• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-371

Chương 371: Làm sao có thể so với hồ Ly tinh nghìn năm




“Mẹ, mẹ tỉnh rồi? Con đi tìm bác sĩ”



Thẩm Hạ Lan hết sức kích động.



Diệp Ân Tuấn nói: ‘Em ở lại đi, anh đi gọi bác sĩ”



Nói xong, anh quay người đi rá ngoài.



Khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, Tiêu Ái đã biết mình vẫn chưa chết. Lần nữa nhìn thấy con gái mình, bà cảm thấy-dường nhự đã qua mấy đời, “Hạ Lan…”



“Mẹ”



Thẩm Hạ Lan cầm lấy tay bà, ánh mắt tràn đây kích động và đau khổ.



“Sao mẹ lại ngốc thế? Sao mẹ có thể làm ra chuyện như vậy? Dư Khinh Hồng chết không đáng tiếc, thế nhưng mẹ là vì cái gì?”



“Thật xin lỗi, mẹ có lỗi với con. Dư Khinh Hồng là con gái mẹ, là mẹ mang nó đến thế giới này, là mẹ khiến nó biến thành dáng vẻ như bây giờ, thậm chí nó còn muốn tiếp tục hại con. Mẹ không thể nhìn nó ra tay với con nên mẹ chỉ có thể mang theo nó đi, xuống dưới nhận lỗi với ba con, như vậy con sẽ không gặp phiền phức nữa”



Tiêu Ái hết sức yếu ớt nói, nhưng nước mắt lại chảy ra.



Bà là một người phụ nữ kiên cường, nhưng mà bây giờ vì Thẩm Hạ Lan lại khổ sở như vậy.



Thẩm Hạ Lan nghẹn ngào nói: “Mẹ cho rằng mang Dư Khinh Hồng đi rồi thì trên thế giới này sẽ không có ai hại con nữa’sao?-Trên thế giới này rất nhiều nguy hiểm, khó khăn; mẹ cũng có thể mang chúng đi giúp con sao? Mẹ, đôi khi mẹ đừng cực đoan như thế hay không? Con không sợ gì cả, con chỉ sợ người con quan tâm xảy ra chuyện gì, con chỉ sợ người thân bên cạnh con càng ngày càng ít,còñ sẽ càng ngày càng cô đơn. Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, thời gian chúng ta bên nhau vốn không nhiều, bây giờ mẹ còn muốn sớm kết thúc duyên phận giữa chúng ta, mẹ thật thích con hay là chán ghét mà vứt bỏ con?”



Khi Thẩm Hạ Lan nói những lời này, nước mắt Tiêu Ái rơi lã chã.



“Không phải, sao mẹ có thể chán ghét mà vứt bỏ con chứ?”



“Vậy thì mẹ hãy sống cho thật tốt, nhìn xem con gái mẹ chuyển bại thành thắng như thế nào, nhìn xem con gái mẹ ở trên thế gian này sống thật tốt, xây dựng đế chế của riêng mình. Con không sợ bất kỳ ai, cũng không hãi bất kỳ ai, con đường của con con tự đi, không cần bất kỳ ai vì con làm cái gì. Mẹ hiểu không?”



Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay Tiêu Ái, sợ mình vừa buông tay, Tiêu Ái liền đi thật.



Cảm giác này thật không tốt lắm, cô không muốn trải qua một lần nữa.



Tiêu Ái đã chết một lần, đương nhiên sẽ không có dũng khí chết nữa,/bây,giờ bà nhìn thấy sự kiên cường của Thẩm Hạ Lan, đường như thấy được Hoắc Chấn Phong vài chục năm trước.



“Con thật không hổ là con của ba con, không bao giờ chju khuất phục?



“Con cũng là con gái mẹ mà”



Lời này của Thẩm Hạ Lan lại khiến Tiêu Ái lần nữa nước mắt lưng tròng.



“Con vừa gọi mẹ là gì, có thể gọi lại hay không?”



“Con gọi mẹ, mẹ!”



Thẩm Hạ Lan đã từng tưởng rất khó mở miệng.



xưng hô, bây giờ cứ như vậy tự nhiên mà gọi ra.



“Chà!”



Lúc này Tiêu Ái buồn vui đan xen, cảm xúc đặc biệt kích động, hơi thở nhanh chóng trở nên gấp gáp, dọa cho Thẩm Hạ Lan trắng bệch cả mặt.



“Mẹ, mẹ đừng kích động, hít sâu, đúng, hít sâu!”



Cô bảo Tiêu Ái bắt đầu thả lỏng tâm trạng của mình.



Đúng lúc này, bác sĩ chạy tới, bọn họ nhanh chóng bắt đầu kiểm tra toàn thân cho Tiêu Ái.



Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn kéo vào trong ngực.



Có Diệp Ân Tuấn ở đây, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất yên tâm.



Một lát sau, bác sĩ nói với bọn họ: “Không sao đâu, kiểm tra thấy tất-cả triệu chứng bệnh đã khôi phục bình thường, nhưng áp huyết hơi thấp, có thể ăn chút thức-ăn lỏng, nhưng không,nên quá nhiều, từ từ tăng lên là được.”



“Cám ơn bác sĩ”



Thẩm Hạ Lan vội nói cảm ơn.



Diệp Ân Tuấn tiễn bọn họ ra ngoài, đồng thời bảo người giúp việc trong nhà bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.



Tiêu Ái thấy Thẩm Hạ Lan bận tối mắt vì mình, không khỏi thấp giọng nói: “Không vội, cứ ngồi cùng mẹ một lát đã, mẹ nhìn thấy con thì sẽ cảm thấy khỏe.”



“Con cũng không phải thuốc tiên, mẹ nhìn con sao có thể khỏe được? Con đồng ý với mẹ, con sẽ ở đây với mẹ, con không đi nữa, nhưng mẹ cũng phải nghe lời bác sĩ dặn dò được không?”



Thẩm Hạ Lan dỗ Tiêu Ái giống như dỗ trẻ con.



Tiêu Ái khẽ gật đầu, mặt mày hết sức vui vẻ.



Thấy cô và Tiêu Ái như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không tiện quấy rây, lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh. Ở chỗ ngoặt cầu thang, anh gặp được Hoắc Chấn Đình nghe tin chạy tới.



“Đừng đi vào, hai mẹ con họ đang nói chuyện.”



Diệp Ân Tuấn ngăn Hoắc Chấn Đình bên ngoài.



Hoắc Chấn Đình thấp giọng nói: “Chị dâu tôi không có chuyện gì chứ?”



“Bác sĩ nói tất cả đều rất tốt, chỉ có áp huyết hơi thấp, không sao”



Diệp Ân Tuấn châh] một điếu thuốc; rồi đứa một điếu khác cho Hoắc Chấn Đình.



Hoắc Chấn Đình nhìn anh nói: “Không phải nói muốn cai thuốc sao? Không cai được à?”



“Tạm thời có chút bưồn bực, qua mấy ngày nữa đi”



Động tác Diệp Ân Tuấn hơi ngừng lại.



Gần đây có phải anh hay hút thuốc quá rồi không?



Sao Hoắc Chấn Đình cũng nói như vậy?



Diệp Ân Tuấn thầm suy nghĩ lại về bản thân.



Hoắc Chấn Đình lại không biết Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, sau khi hút một hơi thuốc hỏi: “Chẳng lẽ cậu thật sự muốn Dư Khinh Hồng ở đây làm loạn à?



Nếu nó không rời khỏi Hải Thành, nhà họ Hoắc sẽ không bình yên, Hạ Lan cũng sẽ không tốt hơn”



“Chúng tôi không quan trọng, chờ bộ trưởng Tiêu khỏe lên, tôi và Hạ Lan sẽ dẫn bọn nhỏ ra ngoài du lịch, còn Dư Khinh Hồng muốn ở lại nhà họ Hoắc.



làm cái gì, mọi người cứ thoải mái, chúng tôi không quan tâm”



Diệp Ân Tuấn càng nói hhự vậy, Hoắc Chấn Đình càng cảm thấy mặt mình nóng bừng.



“Vậy không bằng cậu cứ đấm thẳng tôi hai đấm đi”



“Tôi cũng không dám”



Lời Diệp Ân Tuấn khiến người ta không biết nên nói tiếp như thế nào.



Hoắc Chấn Đình cười khổ nói: “Tôi biết, cậu chắc chắn đang thầm mắng tôi, cảm thấy tôi hết sức vô dụng, ngay cả một phụ nữ và bà lão cũng không giải quyết được đúng không?”



“Coi như ông đã tự mình biết mình”



Diệp Ân Tuấn không hề che giấu cái nhìn của mình, khiến Hoắc Chấn Đình càng thêm lúng túng.



“Mẹ tôi đã lớn tuổi rồi, tôi sợ bà ấy bị kích thích”



“Thỉnh thoảng, các người quá coi trọng suy nghĩ của người già, suy nghĩ cũng quá yếu đuối, tôi thấy bà cụ Hoắc như vậy, sống thêm mười năm cũng không có vấn đề. Nhưng mà Hạ Lan nhà chúng tôi, tôi không nỡ ăm ức mười năm. Nên vẫn là câu nói kia, nhà họ Hoắc các người không muốn, nhà họ Diệp chúng tôi nhận, chỉ hi vọng sau này bà cụ nhà các người đừng ra vẻ bà nội ruột của Hạ Lan để dạy dỗ cô ấy, bà ấy không dạy được. Dù sao Hạ Lan không vào từ đường nhà họ.



Hoắc các người cũng không theo họ Hoắc”“



Những lời này giống nhữ niột cấi cái tát vang dội, đánh thẳng vào mặt Hoắc Chấn Đình.



“Diệp Ân Tuấn, cậu có tể ăn nói tử tế chút hay không?”



“Đả thương người phụ nír.của tôi, còn muốn tôi nói chuyện tử tế? Hoắc Chấn Đình, sao nhà họ Hoắc các người mặt dày như vậy?”



Dứt lời, Diệp Ân Tuấn hít một hơi thuốc thật sâu, sau đó trực tiếp dập tắt.



“Nếu giải quyết chuyện Dư Khinh Hồng không ổn thỏa, tốt nhất người nhà họ Hoắc các người đừng xuất hiện trước mặt Hạ Lan nữ, bao gồm cả ông. Bởi vì tôi nhìn thấy, sẽ không kìm được mà ra tay Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp quay người rời đi.



Hoắc Chấn Đình nhìn bóng lưng anh rời đi, thật lâu không nói nên lời Diệp Ân Tuấn mặc kệ Hoắc Chấn Đình nghĩ như thế nào.



Thẩm Hạ Lan chỉ không cho anh nhúng tay vào chuyện Dư Khinh Hồng, không hề nói không để Hoắc Chấn Đình ra mặt hay không, anh đã nói đến mức này, nếu Hoắc Chấn Đình vẫn không có hành động gì, Diệp Ân Tuấn cảm thấy chú nhỏ này không cần cũng được.



Khi trở lại phòng bệnh, Tiêu Ái bởi vì thân thể suy nhược nên đã ngủ.



Thẩm Hạ Lan đắp chăn chơ bà, thấy Diệp Ân Tuấn trở về, cô lập tức ngửi thấy mùi thuốc trên người anh.



“Hình-như gần đậy anh rất’nghiện thuốc?”



Câu nói này khiến Diệp Ấn Tuấn sững sở.



Chẳng lẽ gần đây anh thật hút quá nhiều thuốc?



Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Anh sẽ cai từ từ”



“Chú ý sức khỏe”



“Ừm”



Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn là người có chừng mực, có một số việc chỉ cần cô nói đến, anh tự nhiên sẽ hiểu, không cần thiết nói thẳng như vậy.



Gô ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ yếu ớt của Tiêu Ái, thấp giọng nói: “Bây giờ, Dư Khinh Hồng hận mẹ em thấu xương, anh nói cô ta có thể nhân dịp mẹ em vừa tỉnh lại mà ra tay với mẹ em hay không?”



“Em định làm gì?”



Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan dự định ra tay.



Thay vì ngồi chờ chết và đợi người khác tới cửa bắt nạt thì không bằng trực tiếp ra tay trước giành lợi thế.



Thẩm Hạ Lan như vậy mới là Thẩm Hạ Lan anh biết.



Thẩm Hạ Lan cau mày ñóï: “Không biết, em chỉ đang suy đoán cô ta có trở về hay không?”



“Em muốn gài bầy cô ta sao?”



“Có thể thử một chút”



Thẩm Hạ Lan không nhiều lời; ngẫu nhiên lại rơi vào trầm tư.



Diệp Ân Tuấn cũng không gặng hỏi, nếu Thẩm Hạ Lan có thể nghĩ đến thủ đoạn như vậy, tự nhiên sẽ nghĩ được cách phía sau. Chuyện anh cần làm chẳng qua là chờ sau khi Thẩm Hạ Lan làm xong, thay Thẩm Hạ Lan giải quyết tốt hậu quả là được.



Vợ của Diệp Ân Tuấn anh, dù muốn sao trên trời, anh cũng sẽ nghĩ cách hái cho cô.



Thẩm Hạ Lan khế nói với Diệp Ân Tuấn mấy câu, Diệp Ân Tuấn mỉm cười nói: “Em vẫn quá nhân từ”



“Em kinh nghiệm sống chưa nhiều, sao có thể so với hồ ly tinh nghìn năm như anh”



Ví von của Thẩm Hạ Lan đã chọc cười Diệp Ân Tuấn “Anh là hồ ly tinh nghìn năm vậy em là cái gì?”



“Em là người bắt hồ ly”



Thẩm Hạ Lan một tay vòng cổ anh, hơi thở thơm mát lập tức đập vào mặt.



Diệp Ân Tuấn hơi động một chút, hơi xúc động ói: “Sao em càng lúc càn6 giống trẻ con thế?”



“Anh không thích à?”



“Thích lắm!”



Nói xong, Diệp Ân-Tuấn trực tiếp;hôn lên môi anh đào củã cô.



Một lúc lâu sau, Thẩm Hạ Lan mới thở hổn hển tựa vào trong ngực anh, khế nói: “Chờ giải quyết xong chuyện Dư Khinh Hồng, chúng ta sẽ rời khỏi Hải Thành, đi ra ngoài chơi đi”



“Được’“



Diệp Ân Tuấn đã bắt đầu làm xuất ngoại thủ tục cho Thẩm Hạ Lan từ sớm, nhưng thân phận trước kia và cùng hiện tại có chút trùng hợp, nên khi làm ít nhiều có chút phiền toái.



Bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan cũng có dự định rời đi, anh không khỏi cười vui vẻ.



“Thật ra anh vẫn thích Venice, nơi đó là thành phố sông nước, có lẽ em và bọn trẻ đều sẽ thích”



Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói.



“Tất cả nghe theo anh, chỉ cần ở cùng anh và các con thì ở đâu cũng được, dù có chân trời góc biển, em cũng cảm thấy như đang ở cung điện trên mây”



“Nói cứ như em đã từng nhìn thấy cung điện trên mây ấy”



Diệp Ân Tuấn vươn tay vuốt mũi Thẩm Hạ Lan một cái, cảm thấy Thẩm Hạ Lar thế này vô cùng đáng yêu.



Thẩm Hạ Lan núp ở trong ngực anh, như một con mèo Eon’lười biếng, thấp giọng nói: ‘Emngủ một lát, cứ dựa vào anh như thế này mà ngủ được không?”



“Được Diệp Ân Tuấn kéo chăn mỏng bên cạnh tới, đắp lên người Thẩm Hạ Lan.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom