• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-189

CHƯƠNG 186: CÔ BỊ BỆNH RỒI




CHƯƠNG 186: CÔ BỊ BỆNH RỒI



Khi Diệp Ân Tuấn còn muốn nói gì đó với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan đã ngất đi.



Anh bị dọa sợ đến thất sắc, vội vàng lau khô người của Thẩm Hạ Lan, sau khi thay bộ đồ ngủ thì bế ra ngoài.



Bộ đồ ngủ mặc trên người Thẩm Hạ Lan có hơi rộng, giống như cái bao bố, càng thêm kích thích ánh mắt của Diệp Ân Tuấn.



Anh mau chóng lau sạch giọt nước mặt trên khóe mi, gọi bác sĩ đến.



Bác sĩ kiểm tra toàn thân cho Thẩm Hạ Lan, phát hiện trừ vết thương trên người cô ra, Thẩm Hạ Lan không có vết thương khác hoặc vết thương kín, chỉ là vì cơ thể quá suy nhược mới thành như thế, hơn nữa chức năng tiêu hóa của Thẩm Hạ Lan bị rối loạn, khoảng thời gian này không nên ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ.



Nghe những điều này từ miệng của bác sĩ, Diệp Ân Tuấn có thể tưởng tượng được Thẩm Hạ Lan đã chịu khổ như thế nào.



Thế nào chức năng tiêu hóa lại bị rối loạn?



Tống Đình nghe nói Thẩm Hạ Lan trở về rồi, muốn đến đây, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn cản lại bên ngoài cửa.



“Đi tra những người bị bắt cóc đó ở trên thuyền ăn cái gì?”



Diệp Ân Tuấn muốn biết mọi thứ.



Tống Đình rất nhanh đã cho anh đáp án.



“Diệp tổng, những người đó ở trên thuyền đều ăn đồ ăn ôi thiu, bọn họ căn bản không coi những người này là con người, sỉ nhục đánh mắng, tùy ý lăng nhục bọn họ, thậm chí có khi sẽ ép bọn họ uống nước đái của bọn họ làm niềm vui.”



Tống Đình khi nghe thấy những điều này thì có hơi do dự có nên nói cho Diệp Ân Tuấn hay không, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nói cho Diệp Ân Tuấn biết.



Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn khó coi đến đáng sợ, nhưng cái gì cũng không nói, sau khi lạnh nhạt quay người trở lại phòng bệnh.



Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ, nhưng cô ngũ không được an ổn, hai tay ôm hai chân cuộn cả người lại, giống như con tôm.



Diệp Ân Tuấn cố thử để cơ thể của cô thả lỏng, nhưng lại không có thành công. Thẩm Hạ Lan trong giấc mơ hình như đang dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ bản thân.



Đây là một loại phương thức bảo vệ trong vô thức, nhưng lại khiến người khác nhìn mà đau lòng không thôi.



Diệp Ân Tuấn cởi giày, lên giường, ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, thấp giọng nói: “Không sợ không sợ, anh ở bên cạnh em, mọi chuyện đều đã qua rồi. Hạ Lan, thả lỏng bản thân, đừng làm hại chính mình, anh là Diệp Ân Tuấn.”



Lúc mới đầu nói, Thẩm Hạ Lan căn bản không nghe vào, cô vô thức kháng cự, tránh né, thậm chí cắn vào cổ tay của Diệp Ân Tuấn, trên cánh tay, chỉ cần có thể cắn được thì cô đều cắn.



Cô giống như một con mèo đêm, giơ ra tất cả móng vuốt để bảo vệ bản thân.



Không lâu sau trên người Diệp Ân Tuấn đều là vết thương, nhưng anh không cảm thấy đau, bởi vì đau đớn trong tim còn đau hơn vết thương bên ngoài.



Một cô gái đã từng vui vẻ biết bao nhiêu, hiện nay trở thành dáng vẻ này, là lỗi của ai chứ?



Là lỗi của anh!



Là anh không bảo vệ được cô, mới khiến cô trải qua tất cả những chuyện này.



Diệp Ân Tuấn để mặc Thẩm Hạ Lan cắn, nhưng cố chấp không chịu buông tay.



Cuối cùng Thẩm Hạ Lan cắn mệt rồi, lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu, có điều đã thả lỏng hơn rất nhiều.




ctp_1988760_1_3




ctp_1988760_2_3
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom