• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 699-701

CHƯƠNG 699: ANH YÊU EM, NHƯNG LẠI BỎ LỠ EM

“Trương Mẫn không sao, anh đừng lo.”

Thẩm Hạ Lan làm dấu tay nói.

“Không sao? Cả người cô ấy toàn là máu như vậy.”

Tống Dật Hiên hồn bay phách lạc ngồi trên ghế dài.

Anh ta nắm chặt tóc mình, không ngừng bứt.

Sao lại uống rượu say chứ?

Sao lại để một mình Trương Mẫn gặp phải tất cả những chuyện này chứ?

Nhưng mà có hối hận hơn nữa thì có ích gì?

Tống Dật Hiên khó chịu, Thẩm Hạ Lan cũng không dễ chịu. Là cô muốn gom Trương Mẫn và Tống Dật Hiên lại thành đôi, nhưng bây giờ Trương Mẫn biến thành thế này, cô biết rõ là không liên quan nhiều đến cô, nhưng mà trong lòng vẫn khó chịu.

Bạch Tử Đồng không biết phải an ủi bọn họ thế nào, chỉ có thể lặng yên đợi cùng.

Thời gian từng gây từng phút trôi qua, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.

Tống Dật Hiên lại có chút sợ hãi.

Lúc Chung Lỗi đi ra nhìn nhìn bọn họ, thấp giọng nói: “Tình hình người bệnh không ổn lắm.”

“Sao rồi?”

Tống Dật Hiên vội vàng hỏi.

Anh ta cảm thấy tay của mình đang run rẩy, tim cũng run rẩy.

Thẩm Hạ Lan cũng căng thẳng nhìn Chung Lỗi.

Chung Lỗi thở dài một tiếng nói: “Trên người người bệnh có nhiều chỗ gãy xương, gãy ba cái xương sườn, nhưng nơi khác đều có tụ máu, may mắn là đưa đến kịp thời, nếu không rất có thể xuất huyết đè lên dây thần kinh, dẫn đến hậu quả không tốt. Còn một chuyện càng quan trong hơn là, tử cung của người bệnh bị thương.”

“Anh nói cái gì?”

Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan lập tức mở to mắt.

“Đàn anh, chẩn đoán chính xác không?”

Bạch Tử Đồng có chút không biết phải thế nào.

Chung Lỗi gật nhẹ đầu, đáng tiếc nói: “Đối phương ra tay quá ác, tử cung là nơi yếu ớt nhất của phụ nữ, nhìn trước mắt thì, cần thời gian phục hồi rất lâu, đương nhiên ý tôi là xoa bóp và châm cứu trung y, tây y có lẽ không có tác dụng nhiều lắm. Về phần trị liệu này cần bao nhiêu thời gian, tôi không dám xác định. Có lẽ mấy tháng là được, có lẽ một năm nửa năm, có lẽ thời gian dài hơn nữa, cũng mới có thể khôi phục được, cũng đã qua thời kỳ sinh con rồi. Cho nên tôi cần gặp người thân trực tiếp của bệnh nhận, cái này cần có người thân trực tiếp ký tên.”

Cả người Tống Dật Hiên đều là mơ màng.

Anh biết một cái tử cung quan trọng với người phụ nữ thế nào hơn bất kỳ ai.

Trương Mẫn còn chưa kết hôn, còn chưa có bạn trai, cuộc sống của cô ấy còn chưa bắt đầu, cũng bởi vì anh mà một người bị tàn phế như bây giờ.

Anh hối tiếc, đau khổ, cũng không thể làm thời gian đảo ngược.

Tống Dật Hiên trầm mặc làm Thẩm Hạ Lan cũng rất đau lòng.

Cô lấy điện thoại ra định tìm số điện thoại của Trương Mẫn, lại phát hiện Trương Mẫn không để lại số điện thoại liên hệ của người thân.

“Làm sao thế?”

Bạch Tử Đồng thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan hơi lạ, vội vàng hỏi.

Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói: “Người thân liên lạc của Trương Mẫn không có ghi.”

Tống Dật Hiên hơi nhíu mày.

“Anh đi tra thử xem, Trương Mẫn là người nơi nào?”

Thẩm Hạ Lan đưa tài liệu của Trương Mẫn cho Tống Dật Hiên.

Không lâu sau, báo cáo về Trương Mẫn đã gửi đến.

Tống Dật Hiên xem báo cáo trên điện thoại, lập tức có chút không nói nên lời.

“Làm sao thế?”

699-1.jpg


Con ngươi Tống Dật Hiên có chút chua xót, anh ta nhìn Chung Lỗi nói: “Tôi là người thân của cô ấy, tất cả của cô ấy để tôi phụ trách.”

“Anh?”

Chung Lỗi có chút băn khoăn nhìn Bạch Tử Đồng và Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cũng ngây người, chợt nghe thấy Tống Dật Hiên nói: “Đúng, tôi là vị hôn phu của cô ấy! Quãng đời còn lại của cô ấy do tôi phụ trách.”

Nói xong, anh ta nhìn qua Thẩm Hạ Lan, xoay người đi ra ngoài.

Cái nhìn này, làm Thẩm Hạ Lan cũng đau lòng.

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

Cô đúng là hy vọng Tống Dật HIện và Trương Mẫn có thể bên nhau, chỉ có điều không phải như thế này.

“Tôi đi xem anh ta một chút.”

Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói với Bạch Tử Đồng xong, đuổi theo Tống Dật Hiện ra ngoài.

Tống Dật HIên không chạy xa, anh ta đi vào trong vườn hoa phía sau bệnh viện.

Nơi này tương đối ít người, Tống Dật Hiên ngồi xổm giữa bụi hoa, che miệng lại lặng lẽ khóc.

Bờ vai anh ta run lên, vóc dàng 1m85 nhìn từ đằng sau lại có chút giống như một đứa bé vô lực.

Thẩm Hạ Lan từ từ đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Cô không biết mình nên nói gì để dỗ dành Tống Dật Hiên, dù sao chuyện xảy ra như bây giờ chính cô cũng cảm thấy thẹn với Trương Mẫn.

Hơi thở quen thuộc làm Tống Dật Hiên ngừng khóc.

Anh ta lau qua nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn trời, giống như là ép cho nước mắt chảy ngược vào trong.

Thẩm Hạ Lan vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh ta.

“Tôi không sao!”

Giọng Tống Dật Hiên khàn khàn, lại thấp giọng nói: “Thẩm Hạ Lan, tôi chỉ sợ không thể tiếp tục yêu em.”

Nói những lời này nước mắt Tống Dật Hiên lại lần nữa chảy ra.

Anh ta biết, mình làm như vậy cực kỳ giống như một đứa bé, nhưng mà anh ta không chống chế nổi tình cảm của mình.

Anh ta đã từng nói muốn chăm sóc Thẩm Hạ Lan cả đời, anh ta từng nói, cho dù đợi đến lúc tóc trắng xóa, anh ta cũng phải đợi Thẩm Hạ Lan.

Nhưng bây giờ tất cả lời thề đều biến thành hoa trong gương trăng trong nước, không còn gì nữa.

Vừa nghĩ đến sau này sẽ mỗi người một ngả với Thẩm Hạ Lan, trong đầu vừa nghĩ đến sau này, sinh hoạt không còn lấy Thẩm Hạ Lan làm trung tâm, lòng của anh ta rất đau đớn.

“Tôi vẫn luôn không tin vào số mệnh, vẫn cảm thấy chỉ cần tôi đủ cố gắng, chỉ cần tôi cố chấp, sẽ đợi được ngày xuân nở hoa về. Dù cho lúc tôi và em đều tóc bạc trắng, tôi cũng sẽ không để ý. Nhưng mà bây giờ tôi mới biết, con người cả đời này thật sự phải xem trọng duyên phận. Tôi yêu em, lại bỏ lỡ em.”

Tống Dật HIên nói xong, lần nữa khó chịu ôm kín mặt mình, ngã người nằm xuống đất bùn.

Thẩm Hạ Lan vẫn luôn hy vọng Tống Dật Hiên buông bỏ tình cảm với mình, nhưng mà cô không hy vọng buông bỏ trong cách như vậy.

“Tống Dật Hiên, anh cũng biết, tôi vẫn luôn hy vọng anh sống tốt hơn tôi.”

Thẩm Hạ Lan ra dấu tay nói.

Tống Dật Hiên đau khổ cười: “Em không phải là tôi, sao biết được chờ em không phải là cách sống tốt nhất của tôi? Nhưng mà bây giờ nói những chuyện này thì có tác dụng gì chứ? Tôi chú định bỏ lỡ em, nếu như không có Trương Mẫn, có lẽ anh còn có thể tiếp tục kiên trì, nhưng mà bây giờ Trương Mẫn thành ra thế này, tương lai của cô ấy, cuộc sống của cô ấy vốn không nên như vậy. Cũng là bởi vì tôi, bởi vì tôi cô ấy mới biến thành như vậy. Tôi phải chịu trách nhiệm với cô ấy, nhưng mà Thẩm Hạ Lan, tôi phải chịu trách nhiệm với Trương Mẫn, thì buộc phải bỏ qua tình yêu với em. Tôi không thể phụ bạc cô ấy, nếu như trong lòng của tôi vẫn có em, đây là vũ nhục và không công bằng với cô ấy. Tôi muốn thử thu hồi lại tình yêu đã dành cho em, muốn thử yêu Trương Mẫn, muốn thử cho cô ấy tất cả những gì mà một cô gái nên nó. Nhưng mà tim của tôi rất đau, thật sự quá đau. Buông tay không nhẹ nhàng như tôi nghĩ, thế nhưng buộc phải làm. Thẩm Hạ Lan, cho tôi ôm em một cái, ôm em một cái cuối cùng.”

Anh ta khóc như một đứa bé, đứng dậy khỏi mặt đất, ôm lất Thẩm Hạ Lan, lặng lẽ khóc.

Nước mắt nóng hổi làm làm bả vai Thẩm Hạ Lan bị đốt cháy, thẩm thấu vào trong lòng cô.

Không nên như vậy!

Hạnh phúc của Tống Dật Hiên không nên như vậy!

Cô muốn ủi, muốn nói gì đó, mặc dù phát hiện tất cả ngôn ngữ đều trở nên nhạt nhẽo vô lực, tất cả an ủi cũng sẽ trở thành muốn hạt rắc lên vết thương của Tống Dật Hiên, làm anh ta đau đớn hơn.

Vẫn cảm thấy Tống Dật Hiện nói yêu cô chỉ là một câu nói đùa, cô cho rằng qua một thời gian ngắn Tống Dật Hiên sẽ quên đi tình cảm này, thế này một khắc này, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện duyên phận tàn nhẫn.

Tống Dật Hiên muốn tình yêu, cô không cho được.

Cô muốn Tống Dật Hiên hạnh phúc, lại biến thành như bây giờ.

Thẩm Hạ Lan vươn tay, ôm chặt Tống Dật Hiên.

Đây là người anh em của cô, là người anh em của cô, là tri kỷ đã từng nắm lấy sinh mệnh của nhau. Cô biết từ hôm nay trở đi, Tống Dật Hiên sẽ thu lại tình cảm với cô, trải qua cuộc sống thuộc về anh ta và Trương Mẫn.

Nên chúc phúc anh, nhưng làm sao cũng không mở miệng được.

Thiên ngôn vạn ngữ tắc ở cổ họng, chỉ biến thành một cái thở dài thật sâu.

Tống Dật Hiên ngửi thấy hơi thở trên người Thẩm Hạ Lan, càng thêm khó chịu.

Hơi thở này anh ta quen thuộc đã lâu, lâu đên mức anh ta cho rằng đã dung hợp vào trong xương máu mình, nhưng mà giờ khắc này, lại phải bỏ đi tất cả.

Anh ta đau đến mức hít thở không thông, thế nhưng anh ta vẫn không thể chết được, bởi vì anh còn thiếu một người phụ nữ khác cả đời.

Tống Dật Hiên khóc đến đau cả mắt.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng chua xót, nước mắt ẩm ướt hai con ngươi.

Cô muốn đẩy Tống Dật Hiên ra nói gì đó, Tống Dật Hiên đã đẩy cô ra trước.

Trong ánh mắt đẫm lệ, cô nhìn thấy một nụ cười vô cùng thê lương mà đau khổ của Tống Dật Hiên.

Anh ta nói: “Thẩm Hạ Lan, tạm biệt.”

Anh ta nói: “Thẩm Hạ Lan, kiếp sau xin cho tôi vào lúc thời gian vừa đúng gặp được em.”

Anh ta nói: “Thẩm Hạ Lan, xin em chúc phúc anh.”

Thẩm Hạ Lan một chữ cũng không nói ra được.

Cô nhìn thấy Tống Dật Hiên ngậm lấy nước mắt và nụ cười xoay người.

Cô biết, cái quay người này, bọn họ hoàn toàn bỏ lỡ nhau.

Quãng đời sau này, anh ta không còn là một người ái mộ Thẩm Hạ Lan cô nữa, không còn người cái người cố chấp ở đằng sau hét lên muốn đợi cô cả đời.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Bọn họ không phải là tình yêu, mà còn hơn là thân tình.

“Tống Dật Hiên, chúc anh hạnh phúc.”

Thẩm Hạ Lan gào thét trong lòng, nhìn Tống Dật Hiên từng bước ra khỏi tầm mắt của mình, lúc này mới từng bước rời đi.

Tống Dật Hiện đến phòng vệ sinh, rửa sạch mặt mình, nhìn mình trong gương, anh ta cười có chút phức tạp.

“Tống Dật Hiên, mày phải trả nợ. Thiếu nợ của Trương Mẫn, mày phải dùng cả đời này trả lại.”

Nói xong, anh ta làm một thủ thế với chính mình, sau đó ra khỏi phòng vệ sinh.

Lúc đi vào phòng bệnh, Bạch Tử Đồng đang ở cùng với Trương Mẫn đang hôn mê.

Cả người Trương Mẫn quấn toàn băng gạt, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

“Để tôi đi.”

Tống Dật Hiên nhận lấy khăn mặt trong tay Bạch Tử Đồng, đi thẳng vào phòng vệ sinh giặt nước ấm.

Bạch Tử Đồng thấy Tống Dật Hiên như vậy, không khỏi nói: “Tống Dật Hiên, anh nghĩ thông chưa, anh thật sự muốn cùng với Trương Mẫn?”

“Trương Mẫn rất tốt, cô ấy tâm địa thiện lương, làm người hào sảng, chúng tôi sống chung cũng tốt lắm.”

“Nhưng mà anh yêu cô ấy sao? Anh đơn phương muốn kết hôn với Trương Mẫn, Trương Mẫn đồng ý không? Lúc cô ấy cứu anh cũng không nghĩ muốn anh phải lấy thân báo đáp, anh như vậy là không công bằng với cô ấy.”
CHƯƠNG 700: NGƯỜI CHỈ CÓ CÒN SỐNG THÌ MỚI CÓ HY VỌNG.

Cơ thể Tống Dật Hiện đứng lại.

Anh ta nhìn Bạch Tử Đồng, nhìn một lúc lâu, sau đó từng câu từng chữ nói: “Nam chưa cưới nữ chưa gả, tôi muốn lấy cô ấy, tôi muốn theo đuổi cô ấy, cô có ý kiến?”

“Nhưng mà trong lòng anh không có chỗ cho cô ấy. Trong lòng anh có ai, chúng ta đều tự biết rõ.”

“Thời gian là thuốc chữa lành tốt nhất, tôi có thể dọn ra một chỗ vì cô ấy, Bạch Tử Đồng, đây là chuyện của tôi và cô ấy, xin cô đừng nên nhúng tay vào.”

Giọng của Tống Dật Hiên không lớn, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

Bạch Tử Đồng lập tức ngây người.

“Anh quyết định buông tay với Hạ Lan?”

“Tôi còn có lựa chọn khác sao? Không buông tay với Thẩm Hạ Lan, tôi mới là không công bằng với Trương Mẫn.”

Tống Dật Hiên nói xong, lần nữa vào phòng vệ sinh.

Nhìn bóng lưng của Tống Dật Hiên, Bạch Tử Đồng đột nhiên phát hiện mình cũng không hiểu Tống Dật Hiện.

Người đời đều cảm thấy Tống Dật Hiên là công tử đào hoa, cô ta cho rằng Tống Dật Hiện sẽ tình thâm khắc cốt với Thẩm Hạ Lan, lại không ngờ, dưới tình huống như vậy, Tống Dật Hiện lại lựa chọn như thế.

Tống Dật Hiện cũng không quan tâm Bạch Tử Đồng nghĩ thế nào, bưng nước ấm và khăn nóng ra, lau sạch mặt và cánh tay cho Trương Mẫn.

Bạch Tử Đồng một lúc sau mới tỉnh táo lại.

Tống Dật Hiên vẫn luôn cao cao tại thương, lúc nào thì hầu hạ người khác? Ngoại trừ lần trước hầu hạ Thẩm Hạ Lan, cô ta thật sự chưa từng thấy Tống Dật Hiên ôn nhu và săn sóc người nào như vậy.

Có lẽ giữa anh ta và Trương Mẫn sự thật có duyên trời định không chừng.

“Đàn anh của tôi nói là cơ thể Trương Mẫn còn là một ẩn số, có thể sẽ không nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà những lời này cũng không thể nói quá sớm, dù sao vẫn còn chưa bắt đầu trị liệu.”

“Tôi biết rồi, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý. Người giống như tôi vậy, có con nối dõi hay không kỳ thật tôi không chút quan tâm, tôi chỉ là quan tâm cô ấy thế nào.”

Lời nói của Tống Dật Hiên làm Bạch Tư Đồng có thêm chút tán thưởng.

“Yên tâm đi, cô ấy không có nguy hiểm đến tính mạng.”

“Cảm ơn, nhưng mà tình trạng cơ thể của vẫn nên cố gắng lừa gạt Trương Mẫn, cô cũng biết, Trương Mẫn vẫn là một cô gái, cô ấy có tương đối nhiều tưởng tượng với tương lai, tôi không hy vong sớm như vậy đã đánh vỡ hết tưởng tượng của cô ấy. Có lẽ qua mấy năm có thể trị khỏi, đến lúc đó tất cả đều vui vẻ.”

Nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, Bạch Tử Đồng vội vàng gật nhẹ đầu.

“Tôi biết, tôi sẽ nói với đàn anh Chung. Đúng rồi, tôi và Hạ Lan có thể phải rời đi. Hạng mục hợp tác bên này vì Trương Mẫn đã xảy ra chuyện, nên cũng gặp trở ngại.”

“Trương Mẫn là một cô gái có trách nhiệm, cô ấy hy vọng nhất là làm tốt hạng mục này, bởi vì Thẩm Hạ Lan cất nhắc cô ấy, coi trọng cô ấy, cho nên cô ấy cảm thấy nên dốc sức tạo ra một thiên hạ cho Thẩm Hạ Lan, ít nhất thiên hạ này là lĩnh vực mà cô ấy quen thuộc. Hai người đi đi, tôi biết lần này hai người đến đây cũng không phải vì hạng mục hợp tác, mà là vì chuyện của Diệp Ân Tuấn. Hôm nay tìm được Chung Lỗi rồi, trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng yên tâm không ít. Tôi phải ở đây, chăm sóc Trương Mẫn, cùng với Trương Mẫn, nếu như cô ấy muốn nắm lấy ngành du lịch nơi này trong tay, tôi giúp cô ấy, xem như là giúp Thẩm Hạ Lan rồi.”

Tống Dật Hiên vô cùng rõ bọn họ đến nơi này để làm gì, trước kia không nói là vì cảm thấy không nói ra, Thẩm Hạ Lan có thể tốt với anh ta một chút, hôm nay đã như vậy, anh ta cũng đã lựa chọn, đương nhiên là thẳng thắn nói ra rồi.

Bạch Tử Đồng lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Tống Dật Hiên, anh thật sự làm tôi lau mắt mà nhìn.”

“Cảm ơn, nhưng mà tất cả mọi thứ tôi làm, không phải là vì để người khác nhìn tôi thế nào, tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ.”

Tống Dật Hiên nói xong mở cửa phòng ra, ý tứ rất rõ ràng, bảo Bạch Tử Đồng ra ngoài.

Bạch Tử Đồng vẫn là lần đầu tiên bị người đuổi ra khỏi phòng bệnh, không khỏi có chút buồn bực, đồng thời lại vui vẻ thay cho Trương Mẫn.

Có lẽ bọn họ thật sự là một đôi nhân duyên đã được trời cao an bài?

Lúc Bạch Tử Đồng đi ra, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngồi trên ghế dài cầm điện thoại gửi cái gì đó.

“Hạ Lan, cậu làm gì đấy?’ Bạch Tử Đồng đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan dùng dấu tay nói: “Tớ nhớ đến một người, có lẽ có thể giúp Trương Mẫn tốt lên.”

“Ai?”

“Lam Thần và Trương Linh.”

Thẩm Hạ Lan dùng dấu tay nói: “Máu của Lam Thần có tác dụng đặc biệt, y thuật của Trương Linh nổi tiếng thiên hạ, có lẽ có thể để bọn họ kịp thời cứu chữa Trương Mẫn.”

Bạch Tử Đồng nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cậu đã biết rõ mọi thứ, vì sao chuyện của Diệp Ân Tuấn không tìm Trương Linh?”

Thẩm Hạ Lan lập tức ngây người.

Vì sao?

Bời vì điều kiện Trương Linh nói ra cô không muốn đồng ý.

Cô có thể không cần giọng nói của mình, có thể cùng với Diệp Ân Tuấn cùng nhau tìm thầy hỏi thuốc, nhưng mà cô không thể trơ mắt nhìn Trương Mẫn nhận hết tất cả những gì mà cô ấy không nên nhận.

“Hạ Lan, mặc dù tớ không biết giữa cậu và Trương Linh có chuyện gì, nhưng mà Trương Linh đã nói với tớ, cổ họng của cậu có thể trị được. Vì sao cậu không trị?”

Bạch Tử Đồng suy nghĩ vấn đề này đã lâu rồi, cũng không tìm được đáp án, hôm nay nếu đã nhắc đến Trương Linh, cô ta không mở miệng không được.

Thẩm Hạ Lan trầm mặc.

Cô không muốn nói, cũng không biết nên nói thế nào.

Bạch Tử Đồng thấy cô như vậy, thở dài một tiếng: “Cậu không muốn nói tớ cũng không ép cậu, nhưng mà tớ cảm thấy nếu cậu đã có cơ hội có thể phục hồi cổ họng, thì nên liều mạng. Cậu cũng không hy vọng quãng đời còn lại của mình sống trong cử chỉ chứ? Còn chuyện của Diệp Ân Tuấn, đàn anh Chung cũng không nắm chắc mười phần, nếu như, tớ nói là nếu như, nếu như đàn anh Chung cũng không có biện pháp, tớ vẫn hy vọng cậu suy xét đến Trương Linh một chút. Người chỉ còn sống, mới có hy vọng không phải sao?”

Thẩm Hạ Lan lập tức dừng lại một chút.

Người chỉ có còn sống mới có hy vọng?

Đúng thế!

Nếu như đến mạng sống cũng không có, còn nói gì đến tình cảm, còn nói gì đến quãng đời còn lại?

Thẩm Hạ Lan giống như đột nhiên nghĩ thông, cô gật nhẹ đầu nói: “Tớ sẽ xem xét, bây giờ chuyện Trương Mẫn là quan trọng nhất. Bên phía Ân Tuấn xem ý của Chung Lỗi, nếu như không được, tớ sẽ suy xét đến Trương Linh.”

“Ừ, tớ biết cậu sẽ tự lựa chọn được.”

Bạch Tử Đồng vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hạ Lan, ánh mắt lần nữa nhìn về phía phòng bệnh của Trương Mẫn.

“Buổi sáng mai chúng ta phải đi, không nói một câu tạm biệt với Trương Mẫn sao?”

Thẩm Hạ Lan hơi dừng lại, ra dấu tay nói: “Muốn tạm biệt, sáng sớm mai chúng ta đến đây.”

Hai người đứng dậy rời khỏi bệnh viện.

Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn trên giường bệnh, anh ta nghĩ mãi không ra, Tiểu Bất Điểm này dáng người không cao, dũng khí đâu ra để cô ấy đối mặt với những người hung ác như vậy vẫn còn có thể che chở cho mình?

Nói không cảm động là giả.

Một người có thể dùng tính mạng của mình để che chở bạn, nói lên bạn trong lòng người kia rất quan trọng.

Anh ta không biết mình có chỗ nào đáng cho Trương Mẫn trả giá như thế, nhưng mà đã quyết định muốn theo đuổi cô ấy, anh sẽ không quan tâm nữa.

Tống Dật Hiên gửi lời cho những anh em trên đường, để bọn họ sắp xếp mấy người đi vào, chào hỏi Lưu Đông cho cẩn thận.

Nghe nói sau khi Lưu Thi Văn nhìn thấy Lưu Đông mang đi, hoàn toàn giống như là điên vậy cào xé nhân viên làm việc, lấy tội đánh lén cảnh sát giam vào trại tạm giam.

Người phụ nữ đó làm Trương Mẫn thành như bây giờ, Tống Dật Hiên cảm thấy không thể để cô ta sống dễ dàng được.

Anh ta tìm người nộp tiền bảo lãnh cho Lưu Thi Văn, hơn nữa dẫn Lưu Thi Văn đến một phòng trong biệt thự, sau đó cho người một ngày ba lần đá vào bụng Lưu Thi Văn Tất cả những gì Trương Mẫn phải gánh chịu, anh ta muốn Lưu Thi Văn trả lại gấp nghìn lần.

Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Tống Dật Hiên lấy điện thoại ra gọi mấy cuộc, chủ yếu là muốn giao công việc của Lưu Thi Văn trong tập đoàn cho phó tổng giám đốc xử lý, nói với phó tổng giám đốc anh ta khoảng thời gian này phải ở lại bên này làm việc.

Khi Trương Mẫn tỉnh lại, nhìn thấy Tống Dật Hiên sắp xếp công việc đâu ra đấy.

Cô ấy cảm thấy Tống Dật Hiên thế này rất ưu tú.

Tống Dật Hiên để điện thoại xuống mới phát hiện Trương Mẫn tỉnh.

Anh ta vội vàng hỏi: “Đau ở đâu? Tôi đi gọi bác sĩ.”

Anh nói xong muốn đứng dậy, lại bị Trương Mẫn nắm lại.

Phát hiện mình nắm lấy tay Tống Dật Hiên, Trương Mẫn vội vàng thả ra, cô yếu ớt nói: “Tôi không sao, chỉ là đau. Cũng không yếu đuối như vậy, lát nữa là ổn rồi.”

“Nói bậy bạ gì đó, đau sao có thể nhịn một lúc là qua được? Em chờ ở đây, anh đi gọi bác sĩ.”

Tống Dật Hiên dịu dàng cười, nhưng sau đó xoay người rời đi.

Trương Mẫn cảm thấy nụ cười kia của Tống Dật Hiên rất đẹp trai?

Cô ấy đột nhiên cảm thấy mình như là tên háo sắc.

Tống Dật Hiên vốn vô cùng trắng, lại còn đẹp trai, cô cũng không phải là lần đầu tiên biết.

Nhìn nhìn phòng bệnh, Trương Mẫn thấy một mình mình ở, biết đây là phòng chăm sóc đặc biệt.

Thẩm tổng đến rồi sao?

Tại sao không thấy Thẩm tổng.

Trương Mẫn nhìn nhìn đồng hồ bên cạnh, đã hơn mười giờ, có lẽ lúc này, Thẩm tổng đã về ngủ rồi.”

Cô ấy may mắn là có thể kiên trì đến lúc Thẩm Hạ Lan đến, Tống Dật Hiên mới không có việc gì, cũng không biết Lưu Đông và Lưu Thi Văn thế nào.

Chuyện lần này có lẽ làm cho kế hoạch hạng mục bọn họ phải ngâm nước nóng.

Nghĩ đến đây, Trương Mẫn vô cùng phiền muộn, cảm thấy có chút có lỗi với Thẩm Hạ Lan.

Lúc Tống Dật Hiên dẫn theo bác sĩ quay lại, Trương Mẫn vẫn đang hối hận.

“Làm gì đấy? Không dưỡng bệnh cho tốt, than thở cái gì?”

Tống Dật Hiên giơ tay lên, trực tiếp búng lên trán cô ấy một cái.

“Ai nha, đau.”

Trương Mẫn cau mày nói, lại đột nhiên ngẩn người.

Động tác thân mật như vậy giữa bọn họ không nên có chứ?

Trương Mẫn buồn bực ngẩng đầu nhìn Tống Dật Hiên, phát hiện khóe mắt của anh ta mỉm cười, ôn nhu rất nhiều.

“Biết đau thì dưỡng bệnh cho tốt, em cũng đừng vịn vào cớ ốm mà ở lại đây, anh cho em biết, hạng mục khai thác còn cần em phải ra mặt đấy. Thẩm Hạ Lan ngày mai phải về Thành Đô rồi.”

“A? Thẩm tổng ngày mai sẽ đi sao? Nhưng mà hợp đồng của chúng ta…”

“Đừng nghĩ mấy chuyện này, đợi em khỏe lại rồi ký hợp đồng cũng không muộn. Thẩm Hạ Lan nói, bảo em dưỡng bệnh cho tốt. cô ấy bởi vì chuyện của Diệp Ân Tuấn nên muốn về sớm một chút. Thị trường bên này cô ấy yên tâm giao cho em. Em yên tâm, anh cũng sẽ ở lại giúp em. Lưu Đông bị đưa đi, bây giờ là Lưu Hi cầm quyền.”

Tống Dật Hiên rất nhanh nói xong, Trương Mẫn có chút không theo kịp.

Sao cô chỉ ngất một chút, giống như tất cả đều thay đổi.

Nhìn thấy dáng vẻ mê mang của Trương Mẫn, Tống Dật Hiên cảm thấy cô như vậy có chút đáng yêu, cười nói: “Ngốc luôn rồi sao, nhanh nghe xem bác sĩ nói thế nào.”

“A.”

Trương Mẫn gật nhẹ đầu, vội vàng nhìn về phía Chung Lỗi.

Thấy cảm xúc Trương Mẫn ổn đinh, Chung Lỗi cười nói: “Không có việc gì lớn, chỉ là gãy ba cái xương sườn, phải dưỡng một thời gian rồi.”

“Đây mà còn là không phải chuyện lớn sao?”

Trương Mẫn lập tức bối rối.

“Không được, tôi cũng không thể ở đây tĩnh dưỡng! Tôi còn công việc, tôi còn có những chuyện khác nữa.”

Nói xong, cô giãy dụa muốn đứng dậy.

“Em đừng động! Không phải anh đã nói rồi sao? Chuyện hạng mục của Thẩm Hạ Lan không nóng vội.”

“Vậy cũng không được!”

Trương Mẫn vẫn giãy dụa, giống như có việc gấp.

Đúng lúc này, Tống Dật Hiên đột nhiên ghìm cô lại trên giường.

“Anh cũng không tin, lời của bác sĩ không dùng được đúng không?”

Lực tay của anh có chút lớn, Trương Mẫn kêu đau một tiếng, Tống Dật Hiên vội vàng buông lỏng tay, lại không ngờ Trương Mẫn đột nhiên ngồi dậy, cặp môi mềm mại đột nhiên chạm vào mặt Tống Dật Hiên.

Lập tức có một luồng điện xẹt qua, hai người cùng ngẩn người.
CHƯƠNG 701: MỘT MÌNH TÔI CŨNG CÓ THỂ

“Anh…”

Sắc mặt Trương Mẫn đỏ như tôm luộc, làm người ta nhịn không được muốn cắn một cái.

Tống Dật Hiên đột nhiên không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.

Đã kết giao với nhiều phụ nữ như vậy, loại cảm xúc rung động trong lòng này thật sự là lần đầu tiên gặp được.

“Anh còn nhìn!”

Trương Mẫn cảm thấy mất mặt chết rồi, đặc biệt là ánh mắt bây giờ của Tống Dật Hiên, quả thật làm cho cô cảm thấy có chút không ngẩng đầu lên được.

Tống Dật Hiên vôi vàng quay đi, nhưng mà nhịp tim trong lồng ngực vẫn gia tốc đều, giống như tùy lúc có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bọn họ thở hổn hển, trong không khí giống như tràn ngập một hơi thở khác thường.

Chung Lỗi nhìn thấy một màn như vậy, có chút không biết mình có nên nói chuyện hay không.

“Khụ khụ!”

Anh ta không tự nhiên ho khan một tiếng.

Sắc mặt Trương Mẫn đỏ hơn, lúc này cô mới ý thức được còn có bác sĩ ở đây.

Tống Dật Hiên lại khôi phục rất nhanh, nhìn nhìn Chung Lỗi nói: “Mọi người lúc nào thì đi? Mọi người đi, Trương Mẫn làm sao bây giờ?”

Chung Lỗi nhìn nhìn Trương Mẫn, thấp giọng nói: “Tôi đã sắp xếp người tiếp nhận, yên tâm đi, người đó cũng là chuyên gia ở phương diện này, huống chi cô ấy chỉ cần tĩnh dưỡng.”

“Vậy cũng phải để bác sĩ đó ở đây. Nếu như chuyện bên kia có thể, xin anh cố hết sự, Tống Dật Hiên tôi nhất định sẽ cảm kích anh.”

Lời nói của Tống Dật Hiên làm Chung Lỗi ngây ra một lúc.

“Anh và Diệp Ân Tuấn là bạn tốt?”

Tống Dật Hiên không trả lời.

Trương Mẫn nghe đối thoại của bọn họ, lúc này mới hiểu được ý của Thẩm Hạ Lan đến bên này.

“Thẩm tổng không phải đến vì hợp đồng?”

“Em cho rằng ai cũng ngốc nghếch chỉ biết hợp đồng, chỉ biết kiếm tiền như em sao? Cô nhóc ngốc.”

Tống Dật Hiên xoa xoa đầu Trương Mẫn, sau đó cầm phích nước nóng lên nói: “Anh đi chuẩn bị nước ấm, có chuyện gì em gọi y tá, đừng có tự mình không biết lượng sức mình mà muốn hành động, nghe không?”

“Ừm.”

Có lẽ thái độ của Tống Dật Hiên quá mức dịu dàng, có lẽ là vì vừa rồi một màn xấu hổ làm Trương Mẫn có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Dật Hiên, cô lần đầu tiên nghe lời và nhu thuận như thế, không khỏi làm khóe miệng của Tống Dật Hiên giương lên.

Chung Lỗi cảm thấy mình đứng nơi này chính là kỳ đà cản mũi, còn không bằng nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

“Cái đó có chuyện gì có thể tìm bác sĩ Lưu, tôi đã nói qua với anh ta, sáng mai tôi sẽ về với đám Thẩm Hạ Lan, cho nên cô nhất định phải tĩnh dưỡng thật tốt, nghe lời bác sĩ có biết không?”

“Cảm ơn anh, bác sĩ Chung.”

Trương Mẫn gật đầu.

Chung Lỗi rời khỏi phòng bệnh.

Lúc trong phòng bệnh chỉ còn một minh Trương Mẫn, cô không khỏi có chút cô đơn.

Nhớ đến hình ảnh lúc đó, đột nhiên cảm thấy có chút nghĩ mà sợ. Nếu như mình thật sự xảy ra chuyện, em trai phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, cô vội vàng gọi điện thoại cho em trai, xác nhận em trai ở trường học không có vấn đề gì xong mới để điện thoại xuống.

Lúc Tống Dật Hiên quay về thấy Trương Mẫn nói chuyện với em trai, ánh mắt không khỏi ảm đạm đi.

Nếu như Trương Mẫn không thể khôi phục tốt, đời này cô có thể thật sự không có cách nào làm một người mẹ nữa, đây thật sự rất tàn nhẫn với một người phụ nữ.

Anh ta có thể phụ trách cả đời với Trương Mẫn, thậm chí có thể cho Trương Mẫn một tình yêu trọn vẹn, nhưng mà anh không thể cho Trương Mẫn một đứa con được.

Nghĩ đến đây, Tống Dật Hiên vô cùng đau lòng.

Nếu như không phải vì mình, Trương Mẫn vẫn còn nhiều khả năng, nhưng mà bây giờ…

Anh cắn răng đi đến, hít sâu một hơi, vừa cười vửa nói: “Nghe nói em có đứa em trai?”

“Hả? Sao anh biết?”

Trương Mẫn có vẻ vô cùng bất ngờ.

Tống Dật Hiên cười nói: “Công ty có lý lịch, chính cô điền. Lúc Hạ Lan sắp xếp hồ sơ tuyển dụng tôi ở bên cạnh, từng thấy.”

“A, thì ra à như vậy, đúng thế, tôi có một cậu em trai, em trai của tôi rất tuấn tú, hơn nữa cũng rất cao, anh cũng đừng thấy tôi lùn, tôi là đột biến ở nhà tôi, em trai tôi rất cao lớn.”

Vừa nhắc đến em trai mình, gương mặt Trương Mẫn ngập tràn ánh sáng, khắp nơi đều là vẻ kiêu ngạo.

Tống Dật Hiên nhìn thấy cô như vậy, không biết vì sao, trong lòng chua sót.

“Em không nghĩ đến tự mình đi học sâu thêm một chút?”

Trương Mẫn hơi dừng lại, nhỏ giọng nói: “Chúng ta có bao nhiêu năm, em trai của tôi mấy năm nay là mấu chốt, đợi em ấy tốt nghiệp, tìm được công việc, tôi đi học sâu thêm cũng không muộn.”

“Khi đó em cũng đã lớn? Nên kết hôn sinh con rồi.”

“Phụ nữ cũng không phải nhất định phải tìm một người để gả vào mới là con đường duy nhất.”

Trương Mẫn phản bác, khuôn mặt nhỏ nhắn này vì kích động mà trở nên đỏ bừng, lại có chút huyết sắc.

Tống Dật Hiên cảm thấy Trương Mẫn như vậy rất đẹp.

“Em trai em muốn làm quân nhân sao?”

Anh ta từng chứng kiến sự sùng bái của Trương Mẫn với quân nhân, đoán là như vậy.

Trương Mẫn ngây ra một lúc, sau đó đột nhiên có chút hưng phấn bắt lấy cánh tay Tống Dật Hiên. “Anh có cách không? Em của tôi rất thích làm quân nhân. Tôi không có tiền, cũng không có quan hệ, không có cách nào đưa em trai tôi đi làm quân nhân. Em trai tôi nói nó muốn thi cảnh sát, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì? Cha mẹ cô là liệt sĩ, em trai của cô có quyền ưu tiên tham gia quân ngũ.”

Nghe Tống Dật Hiên nói như vậy, Trương Mẫn đau khổ cười nói: “Anh không hiểu, lúc bố mẹ tôi hy sinh là đang thi hành nhiệm vụ tuyệt mật hàng đầu, nhiệm vụ kia thiết kế qua lại 9 tỷ, nhưng mà sau khi bố mẹ tôi hy sinh, số tiền kia không thấy bóng dáng đâu, cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn đeo hiềm nghi bị điều tra, cho nên xét ra cũng không có danh xưng liệt sĩ, tôi và em trai tôi ở mặt này một chút đặc quyền cũng không có, còn bị hạn chế khắp nơi. Tôi đôi khi thật sự cảm thấy cha mẹ rất oan.”

Trương Mẫn nói qua nói lại rồi đỏ mắt, nhìn thấy đã muốn khóc.

Tống Dật Hiên không biết chuyện này còn có như vậy, không khỏi ngây người.

“Chuyện này giao cho anh, anh đi thăm dò giúp em, cam đoan có thể để em trai em tham gia quân ngũ, rửa sạch hiềm nghi cho cha mẹ em.”

“Thật vậy sao? Anh thật sự có thể chứ?”

Trương Mẫn nhìn Tống Dật Hiên, ánh mắt ngập tràn hy vọng.

Ánh mắt này chứa đứng quá nhiều thứ, cho nên Tống Dật Hiên đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.

Nếu như không phải quen biệt với Tống Dật Hiên, những gia đình liệt sĩ như Trương Mẫn vậy phải đợi giải oan đến bao giờ?

“Yên tâm, giao cho anh, em yên tâm dưỡng bệnh, hạng mục của Thẩm Hạ Lan quay lại anh sẽ đi làm với em.”

Nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, Trương Mẫn cắn môi dưới nói: “Anh có phải vì tôi cứu anh nên mới đối tốt với tôi như vậy?”

Tống Dật Hiên không biết mình nên trả lời thế nào.

Nếu như nói thật, anh ta sợ Trương Mẫn không ổn.

“Tính là một phần đi, một phần khác là vì anh cảm thấy con người em cũng không tệ, em giúp đỡ Thẩm Hạ Lan như vậy, dù thế nào anh cũng nên thay cô ấy cảm ơn em.”

“Cảm ơn.”

Trương Mẫn cười cười.

Tống Dật Hiên ôm cô nằm xuống.

Anh ngay trước mặt Trương Mẫn gọi cho Mặc Trì ở thủ đô, cho một phản ứng đối với chuyện này.

Mặc Trì tỏ vẻ có thể tra giúp một chút, cam đoan có kết quả.

Trương mẫn nghe thấy cô khắp nơi kêu oan không có tin tức, bây giờ một cú điện thoại của Tống Dật Hiên đã làm xong, không khỏi nhìn nhìn Tống Dật Hiên, lại lần nữa cảm giác chênh lệch giữa mình và Tống Dật Hiên.

Vốn cho rằng Tống Dật Hiên chỉ là một phú nhị đại, nhưng mà bây giờ không chỉ chênh lệch về tài phú, thậm chí còn có nhân mạch, Tống Dật Hiên cũng là người nổi bật.

Trương Mẫn đột nhiên có chút tự ti.

Không biết vì sao, tâm trạng buồn phiền giống như một ngọn núi lớn đè trên ngực cô, làm cô thở không nổi.

Rõ ràng phải cảm ơn Tống Dật Hiên, nhưng mà bây giờ làm thế nào cũng không nói ra khỏi miệng, thậm chí tự ti làm cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Tống Dật Hiên.

Sao lại như vậy chứ?

Cô không biết, chỉ là mình như vậy làm cô cảm giác rất xa lạ, không biết phải làm sao.

Tống Dật Hiên sau khi nói chuyện điện thoại xong, nhìn thấy Trương Mẫn kéo chăn trùm lên đầu mình, nhưng mà một đứa bé khó chịu vậy, vội vàng lấy chăn xuống.

“Em muốn ngộp chế mình sao?”

“Tôi muốn ngủ một lúc.”

Giọng nói Trương Mẫn rất nhỏ, Tống Dật Hiên thiếu chút nữa không nghe thấy.

Anh ta đột nhiên phát hiện hình như Trương Mẫn rất mất mát, nhưng mà anh vừa rồi cũng không có nói gì, cũng không làm gì mà?

“Em làm sao vậy?”

“Không sao, miệng vết thương có hơi đau một chút, em muốn ngủ một lát.”

Trương Mẫn vẫn rầu rĩ nói.

“Vậy em ngủ đi, anh ở đây với em.”

Nói xong, Tống Dật Hiên muốn ngồi xuống.

“Không cần anh đâu, anh về đi, tôi biết việc của anh cũng rất nhiều, không cần vì tôi mà làm chậm trễ chuyện của anh.”

“Bây giờ chăm sóc tốt cho em là việc hàng đầu của anh.”

Tống Dật Hiên nói xong, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trương Mẫn.

Trương Mẫn xốc mạnh chăn mền lên, có chút tức giận nói: “Tống Dật Hiên, lúc ấy tôi làm như vậy, chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa, không phải vì bất kỳ chuyện gì, anh không cần phải vì thế mà đối tốt với tôi như vậy. Anh cao cao tại thượng như vậy, đối với tôi thế này không có không tự nhiên sao?”

Tống Dật Hiên không hiểu sao Trương Mẫn đột nhiên cáu kỉnh.

“Em làm sao vậy?”

“Tôi không sao cả, chỉ là muốn nói cho anh biết, Trương Mẫn tôi không hề yếu như vậy, cũng không cần anh bên cạnh, tôi một mình cũng có thể.”

“Em có thể cái khỉ! Em già mồm với anh cái gì! Anh đã nói anh ở đây với em, ở đây cùng em, em lộn xộn cái gì? Nhanh nằm xuống ngủ! Cho em chút màu em đã mở phường nhuộm rồi.”

Tống Dật Hiên nói xong trực tiếp báo lực đè Trương Mẫn xuống giường, sau đó kéo chăn đáp lên.

Trương Mẫn cảm thấy Tống Dật Hiên thật bá đạo, không khỏi có chút giãy dụa.

“Anh làm gì thế? Chuyện của tôi không cần quản!”

“Trương Mẫn, em đến thời kỳ mãn kinh sao? Tính tình cổ quái như vậy, vừa rồi vẫn còn tốt đẹp, bây giờ sao lại trở nên bất thường như vậy? Lúc em cứu anh trưng cầu ý kiến của anh chưa? Nếu như không có thì sao anh chăm sóc em phải trưng cầu ý kiến của em?”

Lời nói của Tống Dật Hiên lập tức chặn Trương Mẫn á khẩu không trả lời được.

“Anh anh anh anh….”

“Anh anh anh anh cái gì? Nhanh ngủ đi! Nếu như không ngủ được, chúng ta có thể làm chút chuyện khác. Chỉ cần em đồng ý.”

“Lưu manh!”

Trương Mẫn lập tức nghĩ lệch, kéo chăn lên bảo vệ gắt gao chính mình.

Tống Dật Hiên có chút hơi ngơ, nhưng mà đã thấy cô như vậy, không khỏi vui lên.

“Không phải, em nghĩ gì thế? Không lẽ là nói…”

“Anh câm miệng! Tôi cần nghỉ ngơi rồi.

Trương Mẫn vội vàng kéo chăn trùm lên người mình, cảm thấy đấu võ mồm với Tống Dật Hiên, cả đời này mình cũng không có khả năng thắng được.

Hơn nữa cô làm sao vậy?

Sao lại vô duyên vô cớ lên cơn vậy?

Rõ ràng cô chỉ là tự ti, chỉ là không muốn lộ mặt này ra trước mặt Tống Dật Hiên mà thôi, sao bây giờ lại biến thành như vậy?

Trương Mẫn nghĩ mãi không rõ, Tống Dật Hiên cũng không nghĩ kỹ, hai người cứ như vậy có chút xấu hổ lại chút hài hòa qua một đêm.

Khi ánh sáng ngày hôm sau chiếu vào, Tống Dật Hiên tỉnh lại, nhìn Trương Mẫn vẫn còn đang ngủ, cầm chậu rửa mặt ra khỏi phòng bệnh, ngay lúc mở cửa phòng thì ngây người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom