• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 428-432

Chương 428: Bị Thương

Anh muốn bảo xe taxi dừng lại, anh không muốn để
cô đi, anh có rất nhiều lời muốn với cô, nói cho cô biết
anh cho tới bây giờ không có không cần cô, nói cho cô
biết ở Hạ gia anh cùng Hạ Nghiên Nghiên cái gì cũng

chưa xảy ra…

Không biết từ khi nào, cô đã khảm sâu vào xương,
vào máu trong sinh mệnh anh, anh vốn tưởng rằng
mình có thể chịu được cô rời đi, dù sao nhiều năm
anh đã chịu đựng thống khổ đến thế, đã quen mùi đau
khổ, đêm tối cùng cô đơn hệt như một phần cuộc sống

anh, như bóng với hình.

Thế nhưng, cô là ngoài ý muốn trong cuộc đời anh, cô
cho anh ấm áp, ngọt ngào, che chở, trông gác… Giống
như ánh dương đột nhiên soi sáng đến đỉnh đầu anh,
anh những tưởng, bản thân mình không bị thượng đề

vứt bỏ, anh cũng có thể có được vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng tất cả giống như đóa bọt biển dưới ánh mặt
trời mộng ảo nhất, ngón tay khẽ chạm một chút, đã vỡ tan.

Chương 428: Bị Thương
Giấc mộng ấy của anh, đã tỉnh rồi.

Lục Hàn Đình cảm thấy cổ họng ngai ngái, máu lúc
nãy ở phòng tắm tắm vừa rồi từ lồng ngực trào lên, rất
nhanh “phụt” một tiếng, anh trực tiếp phun ra một

ngụm máu tươi.

Cước bộ chậm rãi ngừng lại, dáng người cao lớn của

anh khẽ lắc lư, “rằm” ngã thẳng xuống đắt.

Rất nhiều người qua đường vây quanh.

“Anh gì ơi, anh làm sao vậy, mau gọi xe cứu thương!”

“Trời ạ, máu nhiều quái”

Ánh mắt mọi người hoảng sợ rơi trên quần tây đen
của Lục Hàn Đình, nơi đó có tảng lớn mảng lớn máu
tuôn ra ngoài, rất nhanh đã chảy thành sông, nhìn mà

giật mình.

Chỗ đó của anh… hình như bị thương.

Lục Hàn Đình ngã xuống đất, cặp mắt đỏ tươi vẫn cố

chấp khóa chặt hướng kia, thế nhưng, xe taxi kia
chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt anh, không thấy

được gì nữa.

Cô đi thật rồi.

“Quán Quán…”

Anh khàn khàn nỉ non tên cô, hai mắt nhắm nghiền,
trong nháy mắt mới phát giác viền mắt nóng hỏi, rất
nhanh đã có một giọt lệ từ bên trong chảy xuống, rồi

từ từ biến mắt trong mái tóc anh.

Lúc Lục Hàn Đình mở mắt ra đã ở trong bệnh viện,
trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, đập

vào mắt là màu trắng lạnh như băng.

“Hàn Đình, cháu tỉnh rồi à2” Giọng Lục lão phu nhân

truyền đến.

Lục Hàn Đình quay đầu liền thấy lão phu nhân canh

bên mép giường, còn có quản gia bác Phúc, thư ký
của anh Nghiêm Kiên, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc,

lão phu nhân khóc qua, viền mắt bà hồng hồng.

“Bà nội…” Lục Hàn Đình khẽ cử động, nhưng vết
thương dưới thân nháy mắt bị kéo đau nhức, trên trán

của anh toát ra mồ hôi lạnh.

Lão phu nhân nhanh chóng ngăn lại: “Hàn Đình, bây
giờ cháu không nên cử động, bác sĩ nói vết thương
phía dưới quá sâu, tuy là phẫu thuật rồi, thế nhưng về
sau sẽ ảnh hưởng đến… tính phúc(*) của cháu, về sau

cháu rất có thẻ… bất lực…”

(*) Đời sống tình dục.

Lão phu nhân nói nước mắt lại xuống, đây chính là
cháu trai cưng của bà, bà không ãm được chất rồi, cơ

thể anh vậy mà bị thương nặng như vậy.

Đây chính chuyện cả đời.

Lục Hàn Đình không cảm thấy bất ngờ, Hạ Nghiên

Nghiên, còn mang theo thành phần thuốc mê, anh
khắc chế không nổi đem Hạ Nghiên Nghiên trở thành
cô, cho nên chỉ có thể tự vào phòng tắm lấy dao đâm

chính mình.

Suốt quá trình anh đều kiệt lực chịu đựng cơn đau,
trên đường cái đuổi theo xe cô, anh không thể kiên trì

được nữa, ngã xuống.

Còn dấu ô mai trên giường đó, là Hạ Nghiên Nghiên
tự làm chính mình bị thương, cô ta vì đạt được mục
đích mà không từ thủ đoạn, không tiếc hủy đi màng

trinh của mình.

“Hàn Đình, đây là xảy ra chuyện gì, sao cháu có thể ra
tay với mình ác như vậy, chuyện này liên quan đến
tính phúc của cháu, cháu có con cháu sau này, cháu

ăn nói thế nào với Quán Quán đây hả?”

Lục Hàn Đình cầm tay lão phu nhân: “Bà nội, cháu xin

lỗi, cháu đã… ly hôn với Quán Quán…”

Chuyện này không gạt được, Lục Hàn Đình chọn nói

thẳng ngay giờ.

Lục lão phu nhân cứng đờ: “Cái gì?”

“Bà nội, cô ấy ở lại bên cạnh cháu thực sự rất khổ
cực, cháu không hối hận đã đâm chính mình, ít nhất
cháu vẫn sạch sẽ thuộc về một mình cô ấy, chưa bao
giờ phản bội, nên cháu cầu xin bà, đừng tìm cô ấy, để

cô ấy đi đi thôi.”

Chương 429: Đến Cục Dân Chính Ký Giấy Ly Hôn

Lục lão phu nhân run sợ hồi lâu, nói không nên lời, bà
cúi đầu nhìn người đàn ông đang phủ phục trên đùi

bà: “Nhưng Quán Quán đi rồi, cháu làm sao bây giờ?”

Lục Hàn Đình căng đôi môi mỏng tái nhợt: “Chỉ là

cuộc sống sẽ như trước kia, cháu sớm đã quen rồi.”

Giọng anh khàn khàn, yếu ớt, tĩnh mịch, lại tự giễu.

Lục lão phu nhân chảy nước mắt, đau lòng sờ sờ mái
tóc ngắn của Lục Hàn Đình, đàn ông Lục gia ai nấy

đều là kẻ sỉ tình, bất kể là bố anh, hay là anh.

Lúc này lão phu nhân thậm chí không biết mình có
làm sai không, cuộc cưới thay này quá vội, ngoại trừ
khiến lòng anh càng chằng chịt vết sẹo, còn lưu lại

anh một thân tổn thương.

“Được, bà nội đồng ý với cháu, không đi tìm Quán
Quán, Quán Quán là cô gái tốt, các cháu đã đều lựa
chọn buông tay, bà nội không còn lời nào để nói,

nhưng từ ngày hôm nay trở đi, cháu nhất định phải

tích cực phối hợp trị liệu, dù là trị liệu vết thương trên

người cháu, hay là bệnh mất ngủ và bệnh tâm lý kia,

chuyện này cháu có đồng ý với bà không?”

Lão phu nhân lập tức dường như già đi nhiều tuồi, dù
sao tuổi tác bà đã rất lớn, không ở cùng được cháu
trai mấy năm, người cháu này khiến tâm bà không

cách nào yên được.

Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Được ạ.”

Diệp Linh nhận được điện thoại nhanh chóng mở cửa
nhà trọ, Hạ Tịch Quán đứng bên ngoài, viền mắt cùng

mũi đều đỏ bừng, dáng vẻ thất hồn lạc phách.

“Quán Quán, cậu sao vậy, mau vào đi!” Diệp Linh lôi
Hạ Tịch Quán vào: “Quán Quán, tay cậu sao lạnh thế,
trên người ngươi cũng lạnh như khối băng, đến tột

cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Trước đây Hạ Tịch Quán có dòng máu trân quý hộ

thệ, quanh năm trên người cô đều rất ám áp, Diệp

Linh thích nhất ôm cô, đây quả thực là lần đầu tiên cô

ấy phát hiện trên người cô hệt như tảng băng.

Hạ Tịch Quán khóc đến sưng đỏ mắt nhìn Diệp Linh,
khàn khàn nói: “Linh Linh, bây giờ tớ không có nhà để

về, cậu có thể cho tớ ở nhờ vài đêm được không?”

“Nói cái gì đó, chỗ của tớ chính là nhà của cậu, cậu
muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, nói cho tớ biết chuyện
gì xảy ra, muộn thế này lại chạy đến đây, là gây gỗ với

Lục tiên sinh à?”

Đôi mắt trong veo của Hạ Tịch Quán nhanh chóng
dâng lên tầng hơi nước trong suốt, nước mắt lại muốn

rơi xuống: “Không, tớ và Lục tiên sinh… ly hôn rồi.”

“Cái gì?” Diệp Linh cảm giác lỗ tai mình nỗ tung, cô ấy
không thể tin nói: “Cậu cùng Lục tiên sinh ly hôn? Từ
từ đã, cậu chậm rãi kể cho tớ cũng được, ăn cơm tối
chưa, tớ hâm đồ ăn giúp cậu, ăn no bụng trước đã rồi

nói sau.”

Điều cô bạn thân quan tâm vẫn luôn là cô ăn có no

không, Diệp Linh không biết nấu ăn, nhưng trong căn

hộ có dì giúp việc, cô đặt đồ ăn trong lò vi sóng hâm
nóng, lại bưng một ly sữa bò nóng đưa tới, bảo Hạ

Tịch Quán vừa ăn vừa nói.

Hạ Tịch Quán không nói thêm gì, chỉ là kể hết chuyện

hôm nay xảy ra ở Hạ gia cho Diệp Linh.

Diệp Linh tức giận võ bàn: “Mẹ kiếp, Hạ Nghiên
Nghiên con đĩ này, tớ thật muốn xé rách con ả, nhưng
Lục tiên sinh quá làm tớ không ngờ đấy, anh ta vậy
mà vượt rào, tớ đã nói rồi mà, chuyện Hạ Nghiên

Nghiên đã cứu anh ta là một phiền phức lớn.”

Hạ Tịch Quán cúi cái đầu, im lặng ăn một miếng cơm,

không hề có hứng nhai trong miệng.

Chương 430: Thất Tình
“Ly hôn thì ly hôn, chả có gì to tát cả, một thằng đàn
ông không quản được thân dưới mình không đạp đi
thì giữ lại làm gì? Nhưng mà Quán Quán này, ly hôn
phải tiền bạc sòng phẳng, anh ta ngoại tình trước, để
cậu trở thành cô gái có một đời chồng, phải để anh ta
bồi thường vật chất cho cậu, tốt nhất phải kêu anh ta
để cậu cổ phần công ty!”
“Tớ không muốn tiền anh ấy…”
“Cái gì Quán Quán, đầu cậu có phải bị úng rồi hay
không, cậu không tiêu tiền anh ta là chờ đấy anh ta
đưa tiền cho Hạ Nghiên Nghiên tiêu sao?”
Giọt nước mắt trong hốc mắt Hạ Tịch Quán đột nhiên
rơi xuống, trong tay cô còn cầm đôi đũa, chỉ là cúi đầu
lã chã rơi nước mắt, bộ dáng kia cực kỳ đáng thương.
Diệp Linh hoảng hốt, nhanh chóng ôm lấy cô, tay chân
luống cuống vỗ võ lưng cô, an ủi: “Sao lại khóc chứ,
đừng khóc đừng khóc, chúng ta không cần đồng nào
nữa, không cần thứ tiền dơ bẩn của anh ta, về sau tớ
mỗi ngày nguyền rủa anh bắt lực, nhìn anh ta làm sao
còn chơi gái!”
Diệp Linh tức giận răng căn nghiền răng, một bên vừa
chửi, một bên lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Hạ
Tịch Quán.
Thế nhưng không thể lau hết được, Hạ Tịch Quán
không ngừng khóc, khóc đến cả người cũng bắt đầu
run lên, khóc thút thít.
Diệp Linh đau lòng không chịu được, cô và Hạ Tịch
Quán cùng nhau lón lên, tính cách Hạ Tịch Quán cô
rất rõ ràng, kiên cường, độc lập lại dũng cảm, dù cho
chín năm trước bị ném đến ở nông thôn, cô ấy cũng
chưa từng thấy cô khóc đến như vậy.
“Quán Quán, đừng khóc, vì thằng đàn ông cặn bã đó
rơi nước mắt không đáng, còn có thể bị đám tiện nhân
Hạ Nghiên Nghiên kia chê cười.” Diệp Linh dịu dàng
khuyên.
Hạ Tịch Quán giơ tay lên lau lung tung nước mắt thắm
đầy mặt, nhưng càng lau càng chảy nhiều hơn, hai
mặt cô đâm lệ mông lung nhìn Diệp Linh, nghẹn ngào
nói: “Tớ biết… biết cả, nhưng trong lòng tớ vẫn… rất
đau, Linh Linh, tớ thật… thật sự thích anh ấy, anh ấy
là… người đàn ông đầu tiên mà tớ thích, tớ không
muốn… cùng anh ấy ly hôn, một chút cũng không muốn…”
Diệp Linh lau nước mắt và nước mũi cho Hạ Tịch
Quán: “Tớ biết, tớ đều biết, Quán Quán, vậy cậu cứ
khóc đi, tớ giúp cậu, khóc cho tất cả quá khứ sẽ trôi
qua này.”
Hạ Tịch Quán ôm lấy Diệp Linh, không ngừng khóc,
thì ra… cảm giác thất tình lại khó chịu như vậy.
Cô mắt Lục tiên sinh rồi.
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Hạ Tịch Quán đến cục dân chính, Lục Hàn Đình
đã đến, hôm nay Lục Hàn Đình mặc chiếc áo khoác
xanh đen, bên trong mang áo lông mỏng màu đen, cả
người toát ra vẻ lạnh lùng cắm dục, cao không thể chạm.
Nhưng sắc mặt anh rất xấu, dưới khuôn hàm kiên nghị
đã lún phún râu, dưới mắt là quằng thâm đen sì, còn
có vẻ tái nhợt đau ốm.
Đương nhiên trạng thái của Hạ Tịch Quán cũng không
khá hơn, tối hôm qua cô khóc một đêm, Diệp Linh
không ngừng dùng trứng gà đắp mắt cho cô, nhưng
nhìn vẫn rất sưng đỏ.
Bốn mắt chạm nhau, Hạ Tịch Quán nhàn nhạt dời đi
ánh mắt: “Chúng ta vào thôi.”
Lục Hàn Đình nhìn cô, khàn khàn gật đầu: “Ừ.”
Hai người đi tới bên trong, ngồi xuống ghế, nhân viên
công tác đưa giấy ly dị tới: “Lục tổng, Lục phu nhân,
hai người suy nghĩ kỹ chưa, nếu như đã suy nghĩ kỹ
thì ký tên ở dưới đây, ký xong hai người liền chính
thức ly hôn.”
Hạ Tịch Quán cầm bút lên, ở phía dưới ký xuống tên
của mình – Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình nhìn cô ký tên, sau đó anh cầm bút lên,
cũng ký xuống tên của mình.
Hai quyền giấy li hôn rất nhanh đã đưa đến, Hạ Tịch
Quán ra ngoài, ngày hôm nay gió rất to, mấy ngày nay
cô gầy đi rất nhiều, lại mặc phong phanh, sắc mặt tái
nhợt hệt như gió thổi qua là có thể ngã.
“Đi đâu, tôi đưa cô đi.” Lục Hàn Đình nhìn cô.
Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Cảm ơn, không cần.”
Hai người im lặng, đã từng là vợ chồng thân mật nhất
giờ đã trở nên xa lạ.
“Lục tổng…” Lúc này Diệp Linh đi tới, kéo Hạ Tịch
Quán ra phía sau mình: “Anh và Quán Quán đã ly
hôn, sau này thì sao, Quán Quán xe khẳng định không
thiếu, sẽ có rất nhiều chỗ kế bên tài xế chờ cậu ấy tới
chọn, cũng không cần anh nhọc tâm, làm đúng quy
cách của người tiền nhiệm, hy vọng anh có thể ưu
nhã biến mắt, mà không phải như xác chết vùng dậy
luôn đem đến cho Quán Quán đau khổ, Quán Quán,
ta đi thôi!”

Chương 431: Trúng Kế
Diệp Linh đưa Hạ Tịch Quán đi, hai người lên chiếc
Ferrari, rất nhanh đã biến mắt.
Lục Hàn Đình đứng tại chỗ nhìn về hướng chiếc xe
thể thao biến mất, anh biết Diệp Linh rất oán giận
mình, vừa rồi cô ấy còn mắng chửi anh. Nhưng thời
khắc này cũng chỉ có cô bạn thân Diệp Linh ở bên
cạnh cô, cô có lẽ sẽ bớt khổ sở hơn, rất nhanh nỗi
đau ấy rồi cũng sẽ biến mắt.
Lục Hàn Đình rên một cái tiếng, vằng trán vả ra mồ
hôi lạnh.
“Lục tổng, chúng ta mau trở về bệnh viện thôi! Miệng
vết thương của anh phải tĩnh dưỡng, hơn nữa thương
thế kia liên quan đến chuyện trọng đại, lão phu nhân
đã mời đoàn đội chuyên nghiệp y học qua đây trị liệu
cho anh rồi.” Thư ký Nghiêm Kiên nhanh chóng chạy tới.
Lục Hàn Đình tổn thương ở chỗ hiểm, lão phu nhân
rất lo lắng, bà gọi đoàn đội qua đây trị liệu, ngày hôm
nay bác sĩ đều không đồng ý anh ra ngoài, nhưng anh
vẫn cứng đầu đến.
“Thương thế của tôi không cần nói cho Hạ Tịch Quần,
tôi không muốn bắt luận kẻ nào ở trước mặt cô ấy nói
lung tung một chữ, thư ký Nghiêm, anh hiểu không?”
Đôi mắt dài hẹp thâm trầm sắc bén của Lục Hàn Đình
quét tới.
Nghiêm Kiên nhanh chóng gật đầu: “Vâng chủ tịch.”
“Trở về đi.”
Lục Hàn Đình vào chiếc Limo sang trọng, lúc này điện
thoại trong túi anh vang lên, là Hạ Nghiên Nghiên gọi.
Lục Hàn Đình không có biểu cảm gì, giữa ấn đường
anh tuần phủ một tằng sương lạnh như băng, chuyện
thứ ba anh đã hoàn thành, về sau Hạ Nghiên Nghiên
đã không còn bắt kỳ quan hệ gì với anh rồi.
Lục Hàn Đình động tay, trực tiếp kéo số Hạ Nghiên
Nghiên vào danh sách đen.
“Lục tổng, anh có muốn phái người xử lý hai mẹ con
Lý Ngọc Lan Hạ Nghiên Nghiên này xong không?”
Nghiêm Kiên thấp giọng dò hỏi.
Lục Hàn Đình quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa
sổ, lãnh đạm cong lên đôi môi mỏng: “Không cần, tôi
tin tưởng Hạ Tịch Quán chẳng máy chốc sẽ giải quyết
hết bọn họ.”
Hạ gia.
Hạ Nghiên Nghiên không gọi được Lục Hàn Đình, cô
ta biết Lục Hàn Đình đã kéo cô ta vào danh sách đen
rồi, cô ta tức giận ném điện thoại lên ghé sofa.
Lúc này Lý Ngọc Lan đi tới, sắc mặt vui mừng, kích
động nói: “Nghiên Nghiên, nói cho con biết một cái tin
tốt, vừa rồi mẹ nghe được Lục Hàn Đình và Hạ Tịch
Quán đã đến cục dân chính ly hôn đấy!”
Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng nhảy dựng trên ghế
sofa, gương mặt kinh hỉ: “Thật vậy chăng, bọn họ thực
sự ly hôn?”
Lý Ngọc Lan chắc chắn gật đầu: “Vô cùng chính xác
đó, giấy li hôn đã nhận hết rồi, Nghiên Nghiên, con
trao lần đầu cho Lục Hàn Đình, là người đàn bà của
cậu ta, chỉ cần con cố gắng thêm chút nữa, con chính
là Lục phu nhân!”
Nhắc tới lần đầu, Hạ Nghiên Nghiên có chút không
vui, bởi vì Lục Hàn Đình căn bản cũng không chạm
vào cô ta.
Cô ta lấy được liều thuốc kích tình mãnh liệt nhất, lúc
đó Lục Hàn Đình đã đè cô ta xuống giường, đã đem
cô ta trở thành Hạ Tịch Quán, anh đã ý loạn tình mê
rồi, nháy mắt sẽ thành công.
Thế nhưng Lục Hàn Đình đột nhiên bứt ra đi phòng
tắm, không biết anh dùng biện pháp gì, vậy mà chịu
đựng qua liều thuốc này.
Chung quy, nghị lực của Lục Hàn Đình người đàn ông
này không thể phá vỡ, với khả năng tự chủ mà người
thường không thể sánh được, thâm trầm đến đáng sợ,
kế hoạch của cô ta đã thất bại.
Không còn cách nào, cô ta chỉ có thể tự mình động
thủ tự phá màng trinh của mình.
Nhưng bây giò nghe được tin tức bọn họ đã ly hôn,
Hạ Nghiên Nghiên cảm thấy hết thảy đều là đáng giá.
Chỉ cần cô ta cố gắng thêm một chút nữa thôi, cô ta
chính là Lục phu nhân.

Chương 432: Có Điểm Kỳ Lạ

Ngay lúc hai mẹ con đang vui vẻ, Hạ Chấn Quốc bước

xuống lầu, vội vã chuẩn bị xuất môn.

“Bó, bố đi đâu đấy?” Hạ Nghiên Nghiên hỏi.

Hạ Chắn Quốc nói: “Bố phải ra ngoài một chuyến, vừa
rồi Tịch Quán gọi điện thoại cho bố, nói là ông nội đã tỉnh rồi!”

Cái gì?

Hạ Nghiên Nghiên cùng Lý Ngọc Lan đồng thời cứng

đờ, hai người nhìn nhau, làm sao có thể?

Bọn họ đã hạ độc ông cụ rồi, dựa theo độc tính, ông

cụ phải xuống suối vàng rồi chứ?

“Bó, bố nói thật không, ông nội tỉnh rồi?”

“Đương nhiên là thật, bố ngay bây giờ đến bệnh viện,
hai người có muốn đi theo gặp ông cụ không?” Hạ

Chấn Quốc có gắng mời hai mẹ con.

Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên trở nên rất cổ quái, cô ta

từ chối nói: “Hôm nay con không đi được, bố đi xem

thế nào đi, mẹ vẫn còn ở cữ, con ở nhà với mẹ vậy.”

“Được, bố đi trước.” Hạ Chắn Quốc nhanh chóng biến mát.

Hạ Chấn Quốc vừa đi, Lý Ngọc Lan trực tiếp ngồi
phịch ở trên ghế sofa, bà ta vội vã cuống cuồng nhìn
về phía Hạ Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, đây tột
cùng là chuyện gì xảy ra, ông ta làm sao có thể thức
tỉnh chứ, ông ta muôn ngàn lần không thể thức tỉnh,
bằng không mười một năm trước chúng ta âm mưu
đẩy ngã ông ta xuống, thậm chí còn chuyện hạ độc
ông ta đều sẽ bị vạch trần, đến lúc đó chúng ta toi đời.”

Hạ Nghiên Nghiên đương nhiên cũng biết mọi chuyện
sẽ xấu đi, hiện tại Lục Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán ly
hôn, cô ta còn cách vị trí Lục phu nhân chỉ một bước,
cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện phát sinh

ngoài ý muốn.

“Mẹ, trước không nên hốt hoảng, con cảm thấy được

chuyện này có điểm kỳ lạ, con lén đến bệnh viện xem

thử thật hay giả.”

Hạ Nghiên Nghiên chạy tới bệnh viện, cô ta đội mũ
lưỡi trai vag kính râm, rất sợ bọn Hạ Tịch Quán nhận
ra, hỏi quầy lễ tân, cô ta tìm được phòng bệnh của Hạ lão gia.

Đứng ở cửa phòng bệnh, cô ta nghe được bên trong
truyền đến tiếng reo kinh ngạc vui mừng Hạ Chấn
Quốc và Hạ Tịch Quán: “Ông nội, cuối cùng ông cũng

tỉnh rồi, con và bồ rất nhớ ông”

Rất nhanh bên trong lại truyền đến tiếng nói già nua,

như là của ông cụ: “Nước… nước…”

Hạ Nghiên Nghiên xuyên qua cửa kính nhìn vào bên

trong, chỉ thấy một bóng người cao tuổi nằm trên

giường, còn có một đôi bàn tay già nua thò ra, bị Hạ

Chấn Quốc và Hạ Tịch Quán nắm thật chặt.

Hạ Nghiên Nghiên trong lòng lạnh ngắt, cô ta không
biết khâu nào sai, cô ta chỉ biết là ông cụ thật sự đã

tỉnh lại.

Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng quay trở về Hạ gia,
nói chuyện này cho Lý Ngọc Lan.

Sắc mặt Lý Ngọc Lan trăng bệch, hoảng hồn: “Nghiên
Nghiên, bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây, toi rồi toi
rồi, đây chính là tội cố ý giết người, chúng ta sẽ vào tù mât.

Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên lập tức âm trầm: “Mẹ, mẹ
cuống cái gì, chuyện phạm pháp chúng ta cũng đã
làm, hiện tại chỉ có thể làm tiếp hoặc không làm, con
thấy bây giờ ý thức ông nội vẫn chưa hoàn toàn tỉnh
táo, nói chuyện cũng còn ngắt quãng, chúng ta còn cơ
hội, tối nay mẹ lẻn vào phòng bệnh, tiêm cho ông ta
một mũi, thuốc này không màu không vị, tuyệt đối sẽ

không bị phát hiện.”

Lý Ngọc Lan khiếp sợ nhìn Hạ Nghiên Nghiên:

“Nghiên Nghiên, con muốn mẹ đi?”

Hạ Nghiên Nghiên cầm Lý Ngọc Lan tay: “Mẹ, chuyện
này chỉ có thể để mẹ đi, lẽ nào mẹ không muốn sao,
chỉ cần mẹ đi, ông nội chết, chân tướng mười một
năm trước sẽ không ai biết, mẹ chính là Hạ phu nhân,
đến lúc đó con trở thành Lục phu nhân, cuộc sống tốt

đẹp của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi!”

Lý Ngọc Lan suy nghĩ một chút, trong ánh mắt cũng lộ
ra vẻ ác độc, bà ta gật đầu: “Được, mẹ đi, vĩnh tuyệt

hậu hoạn!”

Màn đêm phủ xuống, toàn bộ bệnh viện đều trở nên
yên tĩnh hơn, Lý Ngọc Lan tới, bà ta cải trang thành y
tá, đeo khẩu trang, đẩy ra cửa phòng bệnh ông cụ,

trong tay bà ta cầm ống tiêm Hạ Nghiên Nghiên đưa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom