• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-607

Chương 607






CHƯƠNG 607: ĐÚNG LÀ NGU XUẨN HẾT MỨC


“Bà cụ Diệp, bà không thể vu oan người khác như thế! Cô chủ! Cô chủ!”


Tử vội hét lên.


“Cậu mau bịt miệng cô ta lại, rồi dẫn đi cho tôi!”


Bà cụ Diệp nhanh chóng ra lệnh.


Người đứng cạnh Tử vội bịt miệng cô lại, rồi dẫn cô đi.


Bà cụ Diệp lạnh lùng nói: “Tôi không thể? Vậy tôi sẽ dùng hành động để nói cho cô biết, tôi có thể! Cô tưởng tôi sẽ ngốc đến mức giữ cô ở lại để mật báo cho Ân Tuấn à? Tôi vẫn chưa chết đâu, nên căn nhà này chưa tới lượt cô và Thẩm Hạ Lan kia định đoạt.”


Tử tức giận hét lên, nhưng tiếc rằng cô đã bị bịt miệng, hoàn toàn không nói ra được, hơn nữa Thẩm Hạ Lan vẫn đang nằm ngủ.


Thẩm Hạ Lan thật sự quá mệt rồi.


Vết thương trên cánh tay và lưng đã hút cạn sức lực của cô, giờ cô vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng cô thật sự rất muốn ngủ một giấc thật ngon.


Sự xuất hiện của Tử tạm thời tạo cảm giác an toàn cho cô, dù gì Tử cũng biết chút võ, nhưng cô không ngờ, Tử lại bị đánh lén ngay trước mặt bà cụ Diệp, càng không ngờ bà ta sẽ ra tay với cô ta.


Bà cụ Diệp nói với người bên cạnh: “Cậu đuổi hết mấy người đã nghe lời Thẩm Hạ Lan, phản bội tôi lúc nãy cho tôi, cả đời này không được cho họ bước chân vào Hải Thành nữa.”


“Vâng!”


Bà cụ Diệp có thể đi tới ngày hôm nay, một người phụ nữ một mình phấn đấu trong Hải Thành nhiều năm như vậy, còn quản lý nhà họ Diệp tốt đến thế, không thể không nói bà ta rất có bản lĩnh.


Mọi thứ đều thay đổi trong lúc Thẩm Hạ Lan đang say giấc.


“Mẹ! Con về rồi! Lão Diệp! Con về rồi!”


Đúng lúc này, giọng nói của Thẩm Minh Triết từ bên ngoài vọng vào.


Giọng nói cậu bé vừa lanh lảnh, sốt sắng, lại vừa vui mừng.


Bà cụ Diệp khẽ nhíu mày, nói với người bên cạnh: “Cậu dẫn cậu chủ nhỏ Minh Triết tới phòng tôi ngay, đừng để thằng bé phát ra tiếng động, cứ nói mẹ nó bị thương, đang nghỉ ngơi, nên không được ồn ào.”


“Vâng!”


Thuộc hạ nhanh chóng đi ra ngoài.


Thẩm Minh Triết vừa bước vào phòng khách, đã bị thuộc hạ ngăn lại.


“Cậu chủ nhỏ Minh Triết.”


“Chú tránh ra, tôi muốn gặp mẹ tôi!”


Giờ Thẩm Minh Triết đang muốn biết Thẩm Hạ Lan có khỏe không?


Nhưng tên thuộc hạ lại cung kính nói: “Cậu chủ nhỏ Minh Triết, bà cụ muốn gặp cậu, lúc ở Thành phố ngầm, mợ cả đã bị thương, nên giờ đang nghỉ ngơi, không được phép ồn ào.”


“Bị thương? Chú nói mẹ tôi bị thương? Là ai gây ra? Lão Diệp đâu? Sao ba tôi lại để mẹ tôi bị thương? Không được, tôi phải đi xem thử.”


Nói xong, Thẩm Minh Triết định đi lên lầu.


“Cậu chủ nhỏ Minh Triết, cậu thật sự không được làm thế, bà cụ đã căn dặn, không ai được làm phiền mợ cả nghỉ ngơi, bà ấy là bà nội cậu, chẳng phải cậu nên đi chào hỏi bà ấy trước à?”


Câu nói của tên thuộc hạ đã làm Thẩm Minh Triết ngừng bước.


“Cũng đúng, được rồi, tôi sẽ đi thăm bà nội trước, rồi tới thăm mẹ tôi sau, mấy người phải chăm sóc tốt cho mẹ tôi đấy.”


“Vâng, cậu chủ nhỏ Minh Triết.”


Thẩm Minh Triết hơi không tình nguyện đi tới phòng bà cụ Diệp.


“Bà nội, nghe nói bà tìm cháu?”


“Minh Triết về rồi à? Nào, để bà nội xem thử cháu có gầy đi không nào?”


Bà cụ Diệp hiền từ vẫy tay với Thẩm Minh Triết.


Thẩm Minh Triết đi tới trước mặt bà cụ Diệp, vẻ mặt khá ngoan ngoãn.


Bà cụ Diệp rất hài lòng với Thẩm Minh Triết, giờ Diệp Tranh biến thành như thế, không biết sau này sẽ thế nào, nên cậu bé là con trai duy nhất của nhà họ Diệp.


“Minh Triết, sau này cháu không được tự ý chạy ra ngoài, cháu là cậu chủ nhà họ Diệp, tương lai nhà họ Diệp sẽ giao hết cho cháu, cháu xem cháu tùy hứng như thế, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì bà nội và nhà họ Diệp phải làm thế nào?”


Bị bà cụ Diệp răn dạy trách mắng, Thẩm Minh Triết hơi xấu hổ nói: “Chẳng phải cháu đang lo lắng cho mẹ ư?”


“Mẹ cháu đã có ba cháu rồi, sau này cháu bớt lo lắng chuyện này đi, cứ yên ổn học tập bản lĩnh, thì tương lai mới có thể kế thừa nhà họ Diệp được, đây là trách nhiệm của cháu, cháu biết không?”


“Dạ!”


Thẩm Minh Triết gật đầu, nhưng lại bất mãn nói: “Lão Diệp luôn làm mẹ bị thương, nên cháu phải bảo vệ mẹ.”


Đáy mắt bà cụ Diệp thoáng qua tia đố kỵ.


Dựa vào cái gì Diệp Ân Tuấn bảo vệ Thẩm Hạ Lan rồi, mà giờ ngay cả cháu trai của bà cũng muốn bảo vệ cô ta? Cô ta thật đáng ghét!


Nhưng bà cụ Diệp nhanh chóng đè nén cảm xúc này xuống.


Bà ta xoa đầu Thẩm Minh Triết rồi nói: “Cháu muốn bảo vệ mẹ là tốt, chẳng lẽ cháu không muốn bảo vệ bà nội?”


“Tất nhiên là có ạ, cháu cũng sẽ bảo vệ bà nội.”


Thẩm Minh Triết chẳng biết gì cả, cậu bé vẫn là một đứa trẻ ngây thơ.


Bà cụ Diệp rất hài lòng về điều này.


Nói thế nào bà cũng không thể để cho Thẩm Minh Triết ở bên Thẩm Hạ Lan, bằng không, cháu bà không thích bà nữa thì bà phải làm sao?


So với Diệp Ân Tuấn rất khó kiểm soát, thì bà thật sự rất hài lòng với đứa cháu Thẩm Minh Triết này.


Bà cụ Diệp cười khá hiền từ nói: “Minh Triết, giờ bà có một chuyện cần cháu giúp đỡ, cháu có đồng ý không?”


“Chuyện gì ạ?”


“Cánh tay mẹ cháu bị thương rồi, giờ ba cháu vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm trong công ty, nên tạm thời chưa thể rời đi được, nhưng hình như cơ thể mẹ cháu xuất hiện chút vấn đề, cần một loại thuốc dẫn, cháu có thể giúp mẹ cháu tìm kiếm loại thuốc này không?”


“Mẹ cháu bị gì ạ?”


Thẩm Minh Triết nhất thời lo lắng.


“Cháu phải đi gặp mẹ cháu.”


Nói xong, cậu bé định chạy ra ngoài, nhưng bị bà cụ Diệp giữ lại.


“Minh Triết, giờ mẹ cháu đang nghỉ ngơi, nên không được làm phiền, cháu nghe lời bà đi, nếu cháu là một đứa trẻ hiếu thảo, thì hãy đồng ý với bà nội, giúp mẹ cháu tìm kiếm loại thuốc dẫn này. Tranh Tranh không làm được chuyện này, Nghê Nghê cũng không được, còn ba cháu thì đang có việc cực kỳ gấp, không thể rời đi được. Cháu là đứa trẻ có bản lĩnh nhất, cũng là người thương mẹ cháu nhất nhà đúng không? Nên bà nội mới giao nhiệm vụ gian khổ cho cháu.”


Thẩm Minh Triết nghe bà cụ Diệp nói thế thì không khỏi nhíu mày.


“Rốt cuộc mẹ cháu cần thuốc dẫn gì? Trong nhà không có ạ? Chúng ta có thể bỏ tiền ra mua mà.”


“Đứa bé ngốc, nếu có thể dùng tiền mua, thì bà nội đâu cần gấp gáp như thế, cháu cũng biết, bà nội cũng rất thương mẹ cháu như cháu mà đúng không? Lát nữa bà sẽ bảo thuộc hạ nói tên loại thuốc dẫn này cho cháu, bọn họ sẽ đi cùng cháu, đến lúc đó cháu tìm được rồi thì gọi cho bà nội, bà nội sẽ cử người đi đón cháu được không?”


Nghe bà cụ Diệp nói thế, Thẩm Minh Triết mới gật đầu không hề do dự, cậu bé chưa từng từ chối chuyện làm việc cho Thẩm Hạ Lan.


Đáy mắt bà cụ Diệp thoáng qua tia sáng thành công.


Bà ta cười nói: “Vậy giờ Minh Triết xuất phát được chưa?”


“Đi liền bây giờ ạ? Cháu muốn đi thăm mẹ.”


Người Thẩm Minh Triết lo lắng nhất là Thẩm Hạ Lan, giờ cậu bé về nhà rồi, vẫn chưa nhìn thấy mẹ.


Nhưng bà cụ Diệp lại nói: “Cháu đừng thăm, thời gian cấp bách, cháu càng sớm mang thuốc dẫn về, thì mẹ cháu càng nhanh khỏe, ở nhà có bà và ba cháu rồi, cháu còn lo lắng chuyện gì nữa?”


“Nhưng…”


“Đừng nhưng nhị gì cả, bệnh tình của mẹ cháu đang cấp bách, bà nội đã chuẩn bị trực thăng rồi, giờ cháu đi được chưa? Đợi cháu chữa khỏi cho mẹ cháu rồi, đến lúc đó chẳng phải cháu sẽ có thời gian ở bên mẹ à? Mẹ là của cháu, không ai có thể cướp đi được.”


Sự thúc giục của bà cụ Diệp đã làm Thẩm Minh Triết hơi khó chịu, nhưng bà là bà nội cậu bé, bình thường cũng thật sự đối tốt với mẹ.


Thẩm Minh Triết cắn môi nói: “Vậy cháu đứng trước cửa nhìn mẹ một tý, được không ạ?”


Bà cụ Diệp khẽ nhíu mày, trong lòng rất bất mãn với sự quyến luyến và ỷ lại mà Thẩm Minh Triết dành cho Thẩm Hạ Lan, nhưng vẫn cười nói: “Được, bà nội dẫn cháu đi gặp mẹ, nhưng chỉ một lát thôi đấy, cháu đừng phát ra tiếng, giờ mẹ cháu thật sự rất cần nghỉ ngơi.”


“Vâng, cảm ơn bà nội.”


Thẩm Minh Triết không biết gì, nên cứ thế bị bà cụ Diệp dẫn tới cửa phòng Thẩm Hạ Lan.


Cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra.


Thẩm Minh Triết liếc nhìn Thẩm Hạ Lan thông qua khe cửa.


Cậu bé thấy Thẩm Hạ Lan đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ mỏi mệt, thì trong lòng không khỏi lo lắng.


“Bà nội, liệu bệnh tình của mẹ có đợi tới khi cháu mang về không ạ?”


“Tất nhiên rồi, nhưng cháu phải nhanh chóng đi tìm.”


“Vậy cháu sẽ đi ngay.”


Thẩm Minh Triết mới trở về, thật ra cậu bé đã hơi mệt, nhưng vì mẹ cậu bé sẵn sàng rời đi ngay.


Bà cụ Diệp nhìn người đứng cạnh Thẩm Minh Triết, lạnh lùng nói: “Các cậu nhớ chăm sóc tốt cho cậu chủ nhỏ Minh Triết, nếu thằng bé có mệnh hệ gì, tôi sẽ hỏi tội các cậu.”


“Vâng.”


Thẩm Minh Triết lên xe, nói với bà cụ Diệp: “Bà nội, giờ mẹ cháu không được khỏe, nên lúc cháu không có ở đây, bà hãy quan tâm mẹ cháu nhiều hơn, lão Diệp quá bận rộn, nên có mấy chuyện rõ ràng mẹ khó chịu, nhưng lại không nói với ba.”


“Được, bà nội biết rồi, cháu mau đi đi.”


Sự thúc giục của bà cụ Diệp đã làm Thẩm Minh Triết hơi quyến luyến.


Cậu bé nhìn cửa sổ phòng Thẩm Hạ Lan, rồi mới leo lên xe.


Thấy Thẩm Minh Triết đã được đưa đi, sắc mặt bà cụ Diệp mới trở nên u ám.


“Cậu nói với bọn họ, nghĩ mọi cách giữ Minh Triết ở lại đó, thằng bé là chủ nhân tương lai của nhà họ Diệp, nên cháu tôi phải cách xa người phụ nữ Thẩm Hạ Lan kia một chút, một phế vật vô tích sự thì đừng dạy cháu tôi trở thành người vô dụng.”


“Vâng.”


Thuộc hạ nhanh chóng đi làm việc.


Bà cụ Diệp quay đầu, nói với người khác: “Tống Đình sắp về chưa?”


“Sắp rồi ạ.”


“Dương Tân đâu? Chẳng phải cậu ta đã hết bệnh rồi à? Bảo cậu ta tới đây gặp tôi.”


“Vâng.”


Bà cụ Diệp căn dặn xong mới đi vào phòng Thẩm Hạ Lan.


Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ.


Thấy cô ngủ ngon như thế, bà cụ Diệp bỗng cảm thấy rất chướng mắt.


Đều tại người phụ nữ này!


Đúng là không biết tự lượng sức mình, còn muốn đấu với bà?


Cô ta thật sự cho rằng chỉ dựa vào mấy câu nói của cô ta, thì có thể cướp được nhà họ Diệp mà bà đã quản lý hai ba chục năm nay à?


Đúng là ngu xuẩn hết mức!


“Cậu sai người mang một chậu nước lạnh tới đây, dội cô ta dậy cho tôi.”


Câu nói của bà cụ Diệp nhất thời làm thuộc hạ do dự.


“Bà cụ, dù gì cô ấy cũng là mợ cả, đến lúc đó tổng giám đốc Diệp trách tội, chúng tôi…”


“Cậu sợ cái gì? Diệp Ân Tuấn là con trai tôi, Thẩm Hạ Lan bất kính với tôi, nên tôi dạy dỗ cô ta có gì sai? Huống hồ các người không nói, thì làm sao thằng bé biết? Cho dù cô ta tố cáo, thì cũng còn tôi đây, đi tắt camera cho tôi.”


“Vâng.”


Thuộc hạ nhanh chóng đi làm việc.


Nhiều năm qua nhà họ Diệp đều do bà cụ Diệp làm chủ, Diệp Ân Tuấn chỉ lo liệu chuyện làm ăn bên ngoài, nên thuộc hạ đã quen với sai bảo của bà cụ Diệp, có lẽ đáy lòng họ cho rằng, bà ta là chủ căn nhà này.


Rất nhanh, thuộc hạ đã bưng nước lạnh tới.


“Cậu dội cô ta cho tôi.”


Bà cụ Diệp ra lệnh, một chậu nước lạnh bỗng bị hắt lên người Thẩm Hạ Lan.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom