Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1240-1244

Chương 1240:



“Lệ tổng, tưởng tượng luôn đẹp đẽ mà hiện thực tế thì tàn nhẫn, đêm nay Lâm Thủy Dao mời khách, mỗi người hai ngưu lang, chúc mừng cậu, trên đầu cậu cỏ xanh(*) mọc um tùm luôn rồi đấy.”



(*) Như đã từng giải thích, màu xanh lá cây bên Trung vốn ám chỉ bị cắm sừng, cỏ xanh là hình ảnh giống như mọc sừng.



“Vậy theo tớ được biết hơn hai mươi năm Liễu Anh Lạc đã cắm cho cậu cái sừng thật dài, hiện tại xem ra cái sừng đó còn chưa chặt đi nhỉ? Tớ còn nghe nói năm đó Liễu Anh Lạc trước khi đi đã từng cầm kéo hạ thủ xuống chỗ hiểm của cậu, lẽ nào từ nay về sau cậu đã không được nữa?”



Nói xong, Lệ Quân Mặc trực tiếp cúp điện thoại.



Nghe tiếng tít tít, Lục Tư Tước trực tiếp kéo Lệ Quân Mặc vào danh sách đen..



Chiếc thuyền nhỏ tình đồng chí của hai người đàn ông cứ như vậy mà lật.



Tống Minh ngồi chỗ tài xế toàn bộ nghe hết tất cả, cái gọi là ma cuồng bảo vệ vợ, tiên sinh nhà ông cùng Lục tổng thực sự là kẻ tám lạng, người nửa cân.



Người phụ nữ nhà mình đều ở bên ngoài mua vui, bọn họ còn có thể bảo vệ vợ mình được.



Thực sự là… ngây thơ!



Lệ Quân Mặc cởi cúc áo sơ mi, khuôn mặt tuần tú đã âm trầm có thể nặn ra nước, cái quái gì vậy Lâm Thủy Dao, bà dám đi mua vui, tìm ngưu lang, thực sự là tạo phản rồi!



Xem ra lần trước giáo huần còn chưa đủ thảm trọng!



Tống Minh ở trước mặt đã cảm thấy trên người tiên sinh tỏa ra sát khí, Lâm tiểu thư, cô tự cầu thêm nhiều phúc đi.



Hội sở XX.



Bà chủ vội vã chạy ra, lúc này xoát xoát xoát xoát, bốn chiếc xe Rolls-Royce đỉnh cấp ngừng lại.



Một nhóm hộ vệ áo đen xuống, bọn họ vọt vào trong hội sở, bao vây toàn bộ nơi đây.



Bà chủ chưa từng thấy qua chiến trận lớn như vậy, đã sợ đến hai chân run run.



Bà đã đắc tội đại nhân vật gì?



Lúc này Tống Minh kéo ra cửa sau xe, một dáng người anh tuần nhảy vào tầm nhìn, Lệ Quân Mặc tới.



Bà chủ nhìn về phía Lệ Quân Mặc, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, chất vải thượng đẳng được là nóng không còn chút nếp uốn, đã chứng tỏ ra thân phận cao quý của ông, ông đạp giày da cọ sáng đi ra, mỗi một bước đều chiết xạ ra ánh sáng sáng chói.



Trời ạ, thật là người đàn ông!



Mặt mũi này, thân thể này, giống như là siêu mẫu từ trên bục diễn đi xuống.



Quả thực còn lợi hại hơn một nghìn gấp trăm lần so với nhóm tiểu ca đẹp trai nhất của bà.



Bà chủ nhanh chóng chạy lên trước, ân cần nói: “Tiên sinh, chào ngài, ngài là tới nơi này vui chơi sao, tôi lập tức gọi các cô gái đẹp nhất đến phục vụ ngài, mặc cho ngài chọn.”



Lệ Quân Mặc nhàn nhạt liếc bà chủ, sau đó thấp giọng nói: “Đập tan nơi này.”



“Vâng, tiên sinh.”



Rằm rằm rằm, nhóm hộ vệ áo đen nhắc ghế bắt đầu đập phá quán.



Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, khách khứa, nhóm ngưu lang, các cô gái phục vụ đã sợ đến chạy trốn tứ phía, hiện trường loạn như nồi cháo heo.



Bà chủ hít một hơi lạnh, nhanh chóng chạy lên trước ngăn cản: “Đừng đập, tại sao muốn đập hội sở của tôi, dừng tay, các anh tất cả dừng tay cho tôi!”



Một hộ vệ áo đen trực tiếp đẩy bà chủ ngã trên mặt đất.



Bà chủ đau lòng đấm ngực dậm chân, vì sao, bà đến tột cùng đã làm sai điều gì?



Bước chân Lệ Quân Mặc không ngừng, ông trực tiếp quẹo vào khúc cua, đi trên hành lang, hỗn loạn sau lưng dường như không có một chút xíu quan hệ với ông.



“Tiên sinh, chính là phòng này.” Tống Minh chỉ vào một phòng rồi nói.



Lệ Quân Mặc nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, đây là phòng cao cấp nhất của hội sở này, nghe nói bà tìm hai tiểu ca giỏi nhất. Ha, không có tiền trả nợ cho ông lại có tiền đi chơi trai.



Tống Minh lấy ra thẻ mở cửa, quét cửa phòng.



Cửa phòng bị đẩy ra, Lệ Quân Mặc nhắc chân dài đi vào, nhưng ông chỉ là đứng ở huyền quan chỗ, không thâm nhập.
Chương 1241:

Thế nhưng vị trí này của ông đã có thẻ thấy rõ ràng tất cả diễn ra trong phòng.

Trong phòng, Lâm Thủy Dao cầm một ly rượu trong tay, bà đang chơi đoán số uống rượu cùng hai tiểu ca.

Tửu lượng của bà không tốt, đã ngà ngà say.

“Tới, chúng ta đoán tiếp.”

Lâm Thủy Dao không chịu thua, bà lại chơi tiếp, thế nhưng đêm nay bà không được may. lắm, lại thua.

“Không được, tôi không thể uống rượu, như vậy đi, các anh có thể hỏi một câu hỏi, tôi sẽ trả lời.” Trên gò má Lâm Thủy Dao ửng hai vệt đỏ ửng minh diễm động nhân, giọng nói mềm mại mềm nhu.

Một tiểu ca hỏi: “Cô có bao nhiêu người bạn trai rồi?”

Lâm Thủy Dao say, hàng mi dài khẽ động, bà mơ mơ màng màng sắp nhắm mắt, sau đó đưa đầu ngón tay ra: “Một, hai, ba, bốn…N cái, ôi, nhiều lắm, tôi đếm không hết.”

Tống Minh đứng ở ngoài cửa nghe những lời này thái dương giần giật, anh ta thận trọng nhìn sắc mặt tiên sinh nhà mình.

Sắc mặt Lệ Quân Mặc đã âm trầm có thể nặn ra nước, kỳ thực câu hỏi vừa rồi làm ông cũng rất tò mò.

Sau khi với ông, bà từng có người đàn ông khác hay không?

Hiện tại ông có được đáp án, có, bà có cả N người.

Lệ Quân Mặc lạnh lẽo nhếch môi, nụ cười âm u, giống như con mèo chộp được chuột.

Ba người trong phòng hồn nhiên không biết.

Hai tiểu ca kia nhìn Lâm Thủy Dao, người phụ nữ khi say rượu lại lộ vẻ quyến rũ đến lạ.

Một vị tiểu ca trong đó cười hỏi: “Thế giữa mấy người bạn trai đó, cô không thích nhất là ai?”

“Đương nhiên là… Là cái tên gọi Lệ Quân Mặc kia, đúng, chính là anh ta!” Lâm Thủy Dao hàm hồ đáp: “Tôi tuyệt không thích anh ta, không, là chán ghét anh ta mới phải.

Hơn nữa còn là vô cùng vô cùng ghét anh ta, anh ta có gì đặc biệt hơn người, không phải là dáng dấp đẹp trai một chút, vóc người đẹp một chút, có tiền hơn một chút thôi sao?”

*Dao Dao!” Lúc này một người xông vào, Liễu Anh Lạc tới.

Liễu Anh Lạc ở phòng cách vách nghe được động tĩnh bên ngoài, nghe nói có người muốn đập nát hội sở, bà mới vừa kéo cửa phòng ra, trên hành lang toàn là hộ vệ áo đen, mà Lệ Quân Mặc đứng ở trong phòng, khí tràng âm u cường đại giống như là Diêm La đến từ địa ngục.

Liễu Anh Lạc giơ tay đỡ trán, Dao Dao, cậu đã bị bắt gian tại giường luôn rồi, bảo trọng!

“Lệ tổng, Dao Dao say rồi, làm phiền anh đưa cô ấy về nhà nhé, tôi đi trước.” Liễu Anh Lạc ung dung câu môi cười, xoay người rời đỉ.

Lâm Thủy Dao sau khi thanh tỉnh,…

“Anh Lạc, sao cậu lại đi, đừng đi mà…” Thấy Liễu Anh Lạc đi, Lâm Thủy Dao đứng lên, chạy đến đuổi.

Bởi vì say, bước chân của Lâm Thủy Dao có chút nghiêng ngả, lại còn không nhìn đường, chợt bà đụng phải một vách tường.

Ôi, cái trán đau quá.

Lâm Thủy Dao đưa tay xoa trán một cái, sau đó nâng đôi mắt say ngà nhìn lên, khuôn mặt anh tuấn của Lệ Quân Mặc lập tức vô hạn phóng đại trong tầm mắt bà.

Vừa rồi bà đụng phải ngực ông nhỉ, ngực người đàn ông này rộng và lạnh cứng như bức tường.

“Ấy, anh là… là…” Lâm Thủy Dao cảm thấy người đàn ông này rất quen mặt, bà đưa ngón tay ra.

Tống minh đứng bên đưa tay lau mồ hôi, Lâm tiểu thư cuối cùng cũng vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ, còn nhận thức được tiên sinh.

Lâm tiểu thư, cô mau chóng nhận sai đi!!

Lâm Thủy Dao say mềm nhìn bóng hình cao to trước mắt thân, người đàn ông anh tuần như thần linh, bà mơ hồ nói: “Anh là… ngưu lang mới tới à? Oa, vóc người này, gương mặt này, chậc chậc, chắc là trụ cột ở đây chứ gì! Ngưu lang đẳng cấp?”

Tông Minh: “…”

Lâm tiểu thư, cô có thể tỉnh táo lại được không! Cô xong rồi đó!
Chương 1242:



*Ghét thật, lúc nãy bà chủ lại không dẫn anh tới!” Nói Lâm Thủy Dao dí dỏm nháy mắt, ngón tay út trực tiếp móc lên chiếc cằm kiên nghị của Lệ Quân Mặc: “Ha ha, có khi nào anh lại là tư sủng của bà chủ kia không! Bằng không sao bà chủ lại không mang anh tới?”



Lệ Quân Mặc mặt không chút thay đổi, từ khi sinh ra đến giò lần đầu tiên ông bị coi thành ngưu lang đẳng cấp, còn cái gì mà tư sủng, bàn tay rõ ràng khớp xương siết thành quyền, còn phát ra tiếng “răng rắc” đáng sợ.



Nhưng nhanh chóng ông liền cong môi: “Làm sao, có muốn đêm nay tôi hầu hạ cô hay không?”



Giọng nói của anh ta cũng rất êm tai, trầm thấp từ tính…



thật sự quen thuộc…



Như là đã nghe qua ở đâu ấy!



Lâm Thủy Dao nhanh chóng hít vào một ngụm khí lạnh, con ngươi sạch sẽ không ngừng phóng đại, bà khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mắt này: “Anh… anh…”



Lệ Quân Mặc?



Ông là Lệ Quân Mặc!



Lâm Thủy Dao một thân men say vơi đi phân nửa, Lệ Quân Mặc đã tìm tới!



Tốt lắm, bà nhận ra ông rồi.



Lệ Quân Mặc nhắc chân dài, trực tiếp tiền lên, từng bước ép tới gần bà, khí tràng đáng sợ phóng ra toàn bộ, khóe môi mỏng lạnh móc ra đường cong châm chọc: “Nghe nói hôm nay có một phú bà không thiếu tiền tới đây, gọi ngưu lang giỏi nhất, nếu không… đêm nay cô bao tôi đi, tôi nhất định sẽ hầu hạ cô thật tốt, để cô thỏa mãn.”



Ông ép tới gần bà, Lâm Thủy Dao sợ đến không ngừng lui về phía sau, không biết tại sao, từ tận xương cốt bà dường như có một loại sợ hãi với người đàn ông này.



Ông đăm đăm nhìn bà, đôi mắt phượng đó giống như cơn lốc xoáy đen ngòm nguy hiểm, muốn nuốt chửng lấy bà.



Chợt đầu gối đụng phải mép giường, Lâm Thủy Dao trực tiếp ngã ngồi trên giường lớn mềm mại.



Trong tầm mắt tối sầm, hai bàn tay người đàn ông chống tại bên người bà, thân thể anh tuấn tôn quý trực tiếp từ trên cao phủ xuống.



Khuôn mặt tuần tú ông gần lại, nhìn ở khoảng cách gần như vậy,vẻ điển trai đó vẫn hoàn mỹ như trước, không chút tì vết.



Yêu nghiệt a yêu nghiệt, Lâm Thủy Dao cảm giác mình đã bị đầu độc rồi.



Bà nuốt nước miếng một cái, hai tay nhanh chóng chống đỡ lên bờ ngực rộng: “Anh nói… đêm nay anh muốn hầu hạ tôi?”



“Cô không thích?”



Chất giọng người đàn ông quá trầm thấp quá mềm nhẹ, mềm tới mức khiến xương cốt người muốn nhữn ra, thế nhưng Lâm Thủy Dao không rõ sao run lên, cảm thây mình sắp toi đến nơi.



Chuyện ông đưa bà đưa đến cục cảnh sát, rồi lại đòi bà mười tỷ một trăm triệu vẫn còn rõ mồn một trước mắt.



*Eh..” Đầu Lâm Thủy Dao nhanh chóng xoay chuyển: “Nhưng nghe nói anh rất đắt, tôi không có tiền.”



Lâm Thủy Dao lật túi quần túi áo ra, bên trong trống không.



“Ha ha…” Lệ Quân Mặc từ trong cổ họng bật ra tiếng cười đáng sợ: “Làm sao, hai tên ngưu lang này móc rỗng ví tiền cô rồi?”



Miệng thật độc!



*Tôi muốn đi vệ sinh!” Lâm Thủy Dao nhìn ông.



“Thật?”



“Đương nhiên là thật, tôi sắp không nhịn nổi!”



Lâm Thủy Dao liền đẩy ông ra, trực tiếp xông ra khỏi phòng.



Trong phòng có toilet, bà không đi mà chạy ra ngoài, bà muốn chạy trồn!



Lệ Quân Mặc bình tĩnh nhếch môi.



Lâm Thủy Dao chạy ra khỏi phòng, dùng sức chạy, bà rất sợ Lệ Quân Mặc sẽ đuổi theo.



Thế nhưng chạy chạy được một lúc liền bi thảm nhận ra, trên hành lang khắp nơi đều là hộ vệ áo đen, bọn họ ngay.



ngắn có thứ tự xếp thành hai hàng, kéo dài đến phần cuối.



“Lâm tiểu thư, boss mời cô trở về.” Lúc này hộ vệ khom người chào, dồn khí đan điền mở miệng.



Lâm Thủy Dao lúc đầu vốn không muốn đi vệ sinh, hiện tại cũng bị chiến trận lớn như vậy dọa cho muốn tè ra quần.
Chương 1243:



Hộ vệ ngăn đường, bà không còn cách nào bèn cúi đầu liền đi vào toilet.



Lúc này ngoài cửa truyền đến một chuỗi tiếng bước chân trầm ổn, Lệ Quân Mặc tới, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Người đâu?”



“Chủ tịch, ở trong phòng vệ sinh.”



Lệ Quân Mặc xoay người đi vào.



Nguy rồi, ông tới!



Lâm Thủy Dao giật mình, bà không thể để ông tìm ra được, bà nên trồn đi, nhưng là trồn ở chỗ nào đây?



Nhà vệ sinh này lại lớn như vậy.



Có rồi, có một cái thùng rác rất to, còn mới tinh, chắc vừa mới thay, bà nhanh chóng chạy tới, mở thùng rác ra, sau đó ngồi vào, rồi đậy nắp thùng rác lại.



Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng vệ sinh mở ra.



Vài hộ vệ áo đen đi đến, bắt đầu lục soát, Lệ Quân Mặc đi vào phía sau, người đàn ông một tay đút trong túi quần móc một điều thuốc ra, đặt thuốc trên môi, ông hơi cúi đầu đốt thuốc.



Ông bắt đầu phả ra làn khói trắng.



Lâm Thủy Dao ngồi xổm trong thùng rác, bà có thể xuyên thấu qua lỗ trên thùng thấy rõ ràng tình huống bên ngoài.



Vài hộ vệ áo đen nghiêm túc lục soát nhưng không tìm được người: “Tiên sinh, không tìm được Lâm tiểu thư.”



Không tìm được thì mau đi chỗ khác mà tìm đi!!



Lâm Thủy Dao len lén nhìn về phía Lệ Quân Mặc cách đó không xa, hộ vệ áo đen đã lùi đến phía sau ông, ông hít một hơi thuốc thật sâu, tư thế ung dung giống như là đề vương cao cao tại thượng.



Khói lượn lờ mơ hồ dung nhan anh tuắn, giữa hai ngón tay mang theo ngọn lửa đỏ thắm, đôi mắt phượng sâu thẩm xuyên thấu qua làn khói nhàn nhạt mà sắc bén quét quanh nhà vệ sinh, sau đó rơi vào trên thùng rác.



Lâm Thủy Dao sợ đến co rụt lại, ôm chặt chính mình, không lẽ ông đã phát hiện ra bà?



Cặp mắt người đàn ông này giống như là chim ưng ung dung nhìn con mồi trong màn đêm, vô cùng đáng sợ.



“Các cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn đi tiểu.” Lệ Quân Mặc luôn luôn ưu nhã tôn quý lộ ra vài phần ngoạn vị tà tính.



“Vâng, tiên sinh.” Tất cả mọi người lui ra ngoài.



Lâm Thủy Dao núp trong thủng rác thở dài một hơi, ông không phát hiện ra bà, ông chỉ là muốn đi tiểu.



Lúc này bên tai vang lên tiếng bước chân trầm ổn, từ xa đến gần, hướng tới chỗ bà.



Có ý gì?



Không phải ông muốn đi tiểu sao, tại sao lại đi tới chỗ bà?



Lâm Thủy Dao nâng mắt lên, chỉ thấy người đàn ông đã đi tới, trong tầm mắt của bà đều là thất lưng căng chặt của ông, dây lưng màu đen, còn có dây kéo quần.



Người đàn ông cầm điếu thuốc đặt giữa những ngón tay lên đôi môi mỏng, lòng bàn tay to đầy đặn đặt trên chiếc thất lưng màu đen: “xoát” một tiếng rút ra thắt lưng, ông còn kéo quần xuống, tư thế như đi tiểu.



Ông đây là… đi tiều vào thùng rác ư?



Máu nóng vọt thẳng lên đại não Lâm Thủy Dao, mặt bà đỏ như sắp nhỏ máu, sao không đi tiểu chỗ khác đi lại chạy tới nơi này hả, hả, hả?



Có ý thức giữ gìn vệ sinh nơi công cộng không hả?



Ông cố ý đúng không?



Hiện tại ông ngăn ở trước thùng rác, bà có thể nhìn rất chỉ là rõ ràng và sinh động nhất cử nhất động của ông, ông thực sự đang kéo dây kéo quần.



*A..” Lâm Thủy Dao hét lên một tiếng, đứng lên từ trong thùng rác.



Đưa ngón tay ra chỉ vào ông, vẫn còn run rẩy: “Lệ… Lệ Quân Mặc, anh biến… biến thái à?”



Lệ Quân Mặc trong miệng ngậm thuốc lá, hít một hơi thật sau, sau đó hướng về phía khuôn mặt nhỏ của bà từ từ phun khói ra, ông âm u tà nịnh câu môi mỏng: “Không trốn nữa à? Ra rồi?”



Khói thuốc xông vào mặt bà, Lâm Thủy Dao chau mày: “Anh biết rõ tôi ở chỗ này, còn… đi tiểu!”
Chương 1244:



Ông sao lại có mặt mũi làm ra loại chuyện như vậy thế hả?



Biến thái!



Lệ Quân Mặc nhướng mày: “Tôi đi tiểu là chuyện của tôi, nếu cô để tôi tiểu lên người cô thì đó là chuyện của cô.”



Nani(*}?



(‘) Cái này tác giả dùng đó, “nani” là cái gì trong tiếng Nhật.



Trong lòng Lâm Thủy Dao một vạn thảo nê mã(°*) đang phi ầm ầm, cái đồ… mặt người dạ thú!



(*Thảo nê mã: Là một câu chửi thề bên Trung, chữ “mã” ở đây còn có nghĩa là ngựa, chơi chữ.



Bà trước đây tại sao không phát hiện ông hư hỏng như vậy chứ.



“Cài lại thắt lưng cho tôi!” Lệ Quân Mặc lấy điều thuốc lá trên môi xuống tới, nhàn nhạt liếc mắt bà, bá đạo ra lệnh.



Lâm Thủy Dao rũ mắt nhìn, thắt lưng của ông đã tháo ra TÔI.



Tên cuồng khoe hàng này!



Lâm Thủy Dao nhanh chóng từ trong thùng rác nhảy ra ngoài: “Anh có tay thì tự cài lại đi, tôi muốn ra ngoài!”



Bà xoay người rời đi.



Thế nhưng mới vừa nhắc chân, một bàn tay rõ ràng khớp xương trực tiếp giữ lại cổ tay bà dùng sức kéo lại, bà liền rơi vào lồng ngực cứng rắn của ông.



Người đàn ông cằm bàn tay mềm mại không xương của bà đặt trên thắt lưng: “Mau cài lại cho tôi!”



Lâm Thủy Dao miễn cưỡng đứng thẳng người, bà muốn rút tay mình về, nhưng lại không thoát khỏi bàn tay ông.



Lâm Thủy Dao tức đến run rẩy cả người, lại chẳng thể làm gì được ông: “Được, cài thì cài!”



Bà vươn tay nhỏ bé kéo thắt lưng ông.



Lúc này đôi mắt phượng của Lệ Quân Mặc chọt híp một cái, bàn tay to đè lên vai thơm của bà, trực tiếp đẩy bà tới bên đài rửa mặt.



Lâm Thủy Dao còn chưa đứng vững, trong tầm mắt nhanh chóng tối sằm, người đàn ông đè ép qua đây, trực tiếp đầy bà vào lòng.



Cánh tay có lực kiện bóp chặt vòng eo nhỏ của bà, hai tròng mắt Lệ Quân Mặc u ám nhìn bà chằm chằm.



Lâm Thủy Dao tìm về quyền chủ động, bà chậm rãi gợi lên môi đỏ mọng, giọng nói mềm nhẹ hỏi: “Lệ tổng, anh làm sao vậy, tôi đang gài dây lưng cho anh mà.”



Ngón tay của bà như có như không ma sát lên hông ông.



Lệ Quân Mặc tuy là mấy năm nay bên người không có người phụ nữ nào, nhưng biết bà đang làm gì, bà là cố ý, cố ý châm lửa: “Cô muốn làm cái gì?”



“Lệ tổng, anh cứ dây dưa tôi không thả, tôi hẳn là người hỏi anh muốn làm gì?”



Lâm Thủy Dao đột nhiên nghĩ đến một ván đề, bà chớp đôi mắt sóng nước nhìn ông: “Lệ tổng, nghe nói mấy năm nay anh cũng không gần nữ sắc, vậy anh sẽ không… chỉ làm có một lần đấy chứ? Chính là lần kia với tôi?”



Nói đến chỗ này, Lệ Quân Mặc liền mím môi mỏng, bởi vì ông từ trên mặt của bà thấy được ý cười.



Bà đang chê cười ông.



Hoàn toàn chính xác, ông lớn tuổi như thế rồi vậy mà mới chỉ làm một lân.



Lâm Thủy Dao có được đáp án, bà cười đến là xán lạn, sau đó nhón chân lên, hôn lên đôi môi mỏng của Lệ Quân Mặc.



Lệ Quân Mặc đột nhiên bị hôn liền cứng đờ.



Môi của bà thơm mềm, cảm giác tỉnh tế mềm mại như cẩm ngọc quen thuộc như vậy, trong nháy mát liền thức tỉnh ký ức về một đêm hơn 20 năm trước kia, ham muốn trong cơ thể ông cũng như hạt mầm từ dưới đất chui lên, điên cuồng hướng đến bên ngoài đâm chồi.



Lâm Thủy Dao lui xuống, bà nhìn ông: “Thích không?”



Bà hỏi một câu, hỏi ông có thích hay không.



Yêu tỉnh này.



Lý Kỳ kia mắng không sai, bà chính là hồ ly tinh.



Bàn tay to của Lệ Quân Mặc bóp chặt vòng eo mềm mại của bà, trực tiếp chặn lại môi bà. Con ngươi Lâm Thủy Dao co rụt lại, bà thật không ngờ bà nhẹ nhàng trêu chọc ông một chút, ông lại phản ứng lớn đến thế.



Quả nhiên là quỷ chết đói nhiều năm chưa chạm qua người phụ nữ, cặp mắt Lâm Thủy Dao nhanh chóng lóe lên vài phần ranh mã, vậy thì dễ rồi.



Lệ Quân Mặc không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn bà, chỉ thấy bà chớp đôi mắt đen ươn ướt nhìn ông, trong vô cùng kinh ngạc lộ ra vài phần ngốc nghếch, rất câu người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom