• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 859-861

CHƯƠNG 859: CÓ CHÚT CHUYỆN NHƯ THẾ, CÓ CẦN THIẾT KHÔNG?

Hiện tại Thẩm Hạ Lan căn bản không quan tâm tới chuyện Diệp Ân Tuấn có đi hay là không, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Bạch Tử Đồng.

“Tử Đồng, tôi bị chảy máu, đứa bé không có chuyện gì đó chứ?”

Lúc này Thẩm Hạ Lan cũng không muốn phải làm phiền Bạch Tử Đồng, dù sao thì cô ta cũng đang mang thai, nhưng mà bây giờ cô thật sự không biết phải tìm ai.

Bạch Tử Đồng nghe nói Thẩm Hạ Lan bị chảy máu, cô vội nói: “Cô đợi tôi một lát, tôi lập tức đến đó ngay.”

Thẩm Hạ Lan tắm rửa mình rồi sau đó thay một cái quần sạch sẽ.

Xử lý trong tất cả, đúng lúc Diệp Minh Triết đi vào, nhìn thấy mặt của Thẩm Hạ Lan có chút tái nhợt, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, có phải là mẹ cảm thấy không thoải mái không ạ, mẹ không cần phải quan tâm tới lão Diệp đâu, người đàn ông này không thể được nuông chiều.”

Nói cứ như là mình thành thục lắm vậy đó.

Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, cô cảm thấy mừng vì lúc này con trai đứng bên mình, không khỏi cười nói: “Không có chuyện gì đâu, mẹ không có để ý.”

“Để con đi rót cho mẹ ly nước.”

Diệp Minh Triết chạy tới rót cho Thẩm Hạ Lan một ly nước nóng.

Thẩm Hạ Lan uống một ngụm, cảm thấy đã đỡ hơn một chút.

“Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi chút đi, một lát nữa dì Bạch sẽ đến đây, mẹ muốn làm kiểm tra sức khỏe một chút.”

“Kiểm tra ạ? Có phải là em trai nhỏ hay là em gái nhỏ có chuyện gì rồi không mẹ?”

Diệp Minh Triết vô cùng lo lắng.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Không có đâu, chỉ là kiểm tra như thường lệ mà thôi, ngoan, con không cần phải khẩn trương.”

Diệp Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy cũng không nói cái gì nữa, nện bước chân đi ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn đang ngồi trên ghế salon ở bên ngoài, đang hút điếu thuốc đầu tiên.

Diệp Minh Triết đi qua, trực tiếp lấy mất điếu thuốc, sau đó nhấn vào trong cái gạt tàn thuốc.

“Tình hình hiện tại của vợ ba không tốt lắm đâu, sắc mặt rất trắng, rốt cuộc là ba có biết người đang mang thai không thể bị kích thích không vậy hả?”

Diệp Minh Triết nói chuyện y như là một công cụ non.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại, có thể nhìn ra được Diệp Minh Triết đang vô cùng bực bội, anh muốn nói gì đó với Diệp Minh Triết, nhưng mà lúc này Bạch Tử Đồng lại tới.

“Hạ Lan bị gì vậy? Không phải đã nói với anh rồi hả, hiện tại cô ấy đang trong thời kỳ đầu mang thai, cảm xúc không thể kích động được, rốt cuộc là hai người cãi nhau bởi vì chuyện gì vậy?”

Bạch Tử Đồng cũng không hòa nhã với Diệp Ân Tuấn.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được, cuối cùng trực tiếp đứng dậy, nói: “Tôi đến công ty đây.”

“Anh không chờ xem kết quả của Hạ Lan?”

Bạch Tử Đồng cảm thấy rất kinh ngạc.

Diệp Ân Tuấn đi mà không thèm quay đầu lại: “Không phải là có cô rồi hả, chắc chắn là không có chuyện gì hết.”

“Lão Diệp!”

Diệp Minh Triết thở phì phò tức giận kêu gào đằng sau lưng, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại làm như không nghe thấy, anh đã mở cửa đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tử Đồng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như thế này, không khỏi nhíu mày.

“Minh Triết, cháu đi xem anh trai em gái cháu đi, để dì đi lên xem mẹ cháu một chút.”

Bạch Tử Đồng biết Diệp Minh Triết trưởng thành sớm, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.

Diệp Minh Triết có chút lo lắng kéo vạt áo của Bạch Tử Đồng, thấp giọng nói: “Dì Bạch ơi, mẹ cháu sẽ không có chuyện gì đâu có đúng không ạ?”

“Yên tâm đi, có dì ở đây, cô ấy không có chuyện gì đâu.”

Bạch Tử Đồng nhìn ra được Diệp Minh Triết vô cùng lo lắng.

Ngay cả một đứa bé cũng lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, Bạch Tử Đồng thật sự không hiểu rốt cuộc là Diệp Ân Tuấn có lý do gì mà lại bỏ mặc không quan tâm Thẩm Hạ Lan.

Chẳng lẽ chút chuyện ở câu lạc bộ hả?

Dù sao thì nói như thế nào cũng phải là do Thẩm Hạ Lan ấm ức chứ?

Nhưng mà Bạch Tử Đồng cũng không tiện nói chuyện này ở trước mặt của con nít, vuốt vuốt đầu của Diệp Minh Triết rồi sau đó đi lên lầu.

Bạch Tử Đồng mở cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nghiêng người nằm ở trên giường, sắc mặt trắng như tờ giấy.

“Sao rồi, bụng có còn đau không?”

Bạch Tử Đồng vội vàng lấy dụng cụ ra kiểm tra.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Bạch Tử Đồng đã tới, lúc này mới thở phào một hơi.

“Không còn đau như lúc nãy nữa, Minh Triết rót cho tôi một ly nước ấm, tôi uống ly nước ấm vào rồi thì cảm thấy tốt hơn một chút.”

Thẩm Hạ Lan không có sức lực.

“Đừng nói chuyện nữa, để tôi khám cho cô cẩn thận.”

Bạch Tử Đồng khám bệnh, Thẩm Hạ Lan không nói gì, lúc nhắm mắt lại mắt của cô có hơi sưng.

Trước kia vào loại thời điểm này Diệp Ân Tuấn đều ở bên cạnh cô, nhưng mà ngày hôm nay anh chẳng những không ở bên cạnh cô, thế mà anh lại ầm ỉ với mình một trận ở trước mặt của bọn nhỏ.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình không hiểu Diệp Ân Tuấn nữa rồi.

Chỉ có một chút chuyện, có cần thiết không?

Cho dù có muốn tức giận thì cũng không nên giận tới như vậy.

Bây giờ cô lại bị động thai, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại không thèm quan tâm, ngay cả bóng người cũng không thấy đâu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Bạch Tử Đồng có thể nhìn ra được tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không yên lòng, sau khi khám bệnh cho cô xong thì mới nói: “Bởi vì cô vất vả quá độ, với lại giấc ngủ cũng không đủ, cho nên động thai, may là không có gì đáng ngại. Sau này nhớ kỹ cho dù như thế nào đi nữa thì tâm trạng cũng không thể chập chờn quá lớn, cô như thế này sẽ làm người ta lo lắng lắm.”

“Ừ, tôi biết rồi, ngày hôm nay tôi với Diệp Ân Tuấn cãi nhau một trận.”

Thẩm Hạ Lan thật sự không biết phải nói với ai, trong lòng của cô vô cùng khó chịu.

Bạch Tử Đồng không ngờ tới sẽ nhận được tin tức như vậy.

“Cãi nhau với Diệp Ân Tuấn một trận hả? Cô với anh ta?”

“Hồi nãy lúc ở trong phòng ăn, anh ấy với tôi cãi nhau một trận trước mặt của bọn nhỏ, tôi cũng không biết tại sao hai người chúng tôi lại trở nên như thế, chuyện này là vì sao vậy chứ?”

Cánh mũi của Thẩm Hạ Lan chua xót.

Bạch Tử Đồng biết trong lòng của cô không dễ chịu, vội vàng an ủi: “Chắc có lẽ là trong lúc nhất thời anh ta không chịu đựng được, nó qua đi là tốt thôi, cô đừng lo lắng nữa, lo lắng cho sức khỏe của mình đi, nếu như cô thực sự không muốn cãi nhau với anh ta, vậy thì không bằng cô đến nhà ông ngoại của cô đi, hoặc là đến nhà chú cô ở mấy ngày, tôi nghe nói là mẹ của cô đã trở về rồi đó.”

“Ừ, sức khỏe của mẹ tôi không tốt lắm, tôi dự định qua đó ở với mẹ, chỉ là không nghĩ tới nửa đường lại xảy ra chuyện như vậy.”

Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy năm nay trôi qua không thuận lợi.

Bạch Tử Đồng cũng khổ sở.

“Tôi đã nghe nói chuyện của Lam Tử Thất rồi, cô cũng đừng trách cô ấy, ai mà gặp phải chuyện như vậy thì cũng chẳng tỉnh táo được.”

“Tôi biết mà, tôi đâu có trách móc cô ấy, tôi chỉ là không hiểu tại sao Diệp Ân Tuấn lại như vậy, giống như là biến thành người khác.”

Thẩm Hạ Lan thực sự có loại cảm giác này.

Bạch Tử Đồng nhăn mày, muốn nói cái gì đó nhưng mà cuối cùng lại không mở miệng.

“Được rồi, cô cũng không cần phải kìm nén nữa, cô cần phải đi ra ngoài, chỉ đi ra ngoài một chút, thân thể của cô sẽ không có gì đáng ngại, chú ý nghỉ ngơi là được rồi, bọn nhỏ đều ở đây, cô cũng đừng để bọn nó cảm thấy hai người xa cách với nhau.”

Bạch Tử Đồng nói vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

“Tôi biết rồi, để tôi ngủ một giấc, cô về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ tìm cô, cô cũng chú ý thân thể đó.”

“Tôi biết rồi.”

Sau khi Bạch Tử Đồng đi rồi, Thẩm Hạ Lan thật sự ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy đã đến giữa trưa.

Trong thời gian này Diệp Ân Tuấn không hề gọi tới một cuộc điện thoại nào, cũng không trở về nhìn cô, càng không nhắn tin cho cô.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim trống rỗng.

Kết hôn tám năm, đây là lần đầu tiên cô với Diệp Ân Tuấn gây gỗ nhau như thế này, chẳng lẽ cơn ngứa kéo dài bảy năm hả?

Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà lại cảm thấy rất ấm ức.

Thân thể đã khá hơn một chút, cô đứng dậy rửa mặt, sau khi xuống lầu thì nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Diệp Minh Triết, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cũng may là có bọn nhỏ, nếu không thì cô cũng không biết có khi nào mình sẽ khổ sở muốn chết không cơ chứ.

“Con vẫn ở trong phòng khách hả?”

Thẩm Hạ Lan nhìn con trai, có chút đau lòng.

“Dạ đúng rồi, con xem tivi.”

Diệp Minh Triết vội vàng gật đầu, lúc Thẩm Hạ Lan đi tới thì tìm một cái gối đặt ở sau lưng của Thẩm Hạ Lan.

“Con có đói bụng không, để mẹ đi nấu cơm cho con.”

Thẩm Hạ Lan nhìn đồng hồ, cũng không thể để bọn nhỏ bị đói.

Diệp Minh Triết lại nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con gọi điện thoại cho ông ba rồi, trưa ngày hôm nay chúng ta sẽ đến đó dùng cơm.”

Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.

Cô nhìn Diệp Minh Triết, nhìn thấy nỗi lo lắng và bất an trong mắt của Diệp Minh Triết.

“Minh Triết, mẹ với ba con không có chuyện gì đâu, chỉ là tâm trạng của ba con không tốt mà thôi, ông ấy…”

“Ông ấy đã hét lên với mẹ, biết rõ là sức khỏe của mẹ không tốt, biết rõ là mẹ đang mang thai, nhưng mà ông ấy vẫn cứ đi, thậm chí không thèm gọi điện thoại về hỏi một câu. Mẹ ơi, mẹ ly hôn với ông ấy đi, con với em gái và Diệp Tranh đều ở cùng mẹ.”

Lúc Diệp Minh Triết nói ra lời này làm cho Thẩm Hạ Lan giật cả mình.

Ly hôn?

Tại sao hai chữ này lại có thể được nói ra một cách nhẹ nhàng từ trong miệng của một đứa nhỏ như Diệp Minh Triết vậy chứ?

“Minh Triết, con không nên nói vậy, ba với mẹ vẫn còn chưa đến tình trạng ly hôn. Ba con cũng là người bị hại, trong lúc nhất thời ba không thể nói chuyện này rõ ràng cho con biết được, con đừng trách ba con.”

Đều là đến lúc này rồi Thẩm Hạ Lan còn nói chuyện cho Diệp Ân Tuấn, cô không hy vọng bọn nhỏ xa lánh anh.

Diệp Minh Triết mím môi không nói chuyện, hiển nhiên không đồng ý với Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lại không phản bác.

“Được rồi, con nói đến nhà ông ba ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm thôi, về phòng thay một bộ quần áo rồi thuận tiện nói với anh trai em gái luôn đi, một lát nữa chúng ta đến đó.”

Thẩm Hạ Lan ra vẻ rất nhẹ nhõm, nhưng trên thực tế trong lòng lại rất khó chịu.

Diệp Minh Triết nhẹ gật đầu, lập tức đi lên lầu.

Thừa dịp Diệp Minh Triết đi lên lầu, Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.

“Trưa nay em với bọn nhỏ đến nhà họ Hoắc dùng cơm, anh ăn cơm ở ngoài đi, hoặc là lát nữa anh đến nhà họ Hoắc, chúng ta…”

“Tự anh giải quyết ở bên ngoài, không cần phải quan tâm tới anh.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn lập tức cúp điện thoại.

Nghe thấy âm thanh báo bận của điện thoại, trái tim của Thẩm Hạ Lan lại khó chịu.

Lúc đi ra ngoài anh biết rõ sức khỏe của mình không tốt, nhưng mà lúc nãy anh lại không hỏi một chữ nào.

Chẳng lẽ là tình cảm của hai người bọn họ còn không bằng sóng gió lần này ư?

Thẩm Hạ Lan nhìn điện thoại trong tay, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Diệp Minh Triết dẫn Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đi xuống, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại đến sửng sờ, không khỏi gọi một tiếng.

“Mẹ ơi.”

“Hả? Bọn con xuống rồi đó à, đi thôi, chúng ta đến nhà họ Hoắc ăn cơm.”

Thẩm Hạ Lan ra vẻ rất nhẹ nhõm, nhưng mà nước mắt trong đáy mắt lại làm cho đôi mắt của Diệp Minh Triết lạnh xuống.

Cậu bé với bọn người Thẩm Hạ Lan lên xe, trực tiếp tới nhà họ Hoắc.

Vừa đến nhà họ Hoắc, Hoắc Chấn Hiên vô cùng vui vẻ, vội vàng chào đón đưa bọn nhỏ vào nhà ngồi.

Diệp Minh Triết lại đột nhiên nói: “Ông ba ơi, con muốn lên mạng tra tài liệu, con có thể vào thư phòng của ông để sử dụng máy vi tính của ông được không ạ?”

“Đương nhiên có thể rồi.”

Hoắc Chấn Hiên vô cùng thích Diệp Minh Triết, căn bản sẽ không từ chối yêu cầu của thằng bé.

Bởi vì Thẩm Hạ Lan còn đang bối rối vì chuyện của Diệp Ân Tuấn, cô cũng không chú ý đến chuyện Diệp Minh Triết vào thư phòng.

Sau khi Diệp Minh Triết mở máy vi tính lên, con ngươi càng ngày càng lạnh, sau khi nhập một chuỗi ký hiệu quen thuộc vào trong nháy mắt, trên màn hình máy vi tính hiển thị tường lửa của tập đoàn Hoàn Trí.
CHƯƠNG 860: ANH KHÔNG PHẢI LÀ DIỆP ÂN TUẤN

Diệp Ân Tuấn ở phía bên đây đang làm việc trên máy vi tính, đột nhiên máy tính lại tối sầm, toàn bộ màn hình đều bất động.

Ngay sau đó liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

“Diệp tổng, tất cả máy tính công ty của chúng ta đều đã bị tê liệt hết rồi.”

Sắc mặt của thư ký có chút tái nhợt.

Tường lửa của tập đoàn Hoàn Trí là do tự tay Diệp Ân Tuấn làm, không có người nào có thể tấn công, ngay cả Diệp Minh Triết lúc mới về nước có tấn công một lần nhưng mà Diệp Ân Tuấn cũng đã giải quyết.

Hiện tại mạng lưới công ty đều đã bị tê liệt, thư ký chỉ hi vọng là Diệp Ân Tuấn có thể giải quyết nhanh chóng.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn khó coi vô cùng.

“Công ty tuyển những người bảo vệ mạng lưới đều là ăn cơm không hả? Chuyện gì cũng cần tới tìm tôi, nói với bọn họ không sửa được thì nhanh chóng để bọn họ cút đi, tập đoàn Hoàn Trí không giữ người vô dụng.”

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn rất kém, giọng nói lạnh như băng, thậm chí còn mang theo một tia nộ khí.

Thư ký bị dọa run lẩy bẩy, vội vàng chạy ra ngoài.

Hai tay Diệp Minh Triết vòng trước ngực, nhìn màn hình máy vi tính.

Dám bắt nạt mẹ tôi hả?

Thật sự cho rằng mẹ của tôi dễ bắt nạt lắm à?

Diệp Minh Triết đã tính toán thời gian, kỹ thuật của Diệp Ân Tuấn cao siêu hơn mình, cậu bé không trụ được bao lâu, nhưng mà lúc còn ở trong quân đội cậu bé cũng đã học được không ít kỹ thuật hack máy, bây giờ cứ chờ xem Diệp Ân Tuấn phải dùng bao nhiêu thời gian để có thể đánh bại virus mà cậu bé đã tạo ra.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Thư ký lại chạy vào phòng làm việc của Diệp Ân Tuấn một lần nữa, giọng nói có chút run rẩy: “Diệp tổng, bộ phận kỹ thuật nói là bọn họ làm không được thì toàn bộ tập thể sẽ từ chức, thật sự là bọn họ không thể giải quyết được virus lần này.”

Lông mày của Diệp Ân Tuấn gần như là nhăn chặt lại với nhau.

“Kêu bọn họ tiếp tục cố gắng, người nào giải được thì sẽ có tiền thưởng.”

Diệp Ân Tuấn không nhịn được mà phất phất tay, thư ký đi ra ngoài nhưng mà vẫn có chút nghi hoặc, đều đã như vậy rồi, tại sao Diệp tổng lại không tự mình ra tay?

Diệp Minh Triết nhìn virus trước mắt không có dấu hiệu bị đánh bại, hơn nữa thời gian đã trôi qua sắp năm phút rồi, qua thêm mấy phút nữa thì những tài liệu quan trọng ấy có khả năng sẽ bị biến mất.

Chẳng lẽ là Diệp Ân Tuấn không có ở công ty?

Diệp Minh Triết nhíu mày, nhanh chóng lên mạng điều tra một phen.

Đối phương vẫn còn đang tiếp tục tiếp cận với virus, nhưng mà dấu vết lại không phải là Diệp Ân Tuấn, cậu bé cũng tiện đường đi dạo một chút, phát hiện máy tính trong phòng làm việc của Diệp Ân Tuấn đang được mở, hiển nhiên là đang được sử dụng, nói rõ là Diệp Ân Tuấn đang có mặt ở công ty.

Nhưng mà tại sao Diệp Ân Tuấn lại không tiếp cận với virus?

Không có khả năng anh không biết nếu như mà tiếp tục không ra tay thì công ty sẽ đối mặt với tình hình như thế nào.

Đầu óc của Diệp Minh Triết nhanh chóng xoay chuyển.

Bộ phận kỹ thuật vẫn đang tiếp tục cố gắng, nhưng mà vẫn không thể đánh được, lại không dám đi gọi Diệp Ân Tuấn, trong lúc nhất thời gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.

Cuối cùng, Diệp Minh Triết cũng không nhẫn tâm, trong khoảng thời gian cuối cùng cậu bé đã nhanh chóng giải trừ virus.

Bộ phận kỹ thuật nhìn thấy virus đột nhiên biến mất, tất cả số liệu đã được khôi phục, không khỏi thở phào một hơi. Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà nói tóm lại là đã ổn rồi.

“Nhanh chóng cho người xem số liệu có bị mất không vậy?”

Người của bộ phận kỹ thuật vội vàng cho mọi người bắt đầu kiểm tra.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy máy tính trước mặt đã khôi phục, lúc này lông mày mới giãn ra một chút.

Anh trực tiếp gọi cho bộ phận thư ký một cuộc điện thoại.

“Nói với bộ phận kỹ thuật là bọn họ vất vả rồi, lần này có công giải mã virus, cuối tháng sẽ gửi bọn họ ba triệu tiền thưởng.”

Lúc bộ phận kỹ thuật nghe thấy mấy câu này, bọn họ hai mặt nhìn nhau.

Bản thân Diệp Ân Tuấn là một cao thủ máy tính, tại sao lại không nhìn ra được bọn họ căn bản không giải mã được virus?

Diệp Minh Triết xâm nhập vào hệ thống nội bộ, thông qua máy tính nên đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Diệp Ân Tuấn với bộ phận thư ký, trong lúc nhất thời hai mắt híp lại.

Tay nhỏ của cậu bé chống đầu, trong đôi mắt như có điều suy nghĩ.

Hoắc Chấn Hiên nhìn thấy cảm xúc của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, hỏi Diệp Nghê Nghê, Diệp Nghê Nghê lại ấm ức nói: “Ba với mẹ cháu cãi nhau, có lẽ là mẹ đang tức giận.”

“Cãi nhau hả, vì cái gì?”

Hoắc Chấn Hiên có chút bất ngờ.

“Cháu không biết nữa, chỉ là ba cháu tự nhiên lại hung dữ lắm, hù chết cục cưng rồi.”

Diệp Nghê Nghê càng nói càng ấm ức, đôi mắt to chớp chớp làm cho người ta vô cùng thương tiếc.

Hoắc Chấn Hiên nhíu mày, Diệp Tranh vội vàng nói: “Có lẽ là bởi vì một vài chuyện, không có chuyện gì đâu ông ba, cháu tin là một lát nữa ba cháu sẽ tốt thôi, ba cháu thương mẹ như vậy, chắc sẽ không chọc giận mẹ đâu.”

“Tốt nhất là như thế này.”

Hoắc Chấn Hiên bực bội nói, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy cô giống như là đang mất hồn, trong lòng cũng cảm thấy đau lòng.

“Không được, một lát nữa chú phải đi xử lý cái thằng nhóc Diệp Ân Tuấn này mới được, không coi ai ra gì. Hạ Lan vì nó chịu nhiều đau khổ như thế, tại sao lại có thể bắt nạt người ta như vậy, thật sự cho rằng nhà chúng ta không có ai hả?”

Hoắc Chấn Đình lại thấp giọng nói: “Anh từ từ đã, bây giờ vẫn còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, anh cũng biết tình cảm của Hạ Lan đối với Diệp Ân Tuấn mà, nếu như lúc đầu không có chuyện gì, để anh gây chuyện người ta hiểu lầm lớn, coi như lỗi này của anh rồi.”

“Anh thương cháu gái của mình là không đúng hả?”

Hoắc Chấn Hiên có chút tức giận.

“Không phải là không đúng, nhưng mà vợ chồng cãi nhau đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, trước tiên anh đừng có xen vào.”

Câu nói này làm Hoắc Chấn Hiên không biết nói gì.

“Vậy cứ nhìn Hạ Lan khổ sở như vậy hả?”

“Anh đi làm chút đồ ăn ngon đi, nói không chừng ăn xong sẽ tốt thôi.”

Hoắc Chấn Đình nghĩ kế.

Hoắc Chấn Hiên thấy cũng chỉ có thể như thế này.

Thẩm Hạ Lan không biết hai anh em nhà họ Hoắc đang vì cô mà tranh luận một phen, mình thì còn đang suy nghĩ phải làm như thế nào thì tâm trạng của Diệp Ân Tuấn mới có thể tốt hơn một chút, đây là lần đầu tiên trong đời cãi nhau với anh, thật sự trong lòng của cô không biết phải làm như thế nào.

Diệp Minh Triết bước ra từ trong thư phòng, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cậu bé thấp giọng nói: “Mẹ ơi, con muốn nói chuyện với mẹ.”

“Hả, sao vậy con?”

Dường như là Thẩm Hạ Lan vừa mới tỉnh táo lại, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Minh Triết như muốn nói rồi lại thôi, không khỏi hỏi một câu.

Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Con cảm thấy lão Diệp có chỗ không thích hợp.”

“Sao vậy, cũng bởi vì ba với mẹ cãi nhau một trận, cho nên không bình thường hả? Đừng có nói như vậy, Minh Triết, mẹ biết là con bảo vệ cho mẹ, nhưng mà có một số thời điểm ba và mẹ có thể giải quyết với nhau, con yên tâm đi.”

Thẩm Hạ Lan cho là Diệp Minh Triết đang xoắn xuýt bởi vì chuyện cô với Diệp Ân Tuấn cãi nhau, vội vàng mở miệng khuyên bảo thằng bé.

Diệp Minh Triết lại lắc đầu, nói: “Không phải đâu, không phải là bởi vì cãi nhau, chẳng lẽ là mẹ không cảm thấy lão Diệp như là biến thành người khác? Trước kia cho dù ông ấy có tức giận đến cỡ nào thì cũng sẽ không cãi nhau với mẹ, cũng sẽ không không quan tâm sức khỏe của mẹ, hơn nữa hồi lúc nãy con đã hack số liệu của tập đoàn Hoàn Trí trên máy tính, mẹ có biết không? Lão Diệp đang ở công ty, nhưng mà lại nhắm mắt làm ngơ đối với sự tấn công của con, trơ mắt nhìn số liệu công ty sắp trôi mất mà lại không ra tay, chỉ để người của bộ phận kỹ thuật cứu vãn, dù sao đi nữa thì lão Diệp cũng sẽ không mặc kệ tường lửa của công ty mà?”

Lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Minh Triết nói mình hack hệ thống tập đoàn Hoàn Trí, cô định dạy dỗ, nghe thấy lời nói phía sau của Diệp Minh Triết, cô không khỏi ngây người một lúc.

“Con nói ba con thờ ơ hả?”

“Đúng rồi đó, con chờ gần mười phút, lúc số liệu sắp mất đi thì con đã giải trừ virus rồi, mà virus của con gửi tới đối với lão Diệp mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng mà ông ấy không nên có thái độ như vậy. Hay là nói công ty xảy ra chuyện gì đó, sắp phá sản rồi hả? Cho nên mới không quan tâm nữa?”

Nghe thấy Diệp Minh Triết suy đoán như thế này, Thẩm Hạ Lan không khỏi bùng nổ.

“Con nói tào lao cái gì vậy, sao tập đoàn Hoàn Trí có thể phá sản được?”

“Cho nên mới nói ông ấy thật sự kỳ quái mà.”

Diệp Minh Triết ấm ức sờ sờ cái trán, nói với giọng điệu hơi phiền muộn.

Thẩm Hạ Lan rơi vào trầm tư.

Suy nghĩ kỹ lại một chút, hình như là chưa có lần nào mà Diệp Ân Tuấn không hỏi han đến tình trạng sức khỏe của mình, nhưng mà đó đúng là Diệp Ân Tuấn mà.

Chờ đã.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến lời Lam Tử Thất đã nói, cô đã tận mắt nhìn thấy Diệp Ân Tuấn dẫn người đến giết người nhà họ Lam, hại chết mẹ Lam, nhưng mà lúc đó Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn đang ở bên cạnh cô nên chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Bây giờ Diệp Minh Triết còn nói Diệp Ân Tuấn không thích hợp, mình cũng suy nghĩ lại, mặc dù là không có gì khác biệt so với Diệp Ân Tuấn của trước kia, nhưng mà lại không nhìn thấy bất cứ tình cảm gì trong đôi mắt đó.

Nếu như nói tức giận bởi vì kế hoạch của Lam Tử Thất là thật, nhưng mà nói tình cảm tám năm qua đột nhiên không còn nữa, Thẩm Hạ Lan cảm thấy dù sao cũng không có khả năng.

Có một loại suy nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu cô, cô không tự chủ được mà run lên một cái.

“Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”

Diệp Minh Triết thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan không tốt cho lắm, cậu bé vội vàng hỏi.

“Không có chuyện gì đâu, chỉ là nghĩ tới một vài chuyện, để mẹ đến tập đoàn Hoàn Trí một chuyến, con với anh trai em gái chờ mẹ ở đây nha.”

Thẩm Hạ Lan nói xong liền đứng dậy đi ngay, lại bị Diệp Minh Triết kéo vạt áo lại.

“Để con đi với mẹ.”

“Không có chuyện gì đâu, mẹ không có chuyện gì đâu mà.”

“Con cứ muốn đi cùng với mẹ.”

Lúc Diệp Minh Triết cứng đầu thì dù có mười con trâu cũng không kéo lại được.

Thẩm Hạ Lan không còn cách nào khác, đành phải đồng ý với cậu bé.

Hai người bọn họ nói với bọn người Hoắc Chấn Hiên mình cần phải đi ra ngoài một chuyến, đi mua chút đồ. Hoắc Chấn Hiên nghĩ là tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không tốt cho lắm, đi ra ngoài cũng được, thế là liền đồng ý, thuận tiện dặn dò Diệp Minh Triết chăm sóc cho Thẩm Hạ Lan.

Diệp Minh Triết nhẹ gật đầu.

Thẩm Hạ Lan dẫn Diệp Minh Triết đi khỏi nhà họ Hoắc, trực tiếp lái xe đến tập đoàn Hoàn Trí.

Mọi người thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết đến công ty, ai nấy đều vô cùng kính trọng, thư ký lập tức thông báo cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng mà cũng không ngăn cản.

Lúc Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết đi vào trong phòng làm việc, Diệp Ân Tuấn vẫn đang làm việc, thấy bọn họ đi vào cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Anh đã nói rồi, anh tự ăn cơm trưa, hai người không cần phải mang đồ ăn đến cho anh.”

Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết lại ngây ra một lúc, sau đó cả hai nhìn nhau.

Từ xưa đến nay Diệp Ân Tuấn sẽ không để Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết xuống bếp nấu cơm, cho nên càng không có chuyện Thẩm Hạ Lan đưa cơm, nhưng mà hiện tại người đàn ông trước mắt lại đột nhiên nói tới chuyện Thẩm Hạ Lan mang cơm tới cho anh, không khỏi làm nỗi nghi hoặc của Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan càng lớn hơn.

Thẩm Hạ Lan bất động thanh sắc nói: “Ngày hôm nay sức khỏe của em không tốt, không có làm cơm, đúng lúc đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt ở phía dưới, em thấy bánh xoài có vẻ rất ngon, vừa mới ra lò, em đã kêu một lúc nữa bọn họ mang lên đây.

Anh ăn chút gì đi, dù sao thì hồi sáng anh cũng không ăn cái gì.”

“Cũng được, đúng lúc công ty có chút bận, anh cũng không đi xuống, đúng lúc có gì ăn cũng tốt.”

Diệp Ân Tuấn vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng mà sắc mặt của Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết đã thay đổi.

Vẫn được hả?

Từ lúc nào mà Diệp Ân Tuấn không dị ứng với quả xoài?

Hay là nói người đàn ông này không nhớ rõ mình dị ứng với cái gì?

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết tối xuống, Thẩm Hạ Lan lạnh lùng mở miệng nói.

“Anh không phải là Diệp Ân Tuấn, anh là ai?”
CHƯƠNG 861: TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG LÒNG BÀN TAY CỦA DIỆP TỔNG
Người đàn ông ngây ra một lúc.
“Em nổi điên cái gì vậy, anh không phải là Diệp Ân Tuấn thì anh là ai?”
Hiện tại Thẩm Hạ Lan càng nhìn càng thấy anh ta không giống như Diệp Ân Tuấn.
Mặc dù dáng dấp của anh ta rất giống, nhưng mà gương mặt của anh ta, khí chất của anh ta, còn có tính cách của anh ta căn bản cũng không phải là Diệp Ân Tuấn.
Trước đó có lẽ là mình bởi vì chuyện kế hoạch của Lam Tử Thất mà che mất con mắt, làm cho cô cảm thấy là do Diệp Ân Tuấn bụng dạ hẹp hòi, nếu như không phải Diệp Minh Triết phát hiện ra manh mối, cô căn bản cũng không nghĩ ra chuyện này.
Có khi nào người mà Lam Tử Thất đã nói chính là anh ta không?
Nếu như là anh ta, vậy thì Diệp Ân Tuấn chân chính đi đâu rồi?
Thẩm Hạ Lan càng nghĩ lại càng lo lắng.
“Rốt cuộc anh là ai hả, Diệp Ân Tuấn đang ở đâu, các người làm gì anh ấy rồi?”
Thẩm Hạ Lan liên tục hỏi ba câu hỏi.
Nếu như Diệp Ân Tuấn hành động tự do, vậy thì sẽ không thể để cho một tên giả mạo đối xử với con cái và vợ mình như vậy.
Thẩm Hạ Lan lặng lẽ nhìn Diệp Minh Triết, Diệp Minh Triết hiểu ý tứ của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lại có chút do dự.
Người đàn ông nhìn thấy sự cố chấp trong đôi mắt của Thẩm Hạ Lan, lập tức giơ tay lên, dùng cái điều khiển đóng cửa phòng làm việc lại, đồng thời khóa nó lại.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lộp bộp một tiếng, cô biết muốn đưa Diệp Minh Triết ra ngoài là chuyện không thể nào.
Người đàn ông ngồi ở trên ghế lạnh lùng nói: “Cô nói xem cô cứ ngoan ngoãn mà làm mợ Diệp thì có cái gì không tốt, cô cứ nhất định phải chạy tới đây hỏi ngọn nguồn làm cái gì, không chỉ có như vậy, còn dẫn theo con cô đi cùng, cô không nghĩ tới hậu quả hả?”
Thẩm Hạ Lan thấy anh ta gián tiếp thừa nhận, trái tim không khỏi chìm xuống.
“Tôi cũng không tin là anh dám làm gì tôi, phía sau tôi là nhà họ tiêu và nhà họ Hoắc, anh có thể chống đối được à?”
“Đúng là tôi không có bản lĩnh để đối đầu với nhà họ tiêu và nhà họ Hoắc, nhưng mà sao cô biết người đằng sau tôi không có bản lĩnh đó chứ, sao cô biết là cô sẽ không nghe lời tôi?”
Người đàn ông cười lạnh, bộ dạng như là đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Con ngươi của Thẩm Hạ Lan trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Nhà họ Lam là do anh đã dẫn người đi giết, mẹ Lam cũng là do anh đã giết chết.”
“Nếu như nhà họ Lam cô nói là nhà họ Lam ở lịch thành, vậy đúng là do tôi đã làm, không có cách nào khác, bọn họ chọc tới ông già nhà tôi.”
Lời nói của người đàn ông làm hai tay của Thẩm Hạ Lan siết chặt lại.
“Ông già anh là ai?”
“Là ba của tôi, cô cũng có thể gọi ông ấy là chú hai giống như Diệp Ân Tuấn, nhưng mà ông ấy đúng là ba ruột của chồng cô.”
Mặc dù là người đàn ông nói không rõ cho lắm, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn có thể hiểu.
Năm đó cô nghe nói nhà họ Diệp đã sinh ra song bào thai, chú hai Diệp cùng với gia chủ nhà họ Diệp là anh em sinh đôi, chắc có lẽ là dáng dấp cũng giống nhau như đúc, người đàn ông này nói chú hai mới là ba của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ điểm này một chút.
Người đàn ông đốt một điếu thuốc, không thèm để ý đến Thẩm Hạ Lan là người đang mang thai, dường như anh ta nhìn ra được sự nghi hoặc của Thẩm Hạ Lan, thờ ơ nói: “Kỳ quái lắm hả? Thật ra thì cũng không có gì là khó hiểu, thím Trương với ba tôi mới là một đôi. Lúc trước thím Trương thay thế mang thai ống nghiệm, bởi vì để đảm bảo tỷ lệ sống sót, lúc trước mang thai ống nghiệm là bốn phôi thai, sống được ba đứa, tôi nói như vậy cô đã hiểu chưa?”
“Cái người là tam bào thai?”
Thẩm Hạ Lan sợ đến ngây người.
Người đàn ông lại cười.
“Đúng là cô rất thông minh, nói một chút liền hiểu rõ ràng. Không sai, chúng tôi là anh em sinh ba, chỉ có điều là ba tôi để Diệp Nam Phương và Diệp Ân Tuấn lại cho thím Trương để bà ấy mang về nhà họ Diệp, chỉ giữ lại tôi nuôi lớn ở bên cạnh ông ấy.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn quản lý nhà họ Diệp rất tốt, đáng tiếc là Nam Phương chết quá sớm, mục đích trở về của tôi rất đơn giản, chính là tiếp nhận thế lực thuộc về Nam Phương, đây chính là quy định của nhà họ Diệp chúng tôi. Nhưng mà Diệp Ân Tuấn nói anh ta đã giải tán Ám Dạ, con người của anh cả tôi ấy, thật là không trung thực, nếu như Ám Dạ bị giải tán vậy thì người ở trong tay Lam Thần là có chuyện gì xảy ra? Những người cũ của Ám Dạ đều đi theo Lam Thần, mạng lưới tình báo cũng nằm trong tay của Lam Thần, người anh cả này của tôi không muốn giao lại cho tôi, tôi cũng chỉ có thể chiếm vị trí gia chủ nhà họ Diệp thay anh ta thôi.”
Lời nói của người đàn ông làm con ngươi của Thẩm Hạ Lan híp lại.
“Cho nên các người đã làm gì Ân Tuấn rồi?”
“Yên tâm đi, dù sao đi nữa thì anh ta cũng là con trai của ba tôi, ba tôi chỉ giữ anh ta lại một lát, không lâu sau sẽ cho các người gặp mặt. Nhưng mà khoảng thời gian này các người vẫn nên phối hợp với tôi, nếu không thì tôi cũng không dám chắc ba tôi sẽ làm gì với anh ta đâu, lại làm gì với bọn nhỏ, có lẽ có giống như nhà họ Lam hay không thì cũng khó nói lắm.”
Người đàn ông cười tà, biểu cảm đó căn bản không giống với Diệp Ân Tuấn.
“Cậu tên là gì?”
“Diệp Phong.”
Diệp Phong không để ý tới chuyện Thẩm Hạ Lan hỏi tên của mình, đối với anh ta mà nói một người phụ nữ căn bản cũng không thành tài, cũng không thể làm gì anh ta.
Thẩm Hạ Lan nhớ kỹ cái tên này, cô lạnh lùng nói: “Cậu đừng nghĩ là lấy được dù một đồng tiền từ chỗ của tôi, đây đều là những thứ mà Diệp Ân Tuấn đã phấn đấu tạo dựng, dựa vào cái gì mà anh ấy làm nhiều như vậy, các người lại chạy đến đây ngồi mát ăn bát vàng? Cậu ngồi ở công ty cho tới trưa, có phải là cậu phát hiện không có cách nào chuyển tiền trong công ty đi không? Biết nguyên nhân là sao không? Tôi nói cho cậu biết.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan bước về phía trước một bước, cô đẩy Diệp Phong ra, mình lại nhập một chuỗi lệnh trên máy vi tính, máy tính lập tức xuất hiện một chế độ mở khóa ẩn.
Con ngươi của Diệp Phong lập tức trầm xuống.
“Diệp Ân Tuấn lại giao một số tài sản lớn như thế cho một người phụ nữ như cô quản lý?”
“Nói một cách chính xác thì cũng không phải là quản lý, là Diệp Ân Tuấn cho tôi toàn bộ tập đoàn Hoàn Trí và nhà họ Diệp, không có vân tay cùng với sự chứng nhận của con ngươi, cậu chẳng lấy được một đồng tiền nào từ chỗ này đâu.”
Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng tức thở hổn hển của Diệp Phong, cô đột nhiên cảm thấy rất hả giận.
Trước kia còn cảm thấy Diệp Ân Tuấn giao tài sản lại cho mình, còn cảm thấy vô cùng không tốt, bây giờ cô thật sự rất bội phục dự kiến trước đó của Diệp Ân Tuấn.
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Thẩm Hạ Lan, Diệp Phong đột nhiên lại cười nói: “Sao cô biết tôi không có được vân tay cùng với con ngươi của cô chứ, chỉ cần chặt ngón tay của cô, móc mắt của cô ra, vậy thì tôi vẫn có thể biến tài sản này thành của tôi.”
Lời nói tàn nhẫn của Diệp Phong làm Thẩm Hạ Lan không tự chủ được mà run một cái.
“Cậu dám!”
“Cô có thể thử một chút, hay là cô cảm thấy ngày hôm nay cô có thể đi ra khỏi phòng làm việc này?”
Dáng vẻ phách lối của Diệp Phong làm Thẩm Hạ Lan ngứa hết cả răng.
“Cậu muốn giam cầm tôi?”
“Đừng có nói khó nghe như vậy, không phải là cô muốn gặp Diệp Ân Tuấn hả, tôi cũng chỉ thành toàn cho cô mà thôi, nhưng mà trước tiên cô phải chuyển cho tôi một khoản tiền mới được.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thao tác trên máy vi tính, đôi mắt của cô đột nhiên híp lại.
“Các người muốn lợi dụng tập đoàn Hoàn Trí để rửa tiền?”
“Chị dâu, đừng có kinh ngạc như vậy, dù sao cũng đều là kiếm tiền, kiếm tiền như thế nào mà không được?”
Thẩm Hạ Lan đã nhìn ra Diệp Phong là một người không biết điểm dừng.
Thẩm Hạ Lan có thể tưởng tượng được chú hai là người như thế nào thông qua Diệp Phong, người này lại là anh em ruột và ba ruột của Diệp Ân Tuấn, chuyện này quả thật rất buồn nôn.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn, Diệp Ân Tuấn lớn lên trong hoàn cảnh bình thường, không tới mức trưởng thành như là Diệp Phong.
“Nếu như tôi không phối hợp thì sao?”
“Vậy tôi không khách khí.”
Diệp Phong nói xong liền muốn ra tay với Thẩm Hạ Lan.
Dưới cái nhìn của anh ta, Thẩm Hạ Lan chỉ là một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ đang mang thai, đương nhiên không cần phải dốc hết toàn lực là đã có thể xử lý Thẩm Hạ Lan, nhưng mà trong nháy mắt anh ta ra tay Thẩm Hạ Lan liền cử động.
Cô nhanh chóng đấm một đấm vào trong bụng của Diệp Phong một cách rất chuẩn xác.
Nắm đấm này thật sự dùng hết lực.
Diệp Phong đau đớn kêu lên một tiếng, cả người cùng với chiếc ghế di chuyển đến cửa sổ sát đất.
Cơn đau kịch liệt làm con ngươi của Diệp Phong lạnh xuống.
“Đúng là do tôi đã xem thường cô, không ngờ tới cô cũng là một người rất hung ác, được lắm, tôi thích mấy người có lực như vậy đó.”
Diệp Phong đứng dậy từ trên ghế, dốc hết sức lực đánh trả lại Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan không dám phân tâm, cô cũng nghiêm túc đánh nhau với Diệp Phong.
Diệp Minh Triết vẫn luôn giảm thấp cảm giác tồn tại của mình, sau khi thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Phong đánh nhau, cậu bé nhanh chóng ngồi xổm xuống, sau đó dùng sức một cái liền trượt đến phía dưới mặt bàn, nhanh chóng tìm cái điều khiển từ xa, mở cửa phòng làm việc ra.
“Thằng nhóc thối, mày muốn chết hả!”
Diệp Phong thực sự đã quên mất Diệp Minh Triết, bây giờ anh ta thấy của phòng làm việc mở ra, anh ta lập tức nhào về phía Diệp Minh Triết.
“Minh Triết, chạy đi con!”
Thẩm Hạ Lan ngăn cản lại, cô ngăn Diệp Phong một lần nữa.
Diệp Minh Triết có chút do dự, cậu bé nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan với Diệp Phong đánh nhau, cuối cùng mới cắn răng nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Cậu bé liều mạng chạy về phía cửa thang máy.
Cậu bé nhất định phải tìm người cứu mẹ.
Trong lòng Diệp Minh Triết chỉ có một suy nghĩ như thế, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, cậu bé liền đâm đầu chạy vào trong, chỉ thấy cậu bé dường như đâm vào trong ngực của một người nào đó.
“Hoảng loạn làm cái gì vậy chứ?”
Âm thanh quen thuộc làm Diệp Minh Triết đột ngột ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Diệp Ân Tuấn.
“Lão Diệp?”
“Không phải là ba thì con cho rằng là ai?”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày, hiếm khi anh nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Diệp Minh Triết, anh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng hỏi: “Mẹ của con đâu?”
“Đang ở trong phòng làm việc, đánh nhau với cái người tên Diệp Phong ấy.”
Lúc nãy Diệp Minh Triết còn không dám tin tưởng những điều Diệp Phong nói là thật, lúc này nhìn thấy có một Diệp Ân Tuấn xuất hiện ở trước mặt mình, hơn nữa bộ dáng giống như là ba của mình, bây giờ cậu bé mới tin.
“Chăm sóc Minh Triết đi.”
Diệp Ân Tuấn đẩy Diệp Minh Triết ra sau lưng mình, anh nhanh chóng bước ra khỏi cửa thang máy.
Lúc này Diệp Minh Triết mới phát hiện người đứng sau lưng của Diệp Ân Tuấn là Triệu Ninh.
“Chú Ninh, chú trở về từ khi nào vậy?”
“Tôi vẫn luôn ở đây, ra ngoài hưởng tuần trăng mật chỉ là do Diệp tổng ngụy trang mà thôi, một lát nữa Diệp tổng sẽ nói chuyện này cho mọi người hiểu. Cậu chủ Minh Triết, trước tiên cậu trở về với tôi đi.”
Triệu Ninh cầm tay của Diệp Minh Triết.
“Nhưng mà cháu lo lắng cho mẹ.”
Diệp Minh Triết vẫn còn đang do dự.
Triệu Ninh vội vàng nói: “Có Diệp tổng ở đây, cậu còn lo lắng cái gì nữa chứ, cậu yên tâm đi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Diệp tổng.”
Nói xong, anh ta liền dẫn Diệp Minh Triết đi xuống.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi vào trong phòng làm việc, vừa hay nhìn thấy Diệp Phong đang ra đòn mạnh bạo với Thẩm Hạ Lan, con ngươi của anh chợt lạnh lẽo, anh đá một cái trực tiếp đá Diệp Phong lui ra phía sau.
“Thật sự cho rằng dáng dấp giống với tôi như đúc thì có thể thay thế tôi, có thể ngồi lên vị trí của tôi à?”
Một tay Diệp Ân Tuấn bảo vệ Thẩm Hạ Lan đằng sau lưng, nhìn thấy cô không bị thương, lúc này anh mới lạnh lùng nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cả người đều ngơ ngác.
“Tại sao anh lại có thể thoát ra? Ba đâu?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom