• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-294

Chương 294: Hiểu rõ nhưng không nói rõ chúng ta vẫn có thẻ làm bạn




Cuộc chiến giữa cô và Tiểu Thi, ai cũng sẽ không tin, ngay cả bà Diệp cũng cảm thấy là cô quá nhỏ mọn, cũng không cảm thấy Tiểu Thi sẽ làm điều gì đó với cô, thậm chí còn bảo cô đừng làm những chuyện quá khó coi ở bên ngoài.



Nhưng ai biết được cô mới là người bị ức hiếp?



Lúc này thấy Diệp Ân Tuấn gọi điện đến, mặc dù mới xa anh không bao lâu, nhưng tâm trẠng của Thẩm Hạ Lan vẫn có chút khó chịu.



Cô cầm điện thoại, đi ra khỏi phòng làm việc, đi trên hàng lang, nhận điện thoại của Diệp Ân Tuấn.



“Alo?”



Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.



Diệp Ân Tuấn lập tức nghe ra.



“Sao vậy? Bị ủy khuất sao? Anh nghe mẹ nói em trang điểm bị kích ứng đến da, mặt bị thương, sao rồi? Có nghiêm trọng không? Hay là hai chúng ta gọi video để anh xem xem.”



Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan biế bà cụ Diệp đã gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn rồi.



Thẩm Hạ Lan không biết bà cụ Diệp sẽ nói như thế nào, nhưng cô biết, nếu như bây giờ cô nói là Tiểu Thi dùng nước nóng dội vào rồi, có lẽ bà cụ Diệp sẽ cảm thấy cô đang gây chuyện.



Hơn nữa, Diệp Ân Tuấn không hề biết giao dịch giữa Thẩm Hạ Lan và Tiểu Thi, nếu như nói cho Diệp Ân Tuấn biết sự ủy khuất của mình, nói cho Diệp Ân Tuấn biết dáng vẻ hiện giờ của Tiểu Thi, khó tránh được giao dịch giữa cô và Tiểu Thi bị lộ ra, đến lúc đó không biết Diện Ân Tuấn sẽ tức giận đến mức nào.



Dù sao không một người đàn ông nào thích vợ của mình xem mình thành vật để tiến hành giao dịch.



Lúc đó cô cũng quá gấp gáp rồi.



Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bung, buồn bực nói: “Ừ, mặt bị hủy rồi, có phải anh sẽ không còn thích em nữa?”



Đây vốn dĩ chỉ là một câu hỏi theo bản năng, nhưng Diệp Ân Tuấn lại nghe ra ý khác.



Lẽ nào bà cụ Diệp nói thật?



Thẩm Hạ Lan bởi vì sự tồn tại của Tiểu Thi mà không còn tự tin nữa?



Anh thở dài, đau lòng nói: “Để cho anh nhìn thấy khuôn mặt của em được không.”



“Không! Xấu chết đi được. Anh đừng nhìn, qua mấy ngày nữa là được rồi.”



Có đánh chết Thẩm Hạ Lan cũng không cho Diệp Ân Tuấn nhìn thấy mặt của mình, nếu như bị anh nhìn thấy, tất cả đều sẽ bị lộ.



Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan kiên trì như vậy, không khỏi đau lòng nói: “Em đó, ở trong lòng anh em là người phụ nữ xinh đẹp nhất, không cần phải trang điểm cũng xinh đẹp. Lát nữa anh bảo Tống Đình mang đến cho em một ít thuốc mỡ rất tốt, đảm bảo sẽ không để lại sẹo.”



“Biết rồi.”



Trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn còn buồn bực.



Đây là lần đầu tiên cô bị uất ức như vậy, còn thua dưới tay một cô gái 18, 19 tuổi.



Diệp Ân Tuấn lại không biết lúc này trong lòng cô đang nghĩ gì, lại nói: “Nếu như em thật sự cảm thấy chướng mắt khi Tiểu Thi ở đó, anh sẽ nhờ người chuyển viện cho cô ấy có được không. Đỡ cho em nhìn thấy mà phiền lòng.”



“Được, anh chuyển viện cho cô ấy đi.”



Đây là lời nói trong lòng của Thẩm Hạ Lan.



Chỉ cần Tiểu Thi không có ở đây, tâm trạng của cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều.



“Được rồi, anh sẽ nói chuyện với viện trưởng của bệnh viện quân y, sẽ chuyển Tiểu Thi qua chỗ của anh.”



Bệnh viện tốt nhất mà Diệp Ân Tuấn có thể nghĩ đến, không phải là bệnh viện ở trung tâm thành phố thì chính là bệnh viện quân y, bây giờ Thẩm Hạ Lan không thích Tiểu Thi ở bệnh viện trung tâm thành phố, vậy chỉ có thể chuyển đến bệnh viện quân y bên này.



Thẩm Hạ Lan vừa nghe thấy Tiểu Thi phải chuyển đến bệnh viện quân y, lập tức cảm thấy buồn bực.



“Không được!”



“Sao vậy?”



“Dù sao cũng không được!”



Trong lòng Thẩm Hạ Lan nghĩ, cô nhóc kia chỉ muốn ở chùa ăn lộc Phật, nếu như thật sự để cô ta qua, nói không chừng sẽ nhân cơ hội này để bò lên giường Diệp Ân Tuấn cũng nên.



Mặc dù cô vẫn luôn tin tưởng nhân phẩm và con người của Diệp Ân Tuấn, nhưng cô nhóc Tiểu Thi kia có rất nhiều thủ đoạn, ngộ nhỡ để cô ta đạt được ý đồ, vậy không phải lợi bất cập hại sao?



Nghe thấy Thẩm Hạ Lan phản ứng kịch liệt như vậy, lại nghĩ đến những lời mà bà cụ Diệp nói với anh, Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan thật sự đã bị Tiểu Thi làm ảnh hưởng.



“Hạ Lan, cô ấy chỉ là một cô nhóc, anh không có hứng thú với cô ấy.”



Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan thầm nói: “Anh không có hứng thú với cô ta, nhưng cô ta lại rất có hứng thú với anh.”



“Bỏ đi, cứ để cô ấy ở đây đi, cùng lắm em không tính toán với cô ấy là được.”



So với việc đưa Tiểu Thi đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, còn không bằng để cô ta ở bên cạnh mình còn tốt hơn.



Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn biết cô đang lo lắng điều gì, nhưng bà cụ Diệp nói cũng đúng, Tiểu Thi vừa cứu Nghê Nghê, anh không thể để người ngoài nói người nhà họ Diệp vong ân bội nghĩa.



“Ủy khuất cho em rồi.”



Câu nói này của Diệp Ân Tuấn đã khiến Thẩm Hạ Lan không cầm được nước mắt.



Cô thật sự rất ủy khuất!



Vô cùng ủy khuất!



Nhưng bây giờ có nỗi khổ mà không thể nói ra được, cảm giác này quả thật khó chịu chết đi được.



“Diệp Ân Tuấn, em thực sự hối hận khi lấy thận của Tiểu Thi cho Nghê Nghê.”



Câu nói này của Thẩm Hạ Lan là nói thật.



Bây giờ cô đang tiến thoái lưỡng nan.



Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài: “Xin lỗi, làm khó em rồi. Nếu như lúc đó sức khỏe của anh tốt, chắc chắn anh sẽ không lấy thận của Tiểu Thi, con gái của anh anh sẽ tự mình cứu. Nhưng bây giờ dù sao chúng ta cũng nợ cô ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy cũng chỉ là một cô gái 18, 19 tuổi, bây giờ mất đi một quả thật, cuộc sống sau và hôn nhân sau này không biết có viên mãn hay không, đây là thứ chúng ta nợ cô ấy.”



Những điều này đương nhiên Thẩm Hạ Lan cũng hiểu.



Cô cũng không phải là người có trái tim sắt đá, nhưng lấy Diệp Ân Tuấn để trao đổi tất cả những thứ này, trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng khó chịu, nhưng những chuyện này lại không thể nói với Diệp Ân Tuấn.



“Anh sao rồi?”



Thẩm Hạ Lan chỉ có thể chuyển chủ đề.



Lúc Diệp Ân Tuấn nói đến chính mình liền tránh nặng làm nhẹ, chỉ nói là mình không có chuyện gì, chỉ cần nghỉ ngơi là được, bảo Thẩm Hạ Lan không cần phải lo lắng cái gì.



“Minh Triết đây? Có ngoan không?”



Bây giờ Thẩm Hạ Lan thực sự sợ nhất là Thẩm Minh Triết qua.



Thằng nhóc này vô cùng bảo vệ cô, nếu như nhìn thấy mặt cô biến thành như thế này, chắc chắn sẽ làm rối loạn cái bệnh viện này lên.



Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Bây giờ Minh Triết rất tốt, ngày nào cũng ở bên cạnh anh, quấn lấy anh làm một số chuyện ở quân đội, thằng nhóc này có vẻ rất khao khát về cuộc sống bộ đội.”



Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ở bên này có quá nhiều vi khuẩn, hơn nữa Nghê Nghê vừa mới làm phẫu thuật xong, tâm trạng không thể quá kích động, anh bảo thằng bé không có chuyện gì thì đừng chạy qua bên này, đợi mấy ngày nữa bệnh tình của Nghê Nghê ổn định rồi qua cũng không muộn.”



“Em sợ con trai nhìn thấy khuôn mặt này của em sẽ không biết phải giải thích như thế nào đúng không?”



Diệp Ân Tuấn cười, nói ra sự lo lắng trong lòng Thẩm Hạ Lan.



Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.



“Hiểu rõ nhưng không nói rõ chúng ta vẫn có thẻ làm bạn.”



“Ai muốn làm bạn với em? Anh chỉ muốn làm vợ chồng với em. Được rồi, anh biết rồi, yên tâm đi, anh sẽ dặn Minh Triết khoảng thời gian này không được qua.”



Sự đảm bảo của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hoàn toàn yên tâm.



“Ừ, em phải quay về bôi thuốc, không nói chuyện với anh nữa.”



Thực ra cô không nỡ cúp điện thoại, nhưng nếu bây giờ không cúp điện thoại, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được bản thân mà nói ra những ủy khuất của mình.



Càng nghe giọng nói của Diệp Ân Tuấn, cô càng cảm thấy mình ủy khuất.



“Được, được, em mau quay về bôi thuốc đi, anh bảo Tống Đình mang thuốc qua cho em.”



Mặc dù Diệp Ân Tuấn còn muốn nói điều gì đó với Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan lại cúp máy trước.



Anh lắc đầu, nói với Tống Đình ở bên cạnh: “Cậu đi đưa loại thuốc mỡ tốt nhất qua cho mợ chủ, ngoài ra đi điều tra xem, mợ chủ và Tiểu Thi có xảy ra chuyện gì không vui không, nhớ, phải âm thầm điều tra.”



“Vâng!”



Tống Đình gật đầu, vội vàng đi làm.



Thẩm Hạ Lan đứng trên hàng lang, đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.



Cô cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy ra, sau đó quay lại phòng làm việc của bác sĩ.



Bác sĩ đã đưa ra phương pháp điều trị cho khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan, bôi thuốc xong Thẩm Hạ Lan mới quay lại phòng bệnh.



Lúc Thẩm Nghê Nghê nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan thì vô cùng ngạc nhiên.



“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”



Thẩm Hạ Lan có chút phiền muộn, vốn dĩ không muốn làm Thẩm Nghê Nghê sợ hãi, bây gờ không ngờ vẫn dọa đến cô bé.



Bà cụ Diệp nhìn cô, lắc đầu nói: “Mẹ trang điểm bị kích ứng, không sao đâu, cháu không cần phải lo lắng, nhưng không được chạm vào mặt mẹ cháu, biết chưa?”



“Ô, cháu biết rồi.”



Thẩm Nghê Nghê vô cùng ngoan ngoãn trả lời.



Bà cụ Diệp thấy Thẩm Hạ Lan đi vào, đè thấp giọng nói: “Mẹ đã mời hộ lý rồi, con đã chăm sóc con bé cả đêm rồi, cũng mệt rồi, hay là con về nhà nghỉ ngơi một chút đi? Buổi chiều rồi đến?”



“Không cần đâu, con ở lại đây cũng được, ở đây cũng có giường, con buồn ngủ thì có thể ngủ một lúc. Hơn nữa, con không yên tâm để người khác chăm sóc Nghê Nghê.”



Thẩm Hạ Lan nói thật lòng.



Con gái của cô khó khăn lắm mới có một cuộc sống mới, cô không thể để Thẩm Nghê Nghê xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.



Thấy Thẩm Hạ Lan vô cùng kiên quyết, bà cụ Diệp cũng không nói gì nữa, chỉ có thể đưa bình giữ nhiệt cho Thẩm Hạ Lan.



“Cái này là tổ yến mẹ kêu người làm cho con, con uống một chút đi, sau đó đi vào nghỉ ngơi một chút, cho dù con lo lắng cho Nghê Nghê cũng không thể không quan tâm đến sức khỏe của mình. Nếu như con đổ bệnh thì Nghê Nghê phải làm sao? Ân Tuấn phải làm sao? Những lời hôm nay mẹ nói, có lẽ có chút quá đáng, nhưng lý lẽ vẫn là lý lẽ, con là mợ chủ nhà họ Diệp, mà chủ mẫu của Ám Dạ, là mẹ của Nghê Nghê, con phải độ lượng với Tiểu Thi, cho dù là bề ngoài cũng phải làm như vậy, biết chưa?”



Thẩm Hạ Lan nhất thời không biết mình phải nói gì, chỉ có thể gật đầu, nhận lấy tổ yến.



“Mẹ còn có chuyện, mẹ đi trước đây, con tự mình nghĩ đi.”



Bà cụ Diệp nói xong, chào tạm biệt với Thẩm Nghê Nghê, sau đó rời đi.



Thẩm Hạ Lan nhìn tổ yến trong tay, không có một chút khẩu vị nào.



Rõ ràng là cô bị ức hiếp, là cô chịu ủy khuất, bây giờ tất cả mọi người cảm thấy cô là người ức hiếp Tiểu Thi.



Xem ra cô vẫn quá xem thường cô nhóc này.



Chỉ là nhìn dáng vẻ lo lắng của con gái, Thẩm Hạ Lan không khỏi bật cười nói: “Mẹ không sao, không phải bà nội đã nói rồi sao? Mặt của mẹ bị kích ứng với mỹ phẩm. Nhớ, con không thể dùng mỹ phẩm quá sớm biết chưa? Nếu không sẽ biến thành bộ dạng như mẹ.”



“Con sẽ không dùng đâu!”



Thẩm Nghê Nghê vội vàng che miệng lại.



Cô không muốn biến thành dáng vẻ hiện tại của mẹ.



Rất xấu nha!



Nhưng Thẩm Nghê Nghê rất tốt bụng không nói ra mà thôi.



Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sự ghét bỏ trong ánh mắt của Thẩm Nghê Nghê, lại thở dài nói: “Con phải ngoan ngoãn nghe lời, có chuyện gì thì gọi mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi một chút, có được không?’



“Vâng ạ!”



Thẩm Nghê Nghê vô cùng hiểu chuyện, biết Thẩm Hạ Lan vì chăm sóc mình mà cả một đêm không được nghỉ ngơi, vội vàng đồng ý.



Thẩm Hạ Lan thực sự rất mệt, bây giờ bị cảm giác đau rát do bị bỏng trên mặt hành hạ cô càng cảm thấy khó chịu.



Cô nhấc chân lên đi vào trong phòng, dặn hộ lý chăm sóc Thẩm Nghê Nghê thật tốt, còn mình thì nằm lên sofa, không biết ngủ từ lúc nào.



Thẩm Nghê Nghê có chút cô đơn, nhưng lại không muốn làm kinh động đến Thẩm Hạ Lan, cũng không nói chuyện được với hộ lý, cô bé chỉ có thể cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Thẩm Minh Triết.



Nghe nói anh trai đã trở về, cô bé thật sự rất nhớ anh trai!



Lúc cô bé từ phòng phẫu thuật đi ra, sao anh trai vẫn không đến thăm cô?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom