Hot Cục Cưng Có Chiêu (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • CHƯƠNG 923: EM ĐI CÙNG ANH

Thứ mà Diệp Ân Tuấn nhìn thấy đầu tiên chính là cái chân bê bết máu của Thẩm Hạ Lan.

Khuôn mặt của anh đột nhiên trở nên khó coi.

“Diệp Tri Thu, ông lại dám làm hại cô ấy!”

Diệp Ân Tuấn giống như bị điện đi về phía Diệp Tri Thu, đấm thẳng vào mặt Diệp Tri Thu.

Thẩm Hạ Lan có chút muốn cười, nhưng nhiều hơn vẫn là muốn khóc. Cô thấp giọng hét lên: “Ân Tuấn, em sắp không kiên trì được nữa rồi”

“Cái gì?”

Diệp Ân Tuấn vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy cả người Thẩm Hạ Lan ngã về phía sau.

“Ha Lan!” Diệp Ân Tuấn lao nhanh về phía Thẩm Hạ Lan, lúc Thẩm Hạ Lan sắp ngã xuống đất, anh ôm lấy cô, đồng thời cũng nhìn thấy giọt nước mắt của Thẩm Hạ Lan theo khóe mắt rơi xuống, cả người rơi vào hôn mê.

“Hạ Lan, bác sĩ!” Trái tim của Diệp Ân Tuấn sắp vỡ nát rồi. Anh vẫn đến muộn sao? Đám người Phi và Lam Thần nhanh chóng chạy đến, khống chế đám người Diệp Tri Thu.

Mạnh Vũ Kha đã tiếp nhận tất cả sự thật này, lúc Diệp Tri Thu bị khống chế, bà ta lặng lẽ đi đến bên cạnh Diệp Tri Thu, nắm lấy tay ông ta, dịu dàng nói: “Em đi cùng anh”

“Được.”

Diệp Tri Thu đã trút bỏ sự tàn ác, bây giờ ôn hòa giống như một người bình thường. Ông ta nắm chặt tay của Mạnh Vũ Kha, không nói gì nữa. Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan, cấp tốc đi lên máy bay trực thăng.

Trên máy bay trực thăng, Bạch Tử Đồng đã lấy ra một vài thiết bị y tế chuẩn bị sẵn sàng, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bị hôn mê, khuôn mặt có chút lo lắng.

“Mau đặt cô ấy xuống để tôi kiểm tra” Diệp Ân Tuấn không dám chậm trễ, nhanh chóng đặt Thẩm Hạ Lan lên chiếc cáng ở bên cạnh.

Diệp Tri Thu và những nhân viên có liên quan bị những người khác đưa lên chiếc trực thăng khác. Nơi này được Diệp Ân Tuấn dùng màn hình điện thoại gửi cho Diệp Minh Triết, Diệp Minh Triết lại thông báo cho Hoắc Chấn Hiên, Hoặc Chẩn Đình, tất cả những nhân viên liên quan đến phương diện này đều bắt đầu đi đến hòn đảo nhỏ này, nhưng những chuyện này đã không liên quan đến Diệp Ân Tuấn.

Sau khi Thẩm Hạ Lan được giải cứu, được đưa thẳng đến bệnh viện.

Bạch Tử Đồng đã xử lý chân cho cô, nhưng về những chỗ khác của Thẩm Hạ Lan phải kiểm tra xong mới biết được, Thẩm Hạ Lan vì tâm trạng quả kích động cộng thêm mất máu quá nhiều nên mới hôn mê, không có vấn đề gì quá lớn.

Diệp Ân Tuấn vẫn luôn ở bên cạnh cô, không dám chớp mắt, sợ tất cả đều là một giấc mơ.

Thẩm Hạ Lan ở trong giấc mơ dường như đã nhìn thấy Tiểu Ái. Còn có một người đàn ông đứng bên cạnh Tiểu Ái, cao lớn, nhìn cô cười híp cả mắt, vô cùng thân thiết. Thẩm Hạ Lan có chút do dự, gọi một tiếng: “Ba?” Hoắc Chấn Phong liền cười càng dịu dàng.

“Hạ Lan, ba phải đi cùng với mẹ rồi, chúng ta biết con là một đứa trẻ kiên cường, cũng biết sự khổ sở mà con phải chịu trong mấy năm nay, nhưng đã là quá khứ rồi, đừng oán trách điều gì, ba mẹ đều cảm thấy tự hào về con. Con đã trưởng thành rồi, bản thân cũng đã trở thành một người mẹ, bây giờ còn có một người chồng yêu thương con ở bên cạnh con, cuộc đời sau này của con đã không cần ba và mẹ con nữa rồi. Vì vậy chúng ta có thể yên tâm rời đi rồi”

“Nhiều năm như vậy, ba với mẹ con cách biệt hai nơi, tâm ý tương thông nhưng lại không thể ở bên nhau, đối với chúng ta mà nói, đây là sự dày vò lớn nhất, bây giờ cuối cùng cũng có thể ở cùng nhau, con nên cảm thấy mừng cho chúng ta mới đúng. Con gái, đừng khóc, ba với mẹ con cho dù ở đâu, đều sẽ phù hộ cho con cả đời này đều bình an, thuận lợi. Tai họa, khó khăn lớn nhất của con đã qua rồi, những ngày tháng tươi đẹp sau này đang đợi con. Hãy sống thật tốt, đừng khiến chúng ta lo lắng. Hạ Lan, chúng ta đi rồi, con nhất định phải sống thật tốt”

Nói xong, hình bóng của Tiểu Ái và Hoắc Chấn Phong dần dần trở nên trong suốt, hoàn toàn không nhìn thấy nữa.

Khóe mắt của Thẩm Hạ Lan vẫn còn đọng lại nước mắt.

Cô không nỡ, cô khó chịu, nhưng cô lại cảm thấy vui.

Đây là ba mẹ đang tạm biệt cô sao? Bọn họ có thể ở cùng nhau rồi, có lẽ sẽ rất vui.

Nhưng cô thật sự rất khó chịu, rất khó chịu.

Thẩm Hạ Lan khóc thút thít khiến Diệp Ân Tuấn có chút đau lòng.

Anh không biết Thẩm Hạ Lan nằm mơ thấy gì, cũng không biết Thẩm Hạ Lan đang khóc vì cái gì, chỉ có thể dịu dàng gọi tên Thẩm Hạ Lan hết lần này đến lần khác, nắm chặt lấy tay cô, cho cô một chút sức mạnh và sự an ủi.

Thẩm Hạ Lan ở trong mộng dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh, không liên tục nhưng luôn có thể cho cô một chút ấm áp.

Cô muốn mở mắt ra, nhưng không biết làm sao vì quá mệt rồi, mất máu quá nhiều khiến cô rất yểu. Thẩm Hạ Lan lại chìm vào giấc ngủ Diệp Ân Tuấn thấy cô cuối cùng cũng không khóc nữa, lúc này mới yên tâm. Những việc cuối cùng bên phía Diệp Tri Thu đã có người có chuyên môn đi xử lý, Diệp Ân Tuấn không muốn nghe dù là một chữ, đối với anh mà nói, Diệp Tri Thu đã qua rồi, ông ta vì ai, làm cái gì, bây giờ anh đều không muốn quan tâm, bởi vì có pháp luật trừng trị.

Bây giờ người duy nhất anh muốn trông chừng chính là Thẩm Hạ Lan.

Sau khi A Tử biết được Diệp Tri Thu bị tử hình vội vàng đi đến, cô ta rất muốn biết người ba này rốt cuộc là người như thế nào, nhưng sau khi nghe xong tất cả mọi chuyện mà Diệp Ân Tuấn nói cũng không muốn gặp ông ta nữa.

Hóa ra bản thân lại không được hoan nghênh khi đến với thế giới này như vậy. A Tử nhớ đến Vu Linh. Cô ta cầu xin Diệp Ân Tuấn dùng mối quan hệ của nhà họ Diệp để tìm Vu Linh. Lúc tìm được Vu Linh, bà dùng khăn quấn kín mặt, chân đi khập khiễng, giống một người nhặt ve chai.

Mắt của A Tử đột nhiên ươn ướt.

Nếu như không có Triệu Ninh đỡ cô ta, cô ta không biết mình có thể chịu đựng được không.

“Mẹ.”

A Tử khẽ gọi một tiếng. Cả người Vu Linh run rẩy.

Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Tử ngày nhớ đêm mong, bà ta muốn đưa tay ra sờ vào con gái, nhưng lúc bà ta nhìn thấy Triệu Ninh ở bên cạnh A Tử, không khỏi sững sờ, đột nhiên thu tay lại, run lẩy bẩy nói: “Cô gái, cháu nhận nhầm người rồi.”

Nói xong, bà ta xoay người lại, rời đi. LÀ Tử cũng không chịu đựng được từ phía sau ôm chặt lấy bà ta.

“Mẹ, mẹ chính là mẹ của con, con biết mà, tại sao mẹ không nhận con chứ? Nhiều năm như vậy, lẽ nào mẹ không nhớ con sao? Mẹ không muốn biết con sống có tốt không sao?”

Vu Linh cắn môi dưới, nhưng lại kìm chế không chp nước mắt rơi xuống. Triệu Ninh thấy A Tử khóc thương tâm như vậy, vội vàng nói: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi, A Tử đã mang thai rồi, không thể chịu được đả kích, mẹ đã trở về rồi, một nhà bốn người chúng ta sẽ sống thật tốt. Sau này đứa nhỏ sinh ra rồi, mẹ còn phải giúp chúng con trông đứa bé nữa.” Vu Linh thấy Triệu Ninh không hề ghét bỏ mình, lập tức quay người lại ôm lấy A Tử.

“Đứa con gái đáng thương của mẹ! Có một người mẹ như mẹ chỉ khiến con càng khó chịu, càng bị xem thường, con nhìn bộ dạng bây giờ của mẹ, sống cùng các con sẽ bị người khác chê cười”

“Con không quan tâm, con không quan tâm người khác nói như thế nào, con chỉ muốn sống cùng với mẹ, nhiều năm như vậy, con ngày nhớ đêm mong muốn đón mẹ về, nhưng con vô dụng, con không biết ông ta nhốt mẹ ở đâu, con cũng không tìm được tin tức của mẹ, con càng không dám để anh biết được, nhiều năm như vậy, con sống căn bản không giống một con người, bây giờ cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi, mẹ còn muốn trốn tránh con, không quan tâm đến con sao? Mẹ, sao mẹ lại nhẫn tâm như vậy?

Nghe thấy A Tử nói như vậy, Vu Linh càng khóc dữ dội hơn.

“Mẹ trở về cùng con, mẹ trở về cùng con là được chứ gì? Nhưng mẹ không thể sống cùng các con, bộ dạng này của mẹ sẽ bị người khác nói những lời chế nhạo”

“Mẹ, nếu như thật sự mẹ để ý, con tìm bác sĩ thẩm mỹ tốt nhất để chữa trị cho mẹ, mẹ yên tâm đi, chúng con không ghét bỏ mẹ. Bao nhiêu năm nay A Tử vẫn luôn mong muốn có mẹ ở bên cạnh, mẹ không biết lúc bọn con ở trại trẻ mồ côi hâm mộ những đứa trẻ có ba mẹ đến mức nào đâu, bây giờ tìm được mẹ rồi, cho dù nói thế nào, chúng con đều sẽ không để cho mẹ đi”

Triệu Ninh nói một câu còn có tác dụng hơn A Tử nói một trăm câu.

Chính xác mà nói, Vu Linh sợ mình sẽ đem đến tai họa ngầm cho hôn nhân của A Tử, nếu như Triệu Ninh không thích mình, ghét bỏ mình, vậy nhất định sẽ đối xử không tốt với A Tử.

Cả đời này bà ta đều sống vì A Tử.

“Con thật sự không ghét bỏ mẹ?”

“Không ghét bỏ” Triệu Ninh tự mình đi lên phía trước cổng Vu Linh. Lúc A Tử và bọn họ về đến nhà họ Diệp, đúng lúc gặp Diệp Ân Tuấn.

Lúc này, A Tử không biết phải đối diện với Diệp Ân Tuấn thế nào, lắp bắp nói: “Diệp tổng, chúng tôi, chúng tôi trở về sẽ tìm một căn nhà để chuyển ra ngoài, anh yên tâm, sẽ không dọa anh và mợ chủ”

Diệp Ân Tuấn có chút sững sờ, nhìn dáng vẻ A Tử nơm nớp lo sợ, nghĩ đến cô gái này có cùng dòng máu với dòng máu đang chảy trong cơ thể mình, khẽ nói: “Từ lúc nào lại gọi là mợ chủ? Lúc ở trước mặt cô ấy thì gọi là chị dâu, ở trước mặt anh thì gọi là mợ chủ, em không thể thống nhất một chút sao?”

A Tử cho rằng Diệp Ân Tuấn không hài lòng với mình, vội vàng nói: “Là tôi vượt quá, sau này tôi đảm bảo sẽ gọi cô ấy là mợ chủ” Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng này của A Tử, không khỏi có chút khó chịu.

“A Tử”

“Ha?”

A Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe miệng của Diệp Ân Tuấn hơi cong lên, cười nói: “Gọi một tiếng anh khó như vậy sao?” Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Diệp Ân Tuấn ấm áp như vậy, A Tử lập tức bật khóc.

“Em, không phải, Diệp tổng, tôi…”

“Không gọi anh tối nay đừng ăn cơm” Diệp Ân Tuấn nói xong nhìn thẳng về phía Vu Linh.

“Dì à, cháu đã kêu người chuẩn bị phòng rồi, nhà họ Diệp bây giờ cũng không có trưởng bối, từ nay về sau vẫn mong gì quan tâm nhiều hơn. Bây giờ trong nhà có hai sản phụ, vợ cháu với A Tử, dì là mẹ chồng cũng là mẹ, sau này vất vả nhiều rồi.”

Vu Linh sững sờ.

“Tôi? Cậu nói tôi là mẹ chồng?”

“Mặc dù cháu rất không muốn thừa nhận, nhưng dù sao Diệp Tri Thu cũng là ba ruột của cháu, dì là mẹ ruột của A Tử, chính xác mà nói vợ cháu gọi dì là mẹ chồng cũng không có gì là không đúng, nếu như dì cảm thấy không quen, chúng cháu đều gọi dì là dì, nhưng trách nhiệm của người mẹ chồng này có lẽ dì không thể thoải thác được. Sau này chăm sóc những ngày ở cữ, chăm sóc bọn nhỏ có thể đều phải làm phiền dì”

Diệp Ân Tuấn khẽ cười nói. Triệu Ninh đột nhiên quỳ xuống với Diệp Ân Tuấn.

“Diệp tổng, cảm ơn anh”

“Cậu đang làm gì vậy? Mau đứng lên đi, sau này gọi theo A Tử gọi tôi là anh là được rồi. Chị dâu cậu nói đúng, nhà họ Diệp chúng ta ít người, chỉ còn mấy người thì đừng tính toán những chuyện đã qua. Tóm lại những ngày sau này của chúng ta là những ngày tháng tươi đẹp, mọi người cùng nhau cố gắng. Triệu Ninh, cậu sắp xếp một chút, để dì và A Tử đi nghỉ ngơi sớm một chút, đúng rồi, nhớ kỹ, A Tử không gọi tôi là anh, không được cho cô ấy ăn cơm trưa.”

Diệp Ân Tuấn nói xong liền nhấc chân rời đi. A Tử kích động hét lên: “Anh, xin lỗi.”

“Dừng lại đi.”

Diệp Ân Tuấn quay lưng về phía bọn họ, vẫy tay, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không biết tỉnh từ lúc nào, đang đứng ở đầu cầu thang nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, dịu dàng như nước kia khiến trái tim anh không khỏi mềm nhũn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom