Hot Cục Cưng Có Chiêu (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-325

Chương 325: Vợ của diệp ấn tuấn anh quả nhiên không phải người bình thường




“Ai?”



Diệp Ân Tuấn thấp giọng quát một tiếng.



Đối phương bỗng run lên, sắc mặt bị dọa sợ đến trắng đi, muốn xoay người trốn thì lại bị Diệp Ân Tuấn túm lấy cổ áo.



“Diệp tổng, xin lỗi, tôi chỉ là đến thăm bà chủ.”



Tiểu Tử hoảng hốt nhìn Diệp Ân Tuấn, không dám nhúc nhích.



Diệp Ân Tuấn không ngờ vậy mà là Tiểu Tử.



Ở trong ấn tượng của anh, giữa Tiểu Tử và Thẩm Hạ Lan là mối quan hệ nước lửa không dung hòa, bây giờ đột nhiên thấy cô ta như thế, ít nhiều có hơi bất ngờ.



“Cô đến thăm Hạ Lan sao?”



“Phải!”



Tiểu Tử thật ra cũng có hơi do dự.



Cô ta trước đây thật sự nhìn Thẩm Hạ Lan không thuận mắt, cảm thấy một người phụ nữ như này, cái gì cũng không có, dựa vào đâu khiến Diệp Ân Tuấn đối tốt với cô như thế.



Huống chi thím Trương cũng nhắm vào cô, vì Triệu Ninh, cô ta cũng chỉ có thể đứng chung đội.



Nhưng chuyện lần này khiến tâm lý của Tiểu Tử rất chấn động.



Thẩm Hạ Lan vậy mà vì cô ta mà vào trong vòng vây của thím Trương. Cô biết rõ thím Trương chỉ là dùng cô làm mồi thử, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn đến.



Không những như thế, sau đó Thẩm Hạ Lan thậm chí còn muốn bảo vệ cô ta.



Tiểu Tử đột nhiên cảm thấy hổ thẹn và tự trách với Thẩm Hạ Lan, đặc biệt khi thấy Thẩm Hạ Lan vì mình mà sảy thai, nội tâm của cô ta rất không biết có mùi vị gì.



Cô ta cũng là một người phụ nữ, cũng từng vì Triệu Ninh mà sinh một đứa con, nhưng bởi do cơ thể mà cuối cùng vẫn sảy.



Cô ta có thể hiểu được sự đau khổ của một người phụ nữ mất đi đứa con, mà tất cả chuyện này đều là vì cô ta quá không cẩn thận, bị thím Trương bắt được, Thẩm Hạ Lan cũng vì cô ta mới thành như thế.



Trong lòng Tiểu Tử rất áy náy.



Diệp Ân Tuấn thấy Tiểu Tử trước mắt mệt mỏi phờ phạc, cô ta đâu còn dáng vẻ khỏe khoắn khí thế bừng bừng như trước kia?



Chuyện lần này, người thay đổi không chỉ là Thẩm Hạ Lan, còn có Tiểu Tử.



Diệp Ân Tuấn buông cô ta ra, thấp giọng nói: “Cơ thể của Hạ Lan quá suy nhược, huống hồ bây giờ thật sự không quá thích hợp gặp khách. Cô cũng bị thương rồi, về nghỉ ngơi dưỡng thương đi, tất cả chi phí nhà họ Diệp trả. Đợi khi cô khỏe hơn hãy tới thăm Hạ Lan, trở về tôi sẽ cho người đón Triệu Ninh đến với cô.”



Trải qua chuyện Thẩm Hạ Lan sảy thai, Diệp Ân Tuấn đột nhiên ý thức được, một người phụ nữ mặc kệ bề ngoài kiên cường cỡ nào, bản lĩnh cỡ nào, trong xương tủy vào lúc yếu đuối vẫn cần người mình yêu nhất ở bên cạnh mới có cảm giác an toàn.



Loại nhận biết này khiến anh khi nhìn thấy Tiểu Tử bỗng nhớ tới Triệu Ninh, cho nên thuận miệng nói ra.



Cả người Tiểu Tử đều sững ra, thậm chí có hơi không dám tin.



“Diệp tổng, anh nói gì? Anh nói để ai đến bên tôi?”



“Triệu Ninh!”



Diệp Ân Tuấn nhìn đáy mắt Tiểu Tử kích động đến rơi nước mắt, giọng nói cũng trở nên dịu lại: “Trước đó tôi đã đáp ứng Hạ Lan, chỉ cần cô phối hợp với lần hành động này, mặc kệ thành công hay không, tôi đều sẽ đưa cô và Triệu Ninh rời khỏi nơi này. Cho hai người một khoản tiền, để nửa đời sau của hai người có thể trải qua một cách vô lo vô nghĩ. Hiện nay tuy nói cô không giúp được gì, có điều quả thật đã tận sức rồi. Trước đó điều Hạ Lan đáp ứng cô, tôi cũng sẽ không nuốt lời. Cô quay về nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ cho người đón Triệu Ninh đến ở bên cô.”



“Cảm ơn anh, Diệp tổng! Cảm ơn!”



Tiểu Tử bỗng quỳ xuống trước Diệp Ân Tuấn, giọt nước mắt hối hận lăn xuống.



“Trước đây là tôi ngu muội mới luôn nhằm vào bà chủ, giúp thím Trương làm xằng bậy. Hiện nay tôi thành ra như này, bà chủ vẫn không màng tất cả đến cứu tôi, đối với tôi mà nói, phần ân tình này khiến tôi cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy trời đất khó mà dung tha. Hai người không những không trách tôi, còn muốn trả Triệu Ninh cho tôi, tôi thật sự sắp xấu hổ chết mất!”



Diệp Ân Tuấn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Tử khóc.



Ở trong ấn tượng của anh, Tiểu Tử là người bị người ta bắt nạt cũng sẽ không rơi nước mắt, không ngờ cuối cùng vẫn là một người phụ nữ.



“Đứng lên đi, cô cũng bị thương rồi, quỳ với tôi như thế, người khác còn tưởng tôi bắt nạt cô.”



Diệp Ân Tuấn đưa tay đỡ Tiểu Tử đứng dậy.



Tiểu Tử lau nước mắt nói: “Tôi đợi bà chủ khỏe lên một chút thì sẽ đến thăm cô ấy.”



“Đi đi.”



Diệp Ân Tuấn gật đầu.



Tiểu Tử có hơi luyến tiếc nhìn cửa phòng bệnh, lúc này mới xoay người rời khỏi.



Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy mình hình như thật sự không bằng Thẩm Hạ Lan.



Tiểu Tử và Triệu Ninh là lúc nhỏ anh từ cô nhi viện dẫn về nhà họ Diệp, nhiều năm tận tâm chỉ dạy như thế, truyền dạy tất cả kiến thức, nhưng không có khiến bọn họ biết có ơn phải báo, thậm chí quay lại cắn ngược.



Hiện nay Thẩm Hạ Lan ngốc nghếch, dựa vào sự ngốc nghếch của mình, vậy mà khiến cô gái kiên cường như Tiểu Tử cúi đầu, hơn nữa khâm phục.



Quả nhiên là ai không thể so bì, nước biển không thể đo lường.



Vợ của Diệp Ân Tuấn anh thật sự không phải người bình thường!



Diệp Ân Tuấn mỉm cười, đẩy nhẹ cửa phòng bệnh ra.



Thẩm Hạ Lan đã tỉnh rồi, Tiêu Ái đang khuyên cô ăn chút gì đó, có điều Thẩm Hạ Lan rõ ràng không có hứng thú.



“Để tôi.”



Diệp Ân Tuấn trực tiếp cởi áo khoác, tùy ý vứt trên sô pha, sau đó xắn tay áo, từ trong tay Tiêu Ái cầm lấy bát canh.



“Không phải đã đồng ý với anh phải cố gắng tĩnh dưỡng cơ thể sao? Thế nào một bát canh cũng không uống được?”



Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không có sự trách cứ, chỉ mang theo một tia đau lòng.



Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói: “Không biết sao cả, chỉ là không uống nổi.”



Cô chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt oan ức đó giống như một đứa trẻ.



Diệp Ân Tuấn thật sự rất muốn nói, không uống thì thôi, nhưng anh vẫn rất nhanh khôi phục lại.



“Đừng lấy ánh mắt vô tội đó nhìn anh. Em bây giờ cơ thể suy nhược, còn đang ở cữ, bộ trưởng Tiêu đã nấu canh này cho em, đâu để chút dầu mỡ nào? Em xem, đều đã loại bỏ cho em rồi. Biết em không muốn ăn, một lần không cần ăn quá nhiều, chúng ta uống mấy ngụm, từ từ rồi uống tiếp có được không?”



Diệp Ân Tuấn giống như dỗ trẻ con, Tiêu Ái ở một bên nhìn mà thở dài tự thấy không bằng.



Tiêu Ái cảm thấy mình ở đây thật sự là cái bóng đèn vô lớn.



“Khụ khụ!”



Bà ta khẽ ho hai tiếng.



Thẩm Hạ Lan lúc này mới ý thức trong phòng còn có người khác, không khỏi mặt mày đỏ bừng.



“Cái đó để em tự ăn đi.”



Cô đưa tay muốn cầm lấy bát canh trong tay Diệp Ân Tuấn, lại bị Diệp Ân Tuấn từ chối.



“Đừng động, em bây giờ còn yếu, anh đút cho em là được. Há miệng.”



Anh múc một thìa để cạnh miệng thổi cho nguội, lúc này mới đưa lên miệng của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Uống từ từ, kẻo sặc.”



Thẩm Hạ Lan cảm thấy mặt của mình nóng như lửa đốt, không thể từ chối, chỉ có thể há miệng nhấp một ngụm.



“Mới đầu đừng ăn quá vội, bác sĩ nói rồi, em bây giờ chỉ có thể ăn một số đồ lỏng hoặc hơi lỏng, đợi qua hai hôm nữa cơ thể đỡ hơn mới ăn được đồ khác. Mặc kệ bộ trưởng Tiêu nấu cái gì, em ít nhiều cũng phải ăn, bây giờ đang lúc bổ sung dinh dưỡng, đừng như trẻ con giận dỗi có biết không?”



Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa đút cho Thẩm Hạ Lan.



Tiêu Ái cảm thấy mình thật sự không để tiếp tục ở lại được nữa.



“Cái đó mẹ ra ngoài xem chú út của nhà họ Hoắc ở bên ngoài làm cái gì, lát nữa quay lại lấy bát đũa.”



Nói rồi, Tiêu Ái vội xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.



Thẩm Hạ Lan nhéo Diệp Ân Tuấn, khiến Diệp Ân Tuấn rất sững sờ.



“Sao thế?”



“Đều tại anh!”



Thẩm Hạ Lan hờn dỗi lườm anh.



“Anh làm sao?”



Thẩm Hạ Lan vẫn không rõ.



“A! Anh xem anh vừa rồi đối với em đi, giống như đối với một đứa trẻ con, mẹ vừa rồi còn ở đây đó, anh bảo em có mất mặt hay không hả.”



Thẩm Hạ Lan không khỏi cắn môi dưới nói.



Diệp Ân Tuấn lúc này mới ngộ ra.



“Có gì mà mất mặt chứ, bà ấy là mẹ của em, thấy anh đối tốt với em, trong lòng cũng thoải mái, với cả, anh vừa rồi cũng không nghĩ nhiều như thế, chỉ là muốn cho em ăn một chút, đâu có nghĩ nhiều như em chứ.”



“Anh còn nói, em đã để tự em ăn rồi.”



Thẩm Hạ Lan dù sao cảm thấy Diệp Ân Tuấn có tâm tư bất thiện, chân thành khiến cô xấu mặt.



Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Em tự mình ăn? Em bây giờ suy yếu thành như này rồi, em còn tự mình ăn. Đừng quậy nữa.”



“Anh…”



Thẩm Hạ Lan tức phì phò chờ đấy cho cô, đột nhiên cảm thấy có hơi muốn đi vệ sinh, nhưng cô ngại nói với Diệp Ân Tuấn, bây giờ một chút sức cũng không có, không khỏi có hơi quẫn bách.



“Anh bảo mẹ em vào đây.”



Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói.



Diệp Ân Tuấn không hiểu hỏi: “Đút cơm mà thôi, em có cần lắm chuyện thế không? Huống chi chúng ta đều là vợ chồng già rồi, anh đút cho em chút đồ ăn thì làm sao? Ngoan, há miệng, uống thêm một muỗng.”



Thẩm Hạ Lan mót tiểu có hơi khó chịu, thấy Diệp Ân Tuấn đưa canh tới, thấp giọng nói: “Em lát nữa uống tiếng, anh mau gọi mẹ em vào đây.”



“Em rốt cuộc muốn làm gì?”



Diệp Ân Tuấn có hơi nghi hoặc nhìn Thẩm Hạ Lan.



Bởi vì bệnh tình cần thiết, Thẩm Hạ Lan bên dưới không có mặc quần, khi tỉnh lại định kêu Tiêu Ái mặc giúp mình, nhưng trong phòng không có đồ bệnh nhân.



Không ngờ bây giờ rơi vào cục diện ngại ngùng như này, mặt của Thẩm Hạ Lan bỗng đỏ ửng.



“Dù sao anh đừng quản, anh mau đi gọi mẹ em vào đây.”



“Hôm nay anh có thể phục vụ em, em nếu như có thể nhịn được thì nhịn.”



Diệp Ân Tuấn hình như đã đoán được gì đó, cố ý làm khó Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan suýt nữa bị sặc nước bọt của mình.



“Diệp Ân Tuấn, anh có ý gì?”



“Ý trên mặt chữ. Em và anh có chuyện gì chưa từng làm, cả người em từ trên xuống dưới có chỗ nào anh chưa từng thấy? Bây giờ còn phân biệt với ai gì mà nam nữ thụ thụ bất thân chứ?”



Diệp Ân Tuấn cảm thấy tật xấu hổ này của Thẩm Hạ Lan rốt cuộc đến khi nào có thể thay đổi đây?



Cũng đã kết hôn 8 năm rồi, còn xấu hổ như thế?



Thẩm Hạ Lan thật sự quẫn bách không chịu được, tức tối nói: “Em muốn đi vệ sinh!”



“Đúng không, có chuyện gì nói ra không phải là được rồi sao? Chuyện này đâu phải chuyện gì lớn, làm gì mà lằng nhằng thế? Em nói xem em có mệt không!”



Diệp Ân Tuấn đột nhiên có tâm tư muốn trêu chọc Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan tức quá trực tiếp dùng khuỷu tay chọc anh.



“Anh bớt được lợi mà tỏ vẻ đi, em không tin anh không biết em tại sao không muốn để anh giúp em.”



“Anh đương nhiên biết, có điều anh thích nhìn dáng vẻ này của em.”



Diệp Ân Tuấn nói rồi, trực tiếp cúi người vạch chăn của Thẩm Hạ Lan ra.



Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy một làn gió lạnh ập tới, phong cảnh bên dưới lập tức lộ ra trước mặt Diệp Ân Tuấn, mặt của cô bỗng như bị thiêu đốt.



“Anh mau lên! Em lạnh!”



Thẩm Hạ Lan không thể không tìm cớ tránh né sự ngại ngùng này.



Diệp Ân Tuấn ho khẽ một tiếng, ánh mắt ít nhiều có hơi lay động, có điều anh cũng không quên tình trạng sức khỏe của Thẩm Hạ Lan hiện nay, vội vàng bế Thẩm Hạ Lan đi vào phòng vệ sinh, để cô lên bồn cầu, nhỏ giọng nói: “Em ấy trước đi, anh lấy khăn cho em.”



Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thật sự rất muốn chui đầu vào trong bồn cầu.



Người đàn ông này không thể không nói chuyện này sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom