• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-472

Chương 472: Anh còn thật sự biết lừa cô đó chứ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Alo!”



Thẩm Hạ Lan tận khả năng khiến giọng của mình trở nên bình ổn, nhưng cô rốt cuộc tu luyện không đủ.



Diệp Ân Tuấn lập tức phát giác ra sự không ổn của cô.



“Em đã khóc sao?”



Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại, dường như rất căng tháng, thậm chí vội vàng đứng dậy, do vậy mà động đến kim truyền máu trên tay, mũi tiêm đột nhiên lệch đi “Cậu Diệp..”



Authur thấy vậy có hơi lo lãng, vội vàng an ủi Diệp Ấn Tuấn ngôi xuống, sau đó cảm lại mũi tiêm cho.



anh Thẩm Hạ Lan thấy anh như thế, không khỏi có hơi buôn, ho một tiếng: “Không có khóc, chỉ là bị cảm, cổ họng không quá thoải mái”



€ô nhìn vào màn hình, nói dối một cách nghiêm túc.



Diệp Ân Tuấn lại thật sự có hơi khẩn trương rồi “Bị cảm rồi sao? Đã uống thuốc chưa? Có đi khám bác sĩ chưa? Hoặc gọi Bạch Tử Đồng đến nhà khám cho em? Sao lại bị cảm rồi? Mẹ có đó không?



Bảo mẹ nấu ít canh gừng cho em. Cơ thể của em lần trước sau khi sảy thai thì tương đổi yếu, uống ít canh gừng đẩy đi hơi lạnh. Anh không ở bên cạnh em, cũng không thể vì em làm chút gì, em phải chăm sóc tốt bản thân. Anh hai hôm nữa sẽ trở về rồi”



“Anh không cần vội, cũng không cân lo lăng cho em, em không có sao, cảm vặt thôi đâu phải là chuyện gì lớn, xem anh căng thẳng kìa, ai không biết, còn tưởng em đã mắc bệnh nặng gì đó”



Lời của Thấm Hạ Lan khiến lông mày của Diệp Ân Tuấn càng nhíu chặt.



“Nói linh tinh cái gì đó. Em sẽ khỏe mạnh, sẽ sống lâu trăm tuổi, sẽ cùng anh năm tay nhau đi hết một đời”



Diệp Ân Tuấn tuy nói như thể, nhưng lông mày nhíu chặt gân như có thể kẹp chết con ruồi rôi. Anh lo làng như vậy, khẩn trương như vậy, hận không thể mọc ra đôi cánh bay đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan Nhìn thấy dáng vé này của anh, mặt của Thẩm Hạ Lan lần nữa đỏ lên “Anh bớt quan tâm em đi, em ở nhà cái gì cũng tốt. Ngược lại là anh, ở bên ngoài, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt biết chưa? Có thể ăn thì ăn nhiều một chút, có gì không thoải mái thì mau nói với em Đừng vì để vội vàng trở về mà làm ảnh hưởng xấu đến cơ thể. Đến lúc đó em sẽ không đồng ý đâu”



Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như thế, Diệp Ân Tuấn bồng bật cười, nụ cười rất thỏa mãn.



“Anh khá tốt, em yên tâm đi, có thể ăn có thể ngú, hơn nữa anh nói thế nào cũng là cậu cả của nhà họ Diệp, sao sẽ ủy khuất chính mình được? Anh nói cho em biết, anh bây giờ ở trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao, không biết tự tại cỡ nào đâu”



Thẩm Hạ Lan nhìn một màn trước mắt, vội vàng dùng tay bịt miệng lại Phòng tổng thông của khách sạn năm sao?



Anh còn thật sự biết lừa cô đó!



Có điều cô không thể khóc, cũng không thế khiến Diệp Ân Tuấn phát hiện sự khác thường của mình, chỉ có thể kìm nén.



“Hạ Lan? Em sao không nói chuyện?”



Diệp Ân Tuấn bây giờ không dám facetime với Thấm Hạ Lan, nghe thấy bên phía cô không có âm thanh gì, không khỏi hỏi một câu.



Thấm Hạ Lan vội vàng dừng sự bì thương và buôn bã lại, thấp giọng nói: “Em đang nghĩ đến phòng tổng thống của khách sạn năm sao mà anh nói sẽ như thể nào”



“Đâu phải chưa từng thấy, còn nghĩ cái gì”



“Phòng tống thống của nước ngoài em thật sự chưa từng thấy, lần trước đi Mỹ cũng chưa có xem, về sau anh dan em ra ngoài du lịch thì phải dân em tới ở đó”



Thấm Hạ Lan nói nhăng cuội.



Trên mặt Diệp Ân Tuấn bỗng xuất hiện nụ cười. Anh mỉm cười thật sự rất đẹp, là kiểu khiến người ta nhìn một cái là khuynh tâm Đều nói phụ nữ một nụ cười khuynh thành, anh có thể tính là nhan sắc mê hoặc người.



Thẩm Hạ Lan có hơi say mê nhìn Diệp Ân Tuấn trên màn hình, nhất thời nói: “Em đột nhiên nhớ tới, anh mỉm cười thật sự rất đẹp. Em ở đây ngây ngốc như thế, anh có phải là đang cười trộm em không?”




472.jpg




Diệp Ân Tuấn cảm thấy có hơi tốn thương rồi Thấm Hạ Lan thật sự rất muốn nói, cô nhớ!



Sao không nhớ cho được?



Thật sự hận không thể bây giờ bay qua đó, bay đến bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh.



Nhưng cô không thể.



Thẩm Hạ Lan ho một tiếng, mượn giọng khàn khàn của mình đế che đậy.



“Nhớ, nhưng sợ anh quá mệt rồi”



“Không sao, chỉ cân có thể sớm gặp được em, anh ngủ ít hơn một chút cũng không sao. Được rồi, anh không nói với em nữa, em mau chóng đi uống thuốc, đợi anh trở về em còn chưa khỏi, xem anh thu thập em thể nào”



“Được!”



Thẩm Hạ Lan nói rồi vội vàng cúp máy.



Cô thật sự không nhịn được rồi.



Diệp Ân Tuấn sau khi cúp máy ngược lại mặt mày tươi sáng Anh nói với Authur ở bên cạnh: “Còn thời gian hai ngày, thân thể của tôi có thể hoàn toàn khôi phục.



rồi chứ?”



“Vậy còn phải xem tình hình phát tác của anh nữa, nếu như ngày mai có thể giảm bớt một hai lần, ngày kia chác ok rồi, có điều cậu Diệp, cậu van là nghe lời của cậu tô, quan sát thêm hai ngày. Vừa rồi vợ của anh không phải cũng nói rồi sao? Không vội kêu anh trở về.”



“Cô ấy đều là nói ngược tiếng lòng, sao có thể không khẩn trương muốn gặp tôi chú? Người phụ nữ này, cứ thích miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo.



5-6 ngày này không gặp tôi, cũng không biết sốt ruột thành bộ dạng gì rồi, chỉ là sợ tôi lo lắng mà thôi. Cô vợ này cúa tôi, bám người nhất, lại cứ là úy khuất bản thân”



Nghe thấy Diệp Ân Tuấn đánh giá mình như vậy, mắt của Thẩm Hạ Lan lại ươn ướt rôi.



Tô Nam vội tắt màn hình Bạch Tử Đồng khẽ khàng vo vô vai của Thẩm Hạ Lan, nói: “Mọi chuyện đều sẽ tốt lên thôi, yên tâm đi, bên đó có người của Tô Nam lo liệu, cậu Diệp sẽ không có chuyện gì, ngược lại là cô, cảm xúc đừng quá kích động, cô từng đồng ý với tôi, sẽ cố găng”



“Ừm!”



Thẩm Hạ Lan gật đầu, tuy trong lòng vẫn khó chịu, nhưng tóm lại biết Diệp Ấn Tuấn ở bên ngoài làm cái gì rồi. Cục tức trong lòng cũng để xuống Anh bây giờ khó khăn như thế, cô còn có lý do gì tạo thêm gánh nặng cho anh chứ?



Khi Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng họp, mắt đã sưng đỏ.



Tống Đình thấy cô như thể, không khỏi có hơi lo lãng.



“Mợ chủ, làm sao thế? Bệnh tình có biến hóa sao?”



Sự lo làng của Tống Đình khiến Thẩm Hạ Lan lắc đầu “Không có gì, tôi trở về phòng bệnh trước”



Diệp Ân Tuấn dưới sự dìu dăt của Bạch Tử Đồng về đến phòng bệnh.



Lam Tứ Thất thấy cô đã khóc, lông mày lập tức nhíu lại “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lẽ nào thân thể thật sự xảy ra vấn đề gì rôi?”



Thấm Hạ Lan biết, nếu như không nói cho Lam Tử Thất chút gì đó, cô ấy sẽ không yên tâm.



“Ừm, có chút vấn đề”



Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói, sau đó để Bạch Tử Đồng rời khỏi trước.



Chuyện bên này vân là tự cô giải quyết được rồi Lam Tứ Thất vừa nghe, bỗng chốc trở nên khẩn trương “Sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì?”



“Bác sĩ nói tớ khả năng sẽ bị cät bỏ tử cung, nếu dân tới xuất huyết nhiều”



Thẩm Hạ Lan u buồn nói Lam Tử Thất khẽ thở phào, chuyện này cô biết, vốn dĩ không định nói với Hạ Thẩm Lan, ai biết Bạch Tử Đồng vậy mà nói rồi.



€ô không khỏi có hơi trách cứ nói: “Bác sĩ Bạch cũng thật là, chuyện này nói với cậu làm gì chứ? Không.



phải là nói bây giờ khống chế được rồi sao? Chỉ cân chúng ta sống tốt, sẽ không xảy ra những chuyện đó”



“Cậu biết sao?”



Hạ Thẩm Lan cố tình nhìn sang Lam Tử Thất, giống như cô rất không biết nặng nhẹ.



Lam Tử Thất có hơi ngại ngùng: “Tớ đây không phải là sợ cậu lo lăng khẩn trương sao? Với cả, trình độ của bác sĩ Bạch cao như vậy, cô ấy sẽ chữa khỏi cho cậu, cậu đừng lo lăng”



“Cậu cũng không nói cho tớ, nếu không phải là tớ hôm nay cảm thấy quá không ổn đi tìm bác sĩ Bạch, cậu định giấu tớ bao lâu?”




472-1.jpg




Lam Tử Thất thấy là vì chuyện này Hạ Thẩm Lan mới khóc, lúc này mới yên tâm Hai người lại nói chuyện một lát, Hạ Thẩm Lan thấp giọng nói: “Tớ nghỉ ngơi một lát, nửa tiếng sau cậu gọi tớ dậy”



“Làm gì? Ngủ còn phải đặt giờ sao? Cậu bây giờ cũng không có chuyện gì, việc gì phải nửa tiếng sau thì gọi cậu dậy?”



“Tớ có việc phải làm, có điêu bây giờ có hơi buồn ngủ, cậu rốt cuộc có giúp hay không? Không giúp tớ tìm y tá”



Nói rồi, Hạ Thấm Lan hình như thật sự muốn đi tìm y tá, lại bị Lam Tử Thất cản lại.



“Được được được, cậu là bà cô tổ của tớ được rồi chứ? Tớ đồng ý với cậu còn không được sao? Cậu mau đi ngủ đi. Xem bộ dạng đã khóc đó của cậu kìa, xấu chết đi được”



“Ai kêu cậu nhìn chứ”



Hạ Thẩm Lan lẩm bẩm một câu, sau đó lên giường năm nghỉ.



Tống Đình vản là có hơi lo lắng, vội vàng hỏi han tình trạng của Hạ Thẩm Lan, Lam Tử Thất nói chuyện vừa rồi cho Tống Đình Tống Đình lúc này mới thở phào.



“Này, vân là không liên lạc được với Sếp Diệp nhà các anh sao?”



Lam Tử Thất bây giờ có thành kiến rất lớn với Diệp Ân Tuấn.



Tống Đình thấp giọng nói: “Anh nghĩ Sếp Diệp chắc có cân nhắc của mình, chúng ta cố gắng chăm sóc tốt cho mợ chủ là được rồi”



“Anh nói chuyện thay cho anh ta chứ gì, Diệp Án Tuấn này, đợi anh ta trở về, xem em thu thập anh ta như nào”



Thấy bạn gái của mình nóng nảy như thế, Tống Đình cũng không nói gì, lùi xuống tiếp tục đi bảo vệ Hạ Thấm Lan Nửa tiếng sau, Lam Tứ Thất nhìn Hạ Thẩm Lan đang say giấc, do dự có nên gọi cô dậy không Vào lúc này, điện thoại của Hạ Thẩm Lan đổ chuông.



Hạ Thẩm Lan giật mình mở mặt ra, nhìn thời gian, vừa đúng nửa tiếng.



Lam Tử Thất thở dài nói: “Cậu ngủ sao lại giật mình tỉnh lại như thế chứ? Còn bảo tớ gọi cậu dậy, còn tự mình đặt chuông báo thức rồi?”



Hạ Thẩm Lan có hơi mê mang, lúc này mới phát hiện là điện thoại đổ chuông, chỉ có điều chuông của chiếc điện thoại này không phải là của cô, Là của Thẩm Minh Triết.



Lễ nào là Tống Dật Hiên gọi tới sao?



Vừa nghĩ đến bên kia Tổng Dật Hiên còn đang đợi sự đáp trả của Thẩm Minh Triết, lông mày của Hạ Thẩm Lan nhíu lại.



Bây giờ Lam Tử Thất ở bên cạnh cô, cô rốt cuộc.



phái nói chuyện này như nào với Tống Dật Hiên mới tốt đây? Một khi đã nói rồi, Lam Tử Thất há không phải là cái gì cũng biết rồi sao?



Không phải là sợ Lam Tử Thất tiết lộ cho ai, chỉ là chuyện này thật sự không nhỏ, trong tình cảnh chưa tìm được hung thủ đẳng sau, Hạ Thẩm Lan cảm thấy cảng ít người biết càng tốt, huống chỉ cô thật sự không hy vọng kéo Lam Tử Thất vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom