• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 81-84

CHƯƠNG 81: MẸ HẸN HÒ HẢ?

Một cú đá này xem như vừa nhanh lại vừa độc, giống như là ước gì trực tiếp đá cho đối phương tàn phế.

Đối phương cũng không dám chủ quan nữa, vội vàng nói ra tên của mình.

“Là tôi tôi tôi! Tống Dật Hiên! Người đẹp lưu tình chút đi, tôi còn chưa có con trai đâu đó.”

Tống Dật Hiên bị dọa toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Sức lực của người phụ nữ này bộc phát kinh người, nếu như anh ta còn không nói ra mình là ai, chờ đến lúc để cô phát hiện ra chắc có lẽ là đời này của anh ta phải phế rồi.

Tống Dật Hiên rơi mồ hôi đầm đìa.

Chân của Thẩm Hạ Lan cách bộ phận đó của anh ta chưa tới ba cm.

Nghe thấy Tống Dật Hiên tự giới thiệu, Thẩm Hạ Lan liền thu chân lại, thiếu chút nữa là không đứng vững được, cũng may ở bên cạnh có một cái bàn tạm thời chống đỡ cô.

“Tại sao lại là anh?”

Thẩm Hạ Lan có chút bất ngờ, cũng nghĩ tới mà sợ.

Mồ hôi lạnh của Tống Dật Hiên thuận theo trán mà chảy xuống, nhìn tính khí oai hùng của mình nguy hiểm lắm mới có thể bảo tồn lại được, cười khổ nói: “Không phải là tôi thì còn có thể là ai được chứ, người đẹp à, cô thật sự làm tôi quá đau lòng rồi đó, giọng nói của tôi mà cô không nhận ra được nữa, cái này nếu như mà kéo người của Diệp Ân Tuấn đến đây thì tôi sẽ chết chắc.”

Nói xong, Tống Dật Hiên trực tiếp ngồi trên mặt đất thở hổn hển mấy ngụm.

Ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy xấu hổ.

“Tôi không biết đó là anh, không phải là anh đã đi rồi hả?”

“Tôi đi đâu được chứ? Vất vả lắm tôi mới có thể lội vô căn cứ của Diệp Ân Tuấn, tôi mà trở về như vậy thì không phải là rất có lỗi với bản thân mình à? Cái tên Diệp Ân Tuấn đáng ghét đó, thế mà lại dám đi đến nhà họ Hoắc nói tất cả trách nhiệm đều là tại tôi, mặc dù là tôi sẵn sàng đổ vỏ cho một cô gái xinh đẹp giống như cô thì cũng được, nhưng mà tôi thật sự không muốn bị Diệp Ân Tuấn tính kế, tôi thật sự không cam tâm!”

Tống Dật Hiên tức giận nói.

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi.

Nếu như ban đầu cô với Lam Tử Thất vẫn còn đang nghi ngờ lời nói của Diệp Ân Tuấn, vậy thì trên cơ bản có thể xác định chuyện này chính là do Diệp Ân Tuấn đã làm.

Quả nhiên là người đàn ông này rất hèn hạ!

Thiếu chút nữa là cô đã mắc bẫy màn anh hùng cứu mỹ nhân này rồi.

Nếu như không phải là Tống Dật Hiên, có lẽ là cô thật sự cảm thấy có lỗi với Diệp Ân Tuấn.

Nghĩ đến bởi vì mình đã liên lụy đến Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan rất áy náy.

“Xin lỗi nha, liên lụy đến anh rồi.”

“Ôi trời, nói liên lụy cái gì chứ, tôi cam tâm tình nguyện mà. Huống hồ gì cho dù nhà họ Hoắc có lợi hại hơn nữa, nhưng mà muốn đối phó với Tống Dật Hiên tôi thì cũng không có đơn giản như vậy đâu. Yên tâm đi, cô không cần phải lo lắng chuyện này đâu, nhưng mà tôi cũng không muốn để Diệp Ân Tuấn tốt hơn đâu. Người đẹp à, giúp tôi một chút đi.”

Tống Dật Hiên chớp mắt nói.

Thẩm Hạ Lan biết chắc chắn là anh ta đến đây vì căn cứ huấn luyện của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà vừa nghĩ đến Diệp Ân Tuấn hèn hạ như vậy, cho dù Tống Dật Hiên có làm chút chuyện gì cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, cô cũng không có gì phải thấy có lỗi.

“Nói đi, anh muốn tôi giúp anh làm cái gì?”

Thẩm Hạ Lan tìm một cái ghế ngồi xuống, đồng thời cũng vội vàng nhìn ra bên ngoài, thấy không có ai đi qua thì mới mở miệng nói.

Tống Dật Hiên nhìn thấy cô cẩn thận như vậy thì cười nói: “Yên tâm đi, vào thời gian này bọn họ đều đang ở trên sân huấn luyện hết rồi, sẽ không phát hiện ra tôi đâu, mặc dù hệ thống an ninh ở nơi này rất lợi hại, nhưng mà đối với tôi mà nói cũng vô dụng thôi.”

Anh ta tự hào nói.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh ta như thế này, không khỏi cười nói: “Đúng vậy đó, anh là lợi hại nhất.”

“Còn phải nói nữa!”

Tống Dật Hiên giống như là một đứa bé đang khoe khoang, làm Thẩm Hạ Lan nhớ đến Minh Triết.

Sao cô lại đột nhiên cảm thấy hai người đó giống nhau như vậy chứ?

Vừa nghĩ đến nếu như Tống Dật Hiên biết cô lấy con trai của mình ra để so sánh với Tống Dật Hiên, gương mặt bất lực của Tống Dật Hiên liền làm cho Thẩm Hạ Lan cười càng sáng hơn nữa.

Tống Dật Hiên nhìn thấy nụ cười của cô thì không khỏi hoảng hốt.

Giống như là đã từng có một nụ cười như thế xuất hiện trong cuộc sống của anh ta, đáng tiếc là người kia không còn xuất hiện nữa.

Anh ta nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, thấp giọng nói: “Tôi cần bản đồ địa hình ở nơi này, một bản hoàn chỉnh, ở đây không thể tự do ra vào được, cho nên phải cần nhờ cô.”

“Chuyện này không thành vấn đề, nhưng mà anh cần phải đảm bảo với tôi tất cả trẻ con và giáo quan ở đây đều an toàn, bọn họ là người vô tội, bọn họ không hề liên quan đến ân oán giữa anh với Diệp Ân Tuấn.”

Thẩm Hạ Lan nói thẳng trước.

“Đây là chuyện đương nhiên rồi, chỉ cần bọn họ còn ở đây thì tôi sẽ không động vào căn cứ này đâu, yên tâm đi.”

Lời nói của Tống Dật Hiên làm Thẩm Hạ Lan rất vui.

Nhưng mà rất nhanh cô lại phát hiện ra một vấn đề khác.

“Không phải là anh cứ muốn trốn ở chỗ của tôi đó chứ?”

“Đó là đương nhiên rồi! Ở đây có nhiều binh lính đi tuần tra như vậy, chỉ có chỗ của cô là an toàn nhất thôi.”

Tống Dật Hiên nói chuyện như lẻ đương nhiên.

“Vậy thì không được đâu!”

Thẩm Hạ Lan dứt khoát từ chối.

“Tại sao lại không được hả? Người đẹp, cô không yêu tôi à?”

Tống Dật Hiên lập tức bày ra bộ dạng bị người ta vứt bỏ, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy là mình đã nhìn thấy vẻ mặt này ở đâu đó rồi, nhưng mà trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra được, cô lắc đầu nói: “Chúng ta cô nam quả nữ sống chung một phòng, không thích hợp đâu.”

“Không cần phải lo, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.”

Tống Dật Hiên thốt ra lời thề son sắt.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy không có lời nào để nói.

“Tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm.”

“Vậy là cô chịu trách nhiệm với tôi hả?”

Tống Dật Hiên mang theo gương mặt chờ mong nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có một loại cảm giác như nước đổ đầu vịt

“Tống Dật Hiên!”

“Có mặt.”

“Nghiêm túc chút đi!”

Thẩm Hạ Lan bó tay toàn tập.

Quả thật không thể dây dưa với người đàn ông này được.

“Cô hung dữ với tôi!”

Tống Dật Hiên vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt ai oán.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy bó tay rồi, sao cô lại trêu chọc phải một người đàn ông khó chơi như vậy chứ.

“Tống Dật Hiên, anh còn như thế này nữa thì tôi sẽ không quan tâm tới anh đâu.”

“Đừng mà, tôi sẽ đàng hoàng lại.”

Tống Dật Hiên lập tức đầu hàng, một bộ dạng bé ngoan.

Cuối cùng Thẩm Hạ Lan mới thở dài một hơi.

“Lúc nãy tôi nói đến chỗ nào rồi?”

Bị Tống Dật Hiên ngắt ngang như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không nhớ được lúc nãy mình vì cái gì mà bắt đầu tranh chấp với Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên cười hắc hắc nói: “Cô nói là phải chịu trách nhiệm với tôi.”

“Cái rắm!”

Thẩm Hạ Lan bị anh ta chọc tức đến nổi phải nói tục.

“Ây cha.”

Tống Dật Hiên cảm thấy khá mới lạ.

Thẩm Hạ Lan vội vàng vươn tay ra che kín miệng của anh ta lại rồi nói: “Từ bây giờ trở đi anh im miệng lại cho tôi, nói thêm một chữ nữa thì tôi sẽ kêu người bên ngoài đập chết anh đó?”

Tống Dật Hiên liền vội vàng gật đầu, nhưng mà hai mắt lại mang theo nụ cười.

Tay của Thẩm Hạ Lan thật là mềm!

Phát giác được ý tứ trong đôi mắt của Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan quả thật muốn điên rồi.

Cô vội vàng thu tay lại, đồng thời cách xa Tống Dật Hiên một chút rồi mới nói: “Anh không thể trốn ở chỗ của tôi được.”

“Vậy tôi...”

“Im miệng!”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy là mình không thể để cho Tống Dật Hiên mở miệng, nếu không thì mình sẽ bị anh ta làm cho tức chết.

Tống Dật Hiên vô cùng tủi thân ngồi ở chỗ đó, hai mắt đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, đừng nói tới là có bao nhiêu vô tội.

Thẩm Hạ Lan xem như là không nhìn thấy ánh mắt của anh ta, nói tiếp: “Con trai của tôi sẽ ở chung với tôi, cho nên anh không tiện ở đây.”

“Tôi có thể chen chúc trên một cái giường với con trai của cô mà.”

Tống Dật Hiên vô sỉ đề nghị.

Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Con trai của tôi ghét bỏ anh.”

“Không phải đó chứ, thằng bé cũng chưa từng nhìn thấy tôi mà, làm sao mà ghét tôi được chứ? Lisa, cô đừng có ác ý hãm hại tôi nha.”

“Dù sao thì tôi nói không được chính là không được, anh đi tìm chỗ khác đi.”

Thẩm Hạ Lan không nhường một bước.

Quan hệ tốt là một chuyện, nhưng mà lại muốn ở cùng một phòng với cô, cô không có phóng khoáng như vậy, huống hồ gì dù sao Tống Dật Hiên cũng là một người đàn ông, nếu như xảy ra chuyện gì thì cô mới không muốn đâu.

Thấy thái độ của Thẩm Hạ Lan kiên quyết, Tống Dật Hiên chỉ đành phải thỏa hiệp.

“Vậy thì được rồi, tôi có thể đi tìm một chỗ khác để ở, nhưng mà cô đã đồng ý muốn giúp tôi rồi, hơn nữa cô phải yểm trợ cho tôi đó.”

“Dựa vào cái gì hả?”

Thẩm Hạ Lan muốn giúp Tống Dật Hiên là một chuyện, bị Tống Dật Hiên uy hiếp như vậy lại là một chuyện khác.

Tống Dật Hiên vội vàng nói: “Bây giờ hai người chúng ta không phải là chiến hữu trong cùng một chiến hào hả? Tôi cho là chúng ta đã đạt được nhận thức chung rồi đó chứ.”

Được thôi.

Thẩm Hạ Lan thừa nhận là anh ta nói có chút đúng.

“Tôi phụ trách yểm trợ anh thôi đó, tôi sẽ đưa bản đồ địa hình cho anh, còn cái khác thì thôi mặc kệ.”

“Có thể, thành giao!”

Tống Dật Hiên cười hì hì nói.

Ở bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng bước chân, có thể nhận ra được bọn nhỏ đã trở về rồi.

Thẩm Hạ Lan đúng lúc muốn nói cái gì đó, liền nhìn thấy Tống Dật Hiên trực tiếp đứng dậy vọt ra ngoài từ cửa sổ, động tác đó nhanh đến nỗi làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy giống như là mình bị hoa mắt.

“Mẹ, con về rồi đây!”

Giọng nói của Minh Triết truyền đến, sau đó là một bóng dáng nhỏ bé nhào tới, không có gì ngạc nhiên khi Diệp Tranh đứng sau cậu bé.

Hai người anh em này quả thật là dính nhau không rời, tốt với nhau giống như là anh em ruột.

“Cháu chào dì, cháu cũng trở về rồi đây.”

Diệp Tranh cười hì hì nói, sau đó nghiêm chỉnh đứng ở chỗ đó.

Minh Triết nhảy lên trên ghế ngồi xuống, thấp giọng nói: “Mẹ, hồi chiều này thể lực của Diệp Tranh không đuổi theo con được á.”

“Đừng có dùng tiêu chuẩn của chính con mà yêu cầu người khác, Diệp Tranh đã rất cố gắng rồi.”

Thẩm Hạ Lan không khỏi nói chuyện thay cho Diệp Tranh.

“Đúng vậy đó, cháu đã rất cố gắng.”

Diệp Tranh lập tức gật đầu phụ họa.

Minh Triết xem thường nhìn cậu bé rồi nói: “Cậu đừng có quên, ngày hôm nay cậu còn có bữa ăn nhẹ thể lực một tiếng đồng hồ.”

“Biết rồi mà.”

Diệp Tranh sờ cái mũi, không cam tâm tình nguyện đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan sờ đầu của Minh Triết rồi nói: “Đừng có nghiêm khắc với thằng bé quá, dù sao thì tài năng của mỗi người là khác nhau mà.”

“Dạ con biết rồi, mẹ, nhưng mà trong phòng có ai đến vậy ạ?”

Minh Triết đột nhiên lại hỏi trực tiếp hỏi làm cho Thẩm Hạ Lan ngây ngốc.

“Cái gì chứ?”

“Trước khi mà bọn con trở về thì trong này có người khác tồn tại, trong không khí có một mùi nước hoa cổ long, đây không phải là mùi nước hoa mà mẹ thường sử dụng.”

Thẩm Hạ Lan có làm như thế nào cũng không nghĩ đến cái mũi của con trai mình lại nhạy bén như vậy.

“Khụ khụ, đúng là lúc nãy có một chú đến đây, nhưng mà con phải giữ bí mật cho mẹ đó nha, có được không?”

“Mẹ, mẹ hẹn hò hả?”

Câu hỏi lém lỉnh của Minh Triết làm cho Thẩm Hạ Lan thiếu chút nữa đã bị sặc bởi nước bọt của mình.

“Không có đâu, con đừng có đoán mò!”

Cô vội vàng làm sáng tỏ.

Yêu đương với Tống Dật Hiên hả?

Làm sao có thể được!

Hai người bọn họ căn bản không có cùng tần số, có được chưa!



Nhưng mà Minh Triết lại trưng ra bộ dạng biết tỏng rồi: “Con biết rồi, mẹ muốn giữ bí mật có đúng không? Mặc dù là mẹ hẹn hò, nhưng mà đối tượng không phải là ba nuôi, ít nhiều gì con cũng cảm thấy thất vọng, chẳng qua là nếu như mẹ thích thì con cũng sẽ miễn cưỡng chấp nhận. Yên tâm đi, con sẽ giữ bí mật giúp cho mẹ mà.”

“Không phải đâu, Minh Triết, không phải giống như con đã nghĩ, anh ta chỉ là một người bạn bình thường mà thôi!”

Thẩm Hạ Lan giải thích không rõ ràng.

“Mẹ yên tâm đi, con hiểu mà.”

Minh Triết muốn vỗ vào bả vai của Thẩm Hạ Lan, đáng tiếc là chiều cao của cậu bé còn chưa cao bằng mặt biển, chỉ có thể vỗ vào mu bàn tay của Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Cái gì con cũng hiểu hết á, mẹ yên tâm đi, con sẽ không nói cho người khác nghe đâu.”

Quả thật là Thẩm Hạ Lan khóc không ra nước mắt.

Cô yên tâm cái gì đây hả?

Cái này là cái gì với cái gì đây!

“Không phải đâu con trai à, con nghe mẹ nói đi...”

Thẩm Hạ Lan còn muốn giải thích nữa, nhưng đúng lúc này sát vách lại truyền đến tiếng hét của Lam Tử Thất, tiếng hét kia vang tận trời xanh, trực tiếp làm cho Thẩm Hạ Lan và Minh Triết hết hồn rồi chạy nhanh ra bên ngoài.
CHƯƠNG 82: TỐI HÔM NAY CON MUỐN NGỦ Ở CHỖ CỦA MẸ

“Tử Thất.”

Thẩm Hạ Lan nóng lòng như lửa đốt chạy vào trong, liền nhìn thấy Lam Tử Thất đang cầm một cây chổi đuổi đánh một người đàn ông, mà bóng dáng người đàn ông kia lại có chút quen thuộc.

“Tống Dật Hiên?”

Thẩm Hạ Lan không quá xác định mà kêu một tiếng.

Tống Dật Hiên vừa mới nghe thấy âm thanh quen thuộc thì vội vàng chạy đến sau lưng của Thẩm Hạ Lan, nắm chặt lấy cánh tay của cô, vô cùng đáng thương mà nói: “Cục cưng ơi, cô bảo vệ cho tôi đi, người phụ nữ này quá là dã man.”

Cây chổi ở trong tay của Lam Tử Thất còn đang giơ trên không trung, nhìn thấy Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan quen thuộc như vậy thì hơi ngơ ngẩn cả người.

“Hạ Lan, cậu quen hả?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu đau từng cơn.

“Anh đến đây làm cái gì vậy hả?”

Thẩm Hạ Lan dùng một tay kéo Tống Dật Hiên từ đằng sau ra.

Tống Dật Hiên có chút oan ức nói: “Cô không chịu chứa chấp tôi, tôi cũng đành phải tìm một chỗ mà ở chứ, nếu không thì tôi phải ở đâu đây? Ở bên ngoài rất lạnh, cô lại không chịu trách nhiệm đối với tôi, tôi còn không phải tự mình tìm đường mưu sinh hả?”

Lời nói này làm cho miệng của Lam Tử Thất đều mở t

Tình huống này là như thế nào vậy?

“Hạ Lan, cậu với anh ta...”

“Không có không có, tớ với anh ta không có một chút quan hệ nào hết á!”

Thẩm Hạ Lan vội vàng giải thích, đồng thời nhanh chóng bịt kín miệng của Tống Dật Hiên.

Cái tên khốn nạn này nói xàm đã quen rồi, mình cũng không có để ý tới, nhưng mà không thể đảm bảo được người khác sẽ không hiểu lầm.

Đúng lúc này giọng nói của Minh Triết lại vang lên.

“Mẹ, đây chính là người đàn ông mà mẹ muốn yêu đương đó hả? Nhìn dáng dấp cũng không có gì đặc biệt hết.”

Vóc dáng do nhỏ của cậu bé đang đứng ở đó, hai tay khoanh trước ngực, một bộ dạng nhìn ngắm nhìn Tống Dật Hiên, ánh mắt kia ít nhiều gì cũng để Tống Dật Hiên cảm thấy có chút quen thuộc.

“Cháu chính là con trai của Lisa có đúng không? Xin chào, chú tên là Tống Dật Hiên, sau này mong cháu chăm sóc nhiều hơn.”

Tống Dật Hiên lạch bạch chạy tới bên người của Minh Triết.

Minh Triết lại chẳng thèm ngó ngàng, nhìn anh ta một cái rồi phớt lờ đi, sau đó lại lại nói với Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất ở trước mặt: “Lúc nãy con mới đến đây thì con đã nhìn thấy giáo quan Diêm đang đi về phía bên này, cho nên mẹ à, người đàn ông này phải xử lý như thế nào đây?”

Trong nháy mắt Thẩm Hạ Lan liền giật mình.

Diêm Chấn muốn đến đây.

Nói cách khác, bất cứ lúc nào Tống Dật Hiên cũng sẽ bị bại lộ, nếu như bị bại lộ rồi thì hậu quả khó mà lường được.

Thẩm Hạ Lan sốt ruột nhìn Minh Triết rồi nói: “Con có cách gì tốt không vậy? Bây giờ mẹ không thể để cho bất cứ người nào biết Tống Dật Hiên xuất hiện ở đây được.”

“À, con đã có rồi.”

Tiểu quỷ Minh Triết làm một cái mặt quỷ với Thẩm Hạ Lan, sau đó mở cửa tủ của Lam Tử Thất ra, chép miệng với Tống Dật Hiên ở một bên.

Tống Dật Hiên nhìn cái tủ nhỏ hẹp ở trước mắt, có chút hoài nghi mà hỏi: “Cháu kêu chú trốn vào trong đây đó hả?”

“Hoặc là dưới gầm giường, chú tự chọn đi, nhưng mà cháu nói cho chú nghe giáo quan Diêm rất thích kiểm tra ở dưới gầm giường.”

Minh Triết hờ hững nói, nhưng mà giọng nói kia lại có chút xem thường.

Một người đàn ông chật vật như thế, thế mà lại để cho mẹ phải đối đãi khác biệt, quả thật không có cách nào hiểu được mà.

Tống Dật Hiên cảm thấy mình bị một bánh bao nhỏ xem thường, nhưng mà bây giờ không phải là lúc để tranh luận.

Anh ta còn đang do dự thì Thẩm Hạ Lan cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp đạp anh ta một đạp một phát làm Tống Dật Hiên nhào vào trong đó.

“Mẹ kiếp!”

“Im miệng!”

Thẩm Hạ Lan bá đạo gầm nhẹ một tiếng, thuận tiện đóng cửa tủ lại.

“Tử Thất, có chìa khóa không khóa lại đi.”

Thẩm Hạ Lan vẫn sợ vạn nhất.

Khóe miệng của Lam Tử Thất hơi co giật.

Tống Dật Hiên nhìn như thế nào thì cũng là một người có dáng vẻ cao một mét tám mươi lăm, trốn trong một cái tủ không đến sáu mươi cm như thế này cả người chắc chắn sẽ phải co rút lại, bây giờ lại còn phải khóa.

Người đàn ông đáng thương!

Lam Tử Thất mặc niệm ở trong lòng, trực tiếp lấy chìa khóa đến khóa tủ lại.

Mọi thứ vừa mới làm xong thì Diệp Tranh và Diêm Chấn cùng đi vào.

“Lão đại, lúc nãy tớ nghe thấy ở bên này có âm thanh, nữa đường gặp giáo quan Diêm cho nên tớ liền dẫn giáo quan Diêm đến đây luôn, có chuyện gì thế?”

Diệp Tranh một mặt khẩn trương nhìn bọn họ.

Minh Triết thật sự muốn một phát bóp chết cái tên ngu ngốc này mới chịu nổi.

“Không có việc gì đâu, lúc nãy cô Lam nhìn thấy một con gián nên bị dọa nên kêu to, tớ với mẹ chạy đến đây rồi, chuyện đã được xử lý.”

Minh Triết mặt không biến sắc tim không đập ném cái nồi này lên trên người của Lam Tử Thất.

Lam Tử Thất vô cùng phiền muộn.

Cô sợ gián hả?

Nói đùa cái gì vậy!

Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt tìm tòi của Diêm Chấn, Lam Tử Thất không thể không cười nói: “Đúng vậy, thật là ngại quá, giáo quan Diêm, để anh chê cười rồi.”

“Không sao đâu, ở trên đảo này ẩm ướt, quả thật là có gián, để một lát nữa tôi mang đến một bình thuốc sát trùng cho giáo sư Lam.”

Diêm Chấn nhẹ giọng nói xong lại nhìn xung quanh lần nữa, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Lam Tử Thất thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó quay người lại muốn kéo Minh Triết.

“Minh Triết, ai sợ gián hả, hả?”

Minh Triết giống như là đã có dự đoán từ trước, nhanh chóng chạy qua một bên cười nói: “Không phải là ở trong tủ của dì có một con gián rất lớn hả?”

“Cái thằng nhóc thối này!”

“Thôi được rồi.”

Thẩm Hạ Lan ngăn cản hai người bọn họ lại, Diệp Tranh thì lại một mặt mơ màng mà hỏi: “Gián thần hả? Ở đâu vậy ạ?”

Minh Triết khẽ thở dài một cái, nắm lấy cánh tay của Diệp Tranh rồi nói: “Đi đi đi, đi đến sân huấn luyện tớ với cậu luyện vài vòng.”

“Hả? Còn luyện nữa hả? Tớ vừa mới về mà.”

Diệp Tranh khóc không ra nước mắt, nhưng mà lại bị Minh Triết mang đi.

Lam Tử Thất nhìn thấy thằng nhóc thối đã đi rồi, lúc này mới hỏi Thẩm Hạ Lan là chuyện gì xảy ra.

Thẩm Hạ Lan nói tất cả mọi chuyện cho Lam Tử Thất nghe.

Lam Tử Thất khẽ nhíu mày.

“Nói như vậy thì thật sự là do Diệp Ân Tuấn đã bày mưa hả?”

“Có lẽ là vậy.”

Thẩm Hạ Lan không dám xác định, nhưng mà ở trong lòng cũng đã tin tưởng dự đoán này.

“Khốn nạn, người đàn ông bị ổi!”

Lam Tử Thất tức giận mắng chửi, lại thấp giọng nói: “Không thể để cho anh ta ở chỗ của tớ được đâu, tớ còn chưa có bạn trai nữa đó, sống chung với một người đàn ông to xác, tớ ngủ không được đâu.”

“Sao vậy, cậu sợ anh ta làm gì cậu à, cậu cũng đã khóa anh ta ở trong tủ rồi còn sợ cái gì nữa hả?”

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Lam Tử Thất thấp giọng nói: “Tớ sợ là tớ có suy nghĩ với anh ta, vóc dáng của người đàn ông này còn rất đẹp trai đó.”

Thẩm Hạ Lan lập tức ngơ người, sau đó che miệng lại nở nụ cười.

“Đừng có cười mà!”

Lam Tử Thất sợ Tống Dật Hiên ở trong tủ quần áo nghe thấy được, vội vàng che kín miệng của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Không có chuyện gì đâu, cậu có suy nghĩ gì thì cứ làm đi, cùng lắm thì ăn xong phải lau sạch miệng, chúng ta đến chết cũng không nhận, ai bảo ở đây không có ai biết anh ta đến đây.”

Tống Dật Hiên ở trong tủ nghe thấy được rõ ràng, anh ta nghe thấy hai người phụ nữ này đang thảo luận vấn đề này ở bên ngoài ngay trước mặt của anh ta, trong nháy mắt cảm thấy buồn bực.

“Nè nè nè, tôi vẫn còn đang ở đó có được không hả, có thể suy nghĩ tới cảm nhận của tôi được không?”

Anh ta vỗ vỗ vào tủ, giọng nói kìm nén.

“Ngậm miệng lại! Bây giờ anh chỉ là một con gián thôi, anh có từng nhìn thấy qua con gián nào biết nói chuyện hay không hả? Tôi nói cho anh biết, anh lại không nghe lời tôi thì tôi sẽ đi tìm Diêm Chấn nói cho anh ta biết là anh đang trốn ở chỗ này, đến lúc đó tôi xem xem Diêm Chấn có thể sẽ ném anh xuống biển cho cá ăn hay không.”

Thẩm Hạ Lan hung dữ nói.

Tống Dật Hiên đột nhiên cảm thấy mình giống như đã bước lên thuyền giặc.

Lam Tử Thất đi lên đạp một đạp.

“Anh thành thật cho bà đây đi, ở đây là địa bàn của tôi, anh phải hiểu rõ bà đây có lòng tốt cho nên mới thu lưu anh, nếu không thì vài phút nữa đã coi anh là tên háo sắc kéo anh ra ngoài thiến anh rồi đó.”

Nghe thấy lời nói hùng hồn của Lam Tử Thất, Tống Dật Hiên không khỏi che vị trí quan trọng lại.

Từ khi chào đời anh ta đã ngậm thìa vàng, có người phụ nữ nào mà không a dua nịnh hót anh ta, tranh nhau lấy lòng, thế nhưng mà người phụ nữ dám trách mắng anh ta như là Lam Tử Thất đây là người đầu tiên.

“Cô có bản lĩnh thì để tên họ lại đi.”

“Bà đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tên là Lam Tử Thất như thế nào, anh muốn làm cái gì hả?”

Lam Tử Thất mới chẳng cần biết anh ta là ai.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy hai người bọn họ khí thế ngất trời, mình yên lặng lui ra.

Cô tin tưởng là Lam Tử Thất sẽ không làm quá mức, mà Tống Dật Hiên cũng sẽ không làm khó Lam Tử Thất.

Sau khi về đến chỗ ở của mình, Thẩm Hạ Lan bất ngờ nhìn thấy được Minh Triết.

“Không phải là con đã đi huấn luyện với Diệp Tranh rồi hả?”

Bây giờ Thẩm Hạ Lan hận không thể không trở về.

Nhìn thấy đôi mắt mỉm cười của Minh Triết, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy toàn thân không tốt.

“Chuyện này không phải như con nghĩ đâu đâu, anh ta chỉ là một người bạn bình thường của mẹ mà thôi thật.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng giải thích, cũng không hi vọng con trai nghi ngờ hoặc là hiểu lầm cái gì.

Minh Triết cười nói: “Mẹ à, mẹ đang khẩn trương.”

“Minh Triết!”

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện mình bị con trai trêu ghẹo.

“Tuổi con còn nhỏ, ai dạy con vậy hả? Lại dám trêu chọc mẹ con, hửm?”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì bước nhanh về phía trước, trực tiếp ôm lấy Minh Triết, sau đó hai tay đặt ở dưới nách của cậu bé, ngón tay khẽ nhúc nhích.

Minh Triết lập tức cười đến nỗi thở không ra hơi.

“Mẹ, tha mạng đi, tha mạng! Haha, đừng có chọc nữa!”

Minh Triết trốn tránh khắp nơi, tiếng cười lanh lãnh vàng vọng cả căn phòng.

Hai mẹ con bọn họ chơi đùa một hồi, Minh Triết đã hơi buồn ngủ rồi, cậu bé cởi giày ra leo lên trên giường kéo chăn qua phủ mình lại, giống như là chơi xấu mà nói: “Mẹ, tối hôm nay con muốn ngủ ở chỗ của mẹ.”

Nói xong thì Minh Triết trực tiếp nghiêng đầu qua nằm xuống liền ngủ mất, căn bản cũng không cho Thẩm Hạ Lan có cơ hội từ chối.

Thật ra thì Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không từ chối.

Nhiều ngày như vậy không nhìn thấy con trai, cô có thể ngủ với con trai cô thì cảm thấy rất yên tâm.

Thẩm Hạ Lan hiền hậu nhìn Minh Triết đang ngủ say, sờ lên mặt của cậu bé, sau đó đi đến phòng vệ sinh tắm rửa thay một bộ áo ngủ đi ra.

Diệp Ân Tuấn bận rộn muốn chết lại nghe thấy điện thoại di động vang lên một tiếng, anh cầm lên xem video được truyền đến từ phía căn cứ.



Thật ra thì anh không có yêu cầu muốn Diêm Chấn quay video của Thẩm Hạ Lan, chẳng qua là vì mỗi ngày muốn nhìn thấy tình hình gần đây của Minh Triết, bây giờ Minh Triết đã chạy đến phòng của Thẩm Hạ Lan, theo lẽ đương nhiên video cũng quay luôn Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan vừa mới tắm xong đi ra, tóc cũng chưa lau khô mà tùy ý lắc lắc, giọt nước ở trên sợi tóc nghịch ngợm bay nhảy trong không khí, mà mái tóc gợn sóng của Thẩm Hạ Lan cũng vạch ra một đường cong hoàn mỹ, cuối cùng rơi ở trên cái cổ trắng nõn của cô.

Anh đã từng thích nhất chính là cổ của Thẩm Hạ Lan, thon dài trắng nõn, mà lại nhạy cảm, anh có thể nhớ đến lúc mình thổi hơi ở trên người của Thẩm Hạ Lan, dáng vẻ Thẩm Hạ Lan toàn thân ửng đỏ.

Quyến rũ như vậy, động lòng người như vậy.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng không biết là có người đang lén lút nhìn mình.

Cô ngồi ở trước bàn, bởi vì thời tiết có chút oi bức nên cô tùy ý để hở hai nút áo ra, phần nhấp nhô ở bên trong như ẩn như hiện làm cho Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngứa cổ, trong nháy mắt một nguồn nhiệt nóng dân lên.

Diệp Ân Tuấn vội vàng cầm ly nước ở một bên uống một ngụm, lúc này Thẩm Hạ Lan lại đột nhiên khom người xuống nhặt cây bút chì bị rơi ở dưới đất.

Phong cảnh kiều diễm lập tức chui vào trong tầm mắt của Diệp Ân Tuấn, anh chỉ cảm thấy một chất lỏng ấm áp tuôn ra từ trong lỗ mũi.

Nóng ấm, có làm như thế nào cũng không ngăn được...
CHƯƠNG 83: TẤT CẢ NHỮNG CHUYỆN NÀY ĐỀU LÀ DO BÀ SẮP XẾP Ư?

Diệp Ân Tuấn dùng tay sờ một cái, chất lỏng màu đỏ tươi làm cho anh cảm thấy xấu hổ.

Anh nhanh chóng đứng dậy đi vào trong phòng vệ sinh, hung hăng tắm nước lạnh một lần.

Đúng lúc này Tống Đình, đúng lúc gõ cửa đi vào.

“Diệp tổng, ở bên phía nhà họ Hoắc...”

“Ra ngoài!”

Diệp Ân Tuấn quát lạnh một tiếng, âm thanh hung bạo đó dọa tim của Tống Đình nhảy lên một phát.

“Diệp tổng?”

Hiếm khi Tống Đình nhìn thấy Diệp Ân Tuấn có dáng vẻ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, vừa định đi vào trong phòng vệ sinh nhìn xem, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Tốt nhất là bây giờ cậu lập tức cút ra ngoài ngay đi, nếu như mắt của cậu nhìn loạn lung tung, nhìn thấy cái gì không nên thấy vậy thì tôi sẽ muốn đôi mắt này của cậu đó!”

Câu nói này làm cho Tống Đình không dám đi về phía trước, anh ta rất muốn nhìn xem xung quanh có cái gì mà mình không thể nhìn, nhưng mà anh ta lại không dám, vội vàng đáp lời rồi sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.

Nghe thấy cửa phòng làm việc đã được đóng lại, lúc này Diệp Ân Tuấn mới thở dài một hơi.

Anh không dám ở trong phòng vệ sinh quá lâu, sau khi tắm nước lạnh một phát thì liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Thẩm Hạ Lan ở trong video đã ghé trên mặt bàn bắt đầu vẽ tranh.

Trước kia Diệp Ân Tuấn không biết là Thẩm Hạ Lan thích vẽ tranh như vậy, bây giờ anh mới phát hiện sự hiểu biết của mình đối với Thẩm Hạ Lan quá ít.

Đều nói người phụ nữ nghiêm túc là đẹp nhất.

Lúc này Thẩm Hạ Lan đang đắm chìm trong ánh đèn dịu dàng, dáng vẻ nghiêm túc làm cho con tim của Diệp Ân Tuấn đập rộn lên, hận không thể hôn một cái lên trên màn hình.

Ma xui quỷ khiến anh lại gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy được tiếng vang của điện thoại, cô liền nhìn qua theo bản năng.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy rõ ràng lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy số điện thoại của anh thì hơi nhíu mày lại.

Đó là bài xích!

Thế mà cô lại không muốn nhìn điện thoại của anh.

Xem ra không phải là cô chỉ từ chối bản thân anh, ngay cả những thứ liên quan tới anh cô đều không muốn nhìn.

Nhưng mà là tại sao vậy chứ?

Cô đã từng yêu mình như vậy, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối?

Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên rất không thoải mái.

Anh vẫn cố chấp gọi điện thoại.

Thẩm Hạ Lan nhìn điện thoại không ngừng nhấp nháy, vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Minh Triết nên cô mở yên lặng, nhưng mà màn hình vẫn không ngừng nhấp nháy, làm cho cô tâm phiền ý loạn.

Rốt cuộc là người đàn ông này muốn làm cái gì đây?

Thẩm Hạ Lan dứt khoát úp điện thoại di động lại, nhắm mắt làm ngơ.

Diệp Ân Tuấn ở bên đây nhìn thấy rõ ràng.

Lúc đầu anh cũng không phải là nhất định phải nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan thì mới được, nhưng mà bây giờ nhìn thấy thái độ của Thẩm Hạ Lan đối với anh, một cơn lửa giận đang quanh quẩn ở trong ngực của anh, có làm như thế nào cũng không tiêu tan được.

Diệp Ân Tuấn lại không ngại ngùng gì mà tiếp tục gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy phiền phức vô cùng, lúc này mới nhận điện thoại.

“Diệp tổng, rất muộn rồi, có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho em được hả? Hay là nói em không muốn nhận điện thoại của tôi, tôi đã giải quyết mớ hỗn độn giúp cho em, vậy mà em lại đối xử với tôi như thế?”

Diệp Ân Tuấn cũng không phải là muốn để Thẩm Hạ Lan cảm kích mình cái gì, nhưng mà bây giờ nhìn thấy cô xa cách mình như vậy, tâm lý của anh chính là không thoải mái, mà anh đã không thoải mái rồi thì anh sẽ cũng để cho Thẩm Hạ Lan không dễ chịu.

Người phụ nữ này đã từng xem anh là trời, yêu anh hơn tất cả, bây giờ lại tránh xa anh như là tránh tà, hận không thể trốn xa chừng nào thì tốt chừng ấy.

Loại đãi ngộ khác biệt như ngày với đêm này, Diệp Ân Tuấn không chấp nhận được.

Anh không nói như vậy thì vẫn còn may, lúc nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười lạnh.

“Diệp tổng đây là tự lấy tư cách của ân nhân ra có đúng không, nhưng mà tôi nhớ là tôi cũng đâu có cầu xin Diệp tổng giải quyết vấn đề thay cho tôi đâu, nếu không là chỉ cần Diệp tổng nói một câu, ngày mai tôi sẽ tự mình trở về xử lý, không cần Diệp tổng phải phí công làm gì.”

Nói xong Thẩm Hạ Lan trực tiếp cúp điện thoại.

Vốn dĩ không có tình cảm gì đối với anh, bây giờ bởi vì chuyện của bà cụ Hoắc, cô càng chán ghét Diệp Ân Tuấn đến cực điểm.

Người đàn ông dối trá này!

Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại thì không hề che giấu cảm xúc của mình đối với Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy được nét xem thường của Thẩm Hạ Lan ở trên màn hình, trong nháy mắt lông mày liền nhíu lại.

Anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Thái độ của Thẩm Hạ Lan đối với anh không hề giống với thái độ lúc chuyện vừa mới xảy ra.

Xảy ra vấn đề gì rồi à?

Thắc mắc của Diệp Ân Tuấn không có cách giải.

Anh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan trực tiếp ném giấy vẽ qua một bên, oán hận đạp bàn một cái, nhưng đúng lúc này Minh Triết cựa mình đá chăn mền ra.

Biểu cảm của Thẩm Hạ Lan lập tức trở thành người mẹ hiền, ánh mắt dịu dàng đó quả thật làm cho tất cả mọi người trên đời đều phải ghen tị.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình thật sự điên rồi.

Anh thế mà lại ghen tị với con của mình!

Nhưng mà Thẩm Hạ Lan đối xử với Minh Triết thật sự rất tốt.

Cô nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhẹ nhàng đắc kính chăn cho Minh Triết một lần nữa, sau đó hôn một cái ở trên trái của Minh Triết, ánh mắt dịu dàng như nước đó quả thật làm cho người ta phải chết chìm.

Diệp Ân Tuấn liền dâng lên một loại khát vọng.

Anh muốn được gặp Thẩm Hạ Lan!

Mặc kệ là cô thích nhìn thấy mình hay không, mặc kệ cô có thái độ gì, anh nhớ cô.

Anh chỉ là muốn thật sự cảm nhận được cảm giác Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh của mình.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên đứng dậy, tắt video, nhấc chân đi ra ngoài phòng làm việc.

Tống Đình vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi ra thì vội vàng lên đón.

“Diệp tổng, bà cụ Hoắc tỉnh rồi, anh có muốn đi xem một chút không?”

Bước chân của Diệp Ân Tuấn lập tức dừng lại.

Sao lại trùng hợp như vậy chứ?

Anh vừa mới muốn đi gặp Thẩm Hạ Lan thì bà cụ Hoắc lại tỉnh dậy.

Tống Đình không ngờ đến Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên dừng bước, thắng lại không kịp, trực tiếp đụng phải lưng của Diệp Ân Tuấn, cái mũi bị đụng đau nhức, lại không để ý tới mà lui về phía sau một bước rồi nói: “Xin lỗi Diệp tổng.”

“Chuẩn bị xe đi bệnh viện.”

Mặc dù là lúc này anh rất muốn gặp Thẩm Hạ Lan, nhưng mà ở bên phía bà cụ Hoắc cũng không thể qua loa được, sau khi cân nhắc, Diệp Ân Tuấn vẫn quyết định đi đến bệnh viện trước một chuyến.

Tống Đình không dám trì hoãn, lập tức đi chuẩn bị xe.

Lúc Diệp Ân Tuấn chạy đến bệnh viện thì người nhà Hoắc đã đến rồi.

Hoắc Chấn Đình, người duy nhất còn lại ở trong nhà Hoắc, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì ánh mắt hơi nheo lại.

“Diệp tổng, anh đã đến rồi?”

“Anh Hoắc, tôi đây để thăm bà cụ.”

Đối với Hoắc Chấn Đình, Diệp Ân Tuấn thật sự rất bội phục, dù sao thì liệt sĩ hi sinh vì nước được người người kính nể, mà ba đời nhà họ Hoắc đều là anh hùng, Hoắc Chấn Đình lại càng không liên lụy đến quốc gia cho nên tự động yêu cầu chuyển nghề.

Trên người của Hoắc Chấn Đình có lửa, đương nhiên là nói chuyện không khách phí.

“Đến để xem mẹ của tôi đã chết chưa à? Tôi nghe nói là người phụ nữ kia là bạn gái của cậu Tống, nhưng mà lại là nhà thiết kế của công ty cậu, đồng thời cũng vào ở nhà họ Diệp của cậu. Nhà họ Diệp vẫn luôn cho con dâu của họ Diệp ở, cho nên Diệp tổng có thể giải thích với tôi một chút không, rốt cuộc chuyện này là chuyện gì xảy ra?”

Lúc Diệp Ân Tuấn nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói Thẩm Hạ Lan là bạn gái của Tống Dật Hiên, lông mày nhíu lại.

“Ai nói cô ấy là bạn gái của Tống Dật Hiên?”

“Tống Dật Hiên tự mình nói đó, cũng đã lên báo chí rồi, như thế nào? Diệp tổng không biết à?”

Hoắc Chấn Đình lại không nghĩ đến là Diệp Ân Tuấn lại quan tâm tới vấn đề này.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tống Đình.

Tống Đình có chút oan ức nói: “Lúc nãy tôi đã muốn nói cùng với anh rồi, là anh kêu tôi cút ra đi.”

Lồng ngực Diệp Ân Tuấn phập phồng kịch liệt.

Anh nhìn Hoắc Chấn Đình, nói từng câu từng chữ: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là con dâu của nhà họ Diệp chúng tôi.”

“Vậy nói cách khác là Diệp tổng không có ý định trốn tránh chuyện này có đúng không?”

Hoắc Chấn Đình từng bước ép sát.

Diệp Ân Tuấn trịnh trọng nói: “Rốt cuộc là chuyện này có chuyện gì xảy ra, tôi nghĩ là bà Hoắc rõ ràng nhất, không bằng chúng ta đi vào hỏi bà Hoắc đi?”

“Cũng được thôi, nếu như quả thật có liên quan đến người phụ nữ Lisa này, vậy tôi hi vọng là Diệp tổng sẽ không ngăn cản tôi. Anh biết rồi đó, nhà họ Hoắc luôn có thù báo thù, có oán báo oán.”

Hoắc Chấn Đình cũng rất sảng khoái.

Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Tất cả những chuyện của cô ấy, tôi đều chịu trách nhiệm.”

“Vậy à? Tôi sợ là ngay cả Diệp tổng cũng không thể chịu nổi đâu, nghe nói là nhà họ Diệp cũng chỉ còn lại một mình Diệp tổng là con cháu, nếu như tôi muốn mạng của cô ta thì sao đây? Diệp tổng cũng cho à?”

Hoắc Chấn Đình hùng hổ dạ người.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta rồi nói: “Trước mắt chuyện này vẫn còn chưa có kết luận, nếu sự thật chứng minh có liên quan đến Lisa, vậy thì cho dù phải như thế nào thì Diệp Ân Tuấn tôi cũng sẽ gánh chịu, đàn ông nhà họ Diệp chúng tôi luôn luôn bảo vệ phụ nữ!”

“Đúng không?”

Hoắc Chấn Đình ý vị thâm trường cười cười, sau đó đẩy xe lăn đi vào trong phòng bệnh.

Bà cụ Hoắc đang được nối với thiết bị hô hấp, nhìn hết sức yếu ớt.

Vào khoảnh khắc Hoắc Chấn Đình nhìn thấy bà cụ Hoắc, tất cả củ ấu đều thu vào, vội vàng đi đến cầm tay của bà cụ Hoắc rồi nói: “Mẹ, con xin lỗi, con trai bất hiếu, để mẹ phải chịu khổ.”

Bà cụ Hoắc muốn nói cái gì đó, nhưng mà không đủ sức lực.

Hoắc Chấn Đình cúi người xuống, sau đó liền nghe thấy bà cụ Hoắc nói: “Con đi ra ngoài đi, mẹ có lời muốn nói riêng với Diệp Ân Tuấn.”

“Mẹ, con không thể để một mình mẹ ở lại đây được, cho dù mẹ có muốn nói gì, con có ở bên cạnh cũng không có gì đáng ngại.”

Hiện tại Hoắc Chấn Đình phòng bị Diệp Ân Tuấn rất chặt, cứ như bọn họ là kẻ thù của nhau, nhưng mà Diệp Ân Tuấn cũng không biết mình đắc tội với nhà họ Hoắc từ hồi nào.

Bà Hoắc lại rất kiên trì.

Hoắc Chấn Đình nhìn thấy dáng vẻ của bà cụ kiên trì như vậy cũng không đành lòng, đành phải đồng ý, nhưng mà lúc đi ngang qua người của Diệp Ân Tuấn anh ta thấp giọng nói: “Anh nói chuyện tốt nhất là nên chú ý một chút, nếu như mẹ tôi có chuyện gì không hay xảy ra, cho dù có phải bỏ toàn bộ nhà họ Hoắc ra thì tôi sẽ không tha cho nhà họ Diệp và nhà họ Tống của các người!”

Diệp Ân Tuấn khẽ gật đầu.

“Yên tâm đi, tôi với nhà họ Hoắc của các người không có thù với nhau, lại không hề có liên quan gì đến bà cụ, tôi còn muốn để cho người phụ nữ của tôi trong sạch nữa.”



“Tốt nhất là như thế này!”

Sau khi Hoắc Chấn Đình cảnh cáo xong thì mới rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Diệp Ân Tuấn đóng cửa lại, vừa quay đầu lại bà cụ Hoắc nào có dáng vẻ yếu ớt không còn sức lực như lúc nãy nữa.

Bà ta trực tiếp ngồi dậy, đưa tay lấy máy hô hấp xuống, hình ảnh bệnh tật lúc nãy hoàn toàn quét sạch.

Nếu như không phải là Diệp Ân Tuấn biết bác sĩ trưởng của bệnh viện này sẽ không lừa gạt anh, có lẽ từ đầu đến cuối anh sẽ cảm thấy tất cả những chuyện này đều là một âm mưu.

Diệp Ân Tuấn đi đến trước mặt của bà cụ Hoắc cung kính chào một tiếng.

“Chào bà Hoắc.”

“Xin chào.”

Bà cụ Hoắc cười nhạt, trong cặp mắt đục ngầu kia lại có ánh sáng bắn ra bốn phía, như khác hẳn với một bà lão chạm vào liền ngã.

Diệp Ân Tuấn ngồi đối diện với bà cụ Hoắc, thấp giọng hỏi: “Bà Hoắc, có thể hỏi một câu được không, tất cả chuyện này đều là do bà sắp xếp ư?”

Đến lúc này Diệp Ân Tuấn không thể đoán là cái gì nữa, giống như là anh lăn lộn nhiều năm như vậy cũng vô ích rồi.

Bà cụ Hoắc nhìn Diệp Ân Tuấn với đôi mắt sáng tỏ, cười nói: “Diệp tổng là người thông minh, cảm thấy một bà lão như tôi tại sao lại muốn làm như vậy?”
CHƯƠNG 84: ĐỜI NÀY CỦA TÔI, KHÔNG PHẢI LÀ CÔ ẤY THÌ KHÔNG THỂ

Đối với việc bà cụ Hoắc không phản bác lại, Diệp Ân Tuấn đã cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng mà cũng chính là bởi vì như thế này thì Diệp Ân Tuấn cũng càng thêm thận trọng.

“Bà Hoắc, có chuyện gì thì bà cứ nói rõ ra đi, đúng là chuyện này không giống với phong cách của người nhà họ Hoắc.”

Diệp Ân Tuấn kính trọng nhà họ Hoắc, càng thấy người nhà họ Hoắc sẽ không làm ra những chuyện không có nhân cách như vậy.

Câu nói này ngược lại đã làm cho bà cụ Hoắc có chút xấu hổ.

Gương mặt nhăn nheo của bà ta đỏ lên, thở dài một hơi rồi nói: “Bây giờ nhà họ Hoắc còn có nhân cách gì nữa đâu? Nếu như không phải là cùng đường, bà lão như tôi cũng sẽ không không biết xấu hổ mà làm đến bước này, chuyện này Hoắc Chấn Đình không biết cái gì đâu, đều là chủ ý của một mình bà già này, hi vọng là Diệp tổng sẽ không liên lụy đến Hoắc Chấn Đình, nhà họ Hoắc cũng chỉ còn một người là nó thôi.”

Sau khi nói đến đây, bà cụ Hoắc thổn thức không thôi.

Diệp Ân Tuấn nghe đến đó thì cũng sinh lòng thương tiếc

“Bà Hoắc, mời bà nói.”

Bà cụ Hoắc hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Thật ra thì nhà họ Hoắc cũng không phải là muốn kiếm chuyện với cậu, chỉ là có một vài chuyện gặp nhau mà thôi.”

“Chuyện gì vậy?”

Diệp Ân Tuấn nghĩ mà không ra.

Nhà họ Diệp và nhà họ Hoắc vẫn không có lui tới gì, mặc dù đều là dốc sức vì nước nhà, nhưng mà phân khu của nhà họ Hoắc khác với nhà của anh, sau khi ra khỏi quân đội thì cũng không lui tới gì với nhau, Diệp Ân Tuấn thật sự không biết còn có chuyện gì dính líu quan hệ với nhà họ Hoắc.

Bà cụ Hoắc thấp giọng nói: “Tôi nhớ là năm năm trước Diệp tổng có một người vợ đúng không?”

“Đúng.”

Diệp Ân Tuấn thấy không bất ngờ khi bà cụ Hoắc hỏi như vậy, dù sao thì năm đó ai cũng biết vợ của Diệp Ân Tuấn muốn bỏ trốn với người khác kết, quả là bỏ thân vào trong biển lửa, lúc trước chuyện đó đã bị làm ầm ĩ, chỉ cần là người của Hải Thành thì không có người nào là không biết.

Bà cụ Hoắc thở dài một hơi rồi nói: “Diệp tổng đã tìm thấy thi thể của vợ chưa?”

“Bà Hoắc, chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Hoắc của các người?”

Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày, hiển nhiên không muốn nói đến chuyện này.

Bà cụ Hoắc lấy ra một tấm hình từ trong túi đưa qua cho Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Cậu có quen biết với người đàn ông trên bức ảnh này không?”

Diệp Ân Tuấn lại nhíu mày.

Đương nhiên là anh quen với người đàn ông trên anh bức ảnh.

Đó chính là vệ sĩ của anh, cũng chính là vệ sĩ đã mất tích vào năm năm trước cùng với Thẩm Hạ Lan.

“Đây chính là vệ sĩ nhà chúng tôi, nhưng mà năm năm trước đã mất tích cùng với vợ của tôi, nghe nói đã bỏ mạng trong biển lửa.”

“Cậu ấy không phải là bỏ mạng trong biển lửa, mà là bị mất tích.”

Bà cụ Hoắc nhìn Diệp Ân Tuấn, nói từng câu từng chữ: “Đứa bé này là con cháu của nhà họ Hoắc chúng tôi, là con trai của con trai cả chúng tôi. Từ nhỏ bởi vì thằng cả đã muốn làm quân, lúc đó chia tay với bạn gái, nhưng mà nói lại không nghĩ đến đó chính là người bạn gái đó lại mang thai mà lại không nói cho nó biết, sau khi người bạn gái đã sinh ra đứa bé này thì liền qua đời, đứa bé này được đưa đến cô nhi viện, lớn lên ở nơi đó, sau đó lại được người ta chọn, trở thành vệ sĩ nhà họ Diệp các người. Lúc đầu tôi cũng không biết có một đứa cháu của nhà họ Hoắc tồn tại, nhưng mà năm năm trước thằng bé có gửi tới cho tôi một lá thư, có người nói thằng bé chính là con cháu của nhà họ Hoắc chúng tôi, muốn tìm tôi để hỏi cho rõ ràng. Lúc đó tôi cũng rất kích động, tôi đã nghĩ đến thời gian hẹn gặp nhau để gặp đứa nhỏ này, đáng tiếc là thằng bé lại bị cậu phái đi bảo vệ vợ của cậu, kết quả lại mất tích trong trận lửa đó.”

Nói đến đây, ít nhiều gì bà cụ Hoắc cũng đã hơi thở hổn hển.

Diệp Ân Tuấn vô cùng kinh ngạc, không ngờ đến đứa bé mà mình đã chọn ở cô nhi viện lại có quan hệ với nhà họ Hoắc.

Anh vội vàng rót một ly nước đưa qua cho bà cụ Hoắc.

Bà cụ Hoắc uống một hớp nước, lúc này mới dịu đi cảm xúc kích động.

Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn có thể hiểu được tâm trạng của bà cụ Hoắc, thành viên của nhà Hoắc ít ỏi, có thể tìm được dòng máu của con trai, chuyện này đối với bà cụ mà nói quả thật là một chuyện lớn, đáng tiếc là lúc đó anh hoàn toàn không biết gì cả.

“Bà Hoắc, tôi không rõ năm năm trước cậu ta đã mất tích cùng với vợ của tôi, như vậy tại sao bây giờ bà mới đến tìm tôi để nói ra chuyện này? Hơn nữa chuyện này có liên quan gì đến Lisa, tôi nghe nói là bà cố ý chạm vào đồ sứ, mục tiêu chính là Lisa.”

Nói đến đây thì Diệp Ân Tuấn vô cùng không hiểu, cũng không phải là nhằm vào, chỉ là muốn hỏi cho rõ ràng.

Bà cụ Hoắc thở dài một hơi rồi nói: “Lúc đầu sau khi đứa bé đó mất tích thì tôi cũng đã cho rằng nó bỏ mạng ở trong biển lửa, tử vong cùng với vợ của cậu, kết quả không nghĩ tới là trước đây không lâu, tôi lại nhận được một lá thư.”

Nói xong, bà cụ Hoắc đem lá thư này ra đưa cho Diệp Ân Tuấn.

Lúc Diệp Ân Tuấn nhìn thấy chữ viết kia thì cả người ngây ra một lúc.

Nét chữ này anh quá quen thuộc.

Là của người vệ sĩ đó.

Chữ này là do anh đã dạy anh ta viết.

Mà trên thư nói rằng anh ta vẫn còn sống, chỉ là bây giờ không tiện xuất hiện, bởi vì có người đang uy hiếp sự an toàn của anh ta, hi vọng là bà cụ Hoắc có thể giải quyết hết tất cả sự uy hiếp này cho anh ta.

Người uy hiếp mà anh ta nói đến chính là Lisa!

Hai mắt của Diệp Ân Tuấn híp lại.

“Bà Hoắc, bà chỉ là dựa vào bức thư này mà lại hãm hại Lisa, có phải là không lý trí rồi không?”

Bị Diệp Ân Tuấn hỏi như vậy, bà cụ Hoắc có chút xấu hổ.

“Diệp tổng à, tôi biết là cách làm của bà già này quá thấp kém, nhưng mà tôi cũng không còn cách nào khác, đây chính là cháu trai của nhà họ Hoắc, tôi không thể để nó lưu lạc ở bên ngoài được.”

Diệp Ân Tuấn cố gắng đè nén cơn giận của mình.

Anh đã từng có rất nhiều phỏng đoán, duy nhất là anh không nghĩ đến tình hình này.

“Tôi cảm thấy rất kỳ quái, bà Hoắc lại không biết Lisa, tại sao lại tìm được cô ấy một cách chính xác như vậy, mà thời gian cũng đã tính toán kỹ như thế?”

Đôi mắt sắc bén của Diệp Ân Tuấn đột nhiên bắn về phía của bà cụ Hoắc.

Bà cụ Hoắc đã biết được sự lợi hại của Diệp Ân Tuấn, đến lúc này bà ta cũng không có gì để giấu diếm.

“Người vệ sĩ tên Tử mà cậu phái ra để bảo vệ Lisa, cô ta chính là người của tôi. Năm năm trước sau khi cháu trai của tôi mất tích, tôi đã cho người đến nhà họ Diệp tìm kiếm nơi ở của cháu trai tôi, tôi làm chuyện này không mấy vẻ vang, tôi thừa nhận. Cho dù nhà họ Diệp có muốn nhà họ Hoắc phải trả cái giá lớn đến cỡ nào, bà già này cũng nhận hết, nhưng mà đối với cháu trai của họ Hoắc, tôi nhất định phải tìm được.”

Nghe thấy bà cụ Hoắc đến như vậy, mặc dù là Diệp Ân Tuấn có chút nghi ngờ, nhưng mà lúc anh chính tai nghe thấy nhà họ Diệp có người nhà họ Hoắc, anh vô cùng tức giận.

Thứ mà anh không chấp nhận được đó chính là phản bội!

Khó trách Thẩm Hạ Lan vừa mới đi ra khỏi nhà họ Diệp thì xảy ra chuyện, hóa ra đã sớm sắp xếp người ở bên cạnh của cô.

Diệp Ân Tuấn đang cố gắng kìm nén cơn giận của mình rồi hỏi: “Bây giờ bà Hoắc có ý gì?”

Bà cụ Hoắc không phải là người bình thường, đương nhiên có thể nghe ra được cơn giận trong lời nói của Diệp Ân Tuấn, bà ta cảm thấy hơi bất ngờ.

Đều nói là tình cảm của Diệp Ân Tuấn với vợ rất sâu đậm, năm năm qua chưa từng có bất cứ chuyện xấu nào, mà Lisa này mới vừa đến Hải Thành cũng không lâu, bà ta cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ không vì một người phụ nữ mà tức giận với bà ta, không ngờ đến sức ảnh hưởng của Lisa đối với Diệp Ân Tuấn lại lớn như vậy, cảm giác đó làm cho bà ta có ảo giác như là bà ta đã chạm vào người trong lòng của anh.

“Diệp tổng, tôi có thể hỏi một câu được không. Lisa đối với cậu mà nói được coi là cái gì?”

Bà cụ Hoắc quyết định hỏi rõ trước.

Nếu như thật sự phải gây thù với nhà họ Diệp, vậy thì bà ta thật sự không có sức lực để đồng quy vô tận với nhà họ Diệp.

Diệp Ân Tuấn nhìn bà cụ Hoắc, nói từng câu từng chữ: “Cô ấy sẽ là vợ của tôi, là mẹ của con tôi, là bà chủ tương lai của nhà họ Diệp!”

Bà cụ Hoắc lập tức ngây ngẩn cả người.

Mặc dù đã đoán được tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với Lisa không hề tầm thường, nhưng mà trong một thời gian ngắn như vậy liền đã xác định rõ thân phận tương lai của đối phương, quả thật làm bà cụ Hoắc phải cảm thấy bất ngờ, cũng làm cho bà ta có chút hối hận.

“Tôi nghe nói là cậu đã đưa Lisa đi rồi?”

“Chẳng lẽ phải để ở đây để bà Hoắc tính kế à? Cô ấy chỉ là một nhà thiết kế ô tô, đối với âm mưu quỷ kế này không hiểu cái gì hết, nếu như bà Hoắc có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi, đừng có dọa cô ấy. Còn nữa, mặc dù tôi không biết người vệ sĩ đó có phải là cháu trai của bà hay không, có phải là người nhà họ Hoắc hay không, nhưng mà chỉ dựa vào những chuyện này mà bà liền muốn để nhà họ Diệp chúng tôi giao giao nữ chủ nhân tương lai ra, Diệp Ân Tuấn tôi làm không được!”

Dựa vào tình hình bây giờ, Diệp Ân Tuấn có thể nói là không khách khí.

Người ngồi đối diện là bà cụ Hoắc, nếu như mà người khác thì chỉ sợ là bây giờ đã không thể bình yên vô sự mà ngồi đây nữa rồi.

Nghĩ đến Thẩm Hạ Lan vô duyên vô cớ phải bị oan uổng như vậy, Diệp Ân Tuấn liền tức giận đến không chịu được.

Bà cụ Hoắc vội vàng cười nói: “Tôi biết chuyện này là do sơ suất của tôi, nhưng mà bây giờ tôi cũng không còn cách để đi tìm đứa cháu trai đó của tôi, cho dù là kết quả adn hay là tìm ra phương pháp khác, dù sao thì cũng phải nhìn thấy người mà? Bây giờ duy nhất có thể làm cho tôi gặp được nó cũng chỉ có thể là Lisa, gây chuyện với cô ấy, sau đó dẫn thằng nhóc kia ra. Diệp tổng, tôi biết tôi làm như vậy là không đúng, nhưng mà tôi mong cậu thương tình cho người nhà họ Hoắc ít ỏi, giúp tôi một chút đi.”

Diệp Ân Tuấn lại trực tiếp đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nếu như cần, Diệp Ân Tuấn tôi coi đương nhiên nghĩa bất dung từ, nhưng nếu như nhắc đến Lisa thì thật sự xin lỗi, tha thứ cho tôi làm không được. Tôi hi vọng là bà Hoắc sẽ cho tôi một câu trả lời hoàn mỹ về vấn đề này, tôi không hi vọng nhìn thấy người phụ nữ của tôi phải chịu oan uổng và thiệt thòi. Đối với người cháu trai mà bà nói, tôi sẽ dốc hết toàn lực để điều tra dùm cho các người, dù sao thì năm năm trước tôi cũng có một số việc muốn hỏi cậu ta, nhưng mà nếu như bà Hoắc nhất định phải khư khư cố chấp muốn đụng tới Lisa, vậy thì Diệp Ân Tuấn tôi tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, đến lúc đó tôi hi vọng là nhà họ Hoắc có thể chịu đựng cơn giận của tôi.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn xoay người rời đi.

Anh không dám ở lại, anh sợ là mình ở lại thêm một chút nữa thì anh sẽ không quan tâm tới thân phận của bà cụ Hoắc mà trực tiếp bộc phát.



Cũng bởi vì một đứa cháu trai không rõ ràng, thế mà bà ta lại dám vu oan lên người của Thẩm Hạ Lan.

Nhưng mà tại sao người vệ sĩ đó lại muốn đối phó với Thẩm Hạ Lan vậy chứ?

Chẳng lẽ là anh ta cũng biết Thẩm Hạ Lan chính là bà Diệp hồi năm đó?

Hay là nói ở trong đó còn có chuyện gì mà anh không rõ.

Diệp Ân Tuấn nghĩ mãi mà không ra.

Anh vừa đi ra khỏi phòng bệnh thì Hoắc Chấn Đình liền đi lên cản đường đi của anh.

“Mẹ của tôi đã nói gì với anh?”

Diệp Ân Tuấn nhìn Hoắc Chấn Đình, lạnh lùng nói: “Anh có thể đi vào đó tự mình hỏi mẹ của anh.”

Nói xong, anh không để ý đến sự ngăn cản của Hoắc Chấn Đình, trực tiếp rời khỏi bệnh viện.

Rất ít khi Tống Đình nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nổi giận như vậy, cũng không biết là Diệp Ân Tuấn nói gì với bà cụ Hoắc ở trong phòng bệnh, chỉ có thể đi theo sát phía sau, thấp giọng nói: “Diệp tổng, có phải là chuyện này rất khó giải quyết không? Hay là nhà họ Hoắc đã nói tới điều kiện gì? Nếu như bởi vì một nhà thiết kế Lisa, tôi cảm thấy là cứ giao ra cho xong, dù sao thì cho đến bây giờ người phụ nữ này vẫn luôn gây chuyện ở Hải Thành, chúng ta cũng không phải là không thể cô ta thì không được.”

Anh ta còn chưa nói xong thì Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng bước chân lại, quay người lạnh lùng nhìn Tống Đình rồi nói: “Cậu nhớ kỹ cho tôi, đời này của tôi không phải là cô ấy thì không thể, cho dù cô ấy có phiền phức gì đi nữa thì cũng là phiền phức của nhà họ Diệp, đều là phiền phức của Diệp Ân Tuấn tôi! Nếu như cậu cảm thấy cô ấy vướng mắt, vậy thì ngày mai cứ nộp đơn từ chức đi, tôi duyệt ngay!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom