• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 683: Thật là một người đàn ông nhỏ mọn

“Đối diện có xe tới, cô lái đi đâu đấy?”



Tống Dật Hiên vội vàng túm lấy vô lăng.



Trương Mẫn lại mang vẻ bình tĩnh nói: “Không sao, tôi lần đầu lái xe thành như này đã rất không tồi rồi.”



“Cô nói cái gì? Lần đầu lái xe? Cô không có bằng lái?”



“Còn chưa đi thi, quá đắt rồi, tôi muốn đợi rẻ thì đi thi sau.”



Trương Mẫn nói rất hiển nhiên, nhưng trái tim của Tống Dật Hiên lại trực tiếp lên trời rồi.



“Dừng xe! Dừng xe!”



Tống Dật Hiên trước giờ chưa từng sợ hãi như ngày hôm nay!



Anh ta vậy mà đem mạng của mình giao vào trong tay của một người phụ nữ không biết lái xe mà còn trực tiếp đẩy tốc độ tới 160km/h.



Anh ta cảm thấy anh ta là bị điên rồi.



Trương Mẫn lại không có một chút lo lắng, hỏi: “Cái nào là phanh xe?”



Tống Dật Hiên đã không muốn nói chuyện nữa rồi.



Anh ta vội vàng chen qua đạp vào chân phanh.



Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, bỗng theo đà, Tống Dật Hiên trực tiếp đụng vào kính chắn gió, mà Trương Mẫn không kịp đề phòng đụng vào trên người Tống Dật Hiên.



Tống Dật Hiên bị Trương Mẫn đụng như vậy, xương sườn đụng tới vào vô lăng, anh ta cảm thấy cho dù không bị gãy, cũng bị vẹo rồi.



Anh ta chưa từng nhếch nhác như này, sau khi đau tới mức nhe răng nghiến lợi, trực tiếp nổi điên rồi.



“Cô rốt cuộc có não không thế? Không có bằng lái còn dám lái xe? Còn dám lái tới tốc độ 160km/h? Còn dám đua xe với tôi? Trong đầu cô rốt cuộc có chứa cái gì hả? Cho dù cô muốn chết, tôi còn không muốn chết đó?”



Tiếng gào của Tống Dật Hiên khiến tai của Trương lùng bùng từng cơn.



Cô ta nhìn Tống Dật Hiên, vẫn không để tâm nói: “Có cái gì chứ? Tôi đâu phải là chưa từng lái, chỉ là chưa từng lái xe như của anh thôi! Xe điện ba bánh của nhà chúng tôi tôi đi mỗi ngày, không phải đều như nhau sao.”



Tống Dật Hiên tức tới mỗi không muốn nói chuyện với cô nữa.



Xe điện ba bánh và siêu xe như nhau?



Đây đều là cái logic lý luận gì thế?



“Xuống xe!”



Tống Dật Hiên cảm thấy mình còn ở cùng với Trương Mẫn một lúc nữa thì sẽ tức mà thăng thiên luôn.



Trương Mẫn cho rằng anh ta muốn đổi chỗ, nghe lời xuống xe, kết quả Tống Dật Hiên từ ghế lái phụ vòng qua, đạp xe rời đi.



“Này!”



Trương Mẫn ở đằng sau gọi, Tống Dật Hiên lại không thèm nghe, trực tiếp dọc theo đường cũ trở về.



Anh ta hối hận rồi.



Anh ta phải đi tìm Thẩm Hạ Lan, bảo cô đem cái con người quái gở này đi.



Việc này Tống Dật Hiên anh ta không giúp được.



Trương Mẫn thấy Tống Dật Hiên đầu cũng không thèm quay lại mà đã đi thì biết mình hoàn toàn chọc giận người đàn ông này rồi.



Nhưng cô ta cũng thật sự không cảm thấy như nào cả, sao Tống Dật Hiên lại phản ứng lớn như vậy?



Trương Mẫn có chút mù mờ ngồi ở bên đường, nhìn đường xa như vậy, giờ rốt cuộc là đi Tây Song Bản Nạp? Hay là trở về?



Mặc kệ là loại nào, đoán chắc đợi bus tới cũng tới tối rồi.



Cô ta đột nhiên cảm thấy bụng kêu ùng ục.



Thật là một người đàn ông nhỏ mọn!



Không phải chỉ là lái chiếc xe thôi sao, còn vứt cô lại nơi này?



Trương Mẫn bĩu môi, sau đó nhìn bản đồ trên điện thoại, phát hiện cách điểm dừng xe bus còn 10km nữa.



Cô ta nhìn sắc trời, vẫn coi như không tồi.



Trương Mẫn đứng dậy vỗ vỗ mông đi về trạm dừng xe bus.



Mặc kệ nói như nào, cô ta tóm lại phải tới đó làm khảo sát một phen, nếu không công việc về sau không thể tiến triển được.
















Cô ta vốn chỉ là một nhân viên nhỏ, được Thẩm Hạ Lan đột nhiên đề bạt lên làm tổng giám đốc, cô ta vô cùng phấn khích, cảm thấy mặc kệ như thế nào cũng phải xứng đáng với việc Thẩm Hạ Lan đã đối tốt với cô ta.



Trương Mẫn vực dậy tinh thần, trên quãng đường còn ngâm nga một ca khúc.



Tống Dật Hiên lái xe được 5-6km, cuối cùng đỗ xe ở bên đường.



Tuy không thích Trương Mẫn, cũng bị cô ta chọc tức suýt nữa thăng thiên, có điều cô ta chung quy là cấp dưới của Thẩm Hạ Lan, là người Thẩm Hạ Lan tương đối coi trọng, tuy anh ta không biết Trương Mẫn có chỗ nào đáng để Thẩm Hạ Lan xem trọng như vậy.



Trương Mẫn sau khi tốt nghiệp cấp ba thì thôi học đi làm, luôn làm một nhân viên quèn ở công ty du lịch, anh ta cũng không phát hiện Trương Mẫn có tài năng gì đặc biệt, Thẩm Hạ Lan sao lại đề bạt cô ta lên làm tổng giám đốc chứ?



Hơn nữa người phụ nữ này vô cùng cố chấp, chuyện bản thân nhân định cứ muốn đi hoàn thành mới được.



Tống Dật Hiên nghĩ mình để cô ta lại nơi vắng người như vậy, nhất thời thấy có hơi không ổn.



“Bỏ đi, mình không tính toán với cô ta nữa, không được thì sau này không để cô ta chạm vào xe là được rồi. Thế nào cũng phải ăn nói với Hạ Lan.”



Tống Dật Hiên tự nói với chính mình, anh ta cảm thấy lần này thua thiệt lớn rồi.



Trở về phải nói chuyện đàng hoàng với Thẩm Hạ Lan.



Tống Dật Hiên nói trong lòng, sau đó quay đầu xe, lần nữa trở lại chỗ vừa rồi, nhưng Trương Mẫn không thấy nữa.



“Chắc không phải là bị chó sói tha đi rồi chứ?”



Tống Dật Hiên nhìn đường núi xung quanh, không khỏi tự nói với chính mình: “Không đâu, người phụ nữ dũng mãnh như cô ta, sói chắc thấy đều sợ. Người phụ nữ này đi đâu rồi?”



Anh ta lúc quay lại, không có nhìn thấy Trương Mẫn, vậy thì khả năng duy nhất chính là Trương Mẫn đi thẳng về phía trước rồi.



Người phụ nữ này đi thế nào vậy?



Đi bộ?



Tống Dật Hiên cảm thấy không quá có khả năng, có điều anh ta vẫn lái xe đi về phía trước.



Lái không tới mười mấy phút, Tống Dật Hiên liền nhìn thấy Trương Mẫn vừa hát sơn ca vừa đi về phía trước.



Người phụ nữ này vậy mà thật sự đi bộ về phía trước?



Cô ta chắc không phải muốn đi như này tới Tây Song Bản Nạp chứ?



Tống Dật Hiên cảm thấy thật sự rất khó lý giải người phụ nữ tên Trương Mẫn này.



Anh ta vừa muốn gọi Trương Mẫn một tiếng, lại nghe thấy Trương Mẫn hát sơn ca thật sự rất hay.



Người phụ nữ này trông rất đen, chất giọng lại không tồi, hát sơn ca thật sự giống chim vàng anh hót.



Tống Dật Hiên không khỏi nghĩ tới Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan trước đây cũng có chất giọng hay như vậy, nhưng bây giờ lại trở thành như này. Rốt cuộc có cách gì có thể khiến Thẩm Hạ Lan khôi phục giọng nói?



Anh ta gần đây cũng nhờ rất nhiều mối quan hệ, đã tìm rất nhiều người, nhưng đối với tình trạng như của Thẩm Hạ Lan, mọi người đều không có cách hay gì.



Tống Dật Hiên quả thật sắp muốn tuyệt vọng rồi.



Lẽ nào thật sự phải giương mắt nhìn Thẩm Hạ Lan trở thành người câm cả đời sao? Lẽ nào thật sự cả đời không thể nghe được giọng nói của cô nữa sao?



Ra khỏi nhà phải dựa vào điện thoại gõ chữ, khi gặp phải tình thế khẩn cấp, cho dù báo cảnh sát cũng không nói được.



Cuộc sống như này không nên là của Thẩm Hạ Lan.



Tống Dật Hiên suy nghĩ tới mức có hơi thất thần.



Đợi khi anh ta hoàn hồn lại, phát hiện Trương Mẫn ở trước mặt không thấy đâu nữa.



“Hửm? Người phụ nữ này lại đi đâu rồi?”



Tống Dật Hiên dừng xe lại, xuống xe, nhìn đằng trước, lại không phát hiện bóng dáng của Trương Mẫn.



“Người phụ nữ điên này lẽ nào là chui ra từ khe đá à?”



Tống Dật Hiên nói với chính mình rồi lên xe, sau đó nghe thấy đằng sau truyền tới một giọng nói.



“Anh mới là kẻ chui ra từ khe đá ấy.”



Tống Dật Hiên trực tiếp bị dọa giật mình.



“Fuck! Cô lên xe từ khi nào thế? Cô là ma à? Đều không phát ra tiếng?”



“Tôi nếu như là ma, tôi lập tức cắn chết anh. Uổng cho anh còn là một người đàn ông, vậy mà vứt tôi ở nửa đường một người chạy mất. Cái đồ công tử bột như anh định sẵn là không có ai thích anh. Tôi nếu như là Thẩm tổng, tôi cũng không thích anh. Một chút phong độ của đàn ông cũng không có.”



Lời của Trương Mẫn khiến khóe miệng của Tống Dật Hiên có hơi giật giật.



“Cô nói cái gì? Cô có tin...”
















“Anh đều dám vứt tôi ở giữa đường rồi, anh còn có cái gì không dám chứ? Tôi nói cho anh biết, Thẩm tổng không có khả năng thích người như anh đâu.”



Tống Dật Hiên cuối cùng nghe được trọng điểm.



“Khoan đã, cô nói cái gì? Cô nói Thẩm tổng sẽ không thích tôi? Cô nhìn ra cái gì rồi?”



“Cái này còn cần nói sao? Anh thích Thẩm tổng. Anh xem mắt của người khác đều mù cả à.”



Lời của Trương Mẫn khiến Tống Dật Hiên bỗng chốc vui lên.



“Ngay cả cô đều có thể nhìn ra, vậy người khác chắc đều nhìn ra, cô nói xem Hạ Lan đối với tôi...”



“Không thể nào! Thẩm tổng sẽ không thích tên công tử bột bắt nạt phụ nữ giống như anh đâu.”



Khóe miệng của Tống Dật Hiên lần nữa giật giật.



“Bắt đầu từ bây giờ, cô im miệng cho tôi, nếu không tôi dùng thắt lưng trói cô lại.”



Anh ta cảm thấy thật sự vô cùng vô cùng không thích người phụ nữ Trương Mẫn này!



Không!



Cô ta không phải là phụ nữ!



Trương Mẫn cũng lười tranh luận với anh ta, nể tình Tống Dật Hiên còn có thể quay lại tìm mình, cô ta quyết định bỏ qua cho anh ta trước đã.



Cô ta nhìn thấy bên tay của Tống Dật Hiên có một chai nước khoáng, chắc là vừa mua không lâu, trông thì đã uống một chút.



Trương Mẫn đi bộ rất mệt, trực tiếp cầm lấy mở nắp, ừng ực uống vào.



Khi Tống Dật Hiên muốn ngăn cản đã không kịp nữa rồi, gương mặt nhìn chai nước khoáng mình uống một ngụm kia chui hết vào bụng của Trương Mẫn.



Trương Mẫn thấy Tống Dật Hiên cứ nhìn chằm chằm mình, vô tội nói: “Không phải chỉ là uống một chai nước của anh sao? Lát nữa tới trạm dừng xe bus, tôi mua trả anh.”



“Lão đại, không phải là vấn đề của một chai nước, cô đều không phát hiện chai nước này bị tôi uống rồi sao? Một cô gái như cô một chút vệ sinh bình thường cũng không có sao?”



Tống Dật Hiên lại bực tức rồi.



Trương Mẫn lại hào sảng nói: “Aiya, người quê chúng tôi không có nhiều đạo lý quê mùa như các anh đâu. Con người khi khát cái gì không thể uổng chứ? Không sao, tôi đâu có chê bai anh, chỉ là anh cũng sẽ không có bệnh gì chứ?”



Cô ta thấy Tống Dật Hiên không lên tiếng, cuối cùng có hơi sợ rồi.



“Này, anh chắc sẽ không thật sự có bệnh chứ?”



“Tôi có bệnh!”



Tống Dật Hiên cảm thấy mình thật sự mặc bệnh không nhẹ, nếu không sao lại đáp ứng Thẩm Hạ Lan cùng người phụ nữ này đi ra ngoài khảo sát thị trường chứ?



Nói xong anh ta trực tiếp đạp ga thở phì phò mà đi, có điều trong lòng lại có chút rối rắm.



Nước anh đã nói bị Trương Mẫn uống rồi, điều này là gì đây?



Càng nghĩ càng cảm thấy không biết có cảm giác gì, với cả vẻ chả sao cả của Trương Mẫn, thật sự là tú tài gặp phải lính, có lý nói không rõ.



Cuối cùng đến trạm dừng xe bus, Trương Mẫn đột nhiên hô lên: “Dừng xe dừng xe!”



Tống Dật Hiên tưởng cô ta bị làm sao, vội dừng xe lại.



Trương Mẫn chạy xuống mua hai chai nước khoáng, đưa cho Tống Dật Hiên.



“Này, trả cho anh. Uống một chai nước của anh, trả lại anh hai chai. Được rồi, hai chúng ta hòa rồi. Anh đi đi.”



“Tôi đi? Cô đi gì?’



Tống Dật Hiên có hơi không thể hiểu được ý của Trương Mẫn.



Trương Mẫn chỉ vào biển xe nói: “Tôi đi bus. Đừng tưởng tôi nhìn không ra, anh không thích đi cùng tôi, cảm thấy người phụ nữ như tôi vô cùng thô tục có phải không? Tôi cũng chỉ uống một chai nước của anh, anh nhìn xem anh có cái biểu cảm gì. Bỏ đi, dù sao tôi cũng không thích đi cùng anh. Anh lái xe đi đi, tôi đi bus, tuy có thể chậm một chút, nhưng không chậm trễ việc khảo sát thị trường.”



Nói xong, Trương Mẫn trực tiếp xoay người đi tới trạm dừng xe bus ngồi đợi xe.



Tống Dật Hiên bị nghẹn không biết nên nói cái gì rồi.



Anh ta vẫn là lần đầu tiên bị phụ nữ từ chối ngồi xe của mình, tuy anh ta không quá muốn thừa nhận Trương Mẫn là phụ nữ, nhưng lúc này anh ta đột nhiên cảm thấy trong lòng không biết có mùi vị gì.



Thật ra con người Trương Mẫn khá bộc trực, cũng rất thoải mái, nhanh nhẹn, không câu nệ, có cái gì nói cái đó, không có tâm cơ, chỉ là anh ta có hơi không chấp nhận nổi cái miệng đó của cô ta.



Nếu thật sự để Trương Mẫn một mình đi bus tới Tây Song Bản Nạp, Tống Dật Hiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan nếu như biết rồi, chắc chắn sẽ lột da của anh ta.



Nghĩ như thế, anh ta lái xe tới trạm dừng xe bus rồi đỗ lại.



- ---------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom