưng
nhìn lão phu nhân cứ nhắc đến tiểu tiên nữ mãi, Chu
Bình đứng dậy: “Lão phu nhân, tôi mở cửa đây, mời
tiểu tiên nữa của bà vào.”
“Được, đi mau đi.” Lệ lão phu nhân thúc giục.
Chu Bình đi tới mở cửa phòng bệnh, làm dấu Ok với
Hạ Nghiên Nghiên và các phóng viên bên ngoài, có
nghĩa là mọi người đều có thể vào.
Nhịp tim của Hạ Nghiên Nghiên tăng nhanh, cô ta
tưởng tượng đến thân phận hiển hách lão phu nhân
này có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời mình, cô ta
không nhịn được đưa tay ra chỉnh sửa trang phục của
mình, dáng vẻ cô ta mềm mại ngọt ngào, vẫn luôn là
kiểu mà người lớn tuổi được yêu thích, vì vậy cô ta rất
tự tin mình có thể chinh phục được lão phu nhân này.
“Chúng ta vào thôi.”
Hạ Nghiên Nghiên dẫn đầu tất cả các phóng viên
truyền thông phía sau đi vào phòng bệnh.
Lệ lão phu nhân mong đợi nhìn về phía cửa: “Tiểu tiên
nữ, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau.”
Hạ Nghiên Nghiên bước vào, liền nhìn thấy lão phu
nhân uy nghiêm, mặc dù lão phu nhân đang dựa vào
trên giường, nhưng cách bà thong dong lên tiếng hệt
như chủ mẫu của gia tộc đỉnh cao trong giới hào môn,
khiến cho người ta không nhịn được muốn quỳ lạy.
Hạ Nghiên Nghiên bước nhanh tiến lên, thân mật kéo
tay Lệ lão phu nhân: “Lão phu nhân, cháu tới rồi.”
Thời điểm Lệ lão phu nhân nhìn thấy Hạ Nghiên
Nghiên, sắc mặt bà thoáng cái lạnh ngắt, bà im lặng
nhìn Hạ Nghiên Nghiên: “Cô là ai?”

Chương 320: Cô Không Phải Tiểu Tiên Nữ Của Tôi!

Tay Hạ Nghiên Nghiên cứng đờ trong không khí, ừm…

có chút xấu hồ.

Chuyện này là thế nào?

“Tách tách…”

Có rất nhiều camera ở phía sau, và quan trọng hơn là
đang phát trực tiếp. Các phóng viên đưa micrô và lần

lượt nói:

“Lão phu nhân, đây là Hạ Nghiên Nghiên – cô gái thiên

tài y học, là người đã cứu bà đấy.”

“Lão phu nhân, không phải bà vẫn luôn tìm tiểu tiên

nữ sao, đây là tiêu tiên nữ mà bà muôn tìm này.

Chu Bình cũng nói: “Lão phu nhân, bà vừa mới tỉnh lại
nên còn chưa tỉnh táo sao, Hạ Nghiên Nghiên chính là

người đã cứu bà, cũng chính là tiểu tiên nữ của bà.”

Nụ cười trên mặt Lệ lão phu nhân biến mắt, biểu tình

trong mắt đột nhiên trở nên sắc bén, bà ta nhìn Hạ
Nghiên Nghiên từ trên xuống dưới: “Tôi không biết cô,
cô cũng không phải tiểu tiên nữ mà tôi đang tìm, cô

không phải là người đã cứu tôi!”

Cái gì?

Tất cả mọi người hít một hơi lạnh nhìn nhau, vốn
tưởng rằng cảnh tượng nhận ra nhau sẽ rất cảm
động, không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này,
lão phu nhân thẳng thừng nói Hạ Nghiên Nghiên

không phải cứu là người cứu bà!

320-1-1.jpg
320-2.jpg


Lời giải thích này cũng có lý, dù sao thì hào quang cô
gái thiên tài của Hạ Nghiên Nghiên đã ăn sâu vào lòng
người, mọi người đều gật đầu, đồng tình rằng lúc đó
lão phu nhân không nhìn rõ diện mạo của Hạ Nghiên

Nghiên nên mới xảy ra hiểu lầm.

Lúc này, Lệ lão phu nhân khit mũi, cái “hừ” này dồn
khí từ đan điền, khí tức nồng đậm, nhanh chóng làm

cho toàn bộ phòng bệnh nhanh chóng yên tĩnh lại.

Mọi người nhìn Lệ lão phu nhân, thấy Lệ lão phu nhân

lạnh lùng nhìn Hạ Nghiên Nghiên: “Tôi đại khái đoán

ra chuyện gì đang xảy ra rồi, cô giả mạo làm tiểu tiên
nữ của tôi, trở thành ân nhân cứu mạng của tôi, một
bà cụ tôi đây đã trải qua bao thăng trầm, tâm cơ của
bọn đàn bà còn phải chào thua tôi, ngay từ lúc cô vào
của, rõ ràng xuất thân không phải là gia đình nỏi tiếng
nhưng lại giả làm người nổi tiếng, vẻ ngoài thanh tú
ngọt ngào không thể che giấu được hư vinh cùng
tham lam trong mắt. Bây giờ quỷ kế bị chọc thủng còn
muốn vứt lên đầu tôi cái mũ đầu óc thần trí không rõ,
thủ đoạn vừa vụng về vừa ác độc, tôi thật sự lần đầu

gặp được nhân vật bất lưu như vậy.”

“Tiểu tiên nữ cứu tôi lúc đó có một đôi mắt trong veo
như có nước chảy ra, trong sáng động lòng người,
con bé không quản ngại nguy hiểm, lấy Kim Vàng ra
cứu tôi, lại còn thông minh hơn người, khích lệ tôi cố
gắng vượt đau, làm giảm bớt đi cơn đau của tôi. Tôi
còn chưa bao giờ gặp qua một người tuyệt vời như
con bé, cô lấy cái gì mà so với con bé, cô dám giả
mạo con bé, đến tột cùng là ai cho cô lá gan đó, tôi
thấy cô không phải nhảy cẵng lên như một thằng hề ở
đây đâu. Mau cuốn gói nhanh chóng rời khỏi đây đi,

đừng làm bản mắt tôi! ”

Nói xong Lệ lão phu nhân lạnh lùng phủi tay áo.

Chương 321: Lão Phu Nhân Gặp Nguy Hiểm
Lệ lão phu nhân đã lăn lộn trong giới giàu có mấy
chục năm rồi, thứ bà thấy nhiều nhất chính là mấy
mưu mô quỷ kế, những thánh mẫu trà xanh này trong
mắt bà không có đất diễn, trong mắt bà cũng không
thể nhìn thấy bắt kỳ thứ bản thỉu nào.
Bà chỉ trích gay gắt Hạ Nghiên Nghiên, từng chữ từng
câu nện xuống đều nặng hơn một nghìn cân, hơn nữa
cuối cùng bà còn phát tay áo, quả thực là làm cho mọi
người kinh sợ.
Toàn bộ phòng bệnh lặng im, thậm chí có thể nghe
thấy tiếng kim rơi trên mặt đắt.
Các phóng viên báo đài quên cả chụp ảnh, ngu người
nhìn Lệ lão phu nhân.
Song Song thở hồn hẳn, cô nghĩ ông nội cô đủ nghiêm
khắc và đáng sợ rồi, nhưng so với Lệ lão phu nhân
này thì quả là một trời một đất.
Song Song hôm nay lại đây chính là để nhìn bà thử,
bây giờ Hạ Tịch Quán đã bị đuổi ra khỏi viện nghiên
cứu, bà cụ tỉnh lại cô phải ở cạnh nhìn xem thử rồi kể
lại cho Hạ Tịch Quán nghe.
Cô thấy được bộ dáng Hạ Nghiên Nghiên được thỏi
phòng thật sự rất ngứa mắt, nhưng bây giờ cô lại kinh
hãi, không ngờ Lệ lão phu nhân lại chỉ trích Hạ Nghiên
Nghiên từ đầu đến chân, lời nói sắc bén như vậy cô
chưa từng thấy qua.
321-1.jpg
321-2.jpg

Cô gái thiên tài thật và giả này ngay từ đầu đã sai, cô
gái thiên tài thật sự là… Hạ Tịch Quán?
Mặc dù Song Song rất thích Hạ Tịch Quán, hai người
họ còn có tình cảm sâu đậm, nhưng hiện tại Song
Song nhất thời không thể chấp nhận được điều này,
dường như cô đã dò ra một bí mật khó tin nào đó.
Hạ Nghiên Nghiên sắc mặt bị “tát” đến tái nhợt như tờ
giấy, cô ta hiểu rồi, cô ta đã đụng phải một nhân vật lợi
hại, Lệ lão phu nhân này thực sự quá lợi hại!
Bây giò cô ta trước mặt Lệ lão phu nhân giống như
một tên hề bị chọc thủng màn kịch nói dối, một nha
hoàn chật vật lại hèn mọn.
Tim của Hạ Nghiên Nghiên như rơi từ thiên đường
xuống địa ngục. Trước khi vào phòng bệnh này, cô ta
kỳ vọng chờ mong biết bao nhiêu, mọi người đã huy
động vốn từ cộng đồng cho cô ta, cô ta cũng được
các phương tiện truyền thông chính thống ca ngợi.
Nhìn thấy một tương lai tươi sáng, nhưng khi bước
vào gian phòng này, sự tình thế nhưng lại chuyển
ngoặt lớn.
Cô ta nên làm gì bây giờ?
Cô ta nên làm gì bây giờ?
Bây giờ chủ nhiệm Chu đang ở đây, và các phóng
viên truyền thông ở đó, thậm chí tệ hơn nữa là
chương trình phát sóng trực tiếp vẫn còn đang quay,
và toàn bộ cư dân mạng đều nhìn chằm chằm vào cô
ta, cái gọi là cô gái thiên tài.
Cô ta càng đứng cao càng khó ngã, lúc đầu cô ta còn
lợi dụng dư luận, nhưng bây giờ chắc chắn sẽ bị dư
luận phản phệ lại dữ dội.
Hạ Nghiên Nghiên hai mắt sáng lên, lập tức lộ ra vẻ
bất bình đáng thương: “Lão phu nhân, giữa chúng ta
thật sự có hiểu lầm, bà hiểu lầm cháu, không thích
cháu cũng không thành vấn đề, nhưng lần thứ hai
cháu đã dùng Kim Vàng châm huyệt cho bà, lúc ấy có
nhiều người có mặt ở đây, tất cả mọi người đều có thể
làm chứng cho cháu, là cháu đã cứu bài!”
Hạ Nghiên Nghiên nói đến trọng điểm, lần thứ hai là
cô ta thực sự cứu lão phu nhân!
Chương 322: Dùng Kim Châm Huyệt

Chu Bình sững sờ hồi lâu, lúc này mới nhanh chóng
bước lên nói: “Lão phu nhân, đúng vậy, hai ngày trước
quả thật là Nghiên Nghiên dùng Kim Vàng châm huyệt
cứu bà, không chỉ ổn định nhịp tim, còn khiến bà
nhanh như vậy đã tỉnh dậy, tôi đã ở đó và theo dõi

toàn bộ quá trình, tôi chính là nhân chứng!”

Chu Bình, trưởng khoa giảng dạy, luôn được biết là
mặt sắt vô tình, nổi tiếng chí công vô tư, cô ta sẽ
không bao giờ vì thiên vị một học sinh mà nói dối, lời

của cô ta khá có sức thuyết phục.

Hơn nữa những phóng viên truyền thông này hai ngày
trước đều bị chặn ở cửa, sẽ không có chuyện giả
mạo, đích thật chính Hạ Nghiên Nghiên dùng Kim

Vàng châm huyệt cứu lão phu nhân.

“Lão phu nhân, tất cả chúng tôi đều có thể làm chứng,

hai ngày trước quả là Nghiên Nghiên cứu bà.”

“Lão phu nhân, lần thứ nhất Nghiên Nghiên không có

bằng chứng, bà cũng không có chứng cứ, mọi người

ai cũng cho mình là đúng, đều không thể tin được ai.

Nhưng lần thứ hai, Nghiên Nghiên cứu bà, bà có thể
tỉnh lại nhanh như vậy là nhờ có Nghiên Nghiên, bây
giờ đang quay truyền hình trực tiếp, mong lão phu
nhân ăn nói cẩn thận, đừng làm cho ân nhân cứu bà

rét lạnh tâm can.”

Tất cả mọi người đều đứng về phía Hạ Nghiên
Nghiên, Hạ Nghiên Nghiên khẽ cong môi, cô ta có kỹ
thuật dùng Kim Vàng châm huyệt, còn sợ cái gì cơ chứ.

Cô ta không thể bại ở ván này được.

Lúc này, Lệ lão phu nhân lại nhìn Hạ Nghiên Nghiên:

322-1.jpg
322-2.jpg


Hạ Nghiên Nghiên cảm thấy ông trời thật sự đã giúp
cô rồi, lão phu nhân phát bệnh rất đúng lúc, cô ta lại
có thể trưng ra tài nghệ: “Chủ nhiệm Chu, để tôi làm

cho, tôi sẽ châm huyệt.”

Chu Bình nhanh chóng bước sang một bên, để Hạ

Nghiên Nghiên bước tới.

“Hạ Nghiên Nghiên, cô không được đụng vào lão phu

nhân!” Lúc này, Song Song đứng chắn trước mặt Hạ

Nghiên Nghiên.

“Song Song, cô làm sao vậy? Tình hình bây giờ rất
nguy cấp, mau nhanh để tôi châm huyệt cứu lão phu

nhân!” Hạ Nghiên Nghiên kiêu ngạo nói.

Chu Bình sắc mặt cũng trằm xuống, rất nghiêm túc:
“Song Song, tính mạng bà cụ hiện tại đang bị đe dọa,

cô đừng đùa nữa, mau tránh ral”

Song Song duỗi ra đôi tay nhỏ bé của mình đồng thời
chỉ vào Hạ Nghiên Nghiên: “Là cô, là cô hại lão phu nhân!”

Cái gì?

Song Song nhìn Chủ nhiệm Chu: “Chủ nhiệm Chu, cô
còn nhớ rõ trước khi đi Quán Quán nói gì không,
Quán Quán nói thủ pháp châm huyệt của Hạ Nghiên
Nghiên sai rồi, cô ta nóng lòng thể hiện mà quên mắt

kiến thức cơ bản, châm sai huyệt lão phu nhân, trước

khi đi Quán Quán còn bảo chúng ta nhớ kĩ, hai ngày

sau lão phu nhân sẽ gặp nguy hiểm!”

Chu Bình sững người, lời nói của Hạ Tịch Quán ngày

đó nhanh chóng hiện ra trong đầu bà, bà cũng nhớ ra.

Khi đó, Hạ Tịch Quán nói với giọng bình tĩnh và quả

quyết rằng hai ngày sau bà cụ sẽ gặp nguy hiểm.

“Hạ Nghiên Nghiên, lão phu nhân bây giờ không phải
phát bệnh, mà là hai ngày trước cô châm huyệt sai

cách cho lão phu nhân, là cô đã hại lão phu nhân!”

Hạ Nghiên Nghiên bị đông cứng tại chỗ, làm sao có

thể chứ?

Chương 323: Hạ Tịch Quán Đến

Làm thế có thể chứ?

Hạ Nghiên Nghiên hoàn toàn không tin lần trước mình
châm huyệt lại làm hại bà cụ, cô ta lập tức nói: “Song
Song, cô đừng ở đây nói bậy nói bạ, từ lâu mọi người
đã biết Quán Quán là một phế tài y học, mà cô đến
nay ngay cả tên thuốc cũng không thuộc hết, lời các
cô ai mà dám tin cơ chứ? Chủ nhiệm Chu, bây giờ lão
phu nhân lại phát bệnh, tôi phải lập tức dùng châm

cứu, mong bà bảo Song Song tránh raI”

Hạ Nghiên Nghiên đúng lý hợp tình, cô ta tuyệt đối
không nghi ngờ y thuật của mình, hào quang của cô
gái thiên tài năng y học của cô ấy đã chính thức được

chứng nhận.

Chu Bình lựa chọn tin tưởng Hạ Nghiên Nghiên, bà
trực tiếp duỗi tay ra kéo Song Song lại: “Song Song,
đứng ở chỗ này đừng lộn xộn, nếu không sẽ đuổi cô

ra ngoài đấy!”

“Chủ nhiệm Chu, tôi…”

Lời của Song Song bị ánh nhìn nghiêm khắc của chủ

nhiệm Chu cắt ngang, cô không phục dậm dậm chân.

Lúc này, Lệ lão phu nhân đã ngã bệnh trên giường,
Hạ Ngihên Nghiên nhanh chóng bước tới, lấy cây Kim
Vàng của mình ra, dùng kỹ thuật như lần trước đâm

vào đầu bà cụ.

Hạ Nghiên Nghiên tự tin nói: “Lão phu nhân, nhìn
xem, cháu có thể cứu bà một lần, còn có thể cứu bà

lần thứ hai, thứ ba, người cứu bà chính là cháu!”

Các phóng viên báo đài có mặt đều vô cùng tán thành
với Hạ Nghiên Nghiên ai nấy đều cầm máy lên chụp

ảnh “tách tách”.

“Phụt” một tiếng, Lệ lão phu nhân trên giường đột
nhiên nôn ra một ngụm máu, còn phun vào mặt Hạ

Nghiên Nghiên.

323-1.jpg
323-2.jpg


Cô ta vẫn đang cầm cây Kim Vàng, cây Kim Vàng run

rấy trong tay, lòng tự tin và kiêu ngạo bao năm nay
dường như đột ngột sụp đổ, chẳng lẽ y thuật của cô ta

thật sự có vấn đề?

Chẳng lẽ đúng như Hạ Tịch Quán nói lần trước, máy
năm nay cô ta khổ sở nghiên cứu cuốn y điển kia,
không có căn bản vững, toàn thân y thuật đều vô dụng?

Lúc này mọi người xì xào,

“Đúng là sốc tận óc, thật sự không phải Hạ Nghiên

Nghiên đã cứu lão phu nhân!”

“Hơn nữa, Hạ Nghiên Nghiên còn giết chết lão phu nhân!”

“Nếu lão phu nhân có mệnh hệ gì, Hạ Nghiên Nghiên

sẽ ở tù cả đời đấy.”

“Vậy tột cùng ai là người đã cứu bà cụ?”

Chương 323: Hạ Tịch Quán Đến
Tâm điểm chú ý của mọi người đều đổ dồn vào người
thực sự đã cứu lão phu nhân, họ đều đang đoán xem

người đó là ai.

Lúc này, Song Song lao tới, cô lo lắng kéo chủ nhiệm
Chu: “Chủ nhiệm Chu, lão phu nhân bây giờ rất nguy

hiểm, mau đi tìm Quán Quán!”

“Tìm Hạ Tịch Quán?”

“Đúng vậy chủ nhiệm Chu, cô còn chưa tin sao, tuy
bản thân tôi cũng thấy khó tin, nhưng người thực sự
cứu lão phu nhân là Quán Quán, Hạ Nghiên Nghiên là
kẻ giả mạo cô gái thiên tài, Quán Quán mới là cô gái
thiên tài thực sự, là cô ấy dùng Kim Vàng châm huyệt
cứu lão phu nhân, bây giờ cũng chỉ có cô ấy mới có

thể cứu lão phu nhân!”

Lời vừa dút, ai ai cũng hít vào hơi lạnh.

Chương 324: Lần Này Cháu Mời Bà Ăn Kẹo

Đúng vậy, họ suýt chút nữa đã quên rằng Hạ Tịch
Quán đã từng nhìn vào camera trên sóng trực tiếp 80
triệu người, nói rằng không phải Hạ Nghiên Nghiên đã

cứu người, mà là cô!

Lúc đó, mọi người đều không tin, nhưng bây giờ,

dường như phải tin rồi.

Đúng là động trời động đất mà.

Song Song lấy khăn lau sạch vết máu trên khóe môi
của lão phu nhân, không có Hạ Nghiên Nghiên hạ
châm, lão phu nhân cuối cùng cũng chỉ có thể thở dốc,

nằm rất yếu trên giường bệnh.

Song Song hỏi: “Lão phu nhân, vị tiểu tiên nữ cứu bà

kia có đeo khăn che mặt không ạ?”

Lệ lão phu nhân gật đầu: “Có.”

Song Song nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở một tắm

hình của Hạ Tịch Quán đưa cho Lệ lão phu nhân: “Lão

phu nhân, bà xem đây là ai2″

Lệ lão phu nhân nhìn thấy Hạ Tịch Quán, đôi môi tái
nhợt nở nụ cười hiền lành: “Đúng rồi, là con bé, con

bé là tiểu tiên nữ của tôi!”

“Chủ nhiệm Chu, cô nghe được rồi chứ, chính là Hạ

Tịch Quán!” Song Song dứt khoát.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, bọn họ trăm vạn lần
chẳng ngờ được cô gái nhà quê, chỉ tốt nghiệp trung
học kia, bị rêu rao khắp nơi là phế tài y học Hạ Tịch

Quán kia mới là người thực sự cứu lão phu nhân!

Người thật sự đã cứu lão phu nhân chính là cô!

Chu Bình bây giờ đã chấp nhận sự thực, thật sự là Hạ
Tịch Quán đã dùng Kim Vàng châm huyệt cứu lão phu

nhân, tất cả những điều cô nói đều đúng cả.

Chu Bình nhanh chóng lầy điện thoại ra: “Tôi sẽ gọi

cho cô ấy ngay.”

324-1.jpg
324-2.jpg


Chu Bình, Hạ Nghiên Nghiên, Song Song và mọi
người đều nhìn Hạ Tịch Quán. Hôm nay Hạ Tịch Quán
mặc một chiếc váy dây treo màu hoa oải hương, bên
ngoài khoác chiếc áo cardigan mỏng màu be, lớp vải

mềm mại tôn lên làn da trắng như lông ngỗng của cô,

mái tóc đen tuyền xõa ngang vai, cô vẫn mang khăn

che mặt, đôi mắt trong veo như nước như thể trực

chờ tuôn chảy.

Cô cũng không khác gì ngày thường, cô gái 20 tuổi
xinh đẹp, thanh tú, không chút hung dữ, không kiêu
ngạo cũng không nóng nảy, thông minh điềm đạm,
lẳng lặng theo năm tháng chảy trôi khiến người ta mê man.

Cô hệt như một viên ngọc thất lạc, chậm rãi phủ đi lớp

cát, lộ ra vằng sáng rực rỡ.

Chu Bình dường như lần đầu tiên nhìn thấy cô gái
trước mặt, đột nhiên cảm thấy cô gái này trời sinh kinh
tâm động phách đến vậy, cô ta sững sờ gật đầu:

“Được.”

Hạ Tịch Quán đến bên giường, đôi đồng tử trong veo
rơi vào trên người Lệ lão phu nhân, sau đó môi đỏ
mọng cong lên: “Lão phu nhân, cháu mang theo kim

đến rồi đây.”

Lệ lão phu nhân cười vui vẻ, nhưng nhìn Kim Vàng

trên đầu ngón tay trắng nõn của Hạ Tịch Quán, bà vội

vàng nói: “Tiểu tiên nữ, chúng ta nhất định phải dùng

cách này để gặp mặt này sao?”

Hạ Tịch Quán đưa một viên kẹo màu trắng vào miệng

bà cụ: “Lần này cháu mời bà ăn kẹo.”



Chương 325: Thái Tử Gia Đế Đô Đại Giá Quang Lâm

Đây là khu cấp cao của viện nghiên cứu, cho dù có sự
đồng ý của Lệ lão phu nhân, những phóng viên truyền
thông này mới được vào, nhưng mọi người cũng chỉ
có thể xì xào bàn tán, toàn bộ hiện trường đều khá yên tĩnh.

Đúng lúc này, một chuỗi tiếng bước chân đột nhiên
vang lên trong hành lang gấp khúc hẻo lánh, rất nhiều
vệ sĩ mặc áo đen đi tới, đi đầu là một người đàn ông
mặc áo khoác ba đờ xuy màu đen, mang vẻ đẹp yêu
nghiệt, đôi mắt phượng dài hẹp sáng rực mang theo
vài phần tà khí, khí thế kiêu ngạo ngông cuồng khiến

cho người ta không khỏi thói lui.

Những vệ sĩ mặc áo đen canh giữ bên ngoài phòng

bệnh, cửa bị đẩy ra, người đàn ông đó bước vào.

Khi gió lạnh bên ngoài tràn vào, người trong phòng
vừa quay đầu lại liền lập tức thấy được người đàn ông

tuấn tú đứng lặng ở cửa.

Anh ta là ai?

Vẻ mặt Chu Bình thay đổi, cô ta vội vàng chào hỏi:

“Từ thiếu, sao cậu lại ở đây?”

Từ thiếu?

Họ Từ?

Các phóng viên phương tiện truyền thông có mặt tại
hiện trường nhanh chóng suy nghĩ, ở Hải Thành
không có nhà giàu nào họ Từ cả, nhưng… nghe nói
Thái tử Đế Đô là họ Từ!

Đề Đô là thành phố thịnh vượng nhất, bên trong tàng
long ngọa hồ, trung tâm Đế Đô là một vòng tròn bao
gồm một số gia tộc lớn giàu có và quý tộc, nghe nói ở
trung tâm có bốn gia tộc lớn là Lệ, Lục, Từ, Dạ… Mà
Từ thiếu tính cách phản nghịch không kiềm chế được,
không sợ bất cứ gì, từ nhỏ đã là tiểu thái tử của Đề
Đô.

Trong đó, Lệ gia và Từ gia có quan hệ thông gia, con

gái Lệ gia sẽ gả cho chủ nhân của Từ gia, sinh ra

được Từ Thiếu Nam.

Nếu hỏi các đại gia này ai là người giàu nhất, thì
người đứng đầu bảng xếp hạng chính là Lệ gia. Lệ
Quân Mặc là chủ nhân của Lệ gia, cũng chính là

người giàu có nhất.

325-1-1.jpg
325-2.jpg


Vốn mọi người đang xem đó như lời nói đùa, nhưng
khi Từ Thiếu Nam nheo đôi mắt phượng, cả người tỏa
ra một luồng khí nóng điên cuồng bất thường, khiến

cho tất cả ai có mặt đều rùng mình một cái.

Dường như anh ta không nói đùa.

Chu Bình sắp khóc đến nơi, cô ta không biết làm cách
nào mà vị này tìm đến được, anh không nói đùa đâu,
thật sự không hề đùa. Có lần vị thiếu gia này chơi đùa
ở quán bar lớn nhất ở Đề Đô, xảy ra chút việc, chính
anh tìm ra một chiếc xe ủi đất, lái xe san phẳng quán

bar của người ta.

Chu Bình không muốn chọc vào một nhân vật lợi hại
như vậy, lập tức quay sang Lệ lão phu nhân cầu cứu:

“Lão phu nhân, cái này…”

“Bốp…” Lệ lão phu nhân trên giường bệnh trực tiếp
giơ tay lên, vỗ vào đầu Từ Thiếu Nam một cái, bà
nhéo lỗ tai Từ Thiếu Nam: “Thằng nhãi con này, mấy

ngày này chắc cháu ăn chơi lên đến tận trời luôn chứ

gì, ngoan ngoãn cho bà một chút!”

Từ Thiếu Nam không sợ trời không sợ đất, lại sợ Từ
lão phu nhân, cho nên vừa rồi mọi người nhìn thấy
một người rất quái đản, tàn nhẫn, lại nhanh như cắt lộ
ra vẻ mặt oan ức như trẻ con, khóc òa lên “Bà ngoại,
đau quá, bà mau buông tay, cháu sai rồi, cháu xấu hỗ
quá, bà ngoại ở trước mặt mọi người giữ chút mặt mũi

cho cháu đi ạ…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom