• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 217-219

CHƯƠNG 217: EM SẮP LÀM ANH NGHẸT THỞ RỒI

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!”

Nếu không phải Diệp Tranh sợ tổn thương đến lòng tự trọng của Thẩm Nghê Nghê thì đã sớm chạy trối chết, bây giờ chỉ có thể chớp mắt cầu cứu nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực, trực tiếp ôm Thẩm Nghê Nghê.

"Nghê Nghê, không thể!”

"Vì sao?"

Thẩm Nghê Nghê bĩu môi, rõ ràng là đang tỏ vẻ không vui.

"Buổi tối con còn phải trông coi giấc ngủ của anh Diệp Tranh, không được sao?”

"Không được!"

Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối.

"Nghê Nghê, anh trai là anh trai, con không thể ngủ chung với anh trai. Hơn nữa anh trai cũng không thể chơi trò hôn hôn với con, cho dù ở bất cứ lúc nào con cũng không thể tùy tiện chơi trò hôn với bạn nam, biết chưa?”

Thẩm Hạ Lan không thể không nhân cơ hội này để truyền dạy suy nghĩ nam nữ khác biệt cho con gái mình.

Đôi mắt Thẩm Nghê Nghê có chút nghi ngờ.

"Nhưng tại sao mẹ và ba thì có thể được?”

"Vì mẹ và ba con là lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa cũng đã đến tuổi trưởng thành nên mới có thể. Sau này nếu Nghê Nghê gặp được chàng trai mình thích, hai người cũng thương yêu nhau thì tất nhiên là có thể, nhưng trước đó, Nghê Nghê phải đem những thứ tốt đẹp nhất để lại cho người tốt nhất, đúng không?”

Thẩm Hạ Lan không biết Thẩm Nghê Nghê nghe có hiểu hay không, nhưng cô nhất định phải nói như vậy.

Thẩm Nghê Nghê có chút không cam lòng nói: "Nhưng con cũng rất thích anh Diệp Tranh, tương lai con cũng có thể gả cho anh Diệp Tranh!”

"Điều này không thể. Diệp Tranh là anh trai, chỉ cần là anh trai thì không thể làm chú rể của con, biết không? Anh ấy chỉ có thể là anh trai!”

"Vậy thì con không thể ôm hôn anh ấy có đúng không?”

Thẩm Nghê Nghê sa sút, giống như đã mất đi thứ đồ gì đó đặc biệt quý giá.

Thẩm Hạ Lan có chút không đành lòng, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Nghê Nghê, anh trai mãi mãi là anh trai của con, các con là người thân, người thân cũng có thể hôn con, nhưng vị trí là ở trên trán này, biết không? Con cũng có thể hôn lên má của Diệp Tranh, đây là nụ hôn giữa những người thân với nhau!”

"Thật sao?"

Đôi mắt Thẩm Nghê Nghê lần nữa phóng ra hào quang, chiếu sáng rạng rỡ, giống như cả căn phòng vì nụ cười và đôi mắt của cô vé mà phát sáng lên.

Thẩm Hạ Lan cười nói: "Đương nhiên có thể, bây giờ con thay xong quần áo thì có thể hôn anh Diệp Tranh một cái!”

"Được!"

Thẩm Nghê Nghê hết sức phối hợp.

Diệp Tranh nhăn mũi một cái, cuối cùng không nói gì.

So với việc Thẩm Nghê Nghê không giờ phút nào không không nhớ miệng và muốn kéo quần áo của cậu bé thì cách giải quyết này của Thẩm Hạ Lan cậu bé vẫn có thể tiếp nhận.

Thẩm Nghê Nghê vội vàng chạy đi thay quần áo.

Diệp Tranh cười hướng Thẩm Hạ Lan nói: "Cám ơn mẹ!”

"Mẹ cũng không làm gì nha."

Thẩm Hạ Lan sờ lên đầu cậu bé, lần nữa nhớ đến Thẩm Minh Triết.

Không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy Thẩm Minh Triết đây.

Thẩm Nghê Nghê nhanh chóng thay quần áo xong chạy ra, giống như cô công chúa nhỏ nhào vào trong ngực Diệp Tranh, đâm đến mức khiến Diệp Tranh suýt chút nữa không thể đứng vững, ngay sau đó ‘chụt’ một tiếng, đôi môi mềm mại của Thẩm Nghê Nghê đã trực tiếp dán lên trên má Diệp Tranh.

Mềm mềm, thơm thơm, còn mang theo chút đàn hồi.

Diệp Tranh ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên cậu bé bị một bé gái hôn.

Mặc dù cô bé này là em gái của mình, nhưng loại cảm giác này có vẻ như thật sự không tệ.

Diệp Tranh ngây ngẩn cả người.

Sau khi Thẩm Nghê Nghê hôn xong Diệp Tranh thì có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi: "Mẹ, anh trai sao vậy? Có phải không thích con hôn anh không? Hay là con hôn anh ấy chưa đủ mạnh?”

Thẩm Hạ Lan có chút muốn cười.

Cô biết Diệp Tranh là đang bị ngẩn người, cô đi về phía trước, xoa đầu Diệp Tranh, hôn lên trán Diệp Tranh một cái và nói: “Sao vậy?”

Diệp Tranh lần nữa ngây ra một lúc.

Nụ hôn của mẹ và Thẩm Nghê Nghê có vẻ như không giống. Mang theo một chịu dàng và ân cần khiến cậu bé lập tức cảm thấy rất cảm động.

"Cám ơn mẹ."

Diệp Tranh rưng rưng nước mắt, cậu bé nhớ tới Sở Anh Lạc, khi còn nhỏ Sở Anh Lạc cũng từng làm như vậy với cậu bé, đáng tiếc là sau này không còn làm như vậy nữa.

Bây giờ được Thẩm Hạ Lan hôn như vậy, cậu bé lập tức cảm thấy có chút chua xót.

Biết rất rõ rằng không thể nhớ tới Sở Anh Lạc, là Sở Anh Lạc đã khiến cậu bé mất đi lão đại, khiến mẹ mất đi con trai, em gái mất đi anh trai, nhưng giờ phút này cái mũi lại không nghe theo sai khiến.

Thẩm Nghê Nghê thấy Diệp Tranh cám ơn Thẩm Hạ Lan, lại thờ ơ với nụ hôn của mình thì cô bé bắt đầu cảm thấy không hài lòng.

"Con mặc kệ, anh trai không thích con hôn, con càng muốn hôn!”

Nói xong cô bé lấy hai tay ôm mặt Diệp Tranh, bẹp bẹp hôn đến mấy lần.

Diệp Tranh trực tiếp bị hơi thở của Thẩm Nghê Nghê bao phủ cả người.

Cậu bé bất đắc dĩ nói: "Nghê Nghê, em sắp làm anh nghẹt thở rồi. Nụ hôn của Nghê Nghê là tốt nhất!”

"Thật sao?"

Thấy Diệp Tranh khen mình, lúc này Thẩm Nghê Nghê mới buông lỏng Diệp Tranh ra, vẻ

mặt thỏa mãn, sau đó phồng má của mình lên, duỗi ngón tay chỉ vào gương mặt mình.

Diệp Tranh có chút ngượng ngùng.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ tình cảm của hai đứa nay thật sự tốt.

"Không sao, Diệp Tranh, hôn em gái một cái, mẹ đi làm đồ ăn ngon cho các con!”

Cô đột nhiên có suy nghĩ muốn nấu cơm.

Diệp Tranh do dự một chút, nhưng vẫn đặt một nụ hôn lên gương mặt của Thẩm Nghê Nghê sau đó nhanh chóng lui ra, khuôn mặt đỏ bừng lên, lộ vẻ xấu hổ.

"Cám ơn anh trai!”

Thẩm Nghê Nghê vui vẻ nhảy dựng lên.

"Mẹ, lúc nào chúng ta mới có thể gặp anh trai? Con cũng muốn cho anh trai một cái hôn!”

Câu nói này khiến Thẩm Hạ Lan có chút khổ sở, bất quá lại cười nói: "Sẽ gặp mặt mà."

Diệp Tranh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng câu bé lại kéo tay Thẩm Nghê Nghê nói: "Nghê Nghê, chúng ta chơi cờ tướng đi."

"Em muốn vẽ tranh!”

Câu nói này của Thẩm Nghê Nghê khiến Diệp Tranh dừng một chút, nhưng vẫn nhự gật đầu nói: “Được, chúng ta vẽ tranh."

Hai đứa bé hăng hái cầm bảng vẽ chạy đến trên bàn và bắt đầu vẽ.

Thẩm Hạ Lan thấy bọn chúng như vậy, đều ở trong tầm mắt của mình thì cũng cảm thấy yên tâm phần nào, nhưng cũng không dám lơ là bất cẩn.

Cô nhanh chóng làm xong một chút đồ ăn, để vệ sĩ đưa cho bà cụ Diệp một chút, còn mình ở cùng bọn nhỏ.

Thẩm Hạ Lan phát hiện Thẩm Nghê Nghê rất có thiên phú vẽ tranh, mà Diệp Tranh vẽ chỉ có thể nói nhìn được.

Diệp Tranh có chút ngượng ngùng nói: "Vẽ tranh không phải điểm mạnh của con!”

"Vậy thế mạnh của anh trai là gì?”

Thẩm Nghê Nghê lanh mồm lanh miệng trực tiếp ra.

Diệp Tranh gãi sau gáy của mình, trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời.

Đúng nha, thế mạnh của cậu bé là gì?

Có vẻ như không có điểm gì đặc biệt.

Diệp Tranh lập tức có chút buồn bực.

"Anh thấy mình thật sự không có điểm gì nổi bật!”

Diệp Tranh cười cười xấu hổ.

Thẩm Hạ Lan lại xoa đầu của cậu bé nói: "Thật ra Diệp Tranh có điểm mạnh!”

"Là cái gì?"

Chính bản thân Diệp Tranh cũng không rõ, vội vàng ngẩng đầu lên.

Thẩm Hạ Lan cười nói: "Diệp Tranh tính nhẩm rất tuyệt."

"Cái gì là tính nhẩm?"

Thẩm Nghê Nghê có chút ngây thơ hỏi.

Thẩm Hạ Lan cười nói: "Tính nhẩm chính là tính cộng trừ ở trong đầu, hơn nữa lại rất nhanh!”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ra đề cho Diệp Tranh.

Diệp Tranh không cần suy nghĩ đã đưa ra câu trả lời, hơn nữa đáp án lại vô cùng chính xác.

Thẩm Nghê Nghê lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Tranh nói: "Wow, anh Diệp Tranh, anh thật giỏi nha!"

Được Thẩm Nghê Nghê khích lệ khiến cậu bé có chút ngượng ngùng.

Diệp Tranh sờ lên sau gáy của mình, không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể nhìn về phía Thẩm Hạ Lan cầu xin sự giúp đỡ.

Thẩm Hạ Lan cười nói: "Điều này không có gì phải ngượng ngùng, trình độ tính nhẩm của Diệp Tranh rất cao, hơn nữa đã bắt đầu làm phép nhân chia, thật sự là một thiên tài nhỏ nha!”

Cô nhéo nhéo cái mũi của Diệp Tranh, Diệp Tranh lại không thèm để ý.

Đây là lần đầu tiên cậu bé được người khác ca ngợi là thiên tài.

Trước kia Sở Anh Lạc đều mắng cậu bé sao lại ngu ngốc như vậy chứ?

Lâu dần, Diệp Tranh liền mất hết sự tự tin, luôn cảm thấy có lẽ mình thật sự là rất ngu ngốc, nếu không tại sao mẹ lại nói mình như vậy?

Bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan khích lệ, Diệp Tranh có chút kích động.

Thẩm Nghê Nghê vui vẻ sùng bái nói: “Anh Diệp Tranh, anh có thể dạy em không?”

"Được, ngày mai anh sẽ dạy cho em!”

Diệp Tranh cười nói với Thẩm Nghê Nghê.

Thẩm Nghê Nghê đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Ba người ăn cơm tối, sau đó náo loạn thêm một hồi, Diệp Tranh muốn trở về nghỉ ngơi, lại bị Thẩm Hạ Lan giữ lại.

"Ở đây có hai chiếc giường, con và em gái mỗi người một giường, tối nay ngủ ở đây đi!”

Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Tranh có chút do dự.

"Nhưng...."

"Không nhưng nhị gì hết, mẹ còn ở đây, con sợ cái gì?"



Thẩm Hạ Lan cho rằng Diệp Tranh vẫn còn bóng ma với Thẩm Nghê Nghê vậy nên vội vàng làm rõ với cậu bé.

Diệp Tranh lắc đầu nói: "Không phải, ở đây chỉ có hai chiếc giường, con và em gái mỗi người một chiếc, vậy mẹ ngủ ở đâu?”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Tranh đang suy nghĩ cho mình, lập tức có chút cảm động.

"Mẹ ngủ một tối trên ghế salon là được!”

"Như vậy sao được chứ? Mẹ vẫn là bệnh nhân đấy, nếu không mẹ ngủ ở trên giường, con ngủ trên ghế salon, dáng người con nhỏ, sẽ không thấy khó khăn khi ngủ trên ghế salon!”

Diệp Tranh nói như tiểu đại nhân lại càng khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy ấm áp.

"Đứa bé ngốc, bây giờ con còn nhỏ sao có thể ngủ ở ghế salon chứ? Nghe lời, nhanh lên giường ngủ đi!”

Diệp Tranh hoàn toàn không đồng ý.

Thẩm Nghê Nghê ôm chăn mền ngồi ở trên giường nhìn bọn họ nhường lên nhường xuống, không thể không nói: “Mẹ và con ngủ một cái giường không phải được sao? Hai người rốt cuộc đang tranh giành cái gì? Ghế salon cũng không dễ ngủ như vậy!”

Câu nói này trực tiếp khiến Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh ngây ngẩn cả người.

Bọn họ cùng nhau nhìn về phía Thẩm Nghê Nghê, cả hai lộ ra nụ cười.

Thẩm Hạ Lan để bọn chúng nằm xuống giường, lúc này bắt đầu kệ một câu chuyện trước khi đi ngủ.

Hai đứa bé có lẽ chơi mệt rồi nên rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Thẩm Hạ Lan gấp sách lại, đứng dậy duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó cũng cảm thấy mà có chút buồn ngủ, nhưng không dám chủ quan, quan sát căn phòng trong ngoài cẩn thận, lúc này mới lên giường của Thẩm Nghê Nghê, ôm Thẩm Nghê Nghê ngủ thiếp đi.



Ngủ đến nửa đêm, Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Cặp mắt kia đặc biệt âm tàn, thậm chí mang theo một vòng sát khí.

Cô bỗng nhiên mở mắt ra, trông thấy một bóng đen nhanh chóng lộn ra ngoài cửa sổ.

"Ai?"

Trái tim Thẩm Hạ Lan bị dọa chết khiếp, giọng nói cho chút lớn, vì vậy cũng kinh động đến vệ sĩ ở bên ngoài.

"Bà chủ, sao vậy?"

Vệ sĩ không dám xông vào, ở bên ngoài lo lắng hỏi.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nói ra mọi chuyện, vệ sĩ nhanh chóng chạy đi tuần tra, mà lúc này Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Bây giờ vệ sĩ đều đuổi theo người áo đen, vậy ai sẽ đến để bảo vệ sự an toàn cho cô và bọn nhỏ đây?

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có âm thanh vang lên khiến trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức siết chặt.
CHƯƠNG 218: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA MÌNH KHÔNG THƯƠNG THÌ THƯƠNG AI

Thẩm Hạ Lan mau chóng đi đến trước mặt Diệp Tranh và Thẩm Nghê Nghê.

Thẩm Nghê Nghê ngủ rất say, không có cảm giác gì quá lớn, nhưng Diệp Tranh lại dễ tỉnh hơn, khi Thẩm Hạ Lan đến đây, cậu bé trực tiếp mở mắt ra.

“Mẹ, sao vậy?”

“Suỵt---”

Thẩm Hạ Lan ngăn cản Diệp Tranh nói chuyện nhiều, bảo cậu bé mau chóng mặc quần áo, còn mang cả Thẩm Nghê Nghê đi vào trong phòng.

Diệp Tranh cảm nhận được sự căng thẳng của Thẩm Hạ Lan, mà lúc này bên ngoài tiếng cười khúc khích cũng khiến Diệp Tranh trở nên căng thẳng.

“Là người xấu sao?”

“Có khả năng!”

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói, nhanh chóng ôm cả chăn lẫn Thẩm Nghê Nghê lên, sau đó ôm vào trong phòng.

Mắt của Diệp Tranh xoay chuyển, sau đó đột nhiên chạy đến nhà vệ sinh dùng chậu rửa mặt xả một chậu nước lạnh bê ra.

“Con đang làm gì?”

Thẩm Hạ Lan vừa đi ra thì nhìn thấy Diệp Tranh gắng sức bê chậu nước đi ra thì vội vàng bước tới đỡ.

Diệp Tranh chỉ vào chậu nước, lại chỉ vào vị trí trên cánh cửa, Thẩm Hạ Lan bỗng hiểu rồi.

“Con muốn để chậu nước này lên bên cánh cửa sao?”

Diệp Tranh vội vàng gật đầu.

“Thời tiết buổi tối tương đối lạnh.”

Câu nói này khiến Thẩm Hạ Lan hiểu ra, Diệp Tranh thì ra cũng là cậu bé khôn lanh nghịch ngợm.

Cô nhẹ tay nhẹ chân đi tới, trực tiếp giẫm lên chiếc ghế để chậu nước lên cánh cửa phòng, sau đó lẳng lặng lùi vào trong phòng với Diệp Tranh.

Diệp Tranh nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, nếu như người đó sau khi bước vào chúng ta phải làm sao?”

“Có thể quét được ai thì đều quét hết, chỉ cần anh ta dám bước vào, chúng ta cứ đánh anh ta. Đánh đến khi anh ta chạy thì thôi.”

Trừ cách ngốc nghếch này ra, Thẩm Hạ Lan không biết phải làm thế nào mới được.

Cô bây giờ thật sự hy vọng có thể gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn hoặc Tống Đình, đáng tiếc điện thoại bị cô vứt trong phòng của mình rồi.

Hiện nay thấy nguy hiểm đến gần, cô lại không có năng lực bảo vệ các con, khoảnh khắc này Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy mình rất vô dụng.

“Lát nữa các con ở bên trong đừng ra ngoài, đã biết chưa?”

Thẩm Hạ Lan quyết định mình đợi ở bên ngoài, thế nào cũng không thể để tụi nhỏ xảy ra chuyện.

Diệp Tranh tự nhiên không đồng ý, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Con phải suy nghĩ, sức khỏe của Nghê Nghê không quá tốt, không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được, Diệp Tranh, đây là một nhiệm vụ rất khó, con nhất định phải bảo vệ tốt Nghê Nghê. Con không phải đồng ý với Minh Triết, phải chăm sóc tốt cho Nghê Nghê hay sao?”

“Nhưng con cũng đã đồng ý với anh cả phải hiếu thuận với mẹ.”

Diệp Tranh có hơi băn khoăn.

Thẩm Hạ Lan xoa đầu của cậu bé cười nói: “Không sai, mẹ là người lớn, chắc chắn không sợ. Con chỉ cần bảo vệ tốt em gái là được rồi, mẹ sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Nhưng...”

“Được rồi, người bên ngoài sắp xông vào rồi, đừng nói chuyện.”

Tai của Thẩm Hạ Lan có hơi mẫn cảm.

Cô mua chóng nhét Diệp Tranh vào trong phòng, bản thân lại cầm một cái gạt tàn trong tay, để sau lưng đề phòng nguy hiểm.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, thậm chí khóa phòng cũng có hơi động đậy.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan trực tiếp vọt lên cổ họng, cô siết chặt cái gạt tàn, nín thở, trán đã toát mồ hôi lạnh.

Cửa phòng dưới sự cố gắng của người ngoài cửa, từ từ bung ra.

Đột nhiên cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài.

“Ào” một tiếng, một chậu nước lạnh trực tiếp đổ lên người của người đó.

Thẩm Hạ Lan cũng không nhìn rõ người đó là ai, khi nhìn thấy chậu nước đổ thẳng lên người của người đó, vội vàng cầm chiếc gạt tàn trong tay đập vào đầu của đối phương.

“Đánh chết đồ khốn nhà anh!”

Cô ra tay nhanh ác chuẩn!

Đối phương rên một tiếng, khi định tránh ra, chân của Thẩm Hạ Lan trượt một cái, thấy sắp ngã ra, đối phương vội vàng đỡ lấy.

Lúc này, chiếc gạt tàn của Thẩm Hạ Lan đã chào hỏi thân thương vào đầu của đối phương.

“Á---”

Đối phương đau đớn rên lên một tiếng, máu tươi ấm nóng bỗng chảy ra.

Thẩm Hạ Lan không dám dừng lại, sau đó trực tiếp nâng gối, đá vào thân dưới của đối phương, tư thế đó hận không thể trực tiếp phế đối phương.

Vào lúc này, đối phương bỗng ra tay nắm chặt chân của cô, thấp giọng quát một tiếng.

“Hạ Lan, là anh!”

Giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Hạ Lan hơi ngây ra.

Đối phương vội vàng mở đèn lên.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn rất nhếch nhác ở trước mắt, nhất thời sốc.

Sao lại là anh?

Chỉ thấy toàn thân Diệp Ân Tuấn giống như rơi vào nồi canh gà, từ đầu đến chân đều ướt nhẹp, thật sự nhếch nhác không chịu được, nổi bật nhất là vết thương ở trán, máu tươi rỉ ra, nhìn mà có hơi choáng.

“Sao lại là anh? Không phải nói với anh là đừng có về đây rồi sao?”

Thẩm Hạ Lan sau khi nhìn rõ là Diệp Ân Tuấn, cô vô cùng khẩn trương, vội vàng ném chiếc gạt tàn trong tay đi, xoay người đi tìm hộp y tế cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn thật sự khóc không ra nước mắt.

Anh thế nào cũng không ngờ, bản thân nửa đêm trở về, vậy mà sẽ chịu sự đối đãi tàn nhẫn như này.

“Anh nói mấy mẹ con đây là làm cái gì? Vệ sĩ ở cửa đâu?”

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan ném chiếc gạt tàn đi, bên trên còn dính máu của mình, bỗng chốc cảm thấy rất chói mắt, càng cảm thấy đau thịt.

Người phụ nữ này ra tay thật sự ác, suýt nữa khiến anh vỡ đầu rồi.

Thẩm Hạ Lan bây giờ đâu còn thời gian đi giải thích chuyện gì cho Diệp Ân Tuấn, cô vội vàng cầm hộp thuốc y tá, căng thẳng nói: “Anh mau vào đây, bên ngoài lạnh, thay quần áo đi, em xử vết thương cho anh thì sẽ tốt hơn, đừng để bị cảm.”

Diệp Ân Tuấn thấy cô căng thẳng như thế, cũng không truy hỏi, huống chi nước lạnh dội lên người thật sự rất lạnh, anh không khỏi rùng mình một cái.

“Ai nghĩ ra cái chủ ý tồi tệ này?”

Diệp Ân Tuấn vuốt mũi, giọng nói u ám hỏi, dọa Diệp Tranh ở bên trong vội im bặt.

Hừm, cậu bé nếu như biết là Diệp Ân Tuấn trở về, cho cậu bé mười lá gan cậu bé cũng không dám tính kế Diệp Ân Tuấn như vậy!

Thẩm Hạ Lan cũng không dám lên tiếng.

Trò này còn là cô đồng ý để Diệp Tranh làm như thế, sớm biết là Diệp Ân Tuấn, cô sao có thể đồng ý chứ?

Thấy bộ dạng Thẩm Hạ Lan ngậm miệng không nói, Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi. Thở dài một tiếng, trực tiếp đi vào trong nhà vệ sinh tắm nước nóng.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy về phòng lấy quần áo của Diệp Ân Tuấn đến, sau đó thấy vết thương trên trán của Diệp Ân Tuấn ít nhiều có hơi đau lòng và áy náy.

“Đau sao?”

“Đau.”

Diệp Ân Tuấn vốn dĩ muốn nói không đau, nhưng nhìn thấy ánh mắt đau lòng áy náy đó của Thẩm Hạ Lan, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm nũng.

“Đều tại anh, trở về cũng không biết nói với em một tiếng, em còn tưởng là người xấu, nếu không em sao có thể động thủ với anh được chứ?”

Thẩm Hạ Lan buồn bực nói, sau đó kéo Diệp Ân Tuấn ngồi trên giường, nhẹ nhàng thổi thổi vết thương ở trán của anh.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy trái tim của mình cũng mềm nhũn.

Hơi thở của cô ấm áp, giống như lông ngỗng lướt qua trán, lại tựa như xuyên qua da thịt đi vào đáy lòng, ngứa ngứa, khiến anh nghĩ ngợi càng nhiều.

Diệp Ân Tuấn vô thức nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan.

“Đừng động đậy!”

Thẩm Hạ Lan bây giờ đã hoàn toàn nghiêm túc, sau khi nhắc khẽ anh một tiếng, mau chóng tìm hộp thuốc y tế, lấy ra bông băng, bắt đầu bôi thuốc cho Diệp Ân Tuấn.

“Nhịn một chút, sẽ có hơi đau!”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng, động tác dịu dàng, đối đãi với Diệp Ân Tuấn giống như đối đãi với một đứa trẻ/

Thấy bộ dạng khẩn trương đau lòng này của cô, mắt của Diệp Ân Tuấn cảm thấy có hơi ấm áp.

“Không sao, anh không đau nữa rồi.”

“Sao có thể không đau chứ? Vết thương lớn như vậy. Đều tại em ra tay quá ác.”

Thẩm Hạ Lan càng nhìn càng cảm thấy tội của mình không thể cứu vãn.

Sao lại ra tay nặng như vậy chứ?

May mà Diệp Ân Tuấn túm chân của cô, nếu không cô cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

“Không sao, đối với người xấu thì phải nhanh ác chuẩn, em làm rất tốt.”

Diệp Ân Tuấn bắt đầu khen ngợi Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan có hơi ngại nói: “Em thật sự không biết là anh, lúc đó nghe thấy bên tiếng cười khúc khích bên ngoài, còn tưởng là người xấu, cho nên...”

“Được rồi được rồi, anh cũng không trách em.”

Thẩm Hạ Lan dịu dàng nói.

Thẩm Hạ Lan bây giờ cũng không biết nói gì, vội xử lý vết thương cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Tranh thò cái đầu nhỏ ra, thấy Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Ba, con là vì bảo vệ mẹ và em gái nên mới làm như thế, ba đừng trách con có được không?”

“Con đã làm cái gì rồi?”

Diệp Ân Tuấn cười nhạt hỏi han.

Diệp Tranh nhìn thấy trên mặt Diệp Ân Tuấn mang theo nụ cười, lúc này mới thở phào, sau đó chạy ra rất đắc ý nói: “Chậu nước trên cửa đó là con để! Con nghĩ thời tiết buổi tối lạnh như vậy, nếu như người xấu đến, trước tiên cho nếm thử cảm giác lạnh thấu xương. Như thế nào? Ba, con thông minh chứ?”

Cậu bé nói xong còn đặc biệt nhảy đến trước mặt của Diệp Ân Tuấn, hy vọng nhận được sự khen ngợi của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn véo lỗ tai của cậu bé nói: “Được lắm nhóc con, thì ra là chủ ý của con! Con có biết chậu nước lạnh đó suýt nữa đông cứng ba hay không hả?”

“Ây ya ây ya, ba, tha mạng! Con đâu có biết là ba!”

“Vậy cũng không được! Bản lĩnh thật sự thì không học, cứ học theo mấy thứ tà môn ngoại đạo này, con nói xem con...”

Miệng Diệp Ân Tuấn xả ra một tràng.

Diệp Tranh buồn bực.

“Mẹ, cứu mạng!”



Diệp Tranh bắt đầu quay sang cầu xin Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan mới xoay người thu dọn hộp thuốc y tế, hai vị đại gia này đã gây nhau rồi, thật sự khiến cô có hơi thở dài bất lực ngồi xem.

“Diệp Ân Tuấn, anh làm gì thế? Diệp Tranh còn là một đứa trẻ, anh sao có thể bạo lực như thế?”

Thẩm Hạ Lan mau chóng giải cứu Diệp Tranh khỏi tay của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Tranh xoa xoa tai của mình, rất không cam lòng nói: “Ba thật thiên vị. Vừa rồi mẹ nói mẹ không phải cố ý, ba cũng không có nói gì, còn nói mẹ làm như thế rất tốt, nhưng tại sao đến lượt con, ba lại đối đãi khác biệt như thế? Con rốt cuộc có phải là con trai ruột của ba không hả?”

Diệp Ân Tuấn liếc nhìn cậu bé, lạnh lùng nói: “Con có thể so sánh với mẹ của con sao?”

“Tại sao không thể?”

Diệp Tranh rất không phục mà cất lực tranh luận.

Diệp Ân Tuấn nhìn cậu bé nói: “Con là phụ nữ?”

“Không phải.”

“Con là vợ của ba?”

“Cũng không phải!”



“Vậy con dựa vào đâu mà bảo ba phải nhường con?”

Câu nói này của Diệp Ân Tuấn trực tiếp đánh thẳng vào tim.

Gương mặt nhỏ của Diệp Tranh nhăn nhó, rất ủy khuất nói: “Nhưng con là con trai của ba!”

“Con trai tương lai lớn lên đều là của người khác, chỉ có vợ của mình, vợ của mình không thương thì thương ai? Một thằng đàn ông như con, cố gắng học tốt bản lĩnh mới là việc nên làm, mấy thứ để con gái chơi, sau này đừng dính vào.”

Diệp Ân Tuấn nói xong cũng mặc kệ trong lòng Diệp Tranh nghĩ thế nào, trực tiếp nói với Thẩm Hạ Lan: “Em bỏ nó xuống, anh đâu có đánh nó. Với cả, nhóc con phải ngã phải đánh vài lần lớn lên mới có thể trở thành đàn ông chân chính.”

Diệp Tranh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ‘oa’ một tiếng bật khóc. Như này lại khiến Thẩm Hạ Lan đau lòng không thôi.

Cô sau khi lườm Diệp Ân Tuấn thì nói: “Tối nay anh ngủ một mình đi.”

Nói xong, cô bế Diệp Tranh đi vào trong phòng, Diệp Ân Tuấn người ngợm lung lay trước gió rồi.

Cái quỷ như thế?

Anh chịu thiệt hại lớn như thế, vậy mà cho ngủ một mình?
CHƯƠNG 219: DÙ THẾ NÀO EM CŨNG PHẢI AN ỦI ANH.

“Không phải, Hạ Lan, muộn như thế này anh mới trở về, em bảo anh giội nước lạnh cũng thôi đi, bây giờ em để anh một mình ở trong căn phòng trống không này làm gì?”

Diệp Ân Tuấn vô cùng ủy khuất.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên dừng bước, Diệp Tranh vội vàng ôm lấy cánh tay Thẩm Hạ Lan, đáng thương nói: “Mẹ, con rất lạnh. Nghê Nghê ở trong phòng chắc chắn cũng rất lạnh.”

“Cũng đúng.”

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến Thẩm Nghê Nghê, quay người lại nói với Diệp Ân Tuấn: “Anh về phòng ngủ đi, em muốn ôm Nghê Nghê ra, trong phòng quá lạnh.”

“Không phải….”

Diệp Ân Tuấn buồn bực kêu lên một tiếng.

Diệp Tranh núp trong cánh tay của Thẩm Hạ Lan, trộm làm mặt quỷ và lè lưỡi với Diệp Ân Tuấn.

Đáng đời!

Ai bảo lúc nãy ba hung dữ với cậu bé như vậy.

Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ đắc ý của Diệp Tranh, hận không thể lôi thằng nhóc này ra đánh cho một trận.

Sau khi Thẩm Hạ Lan bế Diệp Tranh vào phòng, Diệp Tranh lập tức đi xuống.

“Mẹ, hôm nay em gái đi ra ngoài không biết có bị lạnh hay không, tối nay chúng ta phải chăm sóc em ấy thật tốt.”

Câu nói này khiến trái tim vừa mới Thẩm Hạ Lan lại dao động một lần nữa.

Đúng vậy.

Chuyện của Dư Khinh Hồng cô vẫn chưa làm rõ, mà Thẩm Nghê Nghê chạy qua bên đó lâu như vậy, cũng không biết có bị lạnh không.

Vốn dĩ định sau khi dỗ dành đứa nhỏ xong, sẽ quay về với Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ nghe thấy Diệp Tranh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan thật sự có chút rối rắm.

Diệp Tranh nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của cô, cười trộm.

Ai bảo ba nói cậu bé!

Hừ!

Tối nay sẽ không cho mẹ trở về!

Diệp Tranh đã tính toán kỹ càng, đương nhiên Thẩm Hạ Lan sẽ không biết.

Cô ôm Thẩm Nghê Nghê ra, Diệp Ân Tuấn vẫn còn ở đó, dáng vẻ nhìn Thẩm Hạ Lan mang theo một chút ủy khuất.

Thẩm Hạ Lan vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn, đặc biệt là vết thương trên trán của Diệp Ân Tuấn, càng khiến Thẩm Hạ Lan áy náy không thôi.

Nhưng nghĩ đến con gái, cô vẫn cắn răng nói: “Anh mau đi về nghỉ ngơi đi, tối nay em ở cùng với Nghê Nghê và Diệp Tranh, anh đừng để bị cảm đó.”

Nói xong, cô vội vàng đặt Nghê Nghê lên giường, lại có chút bận rộn, không dám quay đầu nhìn Diệp Ân Tuấn.

Lúc này Diệp Tranh thấy dáng vẻ vừa ủy khuất vừa ấm ức của Diệp Ân Tuấn, trộm cười, sau đó nói với Thẩm Hạ Lan: “Mẹ, đột nhiên con cảm thấy bụng của mình rất khó chịu, không biết có phải tối nay ăn quá nhiều không.”

“Vậy sao? Bụng khó chịu? Mau để mẹ xem xem.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng ôm cậu bé ngồi lên ghế, nhẹ nhàng xoa bụng Diệp Tranh, dịu dàng hỏi: “Đau như thế nào? Có cần phải đi tìm bác sĩ không?”

Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng, nhưng đột nhiên bắt gặt ánh mắt cười trộm của Diệp Tranh, anh lập tức hiểu ra.

“Diệp Tranh, con dám….”

“Aiya aiya! Bụng đau chết mất!”

Diệp Tranh vội vàng ôm lấy bụng, gần như ngã vào trong lòng của Thẩm Hạ Lan, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy cánh tay của Thẩm Hạ Lan, đáng thương kêu lên.

Điều này khiến Thẩm Hạ Lan rất sợ hãi.

“Mẹ đưa con đi tìm bác sĩ.”

“Không cần đâu, mẹ, mẹ ôm con một lúc là được rồi.”

Diệp Tranh vội vàng lao vào vòng tay của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ đáng thương của Diệp Tranh lúc này, cứ nghĩ là cậu bé đang nhớ đến mẹ ruột của mình, hơn nữa lúc nãy Diệp Ân Tuấn còn mắng cậu bé, vốn dĩ Diệp Tranh có ý tốt, nhưng không những không nhận được sự động viện của Diệp Ân Tuấn, còn bị anh phê bình, đương nhiên trong lòng có sự chênh lệch.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan có chút tức giận, trừng mắt với Diệp Ân Tuấn, sau đó ôm Diệp Tranh vào lòng, giọng nói dịu dàng: “Ngoan, không đau, mẹ xoa cho con.”

“Mẹ, chỗ này đau.”

Diệp Tranh cầm tay của Thẩm Hạ Lan đặt lên bụng mình.

Tay của mẹ thật mềm a!

Nhìn dáng vẻ xấu xa của Diệp Tranh, Diệp Ân Tuấn gần như tức giận đến mức muốn bùng nổ.

“Hạ Lan, tên tiểu tử này đang giả vờ đó, thằng bé….”

“Anh mau đi về nghỉ ngơi đi. Tranh Tranh cũng mệt rồi, muốn ngủ rồi.”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan có chút u ám, khiến Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.

Từ lúc nào anh lại rơi vào hoàn cảnh cùng con trai tranh giành vợ thế này?

Diệp Ân Tuấn tức giận trừng mắt với Diệp Tranh, Diệp Tranh lại hét lên.

“Mẹ, ba thật hung dữ. Mẹ mau kêu ba đi đi, con sợ! Bụng càng đau.”

“Diệp Tranh!”

“Diệp Ân Tuấn!”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cao giọng, rõ ràng thực sự đang tức giận.

Thấy Thẩm Hạ Lan bảo vệ Diệp Tranh như vậy, Diệp Ân Tuấn biết hôm nay mình đã hết hi vọng.

Thằng nhóc này!

Diệp Ân Tuấn tức giận đến mức chân răng ngứa ngáy, nhưng vẫn thở dài nói: “Được, anh đi, em cũng đừng để mình quá mệt mỏi, cơ thể của em vẫn chưa hồi phục. Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để cái thằng nhóc này lăn qua lăn lại, có chuyện gì thì gọi anh.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan gật đầu, trong lòng vẫn có chút áy náy.

Cô vẫn không dám nhìn Diệp Ân Tuấn, vội vàng cúi đầu chăm sóc Diệp Tranh.

Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ của cô như vậy, đương nhiên không thể làm khó cô nữa. Khẽ thở dài một tiếng, có chút oán trách nhìn Diệp Tranh, thấy tên tiểu tử thối kia đang lè lưỡi với anh.

Được!

Thằng nhóc này ngày càng không coi anh ra gì.

Nhưng ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, anh vẫn vô cùng ủy khuất, ấm ức rời đi.

Lúc đó trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút không nỡ, muốn giữ Diệp Ân Tuấn lại, nhưng lại sợ anh và Diệp Tranh sẽ xảy ra xung đột, chỉ có thể nhìn Diệp Ân Tuấn tạm thời rời đi.

Diệp Tranh thấy Diệp Ân Tuấn đã rời đi, lúc này mới nhảy khỏi vòng tay của Thẩm Hạ Lan, ngại ngùng nói: “Mẹ, con khỏi rồi, bụng cũng không đau nữa.”

“Không đau nữa?”

Sao Thẩm Hạ Lan không biết cái tâm tư nhỏ này của Diệp Tranh chứ, cô có chút cưng chiều lại ôm Diệp Tranh vào lòng, thấp giọng nói: “Tối nay mẹ ôm con ngủ có được không?”

“Thật sao?”

Diệp Tranh có chút bất người, càng vui vẻ.

Sức khỏe của Thẩm Nghê Nghê không tốt, Thẩm Hạ Lan chăm sóc Thẩm Nghê Nghê đã rât vất vả, vì vậy Diệp Tranh luôn rất hiểu chuyện nói với mình, nếu mẹ chăm sóc thêm cậu bé sẽ càng vất vả.

Nhưng điều này không có nghĩa là Diệp Tranh không muốn vòng tay và sự ấm áp của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lập tức vui vẻ lao vào vòng tay của Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ, mẹ thật tốt.”

“Tiểu tử thối, đi thôi! Mẹ đưa con đi ngủ.”

Thẩm Hạ Lan ôm cậu bé lên giường.

Diệp Tranh lại không buồn ngủ.

“Mẹ, mẹ có thể kể chuyện cho con không?”

“Còn muốn nghe kể chuyện?”

“Vâng.”

“Muốn nghe chuyện gì?”

Thẩm Hạ Lan vô cùng cưng chiều Diệp Tranh.

“Chỉ cần là mẹ kể, chuyện gì cũng hay.”

Cái miệng này của Diệp Tranh rất ngọt, quả thật khiến người khác vô cùng vui vẻ.

“Được, mẹ kể chuyện cho con.”

Thẩm Hạ Lan khẽ cười, vừa vỗ về Diệp Tranh, vừa kể chuyển cho cậu bé.

Lúc đầu Diệp Tranh còn cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, muốn ở cùng Thẩm Hạ Lan lâu một chút, nhưng nghe mẹ kể chuyện, cuối cùng cũng không ngăn được cơn buồn ngủ, mí mắt dần dần trở nên nặng trĩu, không lâu sau vang lên tiếng hít thở đều đều.

Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ lúc ngủ của cậu bé vô cùng đáng yêu, có chút nhớ đến Thẩm Minh Triết, nhưng lại không có cách nào nhìn thấy con.

Cô đắp chăn cho Diệp Tranh, đặt lên giường của Thẩm Nghê Nghê.

Con gái từ đầu đên cuối vẫn chưa tỉnh lại, không biết gì về những chuyện này.

Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy trong căn phòng hình như có thêm một chút hơi người.

Cô lập tức quay đầu lại, bị đôi tay cường tráng ôm lấy vòng eo thon thả, vừa kéo vừa ôm, trực tiếp kéo cô vào lòng.

“A!”

Thẩm Hạ Lan khẽ kêu lên một tiếng, sau đó lại bị người kia che miệng lại.

“Suỵt, là anh.”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn vang lên, lúc này Thẩm Hạ Lan mới yên tâm.

“Sao anh lại vào đây? Không phải anh đi về nghỉ ngơi rồi sao?”

“Em còn dám nói? Vì thằng nhóc tối kia, em lại để một người thân mang trọng thương như anh ở trong phòng một mình, em có thể nhẫn tâm như vậy sao?”

Diệp Ân Tuấn ủy khuất nói.

Thẩm Hạ Lan phì cười.

“Không phải chỉ là trán bị thương thôi sao? Cả người đều bị trọng thương? Anh xem mình là diễn viên điện ảnh sao.”

“Anh không quan tâm, em phải bồi thường cho anh.”

Diệp Ân Tuấn giống như một đứa trẻ cọ cọ vào người Thẩm Hạ Lan, hai bàn tay kia cũng bắt đầu không thành thực.

Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Bọn trẻ vẫn còn ở đây.”

“Vậy chúng ta về phòng.”

Diệp Ân Tuấn bây giờ rất muốn có không gian riêng tư với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lại có chút do dự nói: “Hôm nay Nghê Nghê ra ngoài, chạy nhảy đến mức cả người toàn là mồ hôi, em sợ nửa đêm con bé bị lạnh mà phát sốt, không yên tâm rời khỏi đây.”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.

“Vậy dù thế nào em cũng phải an ủi anh.”

“Anh cũng không còn là trẻ con nữa.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn ngày càng giống một đứa trẻ.

Diệp Ân Tuấn không quan tâm cô nghĩ như thế nào, thấp giọng nói: “Mặc dù anh không còn là trẻ con nữa, nhưng anh là người đàn ông của em. Nửa đêm anh vội vàng trở về, em đối xử với anh như vậy sao? Hả?”

Nói xong, anh đột nhiên cúi đầu xuống, khẽ cắn lên đôi môi anh đào của Thẩm Hạ Lan, giống như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lại khiến hai má của Thẩm Hạ Lan đỏ bừng.



Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, Diệp Ân Tuấn không kiềm chế được, cúi đầu xuống hôn Thẩm Hạ Lan.

Hai người ôm hôn nhau, bầu không khí xung quanh đột nhiên được nâng cao.

Nụ hôn kết thúc, cả hai người đều thở hổn hển.

Thẩm Hạ Lan khuôn mặt đỏ ửng, tràn đầy tình cảm, Diệp Ân Tuấn nhu tình, triền miên khác thường. Nếu như không phải băn khoăn đang ở trong phòng của bọn trẻ, nếu như không phải thân thể của Thẩm Hạ Lan không thuận tiện, rất có khả năng sẽ xảy ra một cảnh tượng say sưa, nhễ nhại.

Diệp Ân Tuấn ôm cô đặt lên chiếc giường bên cạnh, anh cũng cởi giày nằm lên giường, ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng.

Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng có chút giãy dụa.

“Chiếc giường này nhỏ, anh ngủ ở đây sẽ không thoải mái.”

“Không sao, chật một chút sẽ ấm hơn.”

Diệp Ân Tuấn không hề để ý, hơn nữa còn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được sự căng cứng và khó chịu của anh, bản thân lại không thể giải quyết giúp anh, thấp giọng nói: “Hay là anh tự mình đi giải quyết một chút đi?”

“Ngủ!”

Diệp Ân Tuấn giọng nói khàn khàn trả lời, rõ ràng muốn trốn tránh vấn đề này.



Thẩm Hạ Lan khẽ cười, không nói gì nữa, dựa vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, đột nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm.

“Lúc anh vừa trở về, vệ sĩ ở bên ngoài đều không thấy, em và Diệp Tranh làm như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Ân Tuấn vốn dĩ không muốn hỏi, nhưng vệ sĩ ở bên ngoài vẫn chưa quay lại, khiến anh có chút không yên tâm.

Thẩm Hạ Lan cũng không giấu anh, nói cho Diệp Ân Tuấn biết chuyện tin nhắn điện thoại, hơn nữa cũng nói cho anh biết chuyện buổi chiều mình nhận nhầm Dư Khinh Hồng và người giám sát.

Diệp Ân Tuấn nghe đến đây, lông mày nhíu chặt lại.

“Em cũng quá lớn mật rồi, sao không nói với anh chứ? Ngộ nhỡ em và bọn nhỏ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

“Cái này không phải là do em sợ tin nhắn trên điện thoại bị giám sát sao? Cũng không biết phải thông báo với anh như thế nào, đột nhiên phát hiện có người khả nghi, tự nhiên muốn điều tra một chút, ai biết được là một chuyện hồ đồ chứ. Nhưng trước kia anh quay lại, ở cửa phòng quả thật có bóng người lướt qua, vệ sĩ cũng vì vậy nên mới đuổi theo.”

Thẩm Hạ Lan nói đến đây, biểu cảm của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

“Ai?”

----------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom