• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 841-843

Cục Cưng Có Chiêu


"Đứa bé này mau đứng lên đi, có chuyện gì chờ con đứng lên hãy nói."

Tiêu Ái vội đỡ Thẩm Hạ Lan dậy nhưng Thẩm Hạ Lan lại thấp giọng nói: "Mẹ, con dẫn dì đến rồi."

"Dì nào? Con làm gì có dì?"

Tiêu Ái nói xong cả người đều sửng sốt.

Bà ta nói xong thì nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, có vẻ không hiểu cô nói gì.

"Con dẫn ai đến?"

"Lưu Mai – dì của con đang đứng ngoài cửa."

Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Tiêu Ái lập tức buông cô ra, lạnh lùng nói: "Đi!"

"Mẹ, mẹ nghe con nói đã."

"Mẹ bảo con đi! Dẫn bà ta cút đi!"

Tiêu Ái đột nhiên trở mặt khiến Thẩm Hạ Lan không kịp chuẩn bị, nhưng cũng không tức giận.

"Mẹ, tại sao mẹ lại bài xích dì như vậy?"

"Mẹ nói rồi. Mẹ bảo con dẫn cô ta đi khỏi đây ngay, cần mẹ nói tới lần thứ ba sao? Nếu con thật sự hiếu thảo với mẹ, thật sự xem mẹ là mẹ của con thì bây giờ hãy dẫn bà ta đi đi, đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ nữa."

Tiêu Ái nói rất quyết tuyệt.

Thẩm Hạ Lan nhìn bà ta khẽ nói: "Con là trói bà ta mang tới đây. Bên ngoài có thể đều là người của bà ta, lỡ như con dẫn bà ấy rời khỏi đây, có lẽ con sẽ không còn cơ hội gặp lại mẹ nữa."

"Con có ý gì?"

Tiêu Ái nhíu chặt mày.

Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: "Con đón bà ta từ cửa nhà ông ngoại. Bà ta nói rất nhớ mẹ, nhiều năm qua bà ta vẫn muốn hai chị em đoàn tụ."

"Nói láo!"

Tiêu Ái là người rất có nguyên tắc và tu dưỡng, khi Thẩm Hạ Lan vừa nói xong bà ta đột nhiên buông lời thô tục như thế khiến Thẩm Hạ Lan ngây ra như phỗng.

"Mẹ, mẹ..."

"Mẹ và cô ta không có tình cảm chị em gì hết. Nếu có thể lựa chọn mẹ chẳng thà không cùng mẹ với bà ta."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Hạ Lan hơi thắc mắc.

Tiêu Ái nhìn Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi rồi nói: "Việc này nói ra dài dòng. Con mau đứng lên đi, cẩn thận thân thể mình. Với sức khỏe hiện giờ của mẹ sẽ sống không được bao lâu nữa. Nếu lại khiến đứa con mà con vất vả lắm mới mang thai được mất đi, thì mẹ có chết cũng không nhắm mắt."

"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy."

Thẩm Hạ Lan nghe vậy trong lòng chua xót.

Sau khi cô đứng dậy, thì nghe được Tiêu Ái hỏi: "Con nói xung quanh đây đều là người của cô ta?"

"Có lẽ là chúng ta đã phát hiện ra người của bọn họ ở sân bay và ở cửa đồn cảnh sát, không biết chừng bây giờ đã đến đây..."

"Dẫn người vào đi."

Tiêu Ái bỗng nói vậy khiến Thẩm Hạ Lan ngẩn người.

"Gì ạ?"

"Dẫn người vào đi."

Tiêu Ái nói lại một lần nữa, lúc này Thẩm Hạ Lan mới hiểu ra.

Cô nhanh chóng đi ra ngoài, bảo Lam Thần dẫn Lưu Mai vào, còn mình thì dìu Khương Hiểu vào phòng.

Trương Linh thấy dáng đi của Khương Hiểu thì khẽ nói: "Xương đòn cụt bị gãy, phải nghỉ ngơi vài ngày không được nhúc nhích."

"Cảm ơn bà."

Thẩm Hạ Lan ném luôn Khương Hiểu cho Trương Linh.

Nhưng Trương Linh lại sa sầm mặt: "Tôi lại không có nói tôi sẽ chữa trị cho cô ta."

"Nếu không tôi bảo Diệp Tranh đến đây?"

Thẩm Hạ Lan trêu chọc nhưng lại nghe được Trương Linh nói: "Được, bảo cậu ta ta đến đây đi. Tôi nhớ cậu ta rồi. Y thuật đời này của tôi vẫn chưa dạy cho cậu ta đấy."

Trái lại lời này khiến Thẩm Hạ Lan thoáng sững lại, sau đó hơi ngượng ngùng nói: "Tạm thời vẫn chưa qua đây được, hai ngày sau được không? Đợi Diệp Ân Tuấn xử lý xong việc ở đây tôi hứa sẽ dẫn cậu ta đến gặp bà."

"Chuyện gì?"

"Chuyện của dì tôi."

Thẩm Hạ Lan chỉ có thể nói đến đây thôi.

Trương Linh thấy cô có khó xử thì lạnh lùng nói: "Được rồi, mau vào đi, ở đây giao chô tôi."

"Cảm ơn."

Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Khương Hiểu liền giẫy giụa nói: "Bà chủ, để tôi hầu hạ bà chủ."

"Với bộ dạng bây giờ của cô mà vẫn muốn hầu hạ cô ấy sao? Nếu cô muốn nửa đời sau của mình ngồi xe lăn thì cứ hầu hạ cô ấy đi."

Giọng điệu của Trương Linh rất khó chịu, nhưng Thẩm Hạ Lan biết bà ta không xấu bụng.

Thẩm Hạ Lan nhìn Khương Hiểu khẽ nói: "Cố gắng phối hợp điều trị, tôi ở đây không cần ai chăm sóc cả, biết không? Ngược lại là cô, cố gắng nghỉ ngơi, tôi còn đợi sau này cô chăm sóc cục cưng với tôi đấy."

Thấy Thẩm Hạ Lan đã nói vậy, Khương Hiểu chỉ đành gật đầu.

Thẩm Hạ Lan và Lam Thần dẫn Lưu Mai vào nhà của Tiêu Ái.

Tiêu Ái nhìn Tiêu Mai bị trói đang ngất xỉu, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Nhiều năm không gặp Lưu Mai đã già, nhưng cũng không phải quá già ít nhất làn da của bà ta vẫn còn rất đẹp, không có bất kỳ dấu vết thời gian nào.

"Hãy nói cho mẹ biết mấy năm nay cô ta sống thế nào?"

Câu hỏi của Tiêu Ái khiến Thẩm Hạ Lan thoáng ngây người.

Vừa nãy không phải mẹ cô còn bày ra dáng vẻ cả đời không qua lại sao? Thế mà bây giờ bà ta lại hỏi thăm chuyện của Lưu Mai.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nói ra những chuyện mình biết về Lưu Mai cho Tiêu Ái nghe.

Sau khi Tiêu Ái nghe xong, hừ lạnh một tiếng: "Cô ta vẫn thích giở trò quỷ như hồi nhỏ. Nhiều năm qua, người bên ngoài xem cô ta như công cụ lợi dụng, nhưng cô ta lại trốn trong viện dưỡng lão điều khiển hết thảy mọi việc. Ngược lại còn khiến người ta thông cảm cho cô hoàn cảnh của cô ta. Cô ta là một người không có trái tim sao có thể khiến bản thân ra nông nỗi này chỉ vì một người đàn ông? Mẹ thấy phỏng chừng trận hỏa hoạn năm đó chắc chắn có liên quan đến cô ta."

Thẩm Hạ Lan ngây người.

"Trận hỏa hoạn lớn nào? Mẹ, ý mẹ là trận hỏa hoạn lớn suýt thiêu chết Tống Dật Hiên hồi đó là do bà ta thiết kế? Sao có thể chứ? Đó là con ruột của bà ta!"

Thẩm Hạ Lan không thể tin được.

Tiêu Ái cười lạnh lùng: "Con trai ruột? Đừng nói là con trai ruột, dù là ba ruột cô ta vẫn lợi dụng như thường. Cô nói phải không, cô em yêu quý của tôi? Bao nhiêu năm qua cô vẫn luôn tìm tôi, vẫn muốn khống chế tôi, bây giờ tôi đã đứng trước mặt cô rồi sao cô vẫn còn giả chết nữa chứ?"

Thẩm Hạ Lan ngây ra như phỗng.

"Mẹ, mẹ nói gì đó? Bà ta..."

"Nhiều năm không gặp, chị vẫn thông minh như ngày nào."

Lưu Mai đột nhiên ngồi thẳng dậy, nào giống với dáng vẻ của một người đang ngất xỉu chứ?

Thẩm Hạ Lan ngạc nhiên tột độ.

"Dì? Sao dì lại..."

Tiêu Ái cười châm chọc: "Đứa con ngốc, con thật sự nghĩ dì con là một người phụ nữ tay chân yếu đuối, trói gà không chặt sao?"

"Lẽ nào không phải?"

Lưu Mai nhìn Thẩm Hạ Lan cười nói: "Nếu không phải em giả vờ ngất xỉu thì làm sao biết được chị đang ở đâu? Phải không bà chị của em?"

"Cô đừng gọi tôi là chị, buồn nôn lắm."

Tiêu Ái không hề nể mặt Lưu Mai.

Thẩm Hạ Lan cả người phiền muộn .

Cô tự cho mình thông minh nhưng nào ngờ cuối cũng vẫn bị Lưu Mai lợi dụng.

Người phụ nữ này rất đáng sợ.

"Trận hỏa hoạn suýt thiêu chết Tống Dật Hiên năm đó có đúng là do dì làm không?"

Thẩm Hạ Lan không tin, nhưng lại nhìn Lưu Mai xa lạ trước mặt, không nhịn được hỏi.

Lưu Mai híp mắt lại, khẽ nói: "Dì cũng là bất đắc dĩ, nếu không làm vậy, dì sẽ không có lý do ở ẩn."

"Bà thật sự không phải là người! Bà là ma quỷ! Không bà con đáng sợ hơn cả ma quỷ! Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, thế mà bà còn không bằng cầm thú. Bà có từng nghĩ tới lỡ như tôi không đến kịp trận hỏa hoạn năm đó thì Tống Dật Hiên đã chết rồi không? Anh ta đối xử với bà tốt như vậy, hiếu thảo như vậy, sao bà lại có thể làm như vậy với anh ta chứ?"

Thẩm Hạ Lan rất muốn tát bà ta hai bạt tay nhưng cô không ra tay được.

Bởi vì nói thế nào Lưu Mai cũng là bề trên, mà Tiêu Ái lại đang ở đây nên không đến lượt cô phải ra tay.

Tiêu Ái nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy thì cười chế giễu: "Cô ta không có trái tim sao có thể quan tâm đến mạng sống của con trai mình? Đối với cô ta, không gì quan trọng bằng ba mình. Vì một người cha chỉ gặp mặt vài lần mà cô ta có thể tự tay hại chết mẹ ruột của mình, thì còn chuyện gì cô ta không dám làm nữa?"

"Cái gì?"

Thẩm Hạ Lan lại kinh ngạc tột độ lần nữa.

Nhưng Lưu Mai lại giống như bị kích thích, trở nên gắt gỏng.

"Chị câm miệng! Chị có tư cách gì nói tôi? Lúc tôi và mẹ bị lão già chết tiệt kia đuổi khỏi nhà, chị có từng giữ lại không? Lúc chúng tôi khó khăn nhất thậm chí chị cũng chẳng thèm giúp đỡ một xu. Tôi đến trường học tìm chị, muốn nói với chị tôi sắp bị đuổi học rồi, xin chị giúp tôi, chị có gặp tôi không? Chị thà nhìn tôi bị đông cứng ngoài trường học, bị người ta khiêng đi cũng không chịu gặp tôi một lần. Chị có tư cách gì mà nói tôi nhẫn tâm?"

Tiêu Ái nhìn bà ta tính từng món nợ cũ, lạnh lùng nói: "Cô có biết tại sao tôi không giúp cô không? Cô có biết tại sao tôi không ngăn cản ba đuổi các người khỏi nhà không? Bởi vì mẹ. Là mẹ nói cho tôi biết, ba ruột của cô là ai. Bà ta nói cho tôi biết, đời này bà ta đã có lỗi với ba tôi rồi, đã khiến nhà họ Tiêu chịu nhục nhã nên bà ta không cho phép tôi tiếp xúc với cô. Bà ta lấy mạng sống của mình ra uy hiếp tôi, nếu tôi ngăn các người rời đi, nếu tôi tìm các người bà ta sẽ chết trước mặt tôi!"

Khi nói tới đây hai mắt Tiêu Ái đã ướt nhòe.

Thẩm Hạ Lan cũng kinh ngạc đến ngây người.

Tại sao bà ngoại lại yêu cầu như vậy?

Nhưng Lưu Mai lắc đầu liên tục: "Tôi không tin! Chị nói bậy! Tất cả chỉ là cái cớ của chị mà thôi. Là chị bịa ra để gạt tôi. Tại sao bà ta lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi là con gái của bà ta mà. Là đứa con gái bà ta mang thai mười tháng sinh ra, chị dựa vào đâu đối xử với tôi như vậy?"

Nhìn dáng vẻ kích động của Lưu Mai, Tiêu Ái hờ hững nói: "Cô không hề biết yêu là gì? Mẹ ruột nuôi dạy cô, tuy bà ta biết thân thế của cô, nhưng không vì vậy mà bỏ rơi cô, chỉ dẫn cô rời khỏi nhà họ Tiêu. Bà ta cố gắng hết sức để nuôi dạy cô, nhưng cô đã làm gì? Trước khi rời khỏi nhà họ Tiêu cô đã biết thân phận của cô rồi nhỉ? Cô đã biết cô không phải là đứa con của nhà họ Tiêu đúng không? Nhưng cô đã làm gì? Cô thật sự nghĩ rằng không ai biết gì sao? Cô lén trộm đi một viên đạn của ba, cô có biết hành động này của cô sẽ khiến ba mất mạng không? Cô biết, nhưng cô cố ý làm như vậy. Ngày hôm sau cô thấy ba không sao, cô rất thất vọng và thắc mắc đúng không? Bây giờ tôi nói cho cô biết. Tối đó khi cô làm việc này thì tôi đang đứng sau lưng cô. Tôi không ngờ cô - đứa em gái của tôi, từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Tiêu, tuy lúc đó mới chỉ mười hai mười ba tuổi nhưng lại ác độc đến mức mượn đao giết người! Kể từ đó, tôi tự nhủ tôi không có đứa em gái như cô. Cô không phải là em gái của tôi!"

Khi Tiêu Ái kể lại chuyện cũ này, hai mắt Lưu Mai trợn trừng, bà ta chưa từng nghĩ tới sở dĩ năm đó ông cụ Tiêu không có việc gì là vì Tiêu Ái đã âm thầm cứu ông cụ.





Cục Cưng Có Chiêu


"Tôi cứ thắc mắc tại sao ba lại không sao hóa ra là tại chị đã cứu lão ta. Nói cách khác từ lúc đó chị đã đề phòng tôi?"

Lời của Lưu Mai khiến Tiêu Ái hơi tức giận.

"Đến bây giờ mà cô còn hùng hồn nói ra những lời này nữa sao? Cô không thấy hổ thẹn à?"

"Hổ thẹn? Tại sao tôi phải hổ thẹn? Từ lúc trở về nhà lão già kia đã từng xem tôi là con gái chưa? Tuy ông ta không làm gì tôi, nhưng tôi nhớ rất rõ ánh mắt của lão ta mỗi khi nhìn tôi. Tôi cũng hy vọng lão ta có thể dịu dàng với tôi một chút, nhưng lão ta chưa từng ôm tôi thậm chí còn không để tôi theo họ Tiêu của lão ta nữa. Chị có biết việc này đả kích tôi thế nào không?"

Lưu Mai thở hổn hển nói. Dường như đến tận bây giờ bà ta vẫn còn rất uất ức.

Tiêu Ái mỉm cười.

"Khi còn bé cô nghĩ như vậy có thể nói là do cô không hiểu chuyện nhưng bây giờ cô vẫn nghĩ như vậy, chứng tỏ đời này cô không thay đổi được. Tôi không muốn nói nhảm với cô nữa, tóm lại một câu, hết thảy mọi thứ bây giờ của cô là tại cô gieo gió gặt bão, cô sẽ chịu sự trừng trị của pháp luật."

"Chị nghĩ chị có thể cản được tôi? Nếu tôi triệu tập người của tôi, e rằng căn nhà nhỏ này của chị sẽ không giấu được tôi đâu."

Lưu Mai khá tự tin đối với mọi chuyện.

Tiêu Ái cười lạnh lùng nói: "Có lẽ cô thật sự có thế lực rất lớn, nhưng cô có từng nghe nói tà không thể thắng chính chưa? Cô nghĩ cô còn có thể nhảy nhót bao lâu nữa? Tôi đã từng hứa với mẹ chỉ cần cô không làm chuyện phạm pháp tôi sẽ không đụng đến cô. Nhưng nếu cô chạy theo ba ruột của mình làm xằng làm bậy, tôi sẽ không tha cho cô. Có vẻ cô đã quên thân phận trước đây của tôi rồi nhỉ?"

"Không phải chị đã rút lui rồi sao?"

"Tuy tôi đã rút lui nhưng tôi vẫn còn giao thiệp, vẫn còn mối quan hệ. Tôi vẫn còn lương tâm và lòng trung thành đối với tổ quốc. Tôi là con gái nhà họ Tiêu, ba tôi hết lòng bảo vệ đất nước sao tôi có thể khiến ông ấy mất mặt được. Trước khi các người tới đây, ông ấy đã gọi điện cho tôi, hơn nữa đã nói hết mọi chuyện cho tôi biết rồi. Lưu Mai, cô vậy mà có thể ẩn mình ở Hải Thành lâu như vậy chính là vì người ba thuộc phần tử khủng bố kia của cô sao? Vì ông ta, cô có thể hy sinh hôn nhân, hy sinh con trai thậm chí là cuộc đời của cô nhưng cô có biết không, ba cô không hề muốn dẫn cô rời khỏi đất nước này. Khoảnh khắc khi Phương Thiến được thả ra, ngoài liên lạc với cô ra, bà ta còn liên lạc với ba cô. Bây giờ bà ta đang vội vàng đến sân bay. Ba cô kêu bà ta rút lui, ông ta không báo cho cô biết đúng không? Cô là con cờ bị ba cô vứt lại đây. Ngoài những người đang ở bên ngoài kia cô không còn tiếp viện nữa rồi. Cô không ra ngoài được đâu."

Lời này của Tiêu Ái khiến sắc mặt Lưu Mai tái nhợt.

"Chị nói bậy! Không bao giờ có chuyện đó!"

"Tôi nói bậy sao? Cô thật sự nghĩ tôi đang nói bậy à? Lúc cô vì ba cô mà tự tay rút ống dưỡng khí của mẹ cô có từng nghĩ tới sẽ có một ngày ông ta bỏ rơi cô không? Không, nói chính xác là ông ta chưa từng thừa nhận cô, ông ta chỉ đang lợi dụng cô, xem cô như là chắn mà thôi."

"Chị đừng nói nữa! Tôi không tin, không tin dù chỉ một chữ!"

Tâm trạng của Lưu Mai trở nên kích động.

Bà ta giãy dụa, lúc Thẩm Hạ Lan còn đang nghĩ bà ta sẽ không thoát được thì bà ta đã mở được sợi dây thừng thậm chí còn nhanh chóng vọt về phía Thẩm Hạ Lan.

"Hạ Lan, cẩn thận!"

Trái tim Tiêu Ái cũng vọt tới cổ họng.

Tuy Thẩm Hạ Lan rất kinh ngạc trước thân thủ và sự nhanh nhẹn của Lưu Mai nhưng cô vẫn phản đòn và tự vệ theo bản năng, sau khi ra đòn xong cô lùi lại ngay lập tức.

Hành động của Lưu Mai khiến Thẩm Hạ Lan vô cùng bất ngờ.

Lưu Mai vốn đau ốm triền miên thế mà lại có thân thủ tốt như vậy.

Thẩm Hạ Lan không có thời gian bởi vì Lưu Mai đã chạy về phía cửa sổ.

"Đừng chạy!"

Lúc Thẩm Hạ Lan còn muốn đuổi theo thì Tiêu Ái đã chặn lại.

"Cứ để bà ta chạy đi, bà ta sẽ chạy không thoát đâu."

"Mẹ…"

Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời thì thấy Lưu Mai nhảy ra ngoài sau đó “phịch” một tiếng khiến cô giật nảy mình, vội vàng đi lên trước nhìn xem, không ngờ lại thấy Diệp Ân Tuấn dẫn theo người khống chế được Lưu Mai.

Sau lưng Diệp Ân Tuấn là một hàng lính.

Hai mắt Thẩm Hạ Lan ướt nhòe.

"Ân Tuấn!"

"Em không sao chứ?"

Diệp Ân Tuấn lo lắng nhìn Thẩm Hạ Lan từ bên ngoài cửa sổ.

Thẩm Hạ Lan vội lắc đầu.

Lưu Mai còn đang giãy dụa: "Thả tôi ra! Các người thả tôi ra! Các người có biết ba tôi là ai không? Ông ta là..."

"Mẹ… "

Lưu Mai còn chưa nói xong thì Tống Dật Hiên đã bước ra từ trong đám người.

Khi Lưu Mai thấy Tống Dật Hiên bà ta kinh ngạc tột độ.

"Tại sao con lại ở đây? Không phải con nên ở Thanh Hải sao?"

"Đi Thanh Hải để truyền tin cho mẹ sao?"

Tống Dật Hiên vừa đau lòng vừa thất vọng nhìn Lưu Mai, trong lòng cực kỳ khó chịu.

"Tại sao? Tại sao lại là mẹ? Mẹ là mẹ ruột của con. Không phải vì đời này mẹ bị ba con làm tổn thương, khi con suýt mất mạng trong trận hỏa hoạn mẹ bị đả kích nặng nề nên bao nhiêu năm qua mẹ vẫn luôn dưỡng bệnh trong viện dưỡng lão sao? Nhưng tại sao mới chớp mắt mẹ đã trở thành phần tử khủng bố rồi? Tại sao? Mẹ nói cho con biết tại sao đi?"

Tống Dật Hiên nước mắt giàn giụa, đau khổ nói.

Lưu Mai nhìn con trai mình, đột nhiên hung hăng nói: "Mày giống hệt người cha vô dụng của mày. Đều là những người ngăn cản tao. Tao còn tưởng mày rất có hiếu với tao nữa đấy. Kết quả thì sao? Mày lại nói một đường làm một nẻo, dám cấu kết với những người này đối phó mẹ mày? Tống Dật Hiên, mày không sợ trời đánh sao?"

"Con sợ! Nhưng con càng sợ có lỗi với bộ quân phục con từng mặc trên người! Con sợ con có lỗi với lương tâm. Nếu từ lúc đầu mẹ đừng đưa con vào bộ đội, có lẽ lúc này con sẽ rất nghe lời mẹ, sẽ làm sai rất nhiều chuyện như đám tùy tùng của mẹ. Nhưng con đã từng là một người lính. Đời này con mãi mãi là một người lính. Mẹ, có nước mới có nhà. Con không thể để mẹ phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, càng không thể để mẹ hủy hoại mọi thứ vì bản thiết kế gì đó được. Bắt đầu từ lúc A Khôn và Diệp Ân Tuấn đòi bản thiết kế ở thành phố ngầm, con đã biết việc này không đơn giản nhưng con không ngờ việc này lại có liên quan đến mẹ. Mẹ biết con đau lòng cỡ nào không?"

Tống Dật Hiên không muốn tin hết thảy đều là sự thật, nhưng anh ta không còn cách nào khác.

Lưu Mai nghe được lời của Tống Dật Hiên thì thở hổn hển nói: "Tao khinh! Thứ con mất dạy như mày, nếu biết trước sau này mày lớn lên sẽ đối xử với tao như vậy thì tao nên bóp chết mày khi mày mới chào đời rồi, hoặc là lúc đó tao nên bảo bọn họ thiêu chết mày cho rồi. Tao có lòng nhân từ nên mới để cho con nhóc Thẩm Hạ Lan vào cứu mày bây giờ thì mày hay lắm, dám đến bắt tao? Được lắm, mày đủ lông đủ cánh rồi phải không? Mọi người đều hùa vào đối phó mẹ mày thế mà mày chẳng những không giúp đỡ còn a dua theo bọn họ. Tao thấy mày vẫn còn thương nhớ Thẩm Hạ Lan chứ gì? Tao cho mày biết đời này mày và nó không bao giờ có cơ hội đâu. Không bao giờ!"

Lưu Mai tức giận nói không cần suy nghĩ khiến Tống Dật Hiên ngẩn người.

"Mẹ nói gì? Trận hỏa hoạn lúc trước là do mẹ tìm người làm sao?"

"Nếu không thì sao? Nếu không có lý do thì sao tao có thể vào viện dưỡng lão được, sao có thể khiến người khác đừng nhòm ngó tao được? Tao đã hứa với ba tao rằng tao sẽ làm ra được thành tích cho ông ta thấy, vì vậy có gì mà tao không làm được chứ?"

"Nhưng con là con ruột của mẹ? Mẹ có từng nghĩ đến cảm nhận lúc đó của con không? Có từng nghĩ tới lỡ như Thẩm Hạ Lan không cứu được con, không tìm được con thì đó là hai mạng người không?"

"Thì đã sao? Chỉ cần đạt được mục đích, ai chết cũng không quan trọng!"

Câu nói này của Lưu Mai chẳng khác gì mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Tống Dật Hiên, máu me đầm đìa.

Thì ra trong lòng Lưu Mai đứa con trai này chẳng là gì cả.

Tống Dật Hiên bỗng bật cười.

Cười xong lại khóc rống lên.

"Con đã nói tại sao mẹ không thích Trương Mẫn thì ra không phải vì thân phận của Trương Mẫn không xứng với con mà vì trong lòng mẹ không hề có đứa con này. Nếu đã không thích con tại sao lại sinh con ra?"

"Mày cho rằng tao muốn sinh mày ra chắc? Nhưng nếu tao không sinh mày ra thì ba mày sẽ không chịu cưới tao? Tao còn có thể làm gì? Mày chỉ là hòn đá lót đường để tao chấp hành nhiệm vụ mà thôi. Dù mày có là đứa con do tao rứt ruột đẻ ra thì đã sao? Ngay cả mẹ ruột của tao mà tao còn hại chết nói chi là mày? Đừng giả vờ mèo khóc chuột giả từ bi trước mặt tao nữa. Nếu mày thật sự xem tao là mẹ ruột, tại sao lại dẫn người đến bắt tao? Tống Dật Hiên tao đúng là đã xem thường mày."

Lưu Mai tức giận đỏ mắt.

Nhưng Tống Dật Hiên lại không chịu đựng được nữa.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu được tâm trạng lúc đó của Phương Đào khi biết được chuyện của Phương Quyên.

Thì ra bị người thân nhất của mình tổn thương lại đau đến vậy, khó chịu đến vậy.

Thẩm Hạ Lan đã đi từ trong phòng ra, được Diệp Ân Tuấn ôm vào lòng. Cô nhìn dáng vẻ bị đả kích của Tống Dật Hiên, không khỏi đau lòng.

"Tống..."

"Em hãy để anh ta tự điều chỉnh cảm xúc đi, anh ta có thể chịu được."

Diệp Ân Tuấn ngăn Thẩm Hạ Lan lại.

Tống Dật Hiên là người kiêu ngạo cỡ nào, bây giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người một cách chật vật như vậy, sao anh ta có thể chiu được?

Anh ta cứ tưởng mình đang giúp đất nước truy bắt bọn khủng bố nhưng không ngờ người này lại chính là mẹ của anh ta, Tống Dật Hiên cảm thấy vô cùng châm biếm, vô cùng nực cười.

"Tống Dật Hiên, nếu mày còn muốn tao nhận mày là con thì mày hãy dẫn tao đi. Đám người này nhất định sẽ nể mặt này đúng không? Mày bảo bọn họ thả tao đi. Tao sẽ dẫn mày ra nước ngoài, đi tìm ông ngoại của mày. Ông ngoại mày rất có thế lực ở nước ngoài. Với thân thủ của mày, chỉ cần mày nghe lời, chắc chắn ông ấy sẽ rất coi trọng mày."

Lúc này Lưu Mai chỉ biết có bệnh vái tứ phương.

Tống Dật Hiên nhìn Lưu Mai, nhìn người mẹ mà anh luôn canh cánh trong lòng mười mấy năm qua, lúc này đột nhiên anh ta phát hiện ra bà ta rất xa lạ…

Anh ta nhìn Lưu Mai, ánh sáng nơi đáy mắt từ từ vụt tắt, dần dần trở nên ảm đạm.

"Tống Dật Hiên, Tống Dật Hiên!"

Lưu Mai kêu to, nhưng Tống Dật Hiên đã nhắm hai mắt lại, phất tay bảo người dẫn Lưu Mai rời đi.

Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mấp máy môi, cuối cùng nở nụ cười chua xót nói: "Nếu bây giờ tôi nói xin lỗi, có phải cũng vô dụng không?"

"Tống Dật Hiên, anh đừng như vậy, anh cũng là người bị hại, anh..."

Rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng không đành lòng.

Tống Dật Hiên cười chua xót: "Đừng nói nữa. Tôi hiểu, mọi việc ở đây cứ giao cho phía quân đội giải quyết đi. Tôi phải về nhà xem thử bà ta còn bỏ sót thứ gì trong nhà không? Các người không cần tiễn tôi."

Anh ta nói xong liền xoay người rời đi, chỉ có điều bóng dáng kia thoạt nhìn vô cùng lẻ loi, vô cùng buồn bã.

Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: "Em có biết em đã dọa anh sợ chết khiếp không?"

"Xin lỗi, em chỉ muốn gặp mẹ!"

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ tới Tiêu Ái, cô bỗng quay đầu lại nhưng lại phát hiện chỗ ngồi của Tiêu Ái đã không còn ai.





Cục Cưng Có Chiêu


"Mẹ của tôi đâu? Bà ấy đâu rồi?"

Thẩm Hạ Lan lo lắng, vội vàng buông Diệp Ân Tuấn ra rồi chạy vào phòng.

"Hạ Lan đừng chạy nữa, em chậm một chút."

Diệp Ân Tuấn thấy vậy liền hoảng hốt, chạy theo sau cô vào phòng.

Thẩm Hạ Lan tìm một vòng vẫn không thấy Tiêu Ái đâu liền khóc nức nở.

"Có phải mẹ của em đã không cần em nữa rồi không? Có phải bà ấy không muốn gặp em? Em chỉ biết bà ấy ở đây đợi em, nói muốn gặp em nhưng vì ông ngoại gọi điện thoại cho bà, vì bà là một quân nhân, là một quan chức ngoại giao, bà còn có chức trách của mình cho nên mới ở lại đây chờ em. Không, không phải chờ em mà là chờ Lưu Mai rồi tiện thể gặp em, hiện tại Lưu Mai đã đền tội nên bà ấy lại né tránh có phải không? Tại sao lại có thể như vậy?"

Thẩm Hạ Lan khóc đến không kiềm chế được.

Diệp Ân Tuấn cực kỳ đau lòng.

"Không phải như vậy, có lẽ mẹ bận việc nên tạm thời chưa thể đến được, em đừng nghĩ nhiều.”

"Chính là như vậy, ông ngoại đã nói bà ấy giống như một người đi tìm một nơi không ai biết để lặng lặng chờ đợi cái chết, bà ấy hoàn toàn không xem em là con gái!”

Thẩm Hạ Lan lúc này quầy quả chẳng khác nào một đứa bé.

Diệp Ân Tuấn có chút dở khóc dở cười nhưng chung quy vẫn là không biết nên an ủi cô kiểu gì.

Ngay khi Thẩm Hạ Lan khóc đến cạn nước mắt thì giọng nói của Tiêu Ái truyền đến từ phía sau.

"Chuyện gì vậy? Diệp Ân Tuấn, con ức hiếp con bé à?"

Diệp Ân Tuấn có chút bất đắc dĩ cười cười.

Thẩm Hạ Lan vừa nghe được giọng nói của Tiêu Ái thì vội vàng quay đầu lại.

"Mẹ, mẹ không đi nữa sao?"

"Mẹ đi đâu chứ? Mẹ chỉ đi gặp đội trưởng nói vài câu thôi, chuyện này là sao đây?”

"Mẹ không đi nữa, thật là tốt, con cứ tưởng mẹ lại không cần con nữa rồi."

Thẩm Hạ Lan ôm chầm lấy Tiêu Ái.

Tiêu Ái ngẩn ra một chút rồi cũng hiểu rốt cuộc cô vì sao mà khóc nên lập tức cười nói: "Con bé này, tốt xấu gì cũng là con gái của mẹ, sao lại thích khóc như vậy chứ?”

"Mặc kệ con đã làm mẹ của mấy đứa trẻ, mặc kệ con đã từng này tuổi đầu, thì ở với mẹ con vĩnh viễn là trẻ thơ, vĩnh viễn có quyền làm nũng.”

Thẩm Hạ Lan ôm chặt Tiêu Ái, chỉ sợ bà sẽ rời đi.

Diệp Ân Tuấn lắc lắc đầu nói: "Mẹ, hai người tâm tình đi, con ra ngoài xem thế nào. Thân phận của Lưu Mai đặc biệt nên có lẽ không lâu nữa ông cụ Tiêu sẽ dẫn người tới đón."

Tiêu Ái hơi khựng lại một chút, trông có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

"Ông ấy cũng muốn đến à? Nhiều tuổi như vậy rồi còn chạy lung tung làm gì chứ. Hơn nữa, chẳng phải ông ấy đã lui về rồi sao? Chuyện này để người khác làm thì hay hơn."

Thẩm Hạ Lan nghe ra được sự ngượng ngập trong lời nói của Tiêu Á, vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, mẹ vẫn còn chưa tha thứ cho ông ngoại sao?"

"Con nói gì vậy?"

Tiêu Ái hơi mất tự nhiên.

Thẩm Hạ Lan cười nói: "Con đã nghe ông kể hết rồi, lúc trước là do ông đã chia rẽ mẹ và ba, nhưng có một số chuyện là do duyên phận, mẹ và ông ngoại giận nhau nhiều năm như vậy không thấy mệt sao? Ông ngoại cũng già rồi, ở nhà một mình cô đơn lắm, ông rất rất nhớ mẹ, phòng của mẹ không một hạt bụi, cho thấy được thường xuyên quét tước. Mẹ, cả mẹ và ông ngoại ai cũng quật cường hết, cho nên hai người đã sống uổng phí suốt bấy năm năm, bây giờ cả hai đều đã có tuổi, sao lại còn muốn tiếp tục cự nhau chứ? Nói gì đi nữa thì con cũng rất thích ông ngoại.

Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, tròng mắt Tiêu Ái có chút nóng lên.

"Con không trách ông ấy?"

"Trách ông ấy cái gì?"

Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc.

Tiêu Ái cắn môi dưới nói: "Trách ông ấy đã chia rẽ mẹ và ba con, nếu không có lẽ bây giờ cả nhà chúng ta đã được đoàn tụ hạnh phúc."

Thẩm Hạ Lan rốt cục cũng hiểu khúc mắc của Tiêu Ái là gì.

Cô cầm tay Tiêu Ái dịu dàng nói: "Mẹ, con nghĩ mặc kệ có ông ngoại hay không thì ba cũng sẽ không thể đi cùng mẹ tới cuối cùng được. Trước kia mẹ chỉ là một cô gái yếu đuối còn ba con thân mang nghĩa vụ của nhà họ Hoắc. Ông ấy phải ra chiến trường, phải bảo vệ quốc gia, nên hiển nhiên là không muốn mẹ phải lãng phí đời này. Có lẽ ông ngoại đã trở thành cái cớ để ba con kiên quyết chia tay mẹ nhưng mẹ không thể chối bỏ việc trong lòng ba cũng có ý nghĩ này. Ông ấy yêu mẹ, không muốn để mẹ lo lắng, không yên vì ông, ông ấy muốn cho mẹ một gia đình an ổn nên chia tay là lựa chọn tốt nhất, không liên quan gì tới ông ngoại hết. Hơn nữa, cho dù hai người không chia tay, cho dù ba con và mẹ kết hôn thì sao chứ? Ba con sẽ không vì nước mà hy sinh thân mình? Sẽ không như vậy sao?"

Tiêu Ái bỗng dưng bị hỏi những câu như vậy thì không cách nào trả lời.

Thẩm Hạ Lan biết mình được thuyết phục được Tiêu Ái.

Cô lôi kéo Tiêu Ái ngồi lên ghế, tiếp tục nói: "Ông ngoại không sai, ông yêu mẹ, ông cũng muốn cho mẹ những điều tốt nhất, bởi vì ông đã từng tự mình trải qua những chuyện như vậy, khiến mẹ không có một gia đình cùng cuộc sống vẹn toàn, thậm chí khi bà ngoại qua đời ông cũng không thể gặp mặt lần cuối, ông ngoại cảm thấy mẹ đã phải chịu thua thiệt nên hiển nhiên là không muốn cuộc đời của mẹ cũng giống như ông. Ông chỉ có một đứa con gái duy nhất là mẹ, ông không thương mẹ thì thương ai bây giờ? Lần này ông người đến đây có lẽ cũng không hoàn toàn là vì chuyện của Lưu Mai mà ông chủ yếu là muốn đến đón mẹ về nhà.”

Tiêu Ái hơi khựng lại, không được tự nhiên cho lắm.

"Nhà?"

"Đúng vậy, nhà. Nơi có tình yêu mới là nhà, nơi có người thân mới là nhà. Bởi vì có mẹ ông ngoại mới cảm thấy quân khu rộng lớn ấy là nhà của mình, còn con bởi vì có mẹ nên mới cảm thấy chỗ của mẹ là nhà mẹ đẻ của mình. Mẹ, mặc kệ là vì ông ngoại hay vì con, mẹ hãy theo chúng con về có được không? Chúng ta tích cực phối hợp chữa trị, thêm một ngày thôi cùng là quá đủ với con rồi. Mẹ hãy để cho con được hiếu thuận với mẹ có được không?"

Thẩm Hạ Lan nói rất chân thành khẩn thiết, hiển nhiên là làm cho Tiêu Ái trong lúc nhất thời không thể cự tuyệt.

Đây là chuyện mà bà không muốn đối mặt với Thẩm Hạ Lan.

Bởi vì bà biết, tận sâu trong lòng bà kỳ thực rất cô độc, vì lòng tham bà muốn con ở bên mình nhưng bà lại cảm thấy mình không có tư cách, mình không xứng.

Hiện giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, nước mắt của Tiêu Ái rốt cuộc cũng rơi.

"Được con nói gì mẹ cũng nghe hết."

"Mẹ vẫn là người tốt nhất."

Thẩm Hạ Lan vui vẻ ôm lấy Tiêu Ái.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Ái cảm nhận được tình cảm chân thành giữa hai mẹ con.

Trước kia bà luôn áy náy khi ở cùng Thẩm Hạ Lan dù Thẩm Hạ Lan luôn đối xử ôn hoà với bà, bà luôn cho rằng Thẩm Hạ Lan không thích có bà bên cạnh, không thích bà bước vào cuộc sống của cô cho nên bà mới rời đi.

Bởi vì Thẩm Hạ Lan còn có cha mẹ Thẩm yêu thương, bà cảm thấy cho dù bà không ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan đi nữa thì cô cũng chẳng cảm thấy gì, bởi hai mươi năm nay bà đâu góp mặt vào quá trình trưởng thành của Thẩm Hạ Lan.

Nhưng ngay vừa rồi và chính lúc này, bà đã sâu sắc hiểu được, Thẩm Hạ Lan là yêu bà, Thẩm Hạ Lan cần bà.

Cái cảm giác người khác cần mình này khiến cho Tiêu Ái cảm thấy mình sống trên đời này vẫn còn có giá trị.

Bà muốn quay về bên cạnh cha mình để tận hiếu, muốn ở lại bên cạnh con gái mình, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mang thai sinh con, nhìn thấy lũ trẻ khoẻ mạnh mà lớn lên.

Đột nhiên bà nhận ra thời gian của mình quá ít.

Trước kia bà đã lãng phí cuộc sống để rồi bây giờ muốn làm chút gì đó mới nhận ra thời gian còn lại chẳng nhiều nhặn gì nữa.

Cũng may, bà vẫn còn cơ hội vớt vát, còn thời gian để bồi đắp tình cảm cùng lũ trẻ.

Tiêu Ái trong chốc lát đột nhiên buông bỏ được khúc mắc nên cũng trở nên thoải mái hơn.

Thẩm Hạ Lan thấy bà vui vẻ, tự nhiên cũng cảm thấy vui lây.

Đúng lúc này, Trương Linh tiến vào gõ cửa nói: "Hai người có phải đã trò chuyện xong rồi không?"

"Có lẽ nên kết thúc chuyện này được rồi, nhưng dù sao đây cũng không phải là việc của chúng ta, người của quân đội đang ở đây. Thế nào? Nôn nóng gặp Tranh Tranh vậy sao.

Thẩm Hạ Lan biết mình đã đồng ý với Trương Linh điều gì.

Về phần Trương Linh trước kia vì sao không muốn gặp mình, Thẩm Hạ Lan không muốn hỏi nữa.

Đôi khi có những chuyện không cần làm rõ ngọn ngành vẫn tốt hơn. Chỉ cần hiện tại, Trương Linh muốn ở cùng với họ là được.

Trương Linh nhìn nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: "Cô ra ngoài này một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

"Vâng."

Thẩm Hạ Lan nhìn nhìn Tiêu Ái, Tiêu Ái tỏ vẻ mình không sao, lúc này cô mới rời khỏi phòng.

Khương Hiểu bị Trương Linh đưa vào phòng, năm lần ba lượt lệnh cho cô ấy không được xuống giường, phải tĩnh dưỡng một tuần. Lam Thần cùng Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài, cũng không biết để làm gì.

Trương Linh đưa Thẩm Hạ Lan tới phòng của mình, còn đóng cả cửa lại khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút khẩn trương.

"Bà muốn làm gì? Biểu cảm này, hành động này, tư thế này giống như bà sẽ làm gì tôi vậy.”

Thẩm Hạ Lan cười ha ha nói.

Trương Linh nhìn cô rồi đột nhiên lên tiếng: "Tôi biết cô tìm đến tôi nhất định là muốn hỏi Phương Đình chết như thế nào đúng không?”

Thẩm Hạ Lan chợt sững người.

Cô dự định một lát nữa sẽ hỏi hoặc là đợi đến ngày mai mới hỏi, chờ Trương Linh ổn định lại tâm trạng rồi hẳn nói nhưng không ngờ Trương Linh lại chủ động mở lời.

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan nghiêm túc hẳn lên.

"Đúng, Phương Đình là bạn của tôi, Lam Thần cũng là bạn của tôi, tôi muốn biết Phương Đình chết như thế nào."

Trương Linh quan sát Thẩm Hạ Lan một lát, qua một hồi lâu mới nói: "Tốt nhất là cô đừng để Lam Thần biết được nguyên nhân cái chết của Phương Đình."

"Cái gì?"

Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.

Trương Linh xoay người sang chỗ khác, thấp giọng nói: "Phương Đình trúng độc thực chất là ý của chính cô ta."

"Như vậy là sao?"

Thẩm Hạ Lan cực kỳ kinh ngạc, không ngờ đáp án lại thành ra như vậy.

Trương Linh nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: "Hết thảy mọi chuyện Phương Đình làm đều là vì Lam Thần."

"Lam Thần xảy ra chuyện gì sao?"

"Có vấn đề với chất điện giải trong cơ thể của Lam Thần, có vẻ như đó là một loại độc tố mãn tính đã xâm nhập vào cơ quan nội tạng của cậu ấy từ khi còn trong bụng mẹ. Vấn đề này đã được phát hiện bởi giáo sư Phương. Nói như vậy tức là những người thí nghiệm như Lam Thần rất hiếm khi sống thọ hoặc giả có thể nói là rất ít người sống qua tuổi ba mươi. Từ cuối năm trước, sức khoẻ của Lam Thần đã xuất hiện vấn đề, chẳng qua một phần ký ức của cậu ấy bị đứt đoạn nên có rất nhiều thứ không còn nhớ rõ.

Nghe Trương Linh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đã đoán ra được gì đó.

"Phương Đình là vì Lam Thần?"

"Đúng, Phương Đình đột nhiên ngất, không phải bởi vì thân thể xuất hiện vấn đề, mà là bởi vì cô ta đang tự nuôi dưỡng một loại kháng thể có thể giảm bớt độc tố trong cơ thể Lam Thần nhưng loại kháng thể này cần được thí nghiệm. Phương Đình đã tự lấy mình ra làm đối tượng thí nghiệm. Tuy nhiên cô ta đã tính sai một vấn đề, đó chính là cô ta là người bình thường còn Lam Thần thì không.

Dùng máu của Lam Thần để nghiên cứu ra kháng thể rồi tiêm vào người cô ta chỉ làm sản sinh ra độc tố mà thôi. Nhưng Phương Đình lại không dám cho Lam Thần biết, vì thế cô ta vẫn luôn chịu đựng một mình, cho đến khi không còn chịu được nữa, sau khi đột nhiên ngất đi, Lam Thần tìm được tôi và tôi phát hiện ra bí mật của cô ta, cô ta đã đau khổ cầu xin tôi, không cho tôi nói với Lam Thần, lúc ấy, cô ta đã sắp không còn gắng gượng được nữa rồi.

Mà lúc ấy Phương Thiến lại đang lên kế hoạch làm cho giáo sư Phương giết chết cô ta, bắt cô thế chỗ gả cho Đường Trình Siêu, Phương Đình liền lợi dụng cơ hội này uống thuốc mà Phương Thiến đưa, đổ hết mọi chuyện lên đầu Phương Thiến, kỳ thật là vì không muốn để cho Lam Thần hoài nghi bất cứ điều gì, cứ thế mà yên ổn sống nốt phần đời còn lại.”

Những gì Trương Linh nhất thời làm cho Thẩm Hạ Lan ngây dại.

Hoá ra chân tướng là như vậy sao?





Cục Cưng Có Chiêu


"Vì tôi biết được chân tướng mọi việc và sợ Lam Thần truy hỏi nguyên nhân cái chết của Phương Đình nhưng càng sợ hơn chính là tôi sẽ không kiềm chế được mà nói cho cậu ấy biết nên tôi mới rời khỏi nhà họ Phương và lẩn trốn. Cô không biết, Phương Đình vì Lam Thần mà đã làm những gì đâu. Trên người cô ấy chỗ nào cũng có vết kim châm, là tôi đã giúp cô ấy che giấu. Tận mắt nhìn thấy một sinh mệnh đang sống sờ sờ lại vì tình yêu mà vắt kiệt khô sự sống, tôi không biết phải diễn tả tư vị trong lòng mình ra làm sao nữa. Tôi từng nghĩ rằng mình đã hiểu được tình yêu là gì nhưng khi nhìn thấy Phương Đình tôi mới biết, kỳ thật mình chẳng hiểu gì hết.”

Trương Linh ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn tự mình rót nước cho mình và Thẩm Hạ Lan rồi tự mình uống trước cho thấm giọng.

"Lúc trước khi tôi còn ở bên A Khôn, tôi từng cho rằng mình yêu ông ấy, lúc ông ấy mãi lo làm ăn mà mặc kệ hai mẹ con tôi, tôi đã cảm thấy mình bị thờ ơ lãnh đạm, tôi thậm chí còn cảm thấy ông ấy yêu công việc làm ăn hơn cả hai mẹ con tôi nhưng bây giờ tôi cẩn thận ngẫm lại thì thấy có lẽ mình cũng không yêu ông ấy như mình tưởng.

Bởi vì khi ông ấy chết, tuy rằng tôi có đau lòng, khổ sở nhưng chưa từng bâng khuâng liệu sau khi ông ấy ra đi, tôi có thể sống tiếp được hay không. Tôi cảm thấy lòng mình đã chết lặng. Mãi cho đến khi gặp Phương Đình, con ta vẫn còn trẻ nhưng lại chấp nhất với việc sẵn sàng trả giá vì tình cảm, thật sự làm cho tôi phải nghiêm túc kính trọng.

Tình yêu mà cô ta dành cho Lam Thần là thứ tình yêu thuần túy, chân thành, không vấy bẩn, yêu chỉ đơn giản là vì yêu mà thôi. Khi tôi đến thì đã không còn cứu vãn được nữa rồi. Biệt danh của tôi là Diêm Vương Sống nhưng tôi không phải là Diêm Vương, tôi không có cách nào thay đổi sinh tử, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta vì yêu người mà chết dần chết mòn, thậm chí đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bất lực.

Giọng nói của Trương Linh có chút nghẹn ngào.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan lại càng không dễ chịu.

Cô đã nghĩ đến rất nhiều chân tướng, thậm chí còn nghĩ có khi nào vợ chồng giáo sư Phương quá tàn nhẫn, nghe Trương Đình nói bây giờ cô mới biết, Phương Đình thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối nhưng không ngờ lại có thể khiến người khác kính nể như vậy.

Thẩm Hạ Lan không biết nên nói gì, càng không biết mình phải đối mặt với Lam Thần như thế nào.

Trương Linh vỗ vai cô, thấp giọng nói: "Chuyện của Phương Đình đã đả động rất nhiều đến tôi, sau khi gặp mẹ cô, biết được những gì bà ấy đã trải qua, tôi cảm thấy mình phải sống thật tốt, tôi muốn dành khoảng thời gian còn lại để làm những chuyện mà mình chưa thực hiện được, đối xử những người bên cạnh thật tốt. Còn cô, cô là người may mắn, cũng là người hạnh phúc, bởi vì cô có Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh, hai người đều yêu nhau. Đứng trước sự sống và cà chết, mọi thứ đều rất nhỏ nhoi. Tôi nghĩ nếu có thể thì Phương Đình cũng muốn sống, cũng muốn cùng Lam Thần răng long đầu bạc nhưng cô ta hết cách rồi. Cho nên cô hãy quý trọng cuộc sống trước mắt, cùng Diệp Ân Tuấn sống thật hạnh phúc, để đồ đệ của tôi không còn lo lắng nữa là được.”

Thẩm Hạ Lan nghe xong gật đầu, tâm trạng vô cùng nặng nề.

"Bà yên tâm, tôi sẽ quý trọng cuộc sống hiện tại, tôi cũng sẽ đối xử tốt với Lam Thần."

Thẩm Hạ Lan không dám để Lam Thần biết chân tướng, dù sao như vậy quá tàn nhẫn, quá tàn khốc.

Lúc cô đứng dậy mở cửa phòng đi ra mới phát hiện Lam Thần đã đứng trên hành lang, mặt đẫm nước mắt.

"Lam Thần, anh..."

"Tôi vốn dĩ đến để hỏi nguyên nhân cái chết của Đình Đình, không ngờ lại vì tôi."

Lam Thần đau lòng đến mức khó thở.

Anh ta đã tích đức gì!

Anh vốn dĩ là một người sắp chết, một con quái vật không nên tồn tại trên cõi đời này, vì cái gì phải hy sinh chính mình để cứu anh ta chứ.

Phương Đình cho anh ta tình yêu cũng đủ để anh ta ngậm cười nơi chín suối rồi nhưng tại sao lại không cho anh ta chết? Tại sao lại tự mình đi tìm cái chết?

Cô có biết để lại anh cô độc một mình trên cõi đời này còn đau đớn và khó chịu hơn cả cái chết không.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bộ dạng như vậy của Lam Thần thì không kềm được sự khó chịu trong lòng.

"Lam Thần, Phương Đình đều là vì anh, anh đừng phụ cô ấy.

"Cô yên tâm, tôi sẽ không tìm đến cái chết đâu, nếu không có cha mẹ cô ấy có lẽ tôi còn làm như vậy nhưng bây giờ thì tôi không nghĩ thế. Tôi không cô đơn, Đình Đình vĩnh viễn sống trong tim tôi. Vì tôi, ngay cả mạng sống của mình cô ấy cũng hiến dâng thì sao tôi có thể không quý trọng mạng sống của mình chứ? Tôi muốn thay cô ấy báo hiếu, muốn mang theo tình yêu của cô ấy mà sống.

Thật ra chuyện mà Đình Đình muốn làm nhất trong cuộc đời này chính là ngao du khắp nơi, nhưng đáng tiếc cô ấy không có cơ hội, cũng không có thời gian. Về sau, mỗi năm tôi đều sẽ mang theo tình yêu của Phương Đình đến một nơi khác nhau để nghỉ lễ. Mong bà chủ có thể cho tôi nghỉ một thời gian, không cần quá lâu đâu, một tháng là đủ rồi.”

Đối mặt với thỉnh cầu đó của Lam Thần, Thẩm Hạ Lan còn có thể nói cái gì đây.

"Được, tôi đồng ý với anh."

"Cám ơn bà chủ."

Lam Thần nói xong liền xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng cô quạnh của Lam Thần, Thẩm Hạ Lan biết Khương Hiểu không còn cơ hội nữa rồi.

Cô ấy có vĩ đại như thế nào cũng ko thể tranh với người chết, huống hồ Phương Đình còn vì Lam Thần mà chết.

Không biết từ lúc nào Trương Linh đã đứng phía sau Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: "Rốt cục vẫn để cho cậu ấy biết được."

"Như vậy cũng không hẳn là không hay, Phương Đình đánh đổi nhiều như vậy, anh ta vẫn nên biết thì hơn."

Thẩm Hạ Lan nói vậy khiến cho Trương Linh thở dài một hơi nói: "Chỉ mong chúng ta đều đúng, chỉ mong Phương Đình trên trời có linh thiêng sẽ an nghỉ."

"Bà sẽ đi cùng chúng tôi về Hải Thành chứ?"

Thẩm Hạ Lan đột nhiên đổi đề tài, suýt chút nữa thì khiến Trương Linh không theo kịp tiết tấu.

"Đương nhiên, tôi muốn gặp đồ đệ! Tôi không đến Hải Thành liệu cô có để tôi dẫn nó đi không?”

"Vậy thì không được! Tranh Tranh phải ở lại nhà họ Diệp, tương lai lớn rồi muốn đi đâu thì tôi không quản, còn hiện tại nó vẫn còn nhỏ, cần phải ở bên cạnh chúng tôi, hơn nữa bệnh của mẹ tôi cũng cần nó, cho nên bà theo chúng tôi về Hải Thành chính là lựa chọn tốt nhất.

Trương Linh đột nhiên chun mũi.

"Sao tôi lại nghe ra lời của cô có chỗ không đúng nhỉ? Cô không nên năn nỉ tôi quay về sao?”

Thẩm Hạ Lan liền nở nụ cười.

"Được, tôi năn nỉ bà về Hải Thành với chúng tôi được chưa?"

Trương Linh kiêu ngạo nói: "Nhưng tôi không có tiền, đến Hải Thành không có chỗ để ở.”

"Ở nhà của chúng tôi, nhà chúng tôi có rất nhiều phòng, bà yên tâm, mỗi tháng tôi đều trả lương cho bà, xem như tiền công bà nuôi dưỡng Tranh Tranh, thế nào?"

"Chậc chậc, cô thật sự xem tôi là khất thực sao? Tôi không cần tiền của các người, cũng không phải là không thể kiếm tiền. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sau khi quay về Hải Thành, tôi muốn tự mở một bệnh viện, có điều giấy chứng nhận rồi nhiều thứ nữa có lẽ còn các người hỗ trợ."

"Không thành vấn đề."

Thẩm Hạ Lan thấy Trương Linh đáp ứng rồi, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thật sự sợ là Trương Linh sẽ không theo mình về.

Lam Thần rời khỏi nhà liền đi đến một nơi khuất, khóc đến không còn nước mắt.

Anh ta là đàn ông, không thể tuỳ tiện rơi lệ nhưng giờ phút này, anh ta không thể nhịn nổi nữa.

Anh nhớ lại lúc mình còn nhỏ phải chịu rất nhiều khổ sở, là Phương Đình mang theo thức ăn ngon đi vào ngồi cạnh anh, cười nói: "Anh hãy đem đau khổ san sẻ cho em một nữa thì sẽ thoải mái hơn nhiều lắm."

"Làm sao để chia?"

Lam Thần cảm thấy cô gái nhỏ này rất thú vị, mọi đau khổ đểu ở trên người, trong máu thì làm sao mà san sẻ cho người khác đây?

Nếu thật sự có thể chia thì anh ta không chờ được liền đem tất cả chia cho người khác.

Phương Đình lại đưa tay ra cười nói: "Anh có thể đánh em, anh đánh em thì em cũng đau, đến, đến lúc đó trong lòng anh thoải mái, chẳng phải là đã san sẻ bớt cho em rồi sao?”

Lam Thần cảm thấy đầu óc của cô gái nhỏ này có vấn đề rồi.

Nhưng về sau anh biết được, cô gái nhỏ này là con gái của vợ chồng giáo sư Phương, là con gái của những kẻ xấu xa đã tra tấn anh ta và cha mẹ của mình, anh thật sự muốn đánh cô ta, thậm chí còn muốn bóp chết cô ta nữa nhưng cô vẫn cười, hoàn toàn không chống cự lại những hành động thô lỗ của anh.

Có lẽ chính từ khoảnh khắc đó, Lam Thần cảm thấy cô chính là thiên sứ hạ phàm, là thiên sứ chỉ đi theo anh.

Cũng từ ngày đó hai người họ trở thành bạn của nhau, người yêu của nhau.

Lam Thần nhớ lại nhiều năm qua, Phương Đình luôn ở bên cạnh anh, trong mắt cô chỉ có một mình anh, anh lại càng đau khổ.

Giáo sư Phương hại cha mẹ anh, hại cả đời anh, nhưng Phương Đình lại dùng chính tính mạng của mình để bù đắp hết thảy.

Anh không cần phải trả lại!

Anh không cần!

Anh chỉ muốn Phương Đình sống khoẻ mạnh, chỉ muốn cô đứng trước mặt anh, mỗi ngày đều quấn lấy anh đòi anh kể chuyện, đấm lưng rửa chân cho cô.

Bây giờ anh dường như vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cô cừa, tiếng cười trong trẻo, êm tai ấy cuối cùng cũng không được nghe nữa.

Lam Thần khóc rất lâu rất lâu, khóc đến hai mắt đỏ hết cả lên, cuối cùng nghẹn ngào đứng dậy, cầm điện thoại gọi cho bà Phương và giáo sư Phương.

Câu đầu tiên anh hỏi là: "Chẳng phải hai người đã sớm biết nguyên nhân cái chết của Đình Đình sao?”

Phương giáo sư im lặng.

Bà Phương thì gào khóc.

Tuy rằng họ chưa nói lời nào nhưng Lam Thần đều hiểu.

Bọn họ biết!

Có lẽ khi bọn họ biết được thì đã không còn kịp rồi, nhưng bọn họ vẫn biết cho nên bà Phương mới hận anh như vậy, mới đối xử với anh như vậy.

Lam Thần lại rơi nước mắt.

"Từ hôm nay trở đi, hai người chính là ba mẹ của tôi còn tôi chính là con của hai người, đứa con ruột thịt, tôi sẽ chăm sóc cho hai người đến già, những gì Phương Đình có thể làm thì tôi sẽ làm thay cô ấy. Mẹ muốn tôi cả đời này không kết hôn thì thôi thề, trừ phi Lam Thần này chết còn không cả đời chỉ có một mình Phương Đình là vợ tôi, tuyệt đối không đi bước nữa, tuyệt không cưới một ai khác.”

Nghe Lam Thần nói như vậy, bà Phương liền khóc ngất.

Lam Thần cúp máy rồi ổn định lại tâm trạng, nhưng vừa quay lưng lại thì thấy Khương Hiểu đã đứng sau lưng.

Anh biết Khương Hiểu có ý với mình nhưng lúc này anh không hề liếc nhìn cô một cái, cứ thế bước đi.

"Thật sự là cả đời này cũng không kết hôn sao?"

Giọng nói của Khương Hiểu run rẩy, mắt ngấn nước.

Lam Thần dừng bước nói: "Đừng phí phạm thời gian vì tôi nữa, trong tim tôi không thể dung chứa thêm bất cứ ai nữa.”

"Lam Thần..."

Khương Hiểu muốn giữ anh lại nhưng bị anh tránh.

"Trương Linh nói vết thương của cô cần tĩnh dưỡng, không nên xuống giường, lại càng không nên chạy đến đây, may quay về đi, bà chủ vẫn còn chờ cô khoẻ lại để chăm sóc bà ấy.”

Nói xong, Lam Thần bước đi, không nhìn Khương Hiểu lấy một lần.

Khương Hiểu rốt cuộc cũng nhịn không được mà khóc.

Đoạn tình cảm còn chưa kịp bắt đầu này đã chết từ trong trứng nước rồi sao?

Cô ngồi sụp xuống ôm lấy thân mình, khóc vô cùng thảm thương mà không để ý thấy có một bóng người đang lén lút tới gần cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom