Hot Cục Cưng Có Chiêu (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1100-1105

CHƯƠNG 1110

“Chuẩn bị một chút, chúng ta về Hải Thành.”

Thẩm Hạ Lan vừa đi ra khỏi cửa, nói với vệ sĩ ở bên cạnh mình.

“Vâng, mợ chủ.”

Vệ sĩ luôn nghe theo lời nói của Thẩm Hạ Lan, có thể nhìn ra trước đó Diệp Ân Tuấn đã căn dặn rồi.

Lúc Lâm Tử Thất đuổi theo, Thẩm Hạ Lan đã đi đến bộ phận nhập viện để quyết toán xuất viện.

“Này này này, Thẩm Hạ Lan, cậu không thể xuất viện, bộ dạng bây giờ của cậu không thể đi được, tớ phải đi tìm bác sĩ Tiêu.”

Lâm Tử Thất thấy Thẩm Hạ Lan khăng khăng làm theo ý mình, lập tức chạy đến phòng làm việc của Tiêu Niệm Vi.

“Bác sĩ Tiêu, cô mau đi xem đi, Thẩm Hạ Lan muốn xuất viện, cái này còn không tính là gì, cậu ấy còn muốn về Hải Thành. Cô cũng biết là tình trạng cơ thể của cậu ấy bây giờ căn bản là không được, nếu như trở về rồi, chuyện gì cũng ập đến, xảy ra chuyện gì, trở về Diệp Ân Tuấn biết được, còn không phải là lột da tôi sao.”

Lâm Tử Thất bô bô nói một lượt.

Tiêu Niệm Vi có chút sững sờ.

Tin tức Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện bây giờ cả thành phố đều biết rồi, cô ta cũng không cảm thấy có thể giấu được Thẩm Hạ Lan, chỉ là bây giờ Thẩm Hạ Lan muốn xuất viện, hơn nữa chuyện về Hải Thành có chút phiền phức.

“Tôi đi xem thế nào.”

Tiêu Niệm Vi đứng dậy đi đến bộ phận quyết toán.

Lâm Tử Thất nhắm mắt theo đuôi.

Tiêu Niệm Vi vừa đi được hai bước, điện thoại của cô ta lại vang lên.

Cô ta hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy là điện thoại của Lương Thiệu Cảnh không khỏi cảm thấy có chút sững sờ.

“Có chuyện gì?”

Bên phía Lương Thiệu Cảnh truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện này em biết rồi, anh định như thế nào?”

“Điều anh muốn nói là, cố gắng giữ Thẩm Hạ Lan ở lại trong bệnh viện, hơn nữa bảo vệ an toàn cho người ở bên cạnh cô ấy, đây là nguyên văn lời nói của Diệp Ân Tuấn.”

Lời nói của Lương Thiệu Cảnh khiến Tiêu Niệm Vi có chút sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra.

“Tương kế tựu kế?”

“Cũng không tính là vậy, nhưng chuyện này quả thật có chút phiền phức. Ân Tuấn vừa đi, người quản lý kia lập tức chết, hơn nữa thời gian chết và thời gian Diệp Ân Tuấn đến gần giống nhau, điều này Ân Tuấn có tình nghi, cần phải tiếp nhận điều tra, đương nhiên là không ra được. Ý của Ân Tuấn là xem xem tiếp theo đối phương có động tĩnh gì trước. Anh ấy sợ bản thân mình đi vào rồi, đối phương sẽ đặc biệt đối phó với Thẩm Hạ Lan, đến lúc đó thì thảm rồi. Ân Tuấn nhờ anh bảo vệ sự an toàn cho Thẩm Hạ Lan, điều này anh phải anh phải làm được cho người anh em của mình.”

Lương Thiệu Cảnh nói rất nhanh.

Tiêu Niệm Vi cười nói: “Sợ là không được rồi, Thẩm Hạ Lan đã đi đến bộ phận nhập viện làm thủ tục quyết toán rồi, định xuất viện.”

“Không phải chứ? Em không ngăn cô ấy lại.”

“Tại sao em phải ngăn cản?”

Tiêu Niệm Vi, thờ ơ nói, sau đó nhấc chân bước đi.

Lương Thiệu Cảnh cảm thấy nói chuyện với người vợ này thật sự sẽ bị làm cho tức chết mà. Cô ta luôn thờ ơ, ung dung như vậy, mà mỗi lần anh ta đều có thể để cô ta kích động đến mức mất đi lý trí.

“Tiêu Niệm Vi, em không phải là một bác sĩ nổi tiếng sao? Bây giờ sức khỏe của bệnh nhân không được tốt, em có thể để cô ấy xuất viện?”

“Em là một bác sĩ có sự linh hoạt, em không cảm thấy Thẩm Hạ Lan không thể xuất viện, thậm chí cô ấy muốn làm gì em cũng không quản được.”

Tiêu Niêm Vi nói xong thì cúp điện thoại luôn, không quan tâm đến Lương Thiệu Cảnh ở bên kia tức đến giậm chân.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Thất nhìn thấy có một cặp vợ chồng sống chung như vậy, nhưng cô cũng không phải là một người nhiều chuyện, lúc thấy Tiêu Niệm Vi không có ý đi ngăn cản, theo bản năng hỏi.

“Bác sĩ Tiêu, vết thương của Hạ Lan trở về Hải Thành không có vấn đề gì sao?”

“Có, sao có thể không có vấn đề chứ? Vết thương sâu như vậy.”

Lời nói của Tiêu Niệm Vi, khiến khóe miệng của Lâm Tử Thất hơi giật giật.

“Vậy cô còn không đi ngăn Hạ Lan xuất viện?”
Chương 1111

“Tôi ngăn cản cô ấy có thể nghe sao?”

Lời chất vấn này của Tiêu Niệm Vi ngược lại khiến Lâm Tử Thất có chút không còn lời nào để nói.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, người lo lắng nhất chính là Thẩm Hạ Lan, cô ấy sao có thể ở lại đây yên tâm dưỡng thương chứ?

“Nhưng….”

“Cô ấy muốn trở về, không ai có thể ngăn cản được, Diệp Ân Tuấn vì sự an toàn của cô ấy đã tìm chồng của tôi, cô yên tâm đi, ở phương diện này chồng tôi vẫn rất đáng tin. Đã như vậy, cô ấy muốn đi đâu thì đi, dù sao ở đây cô ấy cũng không yên tâm để dưỡng bệnh, ngược lại, nếu như cô ấy làm chuyện mà cô ấy muốn làm, sẽ có lợi với sự hồi phục bệnh của cô ấy.”

Nghe thấy Tiêu Niệm Vi nói như vậy, Lâm Tử Thất vẫn cảm thấy có chút không ổn.

“Nhưng viết thương của cô ấy….”

“Chẳng qua tôi sẽ đi theo cô ấy, ai bảo người bác sĩ như tôi số lại khổ như vậy.”

Tiêu Niệm Vi không quan tâm nói, nhưng Lâm Tử Thất nghe ra được một chút vui vẻ trong giọng điệu của cô ta.

Không phải chứ?

Cô ta định cùng với Thẩm Hạ Lan về Hải Thành?

“Cô cũng muốn đi Hải Thành?”

Lần này Tiêu Niệm Vi không trả lời, nhưng rõ ràng là ý này.

Lâm Tử Thất cảm thấy hai người phụ nữ này có thể điên rồi.

Cho dù bây giờ Quốc tế Hoàn Trí Thẩm Hạ Lan là chủ tịch chấp hành, nhưng những cổ đông thành tinh kia sao có thể nghe một người phụ nữ nhỏ nhoi như cô ấy chứ?

Lúc này trở về không phải là tìm sự ngược đãi sao?

Nhưng nhìn thấy bước chân gấp gáp của Tiêu Niệm Vi, Lâm Tử Thất không thể không đi theo.

Thẩm Hạ Lan đang quyết toán, lúc nhìn thấy Tiêu Niệm Vi đến, còn cho là cô ra đến ngăn cản mình xuất viện, vội vàng nói: “Niệm Vi, tôi có chuyện gấp nhất định phải về Hải Thành một chuyến. Cô đừng ngăn cản tôi.”

“Tôi không có ý định ngăn cản cô. Tôi chỉ đến để nói với cô, vết thương trên người cô không có tôi là không được, cô có thể trở về Hải Thành, đưa tôi đi theo cùng, vé máy bay cô bỏ ra, tôi khá là nghèo.”

Đối với một Quốc Tế Nhất Đao mà nói, cô ấy nói mình nghèo, Thẩm Hạ Lan thật sự muốn xem thường cô ấy luôn.

Nhưng cô vẫn gật đầu.

“Được, chỉ cần cô không ngăn cản tôi, vé máy bay đều là chuyện nhỏ.”

“Vậy tôi cũng phải trở về. Nhân tiện thăm Tống Đình và ba tôi.”

Lâm Tử Thất ở phía sau cũng đi lên. Nghe thấy Tiêu Niệm Vi muốn ứng tiền thanh toán vé máy bay, bản thân cũng tham gia vào.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn họ như vậy, không khỏi có chút cảm động.

“Cảm ơn hai người.”

“Nói linh tinh gì vậy, mau đi thôi.”

Ngược lại Tiêu Niệm Vi có chút gấp gáp.

Sau khi Thẩm Hạ Lan quyết toán xong, gọi điện thoại cho Lam Thần, bảo anh ta và Khương Hiểu ở lại đây chú ý đến chuyện của công ty, sau đó tự mình liên hệ với Phi.

Đương nhiên Phi sẽ nghe lời Thẩm Hạ Lan, lúc Thẩm Hạ Lan hỏi có thể vào thăm Diệp Ân Tuấn không, anh ta lắc đầu.

“Mợ chủ, chuyện này khá khó giải quyết, chúng ta không đi vào được.”

Kết quả như vậy Thẩm Hạ Lan cũng đã đoán được, vì vậy không quá thất vọng, chỉ khẽ nói: “Đi mua vé máy bay, ba vé, chúng tôi muốn về Hải Thành.”

Phi có chút muốn nói mà không nói được.

“Thế nào? Có lời muốn nói?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Phi hỏi.

Phi vội vàng nói: “Lần này Sếp Diệp xảy ra chuyện rõ ràng là có người cố ý nhắm vào, thời gian chọn trùng hợp như vậy, chắc chắn còn có chứng cứ khác, bây giờ Sếp Diệp không có ở đây, mặc dù vấn đề bảo vệ an toàn của cô có cậu Lương đảm bảo một chút, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu như cô trở về Hải Thành, ngộ nhỡ những cổ đông làm khó cô, Sếp Diệp không chắc chắc có thể giúp được cô, mợ chủ, cô vẫn nên suy nghĩ kỹ càng.”

Thực ra lời nói của Phi đã rất ẩn ý rồi.

Thẩm Hạ Lan nghe ra được ý của anh ta.
Chương 1112

Tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Ân Tuấn vẫn luôn bảo vệ cô, bây giờ Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, nếu như những người của công ty làm khó cô, có thể Phi sợ cô sẽ khóc.

Thẩm Hạ Lan khẽ cười.

Cô có khóc hay không cô cũng không biết, nhưng cô biết, lúc này cô nhất định phải giúp đỡ Diệp Ân Tuấn.

Chỉ cần Quốc tế Hoàn Trí vẫn là của cô với Diệp Ân Tuấn, chỉ cần nhà họ Diệp không đổ, cứu Diệp Ân Tuấn ra ngoài vẫn có khả năng. Nhưng một khi Quốc Tế Hoàn Trí bị người khác thâm nhập vào, nhà họ Diệp cũng đổi chủ, vậy thì lúc đó mới thật sự gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không linh, mà Diệp Ân Tuấn chỉ có thể ở trong tù, rất có khả năng bị giam cả đời không ra được.

Thẩm Hạ Lan biết, trước đây Diệp Ân Tuấn vì mình mà che mưa chắn gió, bây giờ đến lượt cô làm một chút gì đó cho Diệp Ân Tuấn, đương nhiên không nhiều như vậy.

“Trở về trước rồi nói.”

Thẩm Hạ Lan không nói rõ, nhưng thái độ vô cùng kiên định.

Phi thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, cũng không khuyên nữa, lúc này mới đi mua vé máy bay cho bọn họ.

Tiêu Niệm Vi nhìn Thẩm Hạ Lan, thờ ơ nói: “Vết thương của cô kiêng những động tác có biên độ lớn, nếu như có thể, cố gắng đừng động thủ, bên cạnh cô không phải còn có vệ sĩ sao? Trực tiếp bảo bọn họ ra tay là được rồi. Nếu không được, tôi mượn Lương Thiệu Cảnh cho cô mấy người.”

“Không cần, bản lĩnh của cô là được rồi.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Niệm Vi hơi sững sờ.

“Nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”

Thẩm Hạ Lan chỉ cười, không nói gì.

Thân thủ của Tiêu Niệm Vi thế nào Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng chắc chắn sẽ không kém hơn mình.

Cô cũng là sau khi đi theo Diệp Ân Tuấn mới phân biệt được hơi thở của người luyện võ với người bình thường không giống nhau.

Lâm Tử Thất hoàn toàn mông lung với cuộc đối thoại của bọn họ.

“Hai người nói cái gì vậy?”

“Nghe không hiểu thì ngủ đi, phụ nữ chỉ có nghỉ ngơi tốt mới có thể giữ gìn được sắc đẹp, không phải cô muốn tiến vào giới giải trí sao? Vẫn nên chăm sóc tốt cho chính mình đi.”

Lời nói của Tiêu Niệm Vi khiến khóe miệng của Lâm Tử Thất giật giật.

Người phụ nữ này quả thật quá đáng ghét rồi.

Thẩm Hạ Lan chỉ cười, nhưng nỗi lòng lại ngổn ngang.

Đối phương đối phó với Diệp Ân Tuấn như vậy, bây giờ cô và Diệp Ân Tuấn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cũng là cao nhân rồi.

“Đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi, người quản lý đã chết là ai?”

Câu này của Thẩm Hạ Lan vừa nói ra, Lâm Tử Thất lập tức sững sờ một lúc, sau đó có chút cười khổ nói: “Cậu đoán xem!”

“Tử Thất, bây giờ tớ không có tâm tư đoán những thứ này, rốt cuộc là ai?”

“Thành Lâm, trợ lý của Phương Nguyên.”

Câu này của Lâm Tử Thất vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.

Phương Nguyên?

Sao lại liên quan đến Phương Nguyên?

Cô không khỏi có chút đau đầu.

“Phương Nguyên nói như thế nào?”

Lâm Tử Thất lắc đầu nói: “Nói đến chuyện này cảm thấy có chút kỳ quái, Thành Lâm chết rồi, cảnh sát cũng đưa Diệp Ân Tuấn đi rồi, nhưng Phương Nguyên vẫn chưa lộ mặt. Tớ nghe nói tình cảm của Phương Nguyên và Thành Lâm rất tốt, thậm chí còn có người loan tin tình cảm của bọn họ không bình thường, có chút giống đam mỹ, hai người hiểu mà. Nhưng bây giờ Thành Lâm đột nhiên chết, Phương Nguyên không tỏ thái độ, không ra mặt, một chút tin tức cũng không có, hai người nói điều này có kỳ quái không?”

Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu lại.

Đây quả thật không phải là phong cách của Phương Nguyên.

Nếu như nói bây giờ Phương Nguyên làm loạn, thậm chí đi đến trại giam đánh Diệp Ân Tuấn một trận đều là bình thường, nhưng bây giờ lại yên tĩnh như vậy, luôn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy giống như có âm mưu gì đó đang được tiến hành.

Lẽ nào cái chết của Thành Lâm có liên quan đến Phương Nguyên?

Lần này Diệp Ân Tuấn bị hãm hại không phải là quỷ kế của Vu Phong mà là Phương Nguyên sao?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy khả năng đánh nhau của mình không đủ dùng rồi.
Chương 1113

Phi đã mua được vé máy bay.

Thẩm Hạ Lan và Tiêu Niệm Vi ra khỏi bệnh viện, lái xe của Tiêu Niệm Vi đi đến sân bay, nhưng lúc sắp đến sân bay, một chiếc Ferrari màu đỏ rực lao thẳng về phía họ.

“Cẩn thận!”

Lam Tử Thất sợ hãi toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng nắm tay lái, sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút tái nhợt, trên đầu chảy xuống một tầng mồ hôi lạnh.

Tiêu Niệm Vi bình tĩnh hơn, nhưng khóe miệng có hơi co rút.

Thẩm Hạ Lan vội vàng đạp phanh, tiếng lốp xe cọ xát trên đất phát ra tiếng kêu chói tai khiến người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Chiếc xe gần như sắp va vào nhau, nhưng cuối cùng đã dừng lại cách nhau một cm.

Tim Thẩm Hạ Lan đập thình thịch, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì cánh cửa xe Ferrari đã mở ra.

Phương Nguyên mặc một bộ đồ màu trắng bước xuống xe Ferrari, sau đó đi lại gõ cửa xe của Thẩm Hạ Lan.

Trái tim Thẩm Hạ Lan lộp bôp một tiếng.

Sau khi biết người chết kia là quản lý của Phương Nguyên thì Thẩm Hạ Lan đã suy nghĩ đến việc khi nào Phương Nguyên sẽ tìm mình, bây giờ còn chưa lên máy bay đã bị Phương Nguyên tìm đến, mặc dù không nằm ngoài dự đoán nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nhăn mặt khó chịu.

“Xuống xe, chúng ta nói chuyện.”

Giọng Phương Nguyên khàn khàn, dường như tâm trạng của anh ta không được tốt lắm.

Lam Tử Thất nắm tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Không được đi lại đó, lỡ anh ta chó cùng rứt gậu làm gì cậu thì sao? Đừng quên, bây giờ cậu còn đang bị thương.”

1113-cuc-cung.jpg


Lam Tử Thất bỗng thấy không vui.

“Cô là bác sĩ kiểu gì đấy, sức khỏe của cô ấy bây giờ như thế nào chẳng lẽ cô không biết.”

“Được rồi, đừng tranh cãi nữa, ở đây đợi tớ.”

Thẩm Hạ Lan xuống xe kết thúc cuộc tranh luận.

Trên người Phương Nguyên nồng nặc mùi thuốc lá khiến cổ họng Thẩm Hạ Lan hơi ngứa.

Cô vô thức bóp mũi mình, nghe thấy Phương Nguyên thấp giọng nói: “Chúng ta nói chuyện riêng đi.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan không từ chối.

“Đi đâu?”

“Trong xe tôi! yên tâm, không lỡ chuyến bay đâu.”

Phương Nguyên nắm rõ hành trình của Thẩm Hạ Lan, điều đó khiến cô hơi ngạc nhiên.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Phương Nguyên, từ trong mắt anh ta, Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy sự tức giận hay những cảm xúc nào khác mà chỉ có nỗi buồn và sự đau lòng.

“Được.”

Trái tim Thẩm Hạ Lan không hiểu sao lại cảm thấy hơi nhói đau.

Cô hiểu rất rõ cảm giác mất đi người mình yêu.

Lúc Diệp Ân Tuấn rơi xuống vách núi ở Vân Nam, Thẩm Hạ Lan quả thật sống không bằng chết, bây giờ nhìn thấy Phương Nguyên cũng như vậy, cô không khỏi nghĩ đến những lời đồn đại bên ngoài.

Mối quan hệ giữa Phương Nguyên và Thành Lâm rất mập mờ.

Nếu tin này là sự thật và Thành Lâm là người yêu bí mật của Phương Nguyên thì loại cảm giác đau khổ này thực sự rất khó chịu.

Thấy Thẩm Hạ Lan lên xe của Phương Nguyên, Lam Tử Thất sợ hãi vội bước xuống xe chạy đến ngăn cản, nhưng đã muộn một bước.

Xe của Phương Nguyên đã lao đi như một cơn gió.
Chương 1114

Thẩm Hạ Lan không có quá nhiều cảm xúc, cô dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh vật chạy ngang qua, trong lòng đang nghĩ tới Diệp Ân Tuấn.

Không biết bây giờ người đàn ông này ở trong đó như thế nào rồi.

Anh là con cưng của trời, chưa khi nào chịu cực khổ.

Rốt cuộc là ai đã gài bẫy Diệp Ân Tuấn chứ?

Thẩm Hạ Lan nghi ngờ Vu Phong, lúc này lại có thêm một Phương Nguyên nữa.

Phương Nguyên phóng xe thật nhanh về căn hộ của mình rồi dừng xe lại.

“Xuống xe.”

Thẩm Hạ Lan do dự, rõ ràng lúc này mà đi vào căn hộ với một người đàn ông đang có thù địch với mình thì không phải là một lựa chọn khôn ngoan, nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan không còn lựa chọn nào khác.

Cô cởi dây an toàn rồi đi theo Phương Nguyên vào căn hộ.

Căn hộ rất lộn xộn, nồng nặc mùi khói thuốc khiến Thẩm Hạ Lan ho liên tục.

Cô liếc mắt nhìn, trên mặt đất có rất nhiều vỏ chai rượu rỗng, khói thuốc mù mịt cả căn phòng che khuất tầm nhìn, nhìn không rõ lắm.

Thẩm Hạ Lan vô thức bước tới mở cửa sổ ra, sau đó cúi xuống dọn dẹp nhà cửa một lát.

Phương Nguyên tiếp tục nhìn cô, không ngăn cản, cũng không nói chuyện.

Ánh mắt anh ta mờ mịt, như đang nhìn người khác thông qua Thẩm Hạ Lan, trong mắt mang theo vẻ nhớ nhung khiến Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.

“Cái chết của Thành Lâm…”

“Không phải Diệp Ân Tuấn làm, em không cần lo, tôi sẽ không gây phiền phức cho anh ta đâu.”

Phương Nguyên biết Thẩm Hạ Lan muốn nói gì, cho nên cô còn chưa nói xong thì anh ta đã lên tiếng.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

“Phương Nguyên, tôi biết bây giờ nói ra điều này cũng không giải quyết được gì, nhưng tôi vẫn muốn nói, xin nén bi thương.”

“Em đang an ủi tôi? Hay là đang đồng cảm với tôi?”

Phương Nguyên nhìn Thẩm Hạ Lan, giọng điệu có hơi ác liệt.

Thẩm Hạ Lan sững sờ trước câu hỏi đột ngột này của anh ta, cô không biết phải trả lời như thế nào cho hợp lý hơn, vì vậy cô im lặng không nói.

Đối mặt với một người không thích nói chuyện cũng giống như trút giận lên bông vải, khó chịu lại không có hiệu quả.

Phương Nguyên thở dài, thấp giọng nói: “Rót cho tôi một ly nước, cảm ơn.”

Thẩm Hạ Lan không từ chối, rót cho anh ta một ly nước ấm.

Khi Phương Nguyên cầm lấy, anh ta đột nhiên nói: “Thành Lâm là người yêu của tôi.”

Câu nói này khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.

Mặc dù cũng có tin đồn bên ngoài nhưng dù sao vẫn chưa được xác nhận, bây giờ Thẩm Hạ Lan nghe thấy Phương Nguyên nói câu này thì không ngạc nhiên cũng khó.

“Cần tôi nói gì không?”

“Không cần, tôi chỉ muốn nói chuyện cùng ai đó thôi.”

Những gì Phương Nguyên nói khiến Thẩm Hạ Lan hơi buồn bực, nhưng cô lại không biết phải nên nói gì nên chỉ có thể ngồi xuống rót cho mình một ly nước ấm.

Cô vẫn còn đang bị thương, vừa rồi Phương Nguyên lái xe quá nhanh mà không để ý đến lưng của Thẩm Hạ Lan đã đụng phải lưng ghế.

Bây giờ lưng Thẩm Hạ Lan đang đau âm ỉ, còn hơi co rút, cô uống chút nước ấm để giảm cơn đau.

Phương Nguyên đang chìm trong nỗi buồn nên không để ý đến Thẩm Hạ Lan.

Anh ta như lạc vào trong hồi ức.

“Tôi và Thành Lâm gặp nhau trong một khu ổ chuột. Em có thể biết khu ổ chuột là chỗ như thế nào không?”

Thẩm Hạ Lan biết Phương Nguyên không cần câu trả lời của cô.

Khóe môi Phương Nguyên nhếch lên một nụ cười nhẹ, nụ cười kia vô cùng ngọt ngào và đẹp đẽ.

“Nhiều người nghĩ rằng khu ổ chuột là nơi thấp kém, thật sự đúng là như vậy. Ở đó, nhiều người thậm chí không có đủ thức ăn và quần áo. Tôi bị đuổi giết và phải trốn vào khu ổ chuột. Tôi ở đó ba ngày mà không được ăn uống gì đến sắp phải chết đói. Là Thành Lâm đã cho tôi thức ăn của anh ấy, sau khi biết những chuyện tôi đã gặp phải thì anh ấy bảo tôi gia nhập làng giải trí.”

“Hai chúng tôi nói chuyện này trong khu ổ chuột có phải hơi nực cười không? Nhưng tôi đã đồng ý, kể từ lúc Thành Lâm đưa thức ăn cho tôi thì tôi đã biết anh ấy đối xử với tôi rất thật lòng. Tôi và anh ấy bước ra khỏi khu ổ chuột, thoát khỏi những cuộc đuổi giết, vượt qua cái đói và khó khăn, cuối cùng đã có được một chỗ đứng trong làng giải trí. Tôi tự nhủ với mình rằng tôi sẽ mang đến cho Thành Lâm những điều tốt đẹp nhất trên đời.”
Chương 1115

“Mới hôm qua anh ấy còn hứa với tôi sẽ cùng tôi trở về, nhưng hôm nay anh ấy đã không còn nữa. Em có hiểu được cảm giác của tôi khi nghe tin anh ấy qua đời không? Lúc đó tôi cảm thấy như bầu trời của tôi đang sụp đổ.”

“Thẩm Hạ Lan, Thành Lâm có ý nghĩa gì với tôi cũng giống như Diệp Ân Tuấn có ý nghĩa gì với em vậy. Tôi biết các người sẽ không hiểu được tình cảm giữa tôi và anh ấy, nhưng như vậy thì đã sao? Sau tất cả, anh ấy là người duy nhất tôi yêu sâu đậm.”

Đôi mắt Phương Nguyên đỏ ngầu, chứa đầy thứ chất lỏng nóng rực, suýt chút trào ra ngoài.

Trái tim Thẩm Hạ Lan hơi nhói đau, cô nói: “Không phải Diệp Ân Tuấn làm! Tôi có thể lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, anh ấy tuyệt đối không giết Thành Lâm, anh ấy không cần thiết phải làm như vậy!”

Phương Nguyên nhìn Thẩm Hạ Lan, đột nhiên nở nụ cười thê lương.

“Có đôi lúc tôi thực sự ghen tị với Diệp Ân Tuấn đấy, anh ta rất may mắn mới có được một người vợ như em.”

“Diệp Ân Tuấn rất tốt với tôi.”

“Không có ai đánh đổi vì anh ta nhiều như vậy đâu, nếu là người phụ nữ khác thì sợ rằng đã sớm bỏ anh rồi. Một đống phiền phức của nhà họ Diệp suýt chút đã lấy mạng của em rồi đấy. Tôi thực sự nghi ngờ, rốt cuộc em lấy dũng khí ở đâu mà không phải anh ta thì không được?”

Câu nói này của Phương Nguyên có hơi khó nghe.

“Tình cảm giống như uống nước, nóng lạnh tự mình biết lấy. Tôi không muốn nói nhiều với anh nữa, cũng giống như anh và Thành Lâm vậy, anh lấy dũng khí ở đâu mà không phải anh ta thì không được?”

Thẩm Hạ Lan nói xong, Phương Nguyên tự cười nhạo bản thân, nói: “Tôi không phải nhất định phải là anh ấy, vì một số mục đích khác, tôi có thể lấy người khác làm vợ, hoặc thậm chí kết hôn sinh con. Tôi vẫn luôn cảm thấy mình sẽ mãi trung thành với tình yêu này, nhưng bây giờ xem ra tôi đã thua hiện thực rồi.”

“Ý anh là gì? Anh sắp kết hôn sao? Khi xương cốt của Thành Lâm còn chưa lạnh?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy nếu Phương Nguyên trả lời là đúng thì chắc chắn cô sẽ coi thường người đàn ông này.

May mắn là Phương Nguyên lắc đầu: “Tôi chỉ đang ví dụ thôi, được rồi, em đi đi.”

Khóe miệng Thẩm Hạ Lan hơi co giật.

“Vậy anh bảo tôi đến đây làm gì?”

“Có thể là vì tôi muốn tìm người nói chuyện mà thôi, nếu không tôi sợ mình sẽ phát điên mất.”

Câu trả lời của Phương Nguyên rõ ràng khiến Thẩm Hạ Lan không thể chấp nhận được.

Cô chần chừ một chút rồi đứng dậy.

“Anh quả thật là đồ điên!”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan nhấc chân rời đi.

Phương Nguyên khẽ nói: “Nếu em lớn lên trong môi trường của tôi thì em cũng sẽ phát điên thôi!”

“Tôi rất biết ơn vì tôi đã không biết môi trường mà anh đã lớn lên.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình không cần phải ở lại đây nữa.

Nếu Phương Nguyên đã nói chuyện này không liên quan đến Diệp Ân Tuấn thì cô yên tâm rồi, ít nhất thì bây giờ người đàn ông này sẽ không đâm sau lưng cô, về phần còn lại, Thẩm Hạ Lan cảm thấy trở về rồi tính sau.

Phương Nguyên không giữ Thẩm Hạ Lan lại, nhưng mà khi tay Thẩm Hạ Lan chạm vào nắm cửa thì anh ta đột nhiên mở miệng.

“Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn từng nhờ tôi lấy thẻ thông hành nước T đưa cho người của anh ta. Bây giờ đã lấy thẻ thông hành nhưng anh ta đã vào tù, vậy phải làm sao đây?”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên dừng lại.

“Anh ấy muốn đi nước T làm gì?”

“Giao nhận Thẩm Niệm Niệm.”

Phương Nguyên nói điều này khiến Thẩm Hạ Lan nhất thời sững sờ.

“Thẩm Niệm Niệm đang ở trong tay ai?”

“Tôi.”

Khi nghe Phương Nguyên nói câu này, Thẩm Hạ Lan như chết lặng, thậm chí không dám tin vào tai mình.

“Ai?”

“Tôi, cô ta đang nằm trong tay tôi, Thành Lâm vì làm chuyện này thay tôi nên anh ấy đã chết.”

Khóe môi Phương Nguyên nở một nụ cười gượng gạo Thẩm Hạ Lan cảm thấy não của mình không vận hành được nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom