• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 696-698

CHƯƠNG 696: TÌNH CẢM SÂU NẶNG NHƯ THẾ, LÀM SAO LẠI BỎ LỠ.

“Uống đi, nhìn tôi làm cái gì, sao vậy? Uống không được hả?”

Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn trước mắt, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của cô ta vô cùng khó chịu.

Ánh mắt đỏ của cô ta có ý gì vậy?

Từ lúc nào mà Tống Dật Hiên cần có người khác phải đồng cảm?

“Cô có uống không hả? Không uống thì cút đi!”

Tống Dật Hiên vô cùng bực bội gầm nhẹ, sau đó tiếp tục cầm lấy một chai bia lên uống.

Trương Mẫn bước nhanh lên phía trước, một tay cầm lấy tay của Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Đừng uống nữa, chúng ta trở về đi.”

“Muốn trở về thì tự cô về đi, đừng có ngăn cản tôi uống rượu.”

Tống Dật Hiên hất tay của Trương Mẫn ra.

Trái tim của anh ta thật sự đau lắm.

Thời gian dài như vậy thật sự rất khó để quên một người, biết rõ là không thuộc về mình, lại luôn hi vọng xa vời có một ngày nào đó mình có thể thay thế vị trí của Diệp Ân Tuấn.

Lần lượt bị từ chối, lần lượt bị đâm vào, nhưng mà luôn mặc thêm áo giáp cho mình, có thể liều lĩnh, lại không ngờ rằng áo giáp cũng có kẻ hở.

Những nỗi đau đó thuận theo khe hở của áo giáp tràn vào trong, xâm nhập đến tận xương tủy, giống như là axit thấm sâu vào trong xương cốt của anh ta, đau đớn dữ dội, có làm như thế nào cũng không kêu thành lời.

Loại đau đớn này đã bị anh ta bỏ mặc nhiều lần.

Muốn từ bỏ nó, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến không thể nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, loại đau đớn đó còn khó chịu hơn là so với hiện tại.

Bây giờ Tống Dật Hiên đã sắp kiềm chế không được rồi.

Mà dáng vẻ không chịu nổi cùng với vẽ chật vật của anh ta đều bị người phụ nữ này nhìn ở trong mắt, chuyện này đối với Tống Dật Hiên luôn cao cao tại thượng mà nói quả thật làm cho anh ta không thể chấp nhận được, hết lần này đến lần khác còn không thể làm gì với Trương Mẫn.

Loại đau khổ không có cách để phát tiết cũng chỉ có thể thông qua bia rượu để giải quyết nó.

Có lẽ là uống say thì cái gì cũng có thể mặc kệ.

Tống Dật Hiên nắm lấy một chai rượu khác, mở ra uống vào, uống như không cần mạng.

Trong lòng của Trương Mẫn đột nhiên chua xót.

Cô ta cũng đã từng yêu thầm, biết loại đau khổ khi yêu thầm, bây giờ nhìn thấy Tống Dật Hiên như thế này không khỏi nhớ đến mình.

Cô ta cũng chỉ là một cô gái đến từ nông thôn, nhưng mà Tống Dật Hiên có bản lĩnh như vậy, thông minh như vậy, cần gì phải làm cho mình chật vật như thế cơ chứ.

Trương Mẫn không còn khuyên bảo Tống Dật Hiên nữa, cứ nhìn anh ta uống như vậy, hi vọng là anh ta uống say rồi có thể về nhà sớm nghỉ ngơi.

Có lẽ là ngày mai khi mặt trời mọc lại là một ngày tươi đẹp.

Lưu Thi Văn nhìn thấy Tống Dật Hiên uống rượu như thế, không khỏi nở một nụ cười quái dị, sau đó len lén rời đi.

Tống Dật Hiên uống hết rượu ở trên bàn nhưng mà vẫn còn chưa uống đủ, anh ta lại gọi thêm mấy bình nữa.

Trương Mẫn vẫn cứ ngồi ở bên cạnh với anh ta, cũng không uống rượu, cũng không khuyên anh ta, tránh làm Tống Dật Hiên cảm thấy áp lực.

Cô ta giống như là một người vô hình, lại làm cho Tống Dật Hiên không cảm thấy cô đơn như vậy.

Cũng không biết là uống bao lâu, rốt cuộc Tống Dật Hiên đã say rồi, mặc dù vẫn còn chưa bất tỉnh nhân sự nhưng mà đã bắt đầu nói ra lời trong lòng.

“Cô nói xem Trương Mẫn, cô nói xem dáng dấp của tôi kém lắm hả?”

“Không kém.”

Trương Mẫn biết là anh ta đã uống say, chỉ có thể nói theo ý anh ta, hơn nữa dáng dấp của Tống Dật Hiên thật sự không xấu.

Tống Dật Hiên cười nói: “Xem như là cô có mắt nhìn người, nhưng mà tại sao Thẩm Hạ Lan lại cứ thích Diệp Ân Tuấn vậy chứ? Nếu như nói là thích quân nhân, tôi với Diệp Ân Tuấn cũng giống nhau mà, đều xuất thân từ bộ đội, anh ta có thể đánh, tôi cũng có thể đánh, anh ta có năng lực kinh doanh, tôi cũng có tài năng ở phương diện kinh doanh, tôi và anh ta không thể phân cao thấp, tại sao cô ấy lại lựa chọn Diệp Ân Tuấn mà không phải là lựa chọn tôi?”

Trương Mẫn không biết phải trả lời Tống Dật Hiên như thế nào.

Đối với tất cả những chuyện này cô ta vẫn còn chưa quen thuộc, nhưng mà nghe thấy lời nói của Tống Dật Hiên vẫn hơi ngây ra một lúc.

Cô ta không ngờ đến là Tống Dật Hiên lại ưu tú như thế.

Tống Dật Hiên lại tiếp tục nói: “Cô không biết nhà họ Diệp chính là đầm rồng hang hổ, âm mưu quỷ kế gì đó, khắp nơi đều có, nhưng mà nhà họ Tống của tôi chỉ có một mình tôi thừa kế, đặc biệt sạch sẽ, tôi nói cái gì thì chính là cái đó. Không đúng, người ba không bớt lo của tôi còn có một đứa con riêng, nhưng mà như vậy thì sao chứ? Chỉ cần có tôi ở đây, đứa con riêng đó cũng đừng hòng bước vào cửa. Nhà họ Tống chúng tôi trong sạch, làm nghề kinh doanh bao đời nay, vốn liếng cũng có, nếu như cô ấy chọn tôi vậy thì cô ấy có thể dễ dàng làm mợ chủ nhà họ Tống, ai dám nói chữ “không” với cô ấy, tôi sẽ chơi chết người đó, nhưng mà tại sao cô ấy lại không nhìn thấu mà cứ nhất định lội vào vũng nước đục như nhà họ Diệp cơ chứ? Tại sao lại phải chọn Diệp Ân Tuấn, thậm chí còn trở thành bộ dạng hiện tại?”

“Cô cũng không biết trước kia gương mặt của Thẩm Hạ Lan không phải như thế này đâu, cô ấy xinh đẹp hơn hiện tại nhiều lắm, hiện tại khuôn mặt của cô ấy là bởi vì lựa chọn Diệp Ân Tuấn cho nên mới bị hủy hoại, là do sau đó phẫu thuật thẩm mỹ mới trở thành bộ dáng bây giờ. Nhưng mà cho dù đã chết một lần, chết hai lần, đều đã biến thành người câm, nhưng mà vẫn chấp mê bất ngộ ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn, tại sao vậy chứ? Rốt cuộc là tôi có chỗ nào không bằng Diệp Ân Tuấn, là tôi quen biết với cô ấy trước, là tôi, là tôi quen biết với Thẩm Hạ Lan trước, tại sao cô ấy lại chọn Diệp Ân Tuấn?”

Tống Dật Hiên nắm chặt lấy cánh tay của Trương Mẫn, ánh mắt đỏ ngầu, trong đáy mắt dường như có hơi nước lóe lên.

Trong lòng của Trương Mẫn hơi khó chịu.

“Tống Dật Hiên, không phải là mỗi một cuộc gặp gỡ đều trở thành một đoạn giai thoại, trong vương quốc tình yêu cũng không phải là ai quen biết sớm hơn ai, người kia chính là chân mệnh thiên tử của cô ấy, duyên phận là do ông trời quyết định, có lẽ là giữa anh và Thẩm tổng thật sự có duyên không phận.”

“Có duyên không phận? Ha ha, tôi tuyệt đối không tin vào mấy lời nói giống như này đâu, đây đều là những lời nói mà những người vô dụng nghe được. Một năm tôi không theo đuổi được cô ấy, thế thì hai năm, hai năm không theo đuổi được cô ấy, tôi sẽ theo đuổi ba năm, năm năm, mười năm, cho dù đến cuối cùng tóc bạc trắng xóa, chỉ cần tôi sống lâu hơn so với Diệp Ân Tuấn, tôi vẫn sẽ còn có cơ hội có đúng không?”

Tống Dật Hiên cười, nhưng mà trong nụ cười lại cay đắng làm cho Trương Mẫn không khỏi thấy khó chịu.

“Có đáng giá không, vì một người mà phí thời gian cả một đời?”

Tống Dật Hiên ngây ngẩn cả người.

Anh ta nhìn về phương xa, thấp giọng nói: “Cô không hiểu đâu, không có Thẩm Hạ Lan thì sẽ không có tôi của hiện tại, cái mạng này của tôi là do cô ấy đã cho tôi, đợi cô ấy cả một đời thì có làm sao cơ chứ?”

Nói xong, anh ta hơi ngã về phía sau, ngủ thiếp đi.

Trong lòng của Trương Mẫn bị rung động.

Đợi cô ấy cả một đời thì có làm sao?

Tình cảm sâu nặng như thế, làm sao có thể bỏ lỡ?

Nếu như lúc trước mình yêu thầm người đó cũng cố chấp giống như là Tống Dật Hiên, có phải là hiện tại cũng đã có được hạnh phúc của mình rồi không?

Trương Mẫn đột nhiên cảm thấy trong lòng của mình kìm nén đến hoảng.

Cô ta nhìn Tống Dật Hiên, lắc đầu thầm mắng mình quá thương cảm rồi.

Lúc Trương Mẫn đứng dậy muốn đỡ Tống Dật Hiên, đột nhiên cảm giác có người ở phía sau đẩy mình một cái.

Cả người của cô ta đứng không vững, trực tiếp té ở trên người của Tống Dật Hiên.

“Ai?”

Trương Mẫn còn không quay đầu lại, mái tóc dài đã bị người ta kéo giật, lực đạo đó làm cho cô ta phải cong người xuống.



Nói xong, cô ta đá Trương Mẫn bay ra ngoài.

Trương Mẫn chỉ cảm thấy da đầu muốn rách ra.

Cô nhìn Lưu Thi Văn phất phất tay lập tức có hai người đàn ông bước lên giữ lấy Tống Dật Hiên, nghe thấy Lưu Thi Văn chỉ huy đi vào căn phòng ở phía sau.

Trương Mẫn lập tức gấp gáp.
696.jpg


Cô ta vội vàng lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan, sau đó đuổi theo.

“Lưu Thi Văn, cô thả Tống Dật Hiên ra!”

Cô ta nắm chắt lấy tóc của Lưu Thi Văn.

“A! Con khốn này!”

Lưu Thi Văn đau đớn hét ầm lên.

“Các người đều là thằng ngu hả, không nhìn thấy cô ta đang tấn công tôi à, đánh cho tôi, đánh cho đến chết cho tôi!”

Lưu Thi Văn hét lên với hai người đàn ông đang giữ Tống Dật Hiên.

Hai người đàn ông đó nhìn nhau, sau đó buông Tống Dật Hiên xuống đi, về phía Trương Mẫn ở đằng sau.

Trương Mẫn không biết thuật phòng thân, nhìn thấy hai người đàn ông đi về phía cô ta, cô ta buông Lưu Thi Văn ra, bỗng nhiên nhào lên trên người của Tống Dật Hiên, ôm chặt lấy anh ta.

“Ngày hôm nay cho dù các người có đánh chết thôi thì tôi cũng không để các người mang Tống Dật Hiên đi đâu.”

Lưu Thi Văn quả thật bị chọc giận đến điên lên rồi.

“Cái con quỷ đáng ghét này, tao chơi chết mày!”

Cô ta mang đôi giày cao gót đá vào trong bụng của Trương Mẫn.

Trương Mẫn đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết, mồ hôi lạnh đều rơi xuống, lại cắn chặt hàm răng, gắt gao ôm chặt lấy Tống Dật Hiên đang bất tỉnh nhân sự.

Cô ta nhất định phải kéo dài thời gian, nhất định phải chờ đợi Thẩm Hạ Lan đến đây.

Thẩm Hạ Lan vừa mới lên xe không bao lâu, cô kêu Bạch Tử Đồng dừng xe ngồi xuống ở ven đường, tâm trạng có chút nặng nề.

Bạch Tử Đồng biết là cô cảm thấy có lỗi với Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên như thế này quả thật làm cho người ta không có cách nào xem nhẹ được.

Đều nói là phụ nữ tốt sợ đàn ông quấn lấy, mà người đàn ông Tống Dật Hiên này ba lần bốn lượt vì Thẩm Hạ Lan không để ý đến sống chết, Thẩm Hạ Lan có thể quyết tâm tàn nhẫn mới lạ đó.

“Nếu như quả thật cảm thấy khó chịu thì trở về xem xem, tính tình đó của Tống Dật Hiên, nói không chừng đã hét thành bộ dạng gì rồi.”

Lời đề nghị của Bạch Tử Đồng làm Thẩm Hạ Lan lắc đầu.

“Không được đâu, có Trương Mẫn ở đó, anh ta không có chuyện gì đâu. Tôi chính là cảm thấy thiếu nợ anh ta nhiều lắm, thật sự hi vọng anh ta có thể tìm được hạnh phúc của mình, nếu như tôi quyết tâm không tàn nhẫn một chút thế là hại anh ta rồi.”

Thẩm Hạ Lan ra dấu nói.

“Nếu như cái gì cũng đã hiểu, vậy thì còn xoắn xuýt cái gì nữa?”

“Không phải là xoắn xuýt, chỉ là trong lòng có chút khó chịu, ngồi xuống đây với tôi đi.”

Thẩm Hạ Lan kéo Bạch Tử Đồng ngồi ở ven đường, vì để di chuyển tâm trạng, hai người nói tới bệnh tình của Diệp Ân Tuấn.

“Đàn anh của tôi nói vẫn có hi vọng, anh ấy sẽ xử lý chuyện bên đây xong rồi sau đó trở về với chúng ta xem một chút, nếu như có thể chữa khỏi cho Diệp Ân Tuấn, vậy thì đã tốt lắm rồi.”

Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.

“Đúng vậy đó, Ân Tuấn lại không thể tỉnh lại, tôi sợ là mình không kiên trì nổi nữa.”

Trong đôi mắt của Thẩm Hạ Lan đều là lo lắng.

Đúng lúc này điện thoại di động của cô vang lên.

Thẩm Hạ Lan cầm lên nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Mau quay lại thôi, Tống Dật Hiên xảy ra chuyện rồi.”

Thẩm Hạ Lan và Bạch Tử Đồng nhanh chóng lên xe, trong lòng lo lắng bất an.

Trương Mẫn có thể cầu cứu với cô, đã nói rõ Tống Dật Hiên không có khả năng tự vệ, hoặc là không có năng lực để bảo vệ cho Trương Mẫn.

Bọn họ vừa mới đến đây không bao lâu, là ai đến gây chuyện với bọn họ?

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh xuống, trong lòng lo lắng, một đường chạy vội trở về câu lạc bộ lúc nãy.

Chỉ là sau khi cô bước vào trong câu lạc bộ, cảnh tượng trước mắt làm cho người ta phẫn nộ.
CHƯƠNG 697: KHÔNG CẦN TỚI CÔ

Trên người của Trương Mẫn toàn là máu, nhưng mà vẫn ôm chặt Tống Dật Hiên đang hôn mê như cũ.

Người của Lưu Thi Văn mang theo thì lại đang giống như là bị điên, cầm vật dụng đập lên trên người của Trương Mẫn.

Lúc này Trương Mẫn giống như là một con búp bê bị rách, có làm như thế nào cũng không chịu buông Tống Dật Hiên ra.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan bị chấn động.

Giờ phút này cảm thấy có sức hơn bao giờ hết.

Cô không nói hai lời trực tiếp bước lên đạp bay hai người đàn ông, lại đạp Lưu Thi Văn ngã lăn trên mặt đất, trực tiếp dùng chân đạp lên trên mặt của cô ta.

“Khốn nạn! Là ai là ai đánh tao, mày có biết tao là ai không, tao là em gái của Lưu Đông!”

Lưu Thi Văn kêu gào, lúc quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì hơi sững sờ.

Lại là cô ta?

“Tôi biết cô, cô không phải tên là Thẩm Hạ Lan đó à? Là cấp lên của Trương Mẫn, đến đây tìm anh trai của tôi để ký hợp đồng, tôi nói cho cô biết tốt nhất cô đừng xen vào việc của người khác, nếu không thì tôi sẽ kêu anh trai của tôi đuổi các người ra khỏi nơi này, anh tôi chính là người đứng đầu ở đây.”

Lưu Thi Văn không hề sợ hãi chút nào, thậm chí lại còn kêu gào hơn nữa, cộng thêm việc Thẩm Hạ Lan là người mà Tống Dật Hiên thích, cô ta lại càng thêm phách lối.

Lúc Trương Mẫn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đến mới hé miệng cười cười.

“Thẩm tổng, chị đã đến rồi!”

Giọng nói của cô ta yếu ớt, khóe miệng tràn ra máu tươi, không đợi Thẩm Hạ Lan nói cái gì, cô ta ngã đầu đi trực tiếp hôn mê.

“Tử Đồng!”

Thẩm Hạ Lan vội vàng ra hiệu gọi người.

Bạch Tử Đồng nhanh chóng bước lên xem xét vết thương của Trương Mẫn.

“Không hay rồi, có nhiều mô mềm đã bị chèn ép và có hiện tượng bị chảy máu bên trong, chúng ta cần phải nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện chữa trị mới được.”

Bạch Tử Đồng biết là Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Trương Mẫn, vội vàng nói.

Lưu Thi Văn thấy Thẩm Hạ Lan vẫn còn không chịu buông tha cho mình, liền nói với hai người đàn ông ở bên cạnh: “Bọn mày là người chết hả, ngay cả phụ nữ mà cũng không đánh nổi được à, Kiều gia cần bọn mày có làm được cái gì?”

Hai người đàn ông bị đá bay, bây giờ ở sau lưng vẫn còn đang đau, bọn họ nhìn gương mặt đóng băng đầy sát khí của Thẩm Hạ Lan, vội vàng lùi về phía sau một bước.

“Chúng tôi chỉ phụng mệnh làm việc thôi.”

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh lẽo như thanh kiếm bay ra khỏi vỏ.

Cô hận không thể muốn chém chết ba người này cả nghìn lần, nhưng mà cô biết là có một số việc vẫn chưa tới phiên cô đi làm.

Thẩm Hạ Lan đá Lưu Thi Văn ngất đi, sau đó nhìn hai người đàn ông khác.

Hai người đàn ông đó sợ hãi lập tức xoay người chạy đi.

Thẩm Hạ Lan cũng không đuổi theo, trực tiếp đặt một căn phòng, khóa Lưu Thi Văn ở trong đó.

Bạch Tử Đồng nói với nhân viên phục vụ: “Nếu như người nào mở phòng này ra, tôi sẽ để cho người đó sống không nổi.”

Mặc dù là dáng dấp của Bạch Tử Đồng trông vô cùng hiền lành, nhưng mà đến lúc thật sự nổi giận thì vẫn có thể chèn ép người khác.

Cô ta cũng hết sức tức giận.

Trước đây không lâu lúc nhìn thấy Trương Mẫn, Trương Mẫn vẫn còn đang nhảy nhót tưng bừng, hiện tại lại giống như một người máu mà nằm ở đó, đáng hận nhất chính là ở xung quanh có rất nhiều nhân viên phục vụ, nhưng mà lại không có ai bước lên giúp đỡ, càng không có người nào báo cảnh sát.

Thẩm Hạ Lan ôm Trương Mẫn liền bước nhanh đi ra bên ngoài.

Bạch Tử Đồng gọi điện thoại cho Chung Lỗi, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài, lập tức ngăn cản lại.

“Tôi đã gọi điện thoại cho đàn anh rồi, xe cứu thương ở bệnh viện của bọn họ sẽ lập tức đến đây ngay, cô đừng có động vào cô ấy, tôi sợ là cô ấy có hiện tượng xuất huyết não.”

Nghe thấy Bạch Tử Đồng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vội vàng bỏ Trương Mẫn xuống.

Cô nhìn Tống Dật Hiên bất tỉnh nhân sự như cũ, cơn giận liền bộc phát.

Lúc đầu đưa Trương Mẫn đến bên cạnh anh ta chính là để anh ta có thể bảo vệ cho Trương Mẫn, kết quả anh ta hay lắm rồi, trêu chọc Lưu Thi Văn thì không nói, còn hại Trương Mẫn thành cái dạng này.

Thẩm Hạ Lan đi vào trong nhà vệ sinh bưng ra một chậu nước lạnh, đột nhiên dội lên trên người của Tống Dật Hiên.

“Phụt… Nè, ai vậy?”

Tống Dật Hiên vội vàng bò dậy.

Lúc anh ta nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mang theo gương mặt âm trầm đứng ở trước mặt của anh ta, trong lúc nhất thời có hơi ngơ ngẩn, nhưng mà lập tức cà lơ phất phơ nói: “Cô về rồi à? Làm gì? Vẫn không nỡ thấy tôi uống say, đến đây xem tôi một chút à?”

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bộ dạng của Tống Dật Hiên như thế, tức giận đến nỗi trái tim đều đau.

Cô bỗng nhiên ngoặc cánh tay của Tống Dật Hiên ra sau lưng, cưỡng ép Tống Dật Hiên bị đè ở trên ghế salon, làm cho anh ta lập tức có thể nhìn thấy được Trương Mẫn.

“Cô ta làm sao vậy?”

“Anh còn biết hỏi có chuyện gì xảy ra hả, Tống Dật Hiên, anh có còn là đàn ông không hả?”

Bạch Tử Đồng sắp giận đến điên lên rồi.

“Một mình anh thì anh có làm gì cũng được, anh biết rõ nơi này rất hỗn loạn, cũng biết mình và Trương Mẫn bị người ta ghi nợ, anh còn lôi kéo cô ấy uống rượu ở đây, nếu như không phải do bản thân anh uống rượu quá nhiều uống đến bất tỉnh nhân sự, có người muốn mang anh đi, Trương Mẫn cần gì phải che chở cho một người như anh mà bị đánh thành cái dạng này hả? Tôi không hề nói khoa trương, hiện tại xương sườn của người phụ nữ này đã bị gãy, mô mềm bị tổn thương nghiêm trọng, có thể là trong đầu còn bị xuất huyết, nếu như bởi vì anh mà đời này của cô ấy bị hủy hoại, như vậy tôi xem anh lấy cái gì để bồi thường cho người ta?”

Lời nói của Bạch Tử Đồng làm Tống Dật Hiên hoàn toàn mê man.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cái gì gọi là vì che chở cho tôi, tôi làm sao?”

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Dật Hiên kích động, lúc này mới buông lỏng anh ta ra.

Cho người mở video giám sát ở nơi đây ra, mặc dì Lưu Thi Văn ra lệnh tắt hết camera, nhưng mà có nhân viên phục vụ sợ nóng chết người cho nên đã lặng lẽ mở ra.

Tống Dật Hiên nhìn thấy tất cả mọi thứ trên màn hình, ánh mắt dần dần thay đổi.

Trong lòng của anh ta có cảm giác như thế nào, anh ta nói không nên lời.

Cho đến bây giờ, không có ai che chở cho mình như vậy.

Ngoại trừ khi còn bé anh ta được Thẩm Hạ Lan cứu ra trong trận hỏa hoạn, anh ta cũng không để cho mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, càng là bởi vì thân phận của anh ta nên không có người nào sẽ cảm thấy anh ta cần giúp đỡ.

Bây giờ lại có một người phụ nữ nhỏ con cao khoảng một mét năm mươi lại vì bảo vệ cho anh ta mà bị đánh thành cái dạng này.

Trong lòng của Tống Dật Hiên cảm thấy vô cùng áy náy, tình cảm đối với Trương Mẫn cũng khá phức tạp.

Anh ta biết đời này anh ta ngoại trừ nợ Thẩm Hạ Lan, còn nợ thêm một người phụ nữ, đó chính là Trương Mẫn.

“Bác sĩ đâu rồi? Gọi xe cứu thương chưa, các người có thời gian ở đây phê bình tôi, tại sao lại không gọi xe cứu thương đi?”

Tống Dật Hiên lập tức gấp gáp.

Ôm lấy Trương Mẫn, đúng lúc Chung Lỗi mang theo cáng cứu thương tới.

Trương Mẫn cao một mét năm mươi, ở trong ngực của Tống Dật Hiên trông vô cùng nhỏ bé.

Anh ta thậm chí còn cảm thấy giống như là mình đang ôm một đứa bé.

Lại là người phụ nữ giống như trẻ con đã cứu anh ta.

Đôi mắt của Tống Dật Hiên có chút ẩm ướt.

Lần đầu tiên anh ta không để ý đến Thẩm Hạ Lan, ôm Trương Mẫn lên xe cứu thương, trực tiếp nhảy lên xe cứu thương, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Dật Hiên để ý đến Trương Mẫn như vậy, lúc này mới thở dài một hơi, chỉ mong là Trương Mẫn sẽ bình an vô sự.

Bạch Tử Đồng vỗ bờ vai cô, thấp giọng nói: “Chúng ta đi xem đi.”

“Được rồi.”

Thẩm Hạ Lan lên xe của Bạch Tử Đồng, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Trương Mẫn được đẩy vào trong phòng cấp cứu.

Trên người của Tống Dật Hiên dính máu của Trương Mẫn, bởi vì Thẩm Hạ Lan đã dùng nước lạnh tưới tỉnh anh ta, cả người ẩm ướt khó chịu, nhìn trông vô cùng chật vật.

Nhưng mà anh ta không quan tâm chút nào hết.

Nhìn ánh đèn đang sáng ở trong phòng cấp cứu, màu đỏ chướng mắt làm Tống Dật Hiên càng không thể mở mắt ra, cay xè muốn khóc.

Cảm xúc phẫn nộ cháy lên ở trong lòng của anh ta, sắp hình thành một cơn bão táp.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh ta như vậy, lúc này mới bước lên vỗ vai của anh ta, ra dấu nói: “Tôi đã nhốt Lưu Thi Văn ở trong phòng rồi, hai người đàn ông khác đã chạy thoát, muốn làm như thế nào thì anh cứ nhìn và xử lý đi. Nhưng mà Trương Mẫn là nhân viên của tôi, nếu như anh sợ gánh vác trách nhiệm thì để tôi.”

“Không cần tới cô.”

Giọng nói của Tống Dật Hiên trầm thấp, dường như là ác quỷ xuất hiện từ địa ngục.

Anh ta nhìn về phía phòng cấp cứu, nói từng câu từng chữ: “Tôi sẽ để cho những người kia phải hối hận, trông chừng giúp tôi một lát, có tình huống gì thì báo cho tôi biết lập tức, tôi đi xử lý một vài chuyện.”

Nói xong, Tống Dật Hiên xoay người đi khỏi.

Thẩm Hạ Lan cũng không ngăn cản anh ta lại, cô biết là hiện tại cũng không thể ngăn cản được.

Tống Dật Hiên là một người đàn ông rất nặng tình nặng nghĩa, hiện tại Trương Mẫn bởi vì anh ta mà biến thành bộ dạng này, thù này anh ta nhất định phải báo.

Tống Dật Hiên bước ra bệnh viện, đón xe cũng không có ai dám chở anh ta, cuối cùng Tống Dật Hiên trực tiếp đứng ở giữa đường, lúc này mới cản được một chiếc xe taxi, trực tiếp đi đến nơi ở của Lưu Hi.

Lưu Hi vừa mới trở về không bao lâu, còn chưa kịp làm cái gì thì đã nhìn thấy Tống Dật Hiên đến đây.

Tống Dật Hiên một thân chật vật làm Lưu Hi hơi kinh ngạc một chút.

“Tống tổng, anh làm sao vậy?”

“Tôi hỏi anh một lần nữa, anh có muốn vị trí của Lưu Đông không?”

Âm thanh của Tống Dật Hiên lạnh lẽo như sứ giả đến từ địa ngục, dọa Lưu Hi không biết phải trả lời như thế nào.

“Đương nhiên là tôi muốn làm rồi, nhưng mà bây giờ tôi vẫn còn chưa kịp liên lạc với anh em, cho nên là…”

“Không cần đến những người khác, chỉ cần anh muốn làm, lấy chứng cứ phạm tội mấy năm nay cũng Lưu Đông ra đi, nặc danh gửi cho cảnh sát, chuyện này anh làm được chứ?”

Lời nói của Tống Dật Hiên làm Lưu Hi hơi giật mình.

“Tống tổng, tôi…”

“Đừng có nói với tôi là anh không có chứng cứ, nếu như anh quả thật không có, vậy thì tôi đã tìm nhầm người rồi. Còn nữa, tôi thay anh giải quyết Lưu Đông, không phải là anh đang nghĩ không cần phải xuất lực ra gì hết, ngồi mát ăn bát vàng hả? Tôi có thể kéo Lưu Đông xuống, tôi cũng có thể để anh biến mất trong vòng một ngày, không tin thì anh có thể thử một chút đi.”

Nói xong, Tống Dật Hiên liền xoay người rời đi.

Lưu Hi đột nhiên phát hiện hình như mình đã chọc vào một nhân vật khó lường rồi.

Anh ta vừa mới nói cái gì chứ?

Anh ta sẽ đánh đổ Lưu Đông giúp cho mình?

Một mình anh ta?

Lưu Hi móc móc lỗ tai, lại xem như là mình nghe lầm.

Tống Dật Hiên sắp đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại lạnh lùng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm cái gì nữa, gửi tin nhắn cho cảnh sát đi, thời gian bây giờ đến trước thời gian ngày mai bọn họ đi làm tôi sẽ chào hỏi Lưu Đông cho đàng hoàng.”

Nói xong, anh ta xoay người rời đi, nước đọng ở trên người cùng với vết máu trộn lẫn với nhau chảy xuống, ai nhìn thấy cũng phải giật mình, cũng làm cho Lưu Hi không tự chủ mà rùng mình một cái.

Anh ta không biết là hợp tác với ác ma Tống Dật Hiên là đúng hay sai, nhưng mà hiện tại có vẻ như là anh ta không có đường lui rồi.

Lưu Hi vội vàng đi vào trong thư phòng, dựa theo lời nói của Tống Dật Hiên mà làm.

Tống Dật Hiên trực tiếp lái xe của Lưu Hi đến Phượng Hoàng sơn trang của Lưu Đông.

Ở cửa vẫn có bảo vệ, lúc nhìn thấy Tống Dật Hiên đến đây, bọn họ biết là Chu Tứ đã ăn một vố ở trong tay của Tống Dật Hiên, bây giờ còn đang bị Lưu Đông tức giận mắng chửi, bây giờ Tống Dật Hiên lại đến đây, không khỏi làm cho bọn họ có chút sợ hãi.

“Tống tổng, hiện tại Lưu tổng của chúng tôi đang rất bận, mời anh…”

Người gác cổng còn chưa nói xong, Tống Dật Hiên trực tiếp đạp chân ga, chạy như bay vào trong, dọa người gác cổng vội vàng tránh ra, sợ trở thành quỷ dưới xe.

Tống Dật Hiên nổi giận đùng đùng lái xe đến trước cửa nhà của Lưu Đông, thắng xe gấp lại làm bánh xe sinh ra ma sát với mặt đất phát ra âm thanh kích thích bén nhọn, cũng dọa Lưu Đông kêu lên.
CHƯƠNG 698: TÌNH HUỐNG CỦA CÔ ẤY CÓ PHẢI TỆ LẮM KHÔNG

“Ai thế? Ở Phượng Hoàng sơn trang này mà cũng dám huênh hoang như thế, muốn chết đấy à?”

Lưu Đông đang sẵn cơn tức giận, bây giờ lại nghe thấy tiếng phanh xe huênh hoang như thế, tất nhiên càng thêm tức giận xông ra, có điều vừa mới ra khỏi cửa, hắn ta liền trông thấy sau khi xe dừng lại, một bóng người đẩy cửa bước xuống xe, tiến thẳng về phía hắn ta.

“Tống Dật Hiên?”

Lưu Đông đột nhiên ngây người, vô thức xoay người muốn chạy.

Tống Dật Hiên đến chính là để tìm ông ta, làm sao có thể để cho ông ta chạy thoát được chứ?

Anh ta bám một tay vào ghế trước của xe, một phát nhảy vọt lên, chuẩn xác không chút sai lệch dừng trước mặt Lưu Đông, không nói hai lời lập tức ra tay.

“Tống tổng, anh nghe tôi giải thích đã !”

Lưu Đông thấy Tống Dật Hiên tấn công liên tiếp, vội vàng né tránh, thuận tiện tìm cách kéo dài thời gian, nhưng mà Tống Dật Hiên căn bản không cho hắn ta cơ hội đó, vung một quyền đấm thẳng vào mũi hắn ta.

Cảm giác đau nhói khiến cho Lưu Đông gào lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, nắm đấm của Tống Dật Hiên đã lại vung tới.

Anh ta tựa như đã coi Lưu Đông thành bao cát mà đánh rồi.

Chỉ cần vừa nghĩ đến Trương Mẫn cả người đầy máu, anh ta liền tức giận đến không sao bình tĩnh lại được.

Nếu như không phải vì có một người anh trai bá chủ một phương thế này, thì sao Lưu Thi Văn lại có thể coi trời bằng vung như thế được cơ chứ?

Anh ta vẫn luôn cho rằng mình đã đủ gây sợ hãi rồi, thậm chí còn tính toán ngồi xem bọn họ nội đấu, từ từ nấu chết Lưu Đông và Lưu Thi Văn, tựa như dùng nước ấm nấu ếch vậy, nhưng mà anh ta không ngờ bởi vì phút chốc tâm tình mình không tốt, bởi vì phút chốc mình lơ là, lại đẩy Trương Mẫn tới cảnh ngộ như thế.

Lưu Thi Văn đáng chết, tội ác của Lưu Đông lại càng không thể dung thứ. Mà chính bản thân anh ta, cũng khó có thể trốn tránh trách nhiệm.

Anh ta sẽ trừng phạt từng người từng người một.

Đám người xung quanh chỉ thuần túy đứng xem thôi.

Lưu Đông mới đầu còn lớn tiếng gào hét, sau đó không còn phát ra tiếng động gì nữa, chỉ còn lại tiếng thở dốc, tiếng hít vào cũng không còn rõ ràng nữa.

Lưu Đông suốt thời gian qua hoành hành ngang ngược ở đây, huênh hoang hốc hách bao nhiêu năm trời, hôm nay vậy mà lại bị người ta dùng tay không đánh cho thành ra như vậy, người xung quanh bất kể là vệ sĩ, hay là đám đàn em, ai còn dám bước lên một bước chứ?

Tầm mắt lạnh lùng của Tống Dật Hiên nhẹ nhàng đảo quanh, tất cả mọi người đồng loạt vô thức lùi ra sau một bước, đều không muốn trêu chọc vào vị sát tinh này.

Thấy đám người kia đều hết sức thành thật, Tống Dật Hiên mới lạnh lùng nói: “Oan có đầu nợ có chủ, người tao cần tìm là Lưu Đông, còn nữa, hai tên đàn ông cách đây không lâu cùng Lưu Thi Văn tới Câu lạc bộ Hằng Thiên là ai? Đứng ra đây ! Đừng để tao phải tróc từng người từng người một, bằng không đây chính là kết cục của bọn mày đấy.”

Nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, tất cả mọi người đều nhịn không được rùng mình.

“Đó không phải là người bên phía chúng tôi, mà là người của Kiều gia.”

“Kiều gia là ai?”

Tống Dật Hiên bây giờ chỉ hận không thể chọc thủng một lỗ trên trời thôi.

“Kiều gia là người đứng phía sau Lưu tổng, thực lực rất mạnh, nghe nói cũng có chút quan hệ với phía biên giới.”

Chân mày Tống Dật Hiên khẽ cau lại, lạnh lùng nói: “Ai có ảnh chụp hai tên đó không?”

“Tôi có.”

Một tên đàn ông còn khá trẻ rút di động của mình ra, đưa qua.

“Đây là ảnh tôi chụp cùng với hai đứa nó, bọn chúng thường xuyên qua bên này chơi, là người được Kiều gia phái tới để bảo vệ Lưu Thi Văn.”

Hai mắt Tống Dật Hiên hơi hơi híp lại, chụp lại bức ảnh kia, sau đó quay người rời đi.

Đối với việc anh ta rời đi, không một ai dám tiến lên cản đường, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Lưu Đông bị ném vào trong cốp xe phía sau như ném một con chó chết, sau đó bị Tống Dật Hiên lái xe mang đi.

“Có cần gọi điện thoại cho Kiều gia không nhỉ?”

Có người dè dặt hỏi.

Tên đàn ông vừa rồi đưa di động cho Tống Dật Hiên thấp giọng đáp: “Mày bị điên à? Bối cảnh của cái tên Tống Dật Hiên kia chắc chắn cực kỳ lớn, nếu không thì làm sao có thể một mình một người xông vào Phượng Hoàng sơn trang như vậy được? Ai mà chẳng biết ở đây Lưu tổng là bá chủ một phương chứ? Máy có thấy vừa rồi hắn ta đánh người tàn nhẫn thế nào không, nếu như có ai bảo với tao hắn ta từng giết người rồi, tao cũng tin đấy. Tao thấy chúng ta đừng nên nhảy vào vũng nước đục này làm gì, vào gom đồ đạc rời đi thì hơn đấy.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta đi mau đi.”

Đám người xung quanh cũng đều đồng ý.

Không bao lâu sau, Phượng Hoàng sơn trang đã không còn một ai nữa.

Lưu Đông nếu như biết được những chuyện này, phỏng chừng sẽ tức phát điên mất.

Lúc Lưu Hi nhận được tin tức vội vàng chạy tới Phượng Hoàng sơn trang, nơi này chỉ còn lại mấy người anh em đã theo hắn ta từ những ngày đầu, trông thấy Lưu Hi tới, vội vàng mở video Tống Dật Hiên đánh Lưu Đông ra cho hắn ta xem.

Lưu Đông cảm thấy cả người đều run lên từng chặp.

Tên đàn ông kia sao lại có thể ra tay đơn giản thô bạo như vậy chứ ?!

Đồng thời hắn ta cũng trộm vui mừng vì mình không gây thù chuốc oán gì với Tống Dật Hiên.

“Kiều gia bên kia bất cứ ai cũng không được bép xép, nếu như bọn họ có phái người tới hỏi, thì phải nói là Lưu Đông đã bị người tố giác rồi, không liên quan gì tới chúng ta hết, những người biết chuyện tối hôm nay đều mang đi diệt khẩu hết cho tao, số còn lại tuyệt đối không được tiết lộ nửa lời, bắt đầu từ bây giờ, chỗ này phải nghe theo lệnh tao.”

“Vâng, thưa anh Hi.”

Phượng Hoàng sơn trang cứ thế lặng yên thay đổi chủ nhân.

Tống Dật Hiên lôi Lưu Đông tới thẳng Câu lạc bộ Hằng Thiên.

Lúc đám nhân viên phục vụ trông thấy Tống Dật Hiên quay trở lại, ai ai cũng đều lùi ra sau vài bước.

Khí thế rét lạnh chết chóc trên người anh ta lúc này khiến cho người ta không khỏi tránh xa ba thước.

“Lưu Thi Văn đang ở trong phòng nào?”

Giọng nói của Tống Dật Hiên lạnh buốt thấu xương.

Nhân viên phục vụ vội vàng vươn tay chỉ chỉ gian phòng đang nhốt Lưu Thi Văn, lại run run rẩy rẩy đưa chìa khóa cho Tống Dật Hiên, sau đó nhanh chóng lui xuống.

Tống Dật Hiên mở cửa gian phòng ra, Lưu Thi Văn đột ngột lách ra ngoài.

“Đám chết tiệt các người ?! Có biết tôi là ai không hả? Tôi sẽ kêu anh trai tôi lôi mấy người ra thiên đao vạn quả ! Thế mà lại dám nhốt tôi ở đây à? Con nhỏ Thẩm Hạ Lan kia, tôi cho cô có mạng để tới không còn mạng để về đấy, cô có tin không hả?”

“Anh trai mà cô nói là hắn ta hả?”

Tống Dật Hiên thẳng tay ném Lưu Đông đã bị đánh đến không còn khả năng động đậy tới trước mặt Lưu Thi Văn.

“Arghhh !”

Lưu Thi Văn bị một thân người đầy máu thình lình xuất hiện dọa sợ chết khiếp.

Đến khi cô ta nhìn ra cái thân người đầy máu này là Lưu Đông, cả người đều chết lặng.

“Anh? Anh ơi ! Anh làm sao thế?”

Cô ta đột nhiên lao tới lay lay Lưu Đông, trông thấy mi mắt Lưu Đông giật giật, vừa mở miệng liền hộc máu, thì lập tức sợ đến tái nhợt mặt mày.

Lại ngẩng đầu lên nhìn Tống Dật Hiên không khác gì ma quỷ, môi cô ta run run, nói: “Tống Dật Hiên, à không, Tống tổng, giữa chúng ta có hiểu lầm rồi, thật đó.”

“Hiểu lầm á?”

Tống Dật Hiên đóng cửa gian phòng lại, ngồi xuống sô pha đặt bên cạnh.

Cả người anh ta đều ướt đẫm, nhưng lại không có vẻ gì là để ý đến, từng giọt nước cùng máu tí ta tí tách nhỏ xuống nền nhà, khiến cho Lưu Thi Văn sợ đến hai chân đều mềm nhũn.

“Bây giờ đã biết sợ rồi à? Lúc cô điều tra tôi lẽ nào không tra ra được những việc trước đây tôi từng làm hay sao? Thật sự cho rằng tôi chỉ là một người làm kinh doanh thôi hả? Còn muốn làm người phụ nữ của tôi nữa chứ, cô cũng xứng sao? Lưu Thi Văn, nếu như cô chỉ ái mộ tôi, thì có lẽ tôi cũng chỉ xem cô như cục cứt chó đạp đi rồi thôi, nhưng đáng tiếc, cô nghìn vạn lần không nên, không nên động đến Trương Mẫn, không nên nảy sinh ý định hãm hại Thẩm Hạ Lan. Thế nên, cô tự chọn đi, muốn chết như thế nào?”

“Không không không, tôi không muốn chết ! Tống tổng, tôi chỉ là vì quá thích anh mà thôi, là do Trương Mẫn ! Là lỗi của cô ta ! Nếu như cô ta không cản đường tôi, tôi không có ý gì khác đâu, tôi chỉ muốn để cho Tống tổng tới gian phòng phía sau nghỉ ngơi một chút thôi mà, thật đó !”

Lưu Thi Văn đã sợ đến nói năng loạn xạ rồi.

Tống Dật Hiên cười lạnh một tiếng, nói: “Nghỉ ngơi một chút à? Tôi thấy cô muốn nhân cơ hội làm chút chuyện với tôi thì có. Cô cũng đừng mong đợi cái tên Kiều gia gì gì đó kia tới cứu cô nữa, nếu như tôi đã có thể đánh anh trai cô thành ra như vậy, đương nhiên chẳng sợ Kiều gia gì gì kia.”

Nói xong, Tống Dật Hiên gọi điện thoại cho một người chiến hữu của mình ngay trước mặt Lưu Thi Văn.

“Ông bạn già, tôi nhớ sau khi chuyển nghề cậu được phân tới Tây Song Bản Nạp bên này đúng không nhỉ?”

“Đúng vậy, làm sao đó?”

“Bên chỗ tôi đang có một tên xã hội đen, chứng cứ phạm tội đã có người gửi vào hòm thư của cậu rồi, có điều người này đắc tội với tôi, bị tôi tẩn cho một trận, bây giờ đang nằm bò trên đất hấp hối, không làm chậm trễ các cậu tới mang người đi chứ?”

Tống Dật Hiên nói chuyện vẫn xem như khá uyển chuyển.

Đối phương lập tức trả lời: “Không chậm trễ, chỉ cần vẫn còn một hơi thở là được.”

“Còn nữa, hắn ta có chống lưng, hình như gọi là cái gì Kiều gia ấy.”

“Không vấn đề gì, cậu xả giận xong rồi, tôi lập tức sẽ dẫn hắn ta đi, sau đó nhốt vào trong nhà tù cao nhất, suốt đêm lập hồ sơ vụ án, đảm bảo không để hắn ta có bất cứ thời gian nào để nộp tiền bảo lãnh.”

“Cảm ơn nhé.”

Nói xong, Tống Dật Hiên ngắt điện thoại.

Cả người Lưu Thi Văn ngồi bệt trên nền đất.

Cô ta làm sao cũng không ngờ ở đây Tống Dật Hiên vẫn có người quen biết, hơn nữa chức vị còn lớn như thế nữa.

“Sao lại thành ra thế này?”

“Cô thật sự cho rằng tôi không có bất cứ sự chuẩn bị nào đã dám đơn thương độc mã tới đây cùng người như anh trai cô kỳ hợp đồng đàm phán chuyện làm ăn đấy à? Hay là cô cho rằng tôi chỉ dựa vào chính bản thân mình trong vài tháng ngắn ngủi vực dậy tập đoàn Tống thị từ trong chỗ chết là nhờ vào hai chữ nhân từ? Lưu Thi Văn, cô không nên chọc vào tôi, càng không nên tổn thương đến Trương Mẫn ! Tôi nói rồi, cô ấy là người của tôi, cô nghe không hiểu hay sao? Nghe nói cô dẫn đầu đánh Trương Mẫn phải không? Là cái tay nào? Hay cả hai tay đều đánh?”

Nói xong, Tống Dật Hiên đứng dậy, đi thẳng tới chỗ Lưu Thi Văn, vóc người cao to tạo cho Lưu Thi Văn áp lực cực lớn.

“Đừng, anh đừng tới đây ! Tôi hối hận rồi ! Tôi sẽ không thích anh nữa, như vậy đã được chưa?”

“Muộn rồi, tôi đã nói đó, cô không nên tổn thương đến Trương Mẫn !”

Còn chưa nói hết câu, Tống Dật Hiên đã trực tiếp ra tay, theo sau một tiếng hét thảm của Lưu Thi Văn, một tay của cô ta đã bị Tống Dật Hiên bẻ gãy.

Khóe miệng Lưu Đông giật giật, muốn bảo vệ em gái mình, nhưng đến một chút khí lực cũng không có.

Động tác cực kỳ chuẩn xác, cùng với bộ dạng tàn nhẫn, thô bạo của Tống Dật Hiên khiến Lưu Đông hối hận không chịu được.

Sao hắn ta lại có thể nghĩ Tống Dật Hiên này chỉ là một tên công tử nhà giàu đơn thuần, một tên trói gà không chặt cơ chứ?

Tống Dật Hiên liếc nhìn hắn ta, cười lạnh một cái, cho dù Lưu Thi Văn đã rơi vào hôn mê, anh ta cũng không hề quan tâm, vẫn nhấc chân, giẫm thẳng lên cánh tay còn lại của Lưu Thi Văn.

“Arghh !”

Lưu Thi Văn bị đau đến bừng tỉnh.

Tống Dật Hiên một lần bẻ gãy hai chân của cô ta.

Lưu Thi Văn đau đến bừng tỉnh, lại vì quá đau đớn mà ngất đi.

Lưu Đông trông thấy em gái mình bị tra tấn thành như vậy, hận không thể để cô ta dứt khoát chết đi còn hơn.

Hắn ta ô ô kêu lên, Tống Dật Hiên lại vẫn không chút rủ lòng từ bi.

“Mày đến được vị trí như bây giờ, có lẽ là nhờ may mắn, nhưng mà để tao nói cho mày hay, tao có thể sống đến ngày hôm nay, tuyệt đối không phải do may mắn. Lưu Đông, nếu như ban đâu mày nghiêm túc bàn chuyện làm ăn với tao, không động chạm gì tới Trương Mẫn, cũng không giúp đỡ em gái mày đặt bẫy tao, thì có lẽ bây giờ mày vẫn còn là bá chủ nơi này.”

Tống Dật Hiên nói xong, trực tiếp gọi điện thoại cho chiến hữu của mình.

Không lâu sau, xe cảnh sát đã tới, đưa Lưu Đông rời đi.

Tống Dật Hiên không có thời gian ôn lại chuyện cũ với chiến hữu, lên xe vội vàng trở lại bệnh viện.

Lúc Thẩm Hạ Lan và Bạch Tử Đồng nhìn thấy anh ta quay lại, vết máu trên người càng dày đặc hơn, nhịn không được có chút lo lắng.

“Anh bị thương à?”

Thẩm Hạ Lan sốt ruột lên tiếng hỏi.

Tống Dật Hiên nhìn thẳng về phía phòng cấp cứu, lắc lắc đầu nói: “Không phải máu của tôi. Trương Mẫn thế nào rồi? Vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu à? Đã lâu như vậy rồi, sao một chút tin tức cũng không có chứ? Tình huống của cô ấy có phải tệ lắm không?”

Một tràng những câu hỏi tuôn ra từ miệng Tống Dật Hiên.

Anh ta càng thêm hoảng loạn túm lấy tay Thẩm Hạ Lan, vẻ lạc lõng cùng sốt sắng trong mắt anh ta khiến Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom