• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-677




Chương 677: Tôi không thiếu em gái​




Ôm niềm tin này mà chờ đợi, mong chờ kỳ tích xuất hiện.



Tô Nam thỉnh thoảng cũng đưa tới tin tức, nhưng đều không lý tưởng.



Tống Dật Hiên cuối cùng cũng biết Thẩm Hạ Lan đang ở đâu, anh ta trực tiếp bay tới.



Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Dật Hiên thì có chút sửng sờ.



Tống Dật Hiên ôm Thẩm Hạ Lan, giọng nói có chút nghẹn ngào.



“Hạ Lan, cô gầy đi rồi.”



Câu này khiến mũi Thẩm Hạ Lan có chút chua xót.



Cô vỗ nhẹ vào lưng Tống Dật Hiên.



Anh không phải cũng gầy đi rồi sao?



Những ngày sống lang bạt bên ngoài nhất định rất khổ sở, Tống Dật Hiên không nói gì nữa. Một người làm ăn thất bại phải đi nơi khác làm lại tự đầu? Có thể đi đâu mới tốt chứ? Nói không chừng đã nếm trải hết những thăng trầm của cuộc đời rồi.



“Tôi không sao.”



Thẩm Hạ Lan quơ tay nói, sau khi ra hiệu mới phát hiện đôi mắt của Tống Dật Hiên có chút ẩm ướt.



“Sao cô lại ngốc thế hả?”



Anh ta duỗi ngón tay ra, chọc mạnh vào trán Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan có hơi đau, khẽ nhíu mày.



“Đau hả? Đau vậy mà vẫn không có nhớ lâu hả? Cô nói cô xem, có mưu đồ gì hả? Đi theo tôi không tốt sao? Sao nhất định phải đi theo Diệp Ân Tuấn, kết quả để mình biến thành cái dạng này. Thẩm Hạ Lan, có phải cô bị ngốc không? Có vẻ không phải thiếu đầu óc, sao ở bên



cạnh Diệp Ân Tuấn lại trở nên thiếu đầu óc như vậy? Bây giờ anh ta đã trở thành người thực vật cũng tốt, cô đi theo tôi.”



Tống Dật Hiên mở miệng nói.



Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn anh ta, ra hiệu nói: “Đừng nói nhảm.”



“Đừng quơ tay với tôi, tôi không hiểu. Thẩm Hạ Lan, để tôi nói cho cô biết, tôi không quan tâm Diệp Ân Tuấn bị thế nào, cô phải lấy lại giọng nói của mình, nghe rõ chưa? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả.”



Thẩm Hạ Lan có chút cảm động trước lời nói của Tống Dật Hiên.



“Tôi vẫn ổn, thực sự đó.”



Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Dật Hiên.



Khi Tống Dật Hiên nhìn thấy câu này, anh ta tức giận ném điện thoại đi.



“Chết tiệt, rốt cuộc vì sao tôi lại đi xa vào lúc đó chứ? Lúc đó một mình cô nhất định cảm thấy rất bất lực đúng không? Tôi nói tôi thích cô, còn nói sẽ để cô sống những ngày tháng tốt đẹp, kết quả thì sao? Lúc cô cần tôi nhất thì mẹ nó tôi đang ở đâu chứ?”



Tống Dật Hiên liên tục tự trách mình.



Thấy anh ta như vậy, Thẩm Hạ Lan ngồi xổm xuống, cầm điện thoại lên đặt lại trong tay anh ta.



Cô gõ phím trên điện thoại: “Đừng trách mình, tất cả đều là tôi không tốt. Anh đến đây để làm việc sao?”



“Tôi là thằng khốn nạn mà, tôi đến để gặp cô. Tôi muốn thừa dịp Diệp Ân Tuấn thành người thưc vật cướp cô đi. Tôi không tin anh ta nữa, bây giờ anh ta đã thành thế này thì còn có thể đứng dậy đánh nhau với tôi sao?”



Tống Dật Hiên dường như không sợ Diệp Ân Tuấn nghe thấy, anh ta nói rất to.



Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy anh vẫn không có phản ứng, một chút thất vọng thoáng qua mắt.



Không nghe thấy sao, không bị kích thích sao?



Não Diệp Ân Tuấn thực sự đã ngủ rồi sao?



Tống Dật Hiên thấy hai mắt Thẩm Hạ Lan đang nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, anh ta không khỏi thở dài nói: “Đừng nhìn anh ta nữa, anh ta bây giờ đã là xác sống rồi, cô nói cái gì, làm cái gì thì anh ta cũng không thể nghe hay cảm nhận được đâu. Tôi đến đây để thăm



cô, cô phải cùng tôi đi ăn một bữa.”



“Nhưng tôi không yên tâm khi Ân Tuấn ở đây một mình.”



Thẩm Hạ Lan gõ phím.



“Có gì mà lo? Xác sống như anh ta còn có thể bay sao.”



Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Thẩm Hạ Lan có chút không vui.



“Anh ấy không phải xác sống, tôi cấm anh nói anh ấy như vậy.”



“Âyyo mẹ nó, Thẩm Hạ Lan, não cô có vấn đề hả? Diệp Ân Tuấn đã thế này, cô còn chăm sóc anh ta làm cái gì? Biểu dương lòng trung thành trong tình yêu của các người sao? Đừng có buồn cười như thế, cô nghĩ xem bây giờ cô bao nhiêu tuổi, cô định sống như vậy đến hết



đời hả? Nếu Diệp Ân Tuấn thực sự yêu cô thì anh ta nên thả cô đi, để cô đi tìm hạnh phúc thuộc về mình thay vì phí công chăm sóc anh ta ở đây!”



Giọng nói Tống Dật Hiên rất lớn, không sợ Diệp Ân Tuấn nghe thấy, giống như thật sự coi Diệp Ân Tuấn như người chết rồi.



“Cô xem cô đi, xinh đẹp như hoa vậy mà định thủ tiết bên cạnh anh ta cả đời hả? Lỡ như anh ta cả đời không tỉnh lại, cô định cả đời cũng sẽ canh giữ bên cạnh anh ta, một đời không yêu ai nữa?”



“Đúng!”



Thẩm Hạ Lan trả lời rất chắc chắn.



Đôi mắt sáng ngời và vô cùng kiên nghị khiến trái tim Tống Dật Hiên có chút đau nhói.



Một người phụ nữ tận tâm như vậy, tại sao cô lại để mình lỡ dở chứ?



“Được, được rồi, cô muốn làm gì thì làm, thấy tôi đường xá xa xôi tới đây cũng nên ăn với tôi một bữa chứ? Hơn nữa, một lát nữa cô tìm một hộ lý tạm thời đến chăm sóc cho Diệp Ân Tuấn, hết chuyện.”



Để che giấu nỗi buồn trong lòng, Tống Dật Hiên đành phải tiếp tục nói những lời ác ý.



Thẩm Hạ Lan biết Tống Dật Hiên trên miệng thì nói như vậy thôi, nhưng anh ta sẽ không thực sự ép buộc cô làm bất cứ điều gì.



Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, sử dụng phần mềm chuyển đổi nói với Diệp Ân Tuấn: “Em ra ngoài ăn cơm trước, một lát nữa sẽ quay lại với anh.”



Sau đó, cô hôn lên trán Diệp Ân Tuấn như thường lệ.



Khóe miệng Tống Dật Hiên có chút co giật.



Chết tiệt!



Sao đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị thế này?



Thực sự muốn nằm ở đây giống Diệp Ân Tuấn, cũng muốn được Thẩm Hạ Lan đối xử như vậy.



Đương nhiên, những lời này Tống Dật Hiên chỉ có thể nói trong lòng.



Thẩm Hạ Lan đưa Tống Dật Hiên đến quán ăn phía sau bệnh viện.



Tống Dật Hiên sững sờ.



“Cô đưa tôi đi ăn cái này sao?”



Thẩm Hạ Lan cười gõ phím nói: “Đồ ăn ở đây rất ngon, anh nếm thử đi. Tôi bảo đảm sau khi ăn xong anh còn muốn ăn nữa đấy.”



“Đừng lừa tôi, nơi này có thể ăn sao? Tôi nói này, một khoảng thời gian không gặp, cô đã biến thành như vậy, như vậy…”



Tống Dật Hiên không tìm được từ nào thích hợp để diễn tả. Một người như anh ta chưa từng ăn ở quán ăn như thế này bao giờ.



Anh ta thà ăn mì gói ở ngoài còn hơn ăn những quán ăn như vậy, có vẻ không hợp vệ sinh.



Mặc kệ anh ta đang nghĩ gì, Thẩm Hạ Lan kéo anh ta ngồi xuống.



Ông chủ gần đây mới quen biết Thẩm Hạ Lan nên tự nhiên nhiệt tình chào hỏi.



“Mợ Diệp, cô dẫn bạn đến ăn cơm sao? Vẫn như cũ hả?”



Thẩm Hạ Lan gật đầu.



“Vẫn như cũ là cái gì?”



Tống Dật Hiên cảm thấy rất tò mò.



Thẩm Hạ Lan cũng không nói, chỉ để cho anh ta yên lặng chờ đợi.



Đợi lúc đồ ăn được đem lên, Tống Dật Hiên rất chán ghét.



“Đây là thức ăn cho con người sao? Hừ…”



Anh ta còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan đã đút một muỗng chặn miệng anh ta lại.



Tống Dật Hiên vừa muốn nôn ra, nhưng hương vị đậm đà đã kích thích vị giác của anh ta, khiến anh ta theo bản năng nhai.



Hửm?



Thực sự rất ngon.



Tống Dật Hiên dường như đã khám phá ra thế giới mới, bắt đầu ăn ngấu nghiến.



Thẩm Hạ Lan nhìn Tống Dật Hiên vừa nãy nói đây không phải thức ăn cho người ăn mà bây giờ lại ăn như hổ đói, trong lòng không khỏi có chút sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng thoải mái hơn, sau đó liền bật cười.



Đối với cô bây giờ mà nói thì bạn bè sống tốt, vui vẻ chính là nguyện vọng lớn nhất của cô.



Cô không khỏi nghĩ đến Lam Dũng và Lam Tử Thất.



Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan gửi một tin nhắn Lam Dũng.



“Các người vẫn ổn chứ?”



Tống Dật Hiên thấy Thẩm Hạ Lan chưa ăn mà đang gửi tin nhắn, anh ta cầm lấy điện thoại của cô nhìn lướt qua, khi nhìn thấy ảnh đại diện là một người đàn ông, anh ta liền nhíu mày.



“Lúc tôi đi vắng, cô lại quyến rũ tên nhóc nào hả?”



Câu nói của Tống Dật Hiên khiến Thẩm Hạ Lan muốn đập cho anh ta một trận.



“Chú ý lời nói đi, tên nhóc gì, đây là em trai tôi.”



“Em trai? Má nó, mới đi làm vài ngày mà cô đột nhiên có thêm một đứa em trai? Vậy vài ngày nữa, có phải lại có thêm một người anh trai nữa không?”



Tống Dật Hiên ghen tị.



Có một Diệp Ân Tuấn đấu không lại thì thôi đi, bây giờ lại xuất hiện thêm một đứa em trai nữa, ông trời không để anh ta sống sao hả?



Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bộ dạng này của Tống Dật Hiên, mỉm cười chỉ vào Tống Dật Hiên, gõ chữ: “Anh không phải anh trai tôi sao?”



“Mẹ kiếp! Tôi không thiếu em gái.”



Tống Dật Hiên vốn dĩ ăn rất ngon, nhưng bây giờ đột nhiên ăn không thấy ngon miệng nữa.



“Thẩm Hạ Lan, tôi nói cho cô biết, kiếp này Tống Dật Hiên tôi muốn theo đuổi cô đến tận giường, cho nên cô đừng nói cái gì mà anh trai em gái với tôi, ở chỗ tôi không tồn tại, biết không?”



Tống Dật Hiên nói thẳng, Thẩm Hạ Lan biết chứ, nhưng thẳng thắng như vậy khiến cô thật sự có chút không chịu nổi.



Lúc này, may là Diệp Ân Tuấn vẫn đang hôn mê, nếu không cô không biết anh có đánh nhau với anh ta không nữa.



“Tình hình làm ăn thế nào rồi?”



Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chuyển đề tài.



Mặc dù rất không hài lòng với việc Thẩm Hạ Lan chuyển đề tài nhưng Tống Dật Hiên vẫn tự hào nói: “Cô cũng không xem tôi là ai, chỉ cần cho tôi một cơ hội, tôi có thể làm lại từ đầu. Tôi của bây giờ vẫn là cậu Tống của Hải Thành. Những ai đã từng gây rắc rối cho tôi, hãy



chờ mà xem.”



Tống Dật Hiên không phải người lương thiện, Thẩm Hạ Lan biết, bây giờ anh ta trở về, tự nhiên sẽ là một trận báo thù đẫm máu.



Cô vỗ vai Tống Dật Hiên, gõ phím điện thoại: “Bản thân anh phải cẩn thận một chút, đừng làm mọi chuyện quá ngoan tuyệt, nếu không sẽ gặp rắc rối.”



“Tôi biết rồi, nhưng mà tôi nói này, cô gõ kiểu này phiền phức thật, cổ họng của cô thật sự là không thể chữa khỏi sao?”



Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Thẩm Hạ Lan sửng sờ.



Cô đã hết hy vọng với cổ họng của mình rồi.



“Đừng phí công nữa, như vậy cũng rất tốt.”



“Chết tiệt, cô đợi đi, tôi chắc chắn có thể tìm được bác sĩ nổi tiếng để chữa trị cổ họng cho cô.”



Tống Dật Hiên âm thầm hạ quyết tâm.



Sau khi hai người ăn xong, Tống Dật Hiên muốn cùng Thẩm Hạ Lan đi dạo nhưng Thẩm Hạ Lan muốn về bệnh viện trông Diệp Ân Tuấn, nói gì cũng muốn về.



Tống Dật Hiên chán nản, nhưng không thể làm gì được.



Khi cả hai quay lại thì hộ lý không có ở đó, quần áo của Diệp Ân Tuấn đã bị cởi ra, chăn bông rơi xuống đất.



Sắc mặt Thẩm Hạ Lan đột nhiên trở nên khó coi.



Cô vẫn luôn không mời hộ lý, lần này dưới sự lôi kéo của Tống Dật Hiên, cô cũng tạm thời thuê một người hộ lý, không ngờ chỉ trong một tiếng đồng hồ, Diệp Ân Tuấn lại trở nên thảm hại như vậy.



Thẩm Hạ Lan tức giận đi đến chỗ Diệp Ân Tuấn, kéo quần anh lên, nhìn ống dẫn nước tiểu của Diệp Ân Tuấn, nước tiểu đã đầy nhưng không có người thu dọn.



Khi Tống Dật Hiên thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan không tốt, anh ta biết cô đang tức giận.



“Làm sao vậy? Cô y tá này không đáng tin cậy đúng không? Tôi đi xem xem cô ta đi đâu rồi, thật sự nên cho cô ta một bài học!”



Nói xong Tống Dật Hiên đi ra ngoài.



Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn cho Đại Quân.



“Tôi muốn báo cảnh sát, có người ngược đãi bệnh nhân!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom